Edit: Sahara
Là nhân vật mà bao thế lực lớn cùng các châu chủ đều khiếp sợ?
Nữ tử mà chỉ một cái dậm chân cũng khiến toàn bộ người trên đại lục run rẩy?
Vậy mà mình.... Mình lại đắc tội với người này? Còn si tâm vọng tưởng với Quỷ Đế?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hư Không trưởng lão cau mày, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng, ông liếc mắt nhìn quanh rồi dừng lại trên người Trương Hạ đang đứng trước mặt Hồ Li: "Ngươi nói!"
Giọng điệu ông nghiêm khắc, làm Trương Hạ hơi run, nàng ta nhanh chóng thuật lại lời vừa nói với Hồ Li một lần nữa.
Sắc mặt Hư Không trưởng lão lập tức trầm xuống.
"Nếu những lời đồn kia không phải do ngươi truyền, vậy thì là ai?"
Trong giọng nói của Hư Không trưởng lão đã lộ ra sát khí.
Không sai, lúc này đây, Hư Không trưởng lão quả thật đã động sát tâm.
(*động sát tâm: có ý muốn giết người.)
Dám vu tội cho đồ đệ nhà ông, tội đáng chết vạn lần!
"Thật ra, chuyện này đã quá rõ ràng rồi!" Vân Lạc Phong đứng thẳng người lên, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn huynh muội Âu Phi: "Ai tới gây phiền phức cho ta, thì chính là kẻ đã tản ra lời đồn kia!"
Trong đám đông, Hạ Linh thấy tình thế không ổn liền muốn trốn đi, trong lòng ả ta lúc này đang mắng chửi Âu Lan không ngừng.
Đồ ngu này đúng mà một khắc cũng không nhịn được, nếu ả ta đợi muộn một chút mới tìm Vân Lạc Phong gây sự, thì đâu tự làm bại lộ mình.
Nếu không phải vì muốn có được Âu Phi, ả cũng không ra chủ ý giúp Âu Lan.
"Không, không phải ta!" Âu Lan tiếp xúc với ánh mắt Vân Lạc Phong, nội tâm liền sinh ra hoảng sợ, rồi ả chợt nhìn thấy Hạ Linh đang muốn bỏ trốn, liền cắn cắn môi: "Là Hạ Linh, là cô ta tung tin đồn. Khi đó ta đã ngăn cô ta lại, nhưng cô ta không chịu nghe, chuyện này thật sự không liên quan đến ta."
Sắc mặt Hạ Linh lúc này tái mét, phẫn nộ trừng mắt nhìn Âu Lan, chợt, Hạ Linh cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hư Không trưởng lão, liền vội vàng dừng bước, rồi quỳ phịch xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, chuyện này là do Âu Lan bức ta đi làm, ta không thể không làm, cầu xin cô tha cho ta, ta thật sự vô tội."
"Vô tội?" Vân Lạc Phong cười cười: "Ngươi thật sự cảm thấy bản thân vô tội?"
Đôi mắt đen thâm thúy của Vân Lạc Phong dường như có thể nhìn thấu hết tất cả.
Nhìn vào đôi mắt kia, hai chân Hạ Linh bỗng mềm nhũn, ngã lăn quay dưới đất.
Hạ Linh biết, lúc này đây, ả thật sự xong rồi....
"Ngu xuẩn!"
Âu Phi đột nhiên cảm thấy bản thân đã có thể cử động, hắn nhanh chóng chạy tới trước mặt Âu Lan, giáng cho muội muội mình một cái tát.
"Ngươi nào ngươi cũng dám đắc tội hết, ta bị ngươi hại thảm rồi! Ngươi xem ngươi hại ta thảm như vậy, chờ về gia tộc, phụ thân, mẫu thân nhất định không tha cho ngươi."
Âu Lan cắn chặt môi, mặt đầy tuyệt vọng.
Âu gia là gia tộc trọng nam khinh nữ, huống hồ, Âu Phi còn là kỳ vọng của cả gia tộc.
Những năm gần đây, nếu không phải nhờ có ca ca yêu thương, thì e là ả còn không bằng cả hạ nhân.
Nếu phụ mẫu biết mình liên lụy ca ca thê thảm, khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình....
"Sau này các ngươi không còn là học sinh của thư viện nữa." Hư Không lạnh lùng phất tay áo: "Hồ Li, lát nữa ngươi truyền lệnh xuống dưới, huynh muội Âu gia đắc tội Vân nha đầu, sau này nếu kẻ nào dám lui tới cùng Âu gia, nhất định sẽ bị các thế lực lớn truy sát!"
Đáy mắt Âu Phi hiện lên tia kinh hoàng.
Nếu chỉ bị trục xuất khỏi thư viện, dựa vào thiên phú của hắn, đây cũng không tổn thất bao nhiêu.
Nếu để người khác biết hắn đắc tội Vân Lạc Phong, vậy tương lai hắn tuyệt đối không còn cơ hội nào nữa.
"Hư Không trưởng lão!" Âu Phi vội quỳ xuống: "Tục ngữ nói người không biết không có tội, học sinh cũng không biết cô nương này là Vân Lạc Phong, xin ngài niệm tình học sinh vô tri mà tha thứ một lần."
Là nhân vật mà bao thế lực lớn cùng các châu chủ đều khiếp sợ?
Nữ tử mà chỉ một cái dậm chân cũng khiến toàn bộ người trên đại lục run rẩy?
Vậy mà mình.... Mình lại đắc tội với người này? Còn si tâm vọng tưởng với Quỷ Đế?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hư Không trưởng lão cau mày, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng, ông liếc mắt nhìn quanh rồi dừng lại trên người Trương Hạ đang đứng trước mặt Hồ Li: "Ngươi nói!"
Giọng điệu ông nghiêm khắc, làm Trương Hạ hơi run, nàng ta nhanh chóng thuật lại lời vừa nói với Hồ Li một lần nữa.
Sắc mặt Hư Không trưởng lão lập tức trầm xuống.
"Nếu những lời đồn kia không phải do ngươi truyền, vậy thì là ai?"
Trong giọng nói của Hư Không trưởng lão đã lộ ra sát khí.
Không sai, lúc này đây, Hư Không trưởng lão quả thật đã động sát tâm.
(*động sát tâm: có ý muốn giết người.)
Dám vu tội cho đồ đệ nhà ông, tội đáng chết vạn lần!
"Thật ra, chuyện này đã quá rõ ràng rồi!" Vân Lạc Phong đứng thẳng người lên, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn huynh muội Âu Phi: "Ai tới gây phiền phức cho ta, thì chính là kẻ đã tản ra lời đồn kia!"
Trong đám đông, Hạ Linh thấy tình thế không ổn liền muốn trốn đi, trong lòng ả ta lúc này đang mắng chửi Âu Lan không ngừng.
Đồ ngu này đúng mà một khắc cũng không nhịn được, nếu ả ta đợi muộn một chút mới tìm Vân Lạc Phong gây sự, thì đâu tự làm bại lộ mình.
Nếu không phải vì muốn có được Âu Phi, ả cũng không ra chủ ý giúp Âu Lan.
"Không, không phải ta!" Âu Lan tiếp xúc với ánh mắt Vân Lạc Phong, nội tâm liền sinh ra hoảng sợ, rồi ả chợt nhìn thấy Hạ Linh đang muốn bỏ trốn, liền cắn cắn môi: "Là Hạ Linh, là cô ta tung tin đồn. Khi đó ta đã ngăn cô ta lại, nhưng cô ta không chịu nghe, chuyện này thật sự không liên quan đến ta."
Sắc mặt Hạ Linh lúc này tái mét, phẫn nộ trừng mắt nhìn Âu Lan, chợt, Hạ Linh cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hư Không trưởng lão, liền vội vàng dừng bước, rồi quỳ phịch xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, chuyện này là do Âu Lan bức ta đi làm, ta không thể không làm, cầu xin cô tha cho ta, ta thật sự vô tội."
"Vô tội?" Vân Lạc Phong cười cười: "Ngươi thật sự cảm thấy bản thân vô tội?"
Đôi mắt đen thâm thúy của Vân Lạc Phong dường như có thể nhìn thấu hết tất cả.
Nhìn vào đôi mắt kia, hai chân Hạ Linh bỗng mềm nhũn, ngã lăn quay dưới đất.
Hạ Linh biết, lúc này đây, ả thật sự xong rồi....
"Ngu xuẩn!"
Âu Phi đột nhiên cảm thấy bản thân đã có thể cử động, hắn nhanh chóng chạy tới trước mặt Âu Lan, giáng cho muội muội mình một cái tát.
"Ngươi nào ngươi cũng dám đắc tội hết, ta bị ngươi hại thảm rồi! Ngươi xem ngươi hại ta thảm như vậy, chờ về gia tộc, phụ thân, mẫu thân nhất định không tha cho ngươi."
Âu Lan cắn chặt môi, mặt đầy tuyệt vọng.
Âu gia là gia tộc trọng nam khinh nữ, huống hồ, Âu Phi còn là kỳ vọng của cả gia tộc.
Những năm gần đây, nếu không phải nhờ có ca ca yêu thương, thì e là ả còn không bằng cả hạ nhân.
Nếu phụ mẫu biết mình liên lụy ca ca thê thảm, khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình....
"Sau này các ngươi không còn là học sinh của thư viện nữa." Hư Không lạnh lùng phất tay áo: "Hồ Li, lát nữa ngươi truyền lệnh xuống dưới, huynh muội Âu gia đắc tội Vân nha đầu, sau này nếu kẻ nào dám lui tới cùng Âu gia, nhất định sẽ bị các thế lực lớn truy sát!"
Đáy mắt Âu Phi hiện lên tia kinh hoàng.
Nếu chỉ bị trục xuất khỏi thư viện, dựa vào thiên phú của hắn, đây cũng không tổn thất bao nhiêu.
Nếu để người khác biết hắn đắc tội Vân Lạc Phong, vậy tương lai hắn tuyệt đối không còn cơ hội nào nữa.
"Hư Không trưởng lão!" Âu Phi vội quỳ xuống: "Tục ngữ nói người không biết không có tội, học sinh cũng không biết cô nương này là Vân Lạc Phong, xin ngài niệm tình học sinh vô tri mà tha thứ một lần."
/2169
|