Edit: Sahara
Lão thợ rèn ngẩn người, quay sang nhìn Kỳ Tô: "Tô nhi, chủ tử này của con.... Là y sư?"
"Vân cô nương không chỉ là y sư, bản lĩnh của cô nương ấy còn rất lớn. Nếu cô nương ấy chịu xem bệnh cho thẩm thẩm, vậy cứ để cô nương ấy thử một phen, biết đâu có thể chữa khỏi." Kỳ Tô cười cười không rõ ý vị.
Đối với Vân Lạc Phong, hắn luôn có lòng tin rất lớn.
Một người sở hữu phối phương Tụ Linh Dược, thì còn có gì mà không làm được?
"Được!"
Trong lòng lão thợ rèn kích động không thôi: "Vì để tiện chăm sóc thẩm thẩm con, ta để bà ấy nằm ngay bên trong thôi. Vân cô nương, mời đi theo ta!"
Sau khi lão thợ rèn đi vào trong cửa tiệm, Vân Lạc Phong cũng đi theo sau.
Vừa bước vào liền nghe thấy từng tiếng ho truyền tới, Vân Lạc Phong nhíu mày, chậm rãi tiến vào nội đường.
Trong nội đường bày một cái giường nhỏ.
Trên giường có một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đang nằm, bà ấy đã sớm nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, nên khi nhìn thấy huynh muội Kỳ Tô cũng không có ngạc nhiên mấy.
"Tô nhi, Linh nhi, các con về là tốt rồi...."
Hai người bọn họ cũng không cần nhọc lòng vì hai đứa nhỏ này nữa....
"Thẩm thẩm, người đừng nói chuyện." Kỳ Tô bước nhanh đến bên giường, cầm lấy tay người phụ nữ kia, hốc mắt có chút đỏ ửng: "Để Vân cô nương xem qua bệnh tình của người trước đã!"
Người phụ nữ kia gật đầu: "Làm phiền Vân cô nương!"
Phu thê lão thợ rèn không có con cái, cho nên vẫn xem huynh muội Kỳ Tô như con ruột mà đối đãi.
Mà căn bệnh này của bà, nguyên nhân cũng là vì lo lắng cho huynh muội Kỳ Tô, âu sầu thành bệnh, còn vì không cách nào chữa trị mà ngày càng trầm trọng.
Nếu Kỳ Tô còn không trở về, thì thật sự bà không thể sống được bao lâu nữa.
"Cũng không phải bệnh nặng gì!" Vân Lạc Phong liếc nhìn người phụ nữ kia rồi đưa ra kết luận: "Kỳ Tô, chỗ ta có ít thảo dược, ngươi lấy đi sắc cho bà ấy uống, lập tức thuốc đến bệnh trừ."
Lão thợ rèn kinh ngạc há hốc mồm: "Vân cô nương, sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được? Cô nương cứ nói đơn thuốc, chúng tôi sẽ tự đi mua, sao có thể không biết xấu hổ mà lấy không của cô nương?"
"Thứ nhất, Kỳ gia muốn làm khó các người, tất cả dược đường ở Đế Thành đều nằm trong tay Kỳ gia, các người làm cách nào mua được dược liệu?" Vân Lạc Phong nhìn lão thợ rèn, hỏi: "Thứ hai, tiệm rèn này của ông đã cho không ta, ta đưa ông một ít thảo dược thì có là gì?"
Lão thợ rèn tức khắc không còn gì để nói, Vân Lạc Phong nói chính là sự thật, Kỳ gia không thể nào bán thuốc cho lão.
Cho dù chịu bán, chắc chắn cũng là giá trên trời.
Huống chi, trong tay lão cũng chẳng có mấy đồng, bằng không sao lại đến nỗi ngay cả y sư cũng không mời được?
"Ngoài ra..." Vân Lạc Phong nói tiếp: "Ta thấy tay nghề ông không tệ, không biết ông có đồng ý giúp ta rèn một vài thứ không?"
Nếu muốn dùng con rối khống chế Phong Vân Đại Lục, vậy khẳng định phải cần một số lượng rất lớn.
Chỉ dựa vào nàng, hiển nhiên không được, nàng không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào việc chế tạo con rối.
Đương nhiên, con rối và Tụ Linh Dược hoàn toàn khác nhau. Tụ Linh Dược có thể giao cho Kỳ Tô điều chế, nhưng việc khống chế con rối thì nhất định phải nằm trong tay nàng.
Cho nên nàng chỉ định để lão thợ rèn rèn một ít vật liệu cơ bản, bước quan trọng cuối cùng vẫn do nàng đích thân làm, như vậy, con rối mới có thể hoạt động được.
Đây mới là mục đích chính mà nàng nhớ lão thợ rèn giúp.
"Đương nhiên, ta sẽ không bạc đãi ông!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, chậm rãi nói.
Thấy lão thợ rèn còn đang ngẩn người, Kỳ Tô ở bên cạnh sốt ruột, vội vàng nói: "Cữu cữu, người mau đồng ý với Vân cô nương đi! Còn nữa, chuyện Vân cô nương là chủ tử con, mọi người tuyệt đối không được nói ra, bằng không sẽ mang phiền phức đến cho Vân cô nương!"
Lão thợ rèn ngẩn người, quay sang nhìn Kỳ Tô: "Tô nhi, chủ tử này của con.... Là y sư?"
"Vân cô nương không chỉ là y sư, bản lĩnh của cô nương ấy còn rất lớn. Nếu cô nương ấy chịu xem bệnh cho thẩm thẩm, vậy cứ để cô nương ấy thử một phen, biết đâu có thể chữa khỏi." Kỳ Tô cười cười không rõ ý vị.
Đối với Vân Lạc Phong, hắn luôn có lòng tin rất lớn.
Một người sở hữu phối phương Tụ Linh Dược, thì còn có gì mà không làm được?
"Được!"
Trong lòng lão thợ rèn kích động không thôi: "Vì để tiện chăm sóc thẩm thẩm con, ta để bà ấy nằm ngay bên trong thôi. Vân cô nương, mời đi theo ta!"
Sau khi lão thợ rèn đi vào trong cửa tiệm, Vân Lạc Phong cũng đi theo sau.
Vừa bước vào liền nghe thấy từng tiếng ho truyền tới, Vân Lạc Phong nhíu mày, chậm rãi tiến vào nội đường.
Trong nội đường bày một cái giường nhỏ.
Trên giường có một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đang nằm, bà ấy đã sớm nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, nên khi nhìn thấy huynh muội Kỳ Tô cũng không có ngạc nhiên mấy.
"Tô nhi, Linh nhi, các con về là tốt rồi...."
Hai người bọn họ cũng không cần nhọc lòng vì hai đứa nhỏ này nữa....
"Thẩm thẩm, người đừng nói chuyện." Kỳ Tô bước nhanh đến bên giường, cầm lấy tay người phụ nữ kia, hốc mắt có chút đỏ ửng: "Để Vân cô nương xem qua bệnh tình của người trước đã!"
Người phụ nữ kia gật đầu: "Làm phiền Vân cô nương!"
Phu thê lão thợ rèn không có con cái, cho nên vẫn xem huynh muội Kỳ Tô như con ruột mà đối đãi.
Mà căn bệnh này của bà, nguyên nhân cũng là vì lo lắng cho huynh muội Kỳ Tô, âu sầu thành bệnh, còn vì không cách nào chữa trị mà ngày càng trầm trọng.
Nếu Kỳ Tô còn không trở về, thì thật sự bà không thể sống được bao lâu nữa.
"Cũng không phải bệnh nặng gì!" Vân Lạc Phong liếc nhìn người phụ nữ kia rồi đưa ra kết luận: "Kỳ Tô, chỗ ta có ít thảo dược, ngươi lấy đi sắc cho bà ấy uống, lập tức thuốc đến bệnh trừ."
Lão thợ rèn kinh ngạc há hốc mồm: "Vân cô nương, sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được? Cô nương cứ nói đơn thuốc, chúng tôi sẽ tự đi mua, sao có thể không biết xấu hổ mà lấy không của cô nương?"
"Thứ nhất, Kỳ gia muốn làm khó các người, tất cả dược đường ở Đế Thành đều nằm trong tay Kỳ gia, các người làm cách nào mua được dược liệu?" Vân Lạc Phong nhìn lão thợ rèn, hỏi: "Thứ hai, tiệm rèn này của ông đã cho không ta, ta đưa ông một ít thảo dược thì có là gì?"
Lão thợ rèn tức khắc không còn gì để nói, Vân Lạc Phong nói chính là sự thật, Kỳ gia không thể nào bán thuốc cho lão.
Cho dù chịu bán, chắc chắn cũng là giá trên trời.
Huống chi, trong tay lão cũng chẳng có mấy đồng, bằng không sao lại đến nỗi ngay cả y sư cũng không mời được?
"Ngoài ra..." Vân Lạc Phong nói tiếp: "Ta thấy tay nghề ông không tệ, không biết ông có đồng ý giúp ta rèn một vài thứ không?"
Nếu muốn dùng con rối khống chế Phong Vân Đại Lục, vậy khẳng định phải cần một số lượng rất lớn.
Chỉ dựa vào nàng, hiển nhiên không được, nàng không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào việc chế tạo con rối.
Đương nhiên, con rối và Tụ Linh Dược hoàn toàn khác nhau. Tụ Linh Dược có thể giao cho Kỳ Tô điều chế, nhưng việc khống chế con rối thì nhất định phải nằm trong tay nàng.
Cho nên nàng chỉ định để lão thợ rèn rèn một ít vật liệu cơ bản, bước quan trọng cuối cùng vẫn do nàng đích thân làm, như vậy, con rối mới có thể hoạt động được.
Đây mới là mục đích chính mà nàng nhớ lão thợ rèn giúp.
"Đương nhiên, ta sẽ không bạc đãi ông!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, chậm rãi nói.
Thấy lão thợ rèn còn đang ngẩn người, Kỳ Tô ở bên cạnh sốt ruột, vội vàng nói: "Cữu cữu, người mau đồng ý với Vân cô nương đi! Còn nữa, chuyện Vân cô nương là chủ tử con, mọi người tuyệt đối không được nói ra, bằng không sẽ mang phiền phức đến cho Vân cô nương!"
/2169
|