Edit: Sahara
Vân Lạc Phong tin Kỳ Tô.
Vì thế, nếu Tiêu Khả kia thật sự không làm ra những chuyện này, thì Kỳ Tô tuyệt đối không vu oan cho ả.
Có điều, đối với chuyện này, nàng không muốn nhúng tay, bởi vì nàng tin tưởng Kỳ Tô có thể tự mình giải quyết.
"Đại tiểu thư Tiêu gia đúng là rất khí phách! Thà làm thê nhà nghèo, không làm thiếp nhà giàu! Khí phách thanh cao như vậy, ta tin tưởng Tiêu đại tiểu thư sẽ không yêu cầu làm thiếp người khác."
"Ta tin Tiêu đại tiểu thư, khẳng định là Kỳ Tô muốn trái ôm phải ấp, lại bị Tiêu đại tiểu thư cự tuyệt, cho nên hắn mới bôi nhọ Tiêu đại tiểu thư."
Đám đông ngươi một câu ta một lời, ánh mắt nhìn huynh muội Kỳ Tô ngập tràn khinh bỉ.
Tiêu Khả cong cong môi, khuôn mặt tú lệ mỉm cười tươi tắn, ả liếc nhìn Vân Lạc Phong đang ôm Kỳ Linh trong lòng, đáy mắt nổi lên tia ngoan độc.
Dù ả không cần Kỳ Tô, nhưng không có nghĩa là ả chấp nhận cho nữ nhân khác ở bên cạnh Kỳ Tô.
Mộc Tuyết Hinh, ả không dám đắc tội, nhưng không có nghĩa là những nữ nhân khác ả cũng không dám động vào.
"Ta thân là nữ nhi của Tiêu gia, tự nhiên có kiêu ngạo của Tiêu gia! Không giống người nào đó, nhìn thấy đàn ông tuấn tú một chút liến muốn đi theo làm thiếp cho người ta. Loại người này quả thật là làm mất hết thể diện của nữ nhân chúng ta!"
Mắt Tiêu Khả nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, hiển nhiên nữ nhân nào đó trong miệng ả ta là đang nói Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong vốn không muốn xen vào chuyện này, giao toàn bộ cho Kỳ Tô tự mình xử lý, ai ngờ đối phương lại chuyển đề tài câu chuyện lên người nàng.
Lập tức, Vân Lạc Phong nheo mắt, bắn cái nhìn sắc bén về phía Tiêu Khả.
Một ánh mắt này, khiến Tiêu Khả cảm thấy lưng như bị kim châm, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người, nhưng nghĩ tới loại nữ tử có thể chấp nhận làm thiếp cho hạng người nghèo hèn như Kỳ Tô thì khẳng định sau lưng cũng không có bối cảnh gì.
Cho nên, Tiêu Khả khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
"Chát!"
Không đợi Vân Lạc Phong động thủ, Kỳ Tô đã bước nhanh tới trước giáng cho Tiêu Khả một tát.
Kỳ Tô không hề nương tay, vì thế, một cái tát này khiến cả người Tiêu Khả văng ngược ra sau.
Kỳ Tô vẫn đưng nguyên vị trí của Tiêu Khả vừa đứng, nắm tay siết chặt kêu lên răng rắc, khuôn mặt tuấn tú phẫn nộ ngút trời.
"Tiêu Khả, món nợ trước kia ta còn chưa kịp tính với ngươi, vậy mà ngươi còn dám nhục mạ Vân cô nương? Vân cô nương là sư phụ Tiểu Linh, ngươi dám nói cô nương ấy như thế? Ngươi thật sự cho rằng Kỳ Tô ta là người dễ trêu chọc phải không?"
Kỳ Tô đã sớm muốn đánh Tiêu Khả.
Bất luận có chuyện của Vân Lạc Phong hay không, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Tiêu Khả.
Có điều, hắn dự tính âm thầm ra tay, ai ngờ Tiêu Khả tự dưng vu oan Vân Lạc Phong làm lửa giận hắn bừng sôi, nhất thời không khống chế được cơn giận.
"Khả nhi!"
Tiêu Siêu rốt cuộc cũng hồi thần lại, nhanh chóng đến cạnh Tiêu Khả, đỡ ả ta đứng dậy.
"Thế nào? Có sao không?"
Hỏi xong, hắn ta quay đầu nhìn Kỳ Tô, ánh mắt đầy tức giận: "Kỳ Tô, ngươi thật to gan, ngay cả muội muội ta ngươi cũng dám đánh?"
"Ta chẳng những muốn đánh ả, mà sớm muộn gì ta cũng giết ả!"
Thời điểm nói ra chữ giết, Kỳ Tô không hề khống chế sát khí trên người mình nữa.
"Ngươi...." Mặt Tiêu Siêu biến sắc: "Kỳ Tô, muội muội ta không có nói sai! Ngươi nói muội muội ta muốn làm thiếp cho ngươi, chuyện này căn bản là không có khả năng! Ngươi đã có vị hôn thê là công chúa, bằng vào cốt khí của muội muội ta, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đoạt nam nhân của người khác! So sánh mà nói, nữ nhân bên cạnh ngươi kia, còn không bằng một cọng lông của muội muội ta!"
Thực tế thì Tiêu Siêu không hề biết chuyện Tiêu Khả tìm gặp Kỳ Tô, nếu hắn ta biết, nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản.
Làm vậy không phải vì hắn có lòng chính nghĩa gì, chẳng qua là sợ Tiêu Khả liên lụy đến phủ thái phó mà thôi.
Vân Lạc Phong tin Kỳ Tô.
Vì thế, nếu Tiêu Khả kia thật sự không làm ra những chuyện này, thì Kỳ Tô tuyệt đối không vu oan cho ả.
Có điều, đối với chuyện này, nàng không muốn nhúng tay, bởi vì nàng tin tưởng Kỳ Tô có thể tự mình giải quyết.
"Đại tiểu thư Tiêu gia đúng là rất khí phách! Thà làm thê nhà nghèo, không làm thiếp nhà giàu! Khí phách thanh cao như vậy, ta tin tưởng Tiêu đại tiểu thư sẽ không yêu cầu làm thiếp người khác."
"Ta tin Tiêu đại tiểu thư, khẳng định là Kỳ Tô muốn trái ôm phải ấp, lại bị Tiêu đại tiểu thư cự tuyệt, cho nên hắn mới bôi nhọ Tiêu đại tiểu thư."
Đám đông ngươi một câu ta một lời, ánh mắt nhìn huynh muội Kỳ Tô ngập tràn khinh bỉ.
Tiêu Khả cong cong môi, khuôn mặt tú lệ mỉm cười tươi tắn, ả liếc nhìn Vân Lạc Phong đang ôm Kỳ Linh trong lòng, đáy mắt nổi lên tia ngoan độc.
Dù ả không cần Kỳ Tô, nhưng không có nghĩa là ả chấp nhận cho nữ nhân khác ở bên cạnh Kỳ Tô.
Mộc Tuyết Hinh, ả không dám đắc tội, nhưng không có nghĩa là những nữ nhân khác ả cũng không dám động vào.
"Ta thân là nữ nhi của Tiêu gia, tự nhiên có kiêu ngạo của Tiêu gia! Không giống người nào đó, nhìn thấy đàn ông tuấn tú một chút liến muốn đi theo làm thiếp cho người ta. Loại người này quả thật là làm mất hết thể diện của nữ nhân chúng ta!"
Mắt Tiêu Khả nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, hiển nhiên nữ nhân nào đó trong miệng ả ta là đang nói Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong vốn không muốn xen vào chuyện này, giao toàn bộ cho Kỳ Tô tự mình xử lý, ai ngờ đối phương lại chuyển đề tài câu chuyện lên người nàng.
Lập tức, Vân Lạc Phong nheo mắt, bắn cái nhìn sắc bén về phía Tiêu Khả.
Một ánh mắt này, khiến Tiêu Khả cảm thấy lưng như bị kim châm, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người, nhưng nghĩ tới loại nữ tử có thể chấp nhận làm thiếp cho hạng người nghèo hèn như Kỳ Tô thì khẳng định sau lưng cũng không có bối cảnh gì.
Cho nên, Tiêu Khả khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
"Chát!"
Không đợi Vân Lạc Phong động thủ, Kỳ Tô đã bước nhanh tới trước giáng cho Tiêu Khả một tát.
Kỳ Tô không hề nương tay, vì thế, một cái tát này khiến cả người Tiêu Khả văng ngược ra sau.
Kỳ Tô vẫn đưng nguyên vị trí của Tiêu Khả vừa đứng, nắm tay siết chặt kêu lên răng rắc, khuôn mặt tuấn tú phẫn nộ ngút trời.
"Tiêu Khả, món nợ trước kia ta còn chưa kịp tính với ngươi, vậy mà ngươi còn dám nhục mạ Vân cô nương? Vân cô nương là sư phụ Tiểu Linh, ngươi dám nói cô nương ấy như thế? Ngươi thật sự cho rằng Kỳ Tô ta là người dễ trêu chọc phải không?"
Kỳ Tô đã sớm muốn đánh Tiêu Khả.
Bất luận có chuyện của Vân Lạc Phong hay không, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Tiêu Khả.
Có điều, hắn dự tính âm thầm ra tay, ai ngờ Tiêu Khả tự dưng vu oan Vân Lạc Phong làm lửa giận hắn bừng sôi, nhất thời không khống chế được cơn giận.
"Khả nhi!"
Tiêu Siêu rốt cuộc cũng hồi thần lại, nhanh chóng đến cạnh Tiêu Khả, đỡ ả ta đứng dậy.
"Thế nào? Có sao không?"
Hỏi xong, hắn ta quay đầu nhìn Kỳ Tô, ánh mắt đầy tức giận: "Kỳ Tô, ngươi thật to gan, ngay cả muội muội ta ngươi cũng dám đánh?"
"Ta chẳng những muốn đánh ả, mà sớm muộn gì ta cũng giết ả!"
Thời điểm nói ra chữ giết, Kỳ Tô không hề khống chế sát khí trên người mình nữa.
"Ngươi...." Mặt Tiêu Siêu biến sắc: "Kỳ Tô, muội muội ta không có nói sai! Ngươi nói muội muội ta muốn làm thiếp cho ngươi, chuyện này căn bản là không có khả năng! Ngươi đã có vị hôn thê là công chúa, bằng vào cốt khí của muội muội ta, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đoạt nam nhân của người khác! So sánh mà nói, nữ nhân bên cạnh ngươi kia, còn không bằng một cọng lông của muội muội ta!"
Thực tế thì Tiêu Siêu không hề biết chuyện Tiêu Khả tìm gặp Kỳ Tô, nếu hắn ta biết, nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản.
Làm vậy không phải vì hắn có lòng chính nghĩa gì, chẳng qua là sợ Tiêu Khả liên lụy đến phủ thái phó mà thôi.
/2169
|