Edit: Sahara
Lưu Phong Quốc.
Phủ công chúa.
Ba ngày thoáng cái đã qua. Trong ba ngày này, phủ công chúa cực kỳ yên tĩnh. Ngay cả Cầm phi trước giờ luôn gây khó dễ cũng không có đến quấy rầy Mộc Tuyết Hinh.
Tuy nhiên, sự yên tĩnh này, vừa hết ba ngày liền bị phá vỡ.
Một đám người rầm rộ kéo đến phủ công chúa.
Đi đầu là Cầm phi, người theo phía sau mênh mông cuồn cuộn như sóng. Mặc kệ phủ công chúa có bao nhiêu người cũng không cản được.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mộc Tuyết Hinh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bèn đi ra, vừa liếc mắt đã thấy ngay gương mặt âm lãnh của Cầm phi, Mộc Tuyết Hinh không khỏi nhíu mày khó chịu.
"Mộc Tuyết Hinh, ngươi thật to gan!"
Cầm phi hét lên một tiếng, làm màn nhĩ Mộc Tuyết Hinh cũng thấy đau.
Mộc Tuyết Hinh xoa xoa lỗ tai mình, biểu tình bất mãn thấy rõ.
"Các người tới là muốn quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi?"
Cầm phi lộ thần sắc bi thương, chỉ một ngón tay vào mặt Mộc Tuyết Hinh: "Ngươi còn dám nhắc đến hoàng thượng? Trong khoảng thời gian này, bổn cung luôn cho người chú ý đến động tĩnh phủ công chúa, tại sao hoàng thượng đã băng hà mà ngươi không báo? Hay là nói ngươi có âm mưu gì?"
Thần sắc Mộc Tuyết Hinh đen lại: "Cầm phi, bà nói năng bậy bạ cái gì đó? Bà có biết hậu quả của việc vu khống bổn công chúa không?"
Kỳ thực, Cầm phi vừa đến thì Mộc Tuyết Hinh đã biết ý đồ của bà ta rồi.
Nhớ đến lời Vân Lạc Phong đã nói trước đó, ánh mắt lạnh băng của Mộc Tuyết Hinh lập tức nổi lên sát ý.
"Công chúa, đến bây giờ mà ngươi còn giảo biện?" Cầm phi tỏ ra vô cùng đau đớn: "Ta nghe thái y nói, ngươi từng đến dược phòng lấy đi một cây Hoàn Mộng Thảo, ngươi lấy Hoàn Mộng Thảo để làm gì? Nếu ngươi thật sự không làm ra chuyện thẹn với lương tâm, thì tại sao không cho chúng ta gặp hoàng thượng?"
"Ta đã nói, phụ hoàng cần nghỉ ngơi, bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy rầy!"
Mộc Tuyết Hinh thẳng lưng ưỡn ngực, chắn trước mặt Cầm phi, rất quật cường hất cằm lên, trong mắt chỉ có một cảm xúc duy nhất là lạnh lùng.
Vốn dĩ, chúng đại thần đều không tin lời Cầm phi, nhưng hiện tại, nhìn thấy Mộc Tuyết Hinh cương quyết ngăn không cho bọn họ vào gặp hoàng đế thì lập tức dao động. Chẳng lẽ hoàng thượng thật sự đã xảy ra chuyện?
Trong nhất thời, chúng đại thần hốt hoảng. Nếu hoàng thượng thật sự băng hà, vậy triều đình Lưu Phong Quốc nhất định sẽ phải rung chuyển.
"Công chúa!" Một vị lão thần đức cao vọng trọng trong triều bước tới trước: "Lão thần tin tưởng công chúa trong sạch, xin công chúa cho chúng thần được yết kiến hoàng thượng!"
Mộc Tuyết Hinh khẽ nhíu mày, Vân cô nương đã nói, hôm nay phụ hoàng sẽ tỉnh, có điều không biết sẽ tỉnh vào lúc nào.
Trong lúc này, không thể để kẻ khác quấy rầy phụ hoàng!
"Ta nói rồi! Không ai được vào!" Mộc Tuyết Hinh quát lên một tiếng chói tai: "Chờ phụ hoàng tỉnh lại, tự nhiên sẽ triệu kiến các ngươi!"
Tỉnh lại?
Cầm phi thầm cười lạnh, chỉ sợ cả đời này hoàng thượng cũng không thể tỉnh lại.
"Ta thấy công chúa rõ ràng là đang chột dạ nên mới không để chúng ta vào, sợ chúng ta phát hiện chuyện ngươi hạ độc hoàng thượng." Đáy mắt Cầm phi lóe lên tia ngoan lệ: "Uổng cho hoàng thượng hết lòng yêu thương ngươi, nhưng ngươi lại mưu hại người!"
"Công chúa, xin công chúa tránh đường! Nếu hoàng thượng thật sự không có chuyện gì, để chúng thần gặp thì có sao đâu chứ?"
Lý tướng quân cười khẩy, ông ta bước tới, muốn động thủ với Mộc Tuyết Hinh.
Chính vào lúc này, hai con rối Thần Linh Giả âm thầm bảo vệ Mộc Tuyết Hinh đột ngột từ trên trời đáp xuống, thân thể to lớn chắn đường tất cả mọi người.
Mộc Tuyết Hinh bỗng ngây người, ngạc nhiên trước khí thế bất phàm của hai người lạ đột ngột xuất hiện trước mặt mình......
Nàng chắc chắn bản thân chưa từng gặp hai người này!
"Các ngươi là......" Lý tướng quân sửng sốt, đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, liền vội vàng thu tay lại: "Bọn chúng là con rối của Tụ Linh Dược Đường!"
Lưu Phong Quốc.
Phủ công chúa.
Ba ngày thoáng cái đã qua. Trong ba ngày này, phủ công chúa cực kỳ yên tĩnh. Ngay cả Cầm phi trước giờ luôn gây khó dễ cũng không có đến quấy rầy Mộc Tuyết Hinh.
Tuy nhiên, sự yên tĩnh này, vừa hết ba ngày liền bị phá vỡ.
Một đám người rầm rộ kéo đến phủ công chúa.
Đi đầu là Cầm phi, người theo phía sau mênh mông cuồn cuộn như sóng. Mặc kệ phủ công chúa có bao nhiêu người cũng không cản được.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mộc Tuyết Hinh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bèn đi ra, vừa liếc mắt đã thấy ngay gương mặt âm lãnh của Cầm phi, Mộc Tuyết Hinh không khỏi nhíu mày khó chịu.
"Mộc Tuyết Hinh, ngươi thật to gan!"
Cầm phi hét lên một tiếng, làm màn nhĩ Mộc Tuyết Hinh cũng thấy đau.
Mộc Tuyết Hinh xoa xoa lỗ tai mình, biểu tình bất mãn thấy rõ.
"Các người tới là muốn quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi?"
Cầm phi lộ thần sắc bi thương, chỉ một ngón tay vào mặt Mộc Tuyết Hinh: "Ngươi còn dám nhắc đến hoàng thượng? Trong khoảng thời gian này, bổn cung luôn cho người chú ý đến động tĩnh phủ công chúa, tại sao hoàng thượng đã băng hà mà ngươi không báo? Hay là nói ngươi có âm mưu gì?"
Thần sắc Mộc Tuyết Hinh đen lại: "Cầm phi, bà nói năng bậy bạ cái gì đó? Bà có biết hậu quả của việc vu khống bổn công chúa không?"
Kỳ thực, Cầm phi vừa đến thì Mộc Tuyết Hinh đã biết ý đồ của bà ta rồi.
Nhớ đến lời Vân Lạc Phong đã nói trước đó, ánh mắt lạnh băng của Mộc Tuyết Hinh lập tức nổi lên sát ý.
"Công chúa, đến bây giờ mà ngươi còn giảo biện?" Cầm phi tỏ ra vô cùng đau đớn: "Ta nghe thái y nói, ngươi từng đến dược phòng lấy đi một cây Hoàn Mộng Thảo, ngươi lấy Hoàn Mộng Thảo để làm gì? Nếu ngươi thật sự không làm ra chuyện thẹn với lương tâm, thì tại sao không cho chúng ta gặp hoàng thượng?"
"Ta đã nói, phụ hoàng cần nghỉ ngơi, bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy rầy!"
Mộc Tuyết Hinh thẳng lưng ưỡn ngực, chắn trước mặt Cầm phi, rất quật cường hất cằm lên, trong mắt chỉ có một cảm xúc duy nhất là lạnh lùng.
Vốn dĩ, chúng đại thần đều không tin lời Cầm phi, nhưng hiện tại, nhìn thấy Mộc Tuyết Hinh cương quyết ngăn không cho bọn họ vào gặp hoàng đế thì lập tức dao động. Chẳng lẽ hoàng thượng thật sự đã xảy ra chuyện?
Trong nhất thời, chúng đại thần hốt hoảng. Nếu hoàng thượng thật sự băng hà, vậy triều đình Lưu Phong Quốc nhất định sẽ phải rung chuyển.
"Công chúa!" Một vị lão thần đức cao vọng trọng trong triều bước tới trước: "Lão thần tin tưởng công chúa trong sạch, xin công chúa cho chúng thần được yết kiến hoàng thượng!"
Mộc Tuyết Hinh khẽ nhíu mày, Vân cô nương đã nói, hôm nay phụ hoàng sẽ tỉnh, có điều không biết sẽ tỉnh vào lúc nào.
Trong lúc này, không thể để kẻ khác quấy rầy phụ hoàng!
"Ta nói rồi! Không ai được vào!" Mộc Tuyết Hinh quát lên một tiếng chói tai: "Chờ phụ hoàng tỉnh lại, tự nhiên sẽ triệu kiến các ngươi!"
Tỉnh lại?
Cầm phi thầm cười lạnh, chỉ sợ cả đời này hoàng thượng cũng không thể tỉnh lại.
"Ta thấy công chúa rõ ràng là đang chột dạ nên mới không để chúng ta vào, sợ chúng ta phát hiện chuyện ngươi hạ độc hoàng thượng." Đáy mắt Cầm phi lóe lên tia ngoan lệ: "Uổng cho hoàng thượng hết lòng yêu thương ngươi, nhưng ngươi lại mưu hại người!"
"Công chúa, xin công chúa tránh đường! Nếu hoàng thượng thật sự không có chuyện gì, để chúng thần gặp thì có sao đâu chứ?"
Lý tướng quân cười khẩy, ông ta bước tới, muốn động thủ với Mộc Tuyết Hinh.
Chính vào lúc này, hai con rối Thần Linh Giả âm thầm bảo vệ Mộc Tuyết Hinh đột ngột từ trên trời đáp xuống, thân thể to lớn chắn đường tất cả mọi người.
Mộc Tuyết Hinh bỗng ngây người, ngạc nhiên trước khí thế bất phàm của hai người lạ đột ngột xuất hiện trước mặt mình......
Nàng chắc chắn bản thân chưa từng gặp hai người này!
"Các ngươi là......" Lý tướng quân sửng sốt, đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, liền vội vàng thu tay lại: "Bọn chúng là con rối của Tụ Linh Dược Đường!"
/2169
|