Edit: Sahara
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, trong đó xẹt qua một tia hàn quang.
Nàng đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng.
Trong hậu hoa viên, một đám nữ tử y phục thướt tha xinh đẹp ngồi giữa trăm hoa, dường như muốn cùng trăm hoa tranh nhau khoe sắc.
Mấy nữ tử kia thoáng nhìn thấy Vân Lạc Phong đi tới từ trong hậu viện, thần sắc chợt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã làm lơ Vân Lạc Phong, quay sang nói chuyện với bạn của mình.
Chuyện ngày đó ở trước đại môn Kỳ gia, không phải ai ai cũng tận mắt chứng kiến.
Cho nên, mấy nữ tử kia không biết thân phận của Vân Lạc Phong.
"Là ai cho bọn họ vào?" Ánh mắt Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Một hộ vệ gần đó toát mồ hôi lạnh: "Hồi bẩm Vân cô nương, những người này đều là không mời tự đến, thuộc hạ đã ngăn cản nhưng bọn họ vẫn xông vào. Hơn nữa, thiếu gia không có ở nhà, tiểu thư lại không ra khỏi cửa, chúng thuộc hạ thật sự không còn cách nào."
"Bây giờ ta ra rồi, các ngươi lập tức đuổi hết bọn họ đi! Ai còn dám bước vào Kỳ gia một bước, trực tiếp đánh gãy hai chân cho ta!"
Giọng điệu Vân Lạc Phong vô cùng khí phách, lạnh lùng quét mắt nhìn đám quý nữ kia, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ là một mảnh hàn ý.
Nàng vất vả lắm mới có được hai ngày yên tĩnh, không ngờ lại bị đám người này quấy rầy.
"Dạ, Vân cô nương!"
Có lời này của Vân Lạc Phong, chúng hộ vệ đều thở phào.
Những quý nữ kia không biết thân phận Vân Lạc Phong, nhưng chúng hộ vệ thân là hộ vệ Kỳ gia, chẳng lẽ còn không rõ?
Ngay cả thiếu gia nhà mình mà còn là thuộc hạ của Vân cô nương, thì thân là hộ vệ như bọn họ, tất nhiên cũng phải nghe theo mệnh lệnh Vân cô nương.
"A~!" Một âm thanh khinh miệt chậm rãi vang lên. Từ trong đám quý nữ, một vị cô nương xinh đẹp mỹ miều đi ra: "Nói dễ nghe một chút thì cô là khách của Kỳ gia. Còn nói khó nghe, là vì Kỳ Tô công tử tâm địa lương thiện nên mới cho cô ở lại, cô thật sự xem mình là nữ chủ nhân Kỳ gia sao? Chuyện của Kỳ gia, khi nào đến phiên cô lên tiếng chứ?"
Vị cô nương này có gương mặt xinh đẹp, nhưng thái độ lại kiêu căng ngạo mạn, dùng ánh mắt khinh thường để đánh giá Vân Lạc Phong.
Không gì ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy diện mạo Vân Lạc Phong, nàng ta khó mà không thấy ghen ghét.
Hừ! Không phải chỉ là lớn lên xinh đẹp một chút thôi sao? Ở cái đại lục này đều là nói chuyện bằng thực lực. Có xinh đẹp cách mấy thì cũng chỉ là một bình hoa.
"Tô Tuyết, đừng nói nữa!" Người vừa lên tiếng là nữ tử dịu dàng, nàng ta nhìn Vân Lạc Phong, khẽ mỉm cười: "Cô nương, xin cô đừng để ý, tính tình Tô Tuyết thẳng thắn, nhưng không hề có ý xấu!"
Nói xong, nàng ta lại giả vờ rầy Tô Tuyết: "Tô Tuyết, tuy lời cô nói là sự thật, nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy, nói gì thì nơi này cũng là Kỳ gia, đương gia chủ mẫu là tứ công chúa, cô cần gì tự hạ thấp bản thân!"
Ý là lời Tô Tuyết là sự thật, Vân Lạc Phong là đang tú hú chiếm tổ, bá chiếm thứ không thuộc về mình.
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại, đánh gia nữ tử dịu dàng như nước trước mắt kia. Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
"Thì ra các ngươi còn biết nơi này là Kỳ gia! Nếu để người không biết nội tình nhìn thấy, còn tưởng đây là nhà của các ngươi!"
Vân Lạc Phong cong môi cười khẩy, lời nói ra khiến sắc mặt các quý nữ kia cứng đờ lại.
"Ngươi......"
Tô Tuyết vừa định mắng chửi, thì Vân Lạc Phong lại cất giọng âm lãnh cắt ngang: "Các ngươi còn thất thần gì hả? Đuổi hết ra ngoài cho ta! Không đi thì trực tiếp tống cổ ra ngoài!"
Vân Lạc Phong hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Còn nữa, những nơi bọn họ đã đi qua nhớ dùng giấm rửa sạch một chút, để tiêu độc!"
Gương mặt Tô Tuyết từ xanh chuyển qua trắng, rồi lại từ trắng chuyển thành xanh, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, trong đó xẹt qua một tia hàn quang.
Nàng đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng.
Trong hậu hoa viên, một đám nữ tử y phục thướt tha xinh đẹp ngồi giữa trăm hoa, dường như muốn cùng trăm hoa tranh nhau khoe sắc.
Mấy nữ tử kia thoáng nhìn thấy Vân Lạc Phong đi tới từ trong hậu viện, thần sắc chợt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã làm lơ Vân Lạc Phong, quay sang nói chuyện với bạn của mình.
Chuyện ngày đó ở trước đại môn Kỳ gia, không phải ai ai cũng tận mắt chứng kiến.
Cho nên, mấy nữ tử kia không biết thân phận của Vân Lạc Phong.
"Là ai cho bọn họ vào?" Ánh mắt Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Một hộ vệ gần đó toát mồ hôi lạnh: "Hồi bẩm Vân cô nương, những người này đều là không mời tự đến, thuộc hạ đã ngăn cản nhưng bọn họ vẫn xông vào. Hơn nữa, thiếu gia không có ở nhà, tiểu thư lại không ra khỏi cửa, chúng thuộc hạ thật sự không còn cách nào."
"Bây giờ ta ra rồi, các ngươi lập tức đuổi hết bọn họ đi! Ai còn dám bước vào Kỳ gia một bước, trực tiếp đánh gãy hai chân cho ta!"
Giọng điệu Vân Lạc Phong vô cùng khí phách, lạnh lùng quét mắt nhìn đám quý nữ kia, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ là một mảnh hàn ý.
Nàng vất vả lắm mới có được hai ngày yên tĩnh, không ngờ lại bị đám người này quấy rầy.
"Dạ, Vân cô nương!"
Có lời này của Vân Lạc Phong, chúng hộ vệ đều thở phào.
Những quý nữ kia không biết thân phận Vân Lạc Phong, nhưng chúng hộ vệ thân là hộ vệ Kỳ gia, chẳng lẽ còn không rõ?
Ngay cả thiếu gia nhà mình mà còn là thuộc hạ của Vân cô nương, thì thân là hộ vệ như bọn họ, tất nhiên cũng phải nghe theo mệnh lệnh Vân cô nương.
"A~!" Một âm thanh khinh miệt chậm rãi vang lên. Từ trong đám quý nữ, một vị cô nương xinh đẹp mỹ miều đi ra: "Nói dễ nghe một chút thì cô là khách của Kỳ gia. Còn nói khó nghe, là vì Kỳ Tô công tử tâm địa lương thiện nên mới cho cô ở lại, cô thật sự xem mình là nữ chủ nhân Kỳ gia sao? Chuyện của Kỳ gia, khi nào đến phiên cô lên tiếng chứ?"
Vị cô nương này có gương mặt xinh đẹp, nhưng thái độ lại kiêu căng ngạo mạn, dùng ánh mắt khinh thường để đánh giá Vân Lạc Phong.
Không gì ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy diện mạo Vân Lạc Phong, nàng ta khó mà không thấy ghen ghét.
Hừ! Không phải chỉ là lớn lên xinh đẹp một chút thôi sao? Ở cái đại lục này đều là nói chuyện bằng thực lực. Có xinh đẹp cách mấy thì cũng chỉ là một bình hoa.
"Tô Tuyết, đừng nói nữa!" Người vừa lên tiếng là nữ tử dịu dàng, nàng ta nhìn Vân Lạc Phong, khẽ mỉm cười: "Cô nương, xin cô đừng để ý, tính tình Tô Tuyết thẳng thắn, nhưng không hề có ý xấu!"
Nói xong, nàng ta lại giả vờ rầy Tô Tuyết: "Tô Tuyết, tuy lời cô nói là sự thật, nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy, nói gì thì nơi này cũng là Kỳ gia, đương gia chủ mẫu là tứ công chúa, cô cần gì tự hạ thấp bản thân!"
Ý là lời Tô Tuyết là sự thật, Vân Lạc Phong là đang tú hú chiếm tổ, bá chiếm thứ không thuộc về mình.
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại, đánh gia nữ tử dịu dàng như nước trước mắt kia. Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
"Thì ra các ngươi còn biết nơi này là Kỳ gia! Nếu để người không biết nội tình nhìn thấy, còn tưởng đây là nhà của các ngươi!"
Vân Lạc Phong cong môi cười khẩy, lời nói ra khiến sắc mặt các quý nữ kia cứng đờ lại.
"Ngươi......"
Tô Tuyết vừa định mắng chửi, thì Vân Lạc Phong lại cất giọng âm lãnh cắt ngang: "Các ngươi còn thất thần gì hả? Đuổi hết ra ngoài cho ta! Không đi thì trực tiếp tống cổ ra ngoài!"
Vân Lạc Phong hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Còn nữa, những nơi bọn họ đã đi qua nhớ dùng giấm rửa sạch một chút, để tiêu độc!"
Gương mặt Tô Tuyết từ xanh chuyển qua trắng, rồi lại từ trắng chuyển thành xanh, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
/2169
|