Edit: Sahara
Tề lão nhị ngồi cạnh nàng ta, mặt đầy áy náy: "Nhược Nhi, là do ta không chăm sóc tốt cho muội, nếu tỷ tỷ muội trên trời linh thiêng biết được, nhất định sẽ trách ta."
Nghe thấy lời này, thiếu nữ mệt mỏi từ từ mở mắt ra, gương mặt tái nhợt yếu ớt mỉm cười.
"Tỷ phu, muội không trách huynh, nếu không nhờ có di ngôn của tỷ tỷ, chỉ sợ.... Muội đã bị phụ thân đưa đến phủ tam hoàng tử làm thiếp rồi."
"Nhưng bệnh của muội....."
"So với căn bệnh này, muội càng không muốn làm thiếp cho tam hoàng tử hơn! Tỷ phu, huynh biết không, tam hoàng tử là người rất độc ác. Muội còn nghe nói, trước kia hắn ta có một tiểu thiếp, nhưng đã bị hắn ngược đãi đến chết." Đang nói, thiếu nữ bỗng khóc òa: "Bọn họ sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lại muốn đưa muội cho tam hoàng tử?"
Thực tế, tỷ tỷ của thiếu nữ cũng là bị những người gọi là người thân kia đưa cho nhị hoàng tử.
May mà nhị hoàng tử nhất kiến chung tình với tỷ tỷ, không màn dị nghị cưới tỷ tỷ làm hoàng tử phi, còn coi tỷ tỷ như trân bảo.
Khi tỷ tỷ còn sống, người Lâm gia đối xử với thiếu nữ rất tốt, nhưng tỷ tỷ vừa qua đời thì bọn họ lập tức muốn tặng nàng cho người ta.
Trước khi chết, tỷ tỷ lưu lại di ngôn như vậy, một là vì lo lắng cho con gái của tỷ ấy vẫn còn nhỏ, hai chính là muốn mượn cớ giúp nàng ta rời khỏi Lâm gia.
Tỷ tỷ cũng tin nhị hoàng tử sẽ nể tình tỷ tỷ mà bảo vệ nàng ta cả đời bình an.
"Nhược Nhi, muội an tâm dưỡng bệnh đi, ta nhất định sẽ không để muội có mệnh hệ gì. Mấy ngày này, muội cứ yên tâm ở lại trong phủ ta."
Úc Tiêm Tiêm còn muốn nói gì đó, nhưng thấy nhị hoàng tử đã đứng lên, gương mặt nhị hoàng tử đầy vẻ mệt mỏi như vô cùng kiên định.
Nhìn thấy nhị hoàng tử như vậy, Úc Tiêm Tiêm rất cảm động, nhưng đồng thời nàng ta cũng biết, sở dĩ nhị hoàng tử tốt với nàng ta như vậy, hoàn toàn là do di ngôn của tỷ tỷ mình.
Tuy nhiên, nhị hoàng tử lại không biết, nàng ta cũng yêu nhị hoàng tử....
Có điều, trong lòng nhị hoàng tử chỉ có mình tỷ tỷ, nàng ta không muốn gả cho một người không yêu mình, nên mới đồng ý với nhị hoàng tử, làm mẫu thân trên danh nghĩa của Tề Duyệt quận chúa.
Khi nào nàng ta tìm được người thật lòng thật dạ với mình, nhị hoàng tử sẽ để nàng ta đi.
"Điện hạ!"
Đúng lúc này, một thị vệ đi vào, cung kính bẩm báo: "Có một người tự xưng là Kỳ Tô đến đây cầu kiến."
Kỳ Tô?
Tề lão nhị ngẩn người, rồi lập tức ra lệnh: "Mời hắn vào đây!"
"Dạ, điện hạ!"
Thị vệ lui ra.
"Khụ khụ..."
Úc Tiêm Tiêm ho hai tiếng, khó khăn chống người ngồi dậy, yếu ớt mỉm cười: "Tỷ phu, Kỳ Tô này là người phương nào?"
"Kỳ Tô là người mà ta gặp được ở Lưu Phong Quốc. Tụ Linh Dược và con rối trong tay ta đều là mua ở chỗ hắn ta."
"Thì ra là thế! Nói vậy, Kỳ Tô này cũng thật lợi hại!"
"Đây là đương nhiên!" Tề lão nhị cười ha ha: "Nếu không phải Kỳ Tô đã có hôn thê, ta thật muốn làm mai cho hai người, đáng tiếc....."
Úc Tiêm Tiêm cười cười, không nói gì thêm.
Đời này gặp được một nam nhân như tỷ phu, nàng e là khó mà động lòng được với ai nữa....
Dù cả đời tỷ phu không quên được tỷ tỷ, nàng cũng tình nguyện lấy thân phận tiểu muội mà ở cạnh tỷ phu, như vậy đã đủ rồi.
Không lâu sau, thị vệ dẫn theo một nam một nữ đi vào.
Người nam thì thanh tuấn vô song, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý.
Mà người nữ bên cạnh.....
Khi Úc Tiêm Tiêm nhìn thấy cô gái kia, đáy mắt chợt dâng lên tia kinh diễm. Cô gái tuyệt sắc như vậy, e là khó có người đàn ông nào nhìn thấy mà không động lòng.
Tề lão nhị ngồi cạnh nàng ta, mặt đầy áy náy: "Nhược Nhi, là do ta không chăm sóc tốt cho muội, nếu tỷ tỷ muội trên trời linh thiêng biết được, nhất định sẽ trách ta."
Nghe thấy lời này, thiếu nữ mệt mỏi từ từ mở mắt ra, gương mặt tái nhợt yếu ớt mỉm cười.
"Tỷ phu, muội không trách huynh, nếu không nhờ có di ngôn của tỷ tỷ, chỉ sợ.... Muội đã bị phụ thân đưa đến phủ tam hoàng tử làm thiếp rồi."
"Nhưng bệnh của muội....."
"So với căn bệnh này, muội càng không muốn làm thiếp cho tam hoàng tử hơn! Tỷ phu, huynh biết không, tam hoàng tử là người rất độc ác. Muội còn nghe nói, trước kia hắn ta có một tiểu thiếp, nhưng đã bị hắn ngược đãi đến chết." Đang nói, thiếu nữ bỗng khóc òa: "Bọn họ sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lại muốn đưa muội cho tam hoàng tử?"
Thực tế, tỷ tỷ của thiếu nữ cũng là bị những người gọi là người thân kia đưa cho nhị hoàng tử.
May mà nhị hoàng tử nhất kiến chung tình với tỷ tỷ, không màn dị nghị cưới tỷ tỷ làm hoàng tử phi, còn coi tỷ tỷ như trân bảo.
Khi tỷ tỷ còn sống, người Lâm gia đối xử với thiếu nữ rất tốt, nhưng tỷ tỷ vừa qua đời thì bọn họ lập tức muốn tặng nàng cho người ta.
Trước khi chết, tỷ tỷ lưu lại di ngôn như vậy, một là vì lo lắng cho con gái của tỷ ấy vẫn còn nhỏ, hai chính là muốn mượn cớ giúp nàng ta rời khỏi Lâm gia.
Tỷ tỷ cũng tin nhị hoàng tử sẽ nể tình tỷ tỷ mà bảo vệ nàng ta cả đời bình an.
"Nhược Nhi, muội an tâm dưỡng bệnh đi, ta nhất định sẽ không để muội có mệnh hệ gì. Mấy ngày này, muội cứ yên tâm ở lại trong phủ ta."
Úc Tiêm Tiêm còn muốn nói gì đó, nhưng thấy nhị hoàng tử đã đứng lên, gương mặt nhị hoàng tử đầy vẻ mệt mỏi như vô cùng kiên định.
Nhìn thấy nhị hoàng tử như vậy, Úc Tiêm Tiêm rất cảm động, nhưng đồng thời nàng ta cũng biết, sở dĩ nhị hoàng tử tốt với nàng ta như vậy, hoàn toàn là do di ngôn của tỷ tỷ mình.
Tuy nhiên, nhị hoàng tử lại không biết, nàng ta cũng yêu nhị hoàng tử....
Có điều, trong lòng nhị hoàng tử chỉ có mình tỷ tỷ, nàng ta không muốn gả cho một người không yêu mình, nên mới đồng ý với nhị hoàng tử, làm mẫu thân trên danh nghĩa của Tề Duyệt quận chúa.
Khi nào nàng ta tìm được người thật lòng thật dạ với mình, nhị hoàng tử sẽ để nàng ta đi.
"Điện hạ!"
Đúng lúc này, một thị vệ đi vào, cung kính bẩm báo: "Có một người tự xưng là Kỳ Tô đến đây cầu kiến."
Kỳ Tô?
Tề lão nhị ngẩn người, rồi lập tức ra lệnh: "Mời hắn vào đây!"
"Dạ, điện hạ!"
Thị vệ lui ra.
"Khụ khụ..."
Úc Tiêm Tiêm ho hai tiếng, khó khăn chống người ngồi dậy, yếu ớt mỉm cười: "Tỷ phu, Kỳ Tô này là người phương nào?"
"Kỳ Tô là người mà ta gặp được ở Lưu Phong Quốc. Tụ Linh Dược và con rối trong tay ta đều là mua ở chỗ hắn ta."
"Thì ra là thế! Nói vậy, Kỳ Tô này cũng thật lợi hại!"
"Đây là đương nhiên!" Tề lão nhị cười ha ha: "Nếu không phải Kỳ Tô đã có hôn thê, ta thật muốn làm mai cho hai người, đáng tiếc....."
Úc Tiêm Tiêm cười cười, không nói gì thêm.
Đời này gặp được một nam nhân như tỷ phu, nàng e là khó mà động lòng được với ai nữa....
Dù cả đời tỷ phu không quên được tỷ tỷ, nàng cũng tình nguyện lấy thân phận tiểu muội mà ở cạnh tỷ phu, như vậy đã đủ rồi.
Không lâu sau, thị vệ dẫn theo một nam một nữ đi vào.
Người nam thì thanh tuấn vô song, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý.
Mà người nữ bên cạnh.....
Khi Úc Tiêm Tiêm nhìn thấy cô gái kia, đáy mắt chợt dâng lên tia kinh diễm. Cô gái tuyệt sắc như vậy, e là khó có người đàn ông nào nhìn thấy mà không động lòng.
/2169
|