Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
"Hừ!" Nghe vậy Vinh lão liền hừ lạnh một tiếng: "Tuy rằng Vân Lạc Phong không thể tu luyện, nhưng chỉ cần dựa vào y thuật của mình cũng có thể ra lệnh cho cường giả trong thiên hạ bán mạng cho mình. Huống chi nha đầu này cón có loại thuốc như Tụ Linh Dược kia. Đêm qua ta đã nghiên cứu rất lâu mà cũng không tìm ra được phối phương của Tụ Linh Dược. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đoán chừng tên Thái tử kia sẽ phải gào khóc cầu xin nha đầu này tha thứ."
Phụt!!!
Phương Nhã không nhịn được cười lớn: "Vinh lão, ngài không biết đó thôi, mới vừa rồi Thái tử còn châm biếm Vân Lạc Phong không biết nhìn hàng, càng không xứng đáng sử dụng loại thuốc quý giá như Tụ Linh Dược. Thật sự ta rất muốn nhìn thấy gương mặt của hắn sau này. Nhất định sẽ rất đặc sắc."
"Hắn thật sự nói như vậy?" Vinh lão kinh ngạc, ông suy tư hết nữa ngày rồi nói: "Lúc trước ta từng gặp qua Thái tử, còn tưởng hắn là một nhân tài. Hiện giờ xem ra cũng chỉ được như thế! Phương Nhã, Mộ Dung! Sau này chỉ cần là người Hoàng tộc đến thì ta đều không gặp. Cho dù Hoàng đế có tới thì cũng không cần để ý!"
Lần này đừng nói là Mộ Dung, ngay cả Phương Nhã cũng phải kinh ngạc: "Vinh lão, ta biết ngài ấn tượng với Vân Lạc Phong. Hơn nữa vì nàng ấy có thể trị khỏi bệnh cho đại nhân mà nảy sinh lòng cảm kích. Nhưng chỉ vì Vân Lạc Phong mà cự tuyệt tất cả người Hoàng tộc, việc này...."
"Phương Nhã, ngươi không hiểu rồi. Vừa nãy ta đã hỏi nha đầu kia học y ở đâu, nhưng nó không nói, ngay cả tên của sư phụ mình cũng không muốn cho người ngoài biết. Dựa vào điều này ta có thể suy đoán được sư phụ nha đầu kia là ai." Vinh lão nheo nheo mắt: "Tên kia y thuật cao minh, tính tình cổ quái, nếu Vân lạc Phong thật sự là đệ tử của hắn, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội Vân Lạc Phong."
Phương Nhã sửng sốt: "Vinh lão, ý ngài là Vân Lạc Phong chính là đệ tử của vị thần y kia?"
"Ta cũng không dám xác định. Chỉ có điều ngoại trừ hắn thì ai có thể dạy ra một đệ tử như vậy. Đại nhân trúng độc, vốn dĩ muốn mời vị thần y kia chữa trị. Ai ngờ ông ta lại từ chối. Nếu Vân Lạc Phong có thể chữa khỏi cho đại nhân, ta dám khẳng định, Vân Lạc Phong chính là đệ tử của vị thần y kia."
Vinh lão nhìn Phương Nhã, nghiêm túc căn dặn: "Phương Nhã, hiện giờ đã biết được biện pháp giải độc, ta cần trở về một chuyến. Chuyện ở đây giao lại cho ngươi. Nhớ kỹ, cần phải lấy lòng của Vân Lạc Phong, tạo dựng được mối quan hệ tốt với cô ấy. Nhưng đừng quá lộ liễu. Quá mức ân cần chỉ khiến người khác dâng lên lòng phòng bị."
"Dạ! Vinh lão, ta hiểu rồi!"
Ánh mắt Phương Nhã bây giờ đã mất đi sự quyến rũ thường ngày, thay vào đó là một mãnh kiên định.
___________
Vân Lạc Phong vừa vào tới đại sảnh Vân gia đã thấy lão gia tử nhà mình ở đó thở ngắn than dài.
Đương nhiên lão gia tử cũng thấy được Vân Lạc Phong đã về tới rồi. Ông liền dùng ánh mắt ai oán uất ức mà nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: "Phong nhi, có phải cháu nên giải thích một chút với ta hay không? Tại sao lại không để ta đi tranh Tụ Linh Dược. Tuy hiện giờ thiên phú của cháu hơn người, nhưng nếu có thêm Tụ Linh Dược kia, không phải cháu sẽ tu luyện sẽ càng nhanh hơn sao?"
Vân Lạc Phong hơi dừng bước chân, nhún vai nói: "Vất vả lắm cháu mới thông qua việc bán Tụ Linh Dược mà kiếm được một ngàn vạn lượng bạc. Hiện tại người lại muốn dùng hai ngàn vạn lượng mua về lại cho cháu. Gia gia, cho dù người muốn phá của cũng không nên dùng phương pháp này chứ. Cháu gái người kiếm tiền tiêu vặt dễ dàng lắm sao."
"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, vậy mà lại dám nói gia gia của ngươi phá của, ngươi...."
Lúc đầu sau khi nghe thấy hai chữ phá của, lão gia tử liền giận tím mặt, nhưng đang muốn dạy dỗ nha đầu chết tiệt không biết tôn ti nhà mình thì bất chợt nhận ra cái gì đó nên im bặt lại, tiếp đó thì kinh ngạc há to mồm: "Cháu vừa nói cái gì? Tụ Linh Dược là cháu bán?"
"Hừ!" Nghe vậy Vinh lão liền hừ lạnh một tiếng: "Tuy rằng Vân Lạc Phong không thể tu luyện, nhưng chỉ cần dựa vào y thuật của mình cũng có thể ra lệnh cho cường giả trong thiên hạ bán mạng cho mình. Huống chi nha đầu này cón có loại thuốc như Tụ Linh Dược kia. Đêm qua ta đã nghiên cứu rất lâu mà cũng không tìm ra được phối phương của Tụ Linh Dược. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đoán chừng tên Thái tử kia sẽ phải gào khóc cầu xin nha đầu này tha thứ."
Phụt!!!
Phương Nhã không nhịn được cười lớn: "Vinh lão, ngài không biết đó thôi, mới vừa rồi Thái tử còn châm biếm Vân Lạc Phong không biết nhìn hàng, càng không xứng đáng sử dụng loại thuốc quý giá như Tụ Linh Dược. Thật sự ta rất muốn nhìn thấy gương mặt của hắn sau này. Nhất định sẽ rất đặc sắc."
"Hắn thật sự nói như vậy?" Vinh lão kinh ngạc, ông suy tư hết nữa ngày rồi nói: "Lúc trước ta từng gặp qua Thái tử, còn tưởng hắn là một nhân tài. Hiện giờ xem ra cũng chỉ được như thế! Phương Nhã, Mộ Dung! Sau này chỉ cần là người Hoàng tộc đến thì ta đều không gặp. Cho dù Hoàng đế có tới thì cũng không cần để ý!"
Lần này đừng nói là Mộ Dung, ngay cả Phương Nhã cũng phải kinh ngạc: "Vinh lão, ta biết ngài ấn tượng với Vân Lạc Phong. Hơn nữa vì nàng ấy có thể trị khỏi bệnh cho đại nhân mà nảy sinh lòng cảm kích. Nhưng chỉ vì Vân Lạc Phong mà cự tuyệt tất cả người Hoàng tộc, việc này...."
"Phương Nhã, ngươi không hiểu rồi. Vừa nãy ta đã hỏi nha đầu kia học y ở đâu, nhưng nó không nói, ngay cả tên của sư phụ mình cũng không muốn cho người ngoài biết. Dựa vào điều này ta có thể suy đoán được sư phụ nha đầu kia là ai." Vinh lão nheo nheo mắt: "Tên kia y thuật cao minh, tính tình cổ quái, nếu Vân lạc Phong thật sự là đệ tử của hắn, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội Vân Lạc Phong."
Phương Nhã sửng sốt: "Vinh lão, ý ngài là Vân Lạc Phong chính là đệ tử của vị thần y kia?"
"Ta cũng không dám xác định. Chỉ có điều ngoại trừ hắn thì ai có thể dạy ra một đệ tử như vậy. Đại nhân trúng độc, vốn dĩ muốn mời vị thần y kia chữa trị. Ai ngờ ông ta lại từ chối. Nếu Vân Lạc Phong có thể chữa khỏi cho đại nhân, ta dám khẳng định, Vân Lạc Phong chính là đệ tử của vị thần y kia."
Vinh lão nhìn Phương Nhã, nghiêm túc căn dặn: "Phương Nhã, hiện giờ đã biết được biện pháp giải độc, ta cần trở về một chuyến. Chuyện ở đây giao lại cho ngươi. Nhớ kỹ, cần phải lấy lòng của Vân Lạc Phong, tạo dựng được mối quan hệ tốt với cô ấy. Nhưng đừng quá lộ liễu. Quá mức ân cần chỉ khiến người khác dâng lên lòng phòng bị."
"Dạ! Vinh lão, ta hiểu rồi!"
Ánh mắt Phương Nhã bây giờ đã mất đi sự quyến rũ thường ngày, thay vào đó là một mãnh kiên định.
___________
Vân Lạc Phong vừa vào tới đại sảnh Vân gia đã thấy lão gia tử nhà mình ở đó thở ngắn than dài.
Đương nhiên lão gia tử cũng thấy được Vân Lạc Phong đã về tới rồi. Ông liền dùng ánh mắt ai oán uất ức mà nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: "Phong nhi, có phải cháu nên giải thích một chút với ta hay không? Tại sao lại không để ta đi tranh Tụ Linh Dược. Tuy hiện giờ thiên phú của cháu hơn người, nhưng nếu có thêm Tụ Linh Dược kia, không phải cháu sẽ tu luyện sẽ càng nhanh hơn sao?"
Vân Lạc Phong hơi dừng bước chân, nhún vai nói: "Vất vả lắm cháu mới thông qua việc bán Tụ Linh Dược mà kiếm được một ngàn vạn lượng bạc. Hiện tại người lại muốn dùng hai ngàn vạn lượng mua về lại cho cháu. Gia gia, cho dù người muốn phá của cũng không nên dùng phương pháp này chứ. Cháu gái người kiếm tiền tiêu vặt dễ dàng lắm sao."
"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, vậy mà lại dám nói gia gia của ngươi phá của, ngươi...."
Lúc đầu sau khi nghe thấy hai chữ phá của, lão gia tử liền giận tím mặt, nhưng đang muốn dạy dỗ nha đầu chết tiệt không biết tôn ti nhà mình thì bất chợt nhận ra cái gì đó nên im bặt lại, tiếp đó thì kinh ngạc há to mồm: "Cháu vừa nói cái gì? Tụ Linh Dược là cháu bán?"
/2169
|