Editor: Kim Phượng
Trong mắt Cao Đồ thoáng có sự kinh ngạc, nhưng nhiều hơn vẫn là thái độ vui sướng khi người gặp họa.
"Tướng quân, ngươi đã lặp vô số công lao, Vân Lạc Phong là cháu gái của ngươi tất nhiên có thể hưởng thụ cuộc sống như hoàng tử hoàng tôn, cho nên chuyện này trẫm sẽ phái thái tử điện hạ giúp ngươi tìm người."
"Tạ bệ hạ long ân, thần vẫn còn một chuyện thỉnh bệ hạ giúp đỡ." Vân Lạc ngẩng gương mặt già nua của mình lên, trên mặt ông toàn là sự bất đắc dĩ: "Chắc bệ hạ cũng đã nghe nói, cháu gái lão thần gần đây đam mê y thuật, toàn bộ tiền của phủ tướng quân đều bị nó dùng để mua dược liệu cả rồi, vì vậy phủ đệ của lão thần thật sự không nuôi nổi nhiều người như vậy, không biết bệ hạ có thể giúp thần trả công cho bọn họ hay không?"
"Tất nhiên, tất nhiên!" Trên mặt Cao Đồ nở một nụ cười: "Như thế này, mỗi tháng tiền công của nha hoàn và hộ vệ trong phủ tướng quân đều sẽ do hoàng cung chi trả, xem như đây là tưởng thưởng cho công thần!"
"Tạ bệ hạ, lão thần xin cáo lui!"
Vân Lạc đứng dậy, chấp tay cúi chào, sau đó quay người đi thẳng ra bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc ông xoay người đi, không có ai nhìn thấy, gương mặt già của ông đã cười như nở hoa.
Đôi phụ tử này vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được sau này ở Vân gia sẽ có một quân đoàn yêu nghiệt!. Mà tất cả người của quân này đều do thái tử giúp Vân gia lựa chọn, thậm chí tiền để nuôi dưỡng quân đoàn này cũng là do bọn họ trả.
Khi biết được chuyện này, thiếu chút nữa thì đôi phụ tử đang sống sờ sờ này tức chết.
"Phụ hoàng, người đoán tướng quân Vân Lạc đây là muốn làm gì?" Cao Lăng nhíu mày: "Có phải ông ta muốn ngấm ngầm chiêu binh mãi mã hay không? Phản lại hoàng triều?"
"Nếu hắn thật sự muốn chiêu binh mãi mã thì sẽ không đến hoàng cung để thông báo! Càng không để Hoàng tộc can dự vào chuyện này!" Cao Đồ cười lạnh một tiếng: "Cho nên trẫm tin tưởng hắn ta bị Vân Lạc Phong ép làm chuyện này. Lăng nhi, con cứ ra sức giúp Vân Lạc tìm người, những người được chọn phải là những kẻ tư chất thấp kém."
Cao Lăng nhìn ra ngoài thư phòng, giọng nói có chút cảm thán: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Vân phủ tướng quân sắp đến hồi kết rồi. Đầu tiên là tiền bị Vân Lạc Phong tiêu sạch, bây giờ ả ta còn hành hạ tướng quân Vân Lạc như vậy! Có một cháu gái vừa là phế vật, vừa là một kẻ ăn chơi trác táng, đoán chừng thọ mệnh của tướng quân Vân Lạc cũng sẽ giảm bớt. Chẳng bao lâu nữa ông ấy sẽ bị Vân Lạc Phong chọc cho tức chết mà thôi!"
Kỳ thật, đối với tướng quân Vân Lạc, trong lòng Cao Lăng cũng có chút khâm phục. Đáng tiếc một nhân vật như tướng quân Vân Lạc vậy lại nuôi ra một cháu gái phá của như vậy. Có Vân Lạc Phong ở đó, phủ tướng quân sao có thể không suy bại đây?
"Ban đầu trẫm còn muốn để Vân Lạc Phong làm trắc phi của con, bây giờ xem ra ngay cả trắc phi nàng ta cũng không xứng. Chỉ cần Vân Lạc chết đi, ả ta cũng không còn giá trị gì nữa." Giọng của Cao Đồ rất lạnh nhạt: "So sánh mà nói, Mộ Vô Song của Mộ gia tốt hơn nhiều, nàng thiên phú trác tuyệt, tính cách lương thiện, rất có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ. Hơn nữa còn là đệ tử của Cảnh Lâm. Ở Long Nguyên Quốc cũng chỉ có nử tử như vậy mới xứng đôi với con."
Cao Lăng cong khóe môi: "Loại phế vật như Vân Lạc Phong tồn tại, vốn dĩ là để làm nổi bật sự ưu tú của Vô Song, ả ta cũng chỉ có mỗi một tác dụng này."
Hiệu quả làm việc của hoàng tộc đúng là không giống người thường, mới có mấy ngày đã chiêu mộ đủ số người mà Vân Lạc Phong cần. Có điều sau khi nhìn thấy tư chất của mấy người này, khóe miệng Vân Lạc không nhịn được run rẩy, trong lòng ông lại càng cảm thấy lo lắng vạn phần.
Dựa vào thiên phú những người này, thật sự ngày sau có thể trở thành đại tướng quét ngang ngàn quân hay sao? Vân Lạc cũng không tin điểm này, tuy vậy ông vẫn mang họ về phủ tướng quân...
Trong mắt Cao Đồ thoáng có sự kinh ngạc, nhưng nhiều hơn vẫn là thái độ vui sướng khi người gặp họa.
"Tướng quân, ngươi đã lặp vô số công lao, Vân Lạc Phong là cháu gái của ngươi tất nhiên có thể hưởng thụ cuộc sống như hoàng tử hoàng tôn, cho nên chuyện này trẫm sẽ phái thái tử điện hạ giúp ngươi tìm người."
"Tạ bệ hạ long ân, thần vẫn còn một chuyện thỉnh bệ hạ giúp đỡ." Vân Lạc ngẩng gương mặt già nua của mình lên, trên mặt ông toàn là sự bất đắc dĩ: "Chắc bệ hạ cũng đã nghe nói, cháu gái lão thần gần đây đam mê y thuật, toàn bộ tiền của phủ tướng quân đều bị nó dùng để mua dược liệu cả rồi, vì vậy phủ đệ của lão thần thật sự không nuôi nổi nhiều người như vậy, không biết bệ hạ có thể giúp thần trả công cho bọn họ hay không?"
"Tất nhiên, tất nhiên!" Trên mặt Cao Đồ nở một nụ cười: "Như thế này, mỗi tháng tiền công của nha hoàn và hộ vệ trong phủ tướng quân đều sẽ do hoàng cung chi trả, xem như đây là tưởng thưởng cho công thần!"
"Tạ bệ hạ, lão thần xin cáo lui!"
Vân Lạc đứng dậy, chấp tay cúi chào, sau đó quay người đi thẳng ra bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc ông xoay người đi, không có ai nhìn thấy, gương mặt già của ông đã cười như nở hoa.
Đôi phụ tử này vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được sau này ở Vân gia sẽ có một quân đoàn yêu nghiệt!. Mà tất cả người của quân này đều do thái tử giúp Vân gia lựa chọn, thậm chí tiền để nuôi dưỡng quân đoàn này cũng là do bọn họ trả.
Khi biết được chuyện này, thiếu chút nữa thì đôi phụ tử đang sống sờ sờ này tức chết.
"Phụ hoàng, người đoán tướng quân Vân Lạc đây là muốn làm gì?" Cao Lăng nhíu mày: "Có phải ông ta muốn ngấm ngầm chiêu binh mãi mã hay không? Phản lại hoàng triều?"
"Nếu hắn thật sự muốn chiêu binh mãi mã thì sẽ không đến hoàng cung để thông báo! Càng không để Hoàng tộc can dự vào chuyện này!" Cao Đồ cười lạnh một tiếng: "Cho nên trẫm tin tưởng hắn ta bị Vân Lạc Phong ép làm chuyện này. Lăng nhi, con cứ ra sức giúp Vân Lạc tìm người, những người được chọn phải là những kẻ tư chất thấp kém."
Cao Lăng nhìn ra ngoài thư phòng, giọng nói có chút cảm thán: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Vân phủ tướng quân sắp đến hồi kết rồi. Đầu tiên là tiền bị Vân Lạc Phong tiêu sạch, bây giờ ả ta còn hành hạ tướng quân Vân Lạc như vậy! Có một cháu gái vừa là phế vật, vừa là một kẻ ăn chơi trác táng, đoán chừng thọ mệnh của tướng quân Vân Lạc cũng sẽ giảm bớt. Chẳng bao lâu nữa ông ấy sẽ bị Vân Lạc Phong chọc cho tức chết mà thôi!"
Kỳ thật, đối với tướng quân Vân Lạc, trong lòng Cao Lăng cũng có chút khâm phục. Đáng tiếc một nhân vật như tướng quân Vân Lạc vậy lại nuôi ra một cháu gái phá của như vậy. Có Vân Lạc Phong ở đó, phủ tướng quân sao có thể không suy bại đây?
"Ban đầu trẫm còn muốn để Vân Lạc Phong làm trắc phi của con, bây giờ xem ra ngay cả trắc phi nàng ta cũng không xứng. Chỉ cần Vân Lạc chết đi, ả ta cũng không còn giá trị gì nữa." Giọng của Cao Đồ rất lạnh nhạt: "So sánh mà nói, Mộ Vô Song của Mộ gia tốt hơn nhiều, nàng thiên phú trác tuyệt, tính cách lương thiện, rất có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ. Hơn nữa còn là đệ tử của Cảnh Lâm. Ở Long Nguyên Quốc cũng chỉ có nử tử như vậy mới xứng đôi với con."
Cao Lăng cong khóe môi: "Loại phế vật như Vân Lạc Phong tồn tại, vốn dĩ là để làm nổi bật sự ưu tú của Vô Song, ả ta cũng chỉ có mỗi một tác dụng này."
Hiệu quả làm việc của hoàng tộc đúng là không giống người thường, mới có mấy ngày đã chiêu mộ đủ số người mà Vân Lạc Phong cần. Có điều sau khi nhìn thấy tư chất của mấy người này, khóe miệng Vân Lạc không nhịn được run rẩy, trong lòng ông lại càng cảm thấy lo lắng vạn phần.
Dựa vào thiên phú những người này, thật sự ngày sau có thể trở thành đại tướng quét ngang ngàn quân hay sao? Vân Lạc cũng không tin điểm này, tuy vậy ông vẫn mang họ về phủ tướng quân...
/2169
|