Hiên Viên Hàn Ngọc dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng một cái, sau đó lại như người ngoài cuộc bình thường nhìn hoàng tổ mẫu cùng với phụ hoàng.
Hốc mắt Hiên Viên Khác có chút đỏ, thương tiếc nhìn mẹ đẻ của chính mình, trấn an nói: “Mẫu hậu, không phải trẫm làm khó Ngọc Nhi, trẫm là thúc giục hắn a. Mẫu hậu cũng không muốn về sau hắn là một vương gia không có quyền đi.”
“Nam nhi Hiên Viên gia người nào không phải trải qua khổ cực? Chỉ có hắn từ nhỏ đã được mẫu hậu che chở lớn lên…”
Hắn lấy tình để nói với nàng, nhằm lay động nàng nhưng thái hậu vẫn không để ý, tiếp tục ngồi ở trên phượng tháp dỗi dùng khăn vàng mà lau nước mắt.
“Ai gia mặc kệ, tiểu Cửu là ta ai gia nhìn lớn lên, vốn không giống với các hoàng tử khác.”
Hiên Viên Khác khó xử đỡ trán, tức giận trong lòng đều tiêu tán nhưng hắn chính là không muốn hoàn thành hôn sự này.
Hoàng hậu cùng Đức phi cũng tiến lên nói đỡ nhưng thái hậu hờ hững.
“Mẫu hậu, Hoàng thượng cũng chỉ muốn tốt cho Ngọc Nhi..”
“Được, nhi thần lĩnh chỉ!”
Nhất thời, đại điện yên tĩnh lại.
Thân ảnh màu đen, đứng ngạo nghễ trong tầm mắt của mọi người. Một khắc kia, hắn tuấn tú dáng người cao ngất, giống như thiên thần tản ra phong thái mê người.
Tô Tiện Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, lại có thể nhìn đến kề sát mặt nạ.
Nhạn nhi thì vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, hảo soái a! Đương nhiên ý nàng chỉ là bóng dáng hắn.
“Tiểu Cửu, ai gia không cho ngươi đi!”
“Hoàng tổ mẫu, tiểu Cửu thích Nhiễm Nhi. Nếu con muốn kết hôn với nàng phải đi biên thành thủ nửa năm như phụ hoàng nói, tiểu Cửu nguyện ý, xin hoàng tổ mẫu đồng ý.” Tựa hồ còn mang theo một chút ý tứ làm nũng.
Nghe thế, Thái hậu càng đưa ánh mắt sắc bén nhìn Hiên Viên Khác nhưng bất đắc dĩ. Cục diện hiện tại có lẽ là tình huống tốt nhất. Nếu làm phụ tử hai người bất hòa vậy mới là trường hợp sinh linh đồ thán, nàng không muốn nhìn cảnh đó.
Thái hậu ngầm đồng ý, nhưng bầu không khí trong Từ An cung càng trầm tĩnh.
Hiên Viên Khác đứng bên tháp phượng, mím môi ánh mắt âm u nhìn chằm chằm một đôi “Bích Nhân” trong điện . Ánh mắt kia tựa hồ hận không thể dùng lửa giận đốt bọn họ thành tro tàn.
Nhóm cung nhân không giám nói gì, chỉ cúi thấp đầu.
Im lặng một lần nữa bao phủ toàn bộ đại điện, ở bên âm thanh đồng hồ giọt thủy tinh rơi như thế càng rõ ràng.
“Có thể buông tay” Tô Tiện Nhiễm nhẹ nhàng đến gần Hiên Viên Hàn Ngọc nói một tiếng. Nàng không có thói quen cùng người lại quá thân cận, hôm nay bị nắm tay một thời gian như thế cũng là quá dài rồi.
Hắn cố ý nghiêng đầu làm như thật sự nghe, lập tức hiện ra ý cười, nhưng không có buông tay, như là tham lam độ ấm trong lòng bàn tay nàng, bàn tay to nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay nàng.
Một màn này Đức Phi vừa vặn nhìn thấy, nàng còn sợ thiên họa chưa đủ loạn, cố ý hỏi: “Nhiễm Nhi, có muốn nói cái gì, không thể nói trước mặt Thái hậu cùng Hoàng thượng còn thần bí như vậy? Đây là đại bất kính nha”.
Nhạn nhi giận dữ, có chút bất mãn liếc Đức phi một cái, tiểu thư vừa rồi nói nàng nghe rõ, Đức phi cố ý nói như vậy không phải là cố ý hãm hại tiểu thư sao?
Nàng cũng rõ ràng tâm tư của Hoàng thượng cùng Thái hậu, bọn họ ở phía trên làm nhiều việc vậy là cố ý làm khó dễ tiểu thư.
“Khụ khụ…” Tô Tiện Nhiễm còn chưa mở miệng, môi liền bị một vật thể ấm áp chạm vào, trong lòng nàng cả kinh, hắn làm sao dám ở trước mặt nhiều người làm ra hành động lớn mật như vậy?
Hốc mắt Hiên Viên Khác có chút đỏ, thương tiếc nhìn mẹ đẻ của chính mình, trấn an nói: “Mẫu hậu, không phải trẫm làm khó Ngọc Nhi, trẫm là thúc giục hắn a. Mẫu hậu cũng không muốn về sau hắn là một vương gia không có quyền đi.”
“Nam nhi Hiên Viên gia người nào không phải trải qua khổ cực? Chỉ có hắn từ nhỏ đã được mẫu hậu che chở lớn lên…”
Hắn lấy tình để nói với nàng, nhằm lay động nàng nhưng thái hậu vẫn không để ý, tiếp tục ngồi ở trên phượng tháp dỗi dùng khăn vàng mà lau nước mắt.
“Ai gia mặc kệ, tiểu Cửu là ta ai gia nhìn lớn lên, vốn không giống với các hoàng tử khác.”
Hiên Viên Khác khó xử đỡ trán, tức giận trong lòng đều tiêu tán nhưng hắn chính là không muốn hoàn thành hôn sự này.
Hoàng hậu cùng Đức phi cũng tiến lên nói đỡ nhưng thái hậu hờ hững.
“Mẫu hậu, Hoàng thượng cũng chỉ muốn tốt cho Ngọc Nhi..”
“Được, nhi thần lĩnh chỉ!”
Nhất thời, đại điện yên tĩnh lại.
Thân ảnh màu đen, đứng ngạo nghễ trong tầm mắt của mọi người. Một khắc kia, hắn tuấn tú dáng người cao ngất, giống như thiên thần tản ra phong thái mê người.
Tô Tiện Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, lại có thể nhìn đến kề sát mặt nạ.
Nhạn nhi thì vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, hảo soái a! Đương nhiên ý nàng chỉ là bóng dáng hắn.
“Tiểu Cửu, ai gia không cho ngươi đi!”
“Hoàng tổ mẫu, tiểu Cửu thích Nhiễm Nhi. Nếu con muốn kết hôn với nàng phải đi biên thành thủ nửa năm như phụ hoàng nói, tiểu Cửu nguyện ý, xin hoàng tổ mẫu đồng ý.” Tựa hồ còn mang theo một chút ý tứ làm nũng.
Nghe thế, Thái hậu càng đưa ánh mắt sắc bén nhìn Hiên Viên Khác nhưng bất đắc dĩ. Cục diện hiện tại có lẽ là tình huống tốt nhất. Nếu làm phụ tử hai người bất hòa vậy mới là trường hợp sinh linh đồ thán, nàng không muốn nhìn cảnh đó.
Thái hậu ngầm đồng ý, nhưng bầu không khí trong Từ An cung càng trầm tĩnh.
Hiên Viên Khác đứng bên tháp phượng, mím môi ánh mắt âm u nhìn chằm chằm một đôi “Bích Nhân” trong điện . Ánh mắt kia tựa hồ hận không thể dùng lửa giận đốt bọn họ thành tro tàn.
Nhóm cung nhân không giám nói gì, chỉ cúi thấp đầu.
Im lặng một lần nữa bao phủ toàn bộ đại điện, ở bên âm thanh đồng hồ giọt thủy tinh rơi như thế càng rõ ràng.
“Có thể buông tay” Tô Tiện Nhiễm nhẹ nhàng đến gần Hiên Viên Hàn Ngọc nói một tiếng. Nàng không có thói quen cùng người lại quá thân cận, hôm nay bị nắm tay một thời gian như thế cũng là quá dài rồi.
Hắn cố ý nghiêng đầu làm như thật sự nghe, lập tức hiện ra ý cười, nhưng không có buông tay, như là tham lam độ ấm trong lòng bàn tay nàng, bàn tay to nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay nàng.
Một màn này Đức Phi vừa vặn nhìn thấy, nàng còn sợ thiên họa chưa đủ loạn, cố ý hỏi: “Nhiễm Nhi, có muốn nói cái gì, không thể nói trước mặt Thái hậu cùng Hoàng thượng còn thần bí như vậy? Đây là đại bất kính nha”.
Nhạn nhi giận dữ, có chút bất mãn liếc Đức phi một cái, tiểu thư vừa rồi nói nàng nghe rõ, Đức phi cố ý nói như vậy không phải là cố ý hãm hại tiểu thư sao?
Nàng cũng rõ ràng tâm tư của Hoàng thượng cùng Thái hậu, bọn họ ở phía trên làm nhiều việc vậy là cố ý làm khó dễ tiểu thư.
“Khụ khụ…” Tô Tiện Nhiễm còn chưa mở miệng, môi liền bị một vật thể ấm áp chạm vào, trong lòng nàng cả kinh, hắn làm sao dám ở trước mặt nhiều người làm ra hành động lớn mật như vậy?
/28
|