Họ nói lý, ngầm có ý châm chọc Tô Tiện Nhiễm, nghe được Nhạn Nhi trầm xuống hẳn, bất quá, vì không muốn bị bại lộ thân phận, nàng cũng không dám biểu lộ cái gì ra ngoài .
"Ha ha." Tô Tiện Nhiễm vô lực cười, ánh mắt hư vô mờ mịt đảo qua Lý Phù Mạt cùng Tô Uyển Dung, mặc dù tối nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy vài vị di nương đứng đó,
"Khụ khụ, Nhiễm nhi đúng là giống như cái ấm sắc thuốc, cả ngày chỉ biết uống thuốc duy trì sự sống mà rách nát thân mình... Nếu các vị di nương có thể sinh hạ nữ nhi, nhất định sẽ đẹp và khỏe hơn so với Nhiễm nhi nhiều….."
Vài vị di nương sắc mặt trắng nhợt, một câu khinh phiêu trong lời nói mà lại như một cây kim cắm ở trong lòng bọn họ.
Ai chẳng biết, Hữu tướng phủ lớn nhưng người thì ít, Tô Hoán Thanh mặc dù có ngũ phòng phu nhân, nhưng lại chỉ có hai nhất tử, Tô Tiện Nhiễm cùng Tô Dật Phàm, đều là đại phu nhân sinh hạ, chẳng là đại phu nhân lại sớm qua đời, lưu lại hai hài tử còn non nớt, vài năm sau, tiểu thiếu gia Tô Dật Phàm lại vô cớ bất ngờ tử, còn Tô Tiện Nhiễm thì bệnh nặng quấn thân...
Tô Hoán Thanh cưới mấy phòng tiểu thiếp, họ lại không thể sinh hạ nhất tử bán nữ. Chỉ có nhị phu nhân của nhất phòng thì có một nữ nhi.
Hơn nữa nhị phu nhân Lý Phù Mạt lại thân với Đức phi, là phi tử được hoàng thượng sủng ái, bởi vậy ở Hữu tướng phủ thì nhị phu nhân luôn được sủng ái nhất, cùng nữ nhi của bà ta, Tô Uyển Dung.
Tô Tiện Nhiễm vừa rồi nói một phen, không chỉ có thể dập tắt sự trào phúng của họ, mà còn chọc người một chút, gợi lại điểm yếu của họ làm họ xanh mặt .
Tam nương, tứ nương, ngũ nương có chút xuất thần nhìn hai vị tiểu thư của quý phủ, một cái mặt như gió xuân, một cái khác thì ốm đau bệnh tật... Đúng thật là trái ngược nhau, trong lòng nổi lên nghi hoặc : vì sao nhị phu nhân lại có thể sinh hạ nữ nhi khỏe mạnh, còn sống?
Nhất là tứ nương, đôi tay của nàng xanh lại trong lúc vô tình xoa bụng, nàng chợt nhớ lại….. năm đó trong bụng nàng chứa một hài nhi, nhưng nàng lại cơ nhỡ, để mất hài nhi đó.......
Nàng cũng hoài nghi quá, nhị phu nhân ở trong phủ, lại xảy ra những chuyện vô lí như vậy, nhưng tại sao các nàng lại không một ai có hoài thượng nàng ta?
"Khụ khụ khụ..." Một tiếng ho nhẹ đánh gãy suy nghĩ của mọi người, biết mưu kế được thực hiện, Tô Tiện Nhiễm cũng không nói thêm gì nữa, chậm rãi tiến lên phía trước, nàng nhìn Tô Uyển Dung, hơi cúi thấp đầu, mím môi cười nói: "Dung nhi mới là mỹ nhân đích thực của Đại Tần ta."
Nàng cao hơn Tô Uyển Dung nửa cái đầu, nhưng vì giả bệnh, cố ý cúi thấp thân mình, nhìn qua mới thấy nàng cũng không cao là bao , bất quá, Tô Tiện Nhiễm lại quá gầy, Tô Uyển Dung so với nàng thì có chút đầy đặn, hồng hào hơn .
"Tỷ tỷ quá khen, Dung nhi nào có phúc khí tốt như tỷ tỷ, bay lên tận đầu biến thành phượng hoàng. Đúng rồi, muội và các vị di nương cùng nhau tới đây, muốn chúc mừng tỷ tỷ được vào cung làm hoàng phi."
Nói vậy nhưng đáy mắt của nàng ta lại lướt qua một tia bất mãn. Rõ ràng Tô Uyển Dung đã đem bức họa Tô Tiện Nhiễm đưa vào cung, lại nhờ cậy Đức phi nương nương ở trước mặt hoàng thượng đề cử vài câu, muốn đem gả nàng cho Hiên Viên Hàn Ngọc, tạo phúc cho thân mình, nếu không cẩn thận lại thấy được "Mặt” của Cửu vương gia, giống như mẫu thân và chú của hắn ta, một là sẽ hóa điên, không thì chỉ có con đường chết. Đây chẳng phải là đang mượn đao giết người sao? Nhưng mà, ai ngờ đến, hoàng thượng tự nhiên coi trọng Tô Tiện Nhiễm, muốn phong nàng ta làm phi ...
Lúc nghe được cái tin này, Tô Uyển Dung giận run lên, tay nắm chặt lấy trung hương khăn, nhưng, sau một lát, nàng ta lại trở về trạng thái bình thường : Tô Tiện Nhiễm bệnh nặng, không chừng căn bản là vô phúc nhận thánh ân. Hơn nữa, hoàng thượng so với nàng còn lớn hơn nhiều, như vậy cho dù bệnh của nàng trị khỏi được, hoàng thượng sủng nàng , nhưng liệu nàng có thể chiếm được sự ân sủng mãi sao?
Lo lắng không còn, nàng ta âm thầm cười, phế vật tỷ tỷ của nàng chắc chắn không thể nhận được một kết cục tốt đâu. Bởi vậy, hiện tại nàng mới có thể bình tĩnh cùng Tô Tiện Nhiễm nói chuyện.
Tô Tiện Nhiễm dùng sức khụ vài cái, trên người sực dược mùi, Tô Uyển Dung nín thở, nhưng trong lòng càng thêm đắc ý : về sau rốt cuộc sẽ không còn người nào tranh dành làm thê tử Tần vương với nàng ta nữa rồi, về phần cái Đại Tần mỹ nữ kia, đối với nàng ta không còn quan trọng bằng vị trí Tần vương chính phi. Một ngày nào đó, nàng sẽ làm phi tử của Tần vương!
Lý Phù Mạt nhướn mi, "Nhiễm nhi, sao lại ho thành như vậy ?" Tô Tiện Nhiễm do bị Tô Uyển Dung làm cho thanh sắc bất động nên liền lui về phía sau mấy bước.
Tô Uyển Dung không chú ý tới, cũng không biết Tô Tiện Nhiễm và mình lại dựa vào gần nhau như vậy.
"Nếu bị hoàng thượng nhìn thấy, chắc chắn người sẽ trách tội Hữu tướng phủ chúng ta, đối với hoàng phi tương lai không chăm sóc tốt, vậy nên Nhiễm nhi nên đi thỉnh đại phu!" Lý Phù Mạt cười mỉa một chút, trên mặt mất đi trạng thái tự nhiên, nhìn lướt qua, tựa hồ là trách cứ Tô Uyển Dung không hiểu chuyện.
"Không cần đâu, Nhiễm nhi đã điều trị mấy năm nay cũng chẳng có tiến triển gì mà." Tô Tiện Nhiễm thản nhiên nói, "Nhị nương yên tâm, nếu Nhiễm nhi được sủng ái, tuyệt đối sẽ không quên các vị di nương đã “chăm sóc”, và đương nhiên, còn có Dung nhi muội “chiếu cố” nữa chứ."
Lý Phù Mạt nhìn nàng mím môi, dáng bộ ho khan, trên mặt lướt qua một tia khinh thường. Muội muội của bà ta, Đức phi, hiện tại đang được hoàng thượng sủng ái nhất , chỉ là một Tô Tiện Nhiễm nhỏ nhoi, làm sao có cửa mà muốn vượt mặt muội muội nàng chứ! Thật là không biết tự lượng sức mình mà!
Bất quá, bà ta vẫn ra vẻ rộng rãi, lương thiện mà nói: "Nhiễm nhi còn nhỏ a mà đã nghĩ tới chúng ta, nếu lão gia nghe được, ông ấy nhất định sẽ rất vui ."
Một bên, các di nương cũng vội vã phụ họa , cho dù họ hoài nghi Lý Phù Mạt thật, nhưng không ai dám chống đối lại bà ta vì chẳng ai có căn cứ chính xác, dù sao hiện tại thì nữ chủ nhân của Hữu tướng phủ vẫn là bà ta.
Tô Tiện Nhiễm tiếp tục xét qua Tô Uyển Dung, ảm đạm mà cười, nói: "Mấy năm nay, Nhiễm nhi được các vị di nương chiếu cố rất nhiều, vì vậy Nhiễm nhi mới có được ngày hôm nay, đại ân đại đức này làm sao dám quên? Hơn nữa, chúng ta đều là người một nhà, Nhiễm nhi có vinh hoa phú quý, tất nhiên sẽ không quên các vị di nương đây rồi."
Trong lúc nói chuyện, nàng cũng không quên khụ vài tiếng, nhưng tầm mắt vẫn bám diết lên Tô Uyển Dung không dời.
Tô Uyển Dong bị nàng xét, da đầu có chút run lên, trong trí nhớ của nàng ta, Tô Tiện Nhiễm là một phế vật tỷ tỷ, thành thật, trong lời nói nàng sẽ không nói chút cự tuyệt, chỉ biết nghe theo ý mọi người, từ khi bị bệnh, vẫn ngu ngốc ở liền trong sân, không chịu xuất môn.
Nhưng cha lại đối với nàng thêm phần sủng ái, còn có ý đem nàng đưa lên Tần vương làm sườn phi, việc này làm nàng ta căm tức: Tần vương là Đại Tần chiến thần, là một vị hôn phu tốt nhất trong lòng khuê trung nữ tử như nàng ta, Tô Tiện Nhiễm làm sao có thể xứng đôi với Tần Vương chứ? Vì thế, nàng ta mới bảo mẫu thân cho nàng tiến cung một chuyến, nhờ cậy Đức phi ở trước mặt hoàng thượng nhắc tới Tô Tiện Nhiễm, hơn nữa còn ám chỉ Cửu vương gia chưa cưới vợ...
"Tỷ tỷ thật là có tâm a , khó trách phụ thân lại yêu thương tỷ tỷ như vậy."
Tô Tiện Nhiễm cười nhạt: "Phụ thân bất quá là do thấy tỷ tỷ đáng thương ấy mà, Dung nhi yên tâm, tỷ tỷ sẽ không quên Dung nhi đâu, nếu được sủng ái, nhất định sẽ ở trước mặt hoàng thượng đề cử, ngươi là muội của ta, hai chúng ta tình thâm nghĩa nặng, muốn có phúc cùng hưởng …..."
Chỉ một câu đã làm cho mặt Tô Uyển Dung biến sắc, nửa khắc sau, nàng ta mới định thần lại, Tô Tiện Nhiễm nói "Có phúc cùng hưởng", ý không phải là muốn làm cho nàng cũng tiến cung, hầu hạ hoàng thượng sao?
Nhạn Nhi nhìn nàng cùng Lý Phù Mạt hai người cứng đơ như đá, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái, chính tiểu thư đã nói "Nếu bản thân mình đã không muốn, đừng tìm cách đùn đẩy cho người khác".
Lúc trước họ đã làm như vậy, có từng lo lắng cho bản thân sẽ bị tiểu thư đối như vậy không?
"Ha ha." Tô Tiện Nhiễm vô lực cười, ánh mắt hư vô mờ mịt đảo qua Lý Phù Mạt cùng Tô Uyển Dung, mặc dù tối nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy vài vị di nương đứng đó,
"Khụ khụ, Nhiễm nhi đúng là giống như cái ấm sắc thuốc, cả ngày chỉ biết uống thuốc duy trì sự sống mà rách nát thân mình... Nếu các vị di nương có thể sinh hạ nữ nhi, nhất định sẽ đẹp và khỏe hơn so với Nhiễm nhi nhiều….."
Vài vị di nương sắc mặt trắng nhợt, một câu khinh phiêu trong lời nói mà lại như một cây kim cắm ở trong lòng bọn họ.
Ai chẳng biết, Hữu tướng phủ lớn nhưng người thì ít, Tô Hoán Thanh mặc dù có ngũ phòng phu nhân, nhưng lại chỉ có hai nhất tử, Tô Tiện Nhiễm cùng Tô Dật Phàm, đều là đại phu nhân sinh hạ, chẳng là đại phu nhân lại sớm qua đời, lưu lại hai hài tử còn non nớt, vài năm sau, tiểu thiếu gia Tô Dật Phàm lại vô cớ bất ngờ tử, còn Tô Tiện Nhiễm thì bệnh nặng quấn thân...
Tô Hoán Thanh cưới mấy phòng tiểu thiếp, họ lại không thể sinh hạ nhất tử bán nữ. Chỉ có nhị phu nhân của nhất phòng thì có một nữ nhi.
Hơn nữa nhị phu nhân Lý Phù Mạt lại thân với Đức phi, là phi tử được hoàng thượng sủng ái, bởi vậy ở Hữu tướng phủ thì nhị phu nhân luôn được sủng ái nhất, cùng nữ nhi của bà ta, Tô Uyển Dung.
Tô Tiện Nhiễm vừa rồi nói một phen, không chỉ có thể dập tắt sự trào phúng của họ, mà còn chọc người một chút, gợi lại điểm yếu của họ làm họ xanh mặt .
Tam nương, tứ nương, ngũ nương có chút xuất thần nhìn hai vị tiểu thư của quý phủ, một cái mặt như gió xuân, một cái khác thì ốm đau bệnh tật... Đúng thật là trái ngược nhau, trong lòng nổi lên nghi hoặc : vì sao nhị phu nhân lại có thể sinh hạ nữ nhi khỏe mạnh, còn sống?
Nhất là tứ nương, đôi tay của nàng xanh lại trong lúc vô tình xoa bụng, nàng chợt nhớ lại….. năm đó trong bụng nàng chứa một hài nhi, nhưng nàng lại cơ nhỡ, để mất hài nhi đó.......
Nàng cũng hoài nghi quá, nhị phu nhân ở trong phủ, lại xảy ra những chuyện vô lí như vậy, nhưng tại sao các nàng lại không một ai có hoài thượng nàng ta?
"Khụ khụ khụ..." Một tiếng ho nhẹ đánh gãy suy nghĩ của mọi người, biết mưu kế được thực hiện, Tô Tiện Nhiễm cũng không nói thêm gì nữa, chậm rãi tiến lên phía trước, nàng nhìn Tô Uyển Dung, hơi cúi thấp đầu, mím môi cười nói: "Dung nhi mới là mỹ nhân đích thực của Đại Tần ta."
Nàng cao hơn Tô Uyển Dung nửa cái đầu, nhưng vì giả bệnh, cố ý cúi thấp thân mình, nhìn qua mới thấy nàng cũng không cao là bao , bất quá, Tô Tiện Nhiễm lại quá gầy, Tô Uyển Dung so với nàng thì có chút đầy đặn, hồng hào hơn .
"Tỷ tỷ quá khen, Dung nhi nào có phúc khí tốt như tỷ tỷ, bay lên tận đầu biến thành phượng hoàng. Đúng rồi, muội và các vị di nương cùng nhau tới đây, muốn chúc mừng tỷ tỷ được vào cung làm hoàng phi."
Nói vậy nhưng đáy mắt của nàng ta lại lướt qua một tia bất mãn. Rõ ràng Tô Uyển Dung đã đem bức họa Tô Tiện Nhiễm đưa vào cung, lại nhờ cậy Đức phi nương nương ở trước mặt hoàng thượng đề cử vài câu, muốn đem gả nàng cho Hiên Viên Hàn Ngọc, tạo phúc cho thân mình, nếu không cẩn thận lại thấy được "Mặt” của Cửu vương gia, giống như mẫu thân và chú của hắn ta, một là sẽ hóa điên, không thì chỉ có con đường chết. Đây chẳng phải là đang mượn đao giết người sao? Nhưng mà, ai ngờ đến, hoàng thượng tự nhiên coi trọng Tô Tiện Nhiễm, muốn phong nàng ta làm phi ...
Lúc nghe được cái tin này, Tô Uyển Dung giận run lên, tay nắm chặt lấy trung hương khăn, nhưng, sau một lát, nàng ta lại trở về trạng thái bình thường : Tô Tiện Nhiễm bệnh nặng, không chừng căn bản là vô phúc nhận thánh ân. Hơn nữa, hoàng thượng so với nàng còn lớn hơn nhiều, như vậy cho dù bệnh của nàng trị khỏi được, hoàng thượng sủng nàng , nhưng liệu nàng có thể chiếm được sự ân sủng mãi sao?
Lo lắng không còn, nàng ta âm thầm cười, phế vật tỷ tỷ của nàng chắc chắn không thể nhận được một kết cục tốt đâu. Bởi vậy, hiện tại nàng mới có thể bình tĩnh cùng Tô Tiện Nhiễm nói chuyện.
Tô Tiện Nhiễm dùng sức khụ vài cái, trên người sực dược mùi, Tô Uyển Dung nín thở, nhưng trong lòng càng thêm đắc ý : về sau rốt cuộc sẽ không còn người nào tranh dành làm thê tử Tần vương với nàng ta nữa rồi, về phần cái Đại Tần mỹ nữ kia, đối với nàng ta không còn quan trọng bằng vị trí Tần vương chính phi. Một ngày nào đó, nàng sẽ làm phi tử của Tần vương!
Lý Phù Mạt nhướn mi, "Nhiễm nhi, sao lại ho thành như vậy ?" Tô Tiện Nhiễm do bị Tô Uyển Dung làm cho thanh sắc bất động nên liền lui về phía sau mấy bước.
Tô Uyển Dung không chú ý tới, cũng không biết Tô Tiện Nhiễm và mình lại dựa vào gần nhau như vậy.
"Nếu bị hoàng thượng nhìn thấy, chắc chắn người sẽ trách tội Hữu tướng phủ chúng ta, đối với hoàng phi tương lai không chăm sóc tốt, vậy nên Nhiễm nhi nên đi thỉnh đại phu!" Lý Phù Mạt cười mỉa một chút, trên mặt mất đi trạng thái tự nhiên, nhìn lướt qua, tựa hồ là trách cứ Tô Uyển Dung không hiểu chuyện.
"Không cần đâu, Nhiễm nhi đã điều trị mấy năm nay cũng chẳng có tiến triển gì mà." Tô Tiện Nhiễm thản nhiên nói, "Nhị nương yên tâm, nếu Nhiễm nhi được sủng ái, tuyệt đối sẽ không quên các vị di nương đã “chăm sóc”, và đương nhiên, còn có Dung nhi muội “chiếu cố” nữa chứ."
Lý Phù Mạt nhìn nàng mím môi, dáng bộ ho khan, trên mặt lướt qua một tia khinh thường. Muội muội của bà ta, Đức phi, hiện tại đang được hoàng thượng sủng ái nhất , chỉ là một Tô Tiện Nhiễm nhỏ nhoi, làm sao có cửa mà muốn vượt mặt muội muội nàng chứ! Thật là không biết tự lượng sức mình mà!
Bất quá, bà ta vẫn ra vẻ rộng rãi, lương thiện mà nói: "Nhiễm nhi còn nhỏ a mà đã nghĩ tới chúng ta, nếu lão gia nghe được, ông ấy nhất định sẽ rất vui ."
Một bên, các di nương cũng vội vã phụ họa , cho dù họ hoài nghi Lý Phù Mạt thật, nhưng không ai dám chống đối lại bà ta vì chẳng ai có căn cứ chính xác, dù sao hiện tại thì nữ chủ nhân của Hữu tướng phủ vẫn là bà ta.
Tô Tiện Nhiễm tiếp tục xét qua Tô Uyển Dung, ảm đạm mà cười, nói: "Mấy năm nay, Nhiễm nhi được các vị di nương chiếu cố rất nhiều, vì vậy Nhiễm nhi mới có được ngày hôm nay, đại ân đại đức này làm sao dám quên? Hơn nữa, chúng ta đều là người một nhà, Nhiễm nhi có vinh hoa phú quý, tất nhiên sẽ không quên các vị di nương đây rồi."
Trong lúc nói chuyện, nàng cũng không quên khụ vài tiếng, nhưng tầm mắt vẫn bám diết lên Tô Uyển Dung không dời.
Tô Uyển Dong bị nàng xét, da đầu có chút run lên, trong trí nhớ của nàng ta, Tô Tiện Nhiễm là một phế vật tỷ tỷ, thành thật, trong lời nói nàng sẽ không nói chút cự tuyệt, chỉ biết nghe theo ý mọi người, từ khi bị bệnh, vẫn ngu ngốc ở liền trong sân, không chịu xuất môn.
Nhưng cha lại đối với nàng thêm phần sủng ái, còn có ý đem nàng đưa lên Tần vương làm sườn phi, việc này làm nàng ta căm tức: Tần vương là Đại Tần chiến thần, là một vị hôn phu tốt nhất trong lòng khuê trung nữ tử như nàng ta, Tô Tiện Nhiễm làm sao có thể xứng đôi với Tần Vương chứ? Vì thế, nàng ta mới bảo mẫu thân cho nàng tiến cung một chuyến, nhờ cậy Đức phi ở trước mặt hoàng thượng nhắc tới Tô Tiện Nhiễm, hơn nữa còn ám chỉ Cửu vương gia chưa cưới vợ...
"Tỷ tỷ thật là có tâm a , khó trách phụ thân lại yêu thương tỷ tỷ như vậy."
Tô Tiện Nhiễm cười nhạt: "Phụ thân bất quá là do thấy tỷ tỷ đáng thương ấy mà, Dung nhi yên tâm, tỷ tỷ sẽ không quên Dung nhi đâu, nếu được sủng ái, nhất định sẽ ở trước mặt hoàng thượng đề cử, ngươi là muội của ta, hai chúng ta tình thâm nghĩa nặng, muốn có phúc cùng hưởng …..."
Chỉ một câu đã làm cho mặt Tô Uyển Dung biến sắc, nửa khắc sau, nàng ta mới định thần lại, Tô Tiện Nhiễm nói "Có phúc cùng hưởng", ý không phải là muốn làm cho nàng cũng tiến cung, hầu hạ hoàng thượng sao?
Nhạn Nhi nhìn nàng cùng Lý Phù Mạt hai người cứng đơ như đá, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái, chính tiểu thư đã nói "Nếu bản thân mình đã không muốn, đừng tìm cách đùn đẩy cho người khác".
Lúc trước họ đã làm như vậy, có từng lo lắng cho bản thân sẽ bị tiểu thư đối như vậy không?
/28
|