Tâm lí của Tô Hoán Thanh lại càng thêm khó chịu: Vì sao Nhiễm Nhi khi còn nhỏ lại như vậy, Dung nhi thật nhẫn tâm.
Đối với Tô Tiện Nhiễm càng thêm áy náy, bàn tay vỗ về mái tóc của nàng: "Phụ thân thật xin lỗi con, đã để con chịu ủy khuất ngần ấy năm"
Nàng đương nhiên hiểu được điều: đã có chuyển biến tốt thì nên thu lại đạo lý, không thèm nhắc lại, chỉ là đôi mắt ngân ngấn lệ, nhẹ nhàng gọi: "Cha!"
Đại phu cùng Nhạn nhi trông thấy cảnh tượng này vô cùng cảm động, riêng đại phu còn dùng ống tay áo lau nước mắt, cầm đơn thuốc đưa cho Nhạn nhi, dặn dò: "Tiểu thư cần tĩnh dưỡng về sau đừng cho người quấy rầy nàng . Uống theo đơn thuốc này, một ngày ba lần thì sẽ không sao nữa!"
"Cảm ơn đại phu!"
Tô Hoán Thanh quay đầu nhìn hắn, trịnh trọng tỏ vẻ biết ơn: "Nhạn Nhi, tiễn đại phu về!"
Tô Hoán Thanh giúp Tô Tiện Nhiễm bôi thuốc, sau khi an ủi nàng vài câu liền đi ra ngoài.
Tô Tiện Nhiễm khóe miệng cười lạnh, nhìn phương hướng hắn đi, chắc chắn là đến từ đường, như vậy hảo muội muội của nàng hôm nay thảm rồi.
Từ đường của Tướng phủ, phía trên bày bài vị của Tô gia liệt tổ liệt tông, Tô Uyển Dung không phục quỳ gối xuống đất, quật cường nghiêng đầu không chịu nhìn thẳng vào linh vị của tổ tông.
"Dung nhi, con cũng biết con thiếu chút nữa đã phạm phải một sai lầm lớn, cha cùng nương đánh con, coi như là khinh ..." Lý Phù Mạt ở một bên khuyên bảo, đối với việc bản thân đánh nàng một bạt tai, trong lòng cũng không chịu nổi, nữ nhi chính là da thịt của nàng, nàng đương nhiên đau xót!
Tô Uyển Dung vừa nghe, nhất thời cảm thấy ủy khuất : "Nương, con thực sự không biết mình đã sai ở đâu…"
Lý Phù Mạt đang muốn khuyên nàng, lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, lập tức im lặng không dám nói tiếp, biểu tình của lão gia tức giận như vậy, nàng tới bây giờ đều chưa từng gặp qua.
"Không biết sai, vậy quỳ đến khi nhận ra bản thân sai mới thôi!" Tô Hoán Thanh gầm nhẹ một tiếng.
Tô Uyển Dung sợ tới mức sửng sốt, nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, quật cường cắn môi dưới, quay đầu sang một bên.
"Ngươi dám có thái độ như vậy? Hảo, vậy liền quỳ nhận sai ở đây, không được ăn cơm!"
Tô Uyển Dung đưa lưng về phía hắn, không có xoay người nhìn lại, bất quá nghe được lời nói của hắn, thân mình vẫn không tránh khỏi run sợ.
Lý Phù Mạt ngẩng đầu, hốc mắt có chút đỏ nhìn Tô Hoán Thanh: "Lão gia, Dung nhi là con đẻ của chàng a..."
Tô Hoán Thanh trầm mặt, lớn tiếng trách cứ: "Dung nhi là nữ nhi của ta, Nhiễm nhi liền không phải sao? Ngươi xem xem bộ dạng của nó hiện tại là như thế nào, vì tranh giành tình nhân, cư nhiên nhẫn tâm giết tỷ tỷ, ngươi còn bênh vực cho nó?"
Lý Phù Mạt lau một phen nước mắt: "Dung nhi vẫn còn nhỏ, nàng không hiểu chuyện..."
"Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện có thể làm ra loại chuyện như vậy sao? Ngươi đừng cho là ta không biết, Nhiễm nhi từ nhỏ đại môn không ra nhị môn không đi, trong Hoàng cung làm sao có thể có bức họa của nàng? Còn không phải các ngươi vì muốn đuổi nàng ra khỏi phủ, cố ý đem nàng gả cho Cửu vương gia, đem bức họa của nàng đưa đến trước mặt Hoàng thượng..."
Nhắc tới chuyện này, lửa giận của hắn liền bốc lên, lập tức cầm tay Lý Phù Mạt, đem nàng lôi ra khỏi Từ đường.
Nhưng mà tại thời điểm bọn hắn ra khỏi Từ đường, hạ nhân trong phủ lại thông báo: mấy vị đại nhân trong triều đến bái phỏng.
Tô Hoán Thanh đành phải tha cho Lý Phù Mạt, sửa sang lại quần áo, đi đến chính sảnh.
Tô Uyển Dung tức giận đến phát run, nàng đại khái hiểu được, cha tức giận đánh nàng là vì nàng thiếu chút nữa giết chết Tô Tiện Nhiễm, nhưng mà lúc ấy nàng lại không biết gì, căn bản là không khống chế được bản thân, rốt cuộc là ai đã hại nàng?
Trong đầu ngay lập tức nghĩ tới Tô Tiện Nhiễm, nàng lắc đầu phủ nhận: tỷ tỷ này của nàng chính là một phế vật. Nếu thật sự là nàng, nàng ta sẽ không chút nữa bị nàng bóp chết…
Còn có chuyện bức họa do các nàng đưa vào trong cung, cha làm sao lại biết? Nhất định là trong phủ có người ở trước mặt cha mật báo.
Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ sinh ra một tia sát ý.
...
"Ha ha, tiểu thư, ngươi giả bệnh trông cũng thật giống, ha ha ha!" Sau khi đưa đại phu trở về, Nhạn Nhi đắc ý hướng Tô Tiện Nhiễm giơ ngón tay cái.
Tô Tiện Nhiễm cười cười, xốc chăn đứng giậy, khoác chiếc áo choàng lông cừu, đi đến trước gương sờ sờ chõ bị Tô Hoán Thanh ấn huyện nhân trung, có chút tê.
"Tiểu thư, ta đến giúp người bôi thuốc!" Nàng khẽ thở dài một cái, nếu không phải lão gia đột nhiên trở về làm hỏng kế hoạch của tiểu thư, tiểu thư cũng sẽ không phiền não.
Ngón tay lấy một ít cao màu trắng, nhẹ nhàng vẽ loạn lên miệng vết thương. Nhạn Nhi biết lão gia căn bản không có yêu thương gì tiểu thư, nếu không phải tiểu thư sợ hắn thương tâm, cũng sẽ không sửa đổi kế hoạch.
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Tô Tiện Nhiễm đột nhiên lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của nàng.
"A?" Nhạn Nhi cả kinh, vừa cúi đầu liền phát hiện bản thân đem thuốc mỡ bôi lên môi tiểu thư. Cảm thấy thật có lỗi đem thuốc dán bỏ đi, sau đó lại lau đi môi màu trắng của nàng rồi mới từ từ trở lời: "Tiểu thư, em đang suy nghĩ người làm sao có thể hạ độc Nhị tiểu thư mà những người khác lại không trúng độc?"
Nghĩ lại bộ dáng phát cuồng của Tô Uyển Dung, Nhạn nhi liền đoán được nàng đã trúng "Mê hồng nhan" của tiểu thư, chính là nàng lại không biết tiểu thư làm sao có thể tránh đi mọi người, chỉ làm cho một mình Nhị tiểu thư phát điên?
Tô Tiện Nhiễm nở nụ cười, nha hoàn này ngày càng lanh lời. Cuối cùng nghe được Tô Hoán Thanh trở về, hắn là nàng điểm huyệt Tô Uyển Dung, ức chế nàng ta phát cuồng mới có thể làm cho vở diễn này trở nên hoàn hảo.
"Ngươi làm sao mà biết, nàng là trúng 'Mê hồng nhan' ?" Nhạn Nhi nhớ lại một chút, trước khi Tô Uyển Dung nổi điên, Tô Tiện Nhiễm đã cố ý khích tướng nàng, hành động lúc ấy của Tô Uyển Dung có chút kì quái.
"Lúc nàng bóp cổ tiểu thư ta đã biết, nếu là trước kia, nàng tuyệt đối không dám động vào tiểu thư nhưng hôm nay động tác lại thập phần khác thường. Ta chú ý một chút thấy sắc mặt nàng ta ửng hồng, vẻ mặt mê man là dấu hiệu của 'Mê hồng nhan'"
"Ừ, mười năm trước, Tô Uyển Dung ở trong trà của ta hạ kịch độc, đối với chuyện sau khi ta uống xong tỉnh lại, nàng từ đó sau liền sợ ta, không dám tới gần ta." Tô Tiện Nhiễm thản nhiên nói xong, người nọ nghĩ là thân thể nàng không tốt là do lúc trước trúng độc, lại không biết chuyện năm đó Tô Tiện Nhiễm đã chết.
"Nhưng là hôm nay ở trong sân nàng ta đều không có chạm vào tiểu thư?" Nhạn Nhi vẫn là không rõ, nàng là như thế nào làm được chỉ cấp một người hạ độc?
"Ta hỏi ngươi, loài hoa trong viện là hoa gì?"
"Lam vĩ tử diên." Sau khi suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Là nguyên liệu chế tác 'Mê hồng nhan'..."
Nói tới đây, nàng bừng tỉnh đại ngộ: "Tiểu thư, nguyên lai ngươi sáng nay bảo ta dùng rượu tưới hoa là vì làm cho trong viện che kín độc khí, làm cho các nàng trúng độc a!"
Tô Tiện Nhiễm vui vẻ nở nụ cười, này nha hoàn càng ngày càng thông minh.
Nhạn nhi không biết, dùng tri thức của hiện đại giải thích đó là: cồn phát huy tác dụng mau, chỉ cần một lát độc khí của 'Mê hồng nhan' đã phát tán rồi. Chỉ cần ngửi phải, trong thời gian một chén trà không có ăn giải dược sẽ bị dược vật khống chế thần trí, giống như phát điên bình thường.
Mà Tô Tiện Nhiễm đúng là lợi dụng cơ hội này, lại dùng ngôn ngữ kích thích Tô Uyển Dung, làm cho nàng càng hận chính mình, làm ra loại chuyện khác người này.
Đối với Tô Tiện Nhiễm càng thêm áy náy, bàn tay vỗ về mái tóc của nàng: "Phụ thân thật xin lỗi con, đã để con chịu ủy khuất ngần ấy năm"
Nàng đương nhiên hiểu được điều: đã có chuyển biến tốt thì nên thu lại đạo lý, không thèm nhắc lại, chỉ là đôi mắt ngân ngấn lệ, nhẹ nhàng gọi: "Cha!"
Đại phu cùng Nhạn nhi trông thấy cảnh tượng này vô cùng cảm động, riêng đại phu còn dùng ống tay áo lau nước mắt, cầm đơn thuốc đưa cho Nhạn nhi, dặn dò: "Tiểu thư cần tĩnh dưỡng về sau đừng cho người quấy rầy nàng . Uống theo đơn thuốc này, một ngày ba lần thì sẽ không sao nữa!"
"Cảm ơn đại phu!"
Tô Hoán Thanh quay đầu nhìn hắn, trịnh trọng tỏ vẻ biết ơn: "Nhạn Nhi, tiễn đại phu về!"
Tô Hoán Thanh giúp Tô Tiện Nhiễm bôi thuốc, sau khi an ủi nàng vài câu liền đi ra ngoài.
Tô Tiện Nhiễm khóe miệng cười lạnh, nhìn phương hướng hắn đi, chắc chắn là đến từ đường, như vậy hảo muội muội của nàng hôm nay thảm rồi.
Từ đường của Tướng phủ, phía trên bày bài vị của Tô gia liệt tổ liệt tông, Tô Uyển Dung không phục quỳ gối xuống đất, quật cường nghiêng đầu không chịu nhìn thẳng vào linh vị của tổ tông.
"Dung nhi, con cũng biết con thiếu chút nữa đã phạm phải một sai lầm lớn, cha cùng nương đánh con, coi như là khinh ..." Lý Phù Mạt ở một bên khuyên bảo, đối với việc bản thân đánh nàng một bạt tai, trong lòng cũng không chịu nổi, nữ nhi chính là da thịt của nàng, nàng đương nhiên đau xót!
Tô Uyển Dung vừa nghe, nhất thời cảm thấy ủy khuất : "Nương, con thực sự không biết mình đã sai ở đâu…"
Lý Phù Mạt đang muốn khuyên nàng, lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, lập tức im lặng không dám nói tiếp, biểu tình của lão gia tức giận như vậy, nàng tới bây giờ đều chưa từng gặp qua.
"Không biết sai, vậy quỳ đến khi nhận ra bản thân sai mới thôi!" Tô Hoán Thanh gầm nhẹ một tiếng.
Tô Uyển Dung sợ tới mức sửng sốt, nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, quật cường cắn môi dưới, quay đầu sang một bên.
"Ngươi dám có thái độ như vậy? Hảo, vậy liền quỳ nhận sai ở đây, không được ăn cơm!"
Tô Uyển Dung đưa lưng về phía hắn, không có xoay người nhìn lại, bất quá nghe được lời nói của hắn, thân mình vẫn không tránh khỏi run sợ.
Lý Phù Mạt ngẩng đầu, hốc mắt có chút đỏ nhìn Tô Hoán Thanh: "Lão gia, Dung nhi là con đẻ của chàng a..."
Tô Hoán Thanh trầm mặt, lớn tiếng trách cứ: "Dung nhi là nữ nhi của ta, Nhiễm nhi liền không phải sao? Ngươi xem xem bộ dạng của nó hiện tại là như thế nào, vì tranh giành tình nhân, cư nhiên nhẫn tâm giết tỷ tỷ, ngươi còn bênh vực cho nó?"
Lý Phù Mạt lau một phen nước mắt: "Dung nhi vẫn còn nhỏ, nàng không hiểu chuyện..."
"Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện có thể làm ra loại chuyện như vậy sao? Ngươi đừng cho là ta không biết, Nhiễm nhi từ nhỏ đại môn không ra nhị môn không đi, trong Hoàng cung làm sao có thể có bức họa của nàng? Còn không phải các ngươi vì muốn đuổi nàng ra khỏi phủ, cố ý đem nàng gả cho Cửu vương gia, đem bức họa của nàng đưa đến trước mặt Hoàng thượng..."
Nhắc tới chuyện này, lửa giận của hắn liền bốc lên, lập tức cầm tay Lý Phù Mạt, đem nàng lôi ra khỏi Từ đường.
Nhưng mà tại thời điểm bọn hắn ra khỏi Từ đường, hạ nhân trong phủ lại thông báo: mấy vị đại nhân trong triều đến bái phỏng.
Tô Hoán Thanh đành phải tha cho Lý Phù Mạt, sửa sang lại quần áo, đi đến chính sảnh.
Tô Uyển Dung tức giận đến phát run, nàng đại khái hiểu được, cha tức giận đánh nàng là vì nàng thiếu chút nữa giết chết Tô Tiện Nhiễm, nhưng mà lúc ấy nàng lại không biết gì, căn bản là không khống chế được bản thân, rốt cuộc là ai đã hại nàng?
Trong đầu ngay lập tức nghĩ tới Tô Tiện Nhiễm, nàng lắc đầu phủ nhận: tỷ tỷ này của nàng chính là một phế vật. Nếu thật sự là nàng, nàng ta sẽ không chút nữa bị nàng bóp chết…
Còn có chuyện bức họa do các nàng đưa vào trong cung, cha làm sao lại biết? Nhất định là trong phủ có người ở trước mặt cha mật báo.
Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ sinh ra một tia sát ý.
...
"Ha ha, tiểu thư, ngươi giả bệnh trông cũng thật giống, ha ha ha!" Sau khi đưa đại phu trở về, Nhạn Nhi đắc ý hướng Tô Tiện Nhiễm giơ ngón tay cái.
Tô Tiện Nhiễm cười cười, xốc chăn đứng giậy, khoác chiếc áo choàng lông cừu, đi đến trước gương sờ sờ chõ bị Tô Hoán Thanh ấn huyện nhân trung, có chút tê.
"Tiểu thư, ta đến giúp người bôi thuốc!" Nàng khẽ thở dài một cái, nếu không phải lão gia đột nhiên trở về làm hỏng kế hoạch của tiểu thư, tiểu thư cũng sẽ không phiền não.
Ngón tay lấy một ít cao màu trắng, nhẹ nhàng vẽ loạn lên miệng vết thương. Nhạn Nhi biết lão gia căn bản không có yêu thương gì tiểu thư, nếu không phải tiểu thư sợ hắn thương tâm, cũng sẽ không sửa đổi kế hoạch.
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Tô Tiện Nhiễm đột nhiên lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của nàng.
"A?" Nhạn Nhi cả kinh, vừa cúi đầu liền phát hiện bản thân đem thuốc mỡ bôi lên môi tiểu thư. Cảm thấy thật có lỗi đem thuốc dán bỏ đi, sau đó lại lau đi môi màu trắng của nàng rồi mới từ từ trở lời: "Tiểu thư, em đang suy nghĩ người làm sao có thể hạ độc Nhị tiểu thư mà những người khác lại không trúng độc?"
Nghĩ lại bộ dáng phát cuồng của Tô Uyển Dung, Nhạn nhi liền đoán được nàng đã trúng "Mê hồng nhan" của tiểu thư, chính là nàng lại không biết tiểu thư làm sao có thể tránh đi mọi người, chỉ làm cho một mình Nhị tiểu thư phát điên?
Tô Tiện Nhiễm nở nụ cười, nha hoàn này ngày càng lanh lời. Cuối cùng nghe được Tô Hoán Thanh trở về, hắn là nàng điểm huyệt Tô Uyển Dung, ức chế nàng ta phát cuồng mới có thể làm cho vở diễn này trở nên hoàn hảo.
"Ngươi làm sao mà biết, nàng là trúng 'Mê hồng nhan' ?" Nhạn Nhi nhớ lại một chút, trước khi Tô Uyển Dung nổi điên, Tô Tiện Nhiễm đã cố ý khích tướng nàng, hành động lúc ấy của Tô Uyển Dung có chút kì quái.
"Lúc nàng bóp cổ tiểu thư ta đã biết, nếu là trước kia, nàng tuyệt đối không dám động vào tiểu thư nhưng hôm nay động tác lại thập phần khác thường. Ta chú ý một chút thấy sắc mặt nàng ta ửng hồng, vẻ mặt mê man là dấu hiệu của 'Mê hồng nhan'"
"Ừ, mười năm trước, Tô Uyển Dung ở trong trà của ta hạ kịch độc, đối với chuyện sau khi ta uống xong tỉnh lại, nàng từ đó sau liền sợ ta, không dám tới gần ta." Tô Tiện Nhiễm thản nhiên nói xong, người nọ nghĩ là thân thể nàng không tốt là do lúc trước trúng độc, lại không biết chuyện năm đó Tô Tiện Nhiễm đã chết.
"Nhưng là hôm nay ở trong sân nàng ta đều không có chạm vào tiểu thư?" Nhạn Nhi vẫn là không rõ, nàng là như thế nào làm được chỉ cấp một người hạ độc?
"Ta hỏi ngươi, loài hoa trong viện là hoa gì?"
"Lam vĩ tử diên." Sau khi suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Là nguyên liệu chế tác 'Mê hồng nhan'..."
Nói tới đây, nàng bừng tỉnh đại ngộ: "Tiểu thư, nguyên lai ngươi sáng nay bảo ta dùng rượu tưới hoa là vì làm cho trong viện che kín độc khí, làm cho các nàng trúng độc a!"
Tô Tiện Nhiễm vui vẻ nở nụ cười, này nha hoàn càng ngày càng thông minh.
Nhạn nhi không biết, dùng tri thức của hiện đại giải thích đó là: cồn phát huy tác dụng mau, chỉ cần một lát độc khí của 'Mê hồng nhan' đã phát tán rồi. Chỉ cần ngửi phải, trong thời gian một chén trà không có ăn giải dược sẽ bị dược vật khống chế thần trí, giống như phát điên bình thường.
Mà Tô Tiện Nhiễm đúng là lợi dụng cơ hội này, lại dùng ngôn ngữ kích thích Tô Uyển Dung, làm cho nàng càng hận chính mình, làm ra loại chuyện khác người này.
/28
|