Quỷ Dị Hồ Sơ

Chương 20 - Mạnh Chương Bí Bảo.

/28




Hồ sơ số 20: Mạnh Chương bí bảo.

( Có không ít độc giả đối với tính chân thật của tập hồ sơ này sinh chút hoài nghi, nhưng vì nó là một mắc xích nối liền cả câu chuyện, nên tôi quyết định vẫn đăng tập hồ sơ này, nếu như độc giả cho rằng nội dung trong hồ sơ này không thể tin được, thì cứ coi nó như là một cuốn tiểu thuyết huyền ảo đi a!)

{ Một }

Thi Nhã gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có thể giúp cô ấy giải quyết một chuyện khó khăn hay không. Tôi hỏi cô ấy đây là yêu cầu cảnh sát giúp đỡ, hay là nhờ cậy bằng hữu giúp đỡ. Cô ấy suy nghĩ một lát mới sâu kín nói: Là nhờ cậy một bằng hữu đáng tin cậy giúp đỡ.

Tôi hẹn Thi Nhã ra một quán cà phê gặp mặt, cô mặt một bộ trang phục đơn giản xuất hiện trước mặt tôi, gương mặt không trang điểm, trên người cũng không đeo bất kỳ món trang sức nào, mái tóc dài phiêu dật không cần đến gió vẫn bồng bềnh lay động, tạo cho người ta một cảm giác thanh nhã thoát tục.

Thi Nhã không gọi đồ uống, chỉ yêu cầu nhân viên phục vụ đem tới một ly nước lọc. Tôi đột nhiên cảm thấy mọi người chung quanh đều đang chăm chú nhìn hai người chúng tôi, lúc này tôi mới để ý, nếu chỉ nhìn bề ngoài, chúng tôi tựa hồ hơn kém nhau đến gần mười tuổi, tuy trên thực tế tôi chỉ hơn cô ấy bốn tuổi thôi. Có lẽ mấy người chung quanh cũng giống Quỷ Đồng vậy, cho rằng tôi chính là cái loại đại sắc lang đến tiểu muội muội cũng không buông tha đó a!

Tôi có thể giúp gì cho em đây? Tôi nói.

Thi Nhã chậm rãi gật đầu, khẽ vuốt cây sáo ngọc trước ngực, ôn nhu nói: Tôi biết anh ấy ở đâu rồi.

Em nói Ưu Địch sao? Hắn gặp phải phiền toái? Tôi nói.

Thi Nhã lần nữa gật đầu, nói: Anh ấy đang bị vây khốn, cần tôi tìm giúp một vật.

Là thứ gì, có tiện nói không?

Anh ấy cần chính là 'Mạnh Chương bí bảo.'

Mạnh Chương bí bảo? Tôi khó hiểu hỏi, chờ đối phương giải thích.

Là một viên bảo ngọc lớn cỡ quả trứng gà, chỉ cần có thể lấy được nó, Ưu Địch liền có thể trở lại bên cạnh tôi. Vừa nói, Thi Nhã vừa toát lên vẻ mặt ao ước.

Em biết tung tích viên bảo ngọc này sao?

Vâng! Thi Nhã gật gật đầu, do dự một hồi mới nói: Ở một địa phương mà người sống không nên tới.

Em sợ tôi gặp nguy hiểm sao?

Thi Nhã sâu kín nói: Thật ra, anh có thể từ chối, dù sao đây cũng không phải là một thỉnh cầu hợp lý.

Tôi cười nói: Muốn từ chối một mỹ nhân như em, đại khái không có người đàn ông nào có thể làm được.

Thi Nhã hơi cười nhẹ một cái, nói một tiếng cám ơn.

{ Hai }

Tôi lấy danh nghĩa công tác, yêu cầu Linh Khuyển đến hỗ trợ, nhưng trên thực tế là hắn tự nguyện chạy đến đó. Hắn cũng đã gặp Thi Nhã, biết rõ chuyện giữa cô ấy và Ưu Địch, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là, hắn nói từ trên người Thi Nhã có thể ngửi được mùi trinh liệt của nữ tử, nếu như không giúp cho Ưu Địch trở lại bên cạnh cô ấy, thì trên thế gian khẳng định sẽ lại có thêm một lão xử nữ, một lão xử nữ dung nhan xinh đẹp bất lão.

Lúc xuất phát, Thi Nhã mặc một cái váy màu lam nhạt, theo tôi nhớ thì mỗi lần gặp mặt, cô ấy đều là mặc váy, không biết là vì cô ấy thích mặc như vậy, hay là vì cô ấy thích Ưu Địch nên mới mặc như vậy.

Sau một buổi trèo non lội suối, chúng tôi đã đến được mục tiêu, đó là một rừng hòe nhỏ, đại khái chỉ có ba bốn trăm gốc cây hòe, thế nhưng mà mỗi một gốc cây đều sinh trưởng rất tươi tốt, tính ra thì đều là những gốc cây trên trăm tuổi. Lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời bắt đầu âm u, tôi đề nghị nghỉ ngơi trước một lát, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước, nhưng Thi Nhã lại không tán thành: Không cần lo cho tôi, tôi có thể cố chút nữa. Chúng ta muốn đến chính là địa phương mà người sống không nên đến, chỉ có thể giờ Tý đi vào giờ Sửu đi ra, hơn nữa trước khi mặt trời mọc chúng ta phải ly khai rừng hòe này, làm trễ nãi thời gian sẽ không tốt.

Nói thực ra, tôi và Linh Khuyển đều thường xuyên được huấn luyện trong cảnh đội, thể lực so với người thường thì tốt hơn một chút, nhưng đi hơn nửa ngày đường, cũng đã cảm thấy khá mệt mỏi. Còn Thi Nhã thì một chút dấu hiệu mệt mỏi cũng không có, thậm chí quần áo trên người cũng không bị vấy bẩn. Trái lại tôi và Linh Khuyển, tạo hình lúc này không tốt hơn bao nhiêu so với một kẻ lang thang.

Người ta là con gái còn không than mệt, nên chúng tôi cũng không thèm nghỉ ngơi, gặm vài miếng bánh quy sô-cô-la, sau đó uống vài ngụm nước tăng lực rồi lại tiếp tục đi tới. Còn Thi Nhã lại chỉ uống một chút nước khoáng, cũng không ăn cái gì, hỏi cô ấy có muốn dùng chút thức ăn không, cô ấy lại nói không đói bụng.

Cái rừng hòe này rất kỳ quái, ngoại trừ cây hòe ra thì không còn mọc thứ gì, ngay cả ngọn cỏ cũng không nhìn thấy. Cũng không thấy chim chóc côn trùng, đi vào trong rừng cũng chỉ có thể nghe thấy thanh âm đế giầy dẫm nát lá khô rơi rụng trên mặt đất.

Nhìn từ bên ngoài, rừng hòe cũng không lớn, nhưng đi vào bên trong rồi thì đi hoài đi mãi vẫn chưa đến tận cùng, đi được nửa giờ, tựa hồ vẫn còn loanh quanh trong rừng. Tôi liền hỏi Thi Nhã, có phải chúng ta đã lạc đường rồi không. Cô nói: Chúng ta không phải lạc đường, mà là đang đi trong mê trận. Các anh nhất định phải đi theo tôi, nếu bị tách ra ắt sẽ có phiền toái.

Tôi và Linh Khuyển bám sát Thi Nhã, tuy giống như là vòng đi vòng lại trong rừng hòe, nhưng lại không hề quay về đường cũ. Bởi vì trên đường đi, tôi không có phát hiện dấu vết nào trên mặt đất chứng tỏ có người từng đi qua con đường này, cũng không hề phát hiện mấy cái bao bánh quy hay chai nước uống mà tôi cố tình đánh rơi trên mặt đất.

Sắc trời càng ngày càng mờ tối, bởi vì nơi này là rừng núi hoang vu, cho nên không có nguồn sáng nào cả. Tôi lấy trong hành lý ra đèn pin chuyên dụng, Thi Nhã lại nói: Không dùng được đâu, một lát nữa sương mù dày đặc sẽ bốc lên, ở chỗ này đèn pin là vô dụng.

Những lời Thi Nhã nói rất nhanh đã được chứng minh, trong rừng hòe đột nhiên bị sương mù dày đặc bao quanh, hơn nữa thế tới lại rất nhanh, chỉ vài giây đồng hồ sương mù đã đậm đặc đến nỗi làm cho người ta cảm thấy mình như đang ở trong mây, hai mắt chỉ có thể nhìn thấy khắp nơi đều tối tăm mờ mịt. Về phần đèn pin chuyên dụng, tôi hoài nghi nó đã bị hư mất rồi, bởi vì tôi dùng nó chiếu lên mặt cũng không nhìn thấy ánh sáng.

Một ngón tay lạnh buốt trơn nhẵn và mềm mại nắm lấy tôi, phía trước truyền đến thanh âm của Thi Nhã: Cầm chặt tay tôi, ngàn vạn lần đừng buông ra, trong mê trận mà bị tách ra thì rất phiền toái.

Tôi đột nhiên kéo mạnh một cái, đem chủ nhân của bàn tay đó kéo tới gần, động tác hơi mạnh khiến cho sương mù dày đặc có chút tản ra, nhưng vậy cũng đủ để tôi nhìn thấy rõ ràng người trước mặt quả không phải là Thi Nhã, mà là một gương mặt máu thịt thối rửa bầy nhầy. Đối phương đột nhiên há to cái miệng máu, muốn thuận thế bổ nhào lên trên người của tôi, mùi hôi thối táp thẳng vào mặt. Tôi nhẹ di chuyển thân mình, cánh tay tăng thêm ba phần lực, chân hơi duỗi về phía trước, làm cho thây ma này trượt chân ngã ra phía sau.

Sau khi hất văng thây ma đi, tôi lập tức nín thở ngồi xổm xuống, lấy ra chiếc điện thoại lúc này đến nửa vạch sóng cũng không có, phát ra một đoạn nhạc chuông có tần số 25hz thấp hơn ngưỡng nghe được bởi tai người. Sau một lát, tôi đã nhìn thấy trong sương mù dày đặc trước mặt có một đốm sáng đang hướng về phía tôi tiến tới.

{ Ba }

Đốm sáng đến gần, đầu tiên là tôi nhìn thấy một chén đèn dầu, sau đó thì thấy khuôn mặt Thi Nhã, không nói một lời tôi liền bắt lấy tay cô ấy, vô cùng mềm mại uyển chuyển cô ấy đã tránh thoát không cho tôi đụng trúng. Tôi cười nói: Đây mới đúng là Thi Nhã.

Thi Nhã ửng hồng đôi má: Anh vừa nhìn thấy ảo giác sao?

Ừ, là một thây ma giả trang em.

Mau tìm Linh Khuyển tiên sinh đi a, bị ảo giác mê hoặc, sẽ gặp chuyện bất trắc đó.

Tôi cười nói: Không sao, hắn giỏi nhất chính là dùng mũi để phân biệt, mấy loại ảo giác này không thể mê hoặc được hắn đâu. Chúng ta ở chỗ này chờ hắn là được rồi, tuy sương mù rất đậm, nhưng hắn có thể dựa vào mùi mà tìm được chúng ta.

Quả nhiên, Linh Khuyển rất nhanh đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, nhưng vẻ mặt hắn rất nghi hoặc, tựa hồ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Tôi nói: Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, tôi nghĩ Thi Nhã không có giấu diếm cái gì đâu.

Thi Nhã hơi xấu hổ gật đầu, Linh Khuyển nói: Trong này vốn rất khô ráo, vứt đại một mẫu tàn thuốc xuống cũng có thể gây ra một trận hỏa hoạn lớn, vậy vì sao đột nhiên lại có sương mù? Sau khi sương mù bay lên tôi đã ngửi thấy mùi xác thối nồng nặc, quanh đây có lẽ ít nhất phải có hơn ba trăm cỗ thi thể. Còn nữa, vừa rồi có một cái thây ma tập kích tôi, tôi có thể xác định nó không phải là ảo giác, bởi vì mùi xác thối trên người của nó là quá chân thực rồi.

Thi Nhã lộ vẻ áy náy, nói: Thực xin lỗi, trước đây tôi không nói rõ ràng là tôi không đúng, hy vọng các anh có thể thứ lỗi cho tôi. Thật ra, chúng ta hiện tại đang ở bên trong một chỗ gọi là Bát tử bát bi ẩn long trận , trong rừng hòe này có tổng cộng ba trăm tám mươi bốn gốc cây hòe, dùng ngũ hành bát quái trận pháp sắp đặt, dưới mỗi gốc cây hòe đều có chôn một cỗ thi thể. Chỉ sau khi mặt trời lặn mới có thể tiến vào trận này, trước khi mặt trời mọc phải ly khai, nếu không sẽ vĩnh viễn bị vây ở trong trận.

Khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, trận pháp sẽ khởi động, chúng ta nhìn thấy sương mù dày đặc, nhưng thật ra đó là oán khí do những vong linh bị chôn dưới gốc cây sinh ra. Oán khí hình thành kết giới, khiến cho những thi thể đã bị chôn vùi hơn trăm năm này tuy thối rửa nhưng lại không phân hủy, oán linh có thể biến hóa thành hình dáng những cổ thi thể đó tự do hoạt động trong kết giới, tập kích bất cứ sinh vật nào xông vào trong trận. Tuy chúng chỉ là ảo ảnh, nhưng ở trong kết giới do oán khí hình thành thì lại không khác gì thực thể, nếu bị chúng tập kích thì cũng sẽ bị thương, thậm chí tử vong.

Tôi nói: Trách không được vì sao em lại nói đây là địa phương người sống không nên tới, chuyện khác để sau mới nói tiếp đi a, tôi cũng không muốn bị vây ở chỗ này cả đời làm bạn với thây ma.

Tôi vừa nói xong, lại có một cái thây ma đánh về phía chúng tôi. Nhờ ngọn đèn trong tay Thi Nhã chiếu rọi, tôi có thể nhìn thấy sự vật trong vòng năm bước, cho nên có đầy đủ thời gian để phản ứng, còn Linh Khuyển dựa vào khứu giác bén nhạy, từ xa đã có thể biết có thây ma tới gần. Tuy hình dáng thây ma thối rửa ghê tởm, vô cùng dọa người, khí lực cũng mạnh đến kinh người, nhưng hành động lại vô cùng chậm chạp, dùng phương pháp mượn lực đánh lực, cũng không khó khăn để giải quyết. Nhưng mà, nếu như người bình thường vào đây, trong sương mù dày đặc đưa tay không thấy năm ngón, thì lúc phát hiện ra thây ma, đã là mắt đối mắt mặt dán mặt, không bị hù cho chết tươi mới là lạ.

Thi Nhã tiến lên dẫn đường, chúng tôi tiếp tục đi tới, trên đường đi xông ra thêm mấy cái thây ma, nhưng đều bị chúng tôi giải quyết đơn giản. Cho dù như vậy, chúng tôi vẫn tốn không ít thời gian mới đến được trung tâm của trận pháp, chính là một thạch mộ bí mật.

Cái gọi là thạch mộ, thật ra lại giống như lối vào của một cái động ngầm, lối vào động cao một mét, không có cửa, cũng không hề có bất cứ chướng ngại vật gì, giống như là hoan nghênh tất cả mọi người tiến vào bên trong vậy. Phía trước thạch mộ có một tấm bia, nhờ vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, có thể nhìn thấy những nét chữ vô cùng cứng cáp có lực khắc lên tấm bia đá. Tôi cẩn thận đọc những dòng văn tự trên bia, trên mặt bia khắc rõ ràng tám chữ lớn Thanh Long đạo thánh Mạnh Chương tiên mộ , bên cạnh còn có một đoạn bia văn khắc chữ nhỏ hơn, nội dung là Đã đến được đây, sao không vào bên trong cùng bổn tiên kết duyên. Giờ Tý đón khách, giờ Sửu đưa quỷ, muốn lấy tiên bảo, tử lộ tự tìm.

Tôi cười nói: Vị Thanh Long lão đạo này cũng rất hài hước, khắc cái mộ bia mà cũng nói bóng nói gió, đây là muốn dọa lui mấy tên trộm mộ, hay là quá tự cao tự đại đây!

Linh Khuyển đến gần cửa ngửi ngửi, nói: Đây thực là mộ phần sao? Bên trong không khí vẫn lưu thông, hơn nữa lại không có mùi thi thể.

Tôi cười nói: Có lẽ Thanh Long đạo thánh đã cưỡi hạc thành tiên rồi, thi thể đương nhiên không còn ở lại chỗ này...

Thi Nhã ngắt ngang lời của tôi nói: Làm ơn đừng nói những lời bất kính nữa được không?

Tôi chỉ cười không nói, thầm nghĩ sắp sửa tiến vào trong huyệt mộ của người ta mà lục tung lên rồi, còn có gì không thể nói sao?

{ Bốn }

Thi Nhã nhìn đồng hồ, nói: Còn năm phút nữa là đến mười một giờ, cũng là giờ Tý, sau khi chúng ta tiến vào tiên mộ thì phải canh kỹ thời gian, nếu trước ba giờ sáng vẫn chưa kịp ra ngoài, vậy thì sẽ rất phiền toái.

Linh Khuyển nói: Ngôi cổ mộ này rộng được bao nhiêu a, dạo một vòng trong đó phải mất đến bốn giờ sao?

Tôi nói: Cánh rừng lúc nãy cũng không lớn a, nhưng chúng ta mất hơn ba giờ mới có thể đến đây đó.

Linh Khuyển nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, Thi Nhã nói: Chính là lúc này, vào đi thôi! Bên trong sẽ gặp nguy hiểm gì, tôi cũng không biết, cho nên sau khi đi vào hết thảy đều phải chú ý cẩn thận.

Lối vào mộ huyệt vô cùng chật hẹp, chỉ vừa vặn cho một người khom lưng đi qua, Thi Nhã cố ý dẫn đầu đi vào, chúng tôi đành phải bám theo phía sau, tôi ở giữa, Linh Khuyển đoạn hậu. Sau khi tiến vào mộ huyệt, mặc dù không có sương mù, nhưng bên trong tối đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón, còn đèn pin chuyên dụng tựa hồ cũng không có tác dụng ở trong này, chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu. Tôi nghĩ cái chén đèn dầu này của Thi Nhã có lẽ được yểm bùa hay mấy thứ đại loại như thế, cho nên mới có thể sử dụng ở cái địa phương quỷ dị này.

Sau khi tiến vào mộ huyệt, tựa hồ có một thông đạo bậc thang rất dài, dốc 45 độ dẫn xuống bên dưới, chúng tôi đã đi rất lâu mà vẫn chưa xuống đến bậc cuối cùng. Thi Nhã cầm ngọn đèn đi ở phía trước, ngọn đèn thoáng lay động một chút, bóng dáng mảnh mai của cô ấy cùng chiếc váy cũng đung đưa theo, tựa như một bóng u linh bay ở trước mặt tôi, cảm giác rất quái dị.

Càng đi sâu xuống dưới, thông đạo lại càng rộng rãi, chúng tôi đã có thể đứng thẳng người lên, không cần lúc nào cũng phải khom lưng cực khổ như lúc nãy nửa. Nhưng mà, tuy cảm giác có thể đứng thẳng người lên thật là thoải mái, nhưng tôi lại đột nhiên sinh ra một ý niệm quái dị trong đầu - không phải bình thường đường hầm càng đi xuống thì càng hẹp lại sao? Vì sao cái đường hầm này vừa vặn đảo ngược lại như thế, đoạn trước chật hẹp, đoạn sau rộng rãi, thế thì lúc đào hầm không phải sẽ rất phiền toái? Chẳng lẽ...

Ngay lúc một ý niệm quái dị đang dần dần hiện ra trong đầu tôi thì, Linh Khuyển tựa hồ cũng có cách nghĩ giống tôi, nói: Không phải chúng ta đang bị thu nhỏ lại chứ hả?

Thời điểm tôi đang muốn đáp thì, Thi Nhã xoay đầu lại, nhưng thân thể cô ấy vẫn không động, chỉ có cái đầu xoay ngược 180 độ về đằng sau mà thôi, khuôn mặt hướng về phía tôi. Ngọn đèn ở trước người cô ấy, cho nên giờ phút này gương mặt của cô ấy đã khuất ánh sáng, lẽ ra chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen. Nhưng mà, tôi lại có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt cô ấy, gọi là mặt cũng không đúng, chỉ có thể gọi đó là đầu, bởi vì tôi nhìn thấy thứ bên dưới mái tóc dài, chính là một đầu mãng xà cực lớn lở loét ghê tởm, đầu rắn chỉ có một con mắt, đang toát ra ánh lửa ma trơi, phảng phất như lửa địa ngục, cái lưỡi đỏ lòm như lưỡi máu không ngừng thè ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đầu rắn nối với thân thể Thi Nhã đã đột nhiên vươn dài ra, miệng rắn mở lớn, một mùi tanh hôi khiến người ta phát ói ập vào mặt. Bởi vì sự tình xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không có để ý tới người trước mặt là Thi Nhã hay là xà yêu, lập tức tung chân theo phản xạ có điều kiện một cước đạp thẳng vào mông đối phương.

Một tiếng thét thảm lập tức vang lên, nhưng không phải do Thi Nhã phát ra, cũng không phải là yêu quái, mà là Linh Khuyển ở đằng sau lưng tôi. Hình như một cước lúc nãy là đá lên mông của hắn, hắn kinh hãi thét lên một tiếng, liền té nhào lên người của tôi. Chân tôi còn chưa kịp rút về, nên lập tức bị hắn xô té nhào về phía trước, mất đi trọng tâm lao tới trước người Thi Nhã, ba người cùng nhau lăn xuống bậc thềm cầu thang.

{ Năm }

Linh Khuyển rên rỉ, nói hắn bị bể đầu rồi, tôi tức quá mắng lớn: Chúng tôi còn đang nằm bên dưới chú đây này, chú sắp chết thì trước hết cũng phải lăn qua một bên đã.

Sau khi tôi đứng lên, Thi Nhã bị đè ở dưới cùng chậm rãi đứng lên, cô cũng không có phàn nàn điều gì, chỉ là nhẹ phủi tro bụi trên người bay đi. Tuy chúng tôi từ trên bậc thang lăn xuống một hồi lâu mới dừng lại, nhưng ngọn đèn dầu trong tay cô ấy vẫn không bị tắt, điều này càng làm cho tôi tin là ngọn đèn này đã được yểm bùa lên đó.

Linh Khuyển quay đầu lại vừa nhìn chằm chằm vào bậc thang vừa nghi ngờ nói: Vừa rồi tôi bị đạp một cước, nhưng tôi có thể khẳng định sau lưng mình thứ gì cũng không có.

Tôi có chút xấu hổ nói: Có lẽ người đạp chú chính là tôi.

Linh Khuyển dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn tôi: Không thể nào, anh rõ ràng là đi đằng trước tôi mà.

Thi Nhã nói: Ở chỗ này tất cả những chuyện không thể đều trở nên có thể, cho nên phải cẩn thận gấp bội.

Vừa rồi lăn một vòng, chúng tôi cũng đã tới được bậc thang cuối cùng, đi tới trước vài bước thì lại nhìn thấy một cánh cửa lớn. Là một cái cửa rất lớn, hình như cao đến năm mét, rộng ba mét, do đá nguyên khối tạo thành, đứng trước nó khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Linh Khuyển nhìn lên cửa đá nói: Có phải chúng ta thực sự đã bị thu nhỏ lại, cánh cửa này trừ phi là do thiên nhiên tạo thành, bằng không làm sao có thể thông qua đường hầm chật hẹp đó mà chuyển nó đến đây?

Thi Nhã nói: Không nên để những khái niệm bình thường làm mê hoặc, Mạnh Chương chân nhân tinh thông kỳ môn độn giáp, muốn dùng ngũ quỷ vận tài thuật pháp vận chuyển cự thạch đến đây cũng không hề khó khăn. Hơn nữa, cái anh đang nhìn thấy bây giờ cũng không nhất định là cảnh thực.

Linh Khuyển ù ù cạc cạc gật đầu, sau đó cùng tôi đứng nghiên cứu cái cửa đá này. Cửa đá tựa hồ là do cả khối cự thạch tạo thành, không có bất kỳ khe hở nào, trên cửa có khắc phù điêu, là một con cự long bay lên trời, đứng trên đầu rồng là một lão đầu, lông mày dài rủ xuống đến ngực, mặc đạo bào bát quát, lưng đeo trường kiếm, tay phải cầm một ống sáo, tay trái cầm một viên ngọc lớn cỡ quả trứng gà. Tôi nghĩ, lão đạo này chính là chủ nhân của mộ huyệt này - Mạnh Chương chân nhân.

Thi Nhã đột nhiên sụp xuống quỳ trước cửa đá, khấu đầu dập đất liên tục chín cái, mỗi một cái đều dập rất mạnh, khiến cho người ta nghĩ rằng cô ấy chính là muốn dùng đầu đập bể nền đá. Sau khi cô ấy dập đầu xong, máu tươi cũng chảy đầy trên trán, nhưng tựa hồ cô không cảm thấy đau đớn, hai mắt lấp lánh hào quang kiên định, hướng về phía cửa đá khắc hình Mạnh Chương chân nhân nói: Sư tổ, nếu không phải bất đắc dĩ, đệ tử Thi Nhã tuyệt đối không dám quấy rầy sư tổ nghỉ ngơi, thỉnh sư tổ thứ lỗi!

Lời nói của Thi Nhã khiến tôi và Linh Khuyển sửng sốt hồi lâu, thì ra cô ấy tới trộm chính là mộ của sư tổ mình!

{ Sáu }

Sau khi Thi Nhã dập mạnh đầu, máu tươi tùy tiện chảy xuống gương mặt xinh đẹp của cô, thấm ướt chiếc váy màu lam nhạt, cô lấy ra ống sáo vẫn luôn mang theo bên mình, quỳ gối lên một phiến đá thổi lên giai điệu ưu thương. Tiếng sáo thê lương lay động lòng người, an hồn ủi phách, như đang rãi những cánh hoa tươi trước mộ phần của người thân nhất, an ủi thi hài lạnh lẽo dưới đất sâu. Ngay cả hai đại nam nhân như tôi và Linh Khuyển, cũng không kiềm được xúc động mà rơi lệ.

Sau một lúc, Thi Nhã từ từ đứng lên, dùng khăn tay lau đi vệt máu trên mặt, sâu kín nói: Đi thôi!

Giờ phút này, bởi vì vừa rồi vẫn còn chìm đắm trong dư âm của tiếng sáo nên đến bây giờ chúng tôi mới phát hiện, cánh cửa đá không dưới ngàn cân kia vậy mà đã biến mất, biến mất không lưu lại nửa điểm dấu vết, phảng phất từ trước tới giờ cũng không hề tồn tại. Linh Khuyển ngơ ngác nhìn phía trước, tự mình lầm bầm nói: Nếu tội phạm dùng phương pháp này mở cửa két sắt ngân hàng, chúng ta sẽ bận rộn lắm đấy.

Tôi vỗ vỗ bả vai Linh Khuyển, nói: ý chú là, nếu như chú có thứ bản lĩnh đó, thì đã không cần suốt ngày bận rộn cày cuốc, đúng không?

Linh Khuyển cười hắc hắc, bám theo đằng sau Thi Nhã tiếp tục tiến tới phía trước. Đằng sau cánh cửa đá biến mất, chính là một điện đường to lớn, chúng tôi vừa bước vào bên trong, một tiếng xoẹt vang lên, toàn bộ điện đường đều được thắp sáng. Tôi cùng Linh Khuyển cảnh giác kẹp Thi Nhã vào giữa, quan sát bốn phía, phát hiện bên trong điện đường lớn cỡ hai cái sân bóng rổ này vậy mà lại không có vật gì, thắp sáng cả cung điện chính là 16 chén đèn dầu trên vách tường.

Nhìn ngọn lửa trên chén đèn dầu, trong nội tâm tôi không khỏi nghi hoặc, ngọn đèn sao lại có thể tự thắp lên? Chẳng lẽ là trên tim đèn có bôi một lớp phốt pho trắng, trước đó bởi vì cánh cửa đá ngăn không cho không khí lưu thông, nên tim đèn không bốc cháy, nhưng sau khi cửa đá biến mất, một khối lượng không khí lớn bên ngoài tràn vào, tim đèn lập tức tự thắp sáng. Nói như vậy, cửa đá này thật sự là có tồn tại, chứ không phải là ảo giác của chúng tôi? Nếu như thực tế cửa đá không hề tồn tại, thì sau khi nó biến mất, những ngọn đèn kia làm sao có thể tự động thắp sáng được chứ? Nghĩ nhiều cũng vô ích, dĩ nhiên nhất thời nửa khắc làm sao mà có thể nghĩ ra đáp án được chứ, không bằng cứ coi như là, giống như lời Thi Nhã nói, ở chỗ này tất cả những chuyện không thể đều biến thành có thể. ( Phốt pho trắng rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường nó cũng tự động bốc cháy (do có ô xy) )

Điện đường tuy lớn, nhưng lại không có vật gì, trên các vách tường đều có khắc những bức phù điêu tinh xảo. Nội dung phù điêu đại khái thuật lại cố sự cuộc đời chủa chủ nhân huyệt mộ Mạnh Chương chân nhân, lúc nhỏ thì lên núi học đạo, thiếu niên thì hàng ma phục yêu, trung niên thì khai tông lập phái, lão niên thì đắc đạo thành tiên.

Chúng tôi cẩn thận tìm mỗi một góc điện đường, nhưng ngoại trừ bốn vách tường đá xung quanh thì cái gì cũng không phát hiện. Gõ nhẹ vào mặt tường đá, thanh âm rất trầm, lần lượt gõ hết bốn phía, kết quả cũng như vậy, không giống có mật thất. Ngay lúc tôi và Thi Nhã đã bó tay, thì Linh Khuyển đang ngồi xổm ở trung tâm điện đường đột nhiên kêu chúng tôi đi qua, hắn chỉ vào sàn nhà nói: Bên dưới có chút mùi lạ.

Tôi gõ nhẹ xuống sàn nhà dưới chân Linh Khuyển, thanh âm cũng rất trầm, nhưng hắn khăng khăng bên dưới có mùi lạ bốc lên, tôi hỏi hắn mùi lạ như thế nào, hắn lại không thể diễn tả, chì nói mùi rất nhạt, có chút giống mùi thối rửa, lại có chút giống mùi máu tươi.

Thi Nhã cúi đầu suy nghĩ một chút, lần nữa lấy ống sáo ra thổi lên những nốt nhạc ưu thương. Tiếng sáo văng vẳng trong điện đường trống trải, giống như cùng một lúc có trăm người thổi, rung động tận tâm can, lay động lòng người.

Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, tôi và Linh Khuyển không để tinh thần bị trầm mê trong tiếng sáo thê lương lay động lòng người đó, mà cẩn thận quan sát bốn phía, lưu ý biến hóa chung quanh.

Sàn nhà đột nhiên xuất hiện ánh sáng mờ ảo thâm u, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chứng kiến thực tế quỷ dị, tôi và Linh Khuyển vẫn cứ giật bắn người lên. Cẩn thận quan sát thật kỹ tình huống dưới sàn nhà, phát hiện ánh sáng thâm u hợp lại tạo thành một đồ án bát quái cực lớn, còn chúng tôi chính là đang đứng tại trung tâm của bát quái.

Tôi đột nhiên nhớ Thiên Thư đã từng nói cho tôi biết, thuật kỳ môn độn giáp của Đạo gia có một cái gọi là Sinh Tử Môn , sinh môn chỉ có thể vào không thể ra, tử môn có thể ra không thể vào. Xem ra, hiện tại chúng tôi là đang đứng tại vị trí sinh môn.

Hào quang trên sàn nhà càng lúc càng sáng, sáng đến nổi khiến cho người ta không thể mở mắt ra, đột nhiên, tôi cảm thấy hai chân mình đạp vào hư không, như bị ném thẳng lên không trung, lại giống như rơi thẳng xuống vực thẳm. Nhưng cảm giác này chỉ tồn tại trong nháy mắt, hai chân đã lại đạp lên nền đá cứng rắn, chỉ có điều trước mắt lần nữa biến thành một mảnh đen kịt.

{ Bảy }

Đột nhiên thấy mình chìm ngập trong bóng tối đặc quánh, theo bản năng tâm ai mà không trỗi lên sự sợ hãi, nhưng vào lúc này, nếu kêu loạn gọi bậy chỉ khiến bản thân tăng thêm phần nguy hiểm, cho nên tôi không có lên tiếng, ngồi xổm người xuống yên lặng chờ đợi. Tôi tin tưởng nếu Linh Khuyển ở gần đây, thì nhất định hắn có thể tìm được tôi.

Quả nhiên, rất nhanh bên người đã xuất hiện động tĩnh, nhưng mà cái động tĩnh này lại cũng không phải là điều tôi đang chờ mong. Đầu tiên tôi nghe thấy bên trái truyền đến thanh âm ti ti , tiếp theo là thanh âm ma sát của thứ gì đó với mặt đất. Tuy chung quanh tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng mà chỉ cần dựa vào thanh âm để đoán thì cũng đủ biết có một con rắn đang bò về phía tôi, hơn nữa tựa hồ là một con rắn có kích thước cực lớn.

Chạy trốn là vô ích, ở trong bóng tối mà muốn chạy thoát sự truy đuổi của cự xà cơ hồ là sự tình không thể xảy ra, bởi vì cái gì tôi cũng không nhìn thấy, còn đối phương lại có thể dựa vào động tĩnh cực nhỏ để đoán ra vị trí của tôi. Nhưng tôi cũng không chỉ biết ngồi chờ chết, chờ trở thành món ăn khuya của cự xà, rón ra rón rén lấy từ trong hành trang ra một con dao găm lính dù, có thể cứu một mạng hay không thì toàn bộ phải nhờ vào nó.

Ngay lúc chúng tôi đang đợi đến thời điểm quyết một trận sinh tử với cự xà, thì tiếng sáo thê lương lại vang lên, trước mắt đột nhiên bừng sáng. Thì ra tôi vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ trong cung điện, Linh Khuyển và Thi Nhã ở ngay bên cạnh người tôi.

Chuyện gì xảy ra a? Vừa rồi tôi rõ ràng ngửi được mùi của các người, thế nhưng mà làm sao cũng không tìm thấy các người... Linh Khuyển nói xong hít hít cái mũi lại nói: Chỗ này không phải là điện đường lúc nãy, tuy nhìn thoạt nhìn xem ra là giống như đúc, nhưng ở đây không có mùi của chúng ta lưu lại, nhưng lại có một mùi hương rất lạ... Đúng rồi, chính là mùi mà trong điện đường trước đây tôi ngửi được.

Thi Nhã ngừng thổi sáo, sâu kín nói: Đi thôi, thời gian không còn nhiều lắm rồi. Dứt lời thì một mình đi ra ngoài, tôi và Linh Khuyển cùng đuổi theo.

Điện đường chỉ có một lối ra, lúc đầu đi hết một đoạn thông đạo bậc thang dài thật dài liền đến thẳng đây, nhưng lúc chúng tôi đi ra khỏi điện đường, thì phát hiện mình lại là đi vào một cái động thiên nhiên cực lớn. Kích thước hang động ước chừng phải lớn hơn ba cái sân bóng, đỉnh động cao hơn 7 mét, chung quanh bao bọc bởi một loại thảm thực vật giống như là rêu nhưng thứ thực vật này lại có thể phát ra ánh sáng.

Tuy thảm rêu phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, cho nên có thể làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng cảnh vật chung quanh. Linh Khuyển đột nhiên nói: Có rắn, cái mùi kỳ lạ đó chính là bốc ra từ người nó!

Lúc này một con mãng xà cực lớn xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi, nói đúng hơn, nó là một con mãng xà cực lớn lở loét thối rữa đến không chịu nỗi. Cặp mắt của nó đã mất một con, con mắt còn lại kia thì phát ra ánh sáng tái nhợt, tựa như một đốm ma trơi, giống như đúc con rắn lúc tôi nhìn thấy ảo giác ở bậc cầu thang. Thân rắn lỗ chỗ trăm ngàn vết lở loét, không còn chỗ nào lành lặn, nhưng nó vẫn có thể hoạt động, hơn nữa hành động còn rất nhanh, đang cấp tốc bò về phía chúng tôi.

Tôi nhanh chóng cầm dao găm lính dù trong tay, nhìn Linh Khuyển nói: Lở loét thành bộ dạng như vậy, thịt khẳng định ăn không ngon rồi, không biết mật rắn thì thế nào nhỉ?

Linh Khuyển cũng rút từ sau lưng ra một cây Khai Sơn Đao, hai mắt chằm chằm nhìn cự xà: Xử nó rồi không phải sẽ biết ngay sao!

Thi Nhã đột nhiên xông lên trước, lưng quay về phía cự xà ngăn cản chúng tôi, lo lắng nói: Không thể tổn thương nó, nó là thần thú giữ mộ, nếu giết chết nó thì sẽ không lấy được Mạnh Chương bí bảo.

Cự xà đã bò tới trước người chúng tôi, nhưng nó không có tập kích chúng tôi, chỉ là mở to con mắt rắn như ngọn lửa ma trơi, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của chúng tôi. Linh Khuyển dùng giọng nhỏ như muỗi kêu nói: Bây giờ làm sao?

Thi Nhã ôn nhu nói: Muốn đi vào mộ thất lấy ra Mạnh Chương bí bảo, phải hiến cho thần thú giữ mộ tế phẩm. Đây chính là nguyên nhân mà tôi cần các anh hỗ trợ...

Tế phẩm là người sống? Tôi hỏi.

Thi Nhã nhẹ nhàng gật đầu: Sau khi tiến vào mộ thất, xin cố gắng đừng quấy rầy sự nghỉ ngơi của sư tổ, lấy được Mạnh Chương bí bảo cần phải ly khai ngay lập tức. Sau khi rời đi, thì đem Mạnh Chương bí bảo giao cho sư phụ của tôi là Thất Cầu chân nhân là được rồi. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nguyện kiếp sau có thể vì hai vị ân nhân mà ra sức khuyển mã.

Nói xong, Thi Nhã quay người hướng mặt nhìn cự xà, nói: Thanh Long thần thú, đệ tử Thi Nhã vì cứu người mới bất đắc dĩ đến quấy rầy sư tổ nghỉ ngơi, hiện đệ tử nguyện dâng lên thân thể, dùng để tế sư tổ thánh linh. Nói xong, liền cúi đầu quỳ xuống, một giọt nước mắt lấp lánh như pha lê lặng lẽ rơi xuống.

Cự xà tựa hồ có thể nghe hiểu tiếng người, thoáng gật đầu liền mở rộng cái miệng máu, muốn một đớp nuốt trọn lấy Thi Nhã.

{ Tám }

Thi Nhã cúi đầu nhắm mắt, nước mắt âm thầm rơi xuống. Tôi nghĩ cô cũng không phải đang sợ hãi tử vong, mà là vì cô cảm thấy bi thương khi không còn cơ hội cùng Ưu Địch sống đến răng long đầu bạc đó thôi.

Thân là cảnh sát, tôi không thể thấy chết mà không cứu, thân là nam nhân, tôi không thể trơ mắt nhìn một người con gái ôn nhu yếu ớt táng thân trong miệng rắn; thân là bằng hữu, tôi càng không thể nhìn Thi Nhã đau khổ chờ đợi sáu năm rồi đơn giản mà bỏ đi như thế. Dù công hay tư, tôi cũng phải cứu cô ấy, mà phương pháp duy nhất để cứu người chính là thế cô ấy làm tế phẩm.

Ngay lúc tôi đang muốn phóng người tới trước thì, Linh Khuyển đã ra tay trước tôi một bước, hiển nhiên hắn biết rõ ý nghĩ của tôi, mà đồng dạng hắn cũng nghĩ như tôi. Hắn ném thanh khai sơn đao đi, phóng tới trước dùng vai hất ngã tôi, đồng thời thuận thế đẩy Thi Nhã đang quỳ trên mặt đất sang một bên, thế vào vị trí của cô ấy.

Hết thảy sự việc phát sinh chỉ trong nháy mắt, khi tôi bò dậy, Linh Khuyển đã bị cự xà nuốt vào hơn phân nửa, chỉ còn hai chân lộ ra ngoài miệng rắn. Hiện tại cho dù cứu hắn ra cũng không có ý nghĩa, nhìn hai chân lộ ra ngoài không chút giãy dụa mà đoán, xương đầu của hắn có lẽ đã bị cơ vòm miệng của cự xà ép vụn, nói cách khác, hắn đã chết.

Tôi thất thần nhìn hai chân Linh Khuyển, đến khi chúng hoàn toàn bị nuốt vào miệng rắn, tôi kính cẩn trang nghiêm cúi chào: Chú là một cảnh sát xuất sắc!

Thi Nhã ngã trên mặt đất, rất lâu vẫn không thể đứng lên, cô đang khóc, khóc rất thương tâm, trong miệng lầm bầm tự nói: Vì tôi, có đáng giá không?

Tôi đến gần Thi Nhã, an ủi: Đáng giá, bởi vì hắn là một người cảnh sát, còn cô là một người dân cần cảnh sát bảo vệ.

Có một việc tôi không dám nói với Thi Nhã, kỳ thật sau khi cô ấy thuật lại cho chúng tôi biết câu chuyện giữa mình và Ưu Địch, Linh Khuyển đã thường xuyên giả vờ vô ý nhắc đến cô trước mặt tôi. Linh Khuyển là một cảnh sát thông minh cơ trí, nhưng về mặt tình cảm thì lại vô cùng đơn thuần, cả ngày chỉ mơ ước gặp được một người con gái có tình yêu sâu sắc một lòng một dạ chung tình. Trước khi biết được Thi Nhã, tôi thường nói với hắn thời buổi bây giờ làm gì có loại con gái như vậy, sau đó thì tôi lại nói với hắn, tuy loại con gái này không phải tuyệt chủng, nhưng chú cũng đừng có si tâm vọng tưởng mình có thể gặp được.

Tôi có thể khẳng định Linh Khuyển cũng giống như Thi Nhã, yêu một người không nên yêu, cũng đồng dạng nguyện ý vì người mình yêu mà đánh đổi tánh mạng. Bởi vậy, tôi mới cố ý nhấn mạnh đến chức nghiệp cảnh sát của hắn, mục đích là không muốn Thi Nhã đau buồn quá độ. Tôi nghĩ, hắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm rơi lệ của Thi Nhã.

Thi Nhã mạnh mẽ đứng lên, lau đi nước mắt trên mặt, hướng về phía Linh Khuyển vẫn chưa bị nuốt hết vào bụng rắn nói: Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ anh.

Tôi nói: Chúng tôi làm cái nghề cảnh sát này, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng hi sinh vì nhiệm vụ, cho dù có thể sống qua hôm nay, cũng khó đảm bảo ngày mai ngày mốt sẽ không xảy ra chuyện. Chỉ cần là sự hi sinh đó có giá trị, thì chết cũng không hối tiếc, tôi tin tưởng Linh Khuyển nhất định không cảm thấy hối hận.

Thi Nhã nhẹ thở dài, sâu kín nói: Anh không cần che giấu tình cảm của mình, tôi có thể nhìn thấy trái tim anh đang nhỏ máu.

Đúng như Thi Nhã nói, tim tôi đang nhỏ máu, Linh Khuyển cùng tôi vào sinh ra tử đã lâu, đối với cái chết của hắn, tôi có thể tỉnh bơ sao? Đương nhiên không thể, nhưng lúc này tuyệt không phải thời điểm để bi thương khóc lóc, nếu như không thể khống chế tâm tình của mình, tôi cũng không thể trở thành đội trưởng của hắn.

Lúc này, cự xà đã hoàn toàn nuốt trọn Linh Khuyển vào trong bụng, nó lần nữa mở rộng miệng, nhưng cũng không phải là tập kích chúng tôi, mà là phun ra một luồng hắc khí, bao trùm chúng tôi lại.

{ Chín }

Hắc khí do cự xà phun ra tanh hôi vô cùng, hơn nữa lại đen như mực, nhanh chóng bao trùm lấy chúng tôi, khiến cho chúng tôi phảng phất cảm thấy giống như rơi vào vực sâu tối tăm.

Sau một lát, bên cạnh xuất hiện một đốm sáng nhạt, là ngọn đèn của Thi Nhã, nhờ vào ánh đèn yếu ớt tôi phát hiện mình đang ở trong một cái mật thất chật hẹp.

Trong mật thất có một cái quan tài đá, trừ cái đó ra thì không còn cái gì khác. Thi Nhã quỳ gối trước quan tài đá không ngừng dập đầu, tôi đếm không xuể rốt cục cô ấy dập đầu bao nhiêu cái, tôi nghĩ có lẽ khoảng tám mươi mốt cái. Khi cô ấy dừng lại, máu chảy xuống từ trán của cô đã nhuộm hồng cả khuôn mặt.

Thi Nhã hướng về phía quan tài đá nói: Đệ tử Thi Nhã một lòng cứu người, bất đắc dĩ mới đến mạo phạm sư tổ, tội bất kính, mong được sư tổ tha thứ! Dứt lời, lại thổi lên tiếng sáo thê lương lay động lòng người.

Trong tiếng sáo thê lương đó, quan tài đá lặng yên bỗng nhiên có biến hóa, đầu tiên là nắp quan tài bừng lên ánh sáng màu xanh, tiếp theo hiện ra tám chữ: Dữ thi kết duyên, thân diệc bán thi. ( Dữ thi kết duyên, thân diệc bán thi: kết duyên với thây ma, bản thân cũng sẽ biến thành một nửa thây ma. )

Lại sau một lúc, Thi Nhã đứng lên, cắn rách ngón trỏ, dùng máu tươi viết lên nắp quan tài Đệ tử nguyện cùng sư tổ kết duyên .

Sau khi viết xong, nắp quan tài lần nữa bừng lên ánh sáng màu xanh, cùng lúc đó, cánh tay của Thi Nhã nhanh chóng khô quắt lại, trong nháy mắt đã biến thánh một thứ giống như thây khô. Vầng sáng lóe lên, nắp quan tài mở ra một khe hở chỉ đủ để cho một cánh tay lọt vào, tay phải của Thi Nhã đã bị hủy, tôi liền muốn thay cô đưa tay vào quan tài tìm kiếm. Nhưng cô lại không đáp ứng: Tôi đã nợ các anh quá nhiều, nên không muốn anh lại phải chịu thêm bất cứ thương tổn gì, hãy để cho tôi làm chuyện này đi!

Thi Nhã đem ngọn đèn giao cho tôi, dùng cánh tay trái còn lại của mình cho vào trong khe hở của nắp quan tài. Tôi muốn nhờ vào ánh sáng của ngọn đèn, lén xem tình huống trong quan tài đá, nhưng mà chỉ thấy một mảnh đen kịt, có vẻ như ánh sáng không cách nào chiếu vào đó được.

Thi Nhã tìm kiếm một lát, đột nhiên ngây người, tôi hỏi cô ấy bị làm sao, cô ấy yếu ớt sợ sệt nói: Sư tổ nắm tay tôi...

Tôi lập tức lấy tay mình thò vào trong quan tài đá, quả nhiên từ trên tay Thi Nhã sờ được cái tay kia. Tôi còn chưa kịp kinh ngạc, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra, cánh tay của tôi cũng bị nắm chặt luôn rồi.

{ Mười }

Đó là một bàn tay lớn vô cùng mạnh mẽ, tôi có thể cảm giác được lực lượng của nó, muốn ngoan cố rút tay lại không phải là không thể rút ra, nhưng bị thương là không tránh khỏi. Theo tôi nhớ, những bức phù điêu khắc Mạnh Chương chân nhân trên vách cung điện, thì thân hình ông ta gầy mà phiêu dật, hai tay lẽ ra phải xương xẩu khô gầy. Nhưng lúc này, nắm lấy tay hai chúng tôi, là bàn tay cơ nhục chắc nịch đàn hồi, hiển nhiên là một ông lão hoặc là một cỗ thi thể không thể có được bàn tay này.

Trong lúc vẫn còn đang nghi hoặc, sau lưng lại vang lên một thanh âm già nua: Ngươi đoán không sai, trong quan tài đá không phải là bản tiên, mà là bằng hữu của các ngươi.

Tôi và Thi Nhã cùng nhau quay đầu lại, phát hiện đứng phía sau chính là một đạo sĩ tiên phong đạo cốt, ông ta đúng là chủ nhân huyệt mộ này --- Mạnh Chương chân nhân.

Thi Nhã kinh ngạc xong thì muốn hướng đối phương mà dập đầu, nhưng do cánh tay còn đang bị nắm chặt nên dập đầu không được. Mạnh Chương chân nhân cười nói: Lễ nghi phàm thế miễn được thì miễn, ngươi có quỳ lạy đến bể đầu sứt trán, ta cũng sẽ không có vui lên được đâu...

Thi Nhã run run nói: Tổ sư, đệ tử Thi Nhã một lòng cứu người...

Mạnh Chương lập tức ngắt ngang lời cô nói: Suy nghĩ trong lòng ngươi, ta biết rõ, không cần nhiều lời. Muốn lấy bí bảo, có thể, nhưng có một điều kiện.

Thi Nhã nói: Đệ tử nguyện ý tuân theo phân phó của sư tổ.

Mạnh Chương chân nhân nói: Bằng hữu của các ngươi đã hóa thành thây ma rồi, ta có ý định lưu hắn lại để giữ mộ, nhưng nếu chỉ có một mình hắn thì không khỏi có chút cô đơn, nhiều thêm một đồng bạn có lẽ tốt hơn.

Để tôi lưu lại đi a, có tôi làm bạn, Linh Khuyển nhất định sẽ không cảm thấy cô đơn. Tôi nói.

Thi Nhã vội la lên: Không được, để tôi lưu lại a, tôi đã nợ các anh nhiều lắm rồi.

Em ở lại đây, thì Ưu Địch sẽ phải làm sao?

Thi Nhã lâm vào trầm mặc, một lát sau mới nói: Có lẽ, trong mắt anh ấy, tôi chỉ như bình thủy tương phùng...

Tôi mắng: Đừng tự lừa gạt bản thân, nếu em không có vị trí quan trọng trong lòng hắn, hắn sẽ đem sáo ngọc luôn giữ bên người mà giao cho em sao?

Thi Nhã lần nữa trầm mặc, tôi hướng về phía Mạnh Chương chân nhân nói: Cứ để cho tôi lưu lại đây đi a!

{ Mười một}

Mạnh Chương chân nhân cười nhạt một tiếng: Tốt, nam nhi thân cao bảy thước phải không sợ chết như vậy, dũng cảm gánh vác. Tiên bảo trong thạch quan, các ngươi có thể tùy ý mang đi, đương nhiên bằng hữu của các ngươi cũng phải đem đi nốt. Thời gian còn lại không nhiều nữa, không muốn lưu lại đây thì nhanh chóng ly khai đi a!

Thân ảnh Mạnh Chương chân nhân dần dần mơ hồ, rồi biến mất. Tôi nhìn Thi Nhã nói: Vừa rồi chỉ là ảo giác thôi sao?

Thi Nhã không có trả lời, chỉ kêu tôi đến xem thạch quan. Nắp quan tài đá biến mất, Linh Khuyển chính là đang nằm ở bên trong, tuy hai tay của hắn nắm lấy tay tôi và Thi Nhã, nhưng hai mắt lại nhắm chặt, hô hấp rất đều đặn, tựa hồ là đang ngủ. Tôi lấy tay vỗ vào mặt hắn mấy cái, làm hắn tỉnh dậy, hắn vừa mở mắt liền nói: Các người cũng chết rồi sao?

Tôi kéo hắn lên, mắng: Nếu chú còn không đi, chết đói ở đây là cái chắc.

Trong thạch quan ngoại trừ Linh Khuyển, còn có bốn món đồ, theo thứ tự là một viên bảo ngọc lớn cỡ quả trứng gà phát ra ánh sáng nhàn nhạt giống như Dạ minh châu, một đạo bào bát quái, một cây sáo ngọc tương tự như cây trong tay Thi Nhã, cuối cùng là một thanh kiếm gỗ đào nhìn không có gì đặc biệt.

Trước tiên Thi Nhã cầm lên viên bảo ngọc, xem ra đây chính là mục tiêu của chuyến đi này - Mạnh Chương bí bảo. Tôi lập tức gom hết ba món đồ còn lại bỏ vào ba lô, dù sao cất trong này cũng không để làm gì, coi như đem cho tôi làm quà kỷ niệm vậy mà còn có giá trị sử dụng.

Linh Khuyển hỏi tiếp theo làm gì, cái mật thất này cũng không có bất kỳ thông đạo nào, phải làm sao mới có thể ra ngoài. Thi Nhã nói tiếng sáo ngọc là chìa khóa của tiên mộ, chỉ cần đứng đúng vị trí mà thổi, là có thể ly khai. Thế nhưng mà, tay phải của cô ấy đã bị phế, không thổi sáo được nữa. Cô đành để tôi và Linh khuyển thổi, chúng tôi thổi sáo còn không biết, chứ đừng nói tới phải thổi ra cái loại giai điệu thê lương lay động lòng người thế này.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, cách ba giờ sáng không còn bao lâu nữa rồi, ngay thời điển chúng tôi không biết phải làm như thế nào thì, tiếng sao thê mỹ đột nhiên vang lên, hoàn toàn không giống tiếng sáo của Thi Nhã, trong tiếng sáo thê mỹ này có chứa một phần ngay thẳng cương trực.

Tiếng sáo là từ sau lưng tôi truyền tới, tôi mở ba lô, từ trong đó lấy ra cây sáo ngọc tìm được trong thạch quan, thanh âm chính là từ cây sáo ngọc này phát ra. Chúng tôi còn chưa kịp nghĩ làm sao mà cây sáo lại có thể tự mình phát ra giai điệu, thì mặt đất đột nhiên toả ra ánh sáng thâm u, tôi nghĩ cái mật thất này đại khái chính là Tử Môn trong Sinh Tử Môn .

Hào quang lập loè, trước mắt tối sầm, lại là cái cảm giác không biết mình bị quăng lên cao hay bị ném xuống dưới, tiếp theo tôi phát hiện cả bọn đã đứng tại bậc thang cuối cùng trước cửa đá. Tôi dùng tay chạm vào cửa đá, để xác định xem thực tế nó có tồn tại hay không, cảm giác rất chân thật, chân thật đến nỗi khiến cho người ta không thể tin được là nó đã từng tan biến vào không khí.

Nhưng mà, sự tình không thể tưởng tượng nổi không chỉ dừng lại ở cánh cửa đá, cánh tay phải giống như thây khô của Thi Nhã, vậy mà đã khôi phục lại nguyên vẹn hình dáng ban đầu, còn cái trán của cô ấy vì dập đầu mà máu me bê bết thì bây giờ cũng đã hoàn toàn phục hồi như cũ, thậm chí đến nửa vết sẹo cũng không có lưu lại.

Chúng tôi cũng không vì mấy sự tình quỷ dị này mà trì hoãn thời gian, bởi vì chỉ một chút nữa thôi là sẽ đến ba giờ rồi, chỉ cần bước qua giờ sửu một khắc, chuyện quái gì phát sinh, ai cũng không biết được.

Chúng tôi gần như phải nằm sát xuống đất mới có thể bò ra khỏi thông đạo, lần này cũng không có xuất hiện hiện tượng quỷ dị nào, hơn nữa thông đạo tựa hồ so với lúc tiến vào thì phải ngắn hơn rất nhiều. Chúng tôi vừa chui ra khỏi thạch mộ, lối vào sau lưng lập tức biến mất, nếu như chậm mất nửa giây, chỉ sợ đúng là phải lưu lại làm bạn với Mạnh Chương chân nhân.

Trong rừng cây hòe vẫn như trước có ảo ảnh thây ma xuất hiện, nhưng đều bị chúng tôi dễ dàng loại bỏ. Trước khi tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xuống, chúng tôi rốt cục đã chạy ra khỏi rừng cây hòe. Nhưng vào lúc này, rừng cây hòe trước mắt chúng tôi cũng dần dần trở nên mơ hồ, khi mặt trời hoàn toàn lên cao, rừng cây cũng biến mất.

{ Vĩ thanh }

Sau khi trở về, tôi và Linh Khuyển cứ tranh luận với nhau mãi những thứ nhìn thấy trong huyệt mộ thực tế có phải là ảo giác hay không, tôi cho rằng nếu như không phải ảo giác, thì những thứ đó không làm sao có thể giải thích được. Linh Khuyển lại khăng khăng nói đó tuyệt đối không phải ảo giác, bởi vì hắn ngửi được là mùi vị vô cùng chân thật, ảo giác tuyệt đối không thể tạo ra hiệu quả như vậy.

Là thật hay giả đã không còn biện pháp khảo chứng nữa rồi, bởi vì chúng tôi cũng không muốn chỉ vì muốn chứng thực chuyện này mà mạo hiểm tánh mạng lần nữa đi quấy rối Mạnh Chương chân nhân. Nhưng mà, mặc kệ những thứ chúng tôi chứng kiến là ảo giác hay là hiện thực, có một điểm có thể khẳng định chính là, Mạnh Chương chân nhân này tuyệt đối không đơn giản.

Hai tuần sau, tôi nhận được một phong thư, là Thi Nhã gửi đến. Trong thư nói cô ấy đã cứu được Ưu Địch, nhưng cô không có đem sáo ngọc trả lại cho hắn. Trong thư còn kèm theo một tấm hình, là hình chụp chung của Thi Nhã và một thanh niên anh tuấn mà ưu thương.

Ngay lúc tôi cho rằng Thi Nhã rốt cục khổ tẫn cam lai, thì Quỷ Đồng đột nhiên chỉ vào Thi Nhã trong tấm hình nói: Trên mặt của cô ấy có một cổ hắc khí, sắp tới ắt sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn

Bởi vì cái gọi là chuyện tốt thường trắc trở, người hữu tình rốt cục cũng không dễ dàng được ở bên nhau a! Sau đó một khoảng thời gian rất lâu, Thi Nhã cũng không có liên hệ gì với chúng tôi. Đến thời điểm cô ấy lần nữa xuất hiện trước mặt chúng tôi, cũng là lúc bất đắc dĩ phải kết thúc cuộc tình nhiều cay đắng giữa cô và Ưu Địch.

/28

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status