Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Đôi mày kiếm của hắn chính là của nam tử tuyệt mỹ nhất cổ đại, kiên nghị nhưng không mất đi sự dịu dàng, tóc mai tà tà bay, suối tóc dài như thanh kiếm bén nhọn, lại giống như một dòng suối trong suốt.
Chiếc mũi của hắn rất cao và thẳng, đẹp không thể tả.
Trong ngũ quan của hắn, có lẽ đẹp nhất chính là đôi môi. Cánh môi hơi mỏng, hồng nhuận như cánh hoa, làm cho người ta nhịn không được muốn chạm vào, thầm nghĩ khi cánh đôi kia hé mở sẽ là cảnh đẹp hớp hồn như thế nào.
Chính giữa đôi môi mọng nước dường như mang theo chút tà khí, sợ rằng chỉ cần hắn cười khẽ sẽ kinh thiên động địa, khiến người khác phải kinh diễm thất thố.
Gương mặt của hắn ửng đỏ, làn da dịu dàng như ngọc, tản mát ra sáng bóng trong suốt thản nhiên. Lông mi của hắn rất dài, cong cong như cánh bướm giương lên.
Hắn hơi nhíu mày, khiến cho người ta nhịn không được muốn vuốt lấy, sau đó lẳng lặng thương tiếc, thương tiếc.
Mặc Tiểu Cơ cảm thấy mê muội, ánh mắt của cô không có cách nào rời khỏi khuôn mặt diễm lệ như quả hồ đào đó.
Tuy cô biết diễm lệ như quả hồ đào chỉ dùng để hình dung nữ tử, nhưng dùng trên người hắn cũng rất thích hợp.
Người con trai đẹp như vậy là lần đầu tiên Mặc Tiểu Cơ nhìn thấy, có thể cũng là một lần cuối cùng. Dung mạo tuấn mỹ trên thiên hạ này vượt qua hắn có lẽ không tồn tại.
Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi như cánh hoa của hắn. Nghe nói, nam tử có cánh môi mỏng như vậy chính là một kẻ phong lưu vô tình, là người thường khiến nữ tử đau lòng.
Hắn?
Làn da của hắn dường như còn mang theo độ ấm thản nhiên, mềm mại trơn nhẵn.
Trong lúc nhất thời, Mặc Tiểu Cơ chìm đắm trong sắc đẹp của nam tử kia, lại quên mất hắn là một người đã chết.
Cho dù bất kỳ ai nhìn thấy một người con trai tuyệt sắc như vậy, đều không đành lòng xem hắn như một người chết không độ ấm.
Mặc Tiểu Cơ nghĩ, hắn so với anh Dục của mình con tuyệt mỹ hơn vài phần.
Hắn là ai vậy?
Mặc Tiểu Cơ suy nghĩ, bất giác ngồi lên giường, ánh mắt bắt đầu có chút mơ hồ. Giờ khắc này cô cảm giác vô cùng mệt mỏi, không ngừng che miệng ngáp.
Cái loại mệt mỏi này rất khó chịu, cô mơ hồ nằm dài trên giường, đưa tay kéo chiếc chăn của người con trai kia lại, nhắm mắt, hơi ấm dần tràn ra toàn thân. Cô không ngừng tiến tới nơi tản ra hơi ấm, ấm áp dường như cũng càng ngày càng nóng rực. Mặc Tiểu Cơ thở dài thoải mái một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy nơi tản ra ấm áp kia.
Beta: Dực
Đôi mày kiếm của hắn chính là của nam tử tuyệt mỹ nhất cổ đại, kiên nghị nhưng không mất đi sự dịu dàng, tóc mai tà tà bay, suối tóc dài như thanh kiếm bén nhọn, lại giống như một dòng suối trong suốt.
Chiếc mũi của hắn rất cao và thẳng, đẹp không thể tả.
Trong ngũ quan của hắn, có lẽ đẹp nhất chính là đôi môi. Cánh môi hơi mỏng, hồng nhuận như cánh hoa, làm cho người ta nhịn không được muốn chạm vào, thầm nghĩ khi cánh đôi kia hé mở sẽ là cảnh đẹp hớp hồn như thế nào.
Chính giữa đôi môi mọng nước dường như mang theo chút tà khí, sợ rằng chỉ cần hắn cười khẽ sẽ kinh thiên động địa, khiến người khác phải kinh diễm thất thố.
Gương mặt của hắn ửng đỏ, làn da dịu dàng như ngọc, tản mát ra sáng bóng trong suốt thản nhiên. Lông mi của hắn rất dài, cong cong như cánh bướm giương lên.
Hắn hơi nhíu mày, khiến cho người ta nhịn không được muốn vuốt lấy, sau đó lẳng lặng thương tiếc, thương tiếc.
Mặc Tiểu Cơ cảm thấy mê muội, ánh mắt của cô không có cách nào rời khỏi khuôn mặt diễm lệ như quả hồ đào đó.
Tuy cô biết diễm lệ như quả hồ đào chỉ dùng để hình dung nữ tử, nhưng dùng trên người hắn cũng rất thích hợp.
Người con trai đẹp như vậy là lần đầu tiên Mặc Tiểu Cơ nhìn thấy, có thể cũng là một lần cuối cùng. Dung mạo tuấn mỹ trên thiên hạ này vượt qua hắn có lẽ không tồn tại.
Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi như cánh hoa của hắn. Nghe nói, nam tử có cánh môi mỏng như vậy chính là một kẻ phong lưu vô tình, là người thường khiến nữ tử đau lòng.
Hắn?
Làn da của hắn dường như còn mang theo độ ấm thản nhiên, mềm mại trơn nhẵn.
Trong lúc nhất thời, Mặc Tiểu Cơ chìm đắm trong sắc đẹp của nam tử kia, lại quên mất hắn là một người đã chết.
Cho dù bất kỳ ai nhìn thấy một người con trai tuyệt sắc như vậy, đều không đành lòng xem hắn như một người chết không độ ấm.
Mặc Tiểu Cơ nghĩ, hắn so với anh Dục của mình con tuyệt mỹ hơn vài phần.
Hắn là ai vậy?
Mặc Tiểu Cơ suy nghĩ, bất giác ngồi lên giường, ánh mắt bắt đầu có chút mơ hồ. Giờ khắc này cô cảm giác vô cùng mệt mỏi, không ngừng che miệng ngáp.
Cái loại mệt mỏi này rất khó chịu, cô mơ hồ nằm dài trên giường, đưa tay kéo chiếc chăn của người con trai kia lại, nhắm mắt, hơi ấm dần tràn ra toàn thân. Cô không ngừng tiến tới nơi tản ra hơi ấm, ấm áp dường như cũng càng ngày càng nóng rực. Mặc Tiểu Cơ thở dài thoải mái một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy nơi tản ra ấm áp kia.
/64
|