Mặc Tiểu Cơ nhanh chóng chạy tới cửa, vui vẻ mở cửa ra, trong lòng nghĩ: Anh Dục cũng đến đây, tốt quá rồi, mình có thể bàn bạc với anh ấy làm sao để về nhà, cô không muốn sau này phải ở chung một chỗ với cương thi.
Cửa vừa mở ra, Mặc Tiểu Cơ ngây dại. Không phải anh Dục, mà là người con trai mặc đồ màu tím dịu dàng kia.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt của Mặc Tiểu Cơ có một chút ưu buồn, thậm chí là lo lắng. Hắn cố mỉm cười, nhưng chỉ nhếch nhẹ được khóe môi, thanh âm cũng khàn khàn bất an “Muội muội”
Tiếng gọi muội muội hoàn toàn khiến cho Mặc Tiểu Cơ rơi vào mông lung.
Tử y nam tử nhìn Mặc Tiểu Cơ đứng trước cửa ngơ ngác nhìn mình liền vội vàng cầm tay cô kéo vào trong phòng, giọng điệu dường như là nén giận, lại chứa đầy quan tâm “Sức khỏe của muội vẫn chưa tốt hẳn, không nên đứng bên ngoài, cẩn thận lại sinh bệnh”
Mặc Tiểu Cơ để mặc cho tử y nam tử này kéo cô đến bên giường.
Bàn tay hắn ta rất ấm áp, khiến cho trong lòng Mặc Tiểu Cơ cảm thấy an toàn. Thậm chí hương vị tươi mát như ánh mặt trời trên người hắn cũng làm cho hơi thở của Mặc Tiểu Cơ đã tràn ngập ấm áp.
Tử y nam tử buông cánh tay của Mặc Tiểu Cơ ra, tự mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện với giường.
Ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn Mặc Tiểu Cơ, nhìn thấy sắc mặt bình thản của cô, lại không nhìn ra biểu tình gì khác thường.
Tử y nam tử nhìn cô một lúc lâu, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
“Muội muội, muội…” Hắn nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Cơ, ánh mắt lại nhu hòa vài phần, khóe miệng cũng giữ nụ cười ấm áp, nhưng nụ cười kia lại phần nhiều là bất an.
“Muội cùng Minh Vương Gia…” Tử y nam tử ngưng cười, trong mắt chỉ còn lại lo lắng.
“Minh Vương Gia?” Mặc Tiểu Cơ nhíu mày. Cái gì là Minh Vương Gia?
Tử y nam tử thấy thấy Mặc Tiểu Cơ nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, hắn chỉ miễn cưỡng cười một chút “Làm sao muội có thể quen biết Minh Vương Gia?”
“Tôi không biết cái gì là Minh Vương gia!”
Ánh mắt kinh ngạc lần này chuyển sang tử y nam tử.
“Vậy muội…lúc nãy…cùng Minh Vương Gia…” Nữ tử trước mắt dù sao cũng là muội muội của hắn, lời nói này cũng rất khó để nói ra. Thế nhưng, muội muội làm sao lại có quan hệ với Minh Vương Gia chứ?
Cửa vừa mở ra, Mặc Tiểu Cơ ngây dại. Không phải anh Dục, mà là người con trai mặc đồ màu tím dịu dàng kia.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt của Mặc Tiểu Cơ có một chút ưu buồn, thậm chí là lo lắng. Hắn cố mỉm cười, nhưng chỉ nhếch nhẹ được khóe môi, thanh âm cũng khàn khàn bất an “Muội muội”
Tiếng gọi muội muội hoàn toàn khiến cho Mặc Tiểu Cơ rơi vào mông lung.
Tử y nam tử nhìn Mặc Tiểu Cơ đứng trước cửa ngơ ngác nhìn mình liền vội vàng cầm tay cô kéo vào trong phòng, giọng điệu dường như là nén giận, lại chứa đầy quan tâm “Sức khỏe của muội vẫn chưa tốt hẳn, không nên đứng bên ngoài, cẩn thận lại sinh bệnh”
Mặc Tiểu Cơ để mặc cho tử y nam tử này kéo cô đến bên giường.
Bàn tay hắn ta rất ấm áp, khiến cho trong lòng Mặc Tiểu Cơ cảm thấy an toàn. Thậm chí hương vị tươi mát như ánh mặt trời trên người hắn cũng làm cho hơi thở của Mặc Tiểu Cơ đã tràn ngập ấm áp.
Tử y nam tử buông cánh tay của Mặc Tiểu Cơ ra, tự mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện với giường.
Ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn Mặc Tiểu Cơ, nhìn thấy sắc mặt bình thản của cô, lại không nhìn ra biểu tình gì khác thường.
Tử y nam tử nhìn cô một lúc lâu, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
“Muội muội, muội…” Hắn nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Cơ, ánh mắt lại nhu hòa vài phần, khóe miệng cũng giữ nụ cười ấm áp, nhưng nụ cười kia lại phần nhiều là bất an.
“Muội cùng Minh Vương Gia…” Tử y nam tử ngưng cười, trong mắt chỉ còn lại lo lắng.
“Minh Vương Gia?” Mặc Tiểu Cơ nhíu mày. Cái gì là Minh Vương Gia?
Tử y nam tử thấy thấy Mặc Tiểu Cơ nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, hắn chỉ miễn cưỡng cười một chút “Làm sao muội có thể quen biết Minh Vương Gia?”
“Tôi không biết cái gì là Minh Vương gia!”
Ánh mắt kinh ngạc lần này chuyển sang tử y nam tử.
“Vậy muội…lúc nãy…cùng Minh Vương Gia…” Nữ tử trước mắt dù sao cũng là muội muội của hắn, lời nói này cũng rất khó để nói ra. Thế nhưng, muội muội làm sao lại có quan hệ với Minh Vương Gia chứ?
/64
|