“Bà nội nhà ngươi, ngươi khi còn sống thì thua kém một bông hoa, chết đi còn bị người ta đạp lên xác…” Sau đó, trên mặt Mặc Tiểu Cơ lại xuất hiện thêm một vết thương.
Mà cái gì Mặc Tiểu Cơ cũng không thấy, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi đến từ phía sau.
“Ngươi là kẻ nhát gan, có bản lĩnh thì đi ra đây cho lão nương. Lão nương biết rõ ngươi là một nữ nhân không biết xấu hổ…”
Sau đó, kéo theo từng câu chửi của Mặc Tiểu Cơ là thêm một vết thương mới.
Thế nhưng mặt của Mặc Tiểu Cơ càng đau thì nàng mắng càng lợi hại hơn. Cuối cùng, ngay cả mười tám đời tổ tông của người kia cũng mắng. Có lẽ người kia cảm thấy không còn thú vị khi đùa giỡn với Mặc Tiểu Cơ nữa, cuối cùng mặc kệ Mặc Tiểu Cơ mắng chửi nhiều lời khó nghe như thế nào thì trên mặt cũng không xuất hiện thêm vết thương.
Mặc Tiểu Cơ cũng mệt mỏi, thở hồng hộc. Nàng đặt mông ngồi lên giường, sau đó nằm dài ra, miệng không ngừng há to hít vào thở ra.
Nàng chìm vào giấc ngủ một lần nữa, lần này xung quanh rất tĩnh lặng, đến khi Mặc Tiểu Cơ tỉnh lại một lần nữa thì trời đã sáng. Những tia nắng vàng nhạt tràn ngập cả gian phòng, ngay cả không khí cũng tươi mát.
Mặc Tiểu Cơ ngáp một cái, sau đó đứng lên.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh của nàng, hai nha hoàn ngày hôm qua từ ngoài cửa đi vào, trên tay là chậu rửa mặt và dụng cụ chải đầu.
Khuôn mặt của Mặc Tiểu Cơ đã không còn cảm giác đau đớn, giống như chuyện tối ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng lại tồn tại chân thật như vậy.
Nàng rửa mặt xong, thay quần áo, sau đó ngồi vào bàn trang điểm.
Một nha hoàn xinh đẹp cầm chiếc gương qua. Vừa nhìn thấy gương, trong lòng Mặc Tiểu Cơ lại bồn chồn, bây giờ nàng rất sợ khi phải nhìn vào gương.
Phấn trang điểm, kẻ mắt, mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, vẫn là khuôn mặt của mình, Mặc Tiểu Cơ thầm vui vẻ trong lòng.
Lúc nàng nhìn thấy chiếc bố bó chân của mình, nàng còn cho là khuôn mặt của mình đã…
Nha hoàn xinh đẹp giúp Mặc Tiểu Cơ búi một búi tóc thoải mái, tóc mây cao cao, xinh đẹp nhiều vẻ.
Nhìn thấy mình trong gương như thay đổi thành một người khác, Mặc Tiểu Cơ thật thích bàn tay tuyệt diệu của nha hoàn này.
“Nương nương, hôm nay người có đến vấn an Đại Vương Phi không?”
Mặc Tiểu Cơ nhíu mày: “Đại vương phi?”
Mà cái gì Mặc Tiểu Cơ cũng không thấy, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi đến từ phía sau.
“Ngươi là kẻ nhát gan, có bản lĩnh thì đi ra đây cho lão nương. Lão nương biết rõ ngươi là một nữ nhân không biết xấu hổ…”
Sau đó, kéo theo từng câu chửi của Mặc Tiểu Cơ là thêm một vết thương mới.
Thế nhưng mặt của Mặc Tiểu Cơ càng đau thì nàng mắng càng lợi hại hơn. Cuối cùng, ngay cả mười tám đời tổ tông của người kia cũng mắng. Có lẽ người kia cảm thấy không còn thú vị khi đùa giỡn với Mặc Tiểu Cơ nữa, cuối cùng mặc kệ Mặc Tiểu Cơ mắng chửi nhiều lời khó nghe như thế nào thì trên mặt cũng không xuất hiện thêm vết thương.
Mặc Tiểu Cơ cũng mệt mỏi, thở hồng hộc. Nàng đặt mông ngồi lên giường, sau đó nằm dài ra, miệng không ngừng há to hít vào thở ra.
Nàng chìm vào giấc ngủ một lần nữa, lần này xung quanh rất tĩnh lặng, đến khi Mặc Tiểu Cơ tỉnh lại một lần nữa thì trời đã sáng. Những tia nắng vàng nhạt tràn ngập cả gian phòng, ngay cả không khí cũng tươi mát.
Mặc Tiểu Cơ ngáp một cái, sau đó đứng lên.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh của nàng, hai nha hoàn ngày hôm qua từ ngoài cửa đi vào, trên tay là chậu rửa mặt và dụng cụ chải đầu.
Khuôn mặt của Mặc Tiểu Cơ đã không còn cảm giác đau đớn, giống như chuyện tối ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng lại tồn tại chân thật như vậy.
Nàng rửa mặt xong, thay quần áo, sau đó ngồi vào bàn trang điểm.
Một nha hoàn xinh đẹp cầm chiếc gương qua. Vừa nhìn thấy gương, trong lòng Mặc Tiểu Cơ lại bồn chồn, bây giờ nàng rất sợ khi phải nhìn vào gương.
Phấn trang điểm, kẻ mắt, mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, vẫn là khuôn mặt của mình, Mặc Tiểu Cơ thầm vui vẻ trong lòng.
Lúc nàng nhìn thấy chiếc bố bó chân của mình, nàng còn cho là khuôn mặt của mình đã…
Nha hoàn xinh đẹp giúp Mặc Tiểu Cơ búi một búi tóc thoải mái, tóc mây cao cao, xinh đẹp nhiều vẻ.
Nhìn thấy mình trong gương như thay đổi thành một người khác, Mặc Tiểu Cơ thật thích bàn tay tuyệt diệu của nha hoàn này.
“Nương nương, hôm nay người có đến vấn an Đại Vương Phi không?”
Mặc Tiểu Cơ nhíu mày: “Đại vương phi?”
/64
|