Huyền Giang tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong phòng ngủ.
Cô ngơ người mất một lúc, không tự giác mà len lén nhìn xung quanh, đây lại đang là mơ đi? Liệu rằng có thứ gì sẽ xảy ra tiếp theo ?
Rèm chưa được kéo lên, đèn lại không bật, trong phòng tối đen một màu, chỉ có ánh sáng từ ngoài phòng hắt qua khe hở dưới chân cửa tạo nên vệt sáng dài quỷ dị.
Huyền Giang cuốn chặt chăn lưng áo ướt đẫm, căng mắt nhìn.
Tiếng bước chân cộp cộp vang lên, đột ngột dừng trước cửa phòng cô.
Huyền Giang sợ hãi thầm than không ổn, rất muốn trốn nhưng đôi chân tê dại run rẩy, cả người không còn khí lực.
Kẹt két
Tiếng vặn cửa vang lên, trong bóng tối im lìm lại càng thêm vang vọng khiến người nghe không khỏi bị khủng hoảng.
Kịch cạch
Cánh cửa nặng nề di chuyển, một chiếc bóng to lớn, lòng thòng đổ dài trên sàn nhà, đến tận phía chân giường. Thứ vừa xuất hiện chưa kịp hiện rõ hình thù thì một bàn tay lớn chai sạn đã nhanh như cắt túm lấy chân cô.
“Á !!!!!!”
Huyền Giang hét lên sợ hãi lùi sâu vào trong chăn kinh hoảng khua chân.
Cô đạp rất mạnh, bụp bụp, giáng tận hai nhát vào thứ kia.
“ Dừng dừng! Vào mặt rồi!”
Tiếng la oai oái rất quen này… chẳng phải chính là của anh trai sao?!
Huyền Giang không hổ là người từng trải, chưa đầy vài giây đã kịp nắm tình hình, tức tối đạp thêm vài phát nữa.
“ Chết đi! Cho anh chết luôn! Cho anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Cú ra chân này cực cùng hung ác, Trường Ngân vội vã thu mình né tránh, tuy sương sườn đau đớn không thoát nhưng vẫn đỡ hơn là vỡ bi a
Trường Ngân mặt dày ôm chân em gái, ỉ ôi xin tha.
“Thôi mà tiểu thư, bớt giận bớt giận, anh chỉ đùa một tí thôi mà.”
Huyền Giang mặt đỏ phừng phừng, phì phì thở ra, trừng mắt nửa ngày, cuối cùng cũng đành chào thua nằm vật ra giường, đưa tay che mặt.
“ Đi đi, mặc kệ em.”
Trường Ngân vươn tay bật đèn cũng bò lên giường nghiêng mình nhìn em gái.
“ Sao nào, không có gì muốn giải thích sao ?”
“ Giải thích cái gì?” Huyền Giang khẽ hé mắt nghi hoặc.
“ Giải thích tối qua bỏ đi đâu mà anh gọi không được.” Trường Ngân cau mày nghiêm giọng.
Huyền Giang giật mình, phải rồi tối qua mình đúng là có ra ngoài, vậy tất cả mọi chuyện không phải chỉ là mộng sao. Thế sao đầu óc mình lại mơ hồ đến vậy, tại sao sau khi bước qua cánh cổng ấy mình lại không thể nhớ được gì? Thế vì sao mình về được đến nhà?
Đầu óc cô xoay mòng mòng, não bộ bị vắt đến kiệt quệ cũng chỉ toàn một mảnh trắng xóa. Huyền Giang vùi mặt vào gối, hốc mắt cay xót, từ khi nào, rốt cuộc là từ khi nào cô đã không thể phân biệt giữa thực và ảo thế này.
Huyền Giang bật lên nức nở, đem toàn bộ sự tình câu được câu không kể lại, kể cả chuyện cô gặp được người thanh niên áo trắng và địa chỉ số 21 phố Hòa Giác kia, toàn bộ nói ra trong lòng lại từng đợt từng đợt bất an.
Trường Ngân trầm ngâm nghe, cuối cùng liền thở dài, đưa tay vuốt tóc cô.
“ Tối qua, anh về nhà thì không thấy Giang nên chạy đi tìm, may mắn bắt gặp Giang ngất trên đường nên mới đưa về được.”
“ Vậy sao…” Huyền Giang ủ ê, tâm trạng vẫn chưa có khởi sắc.
“ Được rồi đừng như thế nữa. Hay là vậy đi, Giang ăn cơm nghỉ ngơi rồi tí anh đèo xuống đấy xem thế nào ?”
Huyền Giang giật mình mở tròn mắt anh trai cô từ khi nào lại chịu đồng ý mấy chuyện thế này.
Như đọc thấu tâm tư của em gái Trường Ngân cốc đầu cô, chọc ghẹo
“ Nhanh xuống ăn, có muốn đi hay không hả?”
“ Đi chứ đi chứ, em xuống ngay.” Huyền Giang vui mừng nhảy dựng lên bỏ vào phòng tắm.
“ Ơ mà giờ là mấy giờ ?”
“ Sáu giờ chiều. Anh xin nghỉ cho Giang rồi.”
“ Vâng…Hả hôm nay anh không đi làm à?”
“ Thì bỏ một buổi, thôi nhanh đi cô nương.”
—————–
Ở thành phố lớn, buổi tối chính là thời gian náo nhiệt nhất. Trên đường xe cộ đi lại tấp nập, thời tiết mùa xuân mát mẻ không khí vui tươi quả thật thích hợp cho việc kinh doanh. Hàng quán sau tám giờ thậm chí còn rộn ràng hơn ban sáng, ông chủ bà chủ ai nấy tươi cười hớn hở, miệng lưỡi liến thoắng, sinh ý vì thế mới mong phát đạt.
Tại cái đất thành thị chật chội này, phải nói tấc đất tấc vàng, nếu muốn mở hàng mở cửa cũng vấp không ít khó khăn. Vậy nhưng ngay trong lòng thành phố có một nơi giá đất rẻ bất ngờ, tuy không nằm tại trung tâm nhưng lại nằm trên nhiều tuyến đường chính, mặt đường rộng mở, món hời như vậy há có phải dễ ăn ?
Đúng là thực không dễ ăn, không dễ đến nỗi chẳng người nào nguyện ý cất nhà mở quán tại đấy cả, đơn giản vì phố đó nổi tiếng và được biết đến nhiều nhất với..nghĩa trang.
Phố Hòa Giác từ xưa đã được chọn làm nơi an táng của một số quý tộc nhỏ, sau đó nhiều địa chủ cũng xây mộ phần tại đây. Chiến tranh nổ ra, quân kháng chiến hy sinh rất nhiều, dân địa phương liền trực tiếp chôn cất họ tại khu nghĩa địa thời xưa, lâu dần nhà nước cũng xây thành một nghĩa trang lớn gọi nôm na là nghĩa trang Hòa Giác.
Phố Hòa Giác kỳ thực cũng không phải chỉ có nghĩa trang, cũng có người dân sinh sống, tuy vậy đa phần đều theo nghề dịch vụ tang lễ, nếu có ý chọn nơi này làm địa điểm kinh doanh thì cũng chỉ nên mở lò hỏa thiêu mà thôi.
Nhưng đời nào thiếu kẻ ngu, à người bên dưới cũng không hẳn là một kẻ ngu.
Thái Phương là một cậu công tử chính gốc. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, quý công tử chỉ quen sống trong nhung lụa. Tuy vậy không có nghĩa bố cậu ta chịu để con mình vô năng, thành ông trời con đục khoét gia đình. Từ bé ông đã cho cậu học đủ mọi trường lớp, được hưởng chế độ giáo dục toàn diện tối ưu nhất, hơn nữa từ khi vừa sang học cấp hai ông đã để cậu làm quen với nhiều mô hình kinh doanh với ý định về sau tuổi già sức yếu còn có người trông nom sản nghiệp. Nhưng đời hay trêu người, sau một vài biến cố Thái Phương lại mất hoàn toàn hứng thú với việc thừa kế gia sản, bố cậu ta đánh mắng cũng đủ, bực tức tống cho cậu ta một số vốn, bắt mở cửa hàng tự làm ăn.
Thái Phương vốn ghét việc buôn bán nhưng lại chẳng dám trái lời cha nên cậu bèn dựng hẳn một cửa hàng nội thất sang trọng bậc nhất ngay tại nơi ít người nhiều ma này, ung dung dùng tiền thừa từ việc thuê nhà mà ăn tiêu. Vừa chẳng lo lỗ vốn ( do hàng hóa không thể hỏng) vừa có nhà để ở chờ đến khi cha cậu nguôi ngoai.
Đấy chính là câu chuyện mà cậu ta ngồi thao thao bất tuyệt kể với hai anh em từ nãy tới giờ.
“ Xin lỗi nhưng anh Thuần Linh sắp về chưa ạ?”
Huyền Giang khó chịu cắt ngang, câu chuyện tẻ nhạt nghe nhức cả tai, cái anh này đúng là có độ lắm mồm tỉ lệ thuận với mức đẹp trai, đầu cô đang ong ong cả rồi.
“ Tiểu Linh chắc đang trên đường về đấy, tệ cái là cậu ta không có di động nên chẳng cách nào liên lạc được.”
Thái Phương nhíu mi, giờ là chín giờ mười lăm, đã trễ giờ hôm qua hẹn với Trường Ngân hơn nửa tiếng mà cậu ta vẫn không thấy bóng dáng. Thái Phương len lén quan sát liền thấy sắc mặt Trường Ngân đang biểu thị bão cấp 10 thì rất tự giác mà đứng bật dậy chạy đi pha trà.
Quên mất hình như anh ta đâu có thích trà? Ây vậy đổi thành rượu đi, uống một ít chắc không sao, với lại nhà còn chút đồ nhắm.
Thái Phương đúng là rất hiểu Trường Ngân, rượu chính là sở thích lớn thứ hai của anh, chỉ sau chơi game.
Nhưng Thái Phương cũng lại không hoàn toàn hiểu tâm trạng Trường Ngân, kẻ ngàn chén không say như anh một khi đã uống không thể chỉ dừng lại một hai ly, hừ hừ tên mặt cương thi kia rõ ràng là cố tình chọc giận lão gia !! Y nghĩ những lời tối qua là đùa sao.
Trường Ngân một chén lại một chén đôi mắt bốc lửa, gương mặt gây bão, thiếu điều vác đao đi chém Thuần Linh. Huyền Giang ngồi bên cạnh cũng sốt ruột không kém, bảo cô đợi thêm chút nữa cũng không sao nhưng anh trai sớm mai đã phải đi làm, không thể ngồi đây cả buổi mà chờ được.
Huyền Giang giữ lại tay người anh đang định nốc, nhỏ giọng thì thầm.
“ Uống vừa thôi, chờ thêm mười phút nữa nếu vẫn không gặp được thì về.”
Trường Ngân bỏ chén xuống, rượu này tương đối nhẹ, thanh dịu mà thơm mát, uống nhiều cũng không đau đầu, rất thích hợp để giải khát, tuy Trường Ngân thích nhất là rượu mạnh nhưng đối với loại mỹ tửu này anh cũng không khỏi lấy làm hứng thú, tâm tình cũng vì thế mà thư sướng.
Thái Phương hì hì cười lại đem thêm mấy món tráng miệng, cùng những đồ vật lạ mắt tinh xảo khiến Huyền Giang cũng bị mê hoặc.
Thái Phương không hổ danh là con nhà thương phú, làm chiều lòng người khác vẫn là chiêu sở trường của cậu ta, tuy vậy Thái Phương lại chỉ mềm mỏng với những người thân quen nên sự chân tình của cậu không phải ai cũng được biết.
Thái Phương vừa bồi uống vừa bắt chuyện rất đưa đẩy, câu được câu không đều hướng về Trường Ngân khiến Huyền Giang có ảo giác anh chàng này thực … rất thích anh mình…
Cô toát mồ hôi, liếc liếc hai người trước mặt. Anh giai không hề chú ý nghe người bên cạnh, thậm chí còn chẳng thèm trả lời, nhiều lúc lại buông câu “nhảm quá..” “ lắm mồm…” “ Không chán à..” nhưng người kia lại càng quấn lấy Trường Ngân, ý định muốn làm thân rõ rành rành như vậy…. Có phải có chút kì cục không????
Anh trai cô tuy anh khí bá đạo mị lực ngút trời, lại còn mang phong cách trai xấu quyến rũ nhưng cũng đâu đến nỗi cả nam nhân cũng bị hấp dẫn chứ!!
“ E..hèm..khục khục..” Huyền Giang giả bộ ho khan, ngẩng đầu cười hiền lành.
“ Anh Thái Phương, lấy hộ em chút nước trà với ạ.”
“ Ở trong bếp đấy em cứ tự nhiên.” Hoàn toàn không có ý đứng dậy.
“… “
“ Đi lấy cho con bé đi, nó sao biết được.” Trường Ngân phất phất tay. “ Tiện thể gọt thêm mấy quả dưa chuột.”
Huyền Giang đổ mồ hôi, trình độ mặt dày của anh nhà mình nếu đã xếp thứ hai thì ai dám xưng thứ nhất?! có khách nào lại sai bảo chủ nhà thế không cơ chứ! Lần này thì tệ rồi, kể cả là phật đi chăng nữa cũng không tránh khỏi chuyện nổi giận.
Quả nhiên Thái Phương lập tức đứng phắt dậy, nhanh đến độ Huyền Giang không kịp buông lời can ngăn.
“ Khoan_”
Thái Phương: “ Anh Trường, anh…“ – Biểu tình nghiêm trọng
Trường Ngân: “ ?”
Thái Phương: “ Ăn cả vỏ nhé, em không biết gọt vỏ.”
Trường Ngân: “ Ờ ờ, nhưng phải thái ra.”
Huyền Giang: “….” * Toát mồ hôi* lần hai.
Thái Phương vừa khuất bóng, Huyền Giang đã không nhịn nổi mà nhảy xổ lên túm cổ áo Trường Ngân.
“ Anh! Cái tên này không bình thường đâu! Đi chúng ta về thôi, mau về thôi!”
Trường Ngân ngạc nhiên mở to mắt, em gái hắn hôm nay thật nhạy bén a, chưa chi đã phát hiện ra sự ‘man mát’ của thằng nhóc kia rồi.
“ Đừng kích động, ngồi xuống đi, đấy là Giang còn chưa gặp tên mặt cương thi đâu_”
“ Ngươi bảo ai?” Một giọng nói trầm thấp vang lên mang theo ba phần địch ý bảy phần lạnh nhạt.
Người vừa tới đích thị là Thuần Linh.
Huyền Giang giật mình, luống cuống cúi đầu chào, Trường Ngân yên lặng ngồi, đôi mắt bốc hỏa.
“ Em..em tên là Vũ Huyền Giang người đã gặp anh mấy ngày trước, không biết anh còn nhớ?” Không giống Thái Phương tạo cho người ta cảm giác thoải mái, dễ gần, Thuần Linh vừa xuất hiện đã làm không khí trở nên áp lực mà nghiêm trọng.
Thuần Linh quét mắt lãnh đạm trả lời “ Nhớ.”
Huyền Giang thở phào một hơi, chỉ sang ông anh bên cạnh.
“ A đây là anh trai em, anh ấy đưa em tới đây, tên là Trường Ngân.”
Cô ra sức làm giấu, Trường Ngân mới hơi nhúc nhích, nhếch miệng cười:“Chào, lần đầu gặp mặt.”
Thuần Linh hừ lạnh quay lưng đi lên lầu.
Bỏ mặc hai anh em sững sờ ngồi hóa đá.
Trường Ngân tức tối nhảy bổ lên, Huyền Giang hốt hoảng ôm lấy anh trai cố sức giữ lại.
“ Anh sao thế lần đầu đến nhà người ta lại thô lỗ như vậy là sao!”
Cùng lúc đấy Thái Phương bê một ấm trà cùng đĩa dưa chuột ra, cười cười.
“ Tâm trạng cậu ấy từ tối qua có hơi căng, mong hai người đừng để bụng.”
Đặc biệt nhấn mạnh với Trường Ngân khiến anh hừ một tiếng không nói gì thêm.
Huyền Giang hoang mang ngồi xuống đầu óc một mảnh rối rắm hình như có gì đó.. có gì đó không đúng…
Chưa để cô suy nghĩ lâu Thuần Linh đã từ trên lầu xuống, bưng một khay gỗ bên trên đựng một hũ nhỏ, một hộp gấm hình chữ nhật cùng một quyển sách lụa .
Huyền Giang ngẩn người nhìn chiếc hũ ngọc trong suốt, bóng bẩy trên tay Thuần Linh, từ chiếc hũ tỏa ra một mùi thơm dịu dàng khiến lòng người mê muội.
Cô đắm chìm trong đấy đến nỗi không nhận ra ánh mắt phức tạp của người anh trai đứng kề bên.
Cô ngơ người mất một lúc, không tự giác mà len lén nhìn xung quanh, đây lại đang là mơ đi? Liệu rằng có thứ gì sẽ xảy ra tiếp theo ?
Rèm chưa được kéo lên, đèn lại không bật, trong phòng tối đen một màu, chỉ có ánh sáng từ ngoài phòng hắt qua khe hở dưới chân cửa tạo nên vệt sáng dài quỷ dị.
Huyền Giang cuốn chặt chăn lưng áo ướt đẫm, căng mắt nhìn.
Tiếng bước chân cộp cộp vang lên, đột ngột dừng trước cửa phòng cô.
Huyền Giang sợ hãi thầm than không ổn, rất muốn trốn nhưng đôi chân tê dại run rẩy, cả người không còn khí lực.
Kẹt két
Tiếng vặn cửa vang lên, trong bóng tối im lìm lại càng thêm vang vọng khiến người nghe không khỏi bị khủng hoảng.
Kịch cạch
Cánh cửa nặng nề di chuyển, một chiếc bóng to lớn, lòng thòng đổ dài trên sàn nhà, đến tận phía chân giường. Thứ vừa xuất hiện chưa kịp hiện rõ hình thù thì một bàn tay lớn chai sạn đã nhanh như cắt túm lấy chân cô.
“Á !!!!!!”
Huyền Giang hét lên sợ hãi lùi sâu vào trong chăn kinh hoảng khua chân.
Cô đạp rất mạnh, bụp bụp, giáng tận hai nhát vào thứ kia.
“ Dừng dừng! Vào mặt rồi!”
Tiếng la oai oái rất quen này… chẳng phải chính là của anh trai sao?!
Huyền Giang không hổ là người từng trải, chưa đầy vài giây đã kịp nắm tình hình, tức tối đạp thêm vài phát nữa.
“ Chết đi! Cho anh chết luôn! Cho anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Cú ra chân này cực cùng hung ác, Trường Ngân vội vã thu mình né tránh, tuy sương sườn đau đớn không thoát nhưng vẫn đỡ hơn là vỡ bi a
Trường Ngân mặt dày ôm chân em gái, ỉ ôi xin tha.
“Thôi mà tiểu thư, bớt giận bớt giận, anh chỉ đùa một tí thôi mà.”
Huyền Giang mặt đỏ phừng phừng, phì phì thở ra, trừng mắt nửa ngày, cuối cùng cũng đành chào thua nằm vật ra giường, đưa tay che mặt.
“ Đi đi, mặc kệ em.”
Trường Ngân vươn tay bật đèn cũng bò lên giường nghiêng mình nhìn em gái.
“ Sao nào, không có gì muốn giải thích sao ?”
“ Giải thích cái gì?” Huyền Giang khẽ hé mắt nghi hoặc.
“ Giải thích tối qua bỏ đi đâu mà anh gọi không được.” Trường Ngân cau mày nghiêm giọng.
Huyền Giang giật mình, phải rồi tối qua mình đúng là có ra ngoài, vậy tất cả mọi chuyện không phải chỉ là mộng sao. Thế sao đầu óc mình lại mơ hồ đến vậy, tại sao sau khi bước qua cánh cổng ấy mình lại không thể nhớ được gì? Thế vì sao mình về được đến nhà?
Đầu óc cô xoay mòng mòng, não bộ bị vắt đến kiệt quệ cũng chỉ toàn một mảnh trắng xóa. Huyền Giang vùi mặt vào gối, hốc mắt cay xót, từ khi nào, rốt cuộc là từ khi nào cô đã không thể phân biệt giữa thực và ảo thế này.
Huyền Giang bật lên nức nở, đem toàn bộ sự tình câu được câu không kể lại, kể cả chuyện cô gặp được người thanh niên áo trắng và địa chỉ số 21 phố Hòa Giác kia, toàn bộ nói ra trong lòng lại từng đợt từng đợt bất an.
Trường Ngân trầm ngâm nghe, cuối cùng liền thở dài, đưa tay vuốt tóc cô.
“ Tối qua, anh về nhà thì không thấy Giang nên chạy đi tìm, may mắn bắt gặp Giang ngất trên đường nên mới đưa về được.”
“ Vậy sao…” Huyền Giang ủ ê, tâm trạng vẫn chưa có khởi sắc.
“ Được rồi đừng như thế nữa. Hay là vậy đi, Giang ăn cơm nghỉ ngơi rồi tí anh đèo xuống đấy xem thế nào ?”
Huyền Giang giật mình mở tròn mắt anh trai cô từ khi nào lại chịu đồng ý mấy chuyện thế này.
Như đọc thấu tâm tư của em gái Trường Ngân cốc đầu cô, chọc ghẹo
“ Nhanh xuống ăn, có muốn đi hay không hả?”
“ Đi chứ đi chứ, em xuống ngay.” Huyền Giang vui mừng nhảy dựng lên bỏ vào phòng tắm.
“ Ơ mà giờ là mấy giờ ?”
“ Sáu giờ chiều. Anh xin nghỉ cho Giang rồi.”
“ Vâng…Hả hôm nay anh không đi làm à?”
“ Thì bỏ một buổi, thôi nhanh đi cô nương.”
—————–
Ở thành phố lớn, buổi tối chính là thời gian náo nhiệt nhất. Trên đường xe cộ đi lại tấp nập, thời tiết mùa xuân mát mẻ không khí vui tươi quả thật thích hợp cho việc kinh doanh. Hàng quán sau tám giờ thậm chí còn rộn ràng hơn ban sáng, ông chủ bà chủ ai nấy tươi cười hớn hở, miệng lưỡi liến thoắng, sinh ý vì thế mới mong phát đạt.
Tại cái đất thành thị chật chội này, phải nói tấc đất tấc vàng, nếu muốn mở hàng mở cửa cũng vấp không ít khó khăn. Vậy nhưng ngay trong lòng thành phố có một nơi giá đất rẻ bất ngờ, tuy không nằm tại trung tâm nhưng lại nằm trên nhiều tuyến đường chính, mặt đường rộng mở, món hời như vậy há có phải dễ ăn ?
Đúng là thực không dễ ăn, không dễ đến nỗi chẳng người nào nguyện ý cất nhà mở quán tại đấy cả, đơn giản vì phố đó nổi tiếng và được biết đến nhiều nhất với..nghĩa trang.
Phố Hòa Giác từ xưa đã được chọn làm nơi an táng của một số quý tộc nhỏ, sau đó nhiều địa chủ cũng xây mộ phần tại đây. Chiến tranh nổ ra, quân kháng chiến hy sinh rất nhiều, dân địa phương liền trực tiếp chôn cất họ tại khu nghĩa địa thời xưa, lâu dần nhà nước cũng xây thành một nghĩa trang lớn gọi nôm na là nghĩa trang Hòa Giác.
Phố Hòa Giác kỳ thực cũng không phải chỉ có nghĩa trang, cũng có người dân sinh sống, tuy vậy đa phần đều theo nghề dịch vụ tang lễ, nếu có ý chọn nơi này làm địa điểm kinh doanh thì cũng chỉ nên mở lò hỏa thiêu mà thôi.
Nhưng đời nào thiếu kẻ ngu, à người bên dưới cũng không hẳn là một kẻ ngu.
Thái Phương là một cậu công tử chính gốc. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, quý công tử chỉ quen sống trong nhung lụa. Tuy vậy không có nghĩa bố cậu ta chịu để con mình vô năng, thành ông trời con đục khoét gia đình. Từ bé ông đã cho cậu học đủ mọi trường lớp, được hưởng chế độ giáo dục toàn diện tối ưu nhất, hơn nữa từ khi vừa sang học cấp hai ông đã để cậu làm quen với nhiều mô hình kinh doanh với ý định về sau tuổi già sức yếu còn có người trông nom sản nghiệp. Nhưng đời hay trêu người, sau một vài biến cố Thái Phương lại mất hoàn toàn hứng thú với việc thừa kế gia sản, bố cậu ta đánh mắng cũng đủ, bực tức tống cho cậu ta một số vốn, bắt mở cửa hàng tự làm ăn.
Thái Phương vốn ghét việc buôn bán nhưng lại chẳng dám trái lời cha nên cậu bèn dựng hẳn một cửa hàng nội thất sang trọng bậc nhất ngay tại nơi ít người nhiều ma này, ung dung dùng tiền thừa từ việc thuê nhà mà ăn tiêu. Vừa chẳng lo lỗ vốn ( do hàng hóa không thể hỏng) vừa có nhà để ở chờ đến khi cha cậu nguôi ngoai.
Đấy chính là câu chuyện mà cậu ta ngồi thao thao bất tuyệt kể với hai anh em từ nãy tới giờ.
“ Xin lỗi nhưng anh Thuần Linh sắp về chưa ạ?”
Huyền Giang khó chịu cắt ngang, câu chuyện tẻ nhạt nghe nhức cả tai, cái anh này đúng là có độ lắm mồm tỉ lệ thuận với mức đẹp trai, đầu cô đang ong ong cả rồi.
“ Tiểu Linh chắc đang trên đường về đấy, tệ cái là cậu ta không có di động nên chẳng cách nào liên lạc được.”
Thái Phương nhíu mi, giờ là chín giờ mười lăm, đã trễ giờ hôm qua hẹn với Trường Ngân hơn nửa tiếng mà cậu ta vẫn không thấy bóng dáng. Thái Phương len lén quan sát liền thấy sắc mặt Trường Ngân đang biểu thị bão cấp 10 thì rất tự giác mà đứng bật dậy chạy đi pha trà.
Quên mất hình như anh ta đâu có thích trà? Ây vậy đổi thành rượu đi, uống một ít chắc không sao, với lại nhà còn chút đồ nhắm.
Thái Phương đúng là rất hiểu Trường Ngân, rượu chính là sở thích lớn thứ hai của anh, chỉ sau chơi game.
Nhưng Thái Phương cũng lại không hoàn toàn hiểu tâm trạng Trường Ngân, kẻ ngàn chén không say như anh một khi đã uống không thể chỉ dừng lại một hai ly, hừ hừ tên mặt cương thi kia rõ ràng là cố tình chọc giận lão gia !! Y nghĩ những lời tối qua là đùa sao.
Trường Ngân một chén lại một chén đôi mắt bốc lửa, gương mặt gây bão, thiếu điều vác đao đi chém Thuần Linh. Huyền Giang ngồi bên cạnh cũng sốt ruột không kém, bảo cô đợi thêm chút nữa cũng không sao nhưng anh trai sớm mai đã phải đi làm, không thể ngồi đây cả buổi mà chờ được.
Huyền Giang giữ lại tay người anh đang định nốc, nhỏ giọng thì thầm.
“ Uống vừa thôi, chờ thêm mười phút nữa nếu vẫn không gặp được thì về.”
Trường Ngân bỏ chén xuống, rượu này tương đối nhẹ, thanh dịu mà thơm mát, uống nhiều cũng không đau đầu, rất thích hợp để giải khát, tuy Trường Ngân thích nhất là rượu mạnh nhưng đối với loại mỹ tửu này anh cũng không khỏi lấy làm hứng thú, tâm tình cũng vì thế mà thư sướng.
Thái Phương hì hì cười lại đem thêm mấy món tráng miệng, cùng những đồ vật lạ mắt tinh xảo khiến Huyền Giang cũng bị mê hoặc.
Thái Phương không hổ danh là con nhà thương phú, làm chiều lòng người khác vẫn là chiêu sở trường của cậu ta, tuy vậy Thái Phương lại chỉ mềm mỏng với những người thân quen nên sự chân tình của cậu không phải ai cũng được biết.
Thái Phương vừa bồi uống vừa bắt chuyện rất đưa đẩy, câu được câu không đều hướng về Trường Ngân khiến Huyền Giang có ảo giác anh chàng này thực … rất thích anh mình…
Cô toát mồ hôi, liếc liếc hai người trước mặt. Anh giai không hề chú ý nghe người bên cạnh, thậm chí còn chẳng thèm trả lời, nhiều lúc lại buông câu “nhảm quá..” “ lắm mồm…” “ Không chán à..” nhưng người kia lại càng quấn lấy Trường Ngân, ý định muốn làm thân rõ rành rành như vậy…. Có phải có chút kì cục không????
Anh trai cô tuy anh khí bá đạo mị lực ngút trời, lại còn mang phong cách trai xấu quyến rũ nhưng cũng đâu đến nỗi cả nam nhân cũng bị hấp dẫn chứ!!
“ E..hèm..khục khục..” Huyền Giang giả bộ ho khan, ngẩng đầu cười hiền lành.
“ Anh Thái Phương, lấy hộ em chút nước trà với ạ.”
“ Ở trong bếp đấy em cứ tự nhiên.” Hoàn toàn không có ý đứng dậy.
“… “
“ Đi lấy cho con bé đi, nó sao biết được.” Trường Ngân phất phất tay. “ Tiện thể gọt thêm mấy quả dưa chuột.”
Huyền Giang đổ mồ hôi, trình độ mặt dày của anh nhà mình nếu đã xếp thứ hai thì ai dám xưng thứ nhất?! có khách nào lại sai bảo chủ nhà thế không cơ chứ! Lần này thì tệ rồi, kể cả là phật đi chăng nữa cũng không tránh khỏi chuyện nổi giận.
Quả nhiên Thái Phương lập tức đứng phắt dậy, nhanh đến độ Huyền Giang không kịp buông lời can ngăn.
“ Khoan_”
Thái Phương: “ Anh Trường, anh…“ – Biểu tình nghiêm trọng
Trường Ngân: “ ?”
Thái Phương: “ Ăn cả vỏ nhé, em không biết gọt vỏ.”
Trường Ngân: “ Ờ ờ, nhưng phải thái ra.”
Huyền Giang: “….” * Toát mồ hôi* lần hai.
Thái Phương vừa khuất bóng, Huyền Giang đã không nhịn nổi mà nhảy xổ lên túm cổ áo Trường Ngân.
“ Anh! Cái tên này không bình thường đâu! Đi chúng ta về thôi, mau về thôi!”
Trường Ngân ngạc nhiên mở to mắt, em gái hắn hôm nay thật nhạy bén a, chưa chi đã phát hiện ra sự ‘man mát’ của thằng nhóc kia rồi.
“ Đừng kích động, ngồi xuống đi, đấy là Giang còn chưa gặp tên mặt cương thi đâu_”
“ Ngươi bảo ai?” Một giọng nói trầm thấp vang lên mang theo ba phần địch ý bảy phần lạnh nhạt.
Người vừa tới đích thị là Thuần Linh.
Huyền Giang giật mình, luống cuống cúi đầu chào, Trường Ngân yên lặng ngồi, đôi mắt bốc hỏa.
“ Em..em tên là Vũ Huyền Giang người đã gặp anh mấy ngày trước, không biết anh còn nhớ?” Không giống Thái Phương tạo cho người ta cảm giác thoải mái, dễ gần, Thuần Linh vừa xuất hiện đã làm không khí trở nên áp lực mà nghiêm trọng.
Thuần Linh quét mắt lãnh đạm trả lời “ Nhớ.”
Huyền Giang thở phào một hơi, chỉ sang ông anh bên cạnh.
“ A đây là anh trai em, anh ấy đưa em tới đây, tên là Trường Ngân.”
Cô ra sức làm giấu, Trường Ngân mới hơi nhúc nhích, nhếch miệng cười:“Chào, lần đầu gặp mặt.”
Thuần Linh hừ lạnh quay lưng đi lên lầu.
Bỏ mặc hai anh em sững sờ ngồi hóa đá.
Trường Ngân tức tối nhảy bổ lên, Huyền Giang hốt hoảng ôm lấy anh trai cố sức giữ lại.
“ Anh sao thế lần đầu đến nhà người ta lại thô lỗ như vậy là sao!”
Cùng lúc đấy Thái Phương bê một ấm trà cùng đĩa dưa chuột ra, cười cười.
“ Tâm trạng cậu ấy từ tối qua có hơi căng, mong hai người đừng để bụng.”
Đặc biệt nhấn mạnh với Trường Ngân khiến anh hừ một tiếng không nói gì thêm.
Huyền Giang hoang mang ngồi xuống đầu óc một mảnh rối rắm hình như có gì đó.. có gì đó không đúng…
Chưa để cô suy nghĩ lâu Thuần Linh đã từ trên lầu xuống, bưng một khay gỗ bên trên đựng một hũ nhỏ, một hộp gấm hình chữ nhật cùng một quyển sách lụa .
Huyền Giang ngẩn người nhìn chiếc hũ ngọc trong suốt, bóng bẩy trên tay Thuần Linh, từ chiếc hũ tỏa ra một mùi thơm dịu dàng khiến lòng người mê muội.
Cô đắm chìm trong đấy đến nỗi không nhận ra ánh mắt phức tạp của người anh trai đứng kề bên.
/42
|