Thịnh đang tức giận, cực cực tức giận.
Hắn vừa liên lạc với Elly, tình hình quỷ giới giờ náo loạn hết cả lên, lũ ngạ quỷ, bán quỷ, chung quỷ, tiểu quỷ... đổ xô như trợ vỡ tràn lên nhân thế. Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến ngày mười lăm tháng bảy, khốn kiếp. Ngày mười lăm tháng bảy là khi pháp lực của quỷ giới mạnh mẽ nhất, luật thần nhân quỷ lại không còn chút hiệu lực trong ngày này.
“Chết tiệt, huy động toàn bộ toàn bộ cho ta!!”
Thịnh rít lên qua thiết bị liên lạc giữa hắn và Elly
“Ba trăm người bao vây Quỷ Bắc môn, Ba trăm chấn giữ Quỷ Nam môn, số còn lại đóng ở Quỷ Tây môn. Tuyệt đối không được để cấp bậc chung quỷ trở lên tiến vào nhân giới!!”
Số lượng tiểu yêu, tiểu quỷ quá nhiều khó lòng kiểm soát hết, vậy nên cần thiết nhất vẫn là tập trung vào những con quỷ có cấp bậc tầm trung trở lên, chỉ cần chúng chưa tràn vào nhân giới gây náo loạn thì tình hình vẫn có thể kiểm soát.
Thịnh nghiến răng, vừa phi người vừa tức tối. Tại sao lại rơi vào đúng thời điểm Cổ đại quỷ khí bị đoạt mất này, quỷ giới đã đánh hơi được gì sao?
“Linh, tìm được không?”
Thuần Linh nghe gọi tên liền giật mình, cậu vừa rồi lại không tập trung. Thịnh nhanh chóng nhận ra sự khác thường, hắn đã sẵn cơn tức liền giơ tay phát lực, cả người Thuần Linh đang phi trên trời bị đập ruỳnh xuống đất, không gian chấn động.
Thịnh nghiêm mặt lạnh lùng nhìn xuống
“Thầy con đã dặn ta phải thay y dạy dỗ con. Tình hình hai giới nhân quỷ đang hết sức hỗn loạn, Lục âm vật chủ vừa được xác nhận đã bí mật hồi sinh, cùng lúc đệ lục quỷ khí Quỷ Nhi thạch cũng bị Trường Ngân lấy cắp, rất có thể hai kẻ đó đã liên hệ và lên kế hoạch gặp nhau. Trao cho Tỳ đệ cửu quỷ khí đã là việc hết sức sai lầm rồi, nhưng nếu để một vật chủ chân chính sở hữu quỷ khí mới là đại họa không tưởng được. Con chẳng lẽ không hiểu rõ điều đấy?”
Thuần Linh chống đỡ thân hình thương tích, thu hai đầu gối quỳ xuống, gương mặt vô cảm băng lãnh
“Con đã biết sai. Mong người trách phạt.”
“Ta sẽ, nếu như con vẫn còn tiếp tục như này.”
Thịnh đáp xuống cạnh Thuần Linh, kéo cậu đứng dậy.
“Chúng ta cần biết mục đích của Trường Ngân là gì mới có thể đoán được bước đi tiếp của bọn chúng.”
Thuần Linh vẫn cúi đầu, tỏ ý lắng nghe. Thịnh xoa cằm
“Ta nghĩ đối với thường nhân thì có rất nhiều lý do để giao dịch với quỷ. Nhưng trong trường hợp Trường Ngân hắn có lẽ là muốn...”
“..... Trao cho em gái hắn cuộc sống bình thường.”
Thuần Linh trầm trầm tiếp lời
“Chấp niệm của hắn quá sâu. Hắn đã dám cướp quỷ khí ngay trước mắt chúng ta. Nhốt thứ âm khí cực nặng đấy vào chính tâm trí mình, bất chấp việc cơ thể bị ăn mòn, chịu đau đớn tra tấn từng giây, hắn thà nhận thương tổn vĩnh viễn cũng không nguyện để em hắn biến mất.”
Thịnh cười lạnh nghiến răng
“Thật là huynh muội tình thâm, yên tâm, nếu bắt được ta sẽ kết liễu cả hai, đỡ cho đau khổ kéo dài.”
Thuần Linh không đáp lời, cậu yên lặng nhìn xa xăm, trong đầu liên kết những sự việc đã phát sinh.
Thịnh đi vòng quanh suy nghĩ, luật thần nhân quỷ đã nêu rõ, riêng tháng cô hồn này thần sẽ không can thiệp vào chuyện giữa hai giới còn lại vậy nên giờ hắn muốn dùng năng lực triệu hồi nào đều không thành, quả là bí bách.
Lục Âm vật chủ cũng quá khôn ngoan, lẩn trốn trong nhân giới, tìm đúng thời điểm mù mà hồi sinh, đồng thời dụ dỗ móc nối để lấy lại quỷ khí. Nếu như Lục Âm vật chủ chạm tới Quỷ Nhi thạch trước thời điểm này dù chỉ một chút thôi, Thịnh đảm bảo sẽ cho ả ta ăn đủ ngay!
Thế nhưng nhắc đến cũng thấy lạ, tại sao Lục Âm vật chủ lại nóng vội hồi sinh như vậy? Kể cả quỷ khí có xuất hiện nhưng nếu muốn chúng chín thì phải chờ đợi thêm một thời gian, khi Cổ Đại quỷ khí hấp thụ đủ oán khổ sầu bi, thu thập đủ sát niệm.. giờ có cầm trong tay cũng chỉ là miễn cưỡng kết hợp. Có khi nào... giả thuyết của hắn...
“Linh!!”
“Vâng .”
“Con đang nghĩ như ta?” Ánh mắt Thịnh đã có vài phần u tối cùng sửng sốt.
“Vâng...”
Thuần Linh sắc mặt còn trắng bệch khó coi hơn
“Chúng ta bị bẫy.”
Trong lòng cậu đang ngàn lần sợ hãi Trường Ngân tên ngốc đấy!
-------------
Cả nhóm Linh Chi đã dựa vào sức mạnh của Tỳ dịch chuyển tức thời đến một vùng đồi núi hùng vĩ hoang vắng. Tỳ thiết lập kết giới ma trận đảm bảo tránh được mọi thăm dò từ bên ngoài. Còn Ai- yang và Ê- tun chạy đi tập trung hơn một nghìn yêu quỷ vừa trốn lên nhân thế.
Linh Chi hiện cảm thấy hết sức sung sướng, bị nhốt mười tám năm trong thân hình yếu ớt này, ả muốn phát bệnh lắm rồi, thật may, thật quá may mắn... việc ghê tởm này sau đêm nay sẽ kết thúc.
“Chuyện kích động quỷ giới đã được Nhân Vu Trập thực thi, gã muốn khi ngài thức tỉnh chúng ta sẽ nói tốt về công sức của gã.”
Ê- tun ngoan ngoãn như mèo con trước mặt Lan Chi, không hề có chút nào dáng vẻ hung dữ nhe nanh múa vuốt như khi đối đầu với Trường Ngân.
Lan Chi khinh thường phất tay. Lũ bán quỷ chính là bọn bất trung thành nhất, gió chiều nào xoay chiều đấy, ả ghét chúng nhưng không thể phủ nhận sự nhanh nhạy lần này khá được việc.
Ả liếc mắt khó chịu nhìn đến Trường Ngân cùng Huyền Giang đang ngồi trên một góc kia. Tên nhân loại này thật khiến người khác không khỏi bất ngờ. Đánh bại Ê- tun thì không bàn, nhưng đến đệ lục quỷ khí cũng bị hắn nhanh tay cuỗm mất, việc mà thậm chí ả chưa dám nghĩ đến, giỏi thật giỏi.
Người như thế nếu dụ dỗ được... Lan Chi xoa cằm suy nghĩ.
‘Đấy là việc của ta, đệ Lục.’
Thứ tiếng rin rít nặng tựa búa tạ giáng vào đầu ả, Lan Chi hoảng sợ, vội dùng truyền âm
‘Ngài, ngài đã thức tỉnh? Vẫn chưa đến giờ mà ngài đã¬_’
‘Không, ta mới chỉ lấy lại ý thức...’
Lan Chi nước mắt trào dâng, cả người run rẩy quỳ xuống, dập đầu với không trung. Hành động đấy dọa cho Ai- yang cùng Ê- tun đứng gần vô cùng hoảng sợ, vội vã khụy chân quỳ lạy
“Ngài Lục Âm vật chủ, xin đừng làm vậy.”
Lan Chi dường như không nghe, nằm bò ra đất khóc lóc, hai kẻ kia càng sợ hãi không dám đứng dậy, ra sức van xin. Hai bên cùng lạy nhau đến chảy máu đầu, Trường Ngân từ xa nhìn thấy không khỏi muốn phì cười
“Giang, xem quỷ diễn trò kìa.”
Huyền Giang nhắm mắt ngồi yên lặng cạnh anh, nét mặt bạc nhược.
Thuần Linh cũng đã nói qua khi cậu ngăn chặn việc Trường Ngân tiếp dương khí cho Huyền Giang, cơ thể cô sẽ mất dần cảm giác, cuối cùng là mất đi khả năng hoạt động, chân chính biến thành một cái xác. Chỉ là không ngờ mọi chuyện đến nhanh vậy.
Hai anh em tựa đầu vào nhau mà ngồi, Trường Ngân huyên thuyên kể cho Huyền Giang đủ thứ chuyện, chủ yếu là chuyện vui, nhưng không hiểu sao nước mắt anh lại không ngừng đọng nơi đầu mi.
“Anh Trường..nắm tay em...”Huyền Giang run môi thì thào, cố sức duỗi ngón tay.
Trường Ngân thực tế chẳng khá hơn Huyền Giang là bao. Cả người đau xót tựa như bằm thịt, rút gân. Từng tế bào trên cơ thể lúc nóng cháy khi lạnh lẽo, luân phiên hành hạ anh. Nhất là đầu óc mơ hồ muốn vỡ tung, càng gần không giờ đêm Quỷ Nhi thạch càng quấy khóc, gào thét tra tấn tâm trí Trường Ngân đòi ra.
Mắt Trường Ngân đã hoa lắm rồi, anh vươn tay nắm lấy Huyền Giang, nhưng mấy lần đều trượt.
“Giang à..tay đâu...”
Huyền Giang không còn sức để nói chỉ có thể gắng di chuyển các ngón, cơ thể không nghe lời cô, giống như cá chết nằm yên.
“Anh...không...thấy..”
Trường Ngân vẫn đi tìm tay Huyền Giang, thứ đã lạnh lẽo nằm ngay cạnh anh.
“Giang...”Trường Ngân gọi, nước mắt đàn ông từng giọt hoảng sợ nhỏ xuống.
Bỗng nhiên hai bàn tay bị kéo lấy, được đặt lồng vào nhau. Trường Ngân giờ đã cảm nhận được nhiệt độ âm lãnh của tay em gái, anh vội run rẩy nắm, không ngừng ủ nó trong ngực.
“Hai người các ngươi đúng là kì lạ.”
Tỳ ngồi xổm trước mặt Trường Ngân, mơ hồ nhìn xuống hai bàn tay đang gắt gao dính chặt kia
“Anh em đều thế này ư? Đều có thể vì nhau làm tất cả?”
Trường Ngân nhếch miệng cười
“Tất nhiên...”
“Ta không biết đấy, dù đã sống lâu nhường này....”
“Vì ngươi chỉ có một mình.”Trường Ngân quay mặt mệt nhọc thở “Ghen tỵ?”
“Không,” Tỳ lắc đầu lẩm bẩm “Quỷ không cần thân nhân.”
“Không biết đấy.”Trường Ngân nhắm mắt “Thật đáng thương...”
Tỳ nhìn người đàn ông đã lâm vào hôn mê kia, khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc lại có thêm vài phần mông lung.
Thực ra....
Y cũng có một chút ghen tỵ ....
--------------
Huyền Giang khoác trên mình tà áo dài trắng tinh khôi, chân xỏ một đôi bạch hài, bước đi thanh thoát chậm rãi tiến vào gian phòng rộng lớn.
Bên trong căn phòng cũng thuần sắc trắng có một cô gái đang đưa lưng về phía cửa, quần áo hoàn toàn tương phản thiếu nữ vừa tới. Mái tóc óng ả được bàn tay ngà ngọc nâng niu, chậm rãi đưa lược. Khuôn mặt trong gương nhập nhằng không rõ nhưng từ đường nét có thể nhận ra đây chính là một mỹ nhân.
“Đến rồi?”
“Đến rồi.”
“Đã quyết định chưa?”
“Đã quyết định.”
Cô gái hỏi một câu, Huyền Giang trả lời một câu, dứt khoát không hề do dự.
Cô gái đặt chiếc lược ngà đen bóng xuống, từ tốn đứng lên, vẫn chưa hề quay lưng nhìn Huyền Giang.
“Tại sao lại dễ dàng vậy?”
“Tại vì chúng ta vốn là một.”
Huyền Giang mỉm cười tiến thêm một bước, ảo ảnh trước mặt nát tan. Chiếc áo trắng cùng đôi hài đã tự khi nào thay bằng màu đen huyền bí.
Huyền Giang vươn mình, cả cơ thể cô được nâng lên. Xung quanh cuộn trào hàng vạn cánh hoa héo úa, màu đen hắc u ám chết chóc dần bao phủ không gian.
Đôi mắt Huyền Giang đã chuyển thành đỏ rực, cô mỉm cười thật tươi khuôn mặt mỹ miều bừng lên sức sống
“Ngày này, cuối cùng cũng đến.”
----------------
Lan Chi đang dập đầu khóc lóc bỗng đột ngột ngẩng phắt.
Bầu trời quang đãng nổi lên sấm chớp, không gian rung động rầm rầm. Núi lở, bão thổi tất cả như báo hiệu sự tái xuất kinh hoàng nhất. Lan Chi hoan hỉ trưng ra khuôn mặt vui mừng tột độ, vội vàng quỳ lạy còn nhiệt tình hơn cả lúc trước.
Ba người Tỳ cùng toàn bộ quỷ, yêu ở tứ phía cũng lập tức quỳ xuống, cung kính hành lễ.
Đại lễ dành cho đại nhân vật.
Khẩu hiệu dõng dạc hô vang, rừng núi xung quanh hoàn toàn rộn rã một nhịp.
Có nước mắt, có nụ cười, có nỗi khổ nhục, có sự sung sướng....
“Nữ Đế trở về Hoàng huyết quỷ giới vạn năm vững mạnh!!”
“Nữ Đế trở về Hoàng huyết quỷ giới vạn năm vững mạnh!!”
“Nữ Đế trở về Hoàng huyết quỷ giới vạn năm vững mạnh!!”
“Nữ Đế mừng ngài tái sinh!”
Lan Chi vừa khóc vừa bò tới phía trước, ôm lấy chân người nữ nhân cao quý.
“Ta đã về.”Huyền Giang hướng đôi mắt rực máu lướt qua hơn một nghìn quỷ yêu đang trực chờ dưới chân núi uy nghiêm hô lớn.
“Các con, ta đã về. Về để trả thù!!”
--------------
Lan Chi ra lệnh dội nước thúc ép Trường Ngân tỉnh dậy.
“Đến giờ rồi, đưa Quỷ Nhi thạch cho ta.”
Trường Ngân chớp chớp đôi mắt nhập nhoèn, khó khăn mở miệng
“Em gái ta_”
“Em ngươi? Ta đã giữ lời.”
Lan Chi cười lớn, cung kính đưa tay đỡ Huyền Giang tiến đến. Chỉ trong khoảnh khắc cô gái nhỏ tuổi đã trở thành một quý nhân đầy cao sang.
“Vũ Trường Ngân, ngươi nhận ra ta không?”
Huyền Giang cười lạnh khinh thường nhìn con người đáng thương dưới chân.
“Ngươi..không phải Giang...”Trường Ngân cười khổ “Ta đã làm gì thế này...”
“Ngươi không làm gì cả.”Huyền Giang lắc đầu “Ta đúng là không phải Vũ Huyền Giang, nhưng hai ta vốn là một. Ta chỉ là một nhân cách khác, nhân cách chính thức.”
“Ta đã giết em gái ta...”Trường Ngân ánh mắt hóa si dại “Một lần nữa...”
Huyền Giang khoan thai ngồi xuống chiếc ghế lót đệm nhung đen sang trọng, nàng thích màu đen, màu của sự hủy diệt, màu của cái tên nàng.
(Huyền: đen).
“Để ta đính chính, ngươi không hề giết ta.”
Một quý nhân không thích nói dối, càng không thích nhận yếu hơn người khác.
“Vũ Huyền Giang này từ mười chín năm trước đã chết rồi.”
“Ngươi bảo gì? Em ta mới sang tuổi mười tám...”
Trường Ngân vẫn còn chút lý trí giương mắt nhìn Huyền Giang.
“A, phải giải thích thế nào nhỉ....”Huyền Giang khoan thai nhịp nhịp trên tay vịn, mỉm cười búng tách một tiếng “Hay để ngươi giải thích nhé.”
Từ dưới chân núi lóe lên tia chớp, một bóng trắng phiêu dật phi như bay lên đỉnh, thình lình xuất hiện khiến tất cả không kịp trở tay.
Huyền Giang ngồi vững vàng trên ghế, đáy mắt lóe tia độc ác
“Thuần công tử, ngươi đã đến.”
Thuần Linh chắn ngang trước mặt Trường Ngân tà tà liếc nhìn Huyền Giang, lạnh lùng nói
“Quỷ Nữ Đế cả nghìn năm mới được tái kiến. Thật vinh hạnh.”
Huyền Giang cười vang, khí thế đậm chất tôn quý
“Có thể nói như vậy với chính kẻ ngươi đã vây giết, Thuần công tử cũng thật đáng ngưỡng mộ.”
Hai người nói chuyện tưởng như bình thường thế nhưng kình lực đã bắn bốn phía, ánh mắt cũng giao tranh ác liệt.
Huyền Giang hừ lạnh
“Đệ Lục, Tỳ, hai người các ngươi thực muốn nhận trừng phạt? Tại sao Thuần công tử lại đến được đây?”
Lan Chi quỳ rạp trên đất, run rẩy đáp không lên lời
“Cái này...cái này...”
Tỳ thì bình tĩnh đứng một bên xem xét, bỗng y bật lên
“Là.... Vũ Trường Ngân, vài phút trước hắn vừa dùng yêu giác phát tín hiệu cùng cách thức đi vào trong kết giới!”
“Hắn.”Huyền Giang âm ngoa liếc nhìn người nam nhân tàn tạ nằm trên mặt đất.
“Ra vậy, hắn sợ ta không giữ lời nên đã tìm đường trước.”Lan Chi nghiến răng căm hận nhìn Trường Ngân.
Trường Ngân như một con rối gỗ, liên tục lầm bầm
“Nói cho ta biết..em gái..ta..nói..”
Từ tai và mũi anh bắt đầu xuất huyết, dấu hiệu của thần kinh đã bị hủy hoại nặng nề.
“Nếu không nhanh chóng giao ra Quỷ Nhi thạch hắn sẽ vỡ não mà chết.”
Lan Chi đắc ý cười tiến đến, nhưng lập tức e ngại Thuần Linh mà lùi lại.
Huyền Giang gương mặt vô cảm quét mắt nhìn Trường Ngân giọng điệu ẩn chứa khinh thường
“Vũ Huyền Giang, một nhân cách khác của ta và hắn đã từng là anh em. Nể tình điều đấy, ta sẽ cho hắn một con đường sống. Giao ra đệ lục quỷ khí rồi cút!”
Thuần Linh đỡ lấy Trường Ngân, hừ lạnh
“Ngươi coi thường chúng ta quá, Quỷ Nữ Đế. Kể cả ngươi có là kẻ đứng đầu Quỷ giới nhưng năng lực yếu kém khi vừa thức tỉnh thì làm được gì chứ. Ta cũng không đến một mình.”
Từ dưới chân núi xôn xao một trận, hàng loạt pháo hiệu sáng lấp lánh bắn lên.
Huyền Giang cười khuôn mặt vẫn mang nét thản nhiên bất biến
“Không phải chỉ có mình ngươi mạnh nhất ở đây sao? Những kẻ khác hẳn đang giải quyết vụ lộn xộn tại Quỷ môn rồi.”
Thuần Linh thầm nghiến răng, ả nói không sai.
Vụ lộn xộn ở Quỷ môn quá ầm ĩ khiến Thịnh bị đích thân điều đến chỉ huy. Dù rằng lúc đấy hai người đã nghi ngờ sự xuất hiện của Nữ Đế nhưng nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, luật trong giới đã định, Thuật Linh đành một mình đem theo ít người nữa tiến đến đây.
Đối mặt với Nữ Đế Quỷ giới vừa tái sinh cũng không khiến Thuần Linh e ngại, nhưng ở đây còn có một Lục Âm vật chủ, cùng người đang sở hữu đệ cửu quỷ khí Tỳ và hơn một nghìn quỷ yêu khác khiến cậu không thể đơn giản hành động.
Tính mạng của Trường Ngân đang ngàn cân treo sợi tóc.
Thuần Linh vươn tay chạm vào đầu Trường Ngân, trước hết phải ép anh thả Quỷ Nhi thạch ngay lập tức không thì Trường Ngân sẽ thực sự vỡ não mà chết.
“Trường Ngân, mau bỏ ý niệm giam giữ Quỷ Nhi thạch.”
Trường Ngân dường như không nghe thấy, anh luôn miệng lẩm bẩm
“Nói.. cho.. ta..em...gái..”
“Nói cho hắn đi, thế sẽ khiến hắn thả lỏng.”Tỳ bỗng nhiên lên tiếng, khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
Thuần Linh cảm thấy cũng có lý nên cậu đã thử
“Ta sẽ nói cho ngươi, hiểu không?”
Quả nhiên tâm trí Trường Ngân đã từng chút giãn ra.
Thuần Linh thở dài
“Mười chín năm trước mẹ ngươi không có mang, sau khi có ngươi bà đã không thể sinh con do bị đầu độc.”
“Thế nhưng sau đó bà đã hoài thai, đủ tháng đủ ngày sinh ra em ngươi, ngươi có biết nhờ sao không?”
Trường Ngân trợn to đôi mắt vô hồn tròng trọc nhìn Thuần Linh, dường như anh vẫn chưa hiểu được những điều cậu đang nói.
“Vì thứ bà đã hoài là âm thai.”Thuần Linh nghiêm túc nhấn mạnh, trong cơ thể không ngừng luân chuyển pháp lực.
“Âm..thai...?”Trường Ngân mê man hỏi lại, trói buộc Quỷ Nhi thạch càng lúc càng được tháo gỡ.
“Ngươi có nhớ trong nhật ký mẹ ngươi đã nhắc đến chuyện, già làng khuyên không nên_ Họ chính là khuyên mẹ ngươi bỏ đứa bé. Thực chất mẹ ngươi không biết mình chẳng thể thụ thai lần nữa, cứ nghĩ rằng đấy là điều tự nhiên mà không biết tất cả là do oán niệm người chết cùng âm khí tích tụ, tạo thành âm thai. Nghĩa là một cái thai của quỷ giới, đứa trẻ nếu được sinh thành đã định một kiếp làm quỷ.”
“Thực chất là do người của ta đã sắp đặt.”Huyền Giang nhàn nhạt lên tiếng
“Họ chọn lựa mẹ ngươi để sinh ra ta . Vì chính ngươi, người có thể chất thuần dương đặc biệt phù hợp để nuôi dưỡng cùng che giấu thân phận cho ta đến khi thời điểm chín mùi.”
“Nói cách khác...”Thuần Linh trầm giọng tiếp lời “Em ngươi đã chết từ khi chưa sinh hạ. Ngươi chỉ là người bị lợi dụng thôi.”
Póc póc
Quỷ Nhi thạch hoàn toàn được lấy ra, rơi coong xuống đất, im lìm nằm yên.
Lan Chi ánh mắt rực sáng nhưng Thuần Linh đã lập tức cất giấu đi.
Huyền Giang lạnh lùng ngồi vững như bàn thạch, chính là thời gian không còn nhiều, phải nhanh chóng di chuyển.
“Thuần công tử, đừng ép ta phải dùng biện pháp mạnh.”
Huyền Giang vỗ ghế bay phắt lên. Tứ phía bỗng dâng trào dòng nước đen lạnh lẽo ào ào như sóng xô. Đấy chính là chiêu thức đặc trưng nhất của nàng Dòng Sông Đen, Huyền Giang.
Dòng sông như tên gọi mang đến màu của sự chết chóc và hủy diệt, nơi nó đi qua, tất cả chìm trong tang thương.
Thuần Linh vội lập Huyễn Cầu bảo vệ. Thủy triều đen vẫn mạnh mẽ ập đến, từng đợt từng đợt đều khiến quả cầu thêm nhiều vết rạn.
“Chịu chết đi, Thuần công tử!”
Huyền Giang kêu lớn vẽ chiếc rìu khổng lồ từ dòng nước, vung tay ra hiệu bổ xuống.
Đúng lúc một hồi chuông ngân vang khiến hàng nghìn quỷ yêu và cả bọn Tỳ, Lan Chi đều đau xót ôm tai. Huyền Giang cũng chịu ảnh hưởng, dòng nước đen thoáng cái bị hóa giải.
“.. Quỷ... Nữ... Đế....”
Giọng nói từ tính khàn khàn chậm rãi vang lên. Thân xác vẫn nằm run rẩy bên cạnh Thuần Linh giờ lảo đảo đứng dậy, đôi mắt lóe ánh bạc mờ ảo, nhưng rõ ràng hoàn toàn vô ý thức.
Ngoại trừ Thuần Linh, tất cả không giấu nổi tia kinh hoảng. Sự xuất hiện của kẻ này thực sự là điều không thể ngờ tới.
Kể cả Huyền Giang cũng thất kinh dừng công kích, nhưng vừa nhìn đến đôi mắt bạc kia liền lập tức mãnh liệt run rẩy giận dữ. Nàng làm sao quên được nỗi căm hận thấu xương hơn một ngàn năm! Hơn một ngàn năm bị tên khốn kiếp này giam giữ trong nhà tù vô định chứ!!
“Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi tỉnh rất đúng lúc!”
Huyền Giang điên dại cười, khí thế áp đảo dâng tràn. Huyễn cầu chịu không nổi sức ép nháy mắt nát vụn. Đệ Lục lập tức sử xuất công lực kêu gọi Quỷ Nhi Thạch hổi chủ, khiến Thuần Linh một phen chống đỡ khó khăn.
Người nam nhân u a mấy tiếng, thân phàm xác tục chịu không thấu lập tức lần nữa ngã xuống. Huyền Giang đã muốn hoàn toàn bất chấp sự có mặt của Thuần Linh, sử xuất toàn bộ khả năng hung ác nhắm thẳng Trường Ngân.
Thuần công tử năng lực bất phàm chưa từng là hư danh, hai người chốc lát giằng co khiến thên rung địa động.
Tỳ đúng lúc xuất quỷ nhập thần tiến tới ghé vào tai Huyền Giang.
“Nữ Đế, thời gian đã hết.”
Huyền Giang từ tốn thu lại tức giận, nàng giờ đã là Nữ Đế Quỷ giới, nắm giữ trong tay vận mệnh của toàn bộ quỷ giới, nàng không thể chỉ vì thù riêng mà ảnh hưởng đến đại sự.
“Hôm nay ta tạm thời để lại lục quỷ khí chỗ ngươi Thuần công tử.”
Tỳ mở ra cổng gương dịch chuyển. Lũ quỷ yêu bên dưới cũng ồn ào đổ xô tới hộ giá. Chính khi Huyền Giang sắp sửa bước vào, Trường Ngân bỗng giật mình bật tỉnh run rẩy dùng chút hơi tàn bò rạp trên đất
“Giang...anh vẫn là Trường Ngân...”
Giọng nói ẩn chứa đau thương não nề. Trong đầu anh vẫn chỉ có duy nhất một ý niệm. Anh là Vũ Trường Ngân còn em gái anh là Vũ Huyền Giang. Không...kể cả khi em ấy không còn là Vũ Huyền Giang miễn là anh vẫn là Vũ Trường Ngân hai chúng ta vẫn là anh em...giống như lời hứa trước đấy...
Huyền Giang cao ngạo xoay mình khinh thường liếc mắt nhìn Trường Ngân. Nàng biết hiện tại ‘tên kia’ vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng thân phận này đã chẳng thể duy trì. Đôi mày lạnh lùng nhướn, con ngươi băng lãnh mà âm u tựa như trông một người chết giống nhau
“Ta sẽ nói lần cuối cùng. Ta không còn là Vũ Huyền Giang nữa, và ngươi cũng không phải Vũ Trường Ngân. Lần tới gặp lại chúng ta là kẻ thù sống chết.”
Nàng Nữ Đế cao quý biến mất sau cánh cổng huyền ảo, không một lần quay đầu nhìn lại người đã từng đùm bọc cô suốt mười tám năm qua.
Trường Ngân ngơ ngác mở to mắt, chứng kiến giờ phút lịch sử đau đớn.
Quỷ giới mở ra một chương mới.
Hai anh em Trường Ngân và Huyền Giang từ đấy biến mất.
Khi gặp lại nhau họ chắc chắn là kẻ thù.
Nhưng...
Câu chuyện chưa kết thúc.
To be continued....
Hắn vừa liên lạc với Elly, tình hình quỷ giới giờ náo loạn hết cả lên, lũ ngạ quỷ, bán quỷ, chung quỷ, tiểu quỷ... đổ xô như trợ vỡ tràn lên nhân thế. Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến ngày mười lăm tháng bảy, khốn kiếp. Ngày mười lăm tháng bảy là khi pháp lực của quỷ giới mạnh mẽ nhất, luật thần nhân quỷ lại không còn chút hiệu lực trong ngày này.
“Chết tiệt, huy động toàn bộ toàn bộ cho ta!!”
Thịnh rít lên qua thiết bị liên lạc giữa hắn và Elly
“Ba trăm người bao vây Quỷ Bắc môn, Ba trăm chấn giữ Quỷ Nam môn, số còn lại đóng ở Quỷ Tây môn. Tuyệt đối không được để cấp bậc chung quỷ trở lên tiến vào nhân giới!!”
Số lượng tiểu yêu, tiểu quỷ quá nhiều khó lòng kiểm soát hết, vậy nên cần thiết nhất vẫn là tập trung vào những con quỷ có cấp bậc tầm trung trở lên, chỉ cần chúng chưa tràn vào nhân giới gây náo loạn thì tình hình vẫn có thể kiểm soát.
Thịnh nghiến răng, vừa phi người vừa tức tối. Tại sao lại rơi vào đúng thời điểm Cổ đại quỷ khí bị đoạt mất này, quỷ giới đã đánh hơi được gì sao?
“Linh, tìm được không?”
Thuần Linh nghe gọi tên liền giật mình, cậu vừa rồi lại không tập trung. Thịnh nhanh chóng nhận ra sự khác thường, hắn đã sẵn cơn tức liền giơ tay phát lực, cả người Thuần Linh đang phi trên trời bị đập ruỳnh xuống đất, không gian chấn động.
Thịnh nghiêm mặt lạnh lùng nhìn xuống
“Thầy con đã dặn ta phải thay y dạy dỗ con. Tình hình hai giới nhân quỷ đang hết sức hỗn loạn, Lục âm vật chủ vừa được xác nhận đã bí mật hồi sinh, cùng lúc đệ lục quỷ khí Quỷ Nhi thạch cũng bị Trường Ngân lấy cắp, rất có thể hai kẻ đó đã liên hệ và lên kế hoạch gặp nhau. Trao cho Tỳ đệ cửu quỷ khí đã là việc hết sức sai lầm rồi, nhưng nếu để một vật chủ chân chính sở hữu quỷ khí mới là đại họa không tưởng được. Con chẳng lẽ không hiểu rõ điều đấy?”
Thuần Linh chống đỡ thân hình thương tích, thu hai đầu gối quỳ xuống, gương mặt vô cảm băng lãnh
“Con đã biết sai. Mong người trách phạt.”
“Ta sẽ, nếu như con vẫn còn tiếp tục như này.”
Thịnh đáp xuống cạnh Thuần Linh, kéo cậu đứng dậy.
“Chúng ta cần biết mục đích của Trường Ngân là gì mới có thể đoán được bước đi tiếp của bọn chúng.”
Thuần Linh vẫn cúi đầu, tỏ ý lắng nghe. Thịnh xoa cằm
“Ta nghĩ đối với thường nhân thì có rất nhiều lý do để giao dịch với quỷ. Nhưng trong trường hợp Trường Ngân hắn có lẽ là muốn...”
“..... Trao cho em gái hắn cuộc sống bình thường.”
Thuần Linh trầm trầm tiếp lời
“Chấp niệm của hắn quá sâu. Hắn đã dám cướp quỷ khí ngay trước mắt chúng ta. Nhốt thứ âm khí cực nặng đấy vào chính tâm trí mình, bất chấp việc cơ thể bị ăn mòn, chịu đau đớn tra tấn từng giây, hắn thà nhận thương tổn vĩnh viễn cũng không nguyện để em hắn biến mất.”
Thịnh cười lạnh nghiến răng
“Thật là huynh muội tình thâm, yên tâm, nếu bắt được ta sẽ kết liễu cả hai, đỡ cho đau khổ kéo dài.”
Thuần Linh không đáp lời, cậu yên lặng nhìn xa xăm, trong đầu liên kết những sự việc đã phát sinh.
Thịnh đi vòng quanh suy nghĩ, luật thần nhân quỷ đã nêu rõ, riêng tháng cô hồn này thần sẽ không can thiệp vào chuyện giữa hai giới còn lại vậy nên giờ hắn muốn dùng năng lực triệu hồi nào đều không thành, quả là bí bách.
Lục Âm vật chủ cũng quá khôn ngoan, lẩn trốn trong nhân giới, tìm đúng thời điểm mù mà hồi sinh, đồng thời dụ dỗ móc nối để lấy lại quỷ khí. Nếu như Lục Âm vật chủ chạm tới Quỷ Nhi thạch trước thời điểm này dù chỉ một chút thôi, Thịnh đảm bảo sẽ cho ả ta ăn đủ ngay!
Thế nhưng nhắc đến cũng thấy lạ, tại sao Lục Âm vật chủ lại nóng vội hồi sinh như vậy? Kể cả quỷ khí có xuất hiện nhưng nếu muốn chúng chín thì phải chờ đợi thêm một thời gian, khi Cổ Đại quỷ khí hấp thụ đủ oán khổ sầu bi, thu thập đủ sát niệm.. giờ có cầm trong tay cũng chỉ là miễn cưỡng kết hợp. Có khi nào... giả thuyết của hắn...
“Linh!!”
“Vâng .”
“Con đang nghĩ như ta?” Ánh mắt Thịnh đã có vài phần u tối cùng sửng sốt.
“Vâng...”
Thuần Linh sắc mặt còn trắng bệch khó coi hơn
“Chúng ta bị bẫy.”
Trong lòng cậu đang ngàn lần sợ hãi Trường Ngân tên ngốc đấy!
-------------
Cả nhóm Linh Chi đã dựa vào sức mạnh của Tỳ dịch chuyển tức thời đến một vùng đồi núi hùng vĩ hoang vắng. Tỳ thiết lập kết giới ma trận đảm bảo tránh được mọi thăm dò từ bên ngoài. Còn Ai- yang và Ê- tun chạy đi tập trung hơn một nghìn yêu quỷ vừa trốn lên nhân thế.
Linh Chi hiện cảm thấy hết sức sung sướng, bị nhốt mười tám năm trong thân hình yếu ớt này, ả muốn phát bệnh lắm rồi, thật may, thật quá may mắn... việc ghê tởm này sau đêm nay sẽ kết thúc.
“Chuyện kích động quỷ giới đã được Nhân Vu Trập thực thi, gã muốn khi ngài thức tỉnh chúng ta sẽ nói tốt về công sức của gã.”
Ê- tun ngoan ngoãn như mèo con trước mặt Lan Chi, không hề có chút nào dáng vẻ hung dữ nhe nanh múa vuốt như khi đối đầu với Trường Ngân.
Lan Chi khinh thường phất tay. Lũ bán quỷ chính là bọn bất trung thành nhất, gió chiều nào xoay chiều đấy, ả ghét chúng nhưng không thể phủ nhận sự nhanh nhạy lần này khá được việc.
Ả liếc mắt khó chịu nhìn đến Trường Ngân cùng Huyền Giang đang ngồi trên một góc kia. Tên nhân loại này thật khiến người khác không khỏi bất ngờ. Đánh bại Ê- tun thì không bàn, nhưng đến đệ lục quỷ khí cũng bị hắn nhanh tay cuỗm mất, việc mà thậm chí ả chưa dám nghĩ đến, giỏi thật giỏi.
Người như thế nếu dụ dỗ được... Lan Chi xoa cằm suy nghĩ.
‘Đấy là việc của ta, đệ Lục.’
Thứ tiếng rin rít nặng tựa búa tạ giáng vào đầu ả, Lan Chi hoảng sợ, vội dùng truyền âm
‘Ngài, ngài đã thức tỉnh? Vẫn chưa đến giờ mà ngài đã¬_’
‘Không, ta mới chỉ lấy lại ý thức...’
Lan Chi nước mắt trào dâng, cả người run rẩy quỳ xuống, dập đầu với không trung. Hành động đấy dọa cho Ai- yang cùng Ê- tun đứng gần vô cùng hoảng sợ, vội vã khụy chân quỳ lạy
“Ngài Lục Âm vật chủ, xin đừng làm vậy.”
Lan Chi dường như không nghe, nằm bò ra đất khóc lóc, hai kẻ kia càng sợ hãi không dám đứng dậy, ra sức van xin. Hai bên cùng lạy nhau đến chảy máu đầu, Trường Ngân từ xa nhìn thấy không khỏi muốn phì cười
“Giang, xem quỷ diễn trò kìa.”
Huyền Giang nhắm mắt ngồi yên lặng cạnh anh, nét mặt bạc nhược.
Thuần Linh cũng đã nói qua khi cậu ngăn chặn việc Trường Ngân tiếp dương khí cho Huyền Giang, cơ thể cô sẽ mất dần cảm giác, cuối cùng là mất đi khả năng hoạt động, chân chính biến thành một cái xác. Chỉ là không ngờ mọi chuyện đến nhanh vậy.
Hai anh em tựa đầu vào nhau mà ngồi, Trường Ngân huyên thuyên kể cho Huyền Giang đủ thứ chuyện, chủ yếu là chuyện vui, nhưng không hiểu sao nước mắt anh lại không ngừng đọng nơi đầu mi.
“Anh Trường..nắm tay em...”Huyền Giang run môi thì thào, cố sức duỗi ngón tay.
Trường Ngân thực tế chẳng khá hơn Huyền Giang là bao. Cả người đau xót tựa như bằm thịt, rút gân. Từng tế bào trên cơ thể lúc nóng cháy khi lạnh lẽo, luân phiên hành hạ anh. Nhất là đầu óc mơ hồ muốn vỡ tung, càng gần không giờ đêm Quỷ Nhi thạch càng quấy khóc, gào thét tra tấn tâm trí Trường Ngân đòi ra.
Mắt Trường Ngân đã hoa lắm rồi, anh vươn tay nắm lấy Huyền Giang, nhưng mấy lần đều trượt.
“Giang à..tay đâu...”
Huyền Giang không còn sức để nói chỉ có thể gắng di chuyển các ngón, cơ thể không nghe lời cô, giống như cá chết nằm yên.
“Anh...không...thấy..”
Trường Ngân vẫn đi tìm tay Huyền Giang, thứ đã lạnh lẽo nằm ngay cạnh anh.
“Giang...”Trường Ngân gọi, nước mắt đàn ông từng giọt hoảng sợ nhỏ xuống.
Bỗng nhiên hai bàn tay bị kéo lấy, được đặt lồng vào nhau. Trường Ngân giờ đã cảm nhận được nhiệt độ âm lãnh của tay em gái, anh vội run rẩy nắm, không ngừng ủ nó trong ngực.
“Hai người các ngươi đúng là kì lạ.”
Tỳ ngồi xổm trước mặt Trường Ngân, mơ hồ nhìn xuống hai bàn tay đang gắt gao dính chặt kia
“Anh em đều thế này ư? Đều có thể vì nhau làm tất cả?”
Trường Ngân nhếch miệng cười
“Tất nhiên...”
“Ta không biết đấy, dù đã sống lâu nhường này....”
“Vì ngươi chỉ có một mình.”Trường Ngân quay mặt mệt nhọc thở “Ghen tỵ?”
“Không,” Tỳ lắc đầu lẩm bẩm “Quỷ không cần thân nhân.”
“Không biết đấy.”Trường Ngân nhắm mắt “Thật đáng thương...”
Tỳ nhìn người đàn ông đã lâm vào hôn mê kia, khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc lại có thêm vài phần mông lung.
Thực ra....
Y cũng có một chút ghen tỵ ....
--------------
Huyền Giang khoác trên mình tà áo dài trắng tinh khôi, chân xỏ một đôi bạch hài, bước đi thanh thoát chậm rãi tiến vào gian phòng rộng lớn.
Bên trong căn phòng cũng thuần sắc trắng có một cô gái đang đưa lưng về phía cửa, quần áo hoàn toàn tương phản thiếu nữ vừa tới. Mái tóc óng ả được bàn tay ngà ngọc nâng niu, chậm rãi đưa lược. Khuôn mặt trong gương nhập nhằng không rõ nhưng từ đường nét có thể nhận ra đây chính là một mỹ nhân.
“Đến rồi?”
“Đến rồi.”
“Đã quyết định chưa?”
“Đã quyết định.”
Cô gái hỏi một câu, Huyền Giang trả lời một câu, dứt khoát không hề do dự.
Cô gái đặt chiếc lược ngà đen bóng xuống, từ tốn đứng lên, vẫn chưa hề quay lưng nhìn Huyền Giang.
“Tại sao lại dễ dàng vậy?”
“Tại vì chúng ta vốn là một.”
Huyền Giang mỉm cười tiến thêm một bước, ảo ảnh trước mặt nát tan. Chiếc áo trắng cùng đôi hài đã tự khi nào thay bằng màu đen huyền bí.
Huyền Giang vươn mình, cả cơ thể cô được nâng lên. Xung quanh cuộn trào hàng vạn cánh hoa héo úa, màu đen hắc u ám chết chóc dần bao phủ không gian.
Đôi mắt Huyền Giang đã chuyển thành đỏ rực, cô mỉm cười thật tươi khuôn mặt mỹ miều bừng lên sức sống
“Ngày này, cuối cùng cũng đến.”
----------------
Lan Chi đang dập đầu khóc lóc bỗng đột ngột ngẩng phắt.
Bầu trời quang đãng nổi lên sấm chớp, không gian rung động rầm rầm. Núi lở, bão thổi tất cả như báo hiệu sự tái xuất kinh hoàng nhất. Lan Chi hoan hỉ trưng ra khuôn mặt vui mừng tột độ, vội vàng quỳ lạy còn nhiệt tình hơn cả lúc trước.
Ba người Tỳ cùng toàn bộ quỷ, yêu ở tứ phía cũng lập tức quỳ xuống, cung kính hành lễ.
Đại lễ dành cho đại nhân vật.
Khẩu hiệu dõng dạc hô vang, rừng núi xung quanh hoàn toàn rộn rã một nhịp.
Có nước mắt, có nụ cười, có nỗi khổ nhục, có sự sung sướng....
“Nữ Đế trở về Hoàng huyết quỷ giới vạn năm vững mạnh!!”
“Nữ Đế trở về Hoàng huyết quỷ giới vạn năm vững mạnh!!”
“Nữ Đế trở về Hoàng huyết quỷ giới vạn năm vững mạnh!!”
“Nữ Đế mừng ngài tái sinh!”
Lan Chi vừa khóc vừa bò tới phía trước, ôm lấy chân người nữ nhân cao quý.
“Ta đã về.”Huyền Giang hướng đôi mắt rực máu lướt qua hơn một nghìn quỷ yêu đang trực chờ dưới chân núi uy nghiêm hô lớn.
“Các con, ta đã về. Về để trả thù!!”
--------------
Lan Chi ra lệnh dội nước thúc ép Trường Ngân tỉnh dậy.
“Đến giờ rồi, đưa Quỷ Nhi thạch cho ta.”
Trường Ngân chớp chớp đôi mắt nhập nhoèn, khó khăn mở miệng
“Em gái ta_”
“Em ngươi? Ta đã giữ lời.”
Lan Chi cười lớn, cung kính đưa tay đỡ Huyền Giang tiến đến. Chỉ trong khoảnh khắc cô gái nhỏ tuổi đã trở thành một quý nhân đầy cao sang.
“Vũ Trường Ngân, ngươi nhận ra ta không?”
Huyền Giang cười lạnh khinh thường nhìn con người đáng thương dưới chân.
“Ngươi..không phải Giang...”Trường Ngân cười khổ “Ta đã làm gì thế này...”
“Ngươi không làm gì cả.”Huyền Giang lắc đầu “Ta đúng là không phải Vũ Huyền Giang, nhưng hai ta vốn là một. Ta chỉ là một nhân cách khác, nhân cách chính thức.”
“Ta đã giết em gái ta...”Trường Ngân ánh mắt hóa si dại “Một lần nữa...”
Huyền Giang khoan thai ngồi xuống chiếc ghế lót đệm nhung đen sang trọng, nàng thích màu đen, màu của sự hủy diệt, màu của cái tên nàng.
(Huyền: đen).
“Để ta đính chính, ngươi không hề giết ta.”
Một quý nhân không thích nói dối, càng không thích nhận yếu hơn người khác.
“Vũ Huyền Giang này từ mười chín năm trước đã chết rồi.”
“Ngươi bảo gì? Em ta mới sang tuổi mười tám...”
Trường Ngân vẫn còn chút lý trí giương mắt nhìn Huyền Giang.
“A, phải giải thích thế nào nhỉ....”Huyền Giang khoan thai nhịp nhịp trên tay vịn, mỉm cười búng tách một tiếng “Hay để ngươi giải thích nhé.”
Từ dưới chân núi lóe lên tia chớp, một bóng trắng phiêu dật phi như bay lên đỉnh, thình lình xuất hiện khiến tất cả không kịp trở tay.
Huyền Giang ngồi vững vàng trên ghế, đáy mắt lóe tia độc ác
“Thuần công tử, ngươi đã đến.”
Thuần Linh chắn ngang trước mặt Trường Ngân tà tà liếc nhìn Huyền Giang, lạnh lùng nói
“Quỷ Nữ Đế cả nghìn năm mới được tái kiến. Thật vinh hạnh.”
Huyền Giang cười vang, khí thế đậm chất tôn quý
“Có thể nói như vậy với chính kẻ ngươi đã vây giết, Thuần công tử cũng thật đáng ngưỡng mộ.”
Hai người nói chuyện tưởng như bình thường thế nhưng kình lực đã bắn bốn phía, ánh mắt cũng giao tranh ác liệt.
Huyền Giang hừ lạnh
“Đệ Lục, Tỳ, hai người các ngươi thực muốn nhận trừng phạt? Tại sao Thuần công tử lại đến được đây?”
Lan Chi quỳ rạp trên đất, run rẩy đáp không lên lời
“Cái này...cái này...”
Tỳ thì bình tĩnh đứng một bên xem xét, bỗng y bật lên
“Là.... Vũ Trường Ngân, vài phút trước hắn vừa dùng yêu giác phát tín hiệu cùng cách thức đi vào trong kết giới!”
“Hắn.”Huyền Giang âm ngoa liếc nhìn người nam nhân tàn tạ nằm trên mặt đất.
“Ra vậy, hắn sợ ta không giữ lời nên đã tìm đường trước.”Lan Chi nghiến răng căm hận nhìn Trường Ngân.
Trường Ngân như một con rối gỗ, liên tục lầm bầm
“Nói cho ta biết..em gái..ta..nói..”
Từ tai và mũi anh bắt đầu xuất huyết, dấu hiệu của thần kinh đã bị hủy hoại nặng nề.
“Nếu không nhanh chóng giao ra Quỷ Nhi thạch hắn sẽ vỡ não mà chết.”
Lan Chi đắc ý cười tiến đến, nhưng lập tức e ngại Thuần Linh mà lùi lại.
Huyền Giang gương mặt vô cảm quét mắt nhìn Trường Ngân giọng điệu ẩn chứa khinh thường
“Vũ Huyền Giang, một nhân cách khác của ta và hắn đã từng là anh em. Nể tình điều đấy, ta sẽ cho hắn một con đường sống. Giao ra đệ lục quỷ khí rồi cút!”
Thuần Linh đỡ lấy Trường Ngân, hừ lạnh
“Ngươi coi thường chúng ta quá, Quỷ Nữ Đế. Kể cả ngươi có là kẻ đứng đầu Quỷ giới nhưng năng lực yếu kém khi vừa thức tỉnh thì làm được gì chứ. Ta cũng không đến một mình.”
Từ dưới chân núi xôn xao một trận, hàng loạt pháo hiệu sáng lấp lánh bắn lên.
Huyền Giang cười khuôn mặt vẫn mang nét thản nhiên bất biến
“Không phải chỉ có mình ngươi mạnh nhất ở đây sao? Những kẻ khác hẳn đang giải quyết vụ lộn xộn tại Quỷ môn rồi.”
Thuần Linh thầm nghiến răng, ả nói không sai.
Vụ lộn xộn ở Quỷ môn quá ầm ĩ khiến Thịnh bị đích thân điều đến chỉ huy. Dù rằng lúc đấy hai người đã nghi ngờ sự xuất hiện của Nữ Đế nhưng nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, luật trong giới đã định, Thuật Linh đành một mình đem theo ít người nữa tiến đến đây.
Đối mặt với Nữ Đế Quỷ giới vừa tái sinh cũng không khiến Thuần Linh e ngại, nhưng ở đây còn có một Lục Âm vật chủ, cùng người đang sở hữu đệ cửu quỷ khí Tỳ và hơn một nghìn quỷ yêu khác khiến cậu không thể đơn giản hành động.
Tính mạng của Trường Ngân đang ngàn cân treo sợi tóc.
Thuần Linh vươn tay chạm vào đầu Trường Ngân, trước hết phải ép anh thả Quỷ Nhi thạch ngay lập tức không thì Trường Ngân sẽ thực sự vỡ não mà chết.
“Trường Ngân, mau bỏ ý niệm giam giữ Quỷ Nhi thạch.”
Trường Ngân dường như không nghe thấy, anh luôn miệng lẩm bẩm
“Nói.. cho.. ta..em...gái..”
“Nói cho hắn đi, thế sẽ khiến hắn thả lỏng.”Tỳ bỗng nhiên lên tiếng, khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
Thuần Linh cảm thấy cũng có lý nên cậu đã thử
“Ta sẽ nói cho ngươi, hiểu không?”
Quả nhiên tâm trí Trường Ngân đã từng chút giãn ra.
Thuần Linh thở dài
“Mười chín năm trước mẹ ngươi không có mang, sau khi có ngươi bà đã không thể sinh con do bị đầu độc.”
“Thế nhưng sau đó bà đã hoài thai, đủ tháng đủ ngày sinh ra em ngươi, ngươi có biết nhờ sao không?”
Trường Ngân trợn to đôi mắt vô hồn tròng trọc nhìn Thuần Linh, dường như anh vẫn chưa hiểu được những điều cậu đang nói.
“Vì thứ bà đã hoài là âm thai.”Thuần Linh nghiêm túc nhấn mạnh, trong cơ thể không ngừng luân chuyển pháp lực.
“Âm..thai...?”Trường Ngân mê man hỏi lại, trói buộc Quỷ Nhi thạch càng lúc càng được tháo gỡ.
“Ngươi có nhớ trong nhật ký mẹ ngươi đã nhắc đến chuyện, già làng khuyên không nên_ Họ chính là khuyên mẹ ngươi bỏ đứa bé. Thực chất mẹ ngươi không biết mình chẳng thể thụ thai lần nữa, cứ nghĩ rằng đấy là điều tự nhiên mà không biết tất cả là do oán niệm người chết cùng âm khí tích tụ, tạo thành âm thai. Nghĩa là một cái thai của quỷ giới, đứa trẻ nếu được sinh thành đã định một kiếp làm quỷ.”
“Thực chất là do người của ta đã sắp đặt.”Huyền Giang nhàn nhạt lên tiếng
“Họ chọn lựa mẹ ngươi để sinh ra ta . Vì chính ngươi, người có thể chất thuần dương đặc biệt phù hợp để nuôi dưỡng cùng che giấu thân phận cho ta đến khi thời điểm chín mùi.”
“Nói cách khác...”Thuần Linh trầm giọng tiếp lời “Em ngươi đã chết từ khi chưa sinh hạ. Ngươi chỉ là người bị lợi dụng thôi.”
Póc póc
Quỷ Nhi thạch hoàn toàn được lấy ra, rơi coong xuống đất, im lìm nằm yên.
Lan Chi ánh mắt rực sáng nhưng Thuần Linh đã lập tức cất giấu đi.
Huyền Giang lạnh lùng ngồi vững như bàn thạch, chính là thời gian không còn nhiều, phải nhanh chóng di chuyển.
“Thuần công tử, đừng ép ta phải dùng biện pháp mạnh.”
Huyền Giang vỗ ghế bay phắt lên. Tứ phía bỗng dâng trào dòng nước đen lạnh lẽo ào ào như sóng xô. Đấy chính là chiêu thức đặc trưng nhất của nàng Dòng Sông Đen, Huyền Giang.
Dòng sông như tên gọi mang đến màu của sự chết chóc và hủy diệt, nơi nó đi qua, tất cả chìm trong tang thương.
Thuần Linh vội lập Huyễn Cầu bảo vệ. Thủy triều đen vẫn mạnh mẽ ập đến, từng đợt từng đợt đều khiến quả cầu thêm nhiều vết rạn.
“Chịu chết đi, Thuần công tử!”
Huyền Giang kêu lớn vẽ chiếc rìu khổng lồ từ dòng nước, vung tay ra hiệu bổ xuống.
Đúng lúc một hồi chuông ngân vang khiến hàng nghìn quỷ yêu và cả bọn Tỳ, Lan Chi đều đau xót ôm tai. Huyền Giang cũng chịu ảnh hưởng, dòng nước đen thoáng cái bị hóa giải.
“.. Quỷ... Nữ... Đế....”
Giọng nói từ tính khàn khàn chậm rãi vang lên. Thân xác vẫn nằm run rẩy bên cạnh Thuần Linh giờ lảo đảo đứng dậy, đôi mắt lóe ánh bạc mờ ảo, nhưng rõ ràng hoàn toàn vô ý thức.
Ngoại trừ Thuần Linh, tất cả không giấu nổi tia kinh hoảng. Sự xuất hiện của kẻ này thực sự là điều không thể ngờ tới.
Kể cả Huyền Giang cũng thất kinh dừng công kích, nhưng vừa nhìn đến đôi mắt bạc kia liền lập tức mãnh liệt run rẩy giận dữ. Nàng làm sao quên được nỗi căm hận thấu xương hơn một ngàn năm! Hơn một ngàn năm bị tên khốn kiếp này giam giữ trong nhà tù vô định chứ!!
“Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi tỉnh rất đúng lúc!”
Huyền Giang điên dại cười, khí thế áp đảo dâng tràn. Huyễn cầu chịu không nổi sức ép nháy mắt nát vụn. Đệ Lục lập tức sử xuất công lực kêu gọi Quỷ Nhi Thạch hổi chủ, khiến Thuần Linh một phen chống đỡ khó khăn.
Người nam nhân u a mấy tiếng, thân phàm xác tục chịu không thấu lập tức lần nữa ngã xuống. Huyền Giang đã muốn hoàn toàn bất chấp sự có mặt của Thuần Linh, sử xuất toàn bộ khả năng hung ác nhắm thẳng Trường Ngân.
Thuần công tử năng lực bất phàm chưa từng là hư danh, hai người chốc lát giằng co khiến thên rung địa động.
Tỳ đúng lúc xuất quỷ nhập thần tiến tới ghé vào tai Huyền Giang.
“Nữ Đế, thời gian đã hết.”
Huyền Giang từ tốn thu lại tức giận, nàng giờ đã là Nữ Đế Quỷ giới, nắm giữ trong tay vận mệnh của toàn bộ quỷ giới, nàng không thể chỉ vì thù riêng mà ảnh hưởng đến đại sự.
“Hôm nay ta tạm thời để lại lục quỷ khí chỗ ngươi Thuần công tử.”
Tỳ mở ra cổng gương dịch chuyển. Lũ quỷ yêu bên dưới cũng ồn ào đổ xô tới hộ giá. Chính khi Huyền Giang sắp sửa bước vào, Trường Ngân bỗng giật mình bật tỉnh run rẩy dùng chút hơi tàn bò rạp trên đất
“Giang...anh vẫn là Trường Ngân...”
Giọng nói ẩn chứa đau thương não nề. Trong đầu anh vẫn chỉ có duy nhất một ý niệm. Anh là Vũ Trường Ngân còn em gái anh là Vũ Huyền Giang. Không...kể cả khi em ấy không còn là Vũ Huyền Giang miễn là anh vẫn là Vũ Trường Ngân hai chúng ta vẫn là anh em...giống như lời hứa trước đấy...
Huyền Giang cao ngạo xoay mình khinh thường liếc mắt nhìn Trường Ngân. Nàng biết hiện tại ‘tên kia’ vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng thân phận này đã chẳng thể duy trì. Đôi mày lạnh lùng nhướn, con ngươi băng lãnh mà âm u tựa như trông một người chết giống nhau
“Ta sẽ nói lần cuối cùng. Ta không còn là Vũ Huyền Giang nữa, và ngươi cũng không phải Vũ Trường Ngân. Lần tới gặp lại chúng ta là kẻ thù sống chết.”
Nàng Nữ Đế cao quý biến mất sau cánh cổng huyền ảo, không một lần quay đầu nhìn lại người đã từng đùm bọc cô suốt mười tám năm qua.
Trường Ngân ngơ ngác mở to mắt, chứng kiến giờ phút lịch sử đau đớn.
Quỷ giới mở ra một chương mới.
Hai anh em Trường Ngân và Huyền Giang từ đấy biến mất.
Khi gặp lại nhau họ chắc chắn là kẻ thù.
Nhưng...
Câu chuyện chưa kết thúc.
To be continued....
/42
|