Edit: Mì
Beta: Ami
Bên cạnh phòng bệnh của Triệu Ngu còn một phòng bệnh trống, Tiết Trạm nhờ người hỏi thăm bệnh viện, tạm thời để cha nuôi mẹ nuôi vào đó nghỉ ngơi.
Lúc Tiết Trạm còn ở Ngô Thành, cha nuôi mẹ nuôi đã từng suy sụp khi biết được mọi chuyện, hiện giờ lại tận mắt nhìn thấy Triệu Ngu, ba người bọn họ càng thêm bi thương.
Cũng không biết có phải anh bị hoa mắt hay không, nhưng dường như anh cảm thấy chỉ trong một đêm mà hai người liền già đi rất nhiều. Cứ như vậy mà phơi bày toàn bộ chân tướng ra, dù là đối với Triệu Ngu hay là đối với cha nuôi mẹ nuôi của cô đều vô cùng tàn nhẫn.
“Không có việc gì, chúng ta không có việc gì.” Cha nuôi ngồi ở mép giường ôm lấy người vợ đang khóc đến sắp ngất của mình, run rẩy vẫy vẫy tay khàn giọng cất tiếng nói: “Các cậu mau đi xem Hi Hi đi.”
Tiết Trạm chỉ có thể giúp hai người chuẩn bị nước ấm cùng đồ ăn đặt ở trêи bàn: “2 bác cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ trước, ít nhiều gì cũng nên ăn một chút.”
Đâu chỉ có mình Triệu Ngu ở bệnh viện không ăn không uống, mà cả cha nuôi mẹ nuôi của cô cũng chưa uống qua một giọt nước nào kể từ sau khi biết được chân tướng, thậm chí ngày hôm qua họ còn ngồi cả đêm ở ngoài ban công mặc kệ gió lạnh thổi qua.
Tiết Trạm biết trong lòng bọn họ cũng đang rất mâu thuẫn. Biết được con gái mình chết là do chuyện của Triệu Ngu, không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến việc trách cứ hay oán hận Triệu Ngu, chỉ là hai người họ đều là những người thấu tình đạt lý lại thiện lương, nên cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn khoan dung.
“Cảm ơn.” Im lặng một hồi lâu, Tiết Trạm chỉ có thể nghiêm túc mà cúi đầu trước mặt hai người rồi trầm giọng nói ra hai chữ này.
Cho tới bây giờ anh vẫn không dám chắc liệu quyết định này của mình có chính xác hay không.
Trêи hành lang có rất nhiều dãy ghế dựa, mọi người đồng loạt nhất trí ngồi ở ngoài phòng bệnh, đội hình tư thế này thoạt nhìn có chút doạ người.
Thấy Tiết Trạm bước ra, Thương Lục lập tức ngước mắt nhìn về phía Tiết Trạm, Tiết Trạm nhìn Thương Lục rồi gật gật đầu, sau đó thấy Tiết Tử Ngang vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong thì lúc này Tiết Trạm mới yên tâm ngồi vào hàng ghế và khẽ thở dài.
Bác sĩ đã giúp Triệu Ngu nối lại ống truyền dịch, cũng may cánh tay của cô vẫn luôn được che chở kĩ càng nên mấy động tác mạnh của cô ban nãy mới không đụng tới miệng vết thương.
Từ lúc mẹ và Tiểu Cẩn đi rồi, cô chưa từng bật khóc một cách vô ý thức như vậy, hiện giờ sức lực toàn thân đều bị rút cạn hết, dù Tiết Tử Ngang không ở bên ngoài trông coi thì cô cũng không còn sức lực để tự kết liễu chính mình.
Cho dù có, thì hiện tại mọi chuyện đã như thế này rồi cô thật sự còn có thể quyết tâm mà buông bỏ tất cả và rời khỏi thế giới này hay sao?
Triệu Ngu chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng dường như cô vẫn không ngừng nhớ đến hình ảnh mẹ nuôi khóc không thành tiếng ở trước mặt mình, còn cha nuôi mái tóc bạc trắng cả người run rẩy ôm lấy mẹ nuôi, nước mắt giàn giụa, đôi mắt già nua đỏ bừng.
4 năm trước, cô không thể chết được vì Trang Diệc Tình vẫn còn sống tốt, vì cha nuôi mẹ nuôi cô độc không nơi nương tựa.
4 năm sau, Trang Diệc Tình sắp phải vào nhà giam, 3 triệu tệ của cô cũng đã chuyển sang cho cha nuôi mẹ nuôi để đảm bảo vật chất cho hai người sau này, nhưng chỉ như vậy liệu đã đủ rồi sao?
“Em cho rằng 3 triệu tệ kia của em thì có thể bù đắp được trách nhiệm của em với hai người bọn họ sao? Tiền thì có gì hay ho cơ chứ, em cảm thấy bọn họ cần tiền của em sao? Bọn họ đem mọi hy vọng lúc về già gửi gắm cho em, em có tư cách gì mà bắt bọn họ chịu đựng nỗi đau mất đi con gái một lần nữa?”
Những gì Tiết Trạm nói, cô vẫn luôn nhớ rõ. Nhưng cô không muốn nhớ rõ, không muốn nhớ.
Cô chỉ muốn mình yếu đuối một chút, ích kỷ một chút, nhưng dường như cô không có quyền được làm vậy.
Nếu như 4 năm trước người chết chính là cô, nếu chỉ còn lại mẹ cô đơn trêи cõi đời này thì Tiểu Cẩn sẽ làm gì?
Cô biết, Tiểu Cẩn nhất định sẽ thay cô chăm sóc thật tốt cho mẹ, cha nuôi mẹ nuôi cũng sẽ quan tâm giúp đỡ mẹ nhiều hơn.
Đổi lại là cô, cô lại không làm được sao? Huống chi là chính cô thiếu nợ cả một nhà bọn họ.
Màn đêm đã sớm buông xuống, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nào là những tòa nhà cao ốc với hàng vạn ánh đèn lấp lánh, mỗi một ánh đèn đều sẽ thuộc về một gia đình ấm áp, ánh đèn của cha nuôi mẹ nuôi ở đâu?
Dạ dày lại co bóp quặn thắt từng đợt, Triệu Ngu quay đầu nhìn xuống sàn nhà nôn khan vài cái, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiết Tử Ngang xông vào trước tiên, phía sau còn có vài người đàn ông vội vã theo sau.
Nhẹ nhàng đẩy cánh tay vẫn đang vỗ về ở trêи lưng mình ra, Triệu Ngu hỏi: “Có thuốc lá không?”
Giọng cô khản đặc, giống như thanh quản đều bị xé rách, Lăng Kiến Vi đem bình giữ ấm trêи bàn đưa cho cô, muốn cho cô uống chút nước nhưng cô lại lắc lắc đầu.
Lăng Kiến Vi nói: “Để anh đi mua.”
Lăng Kiến Vi mới vừa xoay người bước tới cửa thì Hứa Thừa Ngôn đã lấy gói thuốc lá cùng bật lửa ra.
Tuy rằng Hứa Thừa Ngôn đang cai thuốc để tốt cho sức khoẻ, nhưng mấy ngày này anh lại hút nhiều hơn bất cứ lúc nào, thôi cũng coi như là tự mình trải nghiệm, hẳn là Triệu Ngu cũng dựa vào thuốc lá để giảm bớt cảm giác đau đớn.
Lúc Tiết Tử Ngang đang giúp cô từ từ ngồi dậy ở trêи giường, tay phải Triệu Ngu run rẩy ngậm lấy điếu thuốc vào trong miệng, Lăng Kiến Vi giúp cô châm lửa, cô rít liền hai hơi thật sâu, rốt cuộc mới cảm thấy cơn buồn nôn ghê tởm kia giảm đi một chút.
“Em muốn yên tĩnh một mình.”
Không biết ngồi ở trêи giường hút bao nhiêu điếu thuốc rồi thì cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa, lần này chính là Tiết Trạm.
Anh kéo ghế đến cạnh mép giường rồi chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh nhìn cô: “Hận anh sao?”
“Hận.” Cô dứt khoát đáp trả, nhưng đáp xong lại đột nhiên cười cười tự giễu chính mình.
Tiết Trạm cũng cười, cầm lấy điếu thuốc trêи bàn nhét vào miệng, lấy bật lửa châm mồi, vừa hút một hơi thì lại sặc sụa, ho khan.
Triệu Ngu cười cười, ngón tay kẹp điếu thuốc dựa vào đầu giường nhìn anh: “Không hút được, cũng đừng nên học, thứ này sẽ nghiện.”
“Anh muốn thử xem.” Anh lại cầm điếu thuốc đưa lên miệng một lần, cứng đầu hút mấy hơi, lúc này thì đến cả nước mắt cũng trào ra.
Triệu Ngu ném đầu thuốc lá trong tay, giật lấy điếu thuốc trong miệng anh mà hút một hơi rồi lại chậm rãi phun ra từng làn khói và tiếp tục nhìn anh.
“Tiết Trạm, anh từng muốn chết sao?”
“Đã từng.”
Cô cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi tiếp: “Tự sát?”
“Ừ.” Anh gật đầu: “Sau khi anh trai chết, anh mỗi ngày đều bị ác mộng quấn lấy, không dám gặp chị dâu, không dám nhìn mặt cha, cũng không dám đối mặt với Tiết Tử Ngang. Mỗi buổi tối nghe Tiết Tử Ngang khóc lóc đòi ba, nghe cha anh mỗi lúc nói mớ đều gọi tên anh trai, anh thật sự rất muốn chết.
Muốn là một chuyện, nhưng thực hiện lại là một chuyện khác, khi đó anh cầm lấy một con dao nhưng lại không có dũng khí đâm mình. Thực ra, so với anh thì em dũng cảm hơn nhiều, anh sợ đau, sợ không chết được mà lại biến mình thành kẻ tàn phế, anh luyến tiết hết thảy mọi thứ, anh chỉ mới 18 tuổi, còn chưa nhìn hết thế giới này nên anh không cam lòng.”
Triệu Ngu lẳng lặng ngồi, từng ngụm từng ngụm mà hút thuốc, lại nhìn ra ngoài cửa sổ , ánh mắt nương theo những ngọn đèn gia đình ấp áp .
“Triệu Ngu, anh biết mình rất ích kỷ, không nghĩ đến cảm giác của em, dẫn cha nuôi mẹ nuôi của em tới đây làm bọn họ tổn thương, em muốn hận anh thì cứ hận. Em đã chết một lần, thêm lần này nữa, vậy thì cứ coi như mọi việc đều đã chấm dứt, về sau chúng ta chỉ hướng về tương lai có được không? Em đau khổ, anh cũng trải qua đau khổ, anh cùng em chịu đựng nỗi đau, cùng nhau… Bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Bắt đầu một cuộc sống mới?” Cô ngửa đầu, tiếp tục nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Cuộc sống mới với cô mà nói chính là trăng trong nước là hoa trong gương, nhưng con đường khác của cô đã bị anh phá hỏng.
“Tiết Trạm, tôi thật sự… Hận anh.”
“Anh biết.”
Beta: Ami
Bên cạnh phòng bệnh của Triệu Ngu còn một phòng bệnh trống, Tiết Trạm nhờ người hỏi thăm bệnh viện, tạm thời để cha nuôi mẹ nuôi vào đó nghỉ ngơi.
Lúc Tiết Trạm còn ở Ngô Thành, cha nuôi mẹ nuôi đã từng suy sụp khi biết được mọi chuyện, hiện giờ lại tận mắt nhìn thấy Triệu Ngu, ba người bọn họ càng thêm bi thương.
Cũng không biết có phải anh bị hoa mắt hay không, nhưng dường như anh cảm thấy chỉ trong một đêm mà hai người liền già đi rất nhiều. Cứ như vậy mà phơi bày toàn bộ chân tướng ra, dù là đối với Triệu Ngu hay là đối với cha nuôi mẹ nuôi của cô đều vô cùng tàn nhẫn.
“Không có việc gì, chúng ta không có việc gì.” Cha nuôi ngồi ở mép giường ôm lấy người vợ đang khóc đến sắp ngất của mình, run rẩy vẫy vẫy tay khàn giọng cất tiếng nói: “Các cậu mau đi xem Hi Hi đi.”
Tiết Trạm chỉ có thể giúp hai người chuẩn bị nước ấm cùng đồ ăn đặt ở trêи bàn: “2 bác cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ trước, ít nhiều gì cũng nên ăn một chút.”
Đâu chỉ có mình Triệu Ngu ở bệnh viện không ăn không uống, mà cả cha nuôi mẹ nuôi của cô cũng chưa uống qua một giọt nước nào kể từ sau khi biết được chân tướng, thậm chí ngày hôm qua họ còn ngồi cả đêm ở ngoài ban công mặc kệ gió lạnh thổi qua.
Tiết Trạm biết trong lòng bọn họ cũng đang rất mâu thuẫn. Biết được con gái mình chết là do chuyện của Triệu Ngu, không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến việc trách cứ hay oán hận Triệu Ngu, chỉ là hai người họ đều là những người thấu tình đạt lý lại thiện lương, nên cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn khoan dung.
“Cảm ơn.” Im lặng một hồi lâu, Tiết Trạm chỉ có thể nghiêm túc mà cúi đầu trước mặt hai người rồi trầm giọng nói ra hai chữ này.
Cho tới bây giờ anh vẫn không dám chắc liệu quyết định này của mình có chính xác hay không.
Trêи hành lang có rất nhiều dãy ghế dựa, mọi người đồng loạt nhất trí ngồi ở ngoài phòng bệnh, đội hình tư thế này thoạt nhìn có chút doạ người.
Thấy Tiết Trạm bước ra, Thương Lục lập tức ngước mắt nhìn về phía Tiết Trạm, Tiết Trạm nhìn Thương Lục rồi gật gật đầu, sau đó thấy Tiết Tử Ngang vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong thì lúc này Tiết Trạm mới yên tâm ngồi vào hàng ghế và khẽ thở dài.
Bác sĩ đã giúp Triệu Ngu nối lại ống truyền dịch, cũng may cánh tay của cô vẫn luôn được che chở kĩ càng nên mấy động tác mạnh của cô ban nãy mới không đụng tới miệng vết thương.
Từ lúc mẹ và Tiểu Cẩn đi rồi, cô chưa từng bật khóc một cách vô ý thức như vậy, hiện giờ sức lực toàn thân đều bị rút cạn hết, dù Tiết Tử Ngang không ở bên ngoài trông coi thì cô cũng không còn sức lực để tự kết liễu chính mình.
Cho dù có, thì hiện tại mọi chuyện đã như thế này rồi cô thật sự còn có thể quyết tâm mà buông bỏ tất cả và rời khỏi thế giới này hay sao?
Triệu Ngu chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng dường như cô vẫn không ngừng nhớ đến hình ảnh mẹ nuôi khóc không thành tiếng ở trước mặt mình, còn cha nuôi mái tóc bạc trắng cả người run rẩy ôm lấy mẹ nuôi, nước mắt giàn giụa, đôi mắt già nua đỏ bừng.
4 năm trước, cô không thể chết được vì Trang Diệc Tình vẫn còn sống tốt, vì cha nuôi mẹ nuôi cô độc không nơi nương tựa.
4 năm sau, Trang Diệc Tình sắp phải vào nhà giam, 3 triệu tệ của cô cũng đã chuyển sang cho cha nuôi mẹ nuôi để đảm bảo vật chất cho hai người sau này, nhưng chỉ như vậy liệu đã đủ rồi sao?
“Em cho rằng 3 triệu tệ kia của em thì có thể bù đắp được trách nhiệm của em với hai người bọn họ sao? Tiền thì có gì hay ho cơ chứ, em cảm thấy bọn họ cần tiền của em sao? Bọn họ đem mọi hy vọng lúc về già gửi gắm cho em, em có tư cách gì mà bắt bọn họ chịu đựng nỗi đau mất đi con gái một lần nữa?”
Những gì Tiết Trạm nói, cô vẫn luôn nhớ rõ. Nhưng cô không muốn nhớ rõ, không muốn nhớ.
Cô chỉ muốn mình yếu đuối một chút, ích kỷ một chút, nhưng dường như cô không có quyền được làm vậy.
Nếu như 4 năm trước người chết chính là cô, nếu chỉ còn lại mẹ cô đơn trêи cõi đời này thì Tiểu Cẩn sẽ làm gì?
Cô biết, Tiểu Cẩn nhất định sẽ thay cô chăm sóc thật tốt cho mẹ, cha nuôi mẹ nuôi cũng sẽ quan tâm giúp đỡ mẹ nhiều hơn.
Đổi lại là cô, cô lại không làm được sao? Huống chi là chính cô thiếu nợ cả một nhà bọn họ.
Màn đêm đã sớm buông xuống, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nào là những tòa nhà cao ốc với hàng vạn ánh đèn lấp lánh, mỗi một ánh đèn đều sẽ thuộc về một gia đình ấm áp, ánh đèn của cha nuôi mẹ nuôi ở đâu?
Dạ dày lại co bóp quặn thắt từng đợt, Triệu Ngu quay đầu nhìn xuống sàn nhà nôn khan vài cái, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiết Tử Ngang xông vào trước tiên, phía sau còn có vài người đàn ông vội vã theo sau.
Nhẹ nhàng đẩy cánh tay vẫn đang vỗ về ở trêи lưng mình ra, Triệu Ngu hỏi: “Có thuốc lá không?”
Giọng cô khản đặc, giống như thanh quản đều bị xé rách, Lăng Kiến Vi đem bình giữ ấm trêи bàn đưa cho cô, muốn cho cô uống chút nước nhưng cô lại lắc lắc đầu.
Lăng Kiến Vi nói: “Để anh đi mua.”
Lăng Kiến Vi mới vừa xoay người bước tới cửa thì Hứa Thừa Ngôn đã lấy gói thuốc lá cùng bật lửa ra.
Tuy rằng Hứa Thừa Ngôn đang cai thuốc để tốt cho sức khoẻ, nhưng mấy ngày này anh lại hút nhiều hơn bất cứ lúc nào, thôi cũng coi như là tự mình trải nghiệm, hẳn là Triệu Ngu cũng dựa vào thuốc lá để giảm bớt cảm giác đau đớn.
Lúc Tiết Tử Ngang đang giúp cô từ từ ngồi dậy ở trêи giường, tay phải Triệu Ngu run rẩy ngậm lấy điếu thuốc vào trong miệng, Lăng Kiến Vi giúp cô châm lửa, cô rít liền hai hơi thật sâu, rốt cuộc mới cảm thấy cơn buồn nôn ghê tởm kia giảm đi một chút.
“Em muốn yên tĩnh một mình.”
Không biết ngồi ở trêи giường hút bao nhiêu điếu thuốc rồi thì cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa, lần này chính là Tiết Trạm.
Anh kéo ghế đến cạnh mép giường rồi chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh nhìn cô: “Hận anh sao?”
“Hận.” Cô dứt khoát đáp trả, nhưng đáp xong lại đột nhiên cười cười tự giễu chính mình.
Tiết Trạm cũng cười, cầm lấy điếu thuốc trêи bàn nhét vào miệng, lấy bật lửa châm mồi, vừa hút một hơi thì lại sặc sụa, ho khan.
Triệu Ngu cười cười, ngón tay kẹp điếu thuốc dựa vào đầu giường nhìn anh: “Không hút được, cũng đừng nên học, thứ này sẽ nghiện.”
“Anh muốn thử xem.” Anh lại cầm điếu thuốc đưa lên miệng một lần, cứng đầu hút mấy hơi, lúc này thì đến cả nước mắt cũng trào ra.
Triệu Ngu ném đầu thuốc lá trong tay, giật lấy điếu thuốc trong miệng anh mà hút một hơi rồi lại chậm rãi phun ra từng làn khói và tiếp tục nhìn anh.
“Tiết Trạm, anh từng muốn chết sao?”
“Đã từng.”
Cô cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi tiếp: “Tự sát?”
“Ừ.” Anh gật đầu: “Sau khi anh trai chết, anh mỗi ngày đều bị ác mộng quấn lấy, không dám gặp chị dâu, không dám nhìn mặt cha, cũng không dám đối mặt với Tiết Tử Ngang. Mỗi buổi tối nghe Tiết Tử Ngang khóc lóc đòi ba, nghe cha anh mỗi lúc nói mớ đều gọi tên anh trai, anh thật sự rất muốn chết.
Muốn là một chuyện, nhưng thực hiện lại là một chuyện khác, khi đó anh cầm lấy một con dao nhưng lại không có dũng khí đâm mình. Thực ra, so với anh thì em dũng cảm hơn nhiều, anh sợ đau, sợ không chết được mà lại biến mình thành kẻ tàn phế, anh luyến tiết hết thảy mọi thứ, anh chỉ mới 18 tuổi, còn chưa nhìn hết thế giới này nên anh không cam lòng.”
Triệu Ngu lẳng lặng ngồi, từng ngụm từng ngụm mà hút thuốc, lại nhìn ra ngoài cửa sổ , ánh mắt nương theo những ngọn đèn gia đình ấp áp .
“Triệu Ngu, anh biết mình rất ích kỷ, không nghĩ đến cảm giác của em, dẫn cha nuôi mẹ nuôi của em tới đây làm bọn họ tổn thương, em muốn hận anh thì cứ hận. Em đã chết một lần, thêm lần này nữa, vậy thì cứ coi như mọi việc đều đã chấm dứt, về sau chúng ta chỉ hướng về tương lai có được không? Em đau khổ, anh cũng trải qua đau khổ, anh cùng em chịu đựng nỗi đau, cùng nhau… Bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Bắt đầu một cuộc sống mới?” Cô ngửa đầu, tiếp tục nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Cuộc sống mới với cô mà nói chính là trăng trong nước là hoa trong gương, nhưng con đường khác của cô đã bị anh phá hỏng.
“Tiết Trạm, tôi thật sự… Hận anh.”
“Anh biết.”
/244
|