Ngày khởi công phiên bản mới đã đến, sếp Tổng cùng toàn thể các thành viên chủ chốt trong công ty đều có mặt đông đủ để khai mở những tính năng đặc sắc trong phiên bản lần này, buổi ra mắt còn có sự góp mặt của rất nhiều các chuyên gia tin học quốc tế đến tham dự. Tại hội trường, đoạn video được chiếu trên màn hình lớn đã cho tất cả nhìn lại cả một chặn đường dài để đạt đến những thành tựu như hôm nay, từ một phiên bản tin học quy mô nhỏ, phục vụ đại trà cho khách hàng trong nước, nay đã mở rộng ra toàn bộ khu vực Đông Nam Á với các nước có nền công nghệ phát triển như Singapo, Thái Lan, Indonexia, Malayxia.v.v… Mọi người đều rất hài lòng và tự hào về những thành quả đã đạt được. Bỗng có tiếng nói từ đâu phát ra vang vọng cả khán phòng:
- Thật là một thiếu sót đang chê trách khi bỏ đi một thành viên đã góp phần không hề nhỏ cho thành công hôm nay. Cũng chính vì thế, những tính năng mà các vị vừa chiêm ngưỡng chưa hoàn toàn là vượt trội và hoàn hảo nhất!
Mọi người dáo dác nhìn quanh xem ai đã cất tiếng nói đó, giọng nói cực kỳ quen thuộc. Ngay giữa trung tâm phòng chiếu, tấm màn tự động rẽ ra, một dáng người dong dỏng cao xuất hiện, chẳng phải ai xa lạ, chính là Lê Khôi Nguyên – thành viên bị loại ra khỏi dự án nâng cấp phiên bản vào phút cuối. Tất cả đều kinh ngạc, không biết sự có mặt của cậu ta trong buổi ra mắt này là có ý định gì, nếu chỉ định quan sát xem những tính năng của phiên bản mới như thế nào thì đâu cần phải xuất hiện nổi bật giữa đám đông như thế. Được một lúc, cậu lại nở nụ cười nửa miệng đầy gian xảo và ánh mắt sắc lẽm, nói tiếp:
- Tôi vốn là một người không thích sự nổi bật, chẳng ham hố gì mà muốn người ta chú ý đến mình. Cho nên việc xuất hiện đầy hoành tráng và bắt mắt như vầy là có lý do. Vì những gì các vị vừa mới xem xong chỉ là “món khai vị”, làm nền cho phần “trình diễn” sắp tới của tôi. Phiên bản vượt xa hơn rất nhiều so với những tính năng trong X.04!
Màn hình vụt sáng, những hình ảnh di chuyển theo hiệu ứng 3D mà tất nhiên trước đó, Nguyên đã nhờ các nhân viên hội trường phát cho mỗi người một chiếc kính để có thể theo dõi. Đoạn phim kéo dài trong 9 phút, trình bày rất khái quát và rõ ràng những quy trình tạo nên một bản quyền tin học ưu việt, được mở rộng ra khắp Châu Á với sự duyệt trình công nghệ của 3 nước hùng mạnh nhất là Hàn Quốc, Trung Quốc và Nhật Bản. Điều quan trọng và “kinh khủng” hơn cả, phiên bản này không chỉ trình bày toàn bộ quá trình hình thành của công ty “Xuyên Việt” trong suốt 5 năm qua. Từ một trung tâm tin học nhỏ bé, vừa phục vụ một lượng nhỏ khách hàng, vừa mở lớp đào tạo học viên tin học, trong những ngày Nguyên vừa chân ướt chân ráo bước vào và chỉ mong tìm được việc làm tạm thời để kiếm được đồng lương trang trải. Bằng nhiều phương thức và không thiếu những thủ đoạn, trung tâm ngày càng nhận được sự tín nhiệm và tin tưởng từ phía khách hàng, mở rộng địa phận, nâng cấp thành một công ty tư nhân rồi phát triển nên một tập đoàn hùng mạnh như hôm nay. Tất cả không chỉ có sự cố gắng nổ lực mà còn là những mánh lới, gian xảo trong từng bản hợp đồng mà sếp Tổng là người “chủ trì” làm nên. Đã có lúc, Nguyên nghĩ mình không thể làm việc lâu bền trong một môi trường có quá nhiều điểm tối, thiếu lành mạnh như vậy, nhưng rồi cậu vẫn bị buộc chặt bởi một sợi dây vô hình nào đó cho đến tận hôm nay.
Trải qua 9 phút nín thở theo dõi từng đoạn phim đầy kịch tính trong X.05, phiên bản gần như hoàn hảo tuyệt đối về những thông tin ưu việt toàn cầu, vượt trội gấp bội so với X.04. Tất cả các thành viên trong hội trường đều bàng hoàng kinh ngạc, một tay lính điều hành trẻ tuổi tại sao lại có khả năng làm nên kỳ tích lớn lao như thế? Trong khi biết bao nhiêu người phải đổ rất nhiều công sức và tâm huyết suốt nhiều năm mới đạt được. Đơn giản vì đây là công trình nghiên cứu đã được Nguyên giấu kỹ trong thời gian làm việc ở Úc, cùng những kiến thức sỡ trường đã được chính sếp Tổng – người cậu lật đổ ách thống trị hôm nay, tin tưởng truyền đạt. Quá đỗi bất ngờ và sốc nặng, ông Tổng ngã quỵ, mọi người đưa ông vào bệnh viện. Nguyên đã thắng, đã trả được mối hận mà cậu nung nấu bấy lâu, nhưng sao cậu chẳng thấy sung sướng? Vì cậu không được bất kỳ ai, người thân nào chúc mừng và tán dương cả, vì những điều cậu làm chỉ càng khiến bản thân rơi vào cô độc và bi kịch của đau thương…
Có một điều mà tất cả mọi người trong công ty đều không biết, ngoại trừ bác sĩ riêng của ông Tổng. Ông vốn đã bị bệnh cao huyết áp và co thắt cơ tim hơn 7 năm nay, bệnh tình ngày một trở nặng, chẳng kéo dài được bao lâu, nay lại càng rơi vào nguy kịch. Biết mình không thể cầm cự nổi nữa, ông Tổng gọi luật sư đem bản di chúc mà mình đã soạn ra cách đây 2 năm (tức sau khi biết được Nguyên là đứa con trai còn lại của mình). Ông cho gọi luôn cả mẹ Huy và mẹ Nguyên tới, biết được sự việc Nguyên ngăn cản bà:
- Mẹ tới đó làm gì? Bộ tính nghe ổng đọc di chúc chia gia tài hả? Con không cần đâu!
- Đồ bất hiếu! Sao con lại có thể đối xử với cha mình như vậy được chứ!
- Hứ, bi kịch này là do ông ta tạo ra, thì chính ổng phải nhận lấy hậu quả. Con không hề hãm hại, chỉ phơi bày sự thật thôi!
- Câm ngay!
Vừa dứt câu, Nguyên bị nhận ngay một cái tát từ mẹ mình, cậu ôm mặt nhìn bà kinh ngạc, nước mắt bà chảy dài trên đôi gò má đã khô nhăn vì năm tháng khổ đau… Bà nắm chặt lấy tay Nguyên kéo cậu vào phòng bệnh ông Tổng đang nằm:
- Đi theo ta, vào gặp ông ấy. Nếu không người hối hận và mang tội suốt đời sẽ là con đó!
Cậu im lặng đi theo, mẹ của Huy đã ngồi cạnh giường bệnh từ lúc nào, trông bà cũng đau khổ và tiều tụy không kém, cũng phải thôi, con trai giờ không biết sống chết ra sao, người chồng hờ nay lại gần đất xa trời nữa. Mẹ Nguyên cũng ngồi xuống bên cạnh, hai người đàn bà chung chồng nhìn nhau thân thiện hiền từ, cúi đầu chào nhau rồi cùng nhìn về ông Tổng. Hơi thở yếu ớt, ông cất tiếng nói:
- Tôi biết… Tôi có lỗi với hai bà nhiều lắm… Một người đàn ông đa tình, vô trách nhiệm, chỉ toàn mang lại khổ đau cho những người phụ nữ bên cạnh mình. Hậu quả mà tôi gánh lấy hôm nay… tôi chẳng oán than gì cả. Chỉ mong nhận được sự tha thứ và cảm thông từ hai bà… cùng các con… là đủ rồi…
Khi nói đến đó, mắt ông hướng về Nguyên, cảm giác như muốn mong chờ sự tha thứ. Nguyên im lặng, quay mặt đi chỗ khác, như sợ phải bắt gặp ánh nhìn vốn nghiêm nghị nay sao quá đỗi hiền từ của ông…
- Tôi chẳng còn người thân nào hết. Chỉ còn hai bà là người tôi tin tưởng… Sau khi tôi ra đi, luật sư sẽ thay tôi đọc bản di chúc này!
Mẹ Huy nói trong tiếng nấc:
- Ông đừng nói gỡ… Ông không sao đâu! Sẽ khỏe lại thôi mà! Ông phải chờ để gặp thằng Huy nữa chứ!
- Phải rồi, ông phải sống để chứng kiến sự trưởng thành của các con mình nữa… - Mẹ Nguyên tiếp lời trong sự chua xót.
Ông nhìn hai bà rồi mỉm cười mãn nguyện:
- Tất cả mọi thứ, tôi đều đã hoàn thành cả rồi. Về thằng Huy, tôi tin là nó vẫn còn sống, nó là một đứa hiền lành, chất phát, biết nghe lời và chịu khó, rồi sẽ tìm lấy thành quả cho mình. Nhưng vì nó quá thật thà, dễ bị người ta lợi dụng, nên tôi đã có phần ưu ái nó hơn mức cho phép. Dù trong thâm tâm, tôi rất mong mỏi được nhận lại con mình. Nhưng tôi tự thấy mình không xứng, thà rằng làm người đỡ đầu, giúp đỡ bước đường đời của con mình qua danh nghĩa cấp trên sẽ tốt hơn. Nhưng có lẽ, tôi vẫn chưa làm tốt, nên mới để các con hiểu lầm và oán hận tôi như thế…
Nguyên chợt thấy tim đau nhói, mọi sự thật khi được hiểu ra sao đau lòng quá. Có phải đã quá muộn rồi không, việc nhìn nhận vào lúc này có còn ý nghĩa? Cậu bước tới gần nhìn kỹ gương mặt ông, như muốn nói lên điều gì đó, nhưng tay ông đã buông lơi, mắt nhắm nghiền, không cử động, tiếng nấc nghẹn ngào thảm thiết của hai người mẹ… Ông đã ra đi…
------------------
Đúng 2 ngày sau, Huy trở về, lành lặn nguyên vẹn đúng như lời ông Tổng tiên đoán. Cậu đã không chết, nhờ tốc độ dòng thác chảy nhẹ cuốn cậu vào trong vách, chỉ bị chút chấn thương nhẹ ở đầu. Mọi việc sáng tỏ, Nguyên được minh oan, nhưng hơn cả vào lúc này là nỗi đau mất đi người cha kính mến, trong nỗi bàng hoàng vì không được thấy mặt lần cuối cùng, vẻ mặt Huy trông thật đáng thương, dù cố kìm nén những giọt nước mắt, nhưng trong đáy sâu như dòng suối đang cuộn trào.
Tang lễ diễn ra 3 ngày rồi đem ông chôn cất trang trọng. Di chúc được công bố, hai chi nhánh lớn điều hành phía Nam, trung tâm lớn được giao cho Nguyên và chi nhánh phía Bắc giao cho Huy, phần gia tài mà ông Tổng đã tích lũy cả đời gồm hơn 10 triệu đô la, nay được chia đều cho hai bà vợ, đồng thời mỗi người sẽ được chu cấp một biệt thự trong địa bàn thành phố. Nguyên từ chối nhận phần hưởng di chúc của mình, giao hết phần gia tài cho mẹ, vì bà xứng đáng được hưởng chứ cậu thì không. Nguyên giao hết quyền quản lý điều hành cho Huy và có ý định đi Mĩ du học, cũng là thời gian để cậu tĩnh tâm cho những điều đã qua.
..........................
Sân bay thưa thớt người, giữa dòng đời tấp nập, sao Nguyên thấy mình lẻ loi đến vô cùng. Dù mẹ đã hết sức khuyên ngăn, nhưng cậu vẫn dứt khoát ra đi. Tiến vào phòng lấy visa xuất cảnh, chợt Nguyên nghe tiếng gọi:
- Anh Nguyên!
Cậu quay lại nhìn, một người từ xa chạy đến với vẻ hấp tấp. Ra đó là Huy…
Tại phòng khám phụ sản quận 4, Trinh vừa nhận được giấy kết quả siêu âm trên tay với lời dặn bác sĩ:
- Cô đã có thai được hơn 2 tuần rồi. Nên chú ý trong đi lại và tịnh dưỡng thật tốt!
...........................
Giữa khoảng sân vắng lặng, hai chàng trai cùng cha khác mẹ đứng đối diện nhau, ánh mắt không còn hiện lên vẻ oán hận và thù ghét nữa.
- Chú đến tiễn anh đấy à? Không cần đâu!
- Anh đừng mơ, tôi đến để kéo anh về thì có!
- Vô ích thôi, ý anh đã quyết rồi, chú đừng cản!
- Nếu không muốn lập lại vết xe đổ của ba mình, thì anh hãy ở lại đi!
- Cậu nói vậy nghĩa là sao?
.........................
Trên bến cảng, Trinh chậm rải bước đều trên con đường nhựa bằng phẳng êm ru. Chính tại nơi này 10 năm trước, cô đã được chạm chân đến thành phố đầy phồn hoa và náo nhiệt này. Không ngờ chỉ ngần ấy thời gian, cô đã trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống, được gặp gỡ nhiều người và gắn bó sâu sắc với một người. Ánh mắt thoáng xa xăm theo dòng sông phẳng lặng, cô khẽ nói với đứa con trong bụng mình: “Hai mẹ con mình hãy cùng chờ ba trở về nhé! Sẽ không lâu đâu con à!”
Bỗng từ đâu cơn gió biển ùa đến, lùa qua làn tóc phất phơ bay, hương vị quen thuộc đến lạ thường. Phía ngoài khơi xa, những con tàu đồ sộ nguy nga sau bao ngày phong ba nơi đại dương rộng lớn, nay đã cập bến yên bình.
***HẾT***
- Thật là một thiếu sót đang chê trách khi bỏ đi một thành viên đã góp phần không hề nhỏ cho thành công hôm nay. Cũng chính vì thế, những tính năng mà các vị vừa chiêm ngưỡng chưa hoàn toàn là vượt trội và hoàn hảo nhất!
Mọi người dáo dác nhìn quanh xem ai đã cất tiếng nói đó, giọng nói cực kỳ quen thuộc. Ngay giữa trung tâm phòng chiếu, tấm màn tự động rẽ ra, một dáng người dong dỏng cao xuất hiện, chẳng phải ai xa lạ, chính là Lê Khôi Nguyên – thành viên bị loại ra khỏi dự án nâng cấp phiên bản vào phút cuối. Tất cả đều kinh ngạc, không biết sự có mặt của cậu ta trong buổi ra mắt này là có ý định gì, nếu chỉ định quan sát xem những tính năng của phiên bản mới như thế nào thì đâu cần phải xuất hiện nổi bật giữa đám đông như thế. Được một lúc, cậu lại nở nụ cười nửa miệng đầy gian xảo và ánh mắt sắc lẽm, nói tiếp:
- Tôi vốn là một người không thích sự nổi bật, chẳng ham hố gì mà muốn người ta chú ý đến mình. Cho nên việc xuất hiện đầy hoành tráng và bắt mắt như vầy là có lý do. Vì những gì các vị vừa mới xem xong chỉ là “món khai vị”, làm nền cho phần “trình diễn” sắp tới của tôi. Phiên bản vượt xa hơn rất nhiều so với những tính năng trong X.04!
Màn hình vụt sáng, những hình ảnh di chuyển theo hiệu ứng 3D mà tất nhiên trước đó, Nguyên đã nhờ các nhân viên hội trường phát cho mỗi người một chiếc kính để có thể theo dõi. Đoạn phim kéo dài trong 9 phút, trình bày rất khái quát và rõ ràng những quy trình tạo nên một bản quyền tin học ưu việt, được mở rộng ra khắp Châu Á với sự duyệt trình công nghệ của 3 nước hùng mạnh nhất là Hàn Quốc, Trung Quốc và Nhật Bản. Điều quan trọng và “kinh khủng” hơn cả, phiên bản này không chỉ trình bày toàn bộ quá trình hình thành của công ty “Xuyên Việt” trong suốt 5 năm qua. Từ một trung tâm tin học nhỏ bé, vừa phục vụ một lượng nhỏ khách hàng, vừa mở lớp đào tạo học viên tin học, trong những ngày Nguyên vừa chân ướt chân ráo bước vào và chỉ mong tìm được việc làm tạm thời để kiếm được đồng lương trang trải. Bằng nhiều phương thức và không thiếu những thủ đoạn, trung tâm ngày càng nhận được sự tín nhiệm và tin tưởng từ phía khách hàng, mở rộng địa phận, nâng cấp thành một công ty tư nhân rồi phát triển nên một tập đoàn hùng mạnh như hôm nay. Tất cả không chỉ có sự cố gắng nổ lực mà còn là những mánh lới, gian xảo trong từng bản hợp đồng mà sếp Tổng là người “chủ trì” làm nên. Đã có lúc, Nguyên nghĩ mình không thể làm việc lâu bền trong một môi trường có quá nhiều điểm tối, thiếu lành mạnh như vậy, nhưng rồi cậu vẫn bị buộc chặt bởi một sợi dây vô hình nào đó cho đến tận hôm nay.
Trải qua 9 phút nín thở theo dõi từng đoạn phim đầy kịch tính trong X.05, phiên bản gần như hoàn hảo tuyệt đối về những thông tin ưu việt toàn cầu, vượt trội gấp bội so với X.04. Tất cả các thành viên trong hội trường đều bàng hoàng kinh ngạc, một tay lính điều hành trẻ tuổi tại sao lại có khả năng làm nên kỳ tích lớn lao như thế? Trong khi biết bao nhiêu người phải đổ rất nhiều công sức và tâm huyết suốt nhiều năm mới đạt được. Đơn giản vì đây là công trình nghiên cứu đã được Nguyên giấu kỹ trong thời gian làm việc ở Úc, cùng những kiến thức sỡ trường đã được chính sếp Tổng – người cậu lật đổ ách thống trị hôm nay, tin tưởng truyền đạt. Quá đỗi bất ngờ và sốc nặng, ông Tổng ngã quỵ, mọi người đưa ông vào bệnh viện. Nguyên đã thắng, đã trả được mối hận mà cậu nung nấu bấy lâu, nhưng sao cậu chẳng thấy sung sướng? Vì cậu không được bất kỳ ai, người thân nào chúc mừng và tán dương cả, vì những điều cậu làm chỉ càng khiến bản thân rơi vào cô độc và bi kịch của đau thương…
Có một điều mà tất cả mọi người trong công ty đều không biết, ngoại trừ bác sĩ riêng của ông Tổng. Ông vốn đã bị bệnh cao huyết áp và co thắt cơ tim hơn 7 năm nay, bệnh tình ngày một trở nặng, chẳng kéo dài được bao lâu, nay lại càng rơi vào nguy kịch. Biết mình không thể cầm cự nổi nữa, ông Tổng gọi luật sư đem bản di chúc mà mình đã soạn ra cách đây 2 năm (tức sau khi biết được Nguyên là đứa con trai còn lại của mình). Ông cho gọi luôn cả mẹ Huy và mẹ Nguyên tới, biết được sự việc Nguyên ngăn cản bà:
- Mẹ tới đó làm gì? Bộ tính nghe ổng đọc di chúc chia gia tài hả? Con không cần đâu!
- Đồ bất hiếu! Sao con lại có thể đối xử với cha mình như vậy được chứ!
- Hứ, bi kịch này là do ông ta tạo ra, thì chính ổng phải nhận lấy hậu quả. Con không hề hãm hại, chỉ phơi bày sự thật thôi!
- Câm ngay!
Vừa dứt câu, Nguyên bị nhận ngay một cái tát từ mẹ mình, cậu ôm mặt nhìn bà kinh ngạc, nước mắt bà chảy dài trên đôi gò má đã khô nhăn vì năm tháng khổ đau… Bà nắm chặt lấy tay Nguyên kéo cậu vào phòng bệnh ông Tổng đang nằm:
- Đi theo ta, vào gặp ông ấy. Nếu không người hối hận và mang tội suốt đời sẽ là con đó!
Cậu im lặng đi theo, mẹ của Huy đã ngồi cạnh giường bệnh từ lúc nào, trông bà cũng đau khổ và tiều tụy không kém, cũng phải thôi, con trai giờ không biết sống chết ra sao, người chồng hờ nay lại gần đất xa trời nữa. Mẹ Nguyên cũng ngồi xuống bên cạnh, hai người đàn bà chung chồng nhìn nhau thân thiện hiền từ, cúi đầu chào nhau rồi cùng nhìn về ông Tổng. Hơi thở yếu ớt, ông cất tiếng nói:
- Tôi biết… Tôi có lỗi với hai bà nhiều lắm… Một người đàn ông đa tình, vô trách nhiệm, chỉ toàn mang lại khổ đau cho những người phụ nữ bên cạnh mình. Hậu quả mà tôi gánh lấy hôm nay… tôi chẳng oán than gì cả. Chỉ mong nhận được sự tha thứ và cảm thông từ hai bà… cùng các con… là đủ rồi…
Khi nói đến đó, mắt ông hướng về Nguyên, cảm giác như muốn mong chờ sự tha thứ. Nguyên im lặng, quay mặt đi chỗ khác, như sợ phải bắt gặp ánh nhìn vốn nghiêm nghị nay sao quá đỗi hiền từ của ông…
- Tôi chẳng còn người thân nào hết. Chỉ còn hai bà là người tôi tin tưởng… Sau khi tôi ra đi, luật sư sẽ thay tôi đọc bản di chúc này!
Mẹ Huy nói trong tiếng nấc:
- Ông đừng nói gỡ… Ông không sao đâu! Sẽ khỏe lại thôi mà! Ông phải chờ để gặp thằng Huy nữa chứ!
- Phải rồi, ông phải sống để chứng kiến sự trưởng thành của các con mình nữa… - Mẹ Nguyên tiếp lời trong sự chua xót.
Ông nhìn hai bà rồi mỉm cười mãn nguyện:
- Tất cả mọi thứ, tôi đều đã hoàn thành cả rồi. Về thằng Huy, tôi tin là nó vẫn còn sống, nó là một đứa hiền lành, chất phát, biết nghe lời và chịu khó, rồi sẽ tìm lấy thành quả cho mình. Nhưng vì nó quá thật thà, dễ bị người ta lợi dụng, nên tôi đã có phần ưu ái nó hơn mức cho phép. Dù trong thâm tâm, tôi rất mong mỏi được nhận lại con mình. Nhưng tôi tự thấy mình không xứng, thà rằng làm người đỡ đầu, giúp đỡ bước đường đời của con mình qua danh nghĩa cấp trên sẽ tốt hơn. Nhưng có lẽ, tôi vẫn chưa làm tốt, nên mới để các con hiểu lầm và oán hận tôi như thế…
Nguyên chợt thấy tim đau nhói, mọi sự thật khi được hiểu ra sao đau lòng quá. Có phải đã quá muộn rồi không, việc nhìn nhận vào lúc này có còn ý nghĩa? Cậu bước tới gần nhìn kỹ gương mặt ông, như muốn nói lên điều gì đó, nhưng tay ông đã buông lơi, mắt nhắm nghiền, không cử động, tiếng nấc nghẹn ngào thảm thiết của hai người mẹ… Ông đã ra đi…
------------------
Đúng 2 ngày sau, Huy trở về, lành lặn nguyên vẹn đúng như lời ông Tổng tiên đoán. Cậu đã không chết, nhờ tốc độ dòng thác chảy nhẹ cuốn cậu vào trong vách, chỉ bị chút chấn thương nhẹ ở đầu. Mọi việc sáng tỏ, Nguyên được minh oan, nhưng hơn cả vào lúc này là nỗi đau mất đi người cha kính mến, trong nỗi bàng hoàng vì không được thấy mặt lần cuối cùng, vẻ mặt Huy trông thật đáng thương, dù cố kìm nén những giọt nước mắt, nhưng trong đáy sâu như dòng suối đang cuộn trào.
Tang lễ diễn ra 3 ngày rồi đem ông chôn cất trang trọng. Di chúc được công bố, hai chi nhánh lớn điều hành phía Nam, trung tâm lớn được giao cho Nguyên và chi nhánh phía Bắc giao cho Huy, phần gia tài mà ông Tổng đã tích lũy cả đời gồm hơn 10 triệu đô la, nay được chia đều cho hai bà vợ, đồng thời mỗi người sẽ được chu cấp một biệt thự trong địa bàn thành phố. Nguyên từ chối nhận phần hưởng di chúc của mình, giao hết phần gia tài cho mẹ, vì bà xứng đáng được hưởng chứ cậu thì không. Nguyên giao hết quyền quản lý điều hành cho Huy và có ý định đi Mĩ du học, cũng là thời gian để cậu tĩnh tâm cho những điều đã qua.
..........................
Sân bay thưa thớt người, giữa dòng đời tấp nập, sao Nguyên thấy mình lẻ loi đến vô cùng. Dù mẹ đã hết sức khuyên ngăn, nhưng cậu vẫn dứt khoát ra đi. Tiến vào phòng lấy visa xuất cảnh, chợt Nguyên nghe tiếng gọi:
- Anh Nguyên!
Cậu quay lại nhìn, một người từ xa chạy đến với vẻ hấp tấp. Ra đó là Huy…
Tại phòng khám phụ sản quận 4, Trinh vừa nhận được giấy kết quả siêu âm trên tay với lời dặn bác sĩ:
- Cô đã có thai được hơn 2 tuần rồi. Nên chú ý trong đi lại và tịnh dưỡng thật tốt!
...........................
Giữa khoảng sân vắng lặng, hai chàng trai cùng cha khác mẹ đứng đối diện nhau, ánh mắt không còn hiện lên vẻ oán hận và thù ghét nữa.
- Chú đến tiễn anh đấy à? Không cần đâu!
- Anh đừng mơ, tôi đến để kéo anh về thì có!
- Vô ích thôi, ý anh đã quyết rồi, chú đừng cản!
- Nếu không muốn lập lại vết xe đổ của ba mình, thì anh hãy ở lại đi!
- Cậu nói vậy nghĩa là sao?
.........................
Trên bến cảng, Trinh chậm rải bước đều trên con đường nhựa bằng phẳng êm ru. Chính tại nơi này 10 năm trước, cô đã được chạm chân đến thành phố đầy phồn hoa và náo nhiệt này. Không ngờ chỉ ngần ấy thời gian, cô đã trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống, được gặp gỡ nhiều người và gắn bó sâu sắc với một người. Ánh mắt thoáng xa xăm theo dòng sông phẳng lặng, cô khẽ nói với đứa con trong bụng mình: “Hai mẹ con mình hãy cùng chờ ba trở về nhé! Sẽ không lâu đâu con à!”
Bỗng từ đâu cơn gió biển ùa đến, lùa qua làn tóc phất phơ bay, hương vị quen thuộc đến lạ thường. Phía ngoài khơi xa, những con tàu đồ sộ nguy nga sau bao ngày phong ba nơi đại dương rộng lớn, nay đã cập bến yên bình.
***HẾT***
/15
|