Cứ mỗi nửa tháng sẽ có thái y đến bắt mạch cho nàng một lần, trên người Tô Đường có chút không ổn, thái y đều rõ như lòng bàn tay.
Lúc này đến thỉnh bình an mạch, Tô Đường rõ ràng nhìn thấy trên mặt thái y biểu tình cổ quái rất nhiều, một tay tiếp tục xem lại mạch trạng, một tay không ngừng vuốt chòm râu.
Tô Đường lập tức trở nên căng thẳng, còn tưởng rằng mình mắc phải bệnh gì.
Thái y xem mạch xong, trước cái nhìn chăm chú lo lắng của Tô Đường nói: "Vi thần chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương đã có thai hơn một tháng rồi!"
Tô Đường nghe xong lúc đầu còn chưa kịp phản ứng lại, qua một hồi mới ngơ ngác nhìn chăm chú vào bụng của mình.
Bàn tay nàng sờ lên bụng mình, thật cẩn thận hỏi: "Đây là. . . . . . là thật sao?"
Thái y cười nói: "Vi thần đã xem qua, vô cùng chính xác."
Lại lần nữa nhận được câu trả lời quả quyết, nháy mắt niềm vui sướng chiếm cứ lấy Tô Đường.
Nàng thích trẻ con biết bao nhiêu, bây giờ trong bụng mình cũng có một tiểu hài tử, cảm giác làm mẹ lạ lẫm bao phủ toàn thân, Tô Đường cảm thấy cả người mình đều đang sáng lên.
Nàng sắp làm mẹ rồi!
Tống Hoành sau khi nhận được tin tức cũng chạy vọt tới Thục Kì cung, nhìn thấy Tô Đường chờ ở bên trong, vốn muốn tiến lên gắt gao ôm nàng vào trong ngực, nhưng lúc ngón tay đụng tới Tô Đường lại rụt trở về, lý trí nói với hắn Tô Đường bây giờ là một phụ nữ có thai yếu ớt không chịu nổi sức ép.
Tống Hoành xoa xoa tay vây quanh bên người Tô Đường, ánh mắt đến chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm bụng nàng: "Đường Đường."
Tô Đường rất hào phóng để cho Tống Hoành nhìn bụng mình, kỳ thật đứa nhỏ bây giờ vẫn còn rất nhỏ, bụng nàng phẳng đến không thể phẳng hơn, nhưng Tống Hoành nhìn thấy bụng Tô Đường, vẫn như cũ hạnh phúc sục sôi.
Không uổng công hắn vất vả cần cù cày cấy như vậy, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Hai người mới làm cha làm mẹ lần đầu trải qua thời kì vô cùng căng thẳng, chính thức bắt đầu nghênh đón đứa con đầu tiên của hai người ra đời.
Tô Đường trở thành phụ nữ có thai, chuyện xấu trước kia mỗi buổi tối nào cũng phải làm đều làm không được, Tống Hoành ôm Tô Đường nằm ngủ trong ngực, vừa ngắm khuôn mặt nàng yên tĩnh nằm ngủ, vừa nhẹ nhàng xoa cái bụng càng ngày càng lớn của nàng.
Đáng giá!
Tống Hoành thật sự hạnh phúc, không chỉ bởi vì Hoàng đế độc đinh như hắn rốt cuộc cũng có con, mà còn bởi vì mẫu thân của đứa nhỏ là Tô Đường, Tô Đường mà hắn yêu.
Tưởng tượng đến tiểu tử mang huyết mạch của hắn cùng Tô Đường kia tương lai sẽ cất tiếng khóc chào đời, Tống Hoành cảm động đến mắt cũng cay cay.
***
Đứa nhỏ sắp ra đời, chuyện quan trọng nhất, chắc chắn chính là đặt tên cho nó .
Đứa con đầu lòng từ trước tới này luôn luôn được đặt biệt coi trọng, loại việc đặt tên này không thể nào qua loa được, vì thế Tô Đường, Tống Hoành còn có cả Thái hậu rối rắm từ khi bụng Tô Đường bằng phẳng đến khi bụng Tô Đường lớn lên, lúc thì cảm thấy cái tên này hay, lúc khác lại cảm thấy cái tên kia không tồi, cho nên tên của tiểu tử trong bụng Tô Đường, mãi cho đến khi sắp sinh còn chưa quyết định được.
Nhưng từ khi bụng Tô Đường lớn, đi lại không tiện, Tống Hoành trừ việc mỗi ngày vào triều dường như là một tấc cũng không rời, ngay cả tấu chương cũng chuyển đến trong cung Tô Đường, ngồi ở bên người nàng phê, sợ xảy ra sơ xuất.
Cách thời gian thái y nói nửa tháng nữa sẽ hạ sinh, Tô Đường ôm cái bụng lớn, lười biếng nằm trên sạp giường nhỏ phơi nắng, Tô Đường nằm nằm liền buồn ngủ, trên người phủ một lớp chăn, Tống Hoành ở bên người nàng lật tấu chương, cách một hồi lại ngẩng đầu nhìn Tô Đường cùng bụng của nàng, mặt mày mỉm cười.
Như vậy với hai người là đủ rồi, năm tháng tĩnh lặng yên bình.
Nhưng chờ đến khi Tống Hoành ngẩng đầu lần nữa phát hiện dưới thân Tô Đường một mảnh màu thẫm ẩm ướt xuất hiện, năm tháng đột nhiên không còn tốt đẹp như vậy.
Tô Đường còn đang ngủ say, có dòng chất lỏng từ dưới thân nàng không ngừng trào ra, nàng thỉnh thoảng mặt nhăn nhíu, Tống Hoành lộ vẻ đờ đẫn đi qua, đưa tay đụng đến cái dòng chất lỏng kia, rốt cục mớ có phản ứng, đáy lòng “uỳnh” một tiếng.
"Tuyên! Thái! Y!"
Tô Đường bị Tống Hoành dọa tỉnh.
Nàng đang muốn mở miệng phê bình Tống Hoành phá rối giấc mộng, bụng lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn run rẩy.
Tô Đường ôm bụng kinh hô một tiếng: "Đau ——"
Sau đó ác mộng của nàng bắt đầu.
Tô Đường biết lúc sinh sẽ đau, nhưng lại không biết lúc sinh đứa nhỏ lại đau đến như vậy, nàng gắt gao cầm lấy trụ giường, ngón tay siết chặt đến xanh trắng, mồ hôi chảy ra ướt sũng dính trên gương mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, khớp hàm cắn chặt, cảm thấy mình như sắp bị chia ra thành hai nửa.
Chín tháng trước nàng vô cùng chờ mong đứa nhỏ chào đời, tất cả những trận đau trước kia đều xem như không có.
Tô Đường đau đến chết đi sống lại, đến cuối cùng cả người hết sức lực, dày vò tròn cả một đêm, mới gian nan sinh ra một tiểu tử béo múp bảy cân rưỡi, tiếng khóc rõ to.
Tống Hoành canh giữ bên ngoài một đêm, lúc nghe thấy mẫu tử bình an, sợi dây thắt chặt trong lòng cả một đêm cuối cùng cũng được thả lỏng, vọt vào phòng sinh, nghe thấy mùi máu tanh nồng đậm, nhìn Tô Đường trên giường cả người mồ hôi như vừa vớt từ nước ra, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
***
Tô Đường chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực, sau đó bên tai liền nghe được tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh, bà mụ nói chúc mừng nương nương, là một Hoàng tử.
Nhưng nàng thật sự ngay cả sức trợn mắt cũng không có, trước mắt tối sầm.
Một đêm ngọt ngào.
Lúc Tô Đường một lần nữa tỉnh lại, trong tay Tống Hoành ôm một cái tã lót, mắt đầy tơ máu, trên mặt còn có chút mồ hôi, một tấc cũng không rời canh giữ bên giường nàng.
Tống Hoành nhìn thấy Tô Đường tỉnh: "Đường Đường."
Hắn ôm tã lót trong tay đưa tới trước mắt Tô Đường, nghẹn ngào nói: "Con của chúng ta, Đường Đường nàng nhìn xem. Đáng yêu biết bao."
Tô Đường không nói gì, yên lặng nhìn chằm chằm đứa nhỏ.
Tống Hoành tiếp tục nói: "Nàng đặt cho nó một cái tên được không? Tống gì cũng được."
Tống Hoành vẫn quyết định đem chuyện đặt tên cho đứa nhỏ giao cho Tô Đường, dù sao nàng mới là người vất vả sinh hạ đứa nhỏ.
Tô Đường không nghe rõ lúc sau Tống Hoành nói gì đó, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trong tả lót kia, đỏ rực, nhiều nếp nhăn, lúc này nó đang im lặng ngủ, thoạt nhìn còn nhỏ và yếu ớt, vẻ mặt hồn nhiên vô hại.
Nhưng mà tiểu tử kia, lại ở trong bụng nàng chậm chạp không chịu ra, gây sức ép cho nàng cả một đêm, làm cho nàng thống khổ.
Tô Đường nhìn nhìn lại đột nhiên bật khóc, có chút bối rối của một người làm mẹ, có đau đớn cùng ủy khuất, còn có chút u oán với tiểu tử lúc vừa sinh ra đã liên tiếp khi dễ mẫu thân.
Ngay cả nhi tử mình sinh ra đã tra tấn nàng như vậy, Tô Đường càng nghĩ càng ủy khuất, giờ phút này hận chết tiểu tử kia, nàng quyết định không cần nó, vừa khóc vừa đẩy cánh tay ôm đứa nhỏ đưa tới của Tống Hoành, khóc ròng nói: "Tặng người! Tặng người!"
Tống Hoành hỏi nên đặt tên gì xong lại nhận được câu trả lời như vậy, ngẩn ra, sau đó cúi đầu tự hỏi một phen, cuối cùng từ từ nói: "Tên là ‘ Tống Nhân’ a. . . . . ."
Kết quả là, tiểu tử ngủ đến mặt mũi vô hại kia, có tên gọi đầu tiên trong cuộc đời mình— tiểu bằng hữu "Tống Nhân"*!
/85
|