Chuyện mà Tống Hoành lo lắng nhất đã xảy ra.
Đó chính là Tô Đường đã yêu cảm giác trở thành nam nhân, không định giao trả thân xác lại cho hắn.
Tống Hoành trơ mắt nhìn Tô Đường dùng thân thể hắn tiêu diêu tự tại, còn chính mình, lại bị cái gọi là "kinh nguyệt" gì đó tra tấn đến sứt đầu mẻ trán.
Trước khi ngủ Tống Hoành học bộ dạng của Tô Đường lúc trước cầu nguyện "Ta muốn làm một nam nhân ta muốn làm một nam nhân", nhưng mà ông trời cho lời nguyện cầu của Tô Đường linh nghiệm, Tô Đường thành công biến thành nam nhân, còn lời nguyện cầu của Tống Hoành không ai phản ứng, ngày hôm sau vẫn tỉnh lại trong thân thể Tô Đường.
Tống Hoành gấp đến độ dậm chân, nghĩ hết tất cả các loại biện pháp muốn đổi trở về, hắn bắt được lão đạo sĩ lúc xưa giúp hắn đến thế giới hiện đại tìm Tô Đường, lão đạo sĩ bấm ngón tính toán, quả thực tìm được biện pháp giúp hắn trở về.
Tô Đường vốn đang dùng thân thể của Tống Hoành vô cùng thuận lợi, vừa nghe thấy Tống Hoành đã tìm được biện pháp đổi trở lại, lập tức bắt lấy góc áo của Tống Hoành cầu xin: "Hoàng Thượng, cho ta mượn thân thể của ngươi chơi thêm hai ngày nữa được không. Xin ngươi, xin ngươi."
Tống Hoành nghe được chữ "chơi" kia lông mi nhảy lên, giống như liên tưởng đến hình ảnh Tô Đường tùy tiện đùa bỡn thân thể hắn, sợ run cả người, lập tức không nể mặt cự tuyệt: "Không được, phải lập tức đổi trở về."
Miệng Tô Đường dựng đứng lên.
Lão đạo sĩ vân vê bộ râu, trình bày với hai người biện pháp để hoán đổi trở về ——
Muốn một lần quay về làm nam ( nữ ) nhân? Âm dương trao đổi bổ sung, nhị vị chỉ cần động phòng một lần liền được, khi đó tinh khí tụ hội, thần hồn tự nhiên sẽ quay về.
"Thế nào? Có phải rất đơn giản hay không?" Lão đạo sĩ xoa xoa tay, cực kỳ hứng thú hỏi.
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Tô Đường cảm thấy có thể mình cả đời phải làm nam nhân.
Bởi vì mặc kệ Tống Hoành như thế nào, nàng, trước mắt làm một gã nam nhân giả thay đổi giữa chừng, đối với loại chuyện động phòng này, tuyệt đối không thể cứng lên nổi.
Trời đất của Tống Hoành đều đổ sụp xuống.
Cho nên nói, nếu muốn quay về làm nam nhân, biện pháp chính là tiếp tục làm nữ nhân, sau đó. . . . . . bị Tô Đường đang chiếm lấy thân thể hắn kia. . . . . .?
Thế này còn không bằng trực tiếp giết hắn!
"Không còn biện pháp nào khác sao?" Tống Hoành nắm lấy vạt áo của lão đạo sĩ, khàn giọng chất vấn. Đáng tiếc bây giờ hắn đang dùng chính là thân thể của Tô Đường, Tô Đường người đẹp giọng ngọt khí chất yêu kiều, Tống Hoành khàn giọng chất vấn nghe cứ như là đang làm nũng.
Tô Đường ở một bên không khỏi cảm thán chính mình làm sao có thể ngọt như vậy.
Lão đạo sĩ nơm nớp lo sợ lắc đầu, hơn nữa còn tỏ vẻ cho dù giết hắn, hắn cũng chỉ có một cách này thôi.
Tống Hoành buông vạt áo lão đạo sĩ ra, cả người như bị lột da rút gân xụi lơ xuống, suốt một ngày không ăn cơm.
Tô Đường nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Tống Hoành cũng không vui nổi.
Đến nổi như vậy sao? Không muốn bị nàng xx như vậy, làm giống như nàng muốn … lắm không bằng, nàng… nàng căn bản đối với hắn không cứng lên nổi nha, hừ!
Vì thế một ngày cứ quỷ dị như vậy mà qua đi.
Tống Hoành rốt cuộc đã kết thúc những ngày mỗi lần thay băng vệ sinh đều lo lắng có khi nào mình ra máu quá nhiều mà chết không, sau đó lạnh lùng chứng kiến Tô Đường dùng thân thể hắn tiêu diêu tự tại.
Tô Đường dính trên giường không muốn ngự triều sớm?
Hắn nhịn.
Tô Đường không biết phê tấu chương?
Hắn giúp nàng phê.
Tô Đường đùa bỡn thân thể hắn, bại hoại thanh danh thẳng nam của hắn?
Chuyện này đặc biệt quá đáng!
Tô Đường tuy nói làm nam nhân vài ngày, nhưng thật ra nội tâm vẫn là một nữ nhân, che dấu không được thiên tính làm nữ tử nghiệp dư, mỗi ngày buổi sáng soi gương đều phải oán giận kiểu dáng long bào của Tống Hoành quá ít màu sắc, quá đơn điệu, không đẹp một chút nào, nhất là lúc nhìn thấy phủ Nội Vụ lại may cho Hoàng hậu mấy bộ xiêm y xinh đẹp, thật sự vô cùng thèm thuồng.
Đáng tiếc mấy bộ xiêm y kia Tống Hoành một bộ cũng không mặc, làm một tên nam nhân, bây giờ mỗi ngày đều bắt hắn mặc nữ trang đã là cực hạn, chẳng lẽ còn muốn hắn mỗi ngày trang điểm lộng lẫy xinh đẹp? Tống Hoành là người đầu tiên không tha thứ cho chính mình.
Một ngày, Tống Hoành làm "Hoàng hậu", theo lệ tới ngày đến Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu, Tô Đường trở lại Thục Kì cung của mình, lấy mấy bộ xiêm y nàng thèm thuồng đã lâu ra.
Váy áo đẹp như vậy mà không mặc lên người quả thực là một loại tra tấn, Tô Đường đang cầm quần áo mới lo trái nghĩ phải, rốt cuộc bảo cung nhân trong phòng lui ra, giống như kẻ trộm, mặc nữ trang vào.
Quần áo phủ Nội Vụ may cho nàng mặc lên thân thể Tống Hoành quả nhiên là bị chật, nhưng cũng không đến nổi, Tô Đường mặc nữ trang soi soi gương, lại cảm thấy gương mặt nam nhân của Tống Hoành trong gương rất chướng mắt, vì thế tìm son và kẻ mắt, trang điểm vô cùng tinh xảo.
Tô Đường trang điểm xong, nhìn gương mặt trong gương, kinh diễm.
Không nghĩ tới tướng mạo của Hoàng Thượng, trang điểm thành nữ nhân, mà lại cũng khuynh quốc khuynh thành.
Tô Đường một mình, vui vẻ mà cầm tà váy xoay quanh phòng như khiêu vũ, tự mình thưởng thức say mê.
Bên kia, hai người Tống Hoành cùng thái hậu, đang trên đường đi đến Thục Kì cung.
Thái hậu hôm nay không vui lắm, bởi vì cảm thấy con dâu đến thỉnh an không có dịu dàng đáng yên như trước kia, lại có chút giống như đứa con hư kia của bà, mặt mày cứng nhắc, bộ dáng lên mặt.
Cung nữ nói Hoàng Thượng một mực ở trong Tẩm điện của Thục Kì cung, cũng không biết đang làm cái gì, không cần người hầu hạ.
Thái hậu cùng Tống Hoành cùng nhau đứng trước cửa Tẩm điện của Thục Kì cung.
Lí Đức Toàn liếc nhìn tiểu thái giám canh trước cửa, tiểu thái giám liền quy củ mà mở cửa ra.
Tống Hoành đỡ thái hậu đi vào trong.
Tống Hoành đầu tiên là nghe được một trận cười. Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.
Hai người đến gần, chỉ thấy nên trong Tẩm điện, một thân hình cao lớn dị thường, mặc cung trang hoa lệ, hai gò má "nữ tử" hồng hào, đang ở một mình nâng váy tung tăng nhảy múa.
Tô Đường xoay tròn một nửa, nhìn thấy thái hậu cùng Tống Hoành đột nhiên xuất hiện, ngừng lại.
Tống Hoành nhìn thấy "chính mình" đối diện mặc nữ trang, cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.
Thái hậu đang nhìn cho rõ mặt mũi của "nữ tử" kia, lập tức sợ tới mức huyết áp tăng cao, run rẩy đưa tay, chỉ về phía đứa con của mình trong bộ dạng "Đại thần giả gái" bên trong: "Hoành… Hoành… Hoành Nhi!"
Tô Đường cầm váy, nở nụ cười xấu hổ, dùng ngữ khí bình thường hỏi hai người đối diện: "Các ngươi nói ta mặc như vậy. . . . . . đẹp, đẹp không?"
***
Chuyện này vừa xong, Tống Hoành vì danh dự thẳng nam của chính mình mà suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cho Tô Đường dùng thân thể hắn làm xằng làm bậy nữa.
Vì thế buổi tối, Tô Đường mới vừa ngồi xuống trên giường, liền nhìn thấy Tống Hoành mặt âm trầm, từng bước từng bước tới gần mình.
Tô Đường biết mình đã làm sai, vì thế đầu tiên là xin lỗi: "Hoàng Thượng ta sai rồi."
Tống Hoành hừ một tiếng, vừa đến gần vừa cởi y phục, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Chờ đến khi Tống Hoành đi đến giường trên thân chỉ còn một cái yếm, hắn còn đem Tô Đường dồn vào góc giường, nửa quỳ ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống liếc nàng, môi mỏng khẽ mở: "Đường Đường, nàng có thể làm được."
Tô Đường nhìn thấy thân thể của chính mình trước mắt, kêu lên một tiếng, ôm đầu gối cầu xin cự tuyệt: "Ta không thể, ta thật sự không dậy được hu hu . . . . ."
Ngữ khí Tống Hoành hùng hổ xen ngang: "Đường Đường, nàng phải vượt qua, nếu không chúng ta vĩnh viễn không thể trở lại!"
Hắn làm bộ vươn ma trảo về phía Tô Đường, nhưng Tô Đường đánh chết cũng không muốn chính mình xx chính mình, dưới tình thế cấp bách lại bắt chặt được cổ tay Tống Hoành.
Bây giờ Tô Đường đang dùng thân thể của Tống Hoành, sức lực đương nhiên cũng là của Tống Hoành, bắt được hay cánh tay của "chính mình", sau đó hơi hơi dùng sức, liền dễ dàng đem Tống Hoành đặt ở dưới thân.
Tô Đường nước mắt lưng tròng: "Hoàng Thượng, ngươi không nên ép ta."
Tống Hoành vùng vẫy hai cái rồi không giãy giụa nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng cho rằng trẫm muốn sao? Không được, tối nay phải đổi trở về!"
Tống Hoành tuy rằng bây giờ dùng thân thể yếu ớt của Tô Đường, nhưng chiêu thức võ công vẫn còn, hai người tới lui mấy vòng, Tô Đường hoàn toàn cậy mạnh áp chế Tống Hoành, mắt thấy Tống Hoành sắp dùng chiêu thức giãy ra, Tô Đường quýnh lên, một bên dùng đùi giữ thân mình đang giãy giụa của Tống Hoành, một tay quơ được đai lưng hai người, sau đó vèo vèo, thừa dịp loạn đem hay tay Tống Hoành cột vào trên giường.
Làm xong này hết thảy, Tô Đường mệt đến mức thở hồng hộc.
Tống Hoành không thể tin được cảm nhận cảm giác cổ tay bị trói, mở to hai mắt nhìn Tô Đường: "Nang đang làm cái gì?"
Tô Đường ủy khuất muốn chết, bĩu môi quay lưng đi: "Ta đã nói ta không được! Ai bảo ngươi ép ta !"
Tống Hoành không ngờ tới có một ngày mình bị Tô Đường cột vào trên giường, sắp tức điên lên: "Nàng mau cởi ra cho ta!"
"Ta không cởi!" Tô Đường tùy hứng, "Vừa cởi ra ngươi sẽ ép ta làm cái kia với ngươi! Ta đã nói ta làm không được!"
Tô Đường vừa nói, vừa định bỏ lại Tống Hoành một mình trên giường, mình xoay người xuống giường, nhưng nàng vừa làm xong chuyện xấu, hô hấp đột nhiên không thông, liền ngay cả bước chân cũng không vững, vừa xuống giường chân mềm ra, "ai da" một tiếng, Tô Đường té ngã, đầu đập xuống đất một phát không nhẹ.
Tô Đường không cảm thấy đau đớn, nhưng cảm thấy trong đầu nổi lên một trận thiên toàn địa chuyển.
Đợi cho đến khi nàng tỉnh lại, Tô Đường nhìn thấy đỉnh màn, kỳ lạ, vừa rồi không phải là nàng ngã xuống giường sao, sao lại còn nằm ở trên giường.
Tô Đường giật giật tay, đột nhiên phát hiện hay cổ tay của mình lại bị cột chặt vào đầu giường, cả người giống như con cá nằm trên một cái thớt gỗ đợi người làm thịt.
Nàng cảm thấy lạnh cả người, vừa cúi đầu, thấy trên người mình chỉ mặc một cái yếm màu hồng nhạt.
Đây là thân thể của một nữ tử, làn da tuyết trắng, có ngực.
Nữ tử. . . . . .
Tô Đường nhất thời rùng mình, nàng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn xuống dưới giường.
Tống Hoành ngoài cười nhưng trong không cười lại gần, đầu tiên là đưa tay sờ sờ hai má Tô Đường, sau đó đưa tay đến hay cổ tay Tô Đường bị trói lại.
Tô Đường tưởng rằng Tống Hoành sẽ giúp nàng cởi ra, nhưng lại nghe thấy Tống Hoành đột nhiên cười nhẹ hai tiếng, sau đó vừa dùng ngón tay vuốt ve vành tai non mềm của Tô Đường, vừa âm trầm hỏi:
"Đường Đường, tự mình trói mình, cảm giác thế nào?"
Tô Đường nhắm chặt mắt lại, không dám nghỉ đến bước tiếp theo.
_Hoàn_
/85
|