Lời này như viên đá ném vào hồ sâu, khuấy lên muôn vàn bọt sóng.
Thân ảnh cao lớn của Vệ Cẩn cứng đờ, hắn sải bước tiến lên, long bào cẩm tú phủ hơn phân nửa thân mình nhỏ bé của Khương Nhiêu.
Mà Hoàng hậu ngồi thẳng phía sau, khóe miệng cong lên một chút, nét mặt vô cùng mỹ lệ, mắt lạnh nhìn trò hề huynh muội thân thiết này sẽ gặp kết cục thế nào.
Phong Quý phi, đóng phượng ấn, chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối thôi!
Nàng đã sớm biết được tin này, mà bằng cơ sở ngầm trải rộng của Tạ thị các nàng, lai lịch của Yên Tần Hầu phu nhân đã sớm bị nàng tra xét rõ ràng.
Nói là trời giúp cũng không quá đáng, nữ nhân cứ bị coi là cái đinh trong mắt này lại còn có quan hệ như vậy.
Nàng cúi người phất tay áo, im lặng không nói.
Đối với Tạ Doanh Nhu mà nói, so với đoạt đi trái tim của Vệ Cẩn thì đoạt đi quyền thế của nàng càng khiến nàng không thể chịu đựng được. Nàng sao có thể để cho Khương Nhiêu ngồi lên đầu mình?
Nhưng mà vì sao, nhìn thấy cảnh Hoàng thượng và Khương Nhiêu liều mình dây dưa như vậy, đáy lòng lại sinh ra một loại đau đớn nặng nề đến hít thở không thông, mất mát chưa bao giờ có…
Có lẽ, cả đời này, biểu ca nàng cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Ván cờ đã định, có mất cũng không hối hận.
Mà Tịnh Thái hậu cũng mang vẻ mặt đầy nghiêm túc, sắc mặt xanh mét, câu chữ bình tĩnh, “Chỉ cần ai gia còn sống một ngày, Quý phi này không thể phong.”
Không giống như Hoàng hậu, Tịnh Thái hậu mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng suy cho cùng Hoàng thượng cũng là cốt nhục của bà, bất luận như thế nào thì cũng không thể cho phép.
Khương Nhiêu thấy Vệ Cẩn đứng ở trước người, sắc mặt lạnh lẽo tựa như không có cảm xúc gì. Nàng đã hoàn toàn hiểu ra. Vì sao ngày đó hắn khác thường như thế, vì sao Mộ Thái phi lại nói như vậy, với tính tình của Vệ Cẩn, sao có thể tha thứ cho việc bà ta làm hại thai nhi trong bụng mình!
Mà nàng nghĩ đến trăm ngàn loại nguyên nhân, ngờ đâu kết cục lại là thứ tồi tệ nhất…
Nàng giật giật khóe môi, cuối cùng chỉ khẽ cười một cái, “Nô tì muốn nghe chính miệng bệ hạ nói.”
“Chưa từng nghĩ, Khương ngự thị hoá ra là huyết thống hoàng thất, nhưng bổn cung lại chậm trễ, may mà sớm nhận tổ quy tông, suýt nữa bổn cung đã làm một chuyện sai lầm.” Hoàng hậu vỗ về ngực, tựa như than thở nhưng không phải.
“Trẫm muốn cho nàng biết, Quý phi này trừ nàng ra thì không thể là ai khác.” Vệ Cẩn cười tàn nhẫn đến cực điểm, nhìn khắp bốn phía.
Ánh mắt lãnh khốc khiến Hoàng hậu không khỏi lùi bước, đó là sự khát máu ở trên chiến trường mới có.
Tịnh Thái hậu giữ chặt tay ghế gỗ mun, “Vậy phải hỏi Khương thị, ngươi có dám nguyện ý ở cùng một chỗ với ca ca mình, làm một chuyện lỗi lầm nhất thiên hạ, sinh hạ quái thai, bị quần thần dân chúng chỉ trích, bôi nhọ tên tuổi muôn đời của Hoàng thượng. Nếu ngươi dám gánh chịu tất cả, vậy thì làm đi.”
Hoàng hậu nghe xong, trong lòng không khỏi thầm bội phục cô cô, quả nhiên là kỹ năng cao hơn một bậc, những câu hợp lý này chưa bao giờ bức bách, nhưng từng chữ như đao, mỗi một đao đều hung hăng chém vào trái tim Khương thị, bức nàng đến đường cùng.
Vệ Cẩn phất tay áo, “Tất cả mọi người lui ra cho trẫm, mẫu hậu, việc riêng của trẫm, sau này người không cần quan tâm, cứ an tâm làm Tịnh Thái hậu là được, việc đã đến nước này, đừng trách trẫm không niệm tình mẫu tử.”
Tịnh Thái hậu vỗ một cái thật mạnh vào tay ghế, kịch liệt ho khan mấy tiếng, Hoàng hậu vội vàng đi qua đỡ, mắt đẹp rưng rưng, “Cô cô cũng là suy nghĩ cho bệ hạ, ngài sao có thể vì một đứa con gái mà khiến thiên hạ đại loạn, lòng người không yên…”
Vệ Cẩn siết chặt hai tay, không nhúc nhích chút nào, lại lên tiếng, “Cao Ngôn, đưa Thái hậu và Hoàng hậu hồi cung.”
Tịnh Thái hậu bình tĩnh hơi thở lại, liếc mắt nhìn Khương Nhiêu, hai người bốn mắt đối diện với nhau, “Vũ An Hầu vào triều phụ chính, phò tá Đại Chu, Hoàng thượng đang muốn chọn đế cơ hoàng thất làm thông gia với Liên thị. Nay Anh Mẫn tuổi còn nhỏ, không đủ để thành thân, các vị phong vương cũng không có nữ nhi vừa đến tuổi, ai gia thấy Khương thị nay là người tốt nhất.”
“Thái hậu thân mình không tốt, đặc biệt an dưỡng ở Vũ Hợp Cung, phái người chuyên trách đến hầu hạ, không có sự cho phép trẫm, không được tự ý ra ngoài.”
Tịnh Thái hậu ung dung đi ra đại điện, tính tình Vệ Cẩn bà cực rõ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy hắn chung tình với nữ nhân nào, chưa từng động tình, mà một khi đã là Khương Nhiêu thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mặc dù đã biết chân tướng, cũng chắc chắn không chùn bước, thà rằng phụ người trong thiên hạ, cũng tuyệt đối sẽ không tổn thương Khương Nhiêu.
Nhưng lời nói này, cũng là nói cho Khương thị nghe.
Vệ Cẩn có thể chịu được cảnh bị ngàn người chỉ trỏ, nhưng Khương thị không thể, bởi vì nàng là người làm mẹ, không phải chỉ có bản thân mình.
Một đứa trẻ được sinh ra như vậy, nhất định là số phận bất hạnh.
Cho nên Tịnh Thái hậu đoán chừng, một khi Khương thị biết được thì không thể chọn con đường nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp.
Trong điện u ám, hương lạnh tràn ngập, cơ thể hai người lạnh lẽo như nhau.
Khương Nhiêu chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, ngay cả tức giận cũng không thể, nàng vỗ về bụng, xoay người đi ra ngoài.
Vệ Cẩn đưa tay từ phía sau ôm nàng vào trong lòng, ôm chặt lại, “Trẫm sẽ điều tra rõ hết thảy, ai cũng không thể mang nàng đi.”
Bàn tay mềm mại phủ lên cổ tay hắn, dịu dàng lượn quanh, “Cho dù bệ hạ không phải là người thân của nô tì, nô tì cũng chán ghét cuộc sống trong cung, cái tư vị đi trên mũi đao như vậy cũng không tốt chút nào. Bệ hạ hẳn là nhớ rõ, lần đầu tiên, nô tì đã nói muốn xuất cung, mà nay cũng không phải là ý trời như thế.”
Vệ Cẩn dùng sức siết chặt, vặn mặt nàng lại đặt môi lên, ngăn chặn những lời nói của nàng nuốt trở về.
Sự gần gũi dây dưa đến tuyệt vọng như thế, chỉ còn lại vẻ im ắng trống trải.
Khương Nhiêu ngoan ngoãn khác thường, thật lâu sau, Vệ Cẩn mới thản nhiên nói, “Lần này, trẫm đáp ứng nàng.”
—
Hoàng thượng ngủ đêm tại Hoa Âm Các, Trần Uyển nghi tay áo đỏ thêm hương (*), đang ngồi trên Tiểu Trúc giữa hồ nghe gió ngắm trăng.
(*) ý nói hình ảnh cô gái đẹp
Nhóm cung nhân canh giữ xung quanh Tiểu Trúc, nghe thấy tiếng ti trúc dễ nghe, rượu ngon hương toả.
Vệ Cẩn vân vê chén rượu, ngửa đầu nhìn lên trời, nhưng thấy trăng tròn treo cao, lá sen cao vút lại cảm thấy bi thương.
Chẳng qua chỉ là một người con gái mà thôi, nếu nàng không quan tâm, mình cần gì phải dây dưa như thế?
Hắn uống một hơi cạn sạch, bàn tay ấm áp thơm ngát của Trần Uyển nghi xoa ngực, trước đây hắn chưa bao giờ chạm vào nàng ta, đêm nay lại phá lệ.
Mỹ nhân say nằm trên đầu gối, Vệ Cẩn xưa nay rất biết tự kiềm chế, nhưng bình sinh lại có một lần uống rượu.
Trước mắt mơ mơ màng màng, cảnh thần tiên bồng bềnh, gương mặt hé ra hình như là Khương Nhiêu, nhưng lại mờ mờ ảo ảo biến mất.
Hoá ra say rượu là tư vị tuyệt vời như thế.
Hắn vươn tay ôm thân thể mềm mại kia vào trong ngực, cuối cùng trước khi lý trí trở nên tán loạn, bên tai vẫn còn vang vọng lời nói thì thầm của nàng, “Nô tì nguyện gả cho Vũ An Hầu, chỉ cần có thể bảo vệ được thai nhi vô tội trong bụng.”
Nếu nàng căn bản chưa từng yêu mình, vì sao còn phải làm chuyện thừa thãi như thế… Chẳng qua chỉ là hại mình hại người mà thôi.
Nữ tử trong thiên hạ, tất cả đều như thế, năm đó Tạ thị, nay là Khương thị!
Hắn xoay người, chợt đè cô gái có vóc người yếu ớt kia xuống.
Hoa Âm Các cả đêm lấp lánh, trầm luân không ngớt.
Sáng sớm tỉnh khỏi cơn say rượu, đầu óc có chút mê man. Vệ Cẩn theo thói quen thu cánh tay lại, không hề ngạc nhiên mà chạm vào cơ thể mềm mại kia.
Hắn xoa mi tâm, khàn khàn nói, “Nàng ngủ thêm một lát, lo chăm sóc bản thân.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tim liền đập mạnh và loạn nhịp.
Giọng nói dịu dàng của Trần Uyển nghi bên người vang lên, “Tần thiếp không mệt, sẽ hầu hạ bệ hạ thay quần áo.”
Bên trong tràn ngập hương vị, trên giường trắng tinh có vết máu màu đỏ tươi, còn có gương mặt thẹn thùng đỏ ửng của Trần Uyển nghi.
Hết thảy đều đã tuyên bố cục diện hỗn loạn như vậy.
Ý nghĩ chợt loé lên, Vệ Cẩn liền ôm nàng ta vào lòng, sủng hạnh nữ tử khác thì sao? Mình thân là vua một nước, hà cớ gì phải vì nàng mà giữ ranh giới cuối cùng?
Trước đây không lâu, hắn vẫn còn giữ một chút ảo tưởng, mặc kệ người trong thiên hạ phản đối mà khăng khăng muốn cận kề với nàng. Mà nàng thì sao? Từ đầu đến cuối đều ở lá mặt lá trái, xuất cung vĩnh viễn đều tốt hơn ở bên cạnh mình…
Đang lúc lo lắng suy nghĩ, Vệ Cẩn ép buộc bản thân dừng ánh mắt trên gương mặt mềm mại hé ra trong lòng, liễu yếu đón gió, có ý vị khác.
“Nàng có công thị tẩm, trẫm sẽ tấn phong nàng làm Phương nghi để khen ngợi. Hoa Âm Các này nhân khẩu thưa thớt, lại đi phủ nội vụ phân thêm hai thị nữ lại đây.” Ngữ khí Vệ Cẩn ôn hòa, nhưng nói xong liền buông nàng ta ra, gọi thị nữ thay quần áo rửa mặt.
Không còn sự ôn tồn nữa.
Vẻ mặt Trần Phương nghi đầy vui sướng, thần thái chờ mong mà thỏa mãn kia khiến Vệ Cẩn trong lòng vô cớ đau đớn.
Trên mặt của Khương Nhiêu, cho tới bây giờ đều không có sự thỏa mãn đơn thuần như vậy, bất luận mình cho nàng địa vị cao như thế nào, cho dù mình hái sao xuống ra sao, nàng đều không hề lộ một chút cảm động.
Thấy biến không sợ hãi, không thể gợn sóng.
Lòng dạ như thế nào mới có thể cứng rắn lạnh lùng như thế? Nhưng giờ khắc này, khi Trần Phương nghi ngả vào trong lòng, hắn mới tỉnh ngộ, Khương Nhiêu không phải không cần, nàng chính là chưa bao giờ để mình ở trong lòng thôi…
Hoàng thượng không chỉ ngủ cả đêm ở Hoa Âm Các, thái độ lại khác thường, dùng bữa ở Hoa Âm Các, không truyền lệnh cho thượng thực cục mà dùng thức ăn do phòng bếp Hoa Âm Các làm.
Hậu cung ngoại trừ Hoàng hậu, chưa ai được nhận ân sủng khác biệt thế này.
Trần Phương nghi chẳng qua chỉ thị tẩm một đêm, giờ lại thăng lên hai bậc, đã ngang hàng với An Quý nhân, không khỏi làm hậu cung ồ lên.
Nụ cười châm biếm sau lưng Trần Phương nghi lại nhanh chóng thu về, Hoàng thượng đột nhiên lạnh nhạt Khương Nhiêu, chỉ sợ là sự việc vỡ lở cũng không cũng biết.
Nhưng bước này vô cùng tốt.
Cao Ngôn tiến vào bẩm báo, nói là Vũ An Hầu sáng sớm đã sai người mời Khương ngự thị đến Bích Ngô Cung.
Hoàng thượng chưa dừng công việc lại, chỉ thản nhiên đáp lời. Nhưng mà Trần Phương nghi ở một bên sao không cảm thấy khác thường?
Chỉ sợ tất cả cung nhân đều có thể cảm nhận được Hoàng thượng lúc này đang ngầm toả ra lửa giận.
Mạnh mẽ kiềm chế.
Đợi khi tan triều, Vệ Cẩn liền đi thẳng đến ngoại thành Bích Ngô Cung.
Khi hắn hùng hổ đuổi tới Bích Ngô Cung, xa xa có thể nhìn thấy tùng bách thu cúc trong đình viện, cảnh trí dạt dào.
Vũ An Hầu mặc một bộ y phục trắng ngồi dưới tàng cây, mà thân ảnh duyên dáng yêu kiều đối diện hắn, không phải Khương Nhiêu thì là ai?
“Liên khanh thật có nhã hứng.”
Theo tiếng nói chuyện vang lên, tất cả mọi người trong Bích Ngô Cung vội vàng đứng dậy nghênh giá.
“Vi thần không dám nhận, chỉ là Khương ngự thị tài học không ít, khiến thần mở mang rất nhiều.” Liên Giác như gió thoảng mây bay, khí khái đứng ngạo nghễ.
Tài học không ít, mở mang rất nhiều.
Sau khi nghe thấy những lời này, Vệ Cẩn lạnh lùng lườm ra phía sau.
Khương Nhiêu rũ mắt xuống, dịu dàng hành lễ, trên mặt nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
Ngay vừa rồi, hắn rõ ràng còn nhìn thấy nàng cười thoải mái với Vũ An Hầu. Nụ cười thanh tịnh dịu dàng như vậy, đúng là chưa bao giờ có…
“Liên khanh vừa ý thì tốt.” Hắn tỏ vẻ thanh tao, lập tức lướt qua mọi người đi thẳng đến ghế ngồi của mình.
Đảo qua mỗi một khuôn mặt.
Liên Giác cười nói, “Bệ hạ đã gia phong Khương ngự thị làm Dung Ninh trưởng Công chúa tứ hôn cho thần, vi thần liền mời Công chúa đến trò chuyện, xin bệ hạ chớ trách.”
Vệ Cẩn cười nhạt, sắc sảo loá mắt, đôi môi mỏng kia khẽ mở, mang theo sự cương quyết không ai bì nổi, “Không sao, Liên khanh không cần câu nệ.”
Khương Nhiêu từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu, tin tức truyền ra từ Hoa Âm Các, nàng dĩ nhiên có nghe nói.
Trịnh Thu, rốt cuộc vẫn được như ý nguyện.
Dư quang quét qua, thấy nàng mỉm cười, sắc mặt Vệ Cẩn càng thêm rét lạnh, hắn nhìn Liên Nguyệt cũng đang hành lễ nói, “Trẫm vừa ý nữ nhi duy nhất của Liên gia, giữ lại trong cung, ít ngày nữa định sẽ sắc phong.”
Thân ảnh cao lớn của Vệ Cẩn cứng đờ, hắn sải bước tiến lên, long bào cẩm tú phủ hơn phân nửa thân mình nhỏ bé của Khương Nhiêu.
Mà Hoàng hậu ngồi thẳng phía sau, khóe miệng cong lên một chút, nét mặt vô cùng mỹ lệ, mắt lạnh nhìn trò hề huynh muội thân thiết này sẽ gặp kết cục thế nào.
Phong Quý phi, đóng phượng ấn, chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối thôi!
Nàng đã sớm biết được tin này, mà bằng cơ sở ngầm trải rộng của Tạ thị các nàng, lai lịch của Yên Tần Hầu phu nhân đã sớm bị nàng tra xét rõ ràng.
Nói là trời giúp cũng không quá đáng, nữ nhân cứ bị coi là cái đinh trong mắt này lại còn có quan hệ như vậy.
Nàng cúi người phất tay áo, im lặng không nói.
Đối với Tạ Doanh Nhu mà nói, so với đoạt đi trái tim của Vệ Cẩn thì đoạt đi quyền thế của nàng càng khiến nàng không thể chịu đựng được. Nàng sao có thể để cho Khương Nhiêu ngồi lên đầu mình?
Nhưng mà vì sao, nhìn thấy cảnh Hoàng thượng và Khương Nhiêu liều mình dây dưa như vậy, đáy lòng lại sinh ra một loại đau đớn nặng nề đến hít thở không thông, mất mát chưa bao giờ có…
Có lẽ, cả đời này, biểu ca nàng cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Ván cờ đã định, có mất cũng không hối hận.
Mà Tịnh Thái hậu cũng mang vẻ mặt đầy nghiêm túc, sắc mặt xanh mét, câu chữ bình tĩnh, “Chỉ cần ai gia còn sống một ngày, Quý phi này không thể phong.”
Không giống như Hoàng hậu, Tịnh Thái hậu mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng suy cho cùng Hoàng thượng cũng là cốt nhục của bà, bất luận như thế nào thì cũng không thể cho phép.
Khương Nhiêu thấy Vệ Cẩn đứng ở trước người, sắc mặt lạnh lẽo tựa như không có cảm xúc gì. Nàng đã hoàn toàn hiểu ra. Vì sao ngày đó hắn khác thường như thế, vì sao Mộ Thái phi lại nói như vậy, với tính tình của Vệ Cẩn, sao có thể tha thứ cho việc bà ta làm hại thai nhi trong bụng mình!
Mà nàng nghĩ đến trăm ngàn loại nguyên nhân, ngờ đâu kết cục lại là thứ tồi tệ nhất…
Nàng giật giật khóe môi, cuối cùng chỉ khẽ cười một cái, “Nô tì muốn nghe chính miệng bệ hạ nói.”
“Chưa từng nghĩ, Khương ngự thị hoá ra là huyết thống hoàng thất, nhưng bổn cung lại chậm trễ, may mà sớm nhận tổ quy tông, suýt nữa bổn cung đã làm một chuyện sai lầm.” Hoàng hậu vỗ về ngực, tựa như than thở nhưng không phải.
“Trẫm muốn cho nàng biết, Quý phi này trừ nàng ra thì không thể là ai khác.” Vệ Cẩn cười tàn nhẫn đến cực điểm, nhìn khắp bốn phía.
Ánh mắt lãnh khốc khiến Hoàng hậu không khỏi lùi bước, đó là sự khát máu ở trên chiến trường mới có.
Tịnh Thái hậu giữ chặt tay ghế gỗ mun, “Vậy phải hỏi Khương thị, ngươi có dám nguyện ý ở cùng một chỗ với ca ca mình, làm một chuyện lỗi lầm nhất thiên hạ, sinh hạ quái thai, bị quần thần dân chúng chỉ trích, bôi nhọ tên tuổi muôn đời của Hoàng thượng. Nếu ngươi dám gánh chịu tất cả, vậy thì làm đi.”
Hoàng hậu nghe xong, trong lòng không khỏi thầm bội phục cô cô, quả nhiên là kỹ năng cao hơn một bậc, những câu hợp lý này chưa bao giờ bức bách, nhưng từng chữ như đao, mỗi một đao đều hung hăng chém vào trái tim Khương thị, bức nàng đến đường cùng.
Vệ Cẩn phất tay áo, “Tất cả mọi người lui ra cho trẫm, mẫu hậu, việc riêng của trẫm, sau này người không cần quan tâm, cứ an tâm làm Tịnh Thái hậu là được, việc đã đến nước này, đừng trách trẫm không niệm tình mẫu tử.”
Tịnh Thái hậu vỗ một cái thật mạnh vào tay ghế, kịch liệt ho khan mấy tiếng, Hoàng hậu vội vàng đi qua đỡ, mắt đẹp rưng rưng, “Cô cô cũng là suy nghĩ cho bệ hạ, ngài sao có thể vì một đứa con gái mà khiến thiên hạ đại loạn, lòng người không yên…”
Vệ Cẩn siết chặt hai tay, không nhúc nhích chút nào, lại lên tiếng, “Cao Ngôn, đưa Thái hậu và Hoàng hậu hồi cung.”
Tịnh Thái hậu bình tĩnh hơi thở lại, liếc mắt nhìn Khương Nhiêu, hai người bốn mắt đối diện với nhau, “Vũ An Hầu vào triều phụ chính, phò tá Đại Chu, Hoàng thượng đang muốn chọn đế cơ hoàng thất làm thông gia với Liên thị. Nay Anh Mẫn tuổi còn nhỏ, không đủ để thành thân, các vị phong vương cũng không có nữ nhi vừa đến tuổi, ai gia thấy Khương thị nay là người tốt nhất.”
“Thái hậu thân mình không tốt, đặc biệt an dưỡng ở Vũ Hợp Cung, phái người chuyên trách đến hầu hạ, không có sự cho phép trẫm, không được tự ý ra ngoài.”
Tịnh Thái hậu ung dung đi ra đại điện, tính tình Vệ Cẩn bà cực rõ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy hắn chung tình với nữ nhân nào, chưa từng động tình, mà một khi đã là Khương Nhiêu thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mặc dù đã biết chân tướng, cũng chắc chắn không chùn bước, thà rằng phụ người trong thiên hạ, cũng tuyệt đối sẽ không tổn thương Khương Nhiêu.
Nhưng lời nói này, cũng là nói cho Khương thị nghe.
Vệ Cẩn có thể chịu được cảnh bị ngàn người chỉ trỏ, nhưng Khương thị không thể, bởi vì nàng là người làm mẹ, không phải chỉ có bản thân mình.
Một đứa trẻ được sinh ra như vậy, nhất định là số phận bất hạnh.
Cho nên Tịnh Thái hậu đoán chừng, một khi Khương thị biết được thì không thể chọn con đường nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp.
Trong điện u ám, hương lạnh tràn ngập, cơ thể hai người lạnh lẽo như nhau.
Khương Nhiêu chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, ngay cả tức giận cũng không thể, nàng vỗ về bụng, xoay người đi ra ngoài.
Vệ Cẩn đưa tay từ phía sau ôm nàng vào trong lòng, ôm chặt lại, “Trẫm sẽ điều tra rõ hết thảy, ai cũng không thể mang nàng đi.”
Bàn tay mềm mại phủ lên cổ tay hắn, dịu dàng lượn quanh, “Cho dù bệ hạ không phải là người thân của nô tì, nô tì cũng chán ghét cuộc sống trong cung, cái tư vị đi trên mũi đao như vậy cũng không tốt chút nào. Bệ hạ hẳn là nhớ rõ, lần đầu tiên, nô tì đã nói muốn xuất cung, mà nay cũng không phải là ý trời như thế.”
Vệ Cẩn dùng sức siết chặt, vặn mặt nàng lại đặt môi lên, ngăn chặn những lời nói của nàng nuốt trở về.
Sự gần gũi dây dưa đến tuyệt vọng như thế, chỉ còn lại vẻ im ắng trống trải.
Khương Nhiêu ngoan ngoãn khác thường, thật lâu sau, Vệ Cẩn mới thản nhiên nói, “Lần này, trẫm đáp ứng nàng.”
—
Hoàng thượng ngủ đêm tại Hoa Âm Các, Trần Uyển nghi tay áo đỏ thêm hương (*), đang ngồi trên Tiểu Trúc giữa hồ nghe gió ngắm trăng.
(*) ý nói hình ảnh cô gái đẹp
Nhóm cung nhân canh giữ xung quanh Tiểu Trúc, nghe thấy tiếng ti trúc dễ nghe, rượu ngon hương toả.
Vệ Cẩn vân vê chén rượu, ngửa đầu nhìn lên trời, nhưng thấy trăng tròn treo cao, lá sen cao vút lại cảm thấy bi thương.
Chẳng qua chỉ là một người con gái mà thôi, nếu nàng không quan tâm, mình cần gì phải dây dưa như thế?
Hắn uống một hơi cạn sạch, bàn tay ấm áp thơm ngát của Trần Uyển nghi xoa ngực, trước đây hắn chưa bao giờ chạm vào nàng ta, đêm nay lại phá lệ.
Mỹ nhân say nằm trên đầu gối, Vệ Cẩn xưa nay rất biết tự kiềm chế, nhưng bình sinh lại có một lần uống rượu.
Trước mắt mơ mơ màng màng, cảnh thần tiên bồng bềnh, gương mặt hé ra hình như là Khương Nhiêu, nhưng lại mờ mờ ảo ảo biến mất.
Hoá ra say rượu là tư vị tuyệt vời như thế.
Hắn vươn tay ôm thân thể mềm mại kia vào trong ngực, cuối cùng trước khi lý trí trở nên tán loạn, bên tai vẫn còn vang vọng lời nói thì thầm của nàng, “Nô tì nguyện gả cho Vũ An Hầu, chỉ cần có thể bảo vệ được thai nhi vô tội trong bụng.”
Nếu nàng căn bản chưa từng yêu mình, vì sao còn phải làm chuyện thừa thãi như thế… Chẳng qua chỉ là hại mình hại người mà thôi.
Nữ tử trong thiên hạ, tất cả đều như thế, năm đó Tạ thị, nay là Khương thị!
Hắn xoay người, chợt đè cô gái có vóc người yếu ớt kia xuống.
Hoa Âm Các cả đêm lấp lánh, trầm luân không ngớt.
Sáng sớm tỉnh khỏi cơn say rượu, đầu óc có chút mê man. Vệ Cẩn theo thói quen thu cánh tay lại, không hề ngạc nhiên mà chạm vào cơ thể mềm mại kia.
Hắn xoa mi tâm, khàn khàn nói, “Nàng ngủ thêm một lát, lo chăm sóc bản thân.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tim liền đập mạnh và loạn nhịp.
Giọng nói dịu dàng của Trần Uyển nghi bên người vang lên, “Tần thiếp không mệt, sẽ hầu hạ bệ hạ thay quần áo.”
Bên trong tràn ngập hương vị, trên giường trắng tinh có vết máu màu đỏ tươi, còn có gương mặt thẹn thùng đỏ ửng của Trần Uyển nghi.
Hết thảy đều đã tuyên bố cục diện hỗn loạn như vậy.
Ý nghĩ chợt loé lên, Vệ Cẩn liền ôm nàng ta vào lòng, sủng hạnh nữ tử khác thì sao? Mình thân là vua một nước, hà cớ gì phải vì nàng mà giữ ranh giới cuối cùng?
Trước đây không lâu, hắn vẫn còn giữ một chút ảo tưởng, mặc kệ người trong thiên hạ phản đối mà khăng khăng muốn cận kề với nàng. Mà nàng thì sao? Từ đầu đến cuối đều ở lá mặt lá trái, xuất cung vĩnh viễn đều tốt hơn ở bên cạnh mình…
Đang lúc lo lắng suy nghĩ, Vệ Cẩn ép buộc bản thân dừng ánh mắt trên gương mặt mềm mại hé ra trong lòng, liễu yếu đón gió, có ý vị khác.
“Nàng có công thị tẩm, trẫm sẽ tấn phong nàng làm Phương nghi để khen ngợi. Hoa Âm Các này nhân khẩu thưa thớt, lại đi phủ nội vụ phân thêm hai thị nữ lại đây.” Ngữ khí Vệ Cẩn ôn hòa, nhưng nói xong liền buông nàng ta ra, gọi thị nữ thay quần áo rửa mặt.
Không còn sự ôn tồn nữa.
Vẻ mặt Trần Phương nghi đầy vui sướng, thần thái chờ mong mà thỏa mãn kia khiến Vệ Cẩn trong lòng vô cớ đau đớn.
Trên mặt của Khương Nhiêu, cho tới bây giờ đều không có sự thỏa mãn đơn thuần như vậy, bất luận mình cho nàng địa vị cao như thế nào, cho dù mình hái sao xuống ra sao, nàng đều không hề lộ một chút cảm động.
Thấy biến không sợ hãi, không thể gợn sóng.
Lòng dạ như thế nào mới có thể cứng rắn lạnh lùng như thế? Nhưng giờ khắc này, khi Trần Phương nghi ngả vào trong lòng, hắn mới tỉnh ngộ, Khương Nhiêu không phải không cần, nàng chính là chưa bao giờ để mình ở trong lòng thôi…
Hoàng thượng không chỉ ngủ cả đêm ở Hoa Âm Các, thái độ lại khác thường, dùng bữa ở Hoa Âm Các, không truyền lệnh cho thượng thực cục mà dùng thức ăn do phòng bếp Hoa Âm Các làm.
Hậu cung ngoại trừ Hoàng hậu, chưa ai được nhận ân sủng khác biệt thế này.
Trần Phương nghi chẳng qua chỉ thị tẩm một đêm, giờ lại thăng lên hai bậc, đã ngang hàng với An Quý nhân, không khỏi làm hậu cung ồ lên.
Nụ cười châm biếm sau lưng Trần Phương nghi lại nhanh chóng thu về, Hoàng thượng đột nhiên lạnh nhạt Khương Nhiêu, chỉ sợ là sự việc vỡ lở cũng không cũng biết.
Nhưng bước này vô cùng tốt.
Cao Ngôn tiến vào bẩm báo, nói là Vũ An Hầu sáng sớm đã sai người mời Khương ngự thị đến Bích Ngô Cung.
Hoàng thượng chưa dừng công việc lại, chỉ thản nhiên đáp lời. Nhưng mà Trần Phương nghi ở một bên sao không cảm thấy khác thường?
Chỉ sợ tất cả cung nhân đều có thể cảm nhận được Hoàng thượng lúc này đang ngầm toả ra lửa giận.
Mạnh mẽ kiềm chế.
Đợi khi tan triều, Vệ Cẩn liền đi thẳng đến ngoại thành Bích Ngô Cung.
Khi hắn hùng hổ đuổi tới Bích Ngô Cung, xa xa có thể nhìn thấy tùng bách thu cúc trong đình viện, cảnh trí dạt dào.
Vũ An Hầu mặc một bộ y phục trắng ngồi dưới tàng cây, mà thân ảnh duyên dáng yêu kiều đối diện hắn, không phải Khương Nhiêu thì là ai?
“Liên khanh thật có nhã hứng.”
Theo tiếng nói chuyện vang lên, tất cả mọi người trong Bích Ngô Cung vội vàng đứng dậy nghênh giá.
“Vi thần không dám nhận, chỉ là Khương ngự thị tài học không ít, khiến thần mở mang rất nhiều.” Liên Giác như gió thoảng mây bay, khí khái đứng ngạo nghễ.
Tài học không ít, mở mang rất nhiều.
Sau khi nghe thấy những lời này, Vệ Cẩn lạnh lùng lườm ra phía sau.
Khương Nhiêu rũ mắt xuống, dịu dàng hành lễ, trên mặt nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
Ngay vừa rồi, hắn rõ ràng còn nhìn thấy nàng cười thoải mái với Vũ An Hầu. Nụ cười thanh tịnh dịu dàng như vậy, đúng là chưa bao giờ có…
“Liên khanh vừa ý thì tốt.” Hắn tỏ vẻ thanh tao, lập tức lướt qua mọi người đi thẳng đến ghế ngồi của mình.
Đảo qua mỗi một khuôn mặt.
Liên Giác cười nói, “Bệ hạ đã gia phong Khương ngự thị làm Dung Ninh trưởng Công chúa tứ hôn cho thần, vi thần liền mời Công chúa đến trò chuyện, xin bệ hạ chớ trách.”
Vệ Cẩn cười nhạt, sắc sảo loá mắt, đôi môi mỏng kia khẽ mở, mang theo sự cương quyết không ai bì nổi, “Không sao, Liên khanh không cần câu nệ.”
Khương Nhiêu từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu, tin tức truyền ra từ Hoa Âm Các, nàng dĩ nhiên có nghe nói.
Trịnh Thu, rốt cuộc vẫn được như ý nguyện.
Dư quang quét qua, thấy nàng mỉm cười, sắc mặt Vệ Cẩn càng thêm rét lạnh, hắn nhìn Liên Nguyệt cũng đang hành lễ nói, “Trẫm vừa ý nữ nhi duy nhất của Liên gia, giữ lại trong cung, ít ngày nữa định sẽ sắc phong.”
/70
|