Kỳ Hàn đi rồi, Tô Oản vẫn ngồi thẫn thờ ra đó, không tiếng động rơi lệ. Cổ tay Tô Oản xanh xanh tím tím, nhìn vô cùng đáng sợ.
Tiểu Chiêu nâng tay Tô Oản lên, vừa bôi thuốc vừa khóc.
Tiểu thư, hay là chúng ta về phủ Thừa tướng đi, mặc dù Lão gia tức giận người, nhưng phu nhân luôn rất yêu thương Tiểu thư, tuyệt đối sẽ bảo vệ được người.
Tô Oản nghe thấy Tiểu Chiêu nhắc tới mẫu thân, càng kiên quyết không muốn trở về, mẫu thân nàng mắc bệnh tim, nếu thấy bộ dạng này của nàng, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Chiêu, ta sẽ không rời đi. Ngươi phải nhớ, bất kì chuyện gì xảy ra đều không thể để Phu nhân biết.
Tiểu Chiêu cũng biết Tô Oản là một nữ nhi hiếu thuận, từ đầu cũng biết nàng sẽ không đồng ý, nhưng Tiểu Chiêu lại không đành lòng nhìn tiểu thư đau buồn như thế này.
Tiểu Chiêu đáp ứng rồi giúp Tô Oản băng bó vết thương.
Chờ Tô Oản đọc sách đến khuya, lại hầu hạ Tô Oản đi ngủ, buông màn, thổi nến rồi cũng tựa vào ghế bên giường Tô Oản thiếp đi.
Ánh trăng xuyên qua mây chiếu vào màn đêm tịch mịch, không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng lá cây xào xạc.
Kỳ Hàn ngồi ở đình nhỏ trong hoa viên uống rượu, bảo kiếm đặt ở bên người, cầm trên tay một viên ngọc bội xanh bóng, trên đó có gắn tương tư kết, đây là vật đính ước của hắn cùng Lý Xu.
Trong lòng tràn ngập đau thương, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ngọc bội, càng nhìn lại càng nhớ đến Lý Xu.
Còn nhớ trước đây ở núi Cao Đỉnh, cũng là vào một đêm trăng sáng, hai người đã cùng nhau uống rượu, múa kiếm, vô cùng tiêu dao vui vẻ, bây giờ chính hắn đã cưới người khác, mà nàng thì cũng đã gả cho Thái tử...
Quả thật quá bất công, hắn thân là Hoàng tử mà phải chịu làm kẻ dưới, khi còn trẻ phải chịu nỗi đau mất mẫu thân, bây giờ thì là mất người yêu...
Đem ngọc bột kia ôm vào ngực, cầm lên bảo kiếp, Kỳ Hàn tiến lại một bãi đát rộng rãi. Thân thể hắn chuyển động theo nhịp vung kiếm, trong bầu trời đêm từng đạo ánh sáng bạc xoẹt qua, múa kiếm vốn là phiêu dật đẹp đẽ, nhưng lúc này đây lại lộ ra hàn ý lạnh lẽo, giống như là đang phát tiết bất mãn trong lòng hắn.
Chiêu thức ngày càng sắc bén, kiếm khí mạnh mẽ đoạt mạng, dường như sự đau khổ của Kỳ Hàn đã đạt tới cực điểm.
Một kiếm đâm ra, theo đó là một cỗ sát khí cường đại đột phá tẩu tán tứ phía, hoa cỏ trong hoa viên lập tức gãy rạp, ngay cả những cây ngô đồng ở phía xa cũng không thoát khỏi, từng cánh hoa tung bay giữa trời đêm...
...
Đêm yên tĩnh, mặt trăng treo trên cao, Tô Oản im lặng nằm trên giường, cổ họng khô khốc, tay truyền đến cảm giác đau đớn xót xa, đau đến mức nàng cau mày, không thể ngủ say.
Tất cả chuyện cũ như nhắc lại trong đầu, lúc trước là nàng quá ngây thơ, lựa chọn sai lầm, đến cuối cùng Xu tỷ tỷ chết đi, nước mất nhà tan, phụ thân đại ca chết thảm, chính bản thân nàng cũng chết trong ngực hắn, để lại thù hận vĩnh viễn không thể hóa giải.
Bây giờ nàng lựa chọn lại một lần nữa, thì sẽ không giẫm lên vết xe đổ, thì những bi kịch đó sẽ không phát sinh nữa ư?
Tô Oản không ngủ được, lục lọi bàn cạnh giường được 1 cái hộp diêm, xốc màn xuống giường muốn rót một ly trà lạnh.
Thấy Tiểu Chiêu tựa vào ghế nhỏ ngủ say, Tô Oản không đành lòng đánh thức nàng, im lặng đi tới bàn trà, rốt một ly trà lạnh uống, trà cay đắng khó nuốt giống như tâm trạng bây giờ của nàng.
Tô Oản đặt ly trà xuống, đi tới bên cửa sổ, bầu trời đêm lành lạnh rất ít sao, vô cùng tiêu tịch.
Thân thể Tô Oản lúc này đau nhức, tâm lại càng đau, uất ức đè nén ở lồng ngực vô cùng khó chịu, căn bản nàng không thể nào ngủ được. Nàng dứt khoát mặc thêm áo ngoài, đẩy cửa phòng, muốn ra ngoài dạo quanh một chút.
Tô Oản trầm ổn bước chân vào trong viện, ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn lên bây trời, người yêu ghét bỏ, phụ thân tuyệt tình, khiến trái tim của nàng như nát tan thành từng mảnh nhỏ.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, từng cánh hoa bay lơ lửng trong không trung, nàng giơ tay đỡ một cánh hoa. Một mùi hương ngô đồng quen thuộc vương vấn nơi đầu mũi.
Nhíu chặt mày liễu, Tô Oản trong lòng nổi lên nghi vấn, ngô đồng chính là loài hoa nàng thích nhất, trước đây ở phủ Thừa tướng trong nhà nàng trồng rất nhiều cây ngô đồng, rảnh rỗi nàng thường sẽ ngồi chơi ở bàn đu dây dưới những cây ngô đồng.
Phụ thân nói Phượng hoàng tê ngô đồng, vì lẽ đó nơi ở của nàng có tên là Dẫn Phượng các. Có thể thấy từ nhỏ phụ thân đã xem nàng là món đồ lợi ích, tất cả yêu thương cũng không thể vượt qua 2 chữ lợi ích kia.
Lúc đó chính nàng không quan tâm cái gì dẫn cái gì phượng, chỉ muốn ở bên cạnh Kỳ Hàn, bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là giấc mộng đẹp nhất đời nàng.
Trước đây khi còn bé nàng thường xuyên đến Lang vương phủ, Tô Oản còn nhớ bên trong Lang vương phủ có trồng ngô đồng, lúc đó cây ngô đồng là chiết cành, căn bản chưa thể ra hoa.
Tô Oản thu hồi tâm tư, đạp lên ánh trăng, bước chân chậm rãi hướng về nơi hoa ngô đồng bay tới.
Kỳ Hàn múa kiếm xong, một lần nữa ngồi ở trong đình uống rượu, lại phát hiện uông bao nhiêu cũng không say. Nghe được xa xa truyền đến bước chân nhẹ nhàng, liền nhìn về phía đó.
Tô Oản một đường đi theo phương hướng hoa bay, đi tới trong hoa viên, men theo ánh trăng mờ tỏ nhìn thấy cây ngô đồng quen thuộc.
Chậm rãi đi đến bên cây ngô đồng, đưa tay chạm vào thân cây thô ráp, không nghĩ tới khi đó chiết cành mà bây giờ nó đã tươi tốt thế này. Tinh tế vuốt ve thân cây, trong con ngươi Tô Oản cũng gợn sóng. Cây ngô đồng thì vẫn còn, nhưng Hàn ca ca của nàng đã một đi không trở lại.
Kỳ Hàn ngồi trong bóng tối, nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Tô Oản, hóa ra nàng cũng không kiên cường như vẻ bề ngoài.
Một đạo âm thanh vang lên. A Oản, ngươi đã cảm thấy oan ức, vì sao còn muốn ở lại Lang vương phủ?
Tô Oản nghe được âm thanh của Kỳ Hàn, xuyên qua ánh trăng, nhìn thấy Kỳ Hàm một thân bạch y, vẫn như trước đây vô cùng tuấn lãng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô tận.
A Oản sẽ không rời đi, cây ngô đồng chiết cành năm đó bây giờ đã có thể đơm hoa, A Oản không tin lòng của Hàn ca ca làm từ gỗ đá, đối với A Oản thật sự cạn tình cạn nghĩa.
Kỳ Hàn sắc bén nhìn Tô Oản, hắn ghét nhất chính là đoạn ký ức kia, mà Tô Oản lại một mực muốn nhắc đi nhắc lại ký ức đó.
Tô Oản trong lòng hắn chính là một cái gai, vì muốn đem cái gai này vứt đi, hắn chỉ có thể tàn nhẫn một lần.
A Oản, ngươi đã không chịu quên ký ức đó, liền để bổn vương giúp ngươi quên.
Nói xong liền giơ tay cầm bảo kiếm, vung kiếm lên, một đạo ánh sáng bạc rạch qua cả bầu trời.
Trong khoảnh khắc, cây ngô đồng tươi tốt gãy rạp, cành cây nằm lã tả đầy trên đất.
Kỳ Hàn thu kiếm, lạnh lẽo nhìn Tô Oản: Ngươi nếu vẫn còn muốn ở lại Vương phủ, thì cho ngươi biết, đang chờ đợi ngươi chỉ có nhục nhã đau khổ thôi.
Cánh hoa ngô đồng nhỏ vụn bay bay, Tô Oản trào nước mắt, ngã ngồi ở bên cạnh cành cây, tay nâng những cánh hoa nằm trên đất, khóc đến tan nát cõi lòng.
Kỳ Hàn, thâm chí ngay cả hồi ức tốt đẹp nhất của ta cũng muốn xóa đi? Ngươi... ngươi... thật tàn nhẫn hơn ta nghĩ.
Tiểu Chiêu nâng tay Tô Oản lên, vừa bôi thuốc vừa khóc.
Tiểu thư, hay là chúng ta về phủ Thừa tướng đi, mặc dù Lão gia tức giận người, nhưng phu nhân luôn rất yêu thương Tiểu thư, tuyệt đối sẽ bảo vệ được người.
Tô Oản nghe thấy Tiểu Chiêu nhắc tới mẫu thân, càng kiên quyết không muốn trở về, mẫu thân nàng mắc bệnh tim, nếu thấy bộ dạng này của nàng, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Chiêu, ta sẽ không rời đi. Ngươi phải nhớ, bất kì chuyện gì xảy ra đều không thể để Phu nhân biết.
Tiểu Chiêu cũng biết Tô Oản là một nữ nhi hiếu thuận, từ đầu cũng biết nàng sẽ không đồng ý, nhưng Tiểu Chiêu lại không đành lòng nhìn tiểu thư đau buồn như thế này.
Tiểu Chiêu đáp ứng rồi giúp Tô Oản băng bó vết thương.
Chờ Tô Oản đọc sách đến khuya, lại hầu hạ Tô Oản đi ngủ, buông màn, thổi nến rồi cũng tựa vào ghế bên giường Tô Oản thiếp đi.
Ánh trăng xuyên qua mây chiếu vào màn đêm tịch mịch, không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng lá cây xào xạc.
Kỳ Hàn ngồi ở đình nhỏ trong hoa viên uống rượu, bảo kiếm đặt ở bên người, cầm trên tay một viên ngọc bội xanh bóng, trên đó có gắn tương tư kết, đây là vật đính ước của hắn cùng Lý Xu.
Trong lòng tràn ngập đau thương, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ngọc bội, càng nhìn lại càng nhớ đến Lý Xu.
Còn nhớ trước đây ở núi Cao Đỉnh, cũng là vào một đêm trăng sáng, hai người đã cùng nhau uống rượu, múa kiếm, vô cùng tiêu dao vui vẻ, bây giờ chính hắn đã cưới người khác, mà nàng thì cũng đã gả cho Thái tử...
Quả thật quá bất công, hắn thân là Hoàng tử mà phải chịu làm kẻ dưới, khi còn trẻ phải chịu nỗi đau mất mẫu thân, bây giờ thì là mất người yêu...
Đem ngọc bột kia ôm vào ngực, cầm lên bảo kiếp, Kỳ Hàn tiến lại một bãi đát rộng rãi. Thân thể hắn chuyển động theo nhịp vung kiếm, trong bầu trời đêm từng đạo ánh sáng bạc xoẹt qua, múa kiếm vốn là phiêu dật đẹp đẽ, nhưng lúc này đây lại lộ ra hàn ý lạnh lẽo, giống như là đang phát tiết bất mãn trong lòng hắn.
Chiêu thức ngày càng sắc bén, kiếm khí mạnh mẽ đoạt mạng, dường như sự đau khổ của Kỳ Hàn đã đạt tới cực điểm.
Một kiếm đâm ra, theo đó là một cỗ sát khí cường đại đột phá tẩu tán tứ phía, hoa cỏ trong hoa viên lập tức gãy rạp, ngay cả những cây ngô đồng ở phía xa cũng không thoát khỏi, từng cánh hoa tung bay giữa trời đêm...
...
Đêm yên tĩnh, mặt trăng treo trên cao, Tô Oản im lặng nằm trên giường, cổ họng khô khốc, tay truyền đến cảm giác đau đớn xót xa, đau đến mức nàng cau mày, không thể ngủ say.
Tất cả chuyện cũ như nhắc lại trong đầu, lúc trước là nàng quá ngây thơ, lựa chọn sai lầm, đến cuối cùng Xu tỷ tỷ chết đi, nước mất nhà tan, phụ thân đại ca chết thảm, chính bản thân nàng cũng chết trong ngực hắn, để lại thù hận vĩnh viễn không thể hóa giải.
Bây giờ nàng lựa chọn lại một lần nữa, thì sẽ không giẫm lên vết xe đổ, thì những bi kịch đó sẽ không phát sinh nữa ư?
Tô Oản không ngủ được, lục lọi bàn cạnh giường được 1 cái hộp diêm, xốc màn xuống giường muốn rót một ly trà lạnh.
Thấy Tiểu Chiêu tựa vào ghế nhỏ ngủ say, Tô Oản không đành lòng đánh thức nàng, im lặng đi tới bàn trà, rốt một ly trà lạnh uống, trà cay đắng khó nuốt giống như tâm trạng bây giờ của nàng.
Tô Oản đặt ly trà xuống, đi tới bên cửa sổ, bầu trời đêm lành lạnh rất ít sao, vô cùng tiêu tịch.
Thân thể Tô Oản lúc này đau nhức, tâm lại càng đau, uất ức đè nén ở lồng ngực vô cùng khó chịu, căn bản nàng không thể nào ngủ được. Nàng dứt khoát mặc thêm áo ngoài, đẩy cửa phòng, muốn ra ngoài dạo quanh một chút.
Tô Oản trầm ổn bước chân vào trong viện, ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn lên bây trời, người yêu ghét bỏ, phụ thân tuyệt tình, khiến trái tim của nàng như nát tan thành từng mảnh nhỏ.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, từng cánh hoa bay lơ lửng trong không trung, nàng giơ tay đỡ một cánh hoa. Một mùi hương ngô đồng quen thuộc vương vấn nơi đầu mũi.
Nhíu chặt mày liễu, Tô Oản trong lòng nổi lên nghi vấn, ngô đồng chính là loài hoa nàng thích nhất, trước đây ở phủ Thừa tướng trong nhà nàng trồng rất nhiều cây ngô đồng, rảnh rỗi nàng thường sẽ ngồi chơi ở bàn đu dây dưới những cây ngô đồng.
Phụ thân nói Phượng hoàng tê ngô đồng, vì lẽ đó nơi ở của nàng có tên là Dẫn Phượng các. Có thể thấy từ nhỏ phụ thân đã xem nàng là món đồ lợi ích, tất cả yêu thương cũng không thể vượt qua 2 chữ lợi ích kia.
Lúc đó chính nàng không quan tâm cái gì dẫn cái gì phượng, chỉ muốn ở bên cạnh Kỳ Hàn, bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là giấc mộng đẹp nhất đời nàng.
Trước đây khi còn bé nàng thường xuyên đến Lang vương phủ, Tô Oản còn nhớ bên trong Lang vương phủ có trồng ngô đồng, lúc đó cây ngô đồng là chiết cành, căn bản chưa thể ra hoa.
Tô Oản thu hồi tâm tư, đạp lên ánh trăng, bước chân chậm rãi hướng về nơi hoa ngô đồng bay tới.
Kỳ Hàn múa kiếm xong, một lần nữa ngồi ở trong đình uống rượu, lại phát hiện uông bao nhiêu cũng không say. Nghe được xa xa truyền đến bước chân nhẹ nhàng, liền nhìn về phía đó.
Tô Oản một đường đi theo phương hướng hoa bay, đi tới trong hoa viên, men theo ánh trăng mờ tỏ nhìn thấy cây ngô đồng quen thuộc.
Chậm rãi đi đến bên cây ngô đồng, đưa tay chạm vào thân cây thô ráp, không nghĩ tới khi đó chiết cành mà bây giờ nó đã tươi tốt thế này. Tinh tế vuốt ve thân cây, trong con ngươi Tô Oản cũng gợn sóng. Cây ngô đồng thì vẫn còn, nhưng Hàn ca ca của nàng đã một đi không trở lại.
Kỳ Hàn ngồi trong bóng tối, nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Tô Oản, hóa ra nàng cũng không kiên cường như vẻ bề ngoài.
Một đạo âm thanh vang lên. A Oản, ngươi đã cảm thấy oan ức, vì sao còn muốn ở lại Lang vương phủ?
Tô Oản nghe được âm thanh của Kỳ Hàn, xuyên qua ánh trăng, nhìn thấy Kỳ Hàm một thân bạch y, vẫn như trước đây vô cùng tuấn lãng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô tận.
A Oản sẽ không rời đi, cây ngô đồng chiết cành năm đó bây giờ đã có thể đơm hoa, A Oản không tin lòng của Hàn ca ca làm từ gỗ đá, đối với A Oản thật sự cạn tình cạn nghĩa.
Kỳ Hàn sắc bén nhìn Tô Oản, hắn ghét nhất chính là đoạn ký ức kia, mà Tô Oản lại một mực muốn nhắc đi nhắc lại ký ức đó.
Tô Oản trong lòng hắn chính là một cái gai, vì muốn đem cái gai này vứt đi, hắn chỉ có thể tàn nhẫn một lần.
A Oản, ngươi đã không chịu quên ký ức đó, liền để bổn vương giúp ngươi quên.
Nói xong liền giơ tay cầm bảo kiếm, vung kiếm lên, một đạo ánh sáng bạc rạch qua cả bầu trời.
Trong khoảnh khắc, cây ngô đồng tươi tốt gãy rạp, cành cây nằm lã tả đầy trên đất.
Kỳ Hàn thu kiếm, lạnh lẽo nhìn Tô Oản: Ngươi nếu vẫn còn muốn ở lại Vương phủ, thì cho ngươi biết, đang chờ đợi ngươi chỉ có nhục nhã đau khổ thôi.
Cánh hoa ngô đồng nhỏ vụn bay bay, Tô Oản trào nước mắt, ngã ngồi ở bên cạnh cành cây, tay nâng những cánh hoa nằm trên đất, khóc đến tan nát cõi lòng.
Kỳ Hàn, thâm chí ngay cả hồi ức tốt đẹp nhất của ta cũng muốn xóa đi? Ngươi... ngươi... thật tàn nhẫn hơn ta nghĩ.
/8
|