Hôm nay Kỳ Hàn sai người đi mời phó tướng Họ Thân Đồ Tuấn đến Lang vương phủ làm khách, đã sai nhà bếp làm những món ăn đặc biệt.
Lúc này Tô Oản và Tiểu Chiêu đang ở trong nhà bếp làm việc, Tô Oản phải một mình rửa hết số bát đĩa ăn trong ngày. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải làm việc nặng, nên bây giờ eo của nàng đau như muốn gãy ra, nàng một tay đỡ eo, xiêu vẹo đi về phía trước.
Tiểu Chiêu nhìn thấy Tô Oản đứng dậy, vội vàng đỡ lấy tay nàng: Tiểu thư, vết thương của người còn chưa khỏi, hay để nô tỳ đỡ người sang bên kia nghỉ ngơi một lát.
Tô Oản nhìn Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu cũng vì làm việc nặng mà trên trán lấm tấm mô hôi, lúc này đang lo lắng nhìn nàng. Quả nhiên Hoạn nạn thấy chân tình , kể cả khi nàng ở trong hoàn cảnh thế này mà Tiểu Chiêu vẫn luôn chăm lo cho nàng, nàng bị khuất nhục Tiểu Chiêu luôn là người tức giận bất bình thay nàng, đúng là nha đầu tốt hiếm thấy.
Trong mắt tràn đầy cảm kích, Tô Oản nhẹ giọng: Tiểu Chiêu, làm khó ngươi phải chịu khổ cùng ta rồi.
Tiểu Chiêu đau xót lắc đầu: Tiểu thư, đây là điều Tiểu Chiêu nên làm mà.
Tô Oản không hề chú ý tới Kỳ Hàn đã đứng ở đằng sau từ bao giờ, chứng kiến cả một màn chủ tớ tình thâm.
Nếu ngươi đau lòng cho nô tì của ngươi, thì tại sao còn ở lại trong Vương phủ để nàng chịu khổ, thật là hư tình giả ý. Kỳ Hàn trào phúng nhếch môi.
Tô Oản nhịn đau, hướng cửa phòng bếp nhìn tới, thấy Kỳ Hàn một thân áo đỏ diễm lệ yêu mị, 2 tay khoanh trước ngực, gương mặt tuấn tú lại hoàn toàn lạnh lẽo không có chút cảm xúc.
Tô Oản hung hăng nuốt một ngụm khí, nàng không thể trúng kế của Kỳ hàn, hắn hết lần này đến lần khác chỉ muốn đuổi nàng ra khỏi Vương phủ. Tô Oản cụp mắt, đứng lên thi lễ.
Thiếp thỉnh an Vương gia.
Thân thể Kỳ Hàn tức giận tới phát run, đôi mắt hẹp dài kìm nén lửa giận, môi mỏng khẽ nhếch lên thành một độ cong hoàn mĩ, hắn ngược lại rất muốn xem nàng có thể chịu đựng đến bao giờ.
Hôm nay bổn vương đãi khác, bữa tối ngươi làm đi.
Tô Oản sợ đến cứng đờ cả người, nàng căn bản không biết nấu ăn.
Kỳ Hàn nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Tô Oản, khẽ cười cười, chắc chắn hắn đã tìm ra nhược điểm của nàng rồi.
Người đâu, đem nguyên liệu lên.
Có gia nhân từ bên ngoài ôm một thùng gỗ đi vào, trong thùng gỗ là 3 con cá hình dáng vô cùng kỳ lạ, thân cá có những hoa văn vô cùng lạ mắt sinh động, đầu cá gồ gề có hình dạng khá giống đầu hổ, cá này có tên là Hổ Đầu Ngư.
Nhìn thấy 3 con cá quái dị, Tô Oản đầy khiếp sợ, nàng từ nhỏ tính tình nhu nhược, chưa từng sát sinh bao giờ, lại ghét nhất máu tanh.
Thấy được sự khiếp sợ của Tô Oản, trong lòng Kỳ Hàn lại cảm thấy thật sảng khóa, rốt cục đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng, liền sai người đem dao đến.
Làm sao vậy? Ngươi không dám làm sao? Kỳ Hàn lần đầu tiên nhẹ nhàng hỏi Tô Oản, trong mắt lại đầy vẻ sung sướng nhìn người gặp họa.
Tiểu Chiêu nhìn thấy cảnh này vô cùng lo lắng cho Tô Oản, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Kỳ Hàn: Vương gia, Tiểu thư xưa nay tính tình nhu nhược, ngay cả một con kiến cũng chưa từng giết, người bức bách Tiểu thư như vậy không phải là quá tàn nhẫn hay sao? Tiểu thư trong lòng chỉ có Vương gia, tại sao Vương gia không thể niệm tình cảm lúc trước mà tha cho nàng?
Kỳ Hàn nếu không nghĩ đến tình cảm lúc trước thì đã không đối xử với Tô Oản như thế này, đổi thành người khác mạo phạm hắn, hết lần này đến lần khác khiêu chiến uy nghiêm của hắn, chỉ sợ đã chết cả trăm lần.
Kỳ Hàn bất quá là muốn bức bách Tô Oản rời khỏi Vương phủ, đối với hắn hết hi vọng, đó là buông tha cho hắn, cũng là cho Tô Oản đi tìm người phù hợp với nàng hơn.
Kỳ Hàn đạm bạc nhìn Tô Oản: A Oản, chỉ cần ngươi buông tay, rời khỏi Vương phủ, ta tuyệt đối không làm khó dễ ngươi.
Tô Oản mắt ngấn nước. Từ trước tới nay, đã sống qua 2 đời người, tình yêu nàng dành cho Kỳ Hàn chưa bao giờ dừng lại, ngày càng yêu thương tâm niệm. Hắn chính là dũng khí cho nàng sống tiếp, làm sao nàng có thể buông tay?
Dù nàng không yêu tha thiết Kỳ Hàn, thì Kỳ Hàn mới là người sau cùng lên ngôi vua, ở bên Kỳ Hàn, không những là vì nàng, cũng là vì vinh quang của cả gia tộc, vì cái chết bi thảm của ca ca và phụ thân không lặp lại, chỉ cần nàng còn sống, nhất định sẽ không từ bỏ.
Thấy người hầu đưa dao ra trước mắt, Tô Oản cắn răng, ngoài dự liệu đi tới cạnh thùng nước, đưa tay nhấc 1 con cá lên, gai trên lưng cá sắc bén đâm vào da thịt, đau đớn khiến nàng tỉnh táo thêm đôi chút.
Nhịn đau, Tô Oản ném con cá rơi xuống đất, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã cầm lấy dao từ người hầu, đâm về phía bụng cá.
Xoạt. Bụng cá tràn ra máu đỏ, Tô Oản nắm chặt chuôi dao, 2 tay của nàng cũng đầy máu, không nhận rõ là máu người hay máu cá.
Tô Oản lần đầu tiên sát sinh khó trách khỏi sợ hãi, gương mặt trắng bệnh, thân thể run run muốn ngã.
Nhưng nghĩ đến Kỳ Hàn, nàng lại từ từ đem dao rút ra, đưa tay cầm lấy con cá đã bị đâm phanh bụng giơ trước mặt Kỳ Hàn.
Âm thanh nàng run rẩy khó nghe, nhưng ánh mắt lại dị thường kiên định. Vương gia đã cảm thấy được chưa?
Hành động này khiến cho Kỳ Hàn vô cùng kinh ngạc, phản ứng của Tô Oản ngoài dự liệu của hắn, trong nhất thời hắn quên cả đáp lời.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, Kỳ Hàn lại khôi phục bộ dáng âm lãnh, trong lòng tức giận cực độ, nàng vậy mà vẫn lựa chọn lưu lại.
A Oản, ngươi lựa chọn như vậy, đừng trách bổn vương lòng dạ ác độc. Buông lại câu nói lạnh lùng, Kỳ Hàn phất tay áo bỏ đi.
Lúc này Tô Oản và Tiểu Chiêu đang ở trong nhà bếp làm việc, Tô Oản phải một mình rửa hết số bát đĩa ăn trong ngày. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải làm việc nặng, nên bây giờ eo của nàng đau như muốn gãy ra, nàng một tay đỡ eo, xiêu vẹo đi về phía trước.
Tiểu Chiêu nhìn thấy Tô Oản đứng dậy, vội vàng đỡ lấy tay nàng: Tiểu thư, vết thương của người còn chưa khỏi, hay để nô tỳ đỡ người sang bên kia nghỉ ngơi một lát.
Tô Oản nhìn Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu cũng vì làm việc nặng mà trên trán lấm tấm mô hôi, lúc này đang lo lắng nhìn nàng. Quả nhiên Hoạn nạn thấy chân tình , kể cả khi nàng ở trong hoàn cảnh thế này mà Tiểu Chiêu vẫn luôn chăm lo cho nàng, nàng bị khuất nhục Tiểu Chiêu luôn là người tức giận bất bình thay nàng, đúng là nha đầu tốt hiếm thấy.
Trong mắt tràn đầy cảm kích, Tô Oản nhẹ giọng: Tiểu Chiêu, làm khó ngươi phải chịu khổ cùng ta rồi.
Tiểu Chiêu đau xót lắc đầu: Tiểu thư, đây là điều Tiểu Chiêu nên làm mà.
Tô Oản không hề chú ý tới Kỳ Hàn đã đứng ở đằng sau từ bao giờ, chứng kiến cả một màn chủ tớ tình thâm.
Nếu ngươi đau lòng cho nô tì của ngươi, thì tại sao còn ở lại trong Vương phủ để nàng chịu khổ, thật là hư tình giả ý. Kỳ Hàn trào phúng nhếch môi.
Tô Oản nhịn đau, hướng cửa phòng bếp nhìn tới, thấy Kỳ Hàn một thân áo đỏ diễm lệ yêu mị, 2 tay khoanh trước ngực, gương mặt tuấn tú lại hoàn toàn lạnh lẽo không có chút cảm xúc.
Tô Oản hung hăng nuốt một ngụm khí, nàng không thể trúng kế của Kỳ hàn, hắn hết lần này đến lần khác chỉ muốn đuổi nàng ra khỏi Vương phủ. Tô Oản cụp mắt, đứng lên thi lễ.
Thiếp thỉnh an Vương gia.
Thân thể Kỳ Hàn tức giận tới phát run, đôi mắt hẹp dài kìm nén lửa giận, môi mỏng khẽ nhếch lên thành một độ cong hoàn mĩ, hắn ngược lại rất muốn xem nàng có thể chịu đựng đến bao giờ.
Hôm nay bổn vương đãi khác, bữa tối ngươi làm đi.
Tô Oản sợ đến cứng đờ cả người, nàng căn bản không biết nấu ăn.
Kỳ Hàn nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Tô Oản, khẽ cười cười, chắc chắn hắn đã tìm ra nhược điểm của nàng rồi.
Người đâu, đem nguyên liệu lên.
Có gia nhân từ bên ngoài ôm một thùng gỗ đi vào, trong thùng gỗ là 3 con cá hình dáng vô cùng kỳ lạ, thân cá có những hoa văn vô cùng lạ mắt sinh động, đầu cá gồ gề có hình dạng khá giống đầu hổ, cá này có tên là Hổ Đầu Ngư.
Nhìn thấy 3 con cá quái dị, Tô Oản đầy khiếp sợ, nàng từ nhỏ tính tình nhu nhược, chưa từng sát sinh bao giờ, lại ghét nhất máu tanh.
Thấy được sự khiếp sợ của Tô Oản, trong lòng Kỳ Hàn lại cảm thấy thật sảng khóa, rốt cục đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng, liền sai người đem dao đến.
Làm sao vậy? Ngươi không dám làm sao? Kỳ Hàn lần đầu tiên nhẹ nhàng hỏi Tô Oản, trong mắt lại đầy vẻ sung sướng nhìn người gặp họa.
Tiểu Chiêu nhìn thấy cảnh này vô cùng lo lắng cho Tô Oản, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Kỳ Hàn: Vương gia, Tiểu thư xưa nay tính tình nhu nhược, ngay cả một con kiến cũng chưa từng giết, người bức bách Tiểu thư như vậy không phải là quá tàn nhẫn hay sao? Tiểu thư trong lòng chỉ có Vương gia, tại sao Vương gia không thể niệm tình cảm lúc trước mà tha cho nàng?
Kỳ Hàn nếu không nghĩ đến tình cảm lúc trước thì đã không đối xử với Tô Oản như thế này, đổi thành người khác mạo phạm hắn, hết lần này đến lần khác khiêu chiến uy nghiêm của hắn, chỉ sợ đã chết cả trăm lần.
Kỳ Hàn bất quá là muốn bức bách Tô Oản rời khỏi Vương phủ, đối với hắn hết hi vọng, đó là buông tha cho hắn, cũng là cho Tô Oản đi tìm người phù hợp với nàng hơn.
Kỳ Hàn đạm bạc nhìn Tô Oản: A Oản, chỉ cần ngươi buông tay, rời khỏi Vương phủ, ta tuyệt đối không làm khó dễ ngươi.
Tô Oản mắt ngấn nước. Từ trước tới nay, đã sống qua 2 đời người, tình yêu nàng dành cho Kỳ Hàn chưa bao giờ dừng lại, ngày càng yêu thương tâm niệm. Hắn chính là dũng khí cho nàng sống tiếp, làm sao nàng có thể buông tay?
Dù nàng không yêu tha thiết Kỳ Hàn, thì Kỳ Hàn mới là người sau cùng lên ngôi vua, ở bên Kỳ Hàn, không những là vì nàng, cũng là vì vinh quang của cả gia tộc, vì cái chết bi thảm của ca ca và phụ thân không lặp lại, chỉ cần nàng còn sống, nhất định sẽ không từ bỏ.
Thấy người hầu đưa dao ra trước mắt, Tô Oản cắn răng, ngoài dự liệu đi tới cạnh thùng nước, đưa tay nhấc 1 con cá lên, gai trên lưng cá sắc bén đâm vào da thịt, đau đớn khiến nàng tỉnh táo thêm đôi chút.
Nhịn đau, Tô Oản ném con cá rơi xuống đất, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã cầm lấy dao từ người hầu, đâm về phía bụng cá.
Xoạt. Bụng cá tràn ra máu đỏ, Tô Oản nắm chặt chuôi dao, 2 tay của nàng cũng đầy máu, không nhận rõ là máu người hay máu cá.
Tô Oản lần đầu tiên sát sinh khó trách khỏi sợ hãi, gương mặt trắng bệnh, thân thể run run muốn ngã.
Nhưng nghĩ đến Kỳ Hàn, nàng lại từ từ đem dao rút ra, đưa tay cầm lấy con cá đã bị đâm phanh bụng giơ trước mặt Kỳ Hàn.
Âm thanh nàng run rẩy khó nghe, nhưng ánh mắt lại dị thường kiên định. Vương gia đã cảm thấy được chưa?
Hành động này khiến cho Kỳ Hàn vô cùng kinh ngạc, phản ứng của Tô Oản ngoài dự liệu của hắn, trong nhất thời hắn quên cả đáp lời.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, Kỳ Hàn lại khôi phục bộ dáng âm lãnh, trong lòng tức giận cực độ, nàng vậy mà vẫn lựa chọn lưu lại.
A Oản, ngươi lựa chọn như vậy, đừng trách bổn vương lòng dạ ác độc. Buông lại câu nói lạnh lùng, Kỳ Hàn phất tay áo bỏ đi.
/8
|