Quỷ Vực Vạn Nhân Mê

Chương 17 - Chương 17

/30


Edit: Chiêu

Beta: Na

Mạc Tê từng cùng Quách Minh Chinh gặp hai người chơi khác, cảm nhận được một loại tư thế cao cao tại thượng từ người họ. Có lẽ bọn họ đã nỗ lực khắc chế năng lực, sắm vai người thường, nhưng cảm giác chênh lệch đầy ưu việt vẫn không thể che giấu.

Ngay từ đầu Hạng Trác đã xác định được Mạc Tê là người chơi, thái độ cẩn thận bình đẳng, gặp Liêu Nho Học dưới tình huống bị “Khóc tang” ảnh hưởng đầy xấu hổ, tự nhiên cũng mất đi vẻ cao ngạo, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.

Trước mắt, cho dù Thi Văn Hiên đã nỗ lực che giấu, nhưng vẫn luôn có chỗ không che lấp được.

Tỷ như lần đầu khi nhìn thấy Mạc Tê, ánh mắt ấy vừa cảnh giác vừa thả lỏng, cùng sự hoài nghi với Hướng Uyển Tư, tất cả đều chỉ ra thân phận thực sự của Thi Văn Hiên.

Hướng Uyển Tư không cảm thấy gì, cô tiến lên thương lượng chuyện ngày mai, từ ngữ đều thể hiện sự chiếu cố đến tân MC.

Thi Văn Hiên nhanh chóng chọn Hướng Uyển Tư, tạm thời buông tha Mạc Tê, cùng Hướng Uyển Tư giao lưu.

Mạc Tê ngáp một cái, đeo kính râm, nhớ kỹ giá trị thân cận của Thi Văn Hiên là 53. Cậu ngồi xuống ghế, quan sát hai người, không quên gửi tin tức cho Hạng Trác cùng Liêu Nho Học.

Lúc trước cậu đã nhắn ba chữ “Mẫn Thi Hoa” cho Liêu Nho Học, hiện tại đã nhận được câu trả lời: 【 Thông tin của Mẫn Thi Hoa sẽ gửi cho em sau, ngày mai cô ta cũng đến phòng triển lãm giới thiệu tác phẩm của mình. Vừa rồi không thể ngay lập tức trả lời là do chúng tôi đã gặp mặt hai người chơi khác, Hạng Trác đánh với bọn họ một trận, đồng đội của em cũng rất lợi hại, một đánh ba vẫn chiếm ưu thế. 】

Mạc Tê: 【 Một đánh ba? Không phải nói gặp hai người chơi sao? Chẳng lẽ anh cũng ra tay? 】

【 Làm sao tôi có thể tổn thương người khác ngoài em, là cái dạng này. 】

Liêu Nho Học đánh chữ rất nhanh, một lát sau đã gửi đến rất nhiều tin nhắn, giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Có thân phận hội trưởng hội sinh viên của Liêu Nho Học, điều tra mấy học sinh bị xử phạt thật sự quá dễ dàng.

Liêu Nho Học căn bản không cần đi tìm, chỉ cần ngồi ở văn phòng rồi gọi mấy cuộc điện thoại, lấy lí do xoá bỏ hình phạt, bảo đảm mấy học sinh kia chắc chắn sẽ chạy vội tới.

Chuyện này vốn có thể không kinh động bất kì ai, vô thanh vô tức mà tiến hành, nhưng Liêu Nho Học lại lợi dụng chức vụ mà gửi tin nhắn đến tất cả sinh viên, công bố danh sách người bị xử phạt một năm qua, bao gồm cả tên “Tề Xảo Yến”.

“Anh đang làm gì?” Hạng Trác nhìn thấy Liêu Nho Học phát tin nhắn quả thực sợ ngây người, “Anh làm như vậy sẽ hấp dẫn người chơi khác tới.”

“Tôi chính là muốn dụ người chơi khác tới, có người trốn trong tối thực sự làm người ta bất an.” Liêu Nho Học thong dong nói “Có cách nào đào thải người chơi không?”

“Giết chết thì có thể.” Hạng Trác nói, “Nếu Mạc Tê không phải người khởi xướng nhiệm vụ, tối hôm qua tôi đã giết cậu ta.”

“Phải không? Bị giết trong trò chơi có sống lại ở hiện thực?” Liêu Nho Học rũ mắt.

“Đương nhiên không thể, đã chết chính là đã chết.” Hạng Trác tùy ý nói “Chẳng lẽ còn có thể để bọn họ rời khỏi đây, để tôi bên này thất bại mà chết?”

“Trò chơi này rất tàn khốc.” Liêu Nho Học nói không chút cảm xúc.

“Kẻ mềm lòng đã sớm chết hết rồi.” Hạng Trác vô cùng bình tĩnh “Anh muốn dùng phương pháp này dụ người chơi khác ra tay?”

“Là ý của Mạc Tê.” Liêu Nho Học nói “Em ấy hy vọng chúng ta có thể khống chế được người chơi khác, miễn cho tra được một nửa bị người khác cản trở.”

Hạng Trác đầy mặt kinh ngạc: “Cậu ta khi nào nói như vậy? Chúng ta vẫn luôn cùng hành động, tại sao tôi lại không biết?”

Liêu Nho Học: “Em ấy không nói rõ, nhưng tôi đoán được. Cậu cảm thấy vì sao em ấy bảo chúng ta đi điều tra sinh viên bị xử phạt?”

“Không phải cậu ta có khúc mắc tình cảm với Hướng Uyển Tư, càng thích hợp điều tra hơn sao?” Hạng Trác hỏi.

Liêu Nho Học: “Cậu không hiểu Mạc Tê, em ấy gặp người có cảm tình với mình sẽ trốn, biết Hướng Uyển Tư có hảo cảm, sao có thể chủ động tiếp cận? Sở dĩ em ấy lựa chọn như vậy, là vì muốn chúng ta dẫn dụ những người chơi khác, thuận tiện diệt trừ tôi – kẻ muốn giết em ấy và đối thủ cạnh tranh là cậu, nhất tiễn song điêu.”

Hạng Trác: “…… Sao cậu ta biết được những người bị xử phạt sẽ dẫn dụ người chơi khác?”

“Bởi vì cậu.” Liêu Nho Học nhìn thẳng Hạng Trác “Tối qua khi cậu biết Tề Xảo Yến từng bị xử phạt, phản ứng đầu tiên là muốn tra danh sách những sinh viên bị kỷ luật, mà cậu trong số người chơi…… Hẳn là trình độ bình thường đi, không quá ngu cũng không đủ thông minh, cậu có thể nghĩ như vậy, những người chơi khác cũng có thể. Cho nên, nhiệm vụ mà Mạc Tê phân cho chúng ta tất sẽ đụng phải người chơi khác.”

Hạng Trác: “……”

Liêu Nho Học: “Sáng sớm sau khi nghe xong phương thức phân chia, tôi đã xác định được tâm tư của em ấy, còn cùng em ấy xác nhận một chút, tuy rằng lúc đó cậu đi rửa mặt, nhưng hẳn là có cách nghe lén, đoạn đối thoại kia nghe không hiểu à?”

Hạng Trác cũng không muốn thừa nhận chính mình không nghe hiểu, lảng sang chuyện khác: “Tôi hiểu Mạc Tê muốn ném chúng ta ra vì cái gì, nhưng nếu anh đã đoán được chuyện này, tại sao còn thuận theo?”

“Bởi vì tôi có hai mục đích, thứ nhất, là bảo vệ Mạc Tê không bị người ngoài giết chết, câu cũng vậy, người khác cũng thế, đều là địch nhân; thứ hai…… cậu đoán xem?” Liêu Nho Học cười nói.



Hạng Trác xách cổ áo Liêu Nho Học: “Anh thật không sợ tôi giết anh phải không?”

Liêu Nho Học thong dong nói: “Cậu sẽ không giết, tuy rằng cậu không thông minh, nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc. Cậu biết thân phận hội trưởng hội sinh viên rất thuận tiện, nhất định không nỡ giết tôi, tôi tin cậu sẽ tự mình khắc chế xúc động.”

Dứt lời, Liêu Nho Học còn vỗ nhẹ cánh tay Hạng Trác trấn an.

Trong nháy mắt, Hạng Trác thực sự muốn giết người, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn chỉ có thể buông Liêu Nho Học ra, chịu đựng tức giận trốn sau cửa.

Liêu Nho Học sửa sang lại quần áo, giống như không có gì phát sinh nói: “Mời vào.”

Người đến là một sinh viên bị xử phạt, Liêu Nho Học đưa cho hắn một bảng biểu, sinh viên vui vẻ nói: “Tôi đã bị xử phạt nửa năm, thật sự có thể huỷ bỏ sao?”

Đương nhiên sẽ không, Liêu Nho Học chỉ là lợi dụng chức quyền thôi. Nhưng nếu thế giới này đã không còn chân thật, lúc trở lại hiện thực, mọi người cũng không nhớ rõ mọi chuyện trong trò chơi, tại sao hắn phải để ý hỉ nộ của một sinh viên bình thường?

“Chờ cậu điền xong bảng biểu, hội học sinh sẽ báo cáo với lãnh đạo, căn cứ vào tình huống mà xử lý, nhớ viết rõ lý do vi phạm ra, càng thảm càng tốt, như vậy sẽ tạo điều kiện cho hội học sinh giúp cậu nói tốt.” Liêu Nho Học am hiểu công phu đánh Thái Cực, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói đến tích thủy bất lậu (*)

(*)Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).

Sinh viên vui vẻ điền xong bảng biểu, ngàn ân vạn tạ Liêu Nho Học xong mới rời khỏi văn phòng. Hắn đi rồi, Liêu Nho Học lắc đầu với Hạng Trác: “Không phải.”

Vừa không phải là hứa nguyện giả, cũng không phải là người chơi.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Mạc Tê từng đưa cho hai người Liêu, Hạng xem qua video, tuy không thấy rõ mặt, nhưng từ quần áo, thân hình, cách nói chuyện, động tác, thói quen đều có thể phán định thân phận của họ.

Đối với một hứa nguyện giả – người sở hữu hộp tâm nguyện, sẽ còn có tâm tình tới hội sinh viên điền bảng biểu sao? Hắn có thể hoảng loạn, kinh hỉ đan xen, thậm chí không có thời gian nhìn di động?

Cho nên người tới điền bảng biểu thứ nhất không phải hứa nguyện giả.

Liêu Nho Học kiên nhẫn ngồi bên cửa sổ, cúi đầu quan sát phía dưới, bỗng nhìn thấy hai người đi tới, ánh mắt biến đổi, gọi Hạng Trác: “Đến rồi.”

Hạng Trác thò lại gần, thấy một nam một nữ đi vào tư chính lâu, tất cả phương diện đều ăn khớp với hai người trong video.

“Muốn giết hay khống chế, đều tuỳ cậu.” Liêu Nho Học cười “Tôi chỉ là một người bình thường, thể lực kém.”

“Anh là người bình thường? Tôi chỉ vui mừng vì anh không phải người chơi!” Hạng Trác oán hận trừng mắt nhìn Liêu Nho Học “Một đánh hai, nếu tôi chết, nhất định sẽ kéo anh làm đệm lưng.”

“Tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn.” Liêu Nho Học đẩy đẩy mắt kính.

Vì gửi tin nhắn, Liêu Nho Học không có biện pháp diễn tả kĩ càng quá trình chiến đấu của Hạng Trác và hai người chơi, chỉ nói ba người họ thoạt nhìn không mạnh bằng một cây tiểu thảo.

Theo Liêu Nho Học miêu tả, Hạng Trác cùng hai người chơi thái kê(*) mổ nhau, thả vô số đạo cụ, bị mặt trái hiệu quả làm khổ sở muốn chết, vẫn luôn dựa vào thể lực vật lộn. Người chơi nữ thể lực cường hãn đến mức Liêu Nho Học hâm mộ không thôi, Hạng Trác dần dần yếu thế, cuối cùng đập nồi dìm thuyền lấy ra một bình tro cốt.

(*)Thái kê:菜鸡互啄: trình độ gà mờ, yếu kém, dở tệ.

Bình tro cốt vừa mở, một đoá hoa màu tím sẫm quấn đầy bụi gai đỏ như máu bay ra, tấn công ba người chơi một cách bữa bãi, muốn bao nhiêu hung mãnh có bấy nhiêu hung mãnh.

Nam nữ người chơi còn kinh ngạc cảm thán một câu “Cậu thế mà có đạo cụ cấp SSR.”, ngay sau đó lâm vào khổ chiến.

Sinh mệnh tiểu thảo vô cùng cường hãn, dù bọn họ chém thế nào cũng không ngăn được thảo đằng tái sinh, đoá hoa trên nó còn có khả năng cắn nuốt sinh mệnh, cánh hoa hoá thành một làn khói tím, chỗ da bị khói hun phải sẽ nhanh chóng chuyển sang màu xám đen, rồi bị khói tím hút hết. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Cuối cùng, nam nữ người chơi bị tiểu thảo treo cổ, tráng sĩ Hạng Trác thì gãy cổ tay, mất một cánh tay, trước khi chết đoạt lấy bình tro cốt đang được thảo đằng bảo vệ, khởi động nó, đem tiểu thảo thu trở về.

Mạc Tê: “……”

Cho nên một đánh ba là chỉ tiểu thảo sao? Tiểu thảo này rốt cuộc đã phát triển đến trình độ nào? Có chút khủng bố.

Không riêng gì tiểu thảo, Liêu Nho Học cũng quá mức thông minh bình tĩnh, ngày sau tuyệt đối là tai hoạ ngầm.

Hai người chơi tử vong, trò chơi cũng đúng lúc nhắc nhở số người bị đào thải, Mạc Tê chỉ nhìn lướt qua, không mở app, cậu còn cố ý để giao diện Wechat của mình cho Thi Văn Hiên nhìn, biểu hiện mình vẫn luôn nói chuyện.

Hắn ta lịch sự nói xin lỗi với Hướng Uyển Tư, xem tin tức từ hệ thống, trên mặt không có bất cứ dao động gì, sau khi tắt máy lại chuyên tâm nói chuyện phiếm với Hướng Uyển Tư.

Giống như Hạng Trác, trong lòng hắn, chuyện người chơi khác tử vong cũng không quan trọng, bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều sinh tử.

Mạc Tê cười tự giễu, cậu cần gì phải để ý sự lạnh nhạt của người khác. Liêu Nho Học nói không sai, Hạng Trác và hai người chơi kia quyết đấu là do một tay cậu thúc đẩy, từ phân công hành động đến bắt đầu, Mạc Tê đã đoán được chuyện này.

Chẳng qua cậu lúc ấy tưởng rằng hai bên sẽ kiềm chế lẫn nhau, cho rằng Hạng Trác và hai người chơi sẽ có biện pháp ngăn cản đối phương tiến sâu vào nhiệm vụ, lại không nghĩ tới hai bên sẽ dồn nhau vào chỗ chết.

Trò chơi tàn khốc như vậy, nếu cậu không phải là người khởi xướng nhiệm vụ, tối hôm qua cũng đã chết trên tay Hạng Trác.



Sau khi biết tin hai người chơi tử vong, Mạc Tê tháo kính râm, không giả vờ nữa, cùng Hướng Uyển Tư và Thi Văn Hiên nói chuyện.

Trò chơi có tổng cộng năm người chơi, hai trong số đó đã bị đào thải, người bình thường đều sẽ nghĩ đây là quyết đấu 2 vs 2, thông báo này đưa ra, khả năng “Mạc Tê là người chơi” được hạ xuống vô cùng thấp.

Cứ như vậy, Mạc Tê có thể yên tâm đi thử Thi Văn Hiên.

“Thi đồng học.” Mạc Tê thò qua nói, “Cậu gia nhập tổ phát thanh khi nào? Nhìn thấy hợp tác giữa cậu và Hướng học tỷ, tôi thật sự rất hâm mộ.”

Hướng Uyển Tư đỏ mặt, oán trách nhìn Mạc Tê: “Đều là công việc, có gì mà hâm mộ, hơn nữa, chúng ta không phải cũng hợp tác sao?”

Thanh âm cô nhẹ nhàng ôn nhu, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Mạc Tê.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

“Từ khai giảng đến nay tôi cũng chưa gặp qua Hướng học tỷ mấy lần, cậu là người của hội sinh viên, đáng kẽ ra nên thường xuyên hợp tác cùng Hướng học tỷ mới phải.” Thi Văn Hiên không biết xuất phát từ tâm lý gì, không cam lòng yếu thế đáp lại.

Hướng Uyển Tư nhìn về phía hắn ta: “Văn Hiên, sau khi em tham gia tổ phát thanh lại không tham gia hoạt động mấy lần, còn trách chị không hợp tác với em sao, chị muốn tìm em còn rất khó. Sang năm chị sẽ rời khỏi tổ phát thanh, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hợp tác đi.”

Nói xong, cô cầm tay Mạc Tê cùng Thi Văn Hiên đặt lên nhau, động viên: “Nếu là lần cuối cùng, vậy chúng ta phải làm thật tốt, không được lưu lại tiếc nuối gì!”

Hay cho chiêu lấy lùi làm tiến này, nếu Mạc Tê cùng Thi Văn Hiên thật sự là người có hảo cảm với Hướng Uyển Tư, chỉ cần một hành động này của cô sẽ khiến cảm tình của họ càng sâu, nhẫn nhịn chán ghét nghiêm túc làm việc.

Nhưng Mạc Tê chỉ cảm thấy nếu Hướng Uyển Tư có thuộc tính “Vạn nhân mê” này trên người, nhất định có thể tận dụng càng tốt nó đi.

Kế tiếp vốn nên là một không khí hoà hảo vui vẻ, nhưng thần sắc Thi Văn Hiên lại biến đổi: “Học tỷ, trước kia chị cũng là cái dạng này sao?”

“Làm sao vậy?” Biểu tình Hướng Uyển Tư có chút mê mang.

“Đỗi với mỗi người đều thành thạo như vậy, dễ dàng lợi dụng lời nói khiến người khác tin tưởng mình, tình nguyện giúp chị làm mọi việc, không cần hồi báo.” Hắn tới gần một bước, “Nếu là chị, hẳn là có bản lĩnh khiến người khác trả thù giúp chị khi có người nói xấu chị đi?”

“Em đang nói cái gì thế?” Hướng Uyển Tư đầy mặt vô tội.

Thi Văn Hiên khinh miệt liếc qua Mạc Tê, phóng ra một chưởng đánh bay Mạc Tê.

Mọi chuyện tới quá đột ngột, Mạc Tê hoàn toàn không nghĩ tới, lập tức bay thẳng đến bức hoạ trên tường, vốn tưởng sẽ nện thật mạnh xuống, không chết cũng trọng thương té xỉu, ai ngờ trong nháy mắt đụng phải bức hoạ, một đám sương mù mềm mại chậm rãi đỡ cậu xuống mặt đất.

Mạc Tê thuận thế làm bộ té xỉu, cậu muốn xem xem, Thi Văn Hiên sẽ làm gì.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

“Em, em đang làm gì vậy! Em đã làm gì Mạc Tê?” Hướng Uyển Tư thật sự bị doạ, sắc mặt trắng bệch, chạy nhanh đến chỗ Mạc Tê.

Thi Văn Hiên vung tay lên, cánh cửa phòng triển lãm lập tức đóng cặt, Hướng Uyển Tư bị hắn bóp chặt cổ, ấn trên tường.

“Tôi chỉ không hy vọng một người bình thường quấy rầy tôi điều tra thôi.” Ánh mắt Thi Văn Hiên thâm trầm, nhìn chằm chằm Hướng Uyển Tư “Kha Tiểu Hi đã chết, cô có biết không?”

“Khụ khụ! Kha Tiểu Hi là ai?” Hướng Uyển Tư gian nan nói.

“Lễ đón tân sinh năm trước, cô sở dĩ mất giọng là vì bị cô ta hạ thuốc vào nước uống, chẳng lẽ cô không biết chuyện này sao?” Thi Văn Hiên nói.

“Cậu, cậu đang nói cái gì? Tôi, căn bản không quen biết cô ấy.” Nước mắt Hướng Uyển Tư chảy xuống.

“Được, cô có thể không thừa nhận.” Thi Văn Hiên đã dự liệu được trước “Nếu tôi đoán không sai, người thứ hai chết tên là Lữ An Hà, người này hẳn là cô biết đi?”

Mạc Tê đang giả bộ bất tỉnh hơi nâng lên mí mắt, cái tên Lữ An Hà này cậu đã từng thấy trên danh sách xử phạt, là người duy nhất bị khai trừ trong số sáu người, nguyên nhân là cố ý bạo hành một cô gái.

Bởi vì đã khai trừ, Mạc Tê cùng Liêu Nho Học đã loại tên người này, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, nếu Lữ An Hà vẫn có ác ý, hoàn toàn có thể lang thang trong khuôn viên trường. Đại học là loại bán mở, muốn tiến vào không phải việc gì khó.

“Không phải hắn đã bị khai trừ rồi sao?” Hướng Uyển Tư sợ hãi nhắm mắt lại.

Thi Văn Hiên nói: “Đã bị khai trừ, nhưng không phải hắn chưa đạt được mục đích sao? Trường học vì bảo vệ danh dự người bị hại, sẽ không tiết lộ danh sách nạn nhân, nhưng tôi đã tra được, người Lữ An Hà có ý đồ bạo hành, chính là cô, đương nhiên cô rất hy vọng hắn chết.”

Di động Mạc Tê rung lên một chút, là nhắc nhở của trò chơi. Cậu muốn nhìn di động, lại lo lắng bị Thi Văn Hiên phát hiện, lúc này sương mù càng thêm dày đặc, chặt chẽ vây cậu trong đó.

Mặc Tê có loại cảm giác được bảo hộ, nhân cơ hội mở di động, đúng như dự đoán, một hình gấp giấy trái tim xuất hiện trong hộp tâm nguyện.

Thi Văn Hiên cũng nhìn di động, đắc ý cười: “Quả nhiên tâm nguyện thứ hai đã thực hiện, cùng tôi đi xem có phải Lữ An Hà không?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Hắn không chút thương hoa tiếc ngọc khiêng Hướng Uyển Tư rời khỏi phòng triển lãm, tư liệu rơi rụng đầy đất.

_Hết chương 17_

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status