Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 205: 205: Đặc Biệt Thiên Chi Uyên Dữ Lộ: Tự Cẩm Thiều Hòa 9

/207


ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 9
Editor: Luna Huang
“Cha nha, ngươi nói cho ta biết ca đi đâu, cha nha cha nha!” trong Lưu Nguyệt tiêu cục, Bách Lý Vân Tựu đang dạy Vân Vụ luyện kiếm, tiểu điểu nhi còn lại là ở bên cạnh hắn ôm cánh tay của hắn lắc a lắc.
Tiểu điểu nhi sáng sớm hôm nay đi ra Lưu Nguyệt tiêu cục, từ lúc Bách Lý Vân Tựu bước vào tiêu cục vẫn quấn quít lấy hắn, quấn hắn hơn một canh giờ rồi.
“Kiếm áp xuống một chút, chớ giơ cao.” Chỉ là chỉ là nhìn Vân Vụ, cũng không để ý tới tiểu điểu nhi.
“Cha nha!” Tiểu điểu nhi cọ xát Bách Lý Vân Tựu hơn một canh giờ còn không có từ trong miệng hắn cạy ra được một từ, không khỏi bĩu môi, Bách Lý Vân Tựu nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu cũng không nhìn nàng lại nhìn Vân Vụ đang luyện kiếm, sau đó nhẹ nhàng giậm chân một cái, lắc mình đến bên người Vân Vụ, Vân Vụ còn chưa kịp phản ứng liền đoạt kiếm trong tay hắn, nhảy ra vài bước đứng đối diện Bách Lý Vân Tựu.
“Tỷ! Ngươi đưa thanh kiếm cho ta!” Vân Vụ nhìn tay rỗng tuếch của mình, tức giận nhìn chằm chằm tiểu điểu nhi.
“Không đưa, không trả!” Tiểu điểu nhi đem kiếm giấu phía sau lưng, hất cằm hừ một tiếng.
“Ngươi không trả ta ta phải đi nói cho nương ngươi lại không nghe lời lại chạy tới tiêu cục quấy rầy cha!” Vân Vụ luôn luôn không có cách nào với bị tỷ này.
Tiểu điểu nhi lại hừ một tiếng, đem cằm nâng lên, “A Vụ ngươi cũng liền chút tiền đồ này.”
“. . .” Vân Vụ một nam nhi tâm còn trẻ bị khinh bỉ cùng đả kích sâu đậm.
Bách Lý Vân Tựu bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, nói: “A Vụ, đi tìm cha Ám Dạ của ngươi dạy ngươi, tiểu điểu nhi, cùng cha vào trong phòng.”

“Vâng! Cha!” Tiểu điểu nhi lập tức mặt mày rạng rỡ, đem kiếm cầm trong tay vứt cho Vân Vụ, sau đó liền vọt tới bên người Bách Lý Vân Tựu ôm lấy cánh tay của hắn, Bách Lý Vân Tựu bất đắc dĩ lắc đầu.
Vân Vụ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, lấy kiếm tìm Ám Dạ.
“Cha nha, A Vụ không ở, người cũng không cần giả bộ nữa, muốn cùng ta nói cái gì liền nói đi!” Tiểu điểu nhi ân cần dời cái ghế rót nước trà cho Bách Lý Vân Tựu sau đó đấm đấm bóp bóp chân cho hắn.
“Tiểu điểu nhi cảm thấy cha muốn cùng tiểu điểu nhi nói cái gì?” Tiểu điểu nhi lại chạy đi bóp vai, quả thực chính là cầm lấy vai của Bách Lý Vân Tựu cố sức lắc, để nước trà trong trà trản trên tay hắn không ngừng động, hoàn toàn không cho Bách Lý Vân Tựu có cơ hội uống một ngụm.
“Đương nhiên là cùng tiểu điểu nhi nói ca đi nơi nào rồi nha!” Tiểu điểu nhi hoàn toàn không khách khí, lắc vai của Bách Lý Vân Tựu lợi hại hơn, “Cha nha cha nha, tiểu điểu nhi biết cha tốt với tiểu điểu nhi nhất, người nói cho tiểu điểu nhi biết đi!”
“Vậy tiểu điểu nhi đi hỏi nương chưa?” Bách Lý Vân Tựu liền đưa trà trản chuyển qua bên mép khẽ hớp khẽ hớp, lại bị lại bị tiểu điểu nhi đong đưa bị nước trà phỏng môi, nhiên nét mặt cũng ôn hòa, đối với tiểu điểu nhi, hắn chưa bao giờ quở trách nàng nửa câu, đồ nàng chính tay đưa tới hắn cũng không biểu thị không thích trên nét mặt, dù cho bản thân hắn không thích, thí dụ như trà trước mắt, hắn biết rõ uống sẽ nóng, nhưng vẫn là giơ tay lên uống.
“Cha người biết rõ ta không dám đi hỏi nương.” Tiểu điểu nhi mất hứng bĩu bĩu môi.
“Nên ngươi chỉ biết khi dễ cha.” Bách Lý Vân Tựu lắc đầu cười nói.
“Ta đây mới không phải đang khi dễ cha, ta đây là thích cha!” Tiểu điểu nhi nói từ sau ôm cổ của Bách Lý Vân Tựu, đem tiểu điểu nhi cả người đều đặt ở trên lưng trên vai hắn, lung lay trái lắc lư phải cười nói, “Cha hiểu rõ tiểu điểu nhi nhất tốt với tiểu điểu nhi nhất, cha nha, người lén lút nói cho tiểu điểu nhi ca đi nơi nào, đều ngày thứ ba rồi, đây là lần đầu tiên ca đi đâu tiểu điểu nhi cũng không biết, tiểu điểu nhi sắp biến thành một cô nương không có ca ca thương yêu rồi!”
“A Uyên bất quá là thay cha cùng nương ngươi đi làm một chuyện quan trong mà thôi.” Bách Lý Vân Tựu mặc tiểu điểu nhi lung lay hắn, mặt mày tràn đầy bất đắc dĩ ôn nhu.
“Cha bất công! Chuyện trọng yếu chỉ nói cho ca không nói cho tiểu điểu nhi!” Tiểu điểu nhi không phục.
“Ngươi suốt ngày hồ đồ, chuyện trọng yếu nương ngươi sao dám nói cho ngươi biết.”

“Vậy cha nói cho tiểu điểu nhi, lần này tiểu điểu nhi nhất định nhất định nhất định không hồ đồ!” Tiểu điểu nhi nói một hơi nhất định, một so với một cố sức, sau đó nhảy đến trước mặt Bách Lý Vân Tựu, làm một tư thế “Ta bảo chứng”.
Bách Lý Vân Tựu rốt cục thỏa hiệp trọng trọng thở dài, giơ tay lên vuốt ve tóc dài nhu thuận của Bạch Lưu Ly, dùng một loại giọng nói tận tình khuyên bảo: “Cha nói cho tiểu điểu nhi, lần này tiểu điểu nhi trăm triệu lần không thể hồ đồ, hiều không?”
“Ân!” Tiểu điểu nhi lập tức như con gà con mổ thóc cố sức gật đầu, vỗ ngực một cái bảo đảm nói, “Cha yên tâm! Lần này tiểu điểu nhi nhất định sẽ không bán cha hay liên lụy cha làm hại cha một buổi tối không thể vể phòng ngủ mà ở ở trong sân hóng gió!”
“. . .” Bách Lý Vân Tựu cảm thấy, tiểu điểu nhi của hắn thế nào là có thể hành hạ hắn như thế.
Sự thực chứng minh, lần này tiểu điểu nhi không dùng lời bán đứng Bách Lý Vân Tựu, mà là quả đoán dùng hành động liên lụy hắn.
Bởi vì, hôm nay từ sau giờ ngọ, thân ảnh của tiểu điểu nhi hoạt bính loạn khiêu tiêu thất, thẳng đến tối cũng không có xuất hiện.
Bách Lý Vân Tựu nhìn cái vị trí kia trên bàn cơm không có tiểu điểu nhi, phiền muộn đè mi tâm, Vân Vụ còn lại là rất có nhãn lực đem ghế cách xa hắn một chút, sợ mình sẽ bị vạ lây, vì vậy hắn thật nhanh ăn xong bữa cơm, nói tối nay muốn cùng Thập Thu bọn họ nghe hí của huyện thừa đại nhân, lòng bàn chân mạt du chạy ra.
Cha, người tự giải quyết cho tốt!
Bách Lý Vân Tựu múc một chén canh cho Bạch Lưu Ly, đặt tới bên tay nàng, nói: “Lưu Ly sao tối nay không uống canh?”
“Giữa ban ngày thả nữ nhi ngươi chạy, bây giờ muốn dùng một chén canh dỗ ta?” Bạch Lưu Ly vẫn không nhìn chén canh đã chuyển qua bên tay nàng, chỉ đưa tay đến đĩa rau, lãnh lãnh đạm đạm nói.
“Lưu Ly nàng cũng biết, tiểu điểu nhi tính tình kia ta không quản được nàng.” Bách Lý Vân Tựu cười cười.

“Không phải là không quản được mà là đau lòng nàng đi.” Bạch Lưu Ly liếc Bách Lý Vân Tựu.
“A Uyên mới ly khai ngày thứ ba, nàng xem tiểu điểu nhi đều gầy.”
“Gầy? Ta thế nào không nhìn ra? Ta thấy nàng là mập mới đúng.” Bạch Lưu Ly sửa liếc thành trừng.
“Đúng là gầy.” Bách Lý Vân Tựu rất là vì tiểu điểu nhi nói chuyện.
“Bách Lý Vân Tựu!” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên cố sức đặt chiếc đũa trên bàn, nhíu mi lại trừng mắt Bách Lý Vân Tựu, “Tính tình nàng lăn qua lăn lại chính là ngươi chìu quen!”
“Nữ nhi là Lưu Ly sinh.” Bách Lý Vân Tựu trả lời một câu.
“Không có ngươi tự ta có thể sinh?” Bạch Lưu Ly ninh mi tâm càng chặt hơn, tức giận càng sâu, “Nữ nhi giáo bất hảo oán ta sinh nữ nhi?”
“Tiểu điểu nhi tuy rằng làm ầm ĩ nháo đằng chút, tóm lại vẫn là một cô nương không phải sao?” Bách Lý Vân Tựu vẫn như cũ đang vì nữ nhi của hắn nói tốt.
“Ngươi ——!” Bạch Lưu Ly phát hỏa, nàng hiện tại phiền nhất chính là tính tình lăn qua lăn lại của tiểu điểu nhi, lại cứ là Bách Lý Vân Tựu chìu quen nàng che chở nàng, thật là làm cho nàng làm của nương trừng phạt không được chửi không được hiện tại đến đếm nàng cũng không được.
Nhiên Bạch Lưu Ly một câu nói này mới nói xuất một từ ngươi, liền Bách Lý Vân Tựu đem thân thể chòm đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng ngậm miệng của nàng, sau đó cười đến ôn nhu nói: “Ăn cơm đi Lưu Ly, nếu không cơm nước đều nguội, dù cho Lưu Ly cũng muốn ăn no mới có khí lực mắng không phải sao?”
“Đến đây, trước uống canh, canh hôm nay là Lưu Ly thích.”
Bạch Lưu Ly vốn là chặt ninh mi tâm của chậm rãi thư, nâng canh Bách Lý Vân Tựu múc cho nàng, khẽ hớp một cái nhìn về phía sắc trời ngoài phòng đã hoàn toàn ám trầm xuống, có chút quan tâm nói: “Tiểu điểu nhi hài tử kia luôn luôn không biết chiếu cố bản thân, đoạn đường này đuổi theo A Uyên chớ xảy ra chuyện gì mới đúng, lần trước đến Thương quốc liền bị thương chân, vết thương này mới tốt không bao lâu lại hồ đồ.”
“Lưu Ly suy nghĩ nhiều, tiểu điểu nhi đã không phải là tiểu hài tử, sẽ chiếu cố tốt mình.” Bách Lý Vân Tựu trấn an Bạch Lưu Ly.
“Hy vọng nàng có thể mau chút đuổi theo A Uyên mới phải, nàng và A Uyên chung một chỗ, ta mới có thể yên tâm.” Bạch Lưu Ly vẫn là không yên lòng, “Cũng chỉ có A Uyên có thể chiếu cố nàng thật tốt.”

“Tùy bọn nhỏ đi thôi, bọn họ cũng đều trưởng thành.” Bách Lý Vân Tựu cầm tay của Bạch Lưu Ly có chút lạnh lẽo, đưa n độ lòng bàn tay hắn truyền cho nàng, “Lưu Ly không cần vì bọn họ phí quá nhiều tâm.”
Một lúc, Bạch Lưu Ly mới chậm rãi gật đầu.
Ngoài phòng nhĩ phòng, hai cái đầu, cùng nhau chỉa vào nhà chính Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly nhìn.
“A Vụ ngươi lao tới nhanh như vậy, có đúng hay không Lưu Ly nương lại sinh khí?” Thập Thu lấy cùi chỏ đụng đụng Vân Vụ bên cạnh hắn, đem thanh âm ép tới thật nhỏ.
“Tỷ của ta chạy ra Liễu thành tìm ca ta a, ngươi nói nương ta có thể không tức giận?” Vân Vụ cũng đem thanh âm ép tới thấp thấp.
“Khó trách ngươi chạy ra nhanh như vậy, bất quá ngươi nhanh như vậy, cha Vân Tựu một mình có thể thừa cơn tức của Lưu Ly nương không?” Thập Thu nghi vấn.
“Ta cũng không biết a, nên ta đây không phải là tại đây vụng trộm nhìn sao? Tỷ của ta chỉ biết lăn qua lăn lại, cũng khó trách nương ta giận nàng.” Vân Vụ thập phần bất đắc dĩ.
Ngay khi hai người thiếu niên ở bên góc tường xì xào bàn tán, trên đầu của bọn họ đều tự nổ tung một bạo lật, hai người đồng thời che đầu về phía sau, sau đó Thập Thu có chút khổ ba ba thanh âm vang lên, “Nương.”
Ám Nguyệt nhìn chằm chằm hai người thiếu niên, bóp bóp nắm tay của mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hai tên tiểu quỷ, trốn ở chỗ này xì xào bàn tán chút gì? Còn có đi nhà A Đồng nghe hí hay không? Nghe nói gánh hát rất nổi danh, ngày mai sẽ phải rời khỏi Liễu thành, qua thôn này đã có thể không quay lại a.”
“Chúng ta bây giờ đi ngay!” Thập Thu cùng Vân Vụ lập tức chạy, ngược lại không phải là bọn họ có bao nhiêu thích nghe hí, mà là bạo lật của Ám Nguyệt thật đáng sợ! Vẫn là đến chỗ A Đồng mới tốt, Mộc di cùng nương bọn họ hoàn toàn khác nhau!
Thập Thu cùng Vân Lộ chạy đi, Ám Nguyệt lập tức chiếm vị trí của bọn họ, học dáng dấp thăm dò của bọn họ cũng lén lén lút lút nhìn chằm chằm chỗ Bách Lý Vân Tựu, còn không quên muốn trở về gọi Ám Dạ qua đây.
Cho nên bọn họ vừa vặn nhìn thấy một màn Bách Lý Vân Tựu hôn Bạch Lưu Ly, vì vậy nghe được Ám Nguyệt cười trộm nói: “Nguyên lai gia cũng có đĩnh ngự thê thuật a.”
Ám Dạ còn lại là nhìn chằm chằm môi của Ám Nguyệt, nghĩ nguyên lai còn có biện pháp như thế, gia không hổ là gia, quả nhiên có kỹ thuật!



/207

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status