Chương 94: Thiêu Tuyệt Sắc Phường, đốt Tuyệt Bảo Trai. Đến đại thọ của Đông Phương Lam, ngoài Long Trạch Cảnh Thiên, còn có Lý Vân khanh cùng Thượng Quan Vô Kị cũng đồng hành cùng hắn. Vốn Long Trạch Cảnh Thiên đã phải về nước, nhưng sau khi biết thân phận của Mộ Dung Thất Thất, hắn liền ở lại. Cưới được Mộ Dung Thất Thất, là tâm nguyện của hắn, không đạt tới mục đích này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Về phần Lý Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kị, lại bởi vì lo lắng Mộ Dung Thất Thất. Vô luận là Mộ Dung Thất Thất, hay là Phượng Thất Thất, trong lòng Lý Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ, nàng luôn là vướng bận đối với họ. Thân thế Mộ Dung Thất Thất làm cho bọn họ khiếp sợ, hai người đã từng đến Nam Lân Vương phủ thăm Mộ Dung Thất Thất, nhưng lại bị người của Phượng Thương ngăn cản, chỉ có thể thông qua thọ yến của thái hậu, mới có thể nhìn thấy nàng. Chỉ là, khi nhìn thấy dung mạo chân thật của Mộ Dung Thất Thất ,vô luận là Lý Vân khanh, hay là Thượng Quan Vô Kị, nội tâm đều kịch liệt kích động. Từng nghe những lời ba hoa chích chòe bên ngoài đồn đãi, cũng biết rõ thân phận thật sự của Mộ Dung Thất Thất vô cùng cao quý, nhưng những điều ấy cũng không ngăn cản bọn họ tự mình nhìn thấy diện mạo chân thật của nàng. Ngoại trừ đôi mắt kia vẫn linh động giống như trước đây, toàn bộ khuôn mặt hoàn toàn biến hóa, không chút giống với bộ dáng “nguyên bản” trước đây. Hóa ra, nàng xinh đẹp đến vậy —— Nhìn Phượng Thương ngồi bên người Mộ Dung Thất Thất, Lý Vân Khanh hoảng hốt một hồi. Đôi nam nữ kia, giống như bích nhân*, nếu không có chung quan hệ huyết thống, nhất định trên thế giới này chỉ có hắn ta mới xứng với nàng. Chỉ là, vận mệnh trêu ngươi, lại xảy ra biến cố như bây giờ…… Thượng Quan Vô Kị lúc này rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao mình và Mộ Dung Thất Thất mãi mãi bỏ lỡ nhau, không thể ở bên nhau. Bởi lẽ, giữa họ là mối thù sâu đậm kéo dài đời đời kiếp kiếp của Phượng Thị gia tộc cùng Thượng Quan thế gia. Một trận chiến Nhạn Đãng Sơn, toàn bộ binh sĩ ưu tú của Thượng Quan thế gia đều hi sinh giữa trận, mà thủ lĩnh quân Bắc Chu quốc, lại là phụ thân Mộ Dung Thất Thất—— Phượng Tà. Nếu lúc trước, khi thân phận của Mộ Dung Thất Thất chưa bị vạch trần, nàng để hắn dẫn nàng rời đi, Thượng Quan Vô Kị nhất định sẽ nhất quyết sẽ nghĩa vô phản cố* mà dẫn Mộ Dung Thất Thất rời khỏi mảnh đất này. Nhưng hiện tại, nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, biết được thân phận sau lưng nàng, trong lòng Thượng Quan Vô Kỵ, có một thứ gọi là “kiên trì” nháy mắt sụp đổ. (*làm việc nghĩa không chùn bước) Vì sao? Vì sao không giữ lại cho hắn một ước niệm tốt đẹp, vì sao lại xây nên một tòa thành kiên cố ở giữa họ, ngăn cách họ? Từ thuở bé, Thượng Quan Vô Kị đã mơ ước trở thành đại tướng quân, đả bại Bắc Chu quốc. Vì giấc mộng này, hắn nếm qua không biết bao nhiêu đau khổ, đổ ra không ít mồ hôi. Từng có lúc, hắn thậm chí còn muốn vì Mộ Dung Thất Thất mà đối kháng với Phượng Thương. Nhưng hiện tại, hai người này dĩ nhiên là huynh muội, Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên là nữ nhi của Phượng gia, khiến cho Thượng Quan Vô Kỵ chẳng muốn tiến bước trả thù, cũng chẳng thể lùi về phía sau, chỉ cứng ngắc ở một chỗ. Đứng từ xa, thấy nụ cười hạnh phúc của Mộ Dung Thất Thất, Thượng Quan Vô Kỵ đau nhói nơi lồng ngực. Dù hắn kiên trì, nhưng những người Thượng Quan gia đã chết ở trong tay Phượng Tà, những bài vị ngăm đen trong từ đường Thượng Quan thế gia, cũng sẽ phá vỡ cái “kiên trì” của hắn. “Vô Kị, buông tay đi ——” Lý Vân Khanh tựa hồ có thể đọc hiểu ý nghĩ trong lòng Thượng Quan Vô Kị: “Bỏ đi hết thảy thù hận, yêu nàng, nên hy vọng nàng hạnh phúc, không phải sao?” Lời nói của Lý Vân Khanh như đánh mạnh vào trong tim Thượng Quan Vô Kị. Buông, khó, nhặt lên, cũng khó. Nếu như có một ngày hắn và Phượng Thương giằng co trên chiến trường, nàng lại là nữ nhi của Phượng thị gia tộc, nhất định sẽ đứng ở bên cạnh Phượng Thương. Muốn hắn ra tay với nữ nhân mình yêu mến nhất, sao hắn có thể làm được? Nhóm triều thần Bắc Chu quốc tất nhiên không để ý đến ý nghĩ của những thần tử Tây Kỳ quốc, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều đặt ở trên người Mộ Dung Thất Thất. Tuy trên đời này mỹ nhân nhiều, nhưng giai nhân khuynh quốc khuynh thành như Mộ Dung Thất Thất lại hiếm có khó tìm. Nàng kế thừa mỹ mạo của mẫu thân Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nhưng khí chất cùng cặp mắt kiêu ngạo bất tuân kia, lại cực kỳ giống Phượng Tà. Chỉ cần xem tướng mạo của Mộ Dung Thất Thất, tất cả mọi người đều có thể khẳng định, cô gái này mang theo dòng máu nhà họ Phượng . Tất cả mọi người đều chú ý đến Mộ Dung Thất Thất, chỉ có Hoàn Nhan Bảo Châu lúc này lại mím chặt môi, chăm chăm nhìn về phía Long Trạch Cảnh Thiên kể từ khi hắn đến. Vô luận nàng là Mộ Dung Tâm Liên, hay là Hoàn Nhan Bảo Châu, nàng đều muốn ngồi lên vị trí Tĩnh Vương phi kia. Nhưng mà Long Trạch Cảnh Thiên từ khi xuất hiện, vẫn luôn nhìn Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu không thể nào chịu nổi. Nữ nhân kia, khi là Mộ Dung Thất Thất, đã phá hủy hết chuyện tốt của mình, hiện tại, trở thành Phượng Thất Thất, vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, thật đáng giận! Chẳng lẽ nữ nhân này trời sinh chính là khắc tinh của nàng sao? Nàng không phục! Không cam lòng! Nhớ tới những cay đắng mà nàng phải tiếp nhận đều là do Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Bảo Châu tức đến đau tim. Nỗi nhục kia, nàng nhất định sẽ trả lại nàng ta gấp bội! Món nợ này, nàng không thể không tính! Nghĩ vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn về phía thái hậu ngồi ở trên cao. Hôm nay là ngày sinh thái hậu, tất cả mọi người sẽ dâng tặng lễ vật, lễ vật nàng đã sớm chuẩn bị xong, đến lúc đó nhất định phải nhấn chìm lễ vật của Mộ Dung Thất Thất! Để chúc mừng sinh nhật của Đông Phương lam, cung yến được tổ chức hết sức náo nhiệt. Từ Hoàng thượng, hoàng hậu, cho tới hoàng tử công chúa, đều lần lượt tặng lễ cho Đông Phương Lam. Đợi đến lượt Hoàn Nhan Bảo Châu, nàng ta dâng lên một chuỗi phật châu làm từ gỗ tử đàn. “Hoàng tổ mẫu, chuỗi phật châu này là do cháu tự tay mài từng viên châu, chữ “phật” trên đó cũng là do cháu tự tay khắc từng chữ một, cháu còn thỉnh cao tăng khai quang cho nó!” Khi thấy chuỗi phật châu của Hoàn Nhan Bảo Châu, Đông Phương Lam rất yêu thích, liên tục khen “đẹp”. “Bảo Châu rất hiểu chuyện! Có tâm!” Hoàn Nhan Liệt vừa lòng gật đầu, nữ nhân hiếu đạo, đối với phụ thân mà nói, là một chuyện đáng để vui mừng. Từng hạt châu tròn tròn, tinh xảo, tự tay mài, ắt hẳn đã phí không ít thời gian. Xem ra lễ vật này đã được Hoàn Nhan Bảo Châu chuẩn bị từ sớm. Lễ vật của Công chúa chiếm được lời khen của thái hậu cùng hoàng thượng, các đại thần thấy vậy liền lập tức phụ họa, cả đám đều trầm trồ khen công chúa hiếu đạo. Nghe xong những lời nói kia, Hoàn Nhan Bảo Châu không có lộ ra ánh mắt đắc ý, vẫn giữ vẻ mặt khiêm tốn như cũ. “Khiêm nhường, giữ lễ, tốt! Bảo Châu đã lớn rồi, đã hiểu chuyện, trẫm rất vui mừng!” Khi nói lời này, Hoàn Nhan Liệt nhìn về phía Long Trạch Cảnh Thiên. Vị Tĩnh Vương Tây Kỳ quốc này, tương đối hợp ý hắn, ít nhất tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đoan chính, hơn nữa, về sau còn có thể bước lên ngôi vua. Lúc trước Hoàn Nhan Bảo Châu đã thể hiện rõ sự ái mộ đối với Long Trạch Cảnh Thiên, nếu nữ nhi đã thích, người làm phụ hoàng như hắn, tất nhiên phải tác hợp cho nàng. “Tĩnh Vương, trẫm nghe nói ngươi còn chưa lập gia đình! Không biết trong lòng ngươi đã để ý ai chưa?” Hoàn Nhan Liệt đột nhiên nói một câu, thức tỉnh Long Trạch Cảnh Thiên khỏi dòng suy nghĩ, hắn lập tức đứng lên, hành lễ với Hoàn Nhan Liệt, “Trong lòng Bổn vương ngưỡng mộ công chúa Bắc Chu quốc —— “ Nghe thấy lời này, Phượng Thương dừng tay, lông mi cụp xuống, gãi vào lòng bàn tay của Mộ Dung Thất Thất.”Khanh Khanh, đám ruồi thối này thật đáng ghét!” Biết Phượng Thương ghen, Mộ Dung Thất Thất định hôn hắn một cái để an ủi, nhưng hiện tại ở trước mặt nhiều người, ngại thân phận huynh muội mà họ đang gánh, Mộ Dung Thất Thất đành phải kiềm lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà đụng vào lòng bàn tay của Phượng Thương, “Thương, chàng hẳn nên cao hứng!” “Cao hứng?” Phượng Thương nhếch mi, nhìn gương mặt phấn nộn của Mộ Dung Thất Thất, nếu không phải nhiều người ở đây, hắn thật muốn một ngụm cắn, hảo hảo nhấm nháp hương vị của nàng. “Điều ấy thể hiện ánh mắt của chàng quá tốt! Càng nhiều người yêu thích ta, càng có thể chứng minh ánh mắt của chàng tốt, chọn được bảo bối tốt nhất trên đời!” “A ——” Đối với mồm mép lanh lảu của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương chỉ có thể vươn tay nhéo nhéo cái mũi của nàng, “Vì sao mỗi lần ở trước mặt Khanh Khanh,tài ăn nói của ta lại trở nên vụng về rồi? Chẳng lẽ Khanh Khanh là người do trời phái tới để khắc chế ta?” “Chàng nói đúng! Trước khi ta đến, ông trời đã nói với ta rằng, đời này, nhiệm vụ duy nhất của ta chính là hàng phục chàng, giải cứu hết thảy những nữ đồng bào trong dầu sôi lửa bỏng. Phật viết, ta không vào địa ngục thì ai vào. Hôm nay, ta buông tha hết thảy, xuống địa ngục cùng chàng, chỉ để cứu giúp* chàng.” (*gốc: độ trong phổ độ) Khó khi Mộ Dung Thất Thất chịu nói nhiều lời dỗ ngon dỗ ngọt như vậy, khiến cho Phượng Thương càng yêu mến nàng. Trước kia ở chung, Mộ Dung Thất Thất luôn phòng ngừa quá mức, có chút rụt rè, nhưng từ khi hai người cùng ngủ chung, phòng tuyến của tiểu nữ nhân này tựa hồ đang dần từng chút tan rã, đó là một dấu hiệu tốt! “Khanh Khanh, nàng nói quá đúng!” Phượng Thương đưa môi đến sát bên tai Mộ Dung Thất Thất, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai nàng, giọng nam trầm thấp, quyến rũ, mang theo chút hơi ấm hấp dẫn, vờn quanh vành tai khéo léo của Mộ Dung Thất Thất, trêu đùa thính giác cùng xúc giác bên tai nàng. “Nếu sứ mạng của nàng là thế, hay là hãy dùng thân mình mà giúp ta, đêm nay nàng ở trên giúp* ta đi!” (*gốc: thượng độ…đều là độ, nhưng nghĩa thì,….) “Khụ khụ!” Lời của Phượng Thương , chọc Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn đỏ mặt. Nàng không phải đứa nhỏ ba tuổi, cũng đã qua thời kì ngây thơ, mỗi ngày đều dính ngọn lửa kia vào thân nàng, nàng có thể cảm nhận được. Nam nhân này tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình, chờ nàng mở miệng, chờ nàng buông lỏng, đem mình giao cho hắn. Cho nên, mặc dù dục vọng trào dâng, nhưng hắn vẫn luôn áp chế ý nghĩ kia xuống, chỉ ôm nàng, không vượt rào. Hôm nay, hắn trực tiếp nói ra như vậy, khiến cho Mộ Dung Thất Thất ngượng ngùng, không đầy một lát, trên mặt một rạng mây đỏ. “Như thế nào, Khanh Khanh —— “ Phượng Thương đột nhiên có loại ý nghĩ bổ nhào vào người Mộ Dung Thất Thất, những ánh mắt không có ý tốt kia, mãnh liệt kích thích hắn, khiến cho hắn không đảm đương nổi cái danh quân tử nữa, cũng không thể đợi thêm nữa rồi, hiện tại, hắn hận không thể túm nàng về Vương phủ, áp nàng lên trên giường, khiến nàng toàn thân cao thấp đều khắc đầy ấn ký của hắn, như vậy, những nam nhân thối kia sẽ không nhớ thương Khanh Khanh của hắn nữa. “Được!” Mộ Dung Thất Thất ngượng ngùng gật đầu, mà lời của nàng, khiến cho Phượng Thương nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần. Hắn nghe được cái gì? Tiểu nữ nhân của hắn đã nói “được”, hắn không nghe lầm chứ! Phượng Thương ngây người, ngơ mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Hắn cho rằng Mộ Dung Thất Thất sẽ giống thường ngày, thẹn thùng nói không, không nghĩ tới nàng lại đồng ý, này, không phải hắn nghe lầm chứ? “Khanh Khanh, nàng nghe hiểu ý của ta không đó?” Phượng Thương liếm liếm môi khô ráo, “Ta nói giúp, nàng biết là cái gì không?” Giúp của hắn, không phải là giúp trong phổ độ chúng sinh của phật môn, hắn là muốn nàng… “Chán ghét!” Nghe Phượng Thương gặng hỏi, Mộ Dung Thất Thất quay mặt đi nơi khác, không nhìn tới cái cái khuôn mặt yêu nghiệt kia, miễn cho chính mình bị nam nhân này mê hoặc. Nàng đây thật vất vả mới cố lấy dũng khí đáp ứng, nam nhân này lại mơ hồ hỏi nàng nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói không, chẳng lẽ nàng tựu giống như thỏ trắng ngây thơ không rành thế sự vậy sao? Chẳng lẽ, hắn muốn ép nàng nói những lời khiến người nghe đỏ mặt sao? “Khanh Khanh, nàng nói được, ý của nàng rốt cuộc là cái gì được?” Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn khơi dậy ngứa ngáy trong lòng Phượng Thương, lúc này, hắn tựa như đứa bé, một mực quấn quít lấy Mộ Dung Thất Thất, không phân biệt nổi đúng sai nữa. Hắn không chắc chắn có phải Mộ Dung Thất Thất thật sự đáp ứng rồi hay không, thật sự chỉ đơn giản như vậy, dễ dàng như vậy sao? Dễ dàng đến mức khiến cho hắn bắt đầu hoài nghi hệ thống thính giác của mình! “Khanh Khanh ——” Phượng Thương nhẹ nhàng mà đung đưa ống tay áo của Mộ Dung Thất Thất, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, trong cặp mắt phượng yêu nghiệt kia, hàm chứa ý tứ làm nũng, hũ mật ngọt, thấm vào tận tim Mộ Dung Thất Thất. “Khanh Khanh —— “ Không đợi Phượng Thương nói xong, liền nghe thấy thanh âm Long Trạch Cảnh Thiên, “Người bổn vương ngưỡng mộ trong lòng là Trấn Quốc Công chúa, không phải là Bảo Châu công chúa.” Cho dù Phượng Thương vẫn muốn tiếp tục ngọt ngào cùng Mộ Dung Thất Thất, nhưng nghe được bốn chữ ” Trấn Quốc Công chúa” này, ắt phải ngừng lại. Nguyên lai, ở lúc bọn họ tình tứ anh anh em em, Hoàn Nhan Liệt muốn đem Hoàn Nhan Bảo Châu gả cho Long Trạch Cảnh Thiên, không nghĩ tới bị Long Trạch Cảnh Thiên cự tuyệt. “Bổn vương phản đối!” Chẳng quan tâm nhiều như vậy, Phượng Thương đứng lên, trực tiếp cắt đứt lời nói của Long Trạch Cảnh Thiên, “Bổn vương không đồng ý!” Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên đại điện được đẩy lên cao trào. Nam Lân Vương chống lại Tĩnh Vương Tây Kỳ quốc, bởi vì Trấn Quốc Công chúa, hàm ý ẩn trong những chuyện này, đều được mọi người âm thầm suy đoán. Lúc này, trong ý nghĩ của mọi người, Mộ Dung Thất Thất đang ở vị trí khó xử nhất. Hai nam nhân, đều là rồng giữa biển người, vì nàng mà tranh chấp, cũng đều có quan hệ với nàng. Một người, là người từng có hôn ước với nàng, Long Trạch Cảnh Thiên cùng truyền thuyết《 Thư từ hôn 》, một người , là người cùng nàng kết hôn, cuối cùng lại bên nhau dưới thân phận huynh muội- Phượng Thương. Lại nói tiếp, hai người này đều có quan hệ mật thiết với Mộ Dung Thất Thất, hiện tại hai người này tranh đoạt, ắt hẳn có một hồi trò hay có thể xem! “Nam Lân Vương, bổn vương thật tâm yêu mến muội muội của ngươi ——” Khi nói ra hai từ “muội muội”, Long Trạch Cảnh Thiên tận lực nhấn mạnh hai chữ này này, phảng phất như nhắc nhở Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất là muội muội của ngươi, ngươi chớ nằm mộng ban ngày, hãy để cho nàng gả cho ta mới tốt! “Cũng là bởi vì Thất Thất là muội muội bổn vương, cho nên, vị muội phu* này, phải để bổn vương chọn mới được!” (*em rể) Phượng Thương căn bản không thèm để ý lời nói của Long Trạch Cảnh Thiên, muội muội à, những thứ đó đều là mây bay! Mộ Dung Thất Thất là nữ nhân của hắn, hắn sẽ không buông tay. Hiện tại trong mắt Phượng Thương, Long Trạch Cảnh Thiên càng nhìn càng chướng mắt. Phượng Thương ngang ngược, hoàn toàn ngoài ý liệu của Long Trạch Cảnh Thiên. Vốn cho rằng Phượng Thương kiêng kị bị người khác nói hắn cùng Mộ Dung Thất Thất “huynh muội luyến”, không nghĩ tới đối phương lại thẳng thắn như vậy. “Bổn vương đang hướng Hoàng thượng quý quốc cầu hôn, hôn sự của Trấn Quốc Công chúa, sợ là ngươi không làm chủ được.” Long Trạch Cảnh Thiên trực tiếp đem vấn đề chuyển tới Hoàn Nhan Liệt, hắn vững tin, ở đây không có bất kỳ người nào xứng với Mộ Dung Thất Thất hơn hắn, cho nên mới chắc chắc như vậy. Dù sao, Hoàn Nhan Liệt là vua, chỉ cần hắn mở miệng, cho dù Phượng Thương phản đối thế nào, cũng không thể chống lại! (TC: chắc hem….) Bất quá, Hoàn Nhan Liệt tựa hồ cũng không để Long Trạch Cảnh Thiên vào mắt, trực tiếp ném một câu, “Trẫm sớm đã đáp ứng với Trấn Quốc Công chúa, hôn sự của nàng để chính nàng làm chủ.” Cái này…. Mộ Dung Thất Thất vui vẻ. Hoàn Nhan Liệt thực có lòng a, lời này, nàng chưa từng nói nha? Hiện tại Hoàn Nhan Liệt nói như vậy, hơn nữa nói thẳng trước mặt cả văn võ đại thần trong triều, lời vua là lời vàng ngọc, cái này có tính như cho nàng một đạo thánh chỉ không nhỉ? “Đa tạ cữu cữu!” Một tiếng “cữu cữu” này, hoàn toàn phát ra từ nội tâm của Mộ Dung Thất Thất. Chỉ cần có đạo ý chỉ này, nếu có người nào dám có ý nghĩ mạnh mẽ “đoạt lấy” nàng, nàng có thể giết hắn ta ngay tại chỗ, lời này chẳng khác gì là bùa hộ mệnh cho nàng! Một tiếng “cữu cữu” ngọt ngào của Mộ Dung Thất Thất, khiến cho tâm tình của Hoàn Nhan Liệt tốt hẳn lên. Nàng bởi vì đạo thánh chỉ này, mà cười một nụ cười xuất phát từ nội tâm, khiến cho tim của Hoàn Nhan Liệt mềm nhũn ra. Cho nàng đạo chỉ này, hi vọng nàng cùng Phượng Thương có thể lợi dụng thật tốt! Loại tình đơn phương đau khổ này, hắn tinh tường biết rõ, cho nên không muốn để thế hệ sau cũng phải cam chịu giống hắn. Hoàng thượng khi nào thì đáp ứng Mộ Dung Thất Thất chuyện này? Lí Băng cùng Thái tử Hoàn Nhan Hồng trao đổi ánh mắt, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng nghe qua chuyện này, chẳng lẽ là thánh chỉ mật? Chỉ là nếu đã nói như vậy, hôn sự của Mộ Dung Thất Thất do chính nàngquyết định, bọn họ muốn đạt thành mục đích, cũng chỉ có thể thông qua Mộ Dung Thất Thất. Cùng lúc đó, Lâm Khả Tâm đưa mắt nhìn Hoàn Nhan Nghị, thấy nhi tử biểu lộ vẻ mặt bình tĩnh, Lâm Khả Tâm rất hài lòng. Gặp chuyện không kinh ngạc, đây mới là phong phạm đế vương! Vô luận như thế nào, nhất định phải làm cho Hoàn Nhan Nghị lấy được Mộ Dung Thất Thất! Hoàn Nhan Liệt nói, không thể nghi ngờ gì là cự tuyệt Long Trạch Cảnh Thiên, chỉ là, hắn không cam lòng, lại nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất.”Trấn Quốc Công chúa, ta đối với nàng ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, muốn cưới nàng làm vợ!” Thấy Long Trạch Cảnh Thiên chưa từ bỏ ý định, khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thất Thất lập tức biến mất, “Tĩnh Vương gia, ta không thương ngươi. Ta chỉ biết gả cho nam nhân mình yêu, chỉ muốn vì nam nhân chính mình yêu sanh con dưỡng cái.” “Chúng ta có thể bồi dưỡng cảm tình! Ta còn có cơ hội!” Long Trạch Cảnh Thiên vội vàng nói, ánh mắt cũng trở nên vội vàng. Van ngươi, đừng cự tuyệt ta, trước là ta sai rồi! Van ngươi, một lần nữa cho ta cơ hội lần nữa! Long Trạch Cảnh Thiên cầu nguyện trong lòng, hy vọng có thể nghe được Mộ Dung Thất Thất trong miệng nói ba chữ “Ta nguyện ý” kia. “Thực xin lỗi! Ta không thương ngươi! Hiện tại sẽ không, từ nay về sau cũng sẽ không. Vĩnh viễn… Cũng sẽ không.” Một câu “vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi” dập tắt ý niệm trong đầu của Long Trạch Cảnh Thiên. Một lát sau, Long Trạch Cảnh Thiên mặt xám như tro, nguyên bản gương mặt anh tuấn, bởi vì lời nói này, mà mang theo đau thương. “Ta biết rõ, nàng oán ta, oán ta không phân tốt xấu, viết 《 thư từ hôn 》 với nàng! Là ta sai rồi! Ta thật sự hối hận —— “ Long Trạch Cảnh Thiên nói, khiến cho Mộ Dung Thất Thất nhíu mày, nàng cự tuyệt Long Trạch Cảnh Thiên, cũng không phải là nguyên nhân này. Hành vi của đối phương ở trong mắt Mộ Dung Thất Thất chính là quấn quít không buông. “Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi. Ta chưa từng yêu ngươi, không có yêu, tại sao phải hận? Tĩnh Vương, ngươi thật sự quá đề cao chính mình!” Mộ Dung Thất Thất nói lời này, khiến cho Phượng Thương kém chút nữa ôm nàng mà hoan hô. Vì sao, cái tiểu nữ nhân này của hắn càng xem càng thuận mắt? Chứng kiến gương mặt đau khổ của Long Trạch Cảnh Thiên , tâm tình Phượng Thương thật tốt. Nguyên lai, cảm giác đánh bại tình địch là thống khoái như vậy! (TC: ) “Nói đúng lắm!” Hoàn Nhan Khang ở một bên Mộ Dung Thất Thất ủng hộ, hắn đã sớm xem Long Trạch Cảnh Thiên không vừa mắt, muốn đào góc tường của biểu ca, thật sự quá mức! Cũng không nhìn một chút hình dạng của hắn xem, hắn xứng đôi với biểu tẩu sao? Thấy Hoàn Nhan Khang ủng hộ, Mộ Dung Thất Thất quăng cho hắn một khuôn mặt tươi cười thật rạng rỡ, cái liếc mắt “đưa tình” của bọn họ rơi vào trong mắt Lâm Khả Tâm, khiến nàng càng chán ghét tiểu nhi tử. Quả nhiên, hắn và Mộ Dung Thất Thất có quan hệ, hiện tại Hoàng thượng đem quyền kết hôn giao cho Mộ Dung Thất Thất, vạn nhất nàng lựa chọn Hoàn Nhan Khang thì làm sao bây giờ! Lâm Khả Tâm cũng không có phát giác được, hiện tại trong ánh mắt nàng nhìn Hoàn Nhan Khang có mang theo một chút hận ý. Mộ Dung Thất Thất nói câu , “không thương, sao phải hận” kia, triệt để đánh vỡ tia hi vọng cuối cùng trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên. Nàng chưa bao giờ từng xiêu lòng với hắn, chưa bao giờ từng… Phảng phất như linh hồn bị kéo ra khỏi thân thể, thân thể Long Trạch Cảnh Thiên mềm nhũn, được Lý Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kị kịp thời vịn trở về trên chỗ ngồi. “Ha ha ——” Hoàn Nhan Liệt vuốt chòm râu, khẽ gật đầu. Mộ Dung Thất Thất “dũng cảm”, khiến cho Hoàn Nhan Liệt càng thêm yêu mến đứa cháu này! Nếu như lúc trước, Minh Nguyệt cũng có thể như nàng, vậy hắn cho dù đầu rơi máu chảy, cũng cam tâm tình nguyện! Long Trạch Cảnh Thiên như vậy, người khó chịu nhất, là Hoàn Nhan Bảo Châu. Bị Long Trạch Cảnh Thiên từ chối hôn ước giữa đại điện, đáng lẽ nàng phải cảm thấy thẹn mới đúng, nhưng mà Hoàn Nhan Bảo Châu cũng không hận Long Trạch Cảnh Thiên, nàng yêu người nam nhân này, hận hắn không được. Hiện tại, người duy nhất khiến Hoàn Nhan Bảo Châu oán hận, chính là Mộ Dung Thất Thất. Đều là do Mộ Dung Thất Thất, cho nên Long Trạch Cảnh Thiên mới có thể bị nhục nhã, nàng mới có thể bị Long Trạch Cảnh Thiên cự tuyệt! Mặc trong nội tâm hận không thể xâu xé Mộ Dung Thất Thất, nhưng hiện tại Hoàn Nhan Bảo Châu đã có kinh nghiệm, sẽ không để lộ bất kỳ biểu tình nào ở trên mặt, cũng không có vì bị Long Trạch Cảnh Thiên cự tuyệt mà xuất hiện bất luận chút uể oải cùng khổ sở gì, ngược lại một mực bảo trì vẻ dịu dàng mà một công chúa hoàng gia nên có. “Không biết Thất Thất biểu muội chuẩn bị cái gì để tặng cho hoàng tổ mẫu!” Hoàn Nhan Bảo Châu nói một câu, dẫn sự chú ý của mọi người về chính sự. Thấy Hoàn Nhan Bảo Châu tỏ vẽ bình tĩnh, Mộ Dung Thất Thất âm thầm cười lạnh. Ba ngày không thấy, hiện tại khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa. Vị Mộ Dung Tâm Liên này từ sau khi thành Hoàn Nhan Bảo Châu, ngược lại thành thục lên nhiều, không giống như trước đây- không có đầu óc. “Lễ vật của Thất Thất đã sớm tặng cho ai gia!” Đông Phương Lam cười hướng mọi người đưa ra trang sức đang đeo, “Thất Thất thật là một hài tử có tình, đặc biệt mời quang Hoa công tử thiết kế bộ ‘Đan Phượng Triêu Dương’ này đưa cho ai gia, ai gia rất yêu Thích!” Vừa rồi, trên điện ánh mắt của mọi người đều vây quanh Mộ Dung Thất Thất, không có chú ý đồ trang sức của Đông Phương Lam, bây giờ nghe hoàng thái hậu vừa nói, lại nghe được cái tên “Quang Hoa công tử”, tất cả ánh mắt đều tập trung tại trên người Đông Phương Lam. Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường của Quang Hoa công tử chính là địa phương nổi tiếng thiên hạ. Châu báu nơi đó, đều là hiếm có trên đời. Cộng thêm Quang Hoa công tử tính cách cổ quái, kiểu dáng châu báu, cho tới bây giờ sẽ không lặp lại, cho nên, đồ trang sức do Thông Bảo Trai bán đi, đều là độc nhất vô nhị trên đời này. Hiện tại, Mộ Dung Thất Thất đã thỉnh Quang Hoa công tử giúp Đông Phương Lam thiết kế một bộ “Đan Phượng Triêu Dương”, này phải là có bao nhiêu mặt mũi, có bao nhiêu tiền a! Con mắt các nữ nhân đồng dạng chằm chằm nhìn vào Đông Phương Lam, vành tai, trên cổ tay, khuyên tai, vòng tay, trong mắt đều là hâm mộ, ganh tị, bộ trang sức này, không có vạn hoàng kim, là cầu không được! Tuy tuổi đã già, nhưng nữ nhân nào chẳng có lòng yêu cái đẹp? Đông Phương Lam có thể đọc được sự hâm mộ trong mắt của các nữ nhân kia, tâm tình rất tốt. Đúng chỉ có cháu gái nàng mới là tri kỷ, biết rõ nữ nhân thích gì, mặc dù nàng là cái lão bà, nhưng nhìn thấy những đồ trang sức này cũng là yêu thích không buông tay. “Trước đại hôn của Thất Thất biểu muội, Quang Hoa công tử tựa hồ đã hạ tiền đặt cược rất lớn lên trên người biểu muội, lần này sinh nhật hoàng tổ mẫu, biểu muội lại thỉnh Quang Hoa công tử vì hoàng tổ mẫu thiết kế đồ trang sức, xem ra, các ngươi rất thân thuộc a!” Hoàn Nhan Bảo Châu không tin lời nói Mộ Dung Thất Thất, nàng lại có thể như vậy? Lại có thể mời được Quang Hoa công tử, khoác lác a! Cái đồ trang sức này nhất định là Phượng Thương dùng tiền mua vội tới để cho Mộ Dung Thất Thất mặt mũi! “Quang Hoa công tử là bằng hữu của ta.” Khi nói lời này, Mộ Dung Thất Thất rõ ràng cảm nhận được cái nắm tay của Phượng Thương chặt thêm một chút, chỉ là nàng không có nghĩ nhiều như vậy, càng không biết Phượng Thương vì chuyện nàng quen “Quang Hoa công tử” mà ăn dấm chua. “Đã biết Thất Thất biểu muội cùng quang Hoa công tử là bạn tốt, sao không thỉnh hắn đến, cho chúng ta quen biết?” “Hắn không rảnh.” “A? Là không rảnh, hay là biểu muội căn bản là không biết Quang Hoa công tử, căn bản là mời không được a?” Não heo chính là não heo —— nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàn Nhan Bảo Châu, Mộ Dung Thất Thất thở dài. Nguyên bản còn tưởng rằng trải qua cái chết một lần, đầu óc nữ nhân này sẽ thông minh thêm một chút, vừa rồi nàng còn đang khen ngợi Hoàn Nhan Bảo Châu, không nghĩ tới nàng lại như vậy rồi. Mộ Dung Thất Thất không thèm trả lời Hoàn Nhan Bảo Châu, nói chuyện với nàng ta, hoàn toàn tổn hại chỉ số thông minh của nàng. Hoàn Nhan Bảo Châu nguyên vốn định kéo Mộ Dung Thất Thất xuống đài, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất căn bản là không để ý tới nàng, khiến nàng xấu hổ đứng một bên. “Hoàng tổ mẫu, hôm nay là sinh nhật người, Bảo Châu bêu xấu, khảy tặng người một bản nhạc, trợ hứng a!” Hoàn Nhan Bảo Châu lanh lẹ, muốn biểu diễn tài nghệ đến hóa cục diện cái xấu hổ này. Tới khi Đông Phương Lam gật đầu, lập tức có người chuyển lên đàn cổ, Hoàn Nhan Bảo Châu ngồi xuống trước đàn, tấu lên một khúc 《 sống lâu trăm tuổi 》. Tiếng đàn của Hoàn Nhan Bảo Châu rất hay, làm cho người ta nhịn không được híp mắt đắm chìm trong âm nhạc, mà Hoàn Nhan Liệt nhìn nữ nhi của mình trong ánh mắt có một tia khác thường. Tài đánh đàn của Hoàn Nhan Bảo Châu khi nào thì cao siêu như vậy rồi? Tính cách của nữ nhi nhà mình, Hoàn Nhan liệt có thể hiểu, Hoàn Nhan Bảo Châu từ nhỏ cũng không phải là người an phận, luyện đàn cũng chỉ qua loa cho xong. Nhưng bây giờ những gì nàng biểu hiện ra, không trải qua bảy tám năm luyện, không thể nào có thể như vậy. Vẻ mặt của Hoàn Nhan Liệt, Mộ Dung Thất Thất nhìn qua là hiểu. Xem ra, cái Hoàng thượng này cũng bắt đầu hoài nghi công chúa nhà mình, rốt cuộc nên mượn tay ai để vạch trần gương mặt chân thật của Hoàn Nhan Bảo Châu đây chỉ? Tốt nhất có thể một mũi tên trúng hai con nhạn, nếu không chỉ lãng phí cơ hội. Khi Mộ Dung Thất Thất chăm chú nghĩ cách khiến Hoàn Nhan Bảo Châu lộ ra nguyên hình, Phượng Thương chỉ ngồi bực mình một mình. Lời nói của Hoàn Nhan Bảo Châu khiến cho Phượng Thương lại nghĩ đến Quang Hoa công tử một lần nữa. Đặc biệt chế tạo bộ trang sức kia cho Khanh Khanh của hắn à? Bọn họ liên lạc với nhau lúc nào? Nghĩ đến điều này, Phượng Thương rất rất khó chịu. Hắn canh phòng nghiêm ngặt, Quang Hoa công tử này rốt cuộc đã làm cách nào để liên lạc với Mộ Dung Thất Thất? Chẳng lẽ, bọn họ có cách liên lạc của riêng mình? Chẳng qua từ lúc nào, Mộ Dung Thất Thất đã vụng trộm đi ra ngoài gặp hắn? Vừa nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất để nam nhân khác thấy vẻ xinh đẹp của nàng, trong lòng Phượng Thương cực kỳ cực kỳ khó chịu, con mắt cũng nhịn không được nữa nhìn về phía hướng ngoài cung, phảng phất muốn xuyên thấu những tường thành kiên cố kia, nhìn thấy Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường. Không biết Nạp Lan Tín đã làm xong chuyện chưa? Hiện tại, hắn càng muốn giết Quang Hoa công tử hơn, dù sao, bất chấp tất cả, đợi Quang Hoa công tử lộ diện, trước cùng hắn đánh một hồi rồi nói sau! Hiện tại cũng không phải là thời điểm làmquân tử, nữ nhân của hắn mà còn giữ không được, thể diện có để làm cái gì! Cùng lắm thì triệu tập Ưng kỵ quân diệt hắn! Hắn đây tin chắc, dưới đội quân như vậy, Quang Hoa công tử muốn chắp cánh bay cũng không thoát! Hoàn Nhan Bảo Châu nhẹ nhàng huơ tay trên dây đàn, đánh hết một khúc. Không thể không nói, nữ nhân này tuy tâm địa không tốt, tài nghệ đánh đành so với các tiểu thư khuê các vẫn khá tốt. “Giỏi, giỏi !” Hoàn Nhan Liệt mặc dù đối với Hoàn Nhan Bảo Châu sinh ra hoài nghi, nhưng ở trong vấn đề này hắn còn không có biết rõ ràng, cho nên vẫn tỏ vẻ cha con thân thiết, lập tức thưởng cho Hoàn Nhan Bảo Châu một đôi sư tử điêu khắc từ bạch ngọc, to cỡ bàn tay, trong suốt, xem ra chính là bảo bối cực kỳ đáng quý. “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Hoàn Nhan Liệt ban thưởng, khiến cho tính cảnh giác của Hoàn Nhan Bảo Châu giảm xuống, nàng đã quên, chính mình biểu hiện ra tài đàn, sẽ cho nàng mang đến họa sát thân. Chứng kiến nụ cười trên mặt Hoàn Nhan Bảo Châu, Mộ Dung Thất Thất từ đáy lòng cảm thấy bi ai thay cho nữ nhân này. Ngươi chẳng lẽ không có nhìn ra, cái hoàng thượng này là cố ý nâng niu ngươi, là muốn ngươi buông lỏng cảnh giác, để lộ ra chân tướng sao? Hoàn Nhan Bảo Châu không có phát giác, Mộ Dung Thất Thất cũng sẽ không nhắc nhở nàng ta. Nữ nhân này ương ngạnh giống như gián đánh hoài không chết, Hoàn Nhan Liệt đã nổi lên hoài nghi với nàng ta, nàng sao không mượn đao giết người! Hoàn Nhan Bảo Châu hết lần này đến lần khác khiêu khích nàng, thật sự là xem nàng thành quả hồng mềm mà tùy ý vặn vẹo sao? Không đợi ý nghĩ trong lòng Mộ Dung Thất Thất chấm dứt, Hoàn Nhan Bảo Châu lần nữa nhắm vào nàng, “Hoàng tổ mẫu, cháu gái nghe nói Thất Thất biểu muội có tài đánh đàn siêu quần, không biết nàng có nguyện ý đàn tặng hoàng tổ mẫu một khúc hay không.” Ta chơi với ngươi! Mộ Dung Thất Thất dưới bàn đối với Hoàn Nhan Bảo Châu dựng lên ngón giữa. Nữ nhân này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, sao cứ nhắm vào nàng thế? Chẳng lẽ các nàng có mỗi thù truyền kiếp sao? Mộ Dung Thất Thất ngược lại đã quên, mẫu thân Trịnh Mẫn của Hoàn Nhan Bảo Châu là gián tiếp chết ở trong tay nàng. “A, Thất Thất cũng biết đánh đàn?” Vừa nghe cái này, Hoàn Nhan Liệt thật cao hứng, “Mẹ của ngươi tài nghệ song tuyệt, ngươi nếu là nữ nhi của Minh Nguyệt, hẳn là không kém!” Hoàn Nhan Liệt đã nói lời này, cho dù Mộ Dung Thất Thất không muốn, cũng không thể trước mặt mọi người làm mất mặt mũi Hoàn Nhan Liệt. Mộ Dung Thất Thất vừa mới muốn đứng dậy, lại nghe thấy điện ngoài truyền tới một hồi ầm ĩ. “Chuyện gì?” Hoàn Nhan Liệt cau mày, Kính Đức vội vàng một hồi chạy tới, đi ra ngoài trong chốc lát, lại nhỏ chạy trước trở về.”Hồi bẩm hoàng thượng, là vài cái cung nữ nghị luận, nói Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường bị cháy —— “ “Cái gì!” Mộ Dung Thất Thất đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc. Như thế nào lại vậy ? Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường sao lại cháy? Làm sao có thể! Có Phượng Quỳ và Phượng Đồng ở đó, làm sao có thể gặp chuyện không may! Thái độ của Mộ Dung Thất Thất một lần nữa khiến cho Phượng Thương cảm thấy khó chịu, nàng lúc này, có phải là lo lắng cho Quang Hoa công tử? Bọn họ rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? “Bất quá là cửa hàng cháy, có cái gì ngạc nhiên!” Biểu lộ của Mộ Dung Thất Thất, lọt vào trong mắt Hoàn Nhan Bảo Châu, lại khiến nàng nghĩ tới chuyện khác. Cái gì chứ? Làm bộ mình và Quang Hoa công tử có quan hệ rất tốt, làm bộ quan tâm hắn, dùng cái này đề cao giá trị con người mình sao? Thật sự là vô sỉ, cái gì cũng đều dựa vào nam nhân! Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường gặp chuyện không may, Hoàn Nhan liệt cũng phi thường kinh ngạc. Quang Hoa công tử mặc dù là cái nhân vật giang hồ, nhưng có thanh danh rất lớn. Cửa hàng châu báu, quần áo của hắn, các nữ nhân hậu cung cũng rất yêu mến, bây giờ nghe nói hai địa phương này cháy, ngược lại ngoài ý muốn của mọi người. Mà trên điện tối sốt ruột, phải kể tới phi tần hậu cung, cùng những Quý tộc thái thái quan to kia. Vừa nghe nói cái này cháy, các nữ nhân đều sốt ruột, chỗ đó có rất nhiều đồ trang sức xinh đẹp a! Nơi đó cũng có rất nhiều quần áo hoa lệ a a! Rốt cuộc là ai làm? Nhất định là ghen ghét Quang Hoa công tử mới làm chuyện hèn hạ như vậy! Các nữ nhân ở dưới nghị luận, cuối cùng đều rơi vào tai Hoàn Nhan liệt. Mộ Dung Thất Thất lúc này sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng ! Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường là nơi ở của sát thủ ma vực, lần này hai nơi đồng thời gặp chuyện không may, chẳng lẽ là do kẻ thù trước đây trả thù? Năng lực của Phương Quỳ cùng Phương Đồng không kém, rõ ràng có thể bị người ta phóng hỏa thiêu cửa hàng, đối phương nhất định rất là lợi hại! Hiện tại, Mộ Dung Thất Thất hận không thể lập tức bay ra ngoài hoàng cung, đi xem người Ma vực rốt cuộc thế nào! Cùng một chỗ sinh sống năm năm, Mộ Dung Thất Thất đã sớm đem Ma vực trở thành nhà của mình, hiện tại trong nhà gặp nạn, các huynh đệ của nàng còn không biết xảy ra chuyện gì, nàng sao có thể ngồi ở đây mà thờ ơ! Mộ Dung Thất Thất lo lắng, khiến cho tâm Phượng Thương mất mát một hồi. Quả nhiên, nàng vẫn là rất để ý tới Quang Hoa công tử, cho nên nghe được tin tức, mới có thể khẩn trương như vậy. Trong lúc nhất thời, ngực Phượng Thương như bế tắc, hít thở không thông. “Cữu cữu, ta muốn đi xem Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai!” Mộ Dung Thất Thất bây giờ là một giây cũng không đợi được, những người kia đều là huynh đệ của nàng, nếu thật là kẻ thù kéo đến, bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Không được! Nàng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới, nhìn xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Mộ Dung Thất Thất tại thời điểm thọ yến thái hậu thỉnh cầu rời đi, mọi người cảm thấy Hoàng thượng là không thể nào đáp ứng. Cho dù nàng cùng Quang Hoa công tử là bạn tốt, cũng không cần phải lo lắng thành như vậy đi! Bất quá, cái này là giới hạn cực hạn mà nam nhân nghĩ, trên điện tâm những nữ nhân kia đã sớm bay ra ngoài cung, các nàng lúc này chính là đứng ở bên Mộ Dung Thất Thất, hi vọng Mộ Dung Thất Thất có thể tìm ra cách cứu chữa, đừng đểu những bảo bối, những trang sức, quần áo xinh đẹp kia bị đốt rụi ! “Được! Ngươi đi đi!” Tại lúc mọi người cho rằng Hoàn Nhan Liệt căn bản sẽ không đáp ứng, không nghĩ tới hắn rõ ràng gật đầu đáp ứng. Càng làm cho người kinh ngạc chính là, Hoàn Nhan Liệt chẳng những đồng ý với Mộ Dung Thất Thất, còn đích thân giải thích cho Đông Phương Lam: ”Mẫu hậu, ngươi xem, vị Quang Hoa công tử này đã giúp Thất Thất thiết kế bộ trang sức này đưa cho ngài, hiện tại bằng hữu gặp nạn, không bằng để cho Thất Thất trước đi xem sao!” Đông Phương Lam cũng không phải người không thông tình đạt lý, ngoại tôn nữ đã gấp thành như vậy, nàng đương nhiên nhìn thấy không vui. Huống chi vị Quang Hoa công tử này danh tiếng không tồi, xem bộ dáng Mộ Dung Thất Thất sốt ruột, nói không chừng hai người không phải quan hệ bằng hữu bình thường. Nữ hài tử nhận thức một số đại nam nhân khác phái cũng không tồi! “Đi thôi! Chú ý an toàn! Cho ca ca ngươi đi theo, miễn cho một cái cô nương như ngươi gặp nguy hiểm!” ” Tạ ơn ngoại tổ mẫu! Tạ ơn cữu cữu! Đa Tạ!” Mộ Dung Thất Thất đối với hai đại BOSS hành lễ, một bên kéo Phượng Thương, “Ca, đi a!” Hai người hấp tấp đi, yến hội náo nhiệt cũng bởi vì hai người này rời đi mà trở nên quạnh quẽ. Các nữ nhân đều lo lắng cho Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường, chẳng còn chút tâm tình thưởng thức ca múa. Bất quá, yến hội vẫn tiếp tục, huống chi đây là thọ yến của hoàng thái hậu, cho nên không đầy một lát, âm nhạc lên, vũ cơ tiến ra, trên điện lần nữa náo nhiệt. Khi Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương chạy tới Tuyệt Sắc Phường, lửa đã bị khống chế. Nguyên bản tiểu lâu ba tầng tinh sảo, hôm nay đã biến thành một mảnh phế tích màu đen. “Có ai không? Còn có người ở đây không?” Mộ Dung Thất Thất vội vội vàng vàng muốn xông vào xem xét tình huống, lại bị Phượng Thương ngăn lại.”Ở trong nói không chừng còn gặp nguy hiểm, nàng ở đây, ta vào xem!” Phượng Thương đi vào nhìn lên, khắp nơi đều bị thiêu sạch sẽ, nhìn thủ pháp lưu loát, có thể thấy Nạp Lan Tín làm rất tốt. Phượng Thương mừng rỡ trong lòng, cái này tốt lắm! Nạp Lan Tín khẳng định đã bắt người, đến lúc đó dùng những người này buộc Quang Hoa công tử hiện thân, nhìn xem hắn còn thông đồng với Mộ Dung Thất Thất không! “Như thế nào?” Phượng Thương mới ra, Mộ Dung Thất Thất lập tức đi tới trước mặt hắn, “Còn có hay không người sống?” “Ở trong không có ai, có lẽ người đã được cứu đi, hoặc là bị bắt cóc —— “ Phượng Thương vừa nói, con mắt một bên đánh giá Mộ Dung Thất Thất, muốn nhìn nét mặt của nàng. Quả nhiên, suy nghĩ đến Phượng Thương nói khả năng, “bị người khác bắt cóc”, sắc mặt Mộ Dung Thất Thất trở nên dị thường khó coi. Rốt cuộc là ai? Dám động đến nhà bà đây, dám động đến người của nàng! Đúng là chán sống! Sau khi Mộ Dung Thất Thất tự mình đi vào cẩn thận dò xét một phen, tâm tình nàng kém tới cực điểm. Y như lời Phượng Thương nói, không có thi thể, không có người chết. Nói như vậy, người Ma vực hoặc là khi địch nhân đến bọn họ sớm liền phát hiện, toàn thể lui lại, hoặc là, chính là bị tận diệt, toàn bộ bị bắt đi. Chỉ là, rốt cuộc ai có có ra tay mạnh như vậy? Mộ Dung Thất Thất tự nhận là thủ hạ mình cũng không phải phàm phu tục tử, cho dù thật là địch nhân tập kích, chân đao chân thương, người Ma vực cũng không sợ! Huống chi cái này dưới ban ngày ban mặt, đối phương cũng sẽ không động thủ huyên náo, nếu như đối phương chọn dùng chính là ám chiêu, người đó có thể thông qua người của Ma vực! Đến thời điểm, nàng tỉnh táo suy tư thật lâu, cũng vẫn nghĩ không ra người động thủ này sẽ là ai. Vô Cực Cung? Một đám tiểu lâu la, cho dù sau lưng có Hoàn Nhan Hồng làm chỗ dựa, cũng không thể làm như vậy được. Môn phái võ lâm khác? Cũng không thể. Ma vực xưa nay độc lai độc vãng, không cùng người thân thiện, cũng không cùng người kết thù kết oán, căn bản là không có kẻ thù. Mộ Dung Thất Thất thậm chí nghĩ tới triều đình, có thể thân phận của nàng bí ẩn như vậy, Hoàn Nhan Liệt căn bản không có khả năng biết rõ, cho dù biết rõ, cũng không thể vô duyên vô cớ hủy Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai. Rốt cuộc là ai? Sắc mặt Mộ Dung Thất Thất âm lãnh đến cực điểm, ghen tuông trong lòng Phượng Thương cũng tuôn ra đủ để ngập cả cái thành này. Nếu như không phải hắn cần ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, hắn hận không thể hiện tại đi tới chỗ Nạp Lan Tín, nghiêm hình bức cung những kẻ kia, bắt bọn họ thú nhận ai là cái tên Quang Hoa công tử chết tiệt kia! Chỉ là thiêu cửa hàng của hắn, là quá tiện nghi cho hắn! Tên Quang Hoa công tử kia xuất quỷ nhập thần, dù hắn đã xuất động toàn bộ người trong Phật Sinh Môn, cũng không có dò thăm được tin tức của hắn ta. Hiện tại, chỉ có thể đem hi vọng đặt ở trên người Nạp Lan Tín cùng những người kia! Hi vọng những người này có đủ giá trị, có thể dẫn Quang Hoa công tử mắc câu, hiện tại Phượng Thương muốn giết chết Quang Hoa công tử! Hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép trong lòng Mộ Dung Thất Thất còn có thân ảnh khác, cho dù đối phương chỉ là một sợi tóc , đều không thể xen vào! Mặc kệ là ai! Hắn cũng không cho! Đang tại lúc Mộ Dung Thất Thất lo lắng, tự hỏi thủ phạm đứng phía sau màn này, Tố Nguyệt xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đưa cho Mộ Dung Thất Thất một tờ giấy.
/150
|