Chương 100 : Lôi Đài “Ngày xưa khi trẫm còn là con tin ở Tây Lương, Trấn Quốc công chúa có ân đối với trẫm, là bằng hữu của trẫm cho nên… Kính xin Nhị hoàng tử không nên bôi nhọ Trấn Quốc công chúa như vậy. Phẩm cách nàng cao thượng, không phải là loại người như ngài nói.” Bị tân hoàng Nam Phượng quốc làm trò ‘khiển trách’ trước mọi người, mặt Hoàn Nhan Nghị đỏ lên như tôm luộc chín. Hắn vạn lần không ngờ, Mộ Dung Thất Thất lại quen biết cùng Minh Nguyệt Thinh. Xấu hổ cười hai tiếng, Hoàn Nhan Nghị đem mối thù này đổ lên người Hoàn Nhan Khang. Sau đó, Hoàn Nhan Nghị ở trước mặt Lâm Khả Tâm thêm dầu thêm mỡ, khích bác thật lâu, để cho Lâm Khả Tâm càng thấy thật uổng công mình nuôi tiểu nhi tử này rồi, cái gì cũng nghiêng về Phượng Thương, chẳng lẽ, hắn muốn qua hệ tốt cùng Phượng Thương, để cho Phượng Thương ủng hộ hắn làm thái tử, muốn đoạt ngôi vị thái tử? “Đệ đệ con thật quá đáng! Ngươi là ca ca ruột của hắn đấy!” Hoàn Nhan Nghị bày ra bộ dáng ủy khuất ,cố ý nói, “Chẳng lẽ hắn không để ý huyết mạch tình thâm sao? !” “Mẫu phi, ngài đừng nóng giận! Đệ đệ chỉ là bướng bỉnh một chút thôi! Nhi thần cũng không sao, nhường cho đệ đệ mình, đây là điều nên làm. Chẳng qua Minh Nguyệt Thịnh có lẽ sẽ hiểu lầm nhi thần, sợ là có ấn tượng không tốt đối với nhi thần.” Nghe nói Hoàng Nhan Nghị nói như vậy, trong lòng Lâm Khả Tâm thật khó hình dung ra tư vị gì. Đều là thịt trên người của nàng, tại sao Hoàn Nhan Khang không thể hiểu chuyện giống như Hoàn Nhan Nghị, có thể làm cho người ta bớt lo đây! Thường là ca ca nhường cho đệ đệ, nhưng giờ đệ đệ lại có ý niệm khác trong đầu, Hoàn Nhan Khang thật là có lỗi với Hoàn Nhan Nghị. “Nghị nhi, con yên tâm, mẫu phi đã có biện pháp. Đệ đệ con, chúng ta không nên trông cậy vào hắn! Hắn không gây thêm phiền toái đã là phải nói a di đà Phật rồi! Về phần Minh Nguyệt Thịnh, con cũng đừng nghĩ ngợi nhiều. Dù sao hắn cũng là hoàng đế Nam Phượng quốc , ngôi vị hoàng đế của con nha, phải là do phụ hoàng con gật đầu mới được.” Lâm Khả Tâm mặc dù là nữ nhân, nhưng rốt cuộc tranh đấu trong cung nhiều năm, đối với tính cách Hoàn Nhan Liệt hiểu rất rõ. Nàng nghĩ, chỉ cần làm Hoàn Nhan Liệt tin tưởng, tất cả vấn đề đều dễ dàng giải quyết. Này giang sơn là của Hoàn Nhan Liệt, hắn muốn cho ai kế thừa, chỉ cần khiến hắn vui vẻ , chuyện này gần như là chắc chắn. “Mẫu phi, ngài nói có đạo lý, chẳng qua là, nhi thần không biết phụ hoàng rốt cuộc thích gì.” “Trước kia khi tiểu cô cô của con còn sống, phụ hoàng ngươi sủng ái nhất tiểu cô cô. Sau tiểu cô cô con qua đời, phụ hoàng con sủng nhất là Phượng Thương. Hôm nay, Phượng Thất Thất trở lại, con nói phụ hoàng con sủng nhất chính là người nào? Con cho rằng Trấn Quốc công chúa chỉ là cái thùng rỗng sao?” Chỉ điểm của Lâm Khả Tâm, Hoàn Nhan Nghị đã hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Hạ thủ từ Mộ Dung Thất Thất, bắt đầu từ nàng, đây là biện pháp tốt nhất! “Nhưng mà, mẫu phi, Phượng Thất Thất tựa hồ đối với nhi thần có thành kiến, lần trước tiến cung ngài cũng thấy, nàng thích đệ đệ hơn…” Cùng là bú sữa một mẹ ( câu gốc : đều nói khóc hài tử có nãi ăn – bạn nào có thể dịch hay hơn ko ), đây chính là chỉ Hoàn Nhan Nghị ( cả câu : Cùng một mẹ nuôi lớn sao bạn Khang lại được 77 mến còn cu Nghị lại bị ghét ). Nhìn rõ ủy khuất trong mắt nhi tử, Lâm Khả Tâm suy nghĩ một chút, cuối cùng lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Gạo sống nấu thành cơm chín, chờ Phượng Thất Thất có bầu, xem phụ hoàng ngươi có vội hay không!” Lời nói này của Lâm Khả Tâm. . . , khiến cho Hoàn Nhan Nghị đang nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mộ Dung Thất Thất. Mặt cũng có thể mỹ lệ như vậy, thân thể nhất định cũng là mỹ vị ! Sự xuất hiện của Minh Nguyệt Thịnh, khiến cho sự việc chọn Thái tử oanh oanh liệt liệt trong kinh thành tạm thời lắng xuống, náo loạn lâu như vậy, người trong cuộc là Phượng Thương lại tiêu dao bên ngoài, khiến cho mọi người nhất thời lại thấy chán nản. Mặc dù Mộ Dung Thất Thất không có ở kinh thành, nhưng Minh Nguyệt Thịnh vẫn cho người chuẩn bị đầy đủ lễ vật đưa đến phủ Nam Lân Vương. Thật ra thì chuyện phát sinh sau khi Mộ Dung Thất Thất đến Bắc Chu, Minh Nguyệt Thịnh đều biết rõ. Hắn vẫn chú ý Mộ Dung Thất Thất, biết nàng là nữ nhi của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt , là Trấn Quốc công chúa Bắc Chu. Minh Nguyệt Thịnh lần này tự mình tới đây, mục đích chỉ có một, muốn cùng Bắc Chu cầu thân, cưới Mộ Dung Thất Thất làm Hoàng hậu. Nữ nhân này, có năng lực cùng hắn sóng vai, hắn không muốn bỏ qua. Mặc dù hắn cũng đã nghe được chút ít tin đồn nói về dung nhan của Mộ Dung Thất Thất, nhưng mà trong trí nhớ hắn, bộ dáng của Mộ Dung Thất Thất ở Tây Kỳ quốc, trong sáng nhẹ nhàng khoan khoái. Dung mạo nàng có thay đổi thế nào, đối với hắn mà nói cũng không có bất kỳ quan hệ, chẳng qua là hắn đã nhận định nữ nhân này. Người này, cô gái đã vừa nói với hắn ” thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã” [1], vừa dặn dò một câu “Vô độc bất trượng phu”.[2] [1] Đây là câu nói của Mạnh Tử. Ý nghĩa : Người mang trọng trách ý chí phải được rèn luyện, không được nhụt chí, dù cho thân thể có mệt mỏi như thế nào cũng phải giữ vững tinh thần. Chỉ khi tinh thần được giữ vững mới có thể phát huy hết tài năng. [2] Ý nghĩa : Làm trượng phu phải biết lúc cần tàn nhẫn phải tàn nhẫn, lúc cần độc phải đôc. Khi Minh Nguyệt Thịnh nói về đám đám hỏi với Hoàn Nhan Liệt, muốn kết hôn với Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt ngây người thật lâu. Xem ra, cô cháu ngoại cùng mẫu thân nàng thật ưu tú giống nhau , đã hấp dẫn nhiều nam nhân tốt như vậy. Đánh giá mọi mặt mà nói, Minh Nguyệt Thịnh đúng là rất tốt! Tuổi còn trẻ, quyết đoán ẩn nhẫn, là một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất. Nếu như không có Phượng Thương, có lẽ hắn là một lựa chọn không tệ.. Nhưng mà, bởi vì có Phượng Thương, khiến cho trong lòng Hoàn Nhan Liệt có suy nghĩ khác.. Khi còn trẻ hắn mơ ước cùng Hoàng Nhan Minh Nguyệt bỉ dực song phi[3]. Nhưng mơ ước còn có một tên gọi khác, gọi “Hy vọng xa vời”, cho nên hắn chỉ có thể dùng phương thức ngang ngược như vậy đem Hoàng Nhan Minh Nguyệt giữ ở bên người, mặc dù nàng ngủ say không tỉnh, hắn cũng đã cảm thấy thỏa mãn, bởi vì nàng ở đó, cho nên tim có thể bình yên [3] Như chim liền cánh : ám chỉ nam nữ tâm đầu ý hợp ở bên nhau kề vai sát cánh, ở bên nhau suốt đời không rời. Chẳng qua là, chuyện này vẫn mãi là tiếc nuối trong lòng Hoàn Nhan Liệt. Hôm nay gặp phải tình huống của Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất giống hắn trước đây, hắn hi vọng mình cũng có kỳ tích như vậy. Cho nên, muốn dùng quyền lực của mình, ủng hộ huynh muội hai người họ. Nếu bọn họ thật lòng yêu nhau, mặc dù bọn họ thế nhân không dung thì thế nào, hắn là hoàng đế, trong thiên hạ, đất đai, bách tính, thần tử ( quan lại) , toàn bộ thiên hạ là của hắn, ai dám nói Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất là không thể? Hoàn Nhan Liệt ngẩn người hồi lâu, khiến cho Minh Nguyệt Thịnh nhịn không được bắt đầu phỏng đoán suy nghĩ trong lòng của Hoàng đế Bắc Chu. Hắn như vậy, rốt cuộc là đáp ứng, hay là không đáp ứng đây? Đang nhìn Hoàn Nhan Liệt, Minh Nguyệt Thịnh đột nhiên phát hiện một việc. Ở mi tâm của Hoàn Nhan Liệt, có một cỗ sắc khí xanh tím quanh quẩn giống như là…cổ. Đúng! Không sai! Trong thân thể Hoàn Nhan Liệt có cổ! Chờ xác định xong, Minh Nguyệt Thịnh có chút giật mình. Rốt cuộc là người nào hạ cổ trên người Hoàn Nhan Liệt? Nhìn sắc tím xanh này, còn nhiễm sắc đen, cổ này hẳn là nuôi nhiều năm. Người Nam Phượng am hiểu dùng cổ, Miêu gia cũng là cao thủ dùng cổ. Minh Nguyệt Thịnh khi còn bé đi theo bên cạnh mẫu hậu Miêu Sở Vân, có học về dùng cổ, nhìn thấy sắc mặt Hoàn Nhan Liệt không tốt, dĩ nhiên có thể nhận ra cổ . Chẳng qua là, rốt cuộc là ai hạ cổ trên người Hoàn Nhan Liệt đây? Chẳng lẽ, có liên quan đến ngôi vị Hoàng đế? Minh Nguyệt Thịnh cũng không có đem chuyện Hoàn Nhan Liệt trên có cổ nói ra, chuyện này chưa thể khẳng định. Khó mà nói, hơn nữa hiện tại hắn quan tâm nhất chính là đám hỏi hai nước, hôn sự của hắn và Mộ Dung Thất Thất, nếu như Hoàn Nhan Liệt có thể gật đầu đáp ứng, thì không còn gì tốt hơn. “Điều này, trẫm đã đã đáp ứng Chiêu Dương công chúa, hôn sự của nàng do chính nàng quyết định.” Dĩ nhiên Hoàn Nhan Liệt cũng không bày tỏ suy nghĩ trong lòng, không thể làm gì khác hơn là khéo léo cự tuyệt Minh Nguyệt Thịnh. “A, thì ra là như vậy —— “ Minh Nguyệt Thịnh làm sao không biết đây là Hoàn Nhan Liệt khéo léo cự tuyệt,nhưng mà hắn cũng sẽ không bởi vì đụng cái đinh mềm liền buông tha Mộ Dung Thất Thất. Cô gái này, hắn đã nhìn trúng, hậu vị ( ngôi vị hoàng hậu ) của hắn vì nàng mà giữ lại.. Sứ đoàn Nam Phượng quốc đến kinh thành không bao lâu, sứ đoàn Đông Lô quốc cũng tới, đưa công chúa xinh đẹp của bọn hắn tới làm đám hỏi, rất đúng lúc, phò mã Đông Lô quốc nhìn trúng, cũng là Phượng Thương. “Chậc chậc, Thương, thì ra là chàng có mị lực lớn như vật, công chúa của người ta chỉ danh đích danh chàng để gả!” Khi Mộ Dung Thất Thất biết được, công chúa Đông Lỗ quốc Hạ Vân Tích chỉ mặt gọi tên, không phải Phượng Thương không lấy chồng, cắn một cái lên bả vai Phượng Thương. “Khanh Khanh, đau …” Tiểu nữ nhân ghen, trong lòng Phượng Thương rất cao hứng, bàn tay to vỗ về đầu Mộ Dung Thất Thất, hừ một tiếng. “Đau ?” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, ánh mắt cười như không cười nhìn Phượng Thương, “Hừ! Chính là muốn cắn chàng bị thương! Lưu lại dấu răng của ta trên người chàng, đến lúc đó chàng có thể cho Hạ Vân Tích nhìn , nói chàng là có nữ nhân!” “Khanh Khanh, ý ta nói là ta xương cứng thịt dày, nàng chớ cắn, lại tự làm đau mình!” Đối mặt với Phượng Thương như vậy, Mộ Dung Thất Thất không cách nào tức giận được. Bất kể hắn đối người ngoài như thế nào, đối với nàng vẫn một mực dịu dàng nuông chiều. Chẳng qua là, nam nhân tốt người người yêu, hoa thu hút bướm vĩnh viễn giống như cỏ dại, dù cho thiêu đốt cả cánh đồng cỏ, đến mùa xuân lại tái sinh. “Ta ghen tị —— “ “Ta biết.” Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, nhìn thẳng vào nàng ”Minh Nguyệt Thịnh muốn kết hôn với nàng, sau khi ta biết cảm giác cũng thấy ghen tị đây!” “Thật đáng ghét!” Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất gục ở trong lồng ngực của hắn, “Những con ruồi con muỗi thối nát này thật là chán, tuần trăng mặt êm đẹp cũng bị bọn họ quấy rầy…” “Khanh Khanh muốn trở lại kinh thành?” Thấy Phượng Thương đoán trúng tâm tư của mình, Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười một tiếng, “Nếu không trở về phát uy, con cọp cũng bị coi là mèo bệnh rồi! Ngay cả nam nhân của ta cũng dám nhớ thương, bản thân ta muốn nhìn Hạ Vân Tích kia có mấy cái đầu! ( ý chị là bản lĩnh tới đâu)” “A ——” đã quen thấy Mộ Dung Thất Thất dịu dàng như nàng, thỉnh thoảng nàng lộ ra vẻ thô bạo, khiến cho trong mắt Phượng Thương có chút kinh ngạc.. Cô gái này, bất kể như thế nào, cũng là xinh đẹp! Nam Lân vương cùng Trấn Quốc công chúa sau khi nghỉ ngơi bên ngoài đã trở lại kinh thành, tin tức này như mọc cánh, truyền khắp kinh thành từ trên xuống dưới. Như vậy có trò hay để xem rồi ! Người hiểu chuyện đều biết rõ chuyện tình, nhìn rõ cục thế trong triều. Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất là thân huynh muội, hiện tại Minh Nguyệt Thịnh cầu hôn Mộ Dung Thất Thất, công chúa Đông Lỗ quốc lại muốn để cho Phượng Thương làm Phò mã. Nếu như đây dựa vào quan hệ bình thường của huynh muội nhà này, một thành Hoàng hậu Nam Phượng Quốc, một thành phò mã Đông Lỗ quốc, cứ nhìn tình cảm của hai huynh muội họ, Nam Phượng quốc cũng nhất định sẽ đứng ở sau lưng Phượng Thương. Đến lúc đó, Phượng Thương được Nam Phượng quốc cùng Đông Lỗ quốc ủng hộ, ngôi vị Hoàng đế Bắc Chu nhất đinh thuộc về hắn rồi! Dân chúng có thể nghĩ đến, Hoàn Nhan Nghị làm sao không thể không nghĩ đến. Vì sao, vì sao Phượng Thương lại có mệnh tốt như vậy? Nếu Mộ Dung Thất Thất lên làm Hoàng hậu Nam Phượng, có Minh Nguyệt Thịnh là em rể , Phượng Thương chẳng phải là sẽ như hổ mọc thêm cánh! Hoàn Nhan Nghị có chút hận, hận tại sao mình không có em gái, nếu không sẽ kín đáo đưa đến bên Minh Nguyệt Thịnh, hắn cũng có em rể rồi, cũng không cần giống như bây giờ, khắp nơi bị Phượng Thương áp chế. Đáng ghét hơn là Vân công chúa Đông Lỗ quốc lại không phải Phượng Thương không lấy chồng! Phượng Thương có cái gì tốt, tại sao cả đám đều thích Phượng Thương? Chẳng lẽ nàng không biết chút danh tiếng của Phượng Thương sao? Tại sao nàng không chọn mình? Nếu như hắn cưới công chúa Đông Lỗ quốc , sau lưng có Đông Lỗ quốc ủng hộ, chẳng lẽ còn lo lắng Phượng Thương đoạt ngôi vị Hoàng đế cùng mình sao? May mắn từng bước từng bước đều chạy tới phủ Nam Lân vương, rơi vào trên người huynh muội Phượng Thương, chẳng lẽ bọn họ là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), trời cao cứ ưu tiên hắn như vậy sao? Không được! Không thể để cho hôn sự của bọn hắn thành công! Hoàn Nhan Nghị nắm chặt quả đấm, hắn tuyệt đối sẽ không để cho đám hỏi Nam Phượng cùng Đông Lỗ thành công. Thế lực trong tay Phượng Thương nay đã ngất trời rồi, nếu lại được Nam Phượng quốc cùng Đông Lỗ quốc ủng hộ, vậy vị trí Hoàng đế Bắc Chu không phải là vật trong tay hắn sao? Nếu Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất biết được ý nghĩ của Hoàn Nhan Nghị, nhất định sẽ vỗ hai tay, ủng hộ quyết định của hắn! Hai người bọn họ ước gì những phiền toái này được giải quyết cho xong, nếu Hoàn Nhan Nghị thật nghĩ được biện pháp đem những này phiền toái giải quyết, hai người còn không biết vui mừng thành cái dạng gì! Phượng Thương trở lại, vui mừng nhất là công chúa Đông Lỗ Quốc. Hạ Vân Tích đã sớm nghe nói qua mỹ danh của Phượng Nam , mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, hơn nữa còn là chiến thần, nam nhân như vậy trong thiên hạ chỉ có mình Phượng Thương ! Lúc còn rất nhỏ Hạ Vân Tích đã nhìn thấy Phượng Thương, lúc ấy nàng mới sáu tuổi, chỉ là cô bé. Lúc ấy Phượng Thương đi sứ Đông Lỗ quốc, nàng ở trong bữa tiệc nhìn thấy Phượng Thương. Khi đó, Phượng Thương mới mười lăm mười sáu tuổi, chẳng qua là khi ấy, vẻ ngoài đã quá mỹ rồi , khiến cho tiểu cô nương này đầu tiên nhìn liền quyết định phải lớn lên nhanh một chút , muốn gả cho Phượng Thương làm tân nương. Hiện tại , nàng đã mười sáu tuổi, cự tuyệt rất nhiều người cầu hôn, Hạ Vân Tích bày tỏ lòng mình với phụ hoàng nàng , hơn nữa còn tỏ vẻ không phải Phượng Thương không lấy chồng. Là hòn ngọc quý trên tay Hoàng đế Đông Lỗ , bất cứ chuyện gì Hạ Vân Tích nói , Hạ Tiến hết sức thỏa mãn. Điều này còn chưa tình , Hạ Vân Tích yêu Phượng Thương, muốn làm Nam Lân vương phi, Hạ Tiến không nói hai lời, liền chọn lựa sứ đoàn sang bàn bạc đám hỏi. Mặc dù đám hỏi, là một loại thỏa thuận giữa hai nước, đám cưới sau khi xác định, mới tiễn đưa công chúa , nhưng Hạ Vân Tích một ngày cũng không chờ, quấn quít thật lâu, Hạ Tiến cuối cùng cũng đồng ý cho Hạ Vân Tích đi theo sứ đoàn tới. “Hồng Diệp, ta như vậy có đẹp không?” Nghe nói Phượng Thương đã trở lại kinh thành, Hạ Vân Tích lập tức để cho tỳ nữ trang điểm thay trang phục cho mình, còn đem tất cả y phục xinh đẹp bày ra ngoài, từng kiện mặc thử trên người nàng. “Ngươi nói Phượng Thương thích kiểu y phục gì? Hắn thích màu trắng, ta đây mặc váy màu trắng , có được hay không?” Liên tiếp đổi vài bộ y phục, trên mặt trắng nõn của Hạ Vân Tích có một vệt đỏ ửng, trên chóp mũi xinh xắn, có một tầng mồ hôi mỏng, “Hồng Diệp, ngươi thấy sao?” “Công chúa mặc cái gì đều đẹp!” Tỳ nữ Hồng Diệp luôn miệng phụ họa nói, “Nam Lân vương thích màu trắng thuần khiết, công chúa không bằng chọn một bộ quần áo màu trắng, xuất trần thoát tục, nhất định có thể làm hắn say mê!” “Đúng đúng đúng! Vậy thì chọn màu trắng!” Nghĩ đến lúc được tình nhân trong mộng khi còn bé, Hạ Vân Tích rất kích động, sẽ được nhìn thấy Phượng Thương, nàng không thể không kích động được . Mười năm, nàng yêu nam nhân này đã mười năm, mười năm này mỗi một ngày Hạ Vân Tích đều cảm thấy thời gian trôi qua thật quá chậm , hận không được một đêm lớn lên, làm tân nương của Phượng Thương. Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, giấc mộng của nàng sẽ được thực hiện, điều này làm sao không thể không khiến nàng kích động đây! Thay quần áo màu trắng, Hồng Diệp búi cho Hạ Vân Tích một kiểu tóc cao quý mà trang nhã, nhìn về phía gương thật lâu, Hạ Vân Tích hài lòng gật đầu, “Hồng Diệp, vẫn là tay nghề của ngươi tốt!” “Công chúa, ngài muốn dùng đồ trang sức gì?” Hồng Diệp đem hộp đồ trang sức trên tay mở ra , Hạ Vân Tích chọn trúng một bộ “Ánh trăng” do Quang Hoa công tử thiết kế, toàn bộ đồ trang sức đeo tay đều dùng đá xanh làm , chế tác thành hình dáng Hồ Điệp, là vào lễ trưởng thành của Hạ Vân Tích, Hoàng thượng Đông Lỗ Quốc Hạ Tiến tặng cho nàng lễ vật này. Hồng Diệp cẩn thận cài ”Ánh trăng” lên trên tóc đen của Hạ Vân Tích, một cô gái mỹ lệ đáng yêu điềm đam xuất hiện ở trong gương. “Công chúa, ngài thật đẹp!” “Thật? Cám ơn!” Hạ Vân Tích nhìn chung quanh, nhìn về phía gương soi thật lâu, mới hài lòng gật đầu, “Đúng rồi, thiệp đã đưa đến phủ Nam Lân vương chưa? Hồng Diệp, ngươi nói Phượng Thương có thể không đến nơi hẹn hay không? Hiện tại ta rất khẩn trương, nghĩ sẽ nhìn thấy hắn, ta thật kích động, thật bối rối!” Thấy trước tiểu công chúa trước mặt ôn nhu như vậy, Hồng Diệp nở nụ cười, “Công chúa, ngài chớ khẩn trương, Nam Lân vương cũng không phải là quái thú ăn thịt người, ngài chỉ cần giống như bình thường là tốt rồi! Ngài xinh đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ yêu ngài !” Có Hồng Diệp khích lệ, Hạ Vân Tích đỏ mặt, đi gặp người nàng ngày nhớ đêm mong, nàng sao có thể không kích động đây! Phủ Nam Lân vương, Mộ Dung Thất Thất trằn trọc nhìn một tờ thiếp mời màu hồng phấn, phía trên thấy chữ viết tay đúng là chữ của nữ nhân viết, nhìn lại lạc khoản ( phần đề chữ ghi tên trên thiệp ), Mộ Dung Thất Thất có thể đoán được thiệp này là Hạ Vân Tích tự mình viết . “Vừa tới nhà, thiệp này đã đến, tốc độ thật là nhanh a!” Mộ Dung Thất Thất khẽ hừ một tiếng, bĩu môi, tay lướt nhẹ thiếp mời, vốn là thiệp màu hồng lập tức biến thành màu vàng khô héo, gió thổi qua, liền biến thành phấn vụn. Hoàn Nhan Khang ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, thấy nàng ra tay như vậy, bị làm cho sợ đến trợn mắt hốc mồm, “Biểu… Biểu tẩu, tẩu thật lợi hại!” Hoàn Nhan Khang không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất lại như vậy lợi hại, lập tức nghĩ tới, sau này cách xa Mộ Dung Thất Thất ra, sợ nàng vừa động thủ, mình cũng biến thành tro bụi. “Tiểu quỷ nhát gan!” Tô Mi ở bên cạnh chê cười một tiếng, đôi lông mày nhíu lại, “Ngũ điện hạ, sau lưng ngài cũng là không dám gọi tiểu thư của chúng ta là ‘ người quái dị ‘ đi!” Thấy Tô Mi trêu ghẹo, giễu cợt mình, Hoàn Nhan Khang cười cười có ý không tốt, “Mắt ta đó thật là không nhìn rõ , không nhìn ra biểu tẩu là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành! Tiểu Mi nhi, nàng cũng đừng giễu cợt ta!” “Ha hả!” thấy bộ dáng quẫn bách của Hoàn Nhan Khang, chọc cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng phảo nở nụ cười. “Các ngươi đừng cười ta! Hay là thử nghĩ xem làm sao đối phó cái cô Vân công chúa gì gì này đi!” Khuôn mặt tuấn dật của Hoàn Nhan Khang đỏ lên, đem chủ đề nói chuyện dời đến trên người Hạ Vân Tích, quả nhiên, vừa nghe lời này, Tố Nguyệt cùng Tô Mi đều yên tĩnh lại. “Làm sao bây giờ? Phiền phức quá! Tô Mi, ngươi sai người về nói với Hạ Vân Tích, Vương gia không rảnh, muốn cùng Trấn Quốc công chúa đi dạo phố! Tố Nguyệt, ngươi tới trang điểm giúp ta, A Khang, đi mời biểu ca đệ tới đây, ta đã buồn bực đến chết, muốn đi ra ngoài dạo phố.” “Kể từ khi được sắc phong là công chúa, ta còn không có ở trong kinh thành lập uy, vừa lúc đi ra ngoài lộ mặt, mặt trời hạ xuống, làm cho người ta biết trong phủ Nam Lân vương, còn có một vị Trấn Quốc công chúa!” Mộ Dung Thất Thất vừa nói, Tô Mi cùng Tố Nguyệt cười một tiếng. Xem ra tiểu thư muốn phát uy rồi, có trò hay nhìn! Mà Hoàn Nhan Khang đang nghe thấy lời nói của Mộ Dung Thất Thất, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa. Cõi đời này rốt cuộc là chỉ có biểu tẩu có thể hợp với biểu ca! Hai người này đúng là tuyệt phối! Người Hạ Vân Tích phái đi trở về, nói Phượng Thương không có thời gian, muốn cùng Trấn Quốc công chúa đi dạo phố, Hạ Vân Tích mắt đỏ lên, hàm răng cắn chặt môi .”Đi, hỏi thăm bọn họ đi đâu, ta cũng muốn đi!” “Công chúa ——” thấy Hạ Vân Tích như vậy, Hồng Diệp muón khuyên can, định mở miệng, lại bị Hạ Vân Tích trực tiếp cắt đứt, “Hồng Diệp, đừng cản ta! Cho dù bỏ tôn nghiêm của công chúa xuống, ta cũng phải tiến vào lòng của Phượng Thương!” Chờ khi Hạ Vân Tích đi tới, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đã đến trà lâu “Bạch Vân Cư” nổi danh kinh thành. Chỗ này, bởi vì Nam Lân vương cùng Trấn Quốc công chúa xuất hiện, cả Bạch Vân Cư dều náo nhiệt lên. Mặc dù mọi người đã nhìn thấy Phượng Thương nhiều lần , nhưng vị Trấn Quốc công chúa tràn đầy sắc thái truyền kỳ này, ai cũng chưa từng thấy. Thứ nhất khi Mộ Dung Thất Thất mới đến Bắc Chu, đã bị Phượng Thương giấu ở trong vương phủ, trừ mấy lần đi Hoàng cung, mấy vị hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc có cơ hội được nhifnt hấy , nhưng dân chúng trong kinh thành chưa từng có cơ hội nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, huống chi Mộ Dung Thất Thất gỡ xuống Thủy Nguyệt chi kính, dung mạo được truyền là vô cùng tuyệt sắc, trong lòng bọn họ lại càng tò mò, đã sớm muốn thấy vị hiện nay là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ. Giờ đây Nam Lân vương dắt Trấn Quốc công chúa xuất hiện ở “Bạch Vân Cư”, đây quả thực là tin tức có tính chất oanh tạc. Tin tức này không đầy một lát liền truyền ra ngoài, rất nhiều người nghe thấy mà đến, chen lấn Bạch Vân Cư đến nước chảy không lọt, cũng muốn tới thấy phong thái của vị mỹ nhân đệ nhất kinh thành này. “Chậc chậc, biểu tẩu, hôm nay Bạch Vân Cư khẳng định kiếm tiền quá nhiều đi, ngàinói, bữa tiệc này của chúng ta, có phải hay không đến để cho lão bản mời khách đây?” Hoàn Nhan Khang dựa vào lầu hai bên cửa sổ, bọn họ ở một gian nhã cư, vừa lúc nhìn lôi đài ở phía dưới trà lâu. “Là hoàng tử, mà hẹp hòi như vậy!” lời của Hoàn Nhan Khang khiến cho Tô Mi khinh thường nói một tiếng, “Tiểu thư của chúng ta mới không có chơi cùng người keo kiệt như ngài vậy đâu!” “Ta đây không phải là keo kiệt có được hay không! Ở nhà sống, dạy là phải tính toán tỉ mỉ!” Nhìn Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi đấu võ mồm, Mộ Dung Thất Thất tâm tình rất tốt, trực tiếp tựa vào trong ngực Phượng Thương, “Thương, chàng nói, hai người bọn họ có phải hay không thật giống một đôi oan gia?” “Giống!” Phượng Thương gật đầu, đem điểm tâm trong tay đút cho Mộ Dung Thất Thất. “A Khang, đệ yêu thích Tô Mi nhà chúng ta sao? Nếu là thích, tới cầu hôn đi, ta đem Tô Mi gả cho đệ !” Mộ Dung Thất Thất cái miệng nhỏ ăn điểm tâm, ánh mắt lại quét Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang, càng xem bọn họ có bộ dạng vợ chồng, thật sự là một đôi dở hơi. “Biểu tẩu, tẩu nói thật không?Cầu hôn cần gì? Ta trở về chuẩn bị!” “Tiểu thư, ta mới không cần gả cho tên đăng đồ tử này đâu! Ta muốn phụng bồi tiểu thư!” Hai người đồng thời mở miệng, nói cũng là hoàn toàn ngược lại, Mộ Dung Thất Thất nghe, ra vẻ đứng đắn nhíu nhíu mày, “Ai, làm sao bây giờ đây? Ta còn muốn sớm một chút đem Tô Mi gả đi ra ngoài, nhưng là Tô Mi không muốn, vậy coi như xong! Xem ra, A Khang bản lĩnh không tốt rồi! Lâu như vậy, còn không có đạt được trái tim mỹ nhân!” Mộ Dung Thất Thất trêu chọc, khiến cho Hoàn Nhan Khang nóng nảy, lập tức một phát bắt được tay Tô Mii, “Tiểu Mi nhi, ta chỗ nào giống như đăng đồ tử vậy? Trong phủ ta một nữ nhân cũng không có, không tin nàngcó thể đi lục soát!” “Lục soát cái đầu nhà ngài a!” Hoàn Nhan Khang nói trắng ra như vậy, mặt Tô Mi đỏ lên, rút tay ra, gõ lên đầu Hoàn Nhan Khang, “Dù sao ta chính là không lấy chồng, ta còn muốn theo hầu tiểu thư dài dài!” Tình cảm của Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang tốt như vậy, khiến cho Tố Nguyệt có chút hâm mộ. Chung thân đại sự của Tô Mi đã xác định, còn nàng thì sao? Nghĩ đến đây, trước mắt Tô Nguyệt hiện ra hình dáng của Nạp Lan Tín. Kể từ khi biết Nạp Lan Tín theo dõi mình, Tố Nguyệt không có sắc mặt tốt cho Nạp Lan Tín, nhưng mà người nọ dường như có tinh thần đánh không chết của Tiểu Cường ( con gián) , lúc nào cũng vậy, mỗi lần đều là khuôn mặt tươi cười, lại bị nàng gạt ở một bên, sau đó cũng không thấy Nạp Lan Tín tức giận. Chẳng qua là, vừa nghĩ tới ban đầu Nạp Lan Tín đến gần mình, là vì điều tra Quang Hoa công tử, chính là lợi dụng nàng, khiến cho trong lòng Tố Nguyệt vẫn luôn có một chút vướng mắc, không giải được. Mấy người đang nói chuyện, Như Ý đi đến, “Vương gia, Vân công chúa Đông Lỗ tới, muốn gặp ngài!” “Tới thật nhanh!” Mộ Dung Thất Thất tâm tình vốn là đang rất tốt, sau khi nghe lời Như Ý nói, cái miệng nhỏ nhắn lập tức vểnh lên .”So với thời gian ta dự đoán cũng nhanh hơn rất nhiều!” “Bảo nàng ta trở về, ta không rảnh ——” thế nhưng Phượng Thương mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói một tiếng, trực tiếp cự tuyệt Hạ Vân Tích. Hắn cũng không muốn bởi vì tí xíu không thích đáng của mình, khiến Mộ Dung Thất Thất có ý nghĩ khác. Hiện tại,người quan trọng nhất ở trong lòng hắn là Mộ Dung Thất Thất, người khác, mặc kệ là công chúa hay là cái khỉ gió gì đó, đối với hắn mà nói, cũng là mây trôi! “Dạ!” Mặc dù kết quả này Như Ý đã biết, nhưng là muốn tới xác định. Chờ Như Ý đi ra ngoài, nói lại với Hạ Vân Tích, nói Vương gia không rảnh, trong mắt Hạ Vân Tích phủ lên sự mê man khó hiểu. “Tại sao Vương gia không chịu gặp ta?” Đối với cái vấn đề này của Hạ Vân Tích, có chút làm khó Như Ý.Chẳng lẽ nói với nàng, thật xin lỗi, mời ngài trở về đi! Vương gia chúng ta sẽ không có hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài Vương phi, ngài sẽ chết tâm sao! Nếu là Cát Tường, tuyệt đối sẽ nói ra. Nhưng mà Như Ý không thể nói ra lời như vậy, hơn nữa vì vị công chúa trước mặt hắn , nước mắt tràn đầy hốc mắt, làm như chính mình khi phụ ( ăn hiếp, bắt nạt) nàng, khiến cho Như Ý có chút không biết làm sao, định không nói lời nào, dứt khoát trầm mặc không nói. Như Ý trầm mặc, Hạ Vân Tích cũng không có làm khó hắn. Như Ý chỉ là người hầu, hắn chẳng qua là truyền đạt ý tứ của Phượng Thương mà thôi. Nhưng là Hạ Vân Tích cũng không có vì vậy mà buông tha, nàng ngàn dặm xa xôi từ Đông Lỗ quốc tới đây, chính là vì Phượng Thương mà đến. Nếu như chỉ vì đối phương một hai lần cự tuyệt, nàng liền buông tha. . . , cái này tình yêu cũng quá không kiên định rồi. Như thế nào mới khiến cho Phượng Thương chú ý, đây là điều mà trước mắt Hạ Vân Tích muốn làm nhất, sau khi suy nghĩ, Hạ Vân Tích thấy ngay giữa Bạch Vân Cư có một đài cao , phía trên có treo hoành phi, viết “Lôi đài” hai chữ. “Lôi đài?” Hạ Vân Tích có chút kinh ngạc, nhanh chóng sai Hồng Diệp đi hỏi thăm cái đó dùng để làm gì. Chưa tới một khắc, Hồng Diệp đã trở về bên cạnh Hạ Vân Tích. “Tiểu thư, Bạch Vân Cư mặc dù là trà lâu, nhưng nối tiếng nhất ở đây, cũng là lôi đài kia. Bất kể thân phận, địa vị như thế nào, tài phú như thế nào, cũng có thể lên lôi đài của Bạch Cư Vân. Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, cái gì cũng có thể đọ sức!” “Có thể chọn một phương thức để khiên chiến, có thể điểm danh người khiêu chiến, nhưng mà trước đó phải biểu diễn tài nghệ của mình, sau khi nhận được sự công nhận của công chúng, mới có thể chọn lựa đối thủ. Nếu bị khiêu chiến, trừ khi nhận thua tại chỗ, nếu không không thể cự tuyệt. Về phần đánh giá, chính là khách nhân của Bạch Vân Cư. Người nào tiếng hô cao nhất, chính là thắng lợi!” Hồng Diệp nói một lúc, đem đặc điểm lôi đài của Bạch Vân Cư nói ra. Thi đấu lôi đài? Khiêu chiến? Như vậy là chuyện rất mới mẻ độc đáo. Thấy lôi đài này, Hạ Vân Tích đột nhiên cảm giác được đây một cơ hội tốt. Nàng muốn thu hút Phượng Thương, cũng muốn nói cho cả người kinh thành, Phượng Thương là nam nhân nàng nhìn trúng, phải là phò mã của Hạ Vân Tích nàng! Hạ Vân Tích ở bên tai Hồng Diệp nói thầm mấy câu, Hồng Diệp mở to mắt, giật mình nhìn Hạ Vân Tích, “Công chúa, ngài thật muốn lên võ đài sao? Nhưng mà ngài là thân thể ngàn vàng a!” “Hồng Diệp, hắn không muốn thấy ta, nếu như ta không vậy, làm sao có thể lấy được sự chú ý của hắn đây! Đây cũng là hắn ép ta! Ta nhất định phải cùng Trấn Quốc công chúa lên võ đài, hắn là huynh trưởng của Phượng Thất Thất, tự nhiên sẽ chú ý đến lôi đài, cũng sẽ chú ý ta, như vậy, ta mới có cơ hội nhìn thấy hắn!” Công chúa nhà mình đối với Nam Lân vương si mê, khiến cho Hồng Diệp không thể làm gì. Từ khi nàng đi theo bên cạnh Hạ Vân Tích, mỗi ngày nghe thấy nhiều nhất chính là cái tên “Phượng Thương” này. Hạ Vân Tích đối với Phượng Thương quả thực là gặp ma! ( ám chỉ mê muội như ma ám ) Hạ Vân Tích chủ ý đã định, sẽ không để cho người nào khuyên can. Nàng thoải mái đứng ở trên lôi đài, gõ trống trên lôi đài. Tiếng trống vang, khách nhân Bạch Cư Vân đều biết, lại có người muốn bắt đầu lên võ đài rồi, đợi mọi người thấy đứng trên đài là một cô gái mỹ lệ, đều có chút giật mình. Lại là nữ nhân võ đài? Đây cũng là chuyện mới mẻ đi! “Nữ nhân kia là ai? Lớn lên thật xinh đẹp!” Lên võ đài chính là nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp, đây quả thực là tin tức lớn đặc biệt. Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Hạ Vân Tích. Ở dưới đài thấy hết những ánh mắt của những người trên lầu, Hạ Vân Tích cũng biết bản thân đánh cuộc đã thắng. Đầu năm nay, nơi này đâu có nữ nhân xuất đầu lộ diện, nhưng hôm nay nàng là không đếm xỉa đến cái gì nữa, mới đứng ở chỗ này. Hết thảy cũng là vì Phượng Thương! Nàng mới sẽ không dễ dàng buông tha cho như vậy! Không thể không nói, Hạ Vân Tích hôm nay mặc rất đẹp. Một thân bạch y, trong sắc đen của tóc lốm đốm vài vạt màu lam , khiến người ta thấy yêu tiếc, khuôn mặt nhỏ nhắn làm rung động lòng người, làm cho người ta không nhịn được muốn ôm nàng vào trong ngực che chở. “Bệ hạ, người trên đài là công chúa Đông Lỗ —— Hạ Vân Tích. Nghe nói là đuổi theo Phượng Thương đến nơi này…” Cùng lúc đó, Phúc Nhĩ đứng ở bên cạnh Minh Nguyệt Thịnh, cẩn thận hầu hạ. Minh Nguyệt Thịnh sau khi về nước trọng thưởng cho Phúc Nhĩ vì trung thành với hắn, hiện tại, lại càng cẩn thận hầu hạ Minh Nguyệt Thịnh ở ngoài.. Phượng Thương trở lại, Minh Nguyệt Thịnh cũng là người biết trước, biết hắn theo Mộ Dung Thất Thất tới đây, Minh Nguyệt Thịnh cũng đến Bạch Vân Cư. Chẳng qua là, hắn tới chậm, cũng không có nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, mà ngoài nhã gian của Phượng Thương có người gác, Minh Nguyệt Thịnh dứt khoát tìm chỗ khác ngồi xuống uống rượu. “Hạ Vân Tích? Ha hả ——” Minh Nguyệt Thịnh uống rượu, khóe miệng lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, “Cũng không phải biết nàng chọn người lên võ đài cùng là ai?” Minh Nguyệt Thịnh ở Bạch Vân Cư, vừa khéo, Hoàn Nhan Nghị cũng ở nơi đây. Từ sau khi Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất hồi kinh, hắn vẫn sai người ngó chừng hướng đi phủ Nam Lân vương. Nếu không, Phượng Thương mang theo Mộ Dung Thất Thất tới Bạch Vân Cư, hắn nhận được tin tức cũng chạy tới nhưng mà ngồi ngây ngốc ở trong một gian khác, hắn cũng muốn xem một chút, Phượng Thương đang muốn làm gì chẳng qua là, đến lúc này, lại thấy Vân công chúa Đông Lỗ quốc – Hạ Vân Tích. Không biết sao, khi nhìn lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Vân Tích, tim Hoàn Nhan Nghị đột nhiên đập nhanh dồn dập ‘thình thịch’. Mặc dù đã gặp nhiều giai nhân mỹ lệ, bao gồm Mộ Dung Thất Thất tuyệt thế như vậy, nhưng chỉ có khi nhìn thấy Hạ Vân Tích, tim của hắn mới có thể đập nhanh, mặt cũng sẽ đỏ lên. Nữ nhân này, như hoa lan mỏng manh trong gió, kiên định mềm mại, làm rung động lòng người. Mà nàng một thân quần trắng, thật thuần khiết như bông tuyết, Vân Tích Vân Tích, thật đúng là một đám mây thánh khiết ( thánh thiện tinh khiết), chỉ cần nhìn sẽ làm cho người ta thương yêu. Mặc dù Mộ Dung Thất Thất đẹp hơn so với Hạ Vân Tích, nhưng là Hoàn Nhan Nghị cảm giác, ở trong đôi mắt trong suốt của Mộ Dung Thất Thất , cất dấu một cái gì đó kiêu ngạo bướng bình, hắn không thích. Nữ nhân, chính là hẳn là có bộ dạng phải như nữ nhân ( mềm mại yếu đuối…đủ loại từ hình dung về phụ nữ ), giống như Hạ Vân Tích như vậy là rất tốt! Mọi suy nghĩ của Hạ Vân Tích đều là về Phượng Thương, nàng nghĩ muốn cho Phượng Thương chú ý, lại không nghĩ tới lại hấp dẫn Hoàn Nhan Nghị. “Tiểu nữ tử mới đến, kính xin các vị chiếu cố nhiều hơn!” Giọng nói Hạ Vân Tích rất nhẹ nhàng, mềm mại giống như gió, ấm áp, lướt nhẹ qua, làm cho lòng người tê dại. Nàng nhẹ nhàng hành lễ, trước mặt mọi người như vậy đã đủ gây ấn tượng. “Hôm nay, tiểu nữ tử muốn khiêu chiến một người, chẳng qua là dựa theo quy củ của Bạch Vân Cư, người khiêu chiến trước biểu diễn tài nghệ của mình. Tiểu nữ tử không có tài nghệ gì , chẳng qua là miễn cưỡng học qua mấy năm học cầm, kính xin mọi người tha lỗi, không làm khó tiểu nữ tử!” Hạ Vân Tích mở miệng một tiếng “Tiểu nữ tử”, phối hợp thêm hình tượng dịu dàng của nàng, rất nhanh đạt được hảo cảm của mọi người, rất nhiều người vỗ tay ủng hộ nàng, cũng có người huýt gió, trông thoáng qua rất náo nhiệt. Hắn hẳn là sẽ thấy mình chứ? Hạ Vân Tích ngẩng đầu, nhìn lên trên lầu, Phượng Thương hắn ở đâu, hắn mới có thể thấy mình. Lão bản sai người mang đàn cổ lên, Hạ Vân Tích một lần nữa dịu dàng đáp lễ với mọi người,ưu nhã ngồi ở bên đàn cổ, điệu bộ giơ tay nhấc chân, thật ra khiến mọi người càng thêm tò mò thân phận của vị nữ nhân này. Chỉ thấy, ngón tay ngọc nhỏ và dài của Hạ Vân Tích đặt ở trên dây cầm, tay đơn giản vài đường , một khúc 《 {Phán lang Quy} 》 vang lên. “Chậc chậc ——” trên lầu, trên người Mộ Dung Thất Thất vờn quanh một tầng ghen tức nhàn nhạt, nàng không nghĩ tới Hạ Vân Tích muốn theo đuổi Phượng Thương đến mức này.{{Phán lang Quy}? Người Phán chẳng phải là Phượng Thương sao? “Thương, làm sao cho tốt bây giờ? Bọn họ như vậy! Ai…” Mộ Dung Thất Thất thở dài thật dài, “Để công chúa một nước buông thân phận xuống làm điều này, đây là không dễ dàng a!” “Người tự mình đa tình không đáng giá được đồng tình.” Phượng Thương khẽ nhíu mày, chẳng qua là quét mắt nhìn Hạ Vân Tích, rồi thu hồi lại. Nữ nhân này, dáng vẻ kệnh cỡm ăn vào tận xương, hoàn toàn không giống khanh khanh của hắn tự nhiên như vậy , khúc cầm u oán này, là oán phụ cũng không sai. “{Phán lang Quy}?” Lầu dưới Minh Nguyệt Thịnh nghe khúc cầm này, rượu trong miệng tí nữa phun ra ngoài. Đã sớm nghe nói dân chúng Đông Lỗ quốc cởi mở phóng khoáng , không nghĩ tới công chúa khuê các đợi gả, lại có thể theo đuổi nam nhân đến mức như thế này, đích thực là không dễ dàng. Chẳng qua là, nhìn thấy đôi mắt Hạ Vân Tích đầy ẩn tình ai oán , Minh Nguyệt Thịnh không nhịn được cười lạnh một tiếng. Giờ phút này, trong đầu hắn hồi tưởng cũng là bộ dạng của một cô gái đánh đàn ở đầu thuyền, khi đó, cái nhìn kia, đã khiến lòng hắn khắc sâu bóng hình nàng. Trong thiên hạ này, sợ là không có cô gái nào có thể so sánh được với sự hào hùng của Mộ Dung Thất Thất! Mặc dù Minh Nguyệt Thịnh thấy Hạ Vân Tích chướng mắt, nhưng cũng không đại biểu nàng không có kẻ ủng hộ, tỷ như Hoàn Nhan Nghị, lúc này đã bị Hạ Vân Tích mê hoặc chết đi sống lại. Nếu như không phải là đang ở trước mặt mọi người, hắn nhất định sẽ tiến lên, kéo Hạ Vân Tích vào lòng, vuốt lên giữa lông mày nhàn nhạt u buồn của nàng. Cô gái như vậy, làm cho người ta như thế nào không đau, như thế nào không thương đây! Lúc này Hoàn Nhan Nghị thấy, Phượng Thương là tuyệt đối không xứng với Hạ Vân Tích. Bỏ qua thân phận công chúa của nàng, sau lưng nàng là Đông Lỗ quốc, chỉ một là người bình thường, cũng sẽ làm cho lòng người đau làm cho người ta yêu! Hạ Vân Tích đem toàn bộ mười năm nhớ nhung của mình hóa thành tiếng đàn, truyền đi ra ngoài. Nàng tin tưởng, trên đời này không có ai yêu Phượng Thương, chú ý nhất cử nhất động của hắn hơn nàng. Mặc dù Phượng Thương chín lần đám cưới đều chấm dứt thất bại,trong phố xá còn có nhiều lời đồn như vậy về Phượng Thương, nhưng là nàng không sợ! Nàng tin tưởng Phượng Thương không phải là ma đầu trong truyền thuyết, nàng cũng tin tưởng, chỉ có mình mới là thích hợp nhất với Phượng Thương. “Nữ nhân này thật là buồn nôn!” Hoàn Nhan Khang sờ một tầng da gà nổi trên người. Đánh đàn, đích thực là đầy ắp thâm tình, nhưng là tại nơi này tiếng đàn trên cầm của cô gái, quá mức tuyệt hảo, quá mức ai oán, làm cho người ta nghe cả người không thoải mái, thật giống như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ nàng. “A ——” Mộ Dung Thất Thất nghe lời này của Hoàn Nhan Khang, cười một tiếng, trong tay chẳng biết lúc nào thêmmột mảnh cánh hoa. Không đợi Hoàn Nhan Khang nhìn hiểu, cánh hoa trong tay Mộ Dung Thất Thất đã cấp tốc bay về phía Hạ Vân Tích, đang lúc Hoàn Nhan Khang cho là Mộ Dung Thất Thất là muốn phá hủy đàn này, để cho Hạ Vân Tích không cách nào trình diễn, thì cánh hoa rơi vào trên dây cầm. “Ông ——” một thanh âm vang lên, dây đàn chưa đứt, tiếng đàn lại bị hủy. Vốn là một khúc nhạc dịu dàng, bởi vì . . . này tiếng động dữ tợn, mà thay đổi mùi vị. Giống như cô gái động lòng người, nhưng có giọng nói giống con vịt, phá hư phong cảnh. “Biểu tẩu, ngạo mạn a!”Chỉ là một cánh hoa, là có thể thao túng tới mức như thế, thế gian thật hiếm có. Hoàn Nhan Khang không nhịn được trợn to hai mắt, ánh mắt bất đồng lần nữa nhìn Mộ Dung Thất Thất. Lực kia, nhiều một ít, dây đàn sẽ đứt, thiếu một ít, nhẹ nhàng rơi xuống, sẽ không phát ra âm thanh. Rốt cuộc muốn trải qua luyện tập bao lâu, mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy a! Mộ Dung Thất Thất không bình tĩnh, khiến cho trong lòng Phượng Thương cao hứng, tiểu nữ nhân này sức ghen thật là lợi hại, nhưng mà hắn thích. “Ta không thích nghe khúc nhạc oán phụ, ảnh hưởng tâm tình!” Mộ Dung Thất Thất giải thích như thế, vốn là muốn Hạ Vân Tích bởi vì bị phá âm, mà buông tha không trình diễn nữa , không nghĩ tới thế nhưng nàng như Tiểu Cường đánh không chết, không chút bị ảnh hưởng nào, còn tiếp tục kiên trì, làm cho Mộ Dung Thất Thất đối với công chúa Đông Lỗ này phải “Nhìn với cặp mắt khác xưa”. Xem ra, nữ nhân này cùng cùng mấy con bướm tìm hoa trước đây không giống nhau, có chút khó đối phó! Mặc dù cánh hoa phá âm, quả thật làm cho tinh thần Hạ Vân Tích dao động, nhưng cũng không có vì vậy ảnh hưởng quyết tâm của nàng, ngược lại làm cho nàng thật cao hứng. Nhìn từ góc độ cánh hoa rơi xuống, hẳn là món đồ từ trong phòng Phượng Thương tới. Rốt cuộc là người nào ra tay đây?Chẳng lẽ là Phượng Thương? Vậy có phải hay không , hắn nghe nàng đàn? Có phải là nàng đã gần hắn một bước không? Nếu Mộ Dung Thất Thất biết mình ra tay, ngược lại tăng cường ý chí chiến đấu của Hạ Vân Tích, nhất định sẽ hối hận bởi vì ghen mà nhất thời vọng động. Một khúc cuối cùng, Hạ Vân Tích nhận được những tiếng vỗ tay vang dội. Mọi người thổi phồng nguyên nhân của nàng có ba loại, một là hình tượng bản thân nàng, khiến các nam nhân ở trà lâu dâng lên ý muốn bảo vệ , hai là bởi vì tiếng đàn nàng dịu dàng thê lương bi ai, động lòng người, còn lại là khi đối mặt với sự cố, nàng vẫn hiện ra kiên trì, làm cho người ta càng thêm thương tướng cô gái này.. “Cám ơn! Như vậy, có tính ta đã vượt qua kiểm tra rồi không?” Hạ Vân Tích câu hỏi mới ra khỏi miệng, đã có người kêu lên, “Qua qua! Tiểu thư muốn khiêu chiến người nào?” Vấn đề này hỏi thật kịp thời, Hạ Vân Tích chính là đợi đến khi có người hỏi như vậy đây. “Người tiểu nữ tử muốn khiêu chiến là Trấn Quốc công chúa —— Phượng Thất Thất!” Trên lầu, Mộ Dung Thất Thất cười khi nghe thấy giọng Hạ Vân Tích. Làm sao gặp gặp phải tình địch đều chọn nàng khiêu chiến? Vì sao không đi tìm cái người trong cuộc Phượng Thương kia?
/150
|