Trăng lặn, bóng sáng mờ ảo, Vân Tiếu chỉ kịp nhin thấy một bóng người bay xẹt qua trong nháy mắt, giống như một linh hôn trong đêm lạnh thình lình nhập vào cành lá rậm rạp.
Gió lớn tán đi, cẩm bào trắng của nam tử từ từ buông xuống, trên áo thêu hình nửa cánh sen lóa mắt lạ thường.
Nam nhân này hình như rất thích mặc quần áo trắng, hai lần gặp mặt đều là màu trắng, hoặc là thêu vằn nước biển hoặc là nửa cách sen, có thể thấy được phẩm hạnh cao nhã của người mặc, chỉ là người như vậy sao lại dùng mặt nạ che đi dung nhan, còn có ý đồ xuống tay với một kẻ ngốc.
Vân Tiếu vừa đánh giá nam tử đối diện vừa ngắm nghía ngân đao lóe sáng trong tay, bên tai là tiếng gọi của Uyển Uyển và Tú Tú, một màn vừa nãy các nàng không nhìn thấy, chỉ thấy kì quái là vì sao chủ tử định xuống rồi lại trèo lên.
Nam nhân xông vào Hoàng cung nửa đêm khuya khoắt này chính là Mộ Dung Xung đã từng gặp một lần.
Lúc này hắn đứng đón gió một cách rất ưu nhã, ánh trăng xuyên qua cành lá rơi trên người hắn, giống như được phủ một lớp ánh sáng bạc, tóc được bó bằng một cây ngân trâm, mái tóc đó dài hơi những nam tử bình thường, mềm mại bóng mượt như tơ lụa thượng đẳng, mặt nạ hồ điệp che đi nửa khuôn mặt trên, chỉ lộ ra một chiếc mũi rất cao, môi đỏ tự nhiên, cằm hơi nâng lên, loại khí phách này là hoàn toàn bẩm sinh, Vân Tiếu còn nghi mình nhìn nhầm rồi, một kẻ đạo tặc giang hồ làm sao có thể có khí phách mạnh mẽ như thế chứ. Nếu thật sự nhìn kĩ, đúng vậy, trên người nam nhân này tràn ngập một loại khí phách cường đại, giống như sinh ra đã là bậc chí tôn trong thiên hạ.
Ánh mắt kia, u u như những đốm lửa nhỏ, dưới ánh sáng xán lại của ánh trăng lại toả ra tia lành lạnh, u ám, sâu không lường được, còn có sát khí khát máu, chỉ cần lặng lặng tồn tại như thế cũng giống như ám dạ Tu La, hắn lạnh lùng nhìn Vân Tiếu, nói từng chữ từng chữ rõ ràng.
“Ngươi là ai? Rốt cuộc là ai?”
Đôi đồng tử của Vân Tiếu tối sầm lại, nam nhân này đang nghi ngờ thân phận của nàng, điều này có phải cho thấy rằng hắn đã phái người đi điều tra nàng cho nên mới khẳng định nữ nhi Vân Vương phủ là một đứa ngốc, mà nàng là giả mạo, có điều đáng tiếc chân tướng sự thật này hắn vĩnh viễn cũng không biết được.
“Mộ Dung Xung, đêm hôm khoắt không ngủ được còn chạy đến đây đến chuyện ma quỷ gì thế nhỉ.”
Vân Tiếu không nghĩ sẽ để ý tới người này, hắn muốn động kinh thì tự co giật đi nha, đừng có tìm nàng, nàng đây cũng không có tâm tình chơi với hắn đâu, hiện giờ trong cung còn có mội đống người muốn bày mưu tính kế với nàng nữa, nàng vẫn nên nghĩ cách đối phó với họ mới là thiết thực hơn.
Còn Mộ Dung Xung, nếu bản thân đã có một lần thoát được dưới tay hắn, như vậy hắn sẽ không thể xuống tay với mình trong thời gian ngắn như thế một lần nữa.
Hơn nữa nếu muốn giết nàng ngay bây giờ thì chưa hẳn đã được như ý đâu, Vân Tiếu cười lạnh, thân mình lách một cái trượt xuống dưới.
Trong đôi mắt đen sắc bén của Mộ Dung Xung đã che kín hàn khí, thật giống như ánh mắt của lang sói trên thảo nguyên, lạnh lùng, sắc nhọn.
Có phải nữ nhân này nghĩ hắn sẽ không giết nàng nên mới không sợ sệt gì như thế này không đây? Hắn duỗi bàn tay to phóng ra nội lực cường đại, tia sáng như sương trắng phủ quanh người Vân Tiếu, tay hắn vừa thu lại, cả người nàng liền bị hút về trước, mà hắn vút qua một cái lập tức đón lấy, giơ tay điểm trúng huyệt đạo của Van Tiếu. Hắn vung tay áo dài quăng nàng lên trên một cành cây vững chắc, sau đó bản thân nhẹ nhàng đứng trên một nháy cây khác, lạnh nhạt rét buốt lên tiếng.
“Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?”
Vân Tiếu thấy cả người không thể động đậy thì liền biết nam nhân này đã điểm huyệt mình, không khỏi tức giận lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng có thể giết được ta sao?”.
“Có gì không thể.” Mộ Dung Xung vung tay bóp lấy cổ Vân Tiếu, chỉ là tay chưa vươn đến nơi đã cảm thấy lồng ngực khó chịu giống như có trăm ngàn cây châm nhỏ đâm vào tim, lập tức thu tay gầm lên lạnh lùng kinh người: “Ngươi dám hạ độc ta”.
“Có gì không thể, không phải muốn giết ta à? Chúng ta cùng chết đi, ta thì coi như là đủ rồi, khi chết có người làm bạn, nhưng mà người rốt cục là xấu hay đẹp đây, tốt nhất là đừng làm ta sợ.”
Vân Tiếu đáp lời còn không quên trêu chọc Mộ Dung Xung.
Khóe môi Mộ Dung Xung cong lên toát ra một nụ cười tà mị, âm trầm tối tăm.
“Được, được lắm, thật là quá thú vị, không ngờ đứa con ngốc của Vân Vương phủ lại không hề ngốc, không biết chuyện này đến tai Hoàng đế thì Vân Mặc và tất cả Vân Vương phủ có thể giữ được mạng không đây.”
Sau khi lạnh lùng uy hiếp, hắn lại trầm giọng: “Giao thuốc giải ra, ta tha cho ngươi một lần”.
“Không có thuốc giải, mà dù có cũng không cho ngươi, không phải muốn nói viêc ta không ngốc cho Hoàng đế à? Mau nói đi, ta thật muốn xem Hoàng đế nghe xong sẽ thấy hứng thú với Vân phủ hay là với ngươi đây ha.”
Cau cuối cùng là Vân Tiếu lớn mật đoán, Mộ Dung gia nhất định có mối thù sâu như biển với Thượng Quan gia, cho nên Mộ Dung Xung mới che mặt để đề phòng Thượng Quan Diệu nhận ra mình.
Nàng vừa dứt lời, bốn bề xung quanh liền phủ thêm một tầng hàn khí như sương lạnh mỏng manh, trải lên khắp các lá cây cành rễ, giữa cành lá, đôi mắt của nam tử hiện lên ánh sáng tàn bạo khát máu, giống như một đáy vực sâu tầng tầng bao lấy nàng.
Xem ra nàng đoán đúng rồi, Mộ Dung Xung quả nhiên thù sâu như biển với Thượng Quan Diệu, cho nên mới muốn giết nàng để khơi nào trận giết chóc giữa Vân Vương phủ và Hoàng thất, hai hổ cắn nhau, lường bại câu thương, mà hắn làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sau, tốt, quá tốt, xem ra đầu óc nam nhân này rất lợi hại, chỉ là hắn không tính được ý trời, ông trời cho nàng nhập hồn vào đây, cho nên hắn muốn lợi dụng Vân Vương phủ, nàng tuyệt đối không cho phép.
“Lập tức giả huyệt cho ta, ta cho ngươi thuốc giải.”
Vân Tiếu cười âm hiểm, khóe môi cong lên giả tạo, nàng có thể cho hắn thuốc, nhưng tuyệt đối không phải là tác dụng từ sự uy hiếp mà là sự cầu hòa của hắn.
“Tốt, tốt lắm, ta càng ngày càng thấy húng thú với ngươi đấy, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Mộ Dung Xung nở nụ cười, nụ cười ấy như mặt trời ấm áp ngày đông, tức khắc đi vào lòng người, nháy mắt xung quanh tràn ngạp ánh sáng ấm áp, khóe môi là đường cong tuyệt mĩ động lòng người, chiếc cằm kiêu ngạo cho thấy cá tính ngang tàng không ai có thể kềm chế được của hắn, phí phách cuồng vọng, cho dù là cười cũng không quan mang đến áp lực cho người khác, Vân Tiếu không tự chủ được đoán rốt cuộc là bộ dạng hắn như thế nào? Là khuynh quốc khuynh thành, hay là dung mạo xấu xí làm cho người ta sợ hãi?
Đang suy tư, một làn sáng phóng đến, người đứng trên ngọc cây đó đã biến mất không thấy bóng dáng, nàng không khỏi sốt ruột.
“Này, giải huyệt cho ta.”
Hi tay theo bản năng giãy dụa, thế nhưng lại có thể cử động, thì ra dòng khí vừa rồi là do hắn phóng tới, giải huyệt qua khoảng không, mà hắn thế nhưng không cần thuốc giải mà chỉ giải huyệt cho nàng, Vân Tiếu nhướng mày nhìn bầu trời đen kịt không một bóng người, hắn co năng lực bí hiểm như vậy, độc kia e là không làm khó nổi hắn, hơn nữa nàng cũng đâu có hạ độc gì lợi hại đâu.
Dưới tàng cây, tiếng kêu của bọn Uyển Uyển và Tú Tú lại truyền đến.
“Nương nương, nương nương, mau xuống dưới a. Trời không còn sớm, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”
Vân Tiếu thu hồi tầm mắt, linh hoạt nhảy xuống cây, Uyển Uyển lập tức đi lên ôm lấy nàng, vẻ mặt khẩn trương mở miệng: “Nương nương, người không sao chứ, không có việc gì phải không”.
Nói xong nàng ta đỡ lấy Vân Tiếu trở về…
Gió lớn tán đi, cẩm bào trắng của nam tử từ từ buông xuống, trên áo thêu hình nửa cánh sen lóa mắt lạ thường.
Nam nhân này hình như rất thích mặc quần áo trắng, hai lần gặp mặt đều là màu trắng, hoặc là thêu vằn nước biển hoặc là nửa cách sen, có thể thấy được phẩm hạnh cao nhã của người mặc, chỉ là người như vậy sao lại dùng mặt nạ che đi dung nhan, còn có ý đồ xuống tay với một kẻ ngốc.
Vân Tiếu vừa đánh giá nam tử đối diện vừa ngắm nghía ngân đao lóe sáng trong tay, bên tai là tiếng gọi của Uyển Uyển và Tú Tú, một màn vừa nãy các nàng không nhìn thấy, chỉ thấy kì quái là vì sao chủ tử định xuống rồi lại trèo lên.
Nam nhân xông vào Hoàng cung nửa đêm khuya khoắt này chính là Mộ Dung Xung đã từng gặp một lần.
Lúc này hắn đứng đón gió một cách rất ưu nhã, ánh trăng xuyên qua cành lá rơi trên người hắn, giống như được phủ một lớp ánh sáng bạc, tóc được bó bằng một cây ngân trâm, mái tóc đó dài hơi những nam tử bình thường, mềm mại bóng mượt như tơ lụa thượng đẳng, mặt nạ hồ điệp che đi nửa khuôn mặt trên, chỉ lộ ra một chiếc mũi rất cao, môi đỏ tự nhiên, cằm hơi nâng lên, loại khí phách này là hoàn toàn bẩm sinh, Vân Tiếu còn nghi mình nhìn nhầm rồi, một kẻ đạo tặc giang hồ làm sao có thể có khí phách mạnh mẽ như thế chứ. Nếu thật sự nhìn kĩ, đúng vậy, trên người nam nhân này tràn ngập một loại khí phách cường đại, giống như sinh ra đã là bậc chí tôn trong thiên hạ.
Ánh mắt kia, u u như những đốm lửa nhỏ, dưới ánh sáng xán lại của ánh trăng lại toả ra tia lành lạnh, u ám, sâu không lường được, còn có sát khí khát máu, chỉ cần lặng lặng tồn tại như thế cũng giống như ám dạ Tu La, hắn lạnh lùng nhìn Vân Tiếu, nói từng chữ từng chữ rõ ràng.
“Ngươi là ai? Rốt cuộc là ai?”
Đôi đồng tử của Vân Tiếu tối sầm lại, nam nhân này đang nghi ngờ thân phận của nàng, điều này có phải cho thấy rằng hắn đã phái người đi điều tra nàng cho nên mới khẳng định nữ nhi Vân Vương phủ là một đứa ngốc, mà nàng là giả mạo, có điều đáng tiếc chân tướng sự thật này hắn vĩnh viễn cũng không biết được.
“Mộ Dung Xung, đêm hôm khoắt không ngủ được còn chạy đến đây đến chuyện ma quỷ gì thế nhỉ.”
Vân Tiếu không nghĩ sẽ để ý tới người này, hắn muốn động kinh thì tự co giật đi nha, đừng có tìm nàng, nàng đây cũng không có tâm tình chơi với hắn đâu, hiện giờ trong cung còn có mội đống người muốn bày mưu tính kế với nàng nữa, nàng vẫn nên nghĩ cách đối phó với họ mới là thiết thực hơn.
Còn Mộ Dung Xung, nếu bản thân đã có một lần thoát được dưới tay hắn, như vậy hắn sẽ không thể xuống tay với mình trong thời gian ngắn như thế một lần nữa.
Hơn nữa nếu muốn giết nàng ngay bây giờ thì chưa hẳn đã được như ý đâu, Vân Tiếu cười lạnh, thân mình lách một cái trượt xuống dưới.
Trong đôi mắt đen sắc bén của Mộ Dung Xung đã che kín hàn khí, thật giống như ánh mắt của lang sói trên thảo nguyên, lạnh lùng, sắc nhọn.
Có phải nữ nhân này nghĩ hắn sẽ không giết nàng nên mới không sợ sệt gì như thế này không đây? Hắn duỗi bàn tay to phóng ra nội lực cường đại, tia sáng như sương trắng phủ quanh người Vân Tiếu, tay hắn vừa thu lại, cả người nàng liền bị hút về trước, mà hắn vút qua một cái lập tức đón lấy, giơ tay điểm trúng huyệt đạo của Van Tiếu. Hắn vung tay áo dài quăng nàng lên trên một cành cây vững chắc, sau đó bản thân nhẹ nhàng đứng trên một nháy cây khác, lạnh nhạt rét buốt lên tiếng.
“Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?”
Vân Tiếu thấy cả người không thể động đậy thì liền biết nam nhân này đã điểm huyệt mình, không khỏi tức giận lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng có thể giết được ta sao?”.
“Có gì không thể.” Mộ Dung Xung vung tay bóp lấy cổ Vân Tiếu, chỉ là tay chưa vươn đến nơi đã cảm thấy lồng ngực khó chịu giống như có trăm ngàn cây châm nhỏ đâm vào tim, lập tức thu tay gầm lên lạnh lùng kinh người: “Ngươi dám hạ độc ta”.
“Có gì không thể, không phải muốn giết ta à? Chúng ta cùng chết đi, ta thì coi như là đủ rồi, khi chết có người làm bạn, nhưng mà người rốt cục là xấu hay đẹp đây, tốt nhất là đừng làm ta sợ.”
Vân Tiếu đáp lời còn không quên trêu chọc Mộ Dung Xung.
Khóe môi Mộ Dung Xung cong lên toát ra một nụ cười tà mị, âm trầm tối tăm.
“Được, được lắm, thật là quá thú vị, không ngờ đứa con ngốc của Vân Vương phủ lại không hề ngốc, không biết chuyện này đến tai Hoàng đế thì Vân Mặc và tất cả Vân Vương phủ có thể giữ được mạng không đây.”
Sau khi lạnh lùng uy hiếp, hắn lại trầm giọng: “Giao thuốc giải ra, ta tha cho ngươi một lần”.
“Không có thuốc giải, mà dù có cũng không cho ngươi, không phải muốn nói viêc ta không ngốc cho Hoàng đế à? Mau nói đi, ta thật muốn xem Hoàng đế nghe xong sẽ thấy hứng thú với Vân phủ hay là với ngươi đây ha.”
Cau cuối cùng là Vân Tiếu lớn mật đoán, Mộ Dung gia nhất định có mối thù sâu như biển với Thượng Quan gia, cho nên Mộ Dung Xung mới che mặt để đề phòng Thượng Quan Diệu nhận ra mình.
Nàng vừa dứt lời, bốn bề xung quanh liền phủ thêm một tầng hàn khí như sương lạnh mỏng manh, trải lên khắp các lá cây cành rễ, giữa cành lá, đôi mắt của nam tử hiện lên ánh sáng tàn bạo khát máu, giống như một đáy vực sâu tầng tầng bao lấy nàng.
Xem ra nàng đoán đúng rồi, Mộ Dung Xung quả nhiên thù sâu như biển với Thượng Quan Diệu, cho nên mới muốn giết nàng để khơi nào trận giết chóc giữa Vân Vương phủ và Hoàng thất, hai hổ cắn nhau, lường bại câu thương, mà hắn làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sau, tốt, quá tốt, xem ra đầu óc nam nhân này rất lợi hại, chỉ là hắn không tính được ý trời, ông trời cho nàng nhập hồn vào đây, cho nên hắn muốn lợi dụng Vân Vương phủ, nàng tuyệt đối không cho phép.
“Lập tức giả huyệt cho ta, ta cho ngươi thuốc giải.”
Vân Tiếu cười âm hiểm, khóe môi cong lên giả tạo, nàng có thể cho hắn thuốc, nhưng tuyệt đối không phải là tác dụng từ sự uy hiếp mà là sự cầu hòa của hắn.
“Tốt, tốt lắm, ta càng ngày càng thấy húng thú với ngươi đấy, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Mộ Dung Xung nở nụ cười, nụ cười ấy như mặt trời ấm áp ngày đông, tức khắc đi vào lòng người, nháy mắt xung quanh tràn ngạp ánh sáng ấm áp, khóe môi là đường cong tuyệt mĩ động lòng người, chiếc cằm kiêu ngạo cho thấy cá tính ngang tàng không ai có thể kềm chế được của hắn, phí phách cuồng vọng, cho dù là cười cũng không quan mang đến áp lực cho người khác, Vân Tiếu không tự chủ được đoán rốt cuộc là bộ dạng hắn như thế nào? Là khuynh quốc khuynh thành, hay là dung mạo xấu xí làm cho người ta sợ hãi?
Đang suy tư, một làn sáng phóng đến, người đứng trên ngọc cây đó đã biến mất không thấy bóng dáng, nàng không khỏi sốt ruột.
“Này, giải huyệt cho ta.”
Hi tay theo bản năng giãy dụa, thế nhưng lại có thể cử động, thì ra dòng khí vừa rồi là do hắn phóng tới, giải huyệt qua khoảng không, mà hắn thế nhưng không cần thuốc giải mà chỉ giải huyệt cho nàng, Vân Tiếu nhướng mày nhìn bầu trời đen kịt không một bóng người, hắn co năng lực bí hiểm như vậy, độc kia e là không làm khó nổi hắn, hơn nữa nàng cũng đâu có hạ độc gì lợi hại đâu.
Dưới tàng cây, tiếng kêu của bọn Uyển Uyển và Tú Tú lại truyền đến.
“Nương nương, nương nương, mau xuống dưới a. Trời không còn sớm, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”
Vân Tiếu thu hồi tầm mắt, linh hoạt nhảy xuống cây, Uyển Uyển lập tức đi lên ôm lấy nàng, vẻ mặt khẩn trương mở miệng: “Nương nương, người không sao chứ, không có việc gì phải không”.
Nói xong nàng ta đỡ lấy Vân Tiếu trở về…
/83
|