Quỷ Y Ngốc Hậu

Chương 70: Bệnh nặng

/83


Edit : Hà Đoàn

Gia Diệp lập tức đứng dậy, đi phía trước dẫn đường, bước lên thềm đá bạch ngọc, dưới bậc, không khí như đông lại, mấy tên thị vệ không dám động đậy chút nào, yên lặng đứng trong bóng đêm.

Gia Diệp dẫn Thượng Quan Diệu đi xuyên qua hành lang dài khắc hoa, tiến vào đại sảnh, sau đó tiến thẳng vào tẩm cung phía sau.

Ở cửa bên ngoài tẩm cung, ngọn đèn lấp lánh chiếu sáng, chiếu lên khuôn mặt Thượng Quan Diệu, mặt hắn, xanh đen thành một mảnh, lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng, lộ ra tia sát khí, giống như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, thị huyết tàn nhẫn.

Hai người vừa đi tới cửa, bỗng nhiên một bóng người lóe ra, rất nhanh mở miệng: “Gia Diệp, ngươi đang làm cái gì?”

Lời này vừa nói được một nửa, liền giật mình dừng lại, bởi vì vẻ mặt bất đắc dĩ của Gia Diệp, phía sau nàng là một thân ảnh cao ngất, một thân quần áo màu vàng chính là đương kim Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sắc mặt khó coi vô cùng, Bình cô cô không nói nên lời, thì thào nói nhỏ: “Hoàng Thượng?”,

Thượng Quan Diệu ánh mắt thị huyết nhìn chằm chằm Gia Diệp cùng Bình cô cô, sau đó vung tay lên, ‘ba ba’ vang lên hai tiếng, Gia Diệp cùng Bình cô cô mỗi người bị ăn một cái tát, mà bóng dáng Thượng Quan Diệu chợt lóe lên, người cũng đã tiến vào bên trong.

Bên ngoài cửa điện, Gia Diệp cùng Bình cô cô hai người ngồi dưới đất, hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt cười khổ, trên mặt mỗi người đều là năm dấu tay đỏ tươi

Trong điện, Thượng Quan Diệu sải bước vòng qua bức bình phong, chỉ thấy tấm rèm không ngừng lay động, quần áo rơi khắp nơi, đến khi hắn tiến vào bên trong.

Đèn cung đình chiếu sáng ngời, giường lớn khắc hoa hỗ độn, một người mặc một bộ áo lót màu trắng, tóc mây khẽ buông lỏng, sắc mặt ửng hồng, mặt mày như tơ, tiếng thở dồn dập ngâm nga, người còn lại đã mặc vào áo lót xuống giường, đứng trên mặt đất, dáng người cao lớn anh tuấn, mặt hướng vào trong đứng thẳng người, cũng không nhúc nhích, dường như xấu hổ khi thấy Hoàng Thượng.

Thượng Quan Diệu khuôn mặt âm trầm lạnh lùng ánh mắt lạnh lẽo quét bóng lưng nam tử kia sau đó chuyển đến trên người mẫu hậu trên giường, trải qua cuộc mây mưa, sau khi vui thích trôi qua, giờ phút này khẩn trương cúi đầu xuống, hai tay dùng sức vặn chặt chăn gấm thêu hoa trên người, ngón tay mảnh khảnh kia tái nhợt trắng bệch.

“Được, được lắm”.

Thượng Quan Diệu mở miệng, giọng nói kia thô ráp mà khàn khàn, thể hiện sự phẫn nộ hiện tại của hắn, cổ họng đều sắp nổ tung rồi, Thái Hậu chột dạ khẽ nâng đầu, nhưng vẫn không dám đối diện với nhi tử của mình, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng: “Diệu nhi? Ta?”

“Đường đường là Thái Hậu đương triều lại có thể làm ra chuyện đáng hổ thẹn này, nếu như truyền ra ngoài, trẫm sao có thể đối mặt với người trong thiện hạ đây, cho tới nay, trẫm luôn kính yêu mẫu hậu, chẳng lẽ mẫu hậu chính là đối xử với trậm như vậy sao?” Thượng Quan Diệu hùng hổ ép hỏi, giọng điệu hoàn toàn thay đổi so với những tôn trọng lúc tước, ngay cả hai chữ ‘nhi thần ‘ cũng không nói, một câu một chữ đều là ‘trẫm’. (HĐ: ta phi… mi ko phải là kết quả của mối quan hệ bất chính này hay sao mà còn ra vẻ * phi phi phi * )

Thái Hậu càng thêm khẩn trương, nghe giọng nói lạnh lùng của con lúc này, trong lòng rất là khổ sở, không nói được một lời, nơi khóe mắt lệ tràn ra, một giọt rơi xuống.

Mà Thượng Quan Diệu dường như cũng không có ý muốn buông tha bà, tiếp tục mở miệng: “Về sau nếu như lại để cho Gia Diệp gây ra chuyện gì, đừng trách trẫm không khách khí, còn ngươi nữa, nếu như lại can thiệp vào chuyện của trẫm, chém không tha”.

Thượng Quan Diệu vừa nói xong, dáng người cao ngất bên người nhịn không được mà khẽ run, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt đen như mực kia, được bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc bao hàm đau lòng, dưới chân lảo đảo từng bước, lui lại phía sau đứng lại, mà Thượng Quan Diệu sớm đã phất tay rời đi, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng quyết tuyệt.

Bên ngoài cửa điện, giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Bình An lớn mật, dám lừa trên gạt dưới, ở chỗ này lười biếng, không hầu hạ tốt chủ tử của mình, lập tức đến Trượng Hình Tư lĩnh ba mươi đại bản”.

Thanh âm mềm mại suy yếu vang lên ngay sau đó: “Dạ, nô tỳ lĩnh chỉ”.

Tiếng bước chân xa dần, hình như người đã đi rồi, trong điện, trên giường lớn khắc hoa, Thái Hậu nương nương ngẩng đầu, sắc mặt một mảnh tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng, Bình An là thay bà chịu tội, ba mươi đại bản còn giữ được mệnh sao? Nghĩ vậy, Thái Hậu lại càng thêm tuyệt vọng, trong đôi mắt hoa đào thỉnh thoảng lại có nước mắt tràn ra, cố gắng nhìn nam nhân bên giường, hắn chính là trọng thần nhất phẩm, Thái Phó Diệp Khuynh Thiên, trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, cũng tràn đầy tuyệt vọng giống như bà, hai người đồng loạt quay lại nhìn nhau, cuối cùng Thái Hậu nương nương ánh mắt rời rạc, đầu váng mắt hoa, chậm rãi ngã về một bên, hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.

Diệp Khuynh Thiên sợ tới mức sắc mặt đại biến, đau lòng hô lên: “Lan Chỉ, Lan Chỉ nàng thế nào? Nghiệt tử a, nghiệt tử”.

Bên ngoài cửa điện, Gia Diệp nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng tiến vào, khẩn trương hỏi: “Gia, sao lại thế này?”

“Mau, đem nàng mang về, tuyên ngự y”.

“Dạ, nô tỳ đi làm ngay, ” Gia Diệp lĩnh mệnh, duỗi tay ra ôm lấy Thái Hậu, lắc mình ra khỏi tẩm cung, mà Diệp Khuynh Thiên thì si ngốc ngồi lại trong phòng, không hề nhúc nhích, đờ đẫn vô lực…

Bên ngoài cửa đại điện, Tống Uyên vẫn đang dẫn người đứng chờ bên ngoài, đến tận khi Thượng Quan Diệu mang theo Bình cô cô xuất hiện, lạnh lùng thị huyết mở miệng: “Điêu nô này, nửa đêm không hầu hạ chủ tử, dám chạy đến chỗ này lười biếng, người tới, đưa đến Trượng Hình Tư đánh ba mươi đại bản.”

Lời nói của hắn vừa vang lên, khuôn mặt Bình An trắng bệch như tro tàn, dùng sức cắn môi, không dám nói lời nào, lúc này hai gã thị vệ đi tới, dùng sức lôi kéo Bình An, hung ác nói: “Đi mau.”

Bình An lảo đảo bị hai gã thị vệ kia lôi đi.

Thượng Quan Diệu khuôn mặt lạnh lùng, cả người lạnh như băng, bước xuống từng bậc thềm đá đi xuống, gió đêm nổi lên, cuốn tay áo tung bay, mang theo một cỗ khí phách cuồng thế, trong đôi mắt đen kia mang theo ánh sáng kiên định, nhẹ thở ra một hơi tàn bạo, đáy lòng lại thoải mái mà trước nay chưa từng có.

Từ nay về sau, ai cũng đừng hòng cản đường hắn, chọc tới hắn, chỉ có một từ.

Chết!

“Đều trở về đi, ” lạnh lùng ra mệnh lệnh, Tống Uyên không dám coi nhẹ, bọn họ cũng không dám suy nghĩ gì nhiều, nha hoàn hầu hạ bên người Thái Hậu, vậy mà lại bị phạt ba mươi đại bản, ba mươi đại bản này đánh xuống, nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì trực tiếp bị đánh chết, Trượng Hình Tư trong cung, đó chính là những người trông coi người bị đánh, chẳng qua lần này là cung tỳ của Thái Hậu, những người đó chỉ sợ cũng không dám xuống tay độc ác, nhiều nhất trọng thương.

Nhưng mà có một việc mọi người đều khó hiểu, vì sao chỉ là một nha đầu lười biếng lại khiến một người có thân phận như vậy coi trọng, như vậy thực sự là quỷ bí a?

Nghĩ đến điều này, cũng không ai dám ở lâu thêm chút nào, cũng không phải muốn chết, mà ngay cả Tống Uyên cũng không dám ở lâu, nhanh chóng lên tiếng trả lời : “Dạ, Hoàng Thượng.”

Đoàn người lại theo con đường đã tới mà đi ra ngoài, thiên môn đã khóa lại, một thị vệ đi phía trước, sử dụng kiếm chém khóa, mọi người nối đuôi nhau mà ra, ngoài cửa vài tiểu thái giám lập tức thắp đèn lồng, nhất tề quỳ xuống hô: “Hoàng Thượng”.

“Trở về đi”.

Tống Uyên dẫn người đứng ở hai bên, một thân cẩm bào màu vàng – Thượng Quan Diệu khuôn mặt âm trầm đi ra ngoài, phất phất tay mệnh lệnh : “Đi tuần tra các nơi, nhất định phải tăng mạnh cảnh giới, nếu như lại xảy ra chuyện thích khách như vừa rồi, các ngươi cứ cẩn thận cho trẫm một chút”.

Hoàng đế nói xong, đại thái giám Tiểu Đình Tử lập tức đứng dậy tiến lên từng bước giúp đỡ Hoàng Thượng, ngoài ra còn có tiểu thái giám mang theo đèn lồng, phía trước bốn, phía sau bốn, chậm rãi hồi Cảnh Phúc cung.

Trong màn đêm, đám thị vệ trong cung hai mặt nhìn nhau, quay đầu nhìn đầu lĩnh Tống đại nhân, chờ mệnh lệnh của đại nhân, Tống Uyên vung tay lên mệnh lệnh: “Đi tuần tra mọi nơi, đừng có để chuyện đêm nay xảy ra, nếu không cẩn thận đầu của các ngươi”.

“Dạ”. Thanh âm vang dội, nhanh chóng tách ra bốn phía……

____

Ngày hôm sau, Vân Tiếu ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, bởi vì hôm qua thức đêm, gần hừng đông mới ngủ, cho nên vừa đặt đầu xuống liền ngủ, ngủ đến tận khi cảm thấy không thiếu nữa mới tỉnh, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm nhẹ nhàng như nước chiếu vào, ấm áp, ngoài cửa sổ, cành lá chậm rãi đâm chồi xanh, sắp đến mùa xuân rồi.

Vân Tiếu ngồi ở trên giường ngây người, Uyển Uyển từ bên ngoài đi vào, thấy chủ tử đã tỉnh, nhanh chóng lại hầu hạ, nhân tiện bẩm báo mọi chuyện.

“Nương nương, nô tỳ thu được tin tức, nói hôm qua Lâm Vương gia bị thương, sau đó quay về phủ trị liệu”.

“Ừ, ” Vân Tiếu lên tiếng, nghĩ đến sự xuất hiện của Mộ Dung Xung buổi tối hôm qua, cả người đều vô cùng lạnh lẽo, lạnh giống như băng hàn mùa đông, hơn nữa trên người còn dính máu, chẳng lẽ máu kia là của Thượng Quan Lâm , không phải của hắn sao? Vân Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần hắn không bị thương là tốt rồi, không người nào có thể bắt được hắn.

Bỗng dưng nghĩ đến một chuyện khác, nụ cười tràn đầy khóe môi: “Trường Tín cung bên kia có tin tức gì không?”

Uyển Uyển nghe chủ tử nói vậy, lập tức biết tâm tư của nàng, khẽ nhíu mày lại, nhỏ giọng nói thầm: “Không có động tĩnh gì, có điều nghe nói tỳ nữ đắc lực bên người Thái Hậu là Bình cô cô chịu phạt ba mươi đại bản, đánh thành trọng thương, hơn nữa Thái Hậu nương nương bị bệnh, hôm qua đã tuyên ngự y, cho tới bây giờ còn chưa có tỉnh?”

“Hôn mê bất tỉnh, có thật không đây? Hay là giả vờ?”

Vân Tiếu thong thả bước qua bước lại trong phòng, Uyển Uyển theo sát phía sau nàng, sửa sang lại quần áo giúp nàng, nhìn nàng đi tới đi lui, nhịn không được mở miệng.

“Nương nương của ta ơi, người có thể yên lặng chút được không? Mặc kệ bà ta là hôn mê thật hay là hôn mê giả, đoán chừng cũng không thể ra ngoài gặp người rồi”.

Lời này là đúng, Vân Tiếu nghe xong trong lòng vui vẻ, so với việc Thượng Quan Lâm bị thương, chuyện này lại càng khiến người ta cao hứng hơn, dừng bước chân lại, để cho Uyển Uyển sửa sang lại quần áo, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cười, cả khuôn mặt hồng hào như hoa đào, dưới mưa phùn bay tán loạn, nở rộ đầy kinh diễm.

Uyển Uyển lui ra phía sau từng bước, nhìn bộ dáng động lòng người của chủ tử, cảm thấy mỹ mãn mím môi cười.

“Thật xinh đẹp a, Hoàng Thượng thật sự là không phúc a, ai có thể chiếm được tâm của nương nương chúng ta đây?”

Vân Tiếu khinh thường liếc nhìn một cái, bước lên hai bước, soi bóng mình trong gương trên bàn trang điểm một chút, trên người mặc một bộ váy trắng tơ lụa màu bạc, ở cổ tay dùng tơ tằm màu hồng thêu lên hình hoa gạo, hao gạo nở rộ, phía dưới là chiếc váy màu thủy lam, đai váy màu trắng, mà lại như tan vào trong nước biển, mái tóc đen nhánh buông xõa, được vấn lên một đầu tóc bồng bềnh như mây, một ít tóc mai từ hai bên tai buông xuống, lại càng thêm mê người, quanh co khúc khuỷu động lòng người.

“Thế nào? Nương nương của chúng ta có phải là thực mê người hay không a?” Uyển Uyển ôn nhu mở miệng, nàng bây giờ, tinh tế hơn mấy phần, ít đi tính lông ngông lúc trước, nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần vạn phần, nếu như trang điểm tốt một chút, chỉ sợ so với chủ tử là nàng đây cũng đẹp hơn mấy phần đi, Vân Tiếu nghĩ, đến khi xuất cung, nàng nhất định sẽ cho nàng ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn.

“Cảm ơn ngươi, Uyển Uyển, cám ơn ngươi vẫn luôn bên cạnh ta”.

Vân Tiếu xoay người lại ôm lấy Uyển Uyển, từ lúc xuyên không đến đây, nàng cảm nhận được tình yêu của Vân Mặc, Vân Trinh, còn có Uyển Uyển, mà yêu thương này nhất định sẽ có một ngày nàng dành cho bọn họ .

Chờ xem, người yêu thương ta, ta cũng sẽ yêu thương các ngươi!

___

Trong thư phòng yên tĩnh, khói xanh lượn lờ bay, mùi Long Tiên Hương tràn ngập khắp mọi ngõ ngách.

Trên giá sách bằng vàng được đặt những cuốn sách ngay ngắn chỉnh tề, bên trong chính là một chiếc long án được làm bằng gỗ tử đàn, trên long án là một chậu cây cảnh xanh ngắt đẹp đẽ, trong không gian kim bích huy hoàng này, lại thêm vẻ tràn đầy sức sống, giờ phút này một thân ảnh mặc hoàng bào, nghiêng người dựa vào ghế phía sau long án, trong đôi mắt lóe ra tia sáng lạnh, khóe môi lạnh bạc khẽ nhếch, thân mình cũng không nhúc nhích, hơn nửa ngày mới vang lên một giọng nói lười nhác lạnh nhạt.

“Ngự y đến xem, Thái Hậu thế nào?”

Bên trong thư phòng một bóng người gầy gò đang quỳ phía dưới, vừa nghe Hoàng Thượng hỏi như vậy, nhanh chóng đáp lời: “Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương còn chưa có tỉnh?”

“Đám người Ngự Y Viện còn dùng gì được nữa”.

Thượng Quan Diệu quát lạnh, sắc mặt trở nên âm ngao, mang theo vài phần đau lòng, có điều trong đôi mắt kia có mấy phần nghi ngờ, dường như hoài nghi Thái Hậu nương nương hôn mê bất tỉnh là giả? Muốn cho hắn đi qua vấn an bà mới là thật.

Tiểu Đình Tử thấy Hoàng Thượng quát lạnh, làm sao còn dám nói thêm gì, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thân mình khẽ run, Hoàng Thượng rõ ràng đang rất tức giận, không biết biết buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì ? Hoàng Thượng sau khi vào Trường Tín cung, trở về thế nhưng một đêm không ngủ, cả người đều lạnh lẽo, ngay cả lâm triều cũng không có lên, sáng sớm liền nghe được tin tức bên Trường Tín cung , nói cung tỳ Bình cô cô bên người Thái Hậu bị đánh thành trọng thương, nghĩ tới ba mươi đại bản hôm qua không khiến nàng mất mạng cũng đã là chuyện tốt rồi, Thái Hậu đại khái bị Hoàng Thượng khiến tức giận mà ngất đi, về phần cụ thể là nguyên nhân gì, Tiểu Đình Tử cũng nào có biết.

“Được rồi, ngươi phái người tiếp tục chăm chú quan sát động tĩnh bên kia đi”.

“Dạ, Hoàng Thượng, ” Tiểu Đình tử đứng dậy lui ra ngoài, vừa đi đến cửa thượng thư phòng, lại có tiểu thái giám từ bên ngoài tiến vào, lướt qua hắn nhanh chóng quỳ xuống đất, cẩn thận bẩm báo: “Hoàng Thượng, Hiền phi nương nương cầu kiến”.

Thượng Quan Diệu thân mình giật mình, đôi mày nhíu lại, con ngươi lóe ra hàn quang, lúc này nàng tới làm gì, phất phất tay dặn dò người phía dưới: “Để cho nàng vào đi”.

“Dạ, Hoàng Thượng, ” tiểu thái giám thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy lui ra bên ngoài, thối lui đến ngoài cửa, đối với Hiền phi nương nương khom người một chút, chậm rãi mở miệng: “Hoàng Thượng có chỉ, nương nương mời”.

Hiền phi Diệp Ngọc Vân dịu dàng nở nụ cười một chút, quay đầu ý bảo vài cung nữ bên cạnh ở lại ngoài cửa xong, chính mình lại nhẹ nhàng bước vào.

Diệp Ngọc Vân hôm nay mặt một bộ váy dài màu xanh nhạt, làn váy uốn lượn, bên trên được khảm những hạt châu nhỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu phấn hồng đính kim tuyến, mỗi một hành động, đều mềm mại vạn phần, lại tăng thêm mấy phần quý khí, vừa thấy liền biết là tiểu thư khuê các, những tua kim tuyến, theo mỗi bước đi của nàng, lay động một cách sinh động, dáng vẻ thướt tha.

Vừa tiến vào thượng thư phòng, liền khéo léo mà dịu dàng hành lễ: “Ngọc Vân tham kiến Hoàng Thượng”.

Hoàng Thượng từng đồng ý với nàng, nói nàng có thể tự xưng, điểm này ở trong cung hiện nay, nàng chính là có được sự sủng ái nhiều nhất, nhưng nàng cũng chưa từng vì thế mà kiêu ngạo, cùng đề cập qua với người bên ngoài, đây chính là điểm Thượng Quan Diệu vô cùng vừa lòng, nữ nhân này, cử chỉ thanh tao lịch sự hào phóng, đoan trang khéo léo, thượng đối Hoàng Thượng, hạ đối nô tài, không kiêu không ngạo, có thể nói là một nữ nhân mẫu mực, thực sự có loại ánh sáng của một mẫu nghi thiên hạ.

Thượng Quan Diệu muốn để cho nữ nhân này có địa vị, này trong đó còn có một nguyên nhân khác, sau lưng nàng là Diệp gia, Diệp gia chính là văn thần, không thể so Dạ gia, tay cầm quyền cao, nếu như có thêm một vị hoàng hậu nương nương, chỉ sợ lại khó có thể nắm trong tay, cho nên hắn là sẽ không làm cho Dạ Tố Tuyết xuất vị (làm hoàng hậu) , chính bởi điểm này, mẫu hậu mới giảm địa vị của nàng, hắn mừng rỡ biết thời biết thế làm người tốt, Dạ gia muốn trách cũng phải trách mẫu hậu, mà không phải hắn.

“Sao lại đến đây , đứng lên đi”.

Thượng Quan Diệu sắc mặt dịu đi một ít, đôi mày nhíu lại cũng giãn ra, trong đôi mắt đen u tối hiện lên gợn sóng.

Trong hậu cung này, hắn cho rằng người duy nhất có tư cách mang huyết mạch hoàng thất chính là Diệp Ngọc Vân , nàng có diện mạo ôn nhu, đoan trang nhàn nhã, giơ tay nhấc chân đều có một loại quý khí, người như vậy nuôi đứa nhỏ nhất định sẽ khiến hoàng thất được kiêu ngạo.

Nhưng mà ai biết, ân tứ này còn chưa kịp ban xuống, hắn lại xảy ra chuyện như vậy.

Thượng Quan Diệu ánh sáng trong mắt phai nhạt bớt, có điều hắn nhất định sẽ chữa khỏi, hắn không tin, thiên hạ này chẳng lẽ không ai có thể chữa được ?

Hiền phi Diệp Ngọc Vân không hề biết tâm tư Hoàng Thượng trăm mối lo, chậm rãi đứng dậy, đứng bên trong thượng thư phòng, giọng nói mềm mại đáng yêu lại tinh tế vang lên: “Hoàng Thượng, Ngọc Vân đến đây là muốn thỉnh Hoàng Thượng đến thăm Thái Hậu, Thái Hậu nương nương hôn mê..”.

Có điều lời của nàng còn chưa nói xong, người trên cao kia bất thình lình đứng lên quát lạnh một tiếng: “Đủ rồi, từ khi nào thì ngươi cũng trở nên không biết lí lẽ như vậy?”

Thượng Quan Diệu sắc mặt vừa giãn ra được một chút, lúc này lại bao phủ bởi một tầng hàn sương, hiện tại người mà hắn không muốn nghe thấy nhất chính là Thái Hậu nương nương, chuyện tối hôm qua, vẫn luôn hiển hiện rõ ràng trong đầu hắn, không phải hắn không biết chuyện giữa mẫu hậu và Diệp Khuynh Thiên, nhưng ngày mà hắn đăng cơ, bà cũng đã đồng ý với hắn rồi, từ nay về sau cùng với Diệp Khuynh Thiên ân đoạn nghĩa tuyệt, bụi về bụi, đất về với đất, không ngờ cho đến hôm nay, bà thế nhưng lừa dối che dấu lâu như vậy, bà để đứa con trai như hắn vào mắt hay không? Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, thể diện hoàng thất còn để đâu được nữa?

Thượng Quan Diệu trong lòng âm u thâm trầm, chìm chìm nổi nổi, trăm ngàn suy nghĩ, nhíu mày lại, trong mắt bao phủ một tầng hàn sương.

Diệp Ngọc Vân thấy hắn tức giận như vậy, bùm một tiếng quỳ xuống đất, giọng nói lại vẫn kiên định như trước vang lên.

“Hoàng Thượng, Ngọc Vân cả gan, nếu như Hoàng Thượng trách tội, Ngọc Vân cũng không còn lời nào để nói, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu luôn luôn tình cảm thâm hậu, có thể nói là tấm gương cho mẫu tử trong thiên hạ, chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự chỉ vù một nô tỳ nho nhỏ phạm lỗi mà trách Thái Hậu sao? Hoàng Thượng đã quên đại thần trong triều, đã quên người trong thiên hạ sao? Những người đó sẽ suy đoán chuyện hoàng gia ta như thế nào đây, chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự không quan tâm sao?”

Diệp Ngọc Vân nói ra từng từ rõ ràng, thanh âm vang dội, nói năng có khí phách, mỗi một chữ đều rất có phân lượng, Thượng Quan Diệu nghe xong lời của nàng, tâm thoáng chốc trầm xuống, tia nhìn lạnh lẽo trong mắt dần dần biến mất, không ngờ người dịu dàng như hòa như Hiền phi có thể nói ra lý luận khí phách hùng hồn như vậy, quả đúng là nữ nhi của Diệp Thái Phó, quả nhiên là nuôi dạy không tầm thường, chẳng những ôn nhã hơn nữa lại có trí tuệ, những lời này khiến Thượng Quan Diệu mạnh mẽ tỉnh táo lại, thiếu chút nữa thì hắn phạm phải sai lầm lớn rồi.

Mình cùng mẫu hậu lâm vào cục diện bế tắc, các đại thần trong triều sẽ suy nghĩ thế nào đây, người trong thiên hạ sẽ nghĩ ra sao?

Chỉ sợ nhiều lời suy đoán sẽ xuất hiện, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đến lúc đó cho dù có một tay che trời cũng không thể ngăn được những lời đồn đại trong phố phường này, Thượng Quan Diệu nghĩ thông suốt điều này, trong mắt hiện lên ánh sáng kinh người, nữ nhân này vị trí ở trong lòng hắn lại tăng lên một bậc, Thượng Quan Diệu chậm rãi đứng dậy, đi đến bên người Diệp Ngọc Vân, vươn tay nâng nàng dậy.

“Ngọc Vân thực là suy nghĩ thấu đáo, xem ra là trẫm hồ đồ, sao lại có thể bởi vì nô tài bên người mẫu hậu phạm phải sai lầm, mà lại giận dỗi cùng mẫu hậu vậy chứ, may mắn Ngọc Vân nhắc nhở trẫm, đi thôi, cùng trâm đến Trường Tín cung”.

“Dạ, Hoàng Thượng”.

Diệp Ngọc Vân khẽ cúi người một chút, cúi đầu nhìn bàn tay to thon dài đang nắm lấy tay mình, ánh mắt liền tỏa sáng, khóe môi vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như trước, kỳ thật nàng biết chuyện này không hề đơn giản, làm sao có khả năng chỉ vì một tiểu nô tài phạm phải sai lầm, Hoàng Thượng lại có thể trách tội Thái Hậu, nhưng là người thông minh tốt nhất cái gì cũng không biết.

Thượng Quan Diệu hướng ra phía ngoài ra lệnh: “Người tới, bãi giá Trường Tín cung”.

Tiểu Đình Tử dẫn theo vài thái giám tiến vào, cung kính lên tiếng trả lời: “Dạ, Hoàng Thượng “.

Trong thượng thư phòng, bốn phía ấm áp, hoàn toàn khác biệt với lạnh lẽo lúc trước, Tiểu Đình Tử vụng trộm ngẩn đầu nhìn Hoàng Thượng, chỉ thấy Hoàng Thượng cùng Hiền phi nương nương hai tay nắm chặt, thâm tình chân thành nhìn nhau, không biết Hiền phi nương nương nói điều gì, Hoàng Thượng trong mắt thế nhưng lộ ra mấy phần nhu tình, điều này thực đúng là hiếm thấy.

Thượng Quan Diệu dẫn Diệp Ngọc Vân đi ra ngoài, Tiểu Đình Tử theo sát phía sau cùng ra ngoài, dặn dò tiểu thái giám dẫn hai nhuyễn kiệu lại đây.

Ai biết, Hoàng Thượng thế nhưng dắt tay Hiền phi nương nương, hai người cùng lên nhuyễn kiệu phía trước, cùng nhau ngồi một kiệu, Tiểu Đình Tử cùng những thái giám cung nữ đứng đó hai mắt trừng lớn, tròng mắt thiếu chút nữa cũng rớt ra, bọn họ hầu hạ chủ tử cũng đã bốn năm, Hoàng Thượng có khi nào đối xử với nữ nhân như vậy chứ, xem ra vị trí hoàng hậu này cuối cùng sẽ rơi xuống đầu Diệp gia rồi, Tiểu Đình Tử nghĩ, mà mấy cung nữ Tiêu phòng cung lông mày đều giơ cao, vẻ mặt của mỗi người đều vô cùng đắc ý, đám người theo sát phía sau cỗ kiệu, đi đến Trường Tín cung.

Trường Tín cung.

Một mảnh tiêu điều, trước cửa điện, cung nữ cùng thái giám trong lòng đều hoảng sợ, không biết vì sao Thái Hậu nương nương đang khỏe mạnh lại hôn mê bất tỉnh, từ xa truyền đến tiếng hô của tiểu thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm”.

Nhuyễn kiệu ngừng lại, Tiểu Đình Tử vội vàng vén rèm gấm lên, cúi người chờ đợi Hoàng Thượng, Hoàng Thượng dẫn đầu xuống kiệu, quay người lại nhìn trong kiệu, giọng nói ôn nhuận vang lên.

“Đến rồi, Ngọc Vân, ra đi”.

“Cảm ơn Hoàng Thượng , ” Giọng nói Diệp Ngọc Vân vẫn dịu dàng như trước, một chút ngang ngược hay kiêu ngạo đều không có, cười nhẹ nắm lấy tay Hoàng Thượng bước ra nhuyễn kiệu, hai người cùng nhau đi về phía đại điện.

Mà phía trước kiệu, Tiểu Đình Tử vẫn duy trì động tác như vậy, còn đang suy tư về xưng hô của Hoàng Thượng đối với Hiền phi, không ngờ lại thân thiết như vậy, Hoàng Thượng thật sự thích Hiền phi nương nương sao? Xem ra Hiền phi nương nương sẽ được sủng nhất hậu cung rồi, vị trí hoàng hậu này, Dạ gia ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ, một tiểu thái giám đứng bên cạnh đẩy Tiểu Đình Tử, nhắc nhở hắn.

“Đình công công, Hoàng Thượng đã vào trong rồi”.

“Nha, ” Tiểu Đình Tử hồi phục tinh thần, nhanh như chớp đuổi theo người phía trước, theo sát phía sau, dọc theo đường đi vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, xem ra về sau là thiên hạ của Hiền phi rồi, tình thế trong cung đúng là quỷ dị khó lường, ai có thể cam đoan ngày sau Hiền phi sẽ không xuống ngựa đâu?

Đoàn người bước lên thềm đá, hành lang dài, dẫn thẳng tới tẩm cung.

Bên trong tẩm cung vang lên tiếng khóc nho nhỏ, cùng với tiếng thở dài bất đắc dĩ, truyền ra ngoài tẩm cung, Thượng Quan Diệu nghe thấy thanh âm này, lòng thoáng chốc trầm xuống, lòng dạ rối bởi, chẳng lẽ mẫu hậu thật sự đã xảy ra chuyện, nếu là giả thì cũng không thể giả đến tận mức này được, trong lòng bàn tay lập tức toát ra mồ hôi lạnh tinh mịn, hình ảnh mẫu hậu luôn dịu dàng chăm sóc hắn, tái hiện rõ ràng trong đầu hắn, thật giống như vừa là ngày hôm qua vậy, mà hắn vì hoàng quyền, lại khiến cho mối quan hệ với mẫu hậu căng thẳng như vậy, ngay cả bà hôn mê bất tỉnh, lại còn hoài nghi bà dụng tâm kín đáo, như vậy thực là đáng chết.

Diệp Ngọc Vân vỗ nhẹ bàn tay Thượng Quan Diệu, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng vội, nóng vội không có tác dụng, hiện tại cần phải nhanh chóng để cho ngự y cứu Thái Hậu mới là đúng .

Thượng Quan Diệu trấn định lại, bước chân nặng nề tiến vào bên trong, phía sau, đám thái giám thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Thượng, ai cũng không dám nói chuyện, toàn bộ im lặng đứng bên ngoài cửa điện, chỉ có đại thái giám Tiểu Đình Tử đi theo phía sau Hoàng Thượng cùng Hiền phi nương nương vào trong.

Bên trong tẩm cung.

Trên giường lớn màu đỏ thắm kia, bức rèm lụa màu xanh lam được vén lên, người nằm trên giường lớn kia, giờ phút này im lặng ngủ, dung nhan tuyệt sắc ngày xưa, giờ phút này lại nhợt nhạt như giấy trắng, ngay cả đôi môi cũng mất đi huyết sắc, cả người như già đi rất nhiều, Thượng Quan Diệu chậm rãi bước lại gần vài bước, dung mạo tuyệt sắc của mẫu hậu, giống như đã là chuyện ngày hôm qua, nhưng mà bây giờ nhìn kỹ, vậy mà bà cũng đã già đi, chuyện tối hôm qua dường như bà đã chịu đả kích lớn, cho nên bà mới không chịu nổi xúc động vậy sao?

“Mẫu hậu?”

Thượng Quan Diệu ngồi xuống mép giường, vươn bàn tay thon dài nắm chặt lấy bàn tay mềm không còn chút sức sống nào kia, mềm nhũn một chút sức sống đều không có, chính đôi bàn tay này đã không biết bao nhiêu lần, vuốt ve đầu của hắn, yêu thương nhìn hắn, mà hiện tại bà lại im lặng nằm nơi này như vậy, không, hắn không thể để cho mẫu hậu cứ như vậy chết đi, Thượng Quan Diệu trong mắt bỗng hiện lên hàn khí, hướng một bên hét lớn: “Ngự y đâu?”

Bên trong tẩm cung, lấy Trương Chiểu Đức đứng đầu đám ngự y, bị dọa ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống: “Hoàng Thượng”.

Mà lúc trước nhỏ giọng khóc bên cạnh chính là Thục Viện nương nương – Dạ Tố Tuyết, nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Hiền phi nương nương cùng nhau tiến vào, nhìn qua hai người thực ân ái, cảnh này khiến nàng phẫn hận đã quên hành lễ, giờ phút này nghe thấy tiếng quát của Hoàng Thượng, nàng cũng tỉnh lại, chậm rãi thi lễ.

“Hoàng Thượng, mẫu hậu người?”

Dạ Tố Tuyết nói xong, thanh âm liền nghẹn ngào, sắc mặt Thượng Quan Diệu nháy mắt lạnh lùng, quát bảo ngưng lại: “Mẫu hậu không có việc gì “.

Nói xong quay đầu nhìn Trương Chiểu Đức: “Vì sao Thái Hậu nương nương đến bây giờ còn không tỉnh, chẳng lẽ các ngươi chỉ có chút khả năng như vây”.

“Bẩm Hoàng Thượng, chúng thần đang tận lực chẩn trị, nhưng mà nương nương hơi thở mỏng manh, hơn nữa kinh mạch thực loạn, chúng thần đã kê đơn thuốc, nhưng mà căn bản nương nương vẫn không tỉnh lại, thần?”

Trương Chiểu Đức không nói thêm được gì nữa, hắn là người đứng đầu Ngự Y Viện, lại là người chủ trị bệnh cho Thái Hậu nương nương, tất nhiên là tận tâm tận lực, y thuật của hắn, cũng vô cùng cao, nhưng mà bất kể hắn có kê đơn như thế nào, nương nương cũng không chịu tỉnh lại, hiện tại cũng chỉ có thể dùng dược vật duy trì, để cho bọn họ có thêm thời gian nghĩ thêm phương pháp.

“Ngươi?” Thượng Quan Diệu giận dữ chỉ vào Trương Chiểu Đức mắng to: “Đồ vô dụng, người tới, đem tên vô dụng này lôi xuống đánh hai mươi đại bản cho ta”.

Lời ấy vừa rơi xuống, Trương Chiểu Đức sắc mặt trắng bệch ngồi bệt xuống đất, mà những ngự y khác bên trong tẩm cung, người người đều sợ tái nhợt mặt mũi, thân mình run run, ai cũng không dám nhiều lời thêm một câu, trơ mắt nhìn vài thám giám chạy vội từ bên ngoài vào, đem vị Trương Chiểu Đức đại nhân còn đang mềm nhũn trên mặt đất tha ra ngoài.

Thượng Quan Diệu ra lệnh xong, lại quay đầu nhìn Thái Hậu, cũng không thèm để ý tới vài tên ngự y còn đang quỳ bên cạnh, mở miệng từng chữ từng chữ nói.

“Lập tức đi nghĩ biện pháp, nếu như Thái Hậu nương nương bất tỉnh, trẫm tuyệt sẽ không tha cho các ngươi, nếu như Thái Hậu có việc, trẫm tuyệt đối sẽ khiến cho toàn bộ Ngự Y Viện chôn cùng”.

Tiếng nói lạnh như băng, như tử thần buông xuống, bên trong tẩm cung, tất cả mọi người cảm thấy ngực cứng lại, không thể thở nổi, mà đám ngự y thấy vậy thì sợ hãi liên tục dập đầu: “Hoàng Thượng tha mạng a, Hoàng Thượng tha mạng a”.

“Còn không mau chẩn trị cho nương nương”.

Thượng Quan Diệu nói xong, đứng lên nhường lại vị trí, hắn ngồi vào một chiếc ghế đặt bên cạnh, bình tĩnh nhìn mẫu hậu nằm trên giường.

Vài tên ngự y quỳ trên mặt đất một câu cũng không dám nói thêm, mấy người nâng nhau đứng dậy, đừng nói chân, mà ngay cả người đều mềm nhũn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giờ phút này trong đầu trống rỗng, làm sao mà nghĩ ra biện pháp chẩn trị cho được, nhưng mà Hoàng Thượng còn ngồi ở chỗ này, chỉ có thể cố gắng đứng dậy mà đi tới, thay nhau tiến lên bắt mạch, cùng nhau chẩn đoán rồi đưa ra đơn thuốc, dốc toàn bộ sức lực mà làm.

Thượng Quan Diệu vẫn ngồi trên nhuyễn tháp nhìn Thái Hậu, thật lâu không có lên tiếng, mọi người ai cũng không dám nói chuyện, chỉ có Hiền phi Diệp Ngọc Vân nhẹ nhàng bước đến bên người Hoàng Thượng, vươn tay nắm lấy tay hắn, hiếm khi thấy Thượng Quan Diệu lại không cự tuyệt như vậy, nắm tay nàng, hai người cùng nhau nhìn Thái Hậu nương nương nằm trên giường.

Thục Viện Dạ Tố Tuyết vẻ mặt lạnh lùng mà nặng nề, trong ánh mắt như bắn ra tia lửa, cắn chặt môi, giận dữ trừng mắt Diệp Ngọc Vân, vốn đau lòng cô, nhưng hiện tại vì ghen ghét mà quên cả thương tâm.

Không biết Diệp Ngọc Vân lại lén lút làm chuyện gì, vậy mà lại khiến cho Hoàng Thượng kính trọng thêm vài phần, trước kia nàng cũng không phát hiện Hoàng Thượng đối với nàng ta có bao nhiêu đặc biệt, nhưng mà hiện tại lại không giống như vậy, chẳng lẽ mình lại cứ trơ mắt nhìn vị trí hoàng hậu rơi vào tay Diệp gia hay sao.

Không, nàng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nàng muốn giống như cô trở thành nữ nhân cao quý nhất, Dạ Tố Tuyết nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào thịt cũng không hề cảm thấy đau đớn.

Diệp Ngọc Vân nâng mắt nhìn lướt qua Dạ Tố Tuyết, sắc mặt nữ nhân này khó coi như vậy, bàn tay đang nắm chặt kia biểu hiện giờ phút này nàng ta tức giận thế nào, Diệp Ngọc Vân trong lòng hiện lên một tia khoái cảm, nữ nhân này cuối cùng cũng biết tức giận, trước đây bày ra dáng vẻ vênh vênh váo váo, hôm nay cũng coi như cho nàng ta một bài học, thật đúng là tự tìm khổ ăn, Diệp Ngọc Vân cúi đầu, ôn nhu mở miệng.

“Hoàng Thượng, Ngọc Vân có một chuyện không biết có nên nói hay không”.

“Nói, ” Hoàng Thượng cũng không có liếc nhìn Diệp Ngọc Vân, vẫn chăm chú nhìn Thái Hậu nương nương nằm trên giường, giờ phút này trong lòng hắn thực hối hận, kỳ thật đêm qua hắn biết rõ mẫu hậu đang ở trong, chính hắn cũng có thể tìm cách khác để rời đi, nhưng mà lúc ấy lại thầm nghĩ muốn nắm lấy nhược điểm của mẫu hậu, nhưng lại quên mẫu hậu là một nữ nhân kiên cường, sao có thể chịu được loại đối đãi như vậy chứ?

“Hoàng Thượng, hay là dán Hoàng bảng, chiêu mộ danh sĩ trong thiên hạ tiến cung chẩn trị cho Thái Hậu nương nương, làm như vậy người trong thiên hạ sẽ biết được tấm lòng hiếu thảo của Hoàng Thượng, thứ hai có thể mau chóng chữa khỏi bệnh cho Thái Hậu nương nương”.

Diệp Ngọc Vân nói lời dịu dàng mà ôn nhu, vẻ mặt bình tĩnh mà chân thành, lại vì Hoàng Thượng tranh thủ thanh danh.

Thượng Quan Diệu ánh mắt thâm trầm lại, tuy rằng không có nói gì, nhưng bàn tay đang nắm tay Diệp Ngọc Vân lại càng thêm nắm chặt lại, hiển nhiên là đồng ý với lời của nàng, Diệp Ngọc Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt lại càng thêm mềm mại đáng yêu, Dạ Tố Tuyết đứng đối diện tức giận đến nỗi muốn xé nát mặt nữ nhân này, tuy bề ngoài tỏ ra không gây khó dễ với mình, trên thực tế từ trong xương cốt toát ra sự khinh thường, cùng với ánh mắt xem thường mình, khiến Dạ Tố Tuyết như sắp phát cuồng, nhưng vào lúc như thế này, nàng còn không muốn tìm cái chết.

Lúc này, giọng nói trầm trầm ma mị của Hoàng Thượng vang lên.

“Tiểu Đình Tử, lập tức đi hạ chỉ, dán thông cáo thiên hạ, Thái Hậu bệnh nặng, triệu toàn bộ danh y trong thiên hạ tiến cùng, ai bóc Hoàng bảng thì thưởng một ngàn lượng vàng, có thể chữa khỏi bệnh cho Thái Hậu, tiền thưởng một vạn lượng, lập tức có thể tiến vào Ngự Y Viện”.

“Dạ, Hoàng Thượng”.

Tiểu Đình Tử lĩnh chỉ lập tức ra ngoài đi lo chuyện này, sau khi soạn thánh chỉ xong liền mang tới Nội Vụ phủ, để cho người Nội Vụ phủ lập tức đi làm.

Hoàng bảng vừa ra, quả nhiên có rất nhiều danh y tiến cung, chỉ tiếc Thái Hậu vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, những kẻ dám bóc Hoàng bảng kia có lẽ là coi trọng một ngàn lượng hoàng kim, nên mới xung phong nhận việc tiến cung chữa bệnh, nhưng mà những kẻ được gọi là danh y giang hồ, căn bản không hề có bản lĩnh thực sự, có lẽ có một chút khả năng, bị những kẻ xung quanh thổi phồng lên, liền thành danh y, cho nên cũng tự nhận mình là thiên hạ vô địch, liền chạy tới bóc Hoàng bảng, nhưng trọng điểm vẫn là một ngàn lượng hoàng kim kia.

Kết quả giằng co nửa ngày, cũng không thể khiến Thái Hậu nương nương tỉnh lại, cuối cùng lại khiến cho hoàng đế nổi giận, ra lệnh một tiếng, đánh hai mươi đại bản mông nở hoa, chết đi sống lại, tuy rằng được một ngàn lượng hoàng kim, nhưng thiếu chút nữa thì mất đi đến nửa cái mạng, trải qua kết quả hành hạ như vậy, lại không ai dám đến bóc Hoàng bảng .

Ba ngày thời gian trôi qua, Thái Hậu nương nương vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, hơn nữa mạch đập càng ngày càng yếu, đám ngự y trong Ngự Y Viện, lo lắng đề phòng bẩm báo với Hoàng Thượng, kết quả lại bị đánh một trận, toàn bộ hoàng cung, người người đều hoảng sợ, ngay cả đại thần trong triều cũng bị liên lụy, có rất nhiều đảng phái thuộc phe Thái Hậu, hiện tại tình trạng Thái Hậu nương nương lại như vậy, những người này cực kỳ lo lắng, sợ Thái Hậu nương nương nếu thật sự gặp phải chuyện gì, Hoàng Thượng sẽ xuống tay với bọn họ thế nào, vẻ u sầu trên mặt mỗi người càng ngày càng nhiều, ba người một đám, năm tên một phe, không có việc gì lại tụ tập cùng nhau thương lượng đối sách, nhưng mà có thể nghĩ được cách nào đâu, trước mắt chỉ có thể chữa khỏi cho Thái Hậu mới là lẽ phải, Thái Hậu chính là bùa hộ mệnh của bọn họ a.

Vì thế, những quan viên này cũng huy động nhân lực, liên lạc với danh y khắp nơi, hi vọng có thể chữa trị tốt cho Thái Hậu, đáng tiếc không ai dám đi ra muốn chết, cho dù có một chút năng lực đi nữa, cũng không nghĩ tự tìm khổ ăn.

Hoàng Thượng vẫn lưu luyến ở Trường Tín cung, cùng Thái Hậu nương nương, ba ngày không cơm nước gì cả, cả người gầy một vòng lớn, có thể thấy được tình mẫu tử của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thực là sâu đậm, mặc dù có chút vết rách, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tình cảm mẫu tử sâu đậm, lúc này Thượng Quan Diệu trong lòng thực vô cùng hối hận, vì sao lại hại mẫu hậu vậy chứ, nếu như bà thật sự rời khỏi mình, mặc dù có được hoàng quyền, chỉ sợ trong lòng sẽ có bóng ma vĩnh viễn tồn tại.

Vương gia Thượng Quan Lâm đêm đó bị thương, có điều cũng không đáng lo ngại, nghỉ ngơi mấy ngày, đã khôi phục rất nhiều, lúc này thấy Thái Hậu hôn mê bất tỉnh, Hoàng Thượng ngay cả lâm triều cũng không lên, hắn đành phải chống đỡ thân mình, tiến cung vì Hoàng Thượng chia sẻ ưu phiền, khi không có việc gì, lại ở lại Trường Tín cung cùng Hoàng Thượng.

Trái ngược vớ vẻ thê lương của Trường Tín cung, Kim Hoa cung bên kia lại vô cùng vui vẻ.

Những thị vệ giám thị bên ngoài Kim Hoa cung đã sớm rút lui, mà Uyển Uyển thỉnh thoảng đem tin tức bên Trường Tín cung báo lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiếu càng ngày càng vui vẻ, nghĩ đến Thượng Quan Diệu lúc này chịu nhiều đau khổ, thật đúng là thoải mái cả lòng người a, bên trong Kim Hoa cung, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng ca hát vui vẻ của Hoàng Hậu, tuy rằng tiếng ca này có chút thâm ảo khó hiểu, nhưng mà một con ngốc…

Một ngày này, ánh nắng mặt trời chiếu vào đại điện, Vân Tiếu đang ngồi trên một chiếc nệm màu hồng tía tập Yoga.

Uyển Uyển cùng Tú Tú ở một bên hầu hạ, hiện tại bọn họ cũng đã nhìn quen, cũng không còn ngạc nhiên như trước, chỉ là thi thoảng vẫn lo lắng một chút, nương nương có thể hay không kéo đứt cả cái chân kia, làm thắt lưng bị gãy, chẳng qua hình như không có gì đáng ngại, hơn nữa cảm thấy nương nương mềm như bồ liễu, lại càng thêm mềm mại đáng yêu, xem ra cái này thực sự có hiệu quả, Uyển Uyển đoán, có điều nàng cũng không dám thí nghiệm.

Vân Tiếu vẫn đang tập hăng say, bỗng nhiên trong không khí xuất hiện một chút dao động, Lưu Tinh vẫn luôn bên người nàng, nhất định là có chuyện gì, nếu không ban ngày hắn rất ít khi xuất hiện, Vân Tiếu xoay người lại mở mắt ra, thở ra một hơi, thu hồi tư thế, Uyển Uyển đứng một bên sớm dâng khăn lên, Vân Tiếu vừa lau mồ hôi, vừa mở miệng.

“Tú Tú, đi chuẩn bị cho ta một chén tổ yến, ta hơi đói “.

Vận động xong sẽ đói, điều này thực bình thường, trước đây nương nương cũng như vậy, Tú Tú không nghi ngờ lời của nàng, lên tiếng trả lời sau đó đi ra ngoài.

Vân Tiếu vừa lau mồ hôi, vừa nhìn không trung, thản nhiên mở miệng: “Lưu Tinh có việc sao?”

Uyển Uyển nghe vậy liền giật mình hiểu ra, thì ra nương nương đem Tú Tú đuổi ra, là vì Lưu Tinh có việc, chạy nhanh về phía cửa, chú ý khắp mọi nơi, để ngừa có thái giám hay cung nữ đột ngột xông vào.

Trong nháy mắt Lưu Tinh liền hiện thân, dừng ở trước mặt Vân Tiếu, trên ngũ quan tuấn mỹ kia được bao phủ một lớp băng mỏng, trong đôi mắt toát ra vẻ lo lắng, giống như có chuyện gì đã xảy ra, Vân Tiếu tâm trầm xuống, bàn tay đang lau mồ hôi dừng lại, khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ là phụ thân?”

Nếu không thì nàng không nghĩ ra là có chuyện gì, có thể khiến cho người lạnh lùng như Lưu Tinh lo lắng đến như vậy, trừ phi là phụ thân làm sao?

Vân Tiếu vừa dứt lời, Lưu Tinh bình tĩnh gật đầu, đôi mắt tĩnh mịch chăm chú nhìn chủ tử, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, tuy rằng chủ tử thường hay đùa dai, nhưng mà chuyện xảy ra lần này có điểm lớn quá rồi, chỉ sợ Vương gia phải vùi thân nơi đó.

Lưu Tinh không nói gì, Vân Tiếu sớm nóng nảy, nhảy người lên, tiến lên phía trước lôi kéo quần áo hắn, lạnh lùng quát hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Tinh cũng không ngờ là chủ tử lại kích động như vậy, làm sao còn dám trì hoãn, nhanh chóng mở miệng: “Nghe nói Phong Nha Quan xảy ra ôn dịch”.

“Ôn dịch? Điều này sao có thể, ôn dịch không phải cứ nói là có, làm sao có thể ngay lúc phụ thân đang đánh trận, liền có ôn dịch cơ chứ, nơi này nhất định có gì đó mờ ám”.

Vân Tiếu buông quần áo Lưu Tinh ra, quay đầu đi nhíu mày lại lạnh lùng, thong thả bước qua lại trong đại điện.

“Ta muốn lập tức đến Phong Nha Quan”.

Nàng nói như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định, nàng là bác sĩ, chỉ cần nàng có thể đến Phong Nha Quan, là có thể tra ra trận ôn dịch kia thực sự là ông dịch hay là có kẻ gây ra.

“Chủ tử cứ như vậy mà đi sao?”

Lưu Tinh nhíu mày chăm chú, nếu chủ tử cứ như vậy mạo muội rời khỏi hoàng cung, chỉ sợ tai vạ sẽ lại đến nhanh hơn.

“Không, ta sẽ làm cho Hoàng Thượng phế hậu, sau đó rời cung”.

Vân Tiếu khóe môi câu lên nụ cười lạnh, đôi mắt sâu thẳm, xem ra lúc này chưa phải lúc lão Yêu bà kia chết được, kỳ thật người khác không biết vì sao bà ta lại hôn mê bất tỉnh, nhưng mà nàng lại biết, lão Yêu bà cũng không phải mắc bệnh nặng gì, chỉ là vì bị Hoàng Thượng tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa lại tức giận đến công tâm, cho nên chính bà ta không muốn tỉnh lại, vẫn ngủ say ở trong thế giới của chính mình, những ngự y ở đây, y thuật cũng không thấp, nhưng ai biết, Thái Hậu kỳ thật là mắc phải tâm bệnh, cho nên mới hôn mê bất tỉnh .

“Làm sao có thể?”

Lưu Tinh khó có thể tin, có điều nhìn vẻ mặt của chủ tử, không giống như là hay nói giỡn, hơn nữa trong thời điểm như thế này ai còn tâm tình mà nói giỡn chứ, Vương gia vẫn còn tại Phong Nha Quan chịu khổ, nếu vậy thì chủ tử thực sự có biện pháp rồi, Lưu Tinh nhìn chằm chằm Vân Tiếu, trầm giọng mở miệng.

“Hiện tại phải làm như thế nào đây”.

“Mang ta xuất cung đi, sau đó xé Hoàng bảng”.

Vân Tiếu từng chữ từng chữ mở miệng nói, trầm ổn hữu lực, trong lòng nàng đã có sẵn kế sách, dựa vào lòng hiếu thảo của Thượng Quan Diệu đối với Thái Hậu, nếu nàng đưa ra điều kiện phế hậu thì cứu Thái Hậu, chắc hẳn hắn sẽ đồng ý, hơn nữa hắn còn ước gì phế hậu nhanh nhanh, ai muốn lập một con ngốc làm hậu chứ, hơn nữa nếu Thái Hậu tỉnh lại, cũng không có cách nào mà trách cứ hắn, phế hậu cứu mẹ, lại tặng thêm cho hắn một mỹ danh, cớ gì mà hắn không làm chứ? Trừ phi nam nhân kia thực sự ngu ngốc.

“Xé Hoàng bảng, ” Lưu Tinh có chút kinh ngạc, trên Hoàng bảng chiêu mộ là dạnh y, chủ tử muốn chữa bệnh cho Thái Hậu hay sao? Nhưng mà hắn còn chưa từng thấy nàng có y thuật cao thâm gì đó a, Lưu Tinh không biết chuyện Vân Tiếu có thể chữa bệnh, lúc này trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nếu là chủ tử đã nói vậy, nhất định có năng lực gì đó, lập tức ôm quyền: “Dạ, thuộc hạ mang người ra ngoài”.

Có điều nàng đi rồi, trong cung phải có một người trông giữ, Vân Tiếu quay đầu nhìn bên ngoài cửa đại điện, Uyển Uyển đang chú ý động tĩnh bên ngoài, gọi một tiếng: “Uyển Uyển, ngươi lại đây”.

“Dạ, nương nương”.

Uyển Uyển chạy chậm tới, đứng trước mặt Vân Tiếu, vừa rồi chủ tử cùng Lưu Tinh nói chuyện, nàng cũng đã nghe vô cùng rõ ràng, lúc này trong lòng cũng vô cùng lo lắng, biết chủ tử muốn xuất cung, vậy thì trong cung nhất định phải có một người ở lại trông coi, nghĩ thông suốt điểm này, không đợi Vân Tiếu mở miệng, Uyển Uyển liền lên tiếng .

“Nương nương, người cùng Lưu Tinh đi đi, trong cung có nô tỳ rồi, nô tỳ sẽ bảo là người đang ngủ, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy, cho đến tận khi chủ tử quay về, tin là sẽ không có điều gì ngoài ý muốn”.

“Được, ngươi nói cho Tú Tú, ta có việc cần phải xuất cung, để nàng ta canh bên ngoài cửa điện coi chừng giúp ngươi, về phần chuyện gì, không nhất thiết phải cho nàng ta biết”.

“Dạ, nương nương, ” Uyển Uyển nhanh chóng gật đầu, hiện tại Vương gia đã xảy ra chuyện, trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng, nương nương rất yêuVương gia, nếu như ông xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là nương nương sẽ đau lòng không thôi .

“Được rồi, Lưu Tinh chúng ta đi thôi”.

Vân Tiếu quay đầu lại nhìn Lưu Tinh, hai người một trước một sau đi về phía tẩm cung, mang theo những vật dụng vần thiết, Lưu Tinh đi theo về phía sau đại điện, phía sau Kim Hoa cung luôn luôn ít người, hơn nữa thân thủ Lưu Tinh cực nhanh, cho nên việc trèo tường chạy trên nóc nhà, rất nhanh liền ra khỏi hoàng cung.

Mà trên đại điện Kim Hoa cung, Tú Tú bưng một chén tổ yến đi tới, nhìn chung quanh một lần, kỳ quái nhìn Uyển Uyển: “Nương nương đâu?”

Uyển Uyển cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn quét về phía ngoài đại điện một cái, ngoắc tay ý bảo Tú Tú lại gần, nhỏ giọng nói thầm, Tú Tú vẻ mặt ngạc nhiên, có điểm khó có thể tin, nhưng cuối cùng cũng dùng sức gật đầu: “Được rồi, chúng ta cẩn thận một chút, đừng để cho người ngoài phát hiện ra sơ hở gì đó”.

Hai người cùng liếc nhìn về phía ngoài đại điện một cái, sau đó cùng đi vào trong đại điện Kim Hoa cung, Uyển Uyển thay một bộ quần áo mà nương nương thường mặc, nằm ngủ trên giường lớn, quay mặt vào bên trong, Tú Tú cố ý kêu hai cung nữ tiến vào, quét dọn trong điện một chút, sau đó đuổi các nàng đi ra ngoài, nói nương nương có chút mệt mỏi, để cho nương nương ngủ, chớ có chọc người phát giận, ai cũng không có trái ngon mà ăn, sau đó chính mình cũng theo sát phía sau ra ngoài, canh giữ bên ngoài cửa điện, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy nương nương nghỉ ngơi…

Trên ngã tư đường phồn hoa nhất Yên Kinh, lúc này xuất hiện hai thiếu niên đi tới, một cao một thấp, người thấp kia mặc một bộ quần áo cẩm tú hoa gấm, trên cổ tay áo cùng vạt áo đều được thêu trúc xanh thanh nhã, một màu xanh tươi thi thoảng lại tỏa ra một mùi thơm ngát, nhìn lại vị tiểu công tử này, mái tóc được buộc lên cao, dùng một sợ dây màu tím buộc lại, tăng thêm mấy phần phiêu dật, trên gương mặt tuấn tú, mày rậm mắt tinh, bên dưới chiếc mũi cao ngạo là đôi môi anh đào, thật đúng là một vị thiếu niên tuấn tú, nụ cười dưới ánh mặt trời kia, lại càng khiến cảnh đẹp ý vui, trong vòng ba thước đều cảm thấy vô cùng ấm áp, làn da màu đồng hơi đen một chút, nhưng mà nhìn qua thực khỏe mạnh, giữa hai hàng lông mày lại có một mảnh trăng khuyết, lại càng tăng thêm mị lực của hắn. (HĐ: cái này là hình tượng của Bao Thanh Thiên thì phải :v)

Về phần người nam nhân cao lớn kia, lại có chút khiến người ta sợ hãi, quanh thân đều lạnh lùng, mặt không chút thay đổi theo sát phía sau, mặc một bộ trường bào màu đen lại càng tôn thêm vẻ lạnh lẽo cùng nghiêm cẩn, một đầu tóc đen được buộc một nửa, còn có một nửa che khuất một bên mặt, khiến người ta chỉ thấy được một bên mặt của hắn, nhưng trên nửa khuôn mặt kia, lại có một vết bớt xanh đen, người như vậy thực khiến cho người ta chùn bước, nếu không phải bởi vì vị công tử phía trước hắn kia, bộ dạng thật sự mê người, chỉ sợ rất nhiều người trên đường cái đã chạy trối chết .

Hai người bước chân không hề ngừng nghỉ, chỉ lo bước đi, đi thẳng một đường về phía trước, bỏ lại những tiếng tiếc hận phía sau lưng…

Hoàng bảng được dán phía trên tường thành cao lớn, phía dưới có bốn năm quan binh đứng canh, nắm đao trong tay qua lại dò xét đám người phía dưới Hoàng bảng, chỉ tiếc người xem thì nhiều, nhưng người dám xé Hoàng bảng lại không hề có, xua đuổi đám người này đi xong, những quan binh này có chút phiền chán, thỉnh thoảng lại ngáp lên ngáp xuống .

Khi Vân Tiếu cùng Lưu Tinh đi tới, người cũng đã rất ít, chỉ có bảy tám người vây quanh phía trước xem xét, thỉnh thoảng nghị luận .

“Mặc dù xé Hoàng bảng sẽ có một ngàn lượng hoàng kim, nhưng nếu không cứu được Thái Hậu sẽ bị đánh hai mươi đại bản, không thể vì bạc mà không muốn sống a”.

“Đúng vậy, đúng vậy, xem ra chúng ta không có phúc hưởng rồi , ” nói xong hai người này lại rời đi.

Vân Tiếu cùng Lưu Tinh đi tới, căn bản không hề để ý nội dung phía trên Hoàng bảng, liền vung tay lên ý bảo Lưu Tinh đi xé Hoàng bảng.

Lưu Tinh lĩnh mệnh, thân mình cao lớn chợt lóe lên, đi tới, một tay mang theo một chiếc hòm thuốc đẹp đẽ, một tay xé Hoàng bảng, vài người đứng xem náo nhiệt, lập tức đánh giá người xé Hoàng bảng này, nhìn vẻ mặt hung ác của hắn, không khỏi đồng thời rút lui từng bước, nhường ra một con đường, Lưu Tinh đem Hoàng bảng đưa đến tay Vân Tiếu.

Những người đó vừa thấy là vị thiếu niên tuấn tú này xé Hoàng bảng, trong lòng lại không ngừng tiếc hận, còn nhỏ giọng nhị luận với nhau.

“Các ngươi nói xem người này có thể chịu được hai mươi đại bản không a?”

“Thực là đáng tiếc a, nếu đánh chết rất đáng tiếc a”.

Vân Tiếu coi như không nghe thấy gì, nâng mắt nhìn đám quan binh đang đi tới, chỉ thấy bọn họ nắm chặt đao, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nói: “Cút, ăn nói lung tung, còn nói lung tung bắt các ngươi vào đại lao hết”.

Một câu dọa mấy người kia chạy trối chết, chạy vội mà đi.

Khi những người này quay mặt lại, lại là khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời đầy nịnh nọt, khẽ khom lưng cung kính mở miệng: “Công tử mời theo chúng ta tiến cung”.

“Được”.

Vân Tiếu cũng hiểu rõ, gật đầu lên tiếng trả lời, tên quan binh cầm đầu kia vung tay lên, lập tức có người kéo một chiếc xe ngựa xa hoa đi tới, người đang đánh xe chính là người của Nộ Vụ phủ, bọn họ chỉ cần đem người đã xé Hoàng bảng giao cho người Nộ Vụ phủ là xong chuyện ,

Vân Tiếu cùng Lưu Tinh lên xe ngựa, xe ngựa liền chậm rãi khởi động, đợi xe ngựa dần đi xa, vài tên binh lính kia ra vẻ tiếc hận, thỉnh thoảng lắc lắc đầu.

“Lại là một tên vì tiền mà không muốn sống”.

“Chịu chết đi, người này đoán chừng không chịu được đến hai mươi đại bản”.

“Có lẽ là do cuộc sống bắt buộc, nếu không ai lại đi làm chuyện này chứ”.

“Đi thôi đi thôi, không chuyện của chúng ta, cuối cùng chúng ta cũng đã có thể báo cáo kết quả công việc rồi, ca tiếp theo là của người khác”.

Mấy người bọn họ nói nói cười cười rời đi, đợi đến khi bọn họ vừa đi, rất nhanh lại có người dán Hoàng bảng.

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status