Vân Tiếu cũng không kịp khóc, nhanh chóng nhận lấy tay phụ thân từ trong tay ca ca, im lặng bắt mạch, khuôn mặt màu đen kia bình tĩnh mà an tường, bao phủ một tầng sương lạnh. Vân Trinh nhìn Tiếu nhi như vậy, không khỏi kinh hãi, động tác của Tiếu nhi như vậy chứng tỏ cái gì, nàng biết y thuật, hiểu y sao? Nếu như nói lúc trước vui sướng bao phủ hắn, nhưng giờ phút này thần trí hắn cũng chậm rãi tỉnh táo lại. Tiếu nhi từ nhỏ đã bị ngốc, làm sao có thể bỗng dưng hết ngốc, vậy mà còn không biết tại sao lại biết y thuật, rốt cuộc trong chuyện này đã xảy ra biến cố gì?
Vân Trinh nheo mắt nhìn, nơi đáy mắt tràn đầy nguy hiểm sóng to gió lớn, nhưng nghĩ đến phụ thân, trái tim không khỏi nhói đau, dùng sức ôm chặt ngực, quay đầu nhìn về phía người trên giường kia.
Vân Tiếu nhanh chóng bắt xong mạch cũng không quay đầu lại liền ra lệnh.
“Cái hòm thuốc”.
“Dạ, chủ tử”. Uyển Uyển tiến lên từng bước, thuần thục mở hòm thuốc ra, Vân Tiếu duỗi tay cầm lấy ngân châm, chuẩn bị thi châm.
Vân Trinh không biết nàng muốn làm gì, vươn tay bắt lấy tay nàng: “Ngươi làm cái gì?”
“Thi châm, ca ca, nếu còn không làm nhanh thì không kịp rồi, phải phong bế mạch lại, như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có việc gì”.
Vân Trinh run lên, nhìn khuôn mặt chân thành mà tha thiết của Tiếu nhi, trong đôi mắt kia là nồng đậm thân tình, sao hắn có thể hoài nghi nàng chứ, nàng chính là Tiếu nhi của hắn, vội thu tay lại gật đầu: “Được”.
Hắn tin tưởng Tiếu nhi sẽ không hại phụ thân , nàng nhất định là muội muội Tiếu nhi của hắn, nhưng rốt cuộc thì trên người Tiếu nhi đã xảy ra chuyện gì vậy.
Vân Trinh quét mắt nhìn Uyển Uyển đang bưng hòm thuốc ở bên cạnh, đên tận giờ phút này hắn mới nhận ra, nữ tử xinh đẹp mà quyến rũ này chính là tỳ nữ của Tiếu nhi, quần áo hoa mỹ lúc này cùng với lúc trước quả là một trời một vực, nếu như không chú ý cẩn thận, căn bản không thể nhận ra nàng.
Vân Tiếu dùng ngân châm phong bế kinh mạch của Vân Mặc lại, sau đó lại bắt đầu kiểm tra thật kỹ, bệnh trạng quả thật giống với bị nhiễm ôn dịch, hơn nữa còn có khuynh hướng của thử ôn. (ôn dịch lây từ chuột)
“Ban đầu chứng bệnh của phụ thân, có phải là tứ chi đau, đầu đau, trong cơ thể nóng lên, tâm phiền ý loạn, cổ họng khô rát, đến thời kỳ sau, sắc mặt xanh đen, thân thể mềm yếu không có sức lực?”
Vân Tiếu mở miệng nói rõ từng chữ từng chữ, mọi người trong lều trại đều ngây ra, Lưu Tinh cùng Kinh Vân cho đến hôm nay mới thấy chủ tử bày ra y thuật kinh người, thật sự rất cao minh, liếc nhìn một cái liền có thể nói ra được những triệu chứng trước khi phát bệnh.
Vân Trinh nặng nề gật gật đầu, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm kia càng ngày càng nhiều nghi ngờ, nếu như nói Tiếu nhi không ngốc, hắn còn có thể lý giải là vì ông trời thương hại, nhưng với y thuật kinh người như vậy, không phải nói có là có được, cho dù có học, chỉ sợ cũng phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể có được y thuật cao minh như vậy, rốt cuộc thì nàng là ai vậy? Tuyệt đối không có khả năng là Tiếu nhi .
Vân Tiếu cũng không có nghĩ nhiều, giờ phút này nàng chỉ thầm nghĩ điều tra thật rõ ràng, rốt cuộc thì đây là ôn dịch, hay là bên trong còn ẩn giấu điều gì, còn có quân y này đã xử lý ra sao.
“Quân y, ông làm thế nào để trị bệnh cho những bệnh nhân kia cùng với tướng quân?”
Vân Trinh nhíu mày lại, nghiêm túc suy nghĩ, mặc kệ nàng là ai, giờ đây điều hắn nên làm chính là cùng nàng đồng tâm hiệp lực để cứu phụ thân, nếu như y thuật của nàng thật sự cao minh như vậy, nói không chừng phụ thân cùng với những người bị nhiễm ôn dịch kia được cứu rồi.
Hi vọng từ từ dâng lên trong lòng, giống như ánh mặt trời phía đông kia, mang theo ấm áp cùng ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi.
“Ba đậu, lấy độc trị độc, có điều ba đậu này thực sự là quá độc, với người có sức khỏe tốt có thể chống đỡ qua, trong thời gian ngắn không có việc gì, nhưng đối với người sức khỏe kém, sao có thể chịu được liệu pháp lấy độc trị độc này, chẳng qua sẽ càng chết nhanh hơn mà thôi”.
Vân Tiếu đứng dậy, thong thả bước qua lại trong lều, vẻ mặt vô cùng nặng nề, trong đầu không ngừng vận động suy nghĩ, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, không ai dám lên tiếng quấy rầy nàng.
“Ca ca, lập tức triệu tập những người không bị nhiễm bệnh lại rồi hỏi, xem bọn họ gần đây ăn những thứ gì, uống gì, tất cả đều hỏi không để lọt”.
“Chẳng lẽ?” Vân Trinh trong mắt hiện lên băng lãnh, khóe môi nở nụ cười nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Vân Tiếu, chẳng lẽ đây không phải là ôn dịch, mà có chuyện ẩn tình? Nếu không sao lại hỏi những người khỏe mạnh kia chứ, Tiếu nhi nhắc tới chuyện này, hắn cũng liền hiểu ra, nếu như thật sự là ôn dịch, chỉ sợ lúc này không một người nào có thể tránh được, vậy vì sao lại có một bộ phận người không bị làm sao, điều này chứng tỏ trong thức ăn có vấn đề, có một số người ăn thức ăn, có thứ gì đó kháng độc.
“Chỉ sợ là do con người gây ra, tuy rằng bề ngoài rất giống với thử ôn, nhưng thử ôn là một loại bệnh lây lan cực nhanh, nếu như nơi này thật sự là ôn dịch, thì giờ phút này hẳn là đã trở thành một tòa thành chết, mà không phải chỉ là chết một vài người như vậy, những người còn sống kia, chứng tỏ có khả năng là do người khác hạ độc, mà những người còn sống đó, nhất định là đã ăn thứ gì đó mà người khác đưa cho, mà trong mấy thứ đó có thứ có thể kháng độc, ca ca không nhiễm bệnh nhất định cũng là như vậy”.
Vân Tiếu mặt không đổi sắc quay đầu nhìn về phía Vân Trinh, hai huynh muội nhìn nhau trong mắt lần lượt thay đổi, mà lại tỏa ra ánh nhìn ấm áp, thề phải đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn này.
“Nhưng hiện tại không điều đâu ra người được, ngoại trừ quân y, một bộ phận binh lính đã được điều động lại đây, những người khác còn đang chờ ở phía Đông thành, không thể tùy tiện điều động, đó là số binh lực còn lại”.
Hiện tại người quá ít, căn bản không thể phân ra nữa, mà trong thành này còn rất nhiều người còn sống, nếu hỏi từng người một, sẽ cần không ít người đâu!
Vân Trinh còn đang tự hỏi nên điều người từ nơi nào tới đây, bên ngoài lều trại vang lên tiếng người bẩm báo.
“Công tử, Lâm Vương gia dẫn theo một đám ngự y từ kinh thành tới đây, hiện tại đang chờ bên ngoài cửa thành”.
Vân Trinh ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng, thật sự là trời cũng giúp ta, đang lúc cần người thì người tới, vậy thì thật sự là quá tốt. Hắn nhanh chóng đứng lên nhìn về phía Vân Tiếu: “Xem ra ông trời cũng đứng về phía chúng ta, đã có người tới đây, không cần phải lãng phí. Muội chờ ở đây, huynh đi tiếp Lâm Vương gia cùng đám ngự y kia”.
Vân Tiếu trong mắt chợt lóe, cười gật đầu, có điều cũng không quên dặn dò Vân Trinh: “Đừng nói cho bất kỳ kẻ nào muội là ai, ca ca cứ nói là một người họ hàng xa của Vân gia, tên Phượng Quan. Có lẽ mọi người còn chưa biết chuyện trong kinh, muội đã bị Hoàng thượng phế, người trong thiên hạ đều biết, hiện tại ở Phong Nha Quan cũng có không ít người của Hoàng thượng cùng Thái hậu, nếu như tin này mà rơi vào trong cung, cho dù tránh thoát ôn dịch, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi bàn tay hắn ta, nhất định là hắn sẽ tính toán trên đầu phụ thân”.
Nháy mắt, trong mắt Vân Trinh nổi lên tầng tầng lớp lớp lạnh lẽo, mím chặt môi, quanh thân lệ khí bao phủ, bàn tay to nắm chặt, hận không thể lập tức tiến cung dạy cho nam nhân kia một bài học, hắn sao có thể ti bỉ như vậy, cho dù thật sự muốn phế hậu, ít nhất cũng phải chờ bọn họ hồi kinh chứ, có lẽ hắn ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ chết trong trận ôn dịch này, cho nên không có sợ hãi.
“Tiếu nhi”. Hắn quay đầu, trong mắt tràn ngập không đành lòng.
“Không có việc gì, ca đi đi, đừng làm cho Lâm Vương gia đợi lâu”.
Vân Tiếu xoay người đẩy hắn ra ngoài, nàng cũng không để ý điều này, trái lại có thể xuất cung khôi phục tự do, đây là chuyện mà nàng vui mừng nhất rồi, về phần tình yêu, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, muốn lòng hai người đều hướng về nhau, là duy nhất của nhau, cả đời này không thay đổi, chỉ là với chấp niệm như vậy, ở cổ đại chỉ sợ là không thể thực hiện được. Ngay cả phụ thân yêu mẫu thân như vậy, nữ nhân vô duyên kia chẳng qua cũng chỉ là tiểu thiếp, cho nên nàng đã có quyết định của chính mình, kiếp này sẽ dạo chơi khắp giang hồ, thoải mái cả đời.
Vân Trinh biết chính sự trước mắt quan trọng hơn, tuy rằng đau lòng Tiếu nhi, nhưng ôn dịch Phong Nha Quan còn chưa được giải trừ, hơn nữa trận ôn dịch này lại có khả năng không phải là ôn dịch, mà do có kẻ rắp tâm gây nên, vậy thì người này chính là gian tế ẩn núp trong quân, mật thám của Tây Lương quốc, hơn nữa không phải chỉ một người.
Bên trong lều trại, Vân Tiếu vừa ngồi xuống, hai gã quân y lúc trước liền đi tới, cung kính đứng thẳng bên người Vân Tiếu.
“Phượng đại phu, ngài có điều gì cứ dặn dò chúng tôi làm đi”.
Vân Tiếu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hai người kia, nhất định là ca ca đã nói gì đó, đối với Vân Trinh nàng biết hắn đã hoài nghi chuyện nàng không ngốc, hơn nữa chuyện này chỉ sợ cũng không giấu được hắn, đừng nhìn Vân Trinh có vẻ ôn hòa, kỳ thật từ trong xương đã kế thừa sự kiên cường cố chấp của phụ thân, chỉ là đã được che giấu mà thôi, hiện tại răng nanh của hắn cũng đã lộ ra, thị huyết loang loáng.
“Các ngươi đã cho Vương gia ăn ba đậu sao?” Vân Tiếu hỏi, theo lý có lẽ là đã ăn rồi, nếu không phụ thân cũng không thể chống đỡ được lâu như vậy, nhưng mà ba đậu độc tính rất mạnh, người bình thường chưa chắc đã chống đỡ qua được, hơn nữa cho dù có đấu tranh cũng chưa chắc có hiệu quả.
“Đúng vậy, Phượng công tử, chúng tôi cũng là dựa theo phương thức điều trị ôn dịch mà làm, cho Vương gia ăn ba đậu để khử độc, nhưng mà Vương gia vẫn luôn vất vả vì chiến sự ngoài quan ngoại, lại còn cả tình huống ôn dịch ở trong thành nữa, cho nên không có nghỉ ngơi, thân thể càng ngày càng trở nên suy yếu, mãi cho đến khi ngã bệnh không dậy nổi”.
Vân Tiếu dùng bàn tay mềm mềm sờ hai má phụ thân, trên gương mặt ông xương hai gò má nổi lên, đau cả tay nàng, nước mắt không tự chủ được mà từ trong hốc mắt chảy ra, nhưng là nàng không thể khóc, bởi vì thân phận giờ phút nàng của nàng không thể khóc được, việc nàng nên làm là chữa khỏi bệnh cho ông, sau đó điều tra xem rốt cuộc là ôn dịch này là có chuyện gì.
“Được rồi, các ngươi đi chuẩn bị giúp ta một thùng nước ấm lại đây, sáu lượng Ma Hoàng, Quế Chi ba lượng, cam thảo, thược dược đều hai lượng, cho vào trong nước ấm sau đó mang vào đây, mặt khác chuẩn bị thùng nước tắm, sau đó hai người các ngươi nâng vương gia vào trong đó ngâm một cạnh giờ”.
“Dạ”. Hai gã quân y vừa nghe thấy thiếu niên này dặn dò như vậy, liền biết hắn cũng không phải là người thường, loại phương pháp ngâm thuốc thế này, đối với bệnh nhân suy yếu cũng là phương pháp tốt, mặc dù không thể hoàn toàn sát độc, nhưng ít ra có thể giúp bệnh nhân khôi phục lại thể lực, kéo dài thời gian độc khí lan tràn trong cơ thể. Hơn nữa lúc trước hắn cũng đã dùng ngân châm phong lại tâm mạch của vương gia, vậy thì trong khoảng thời gian ngắn này Vương gia sẽ không làm sao, lúc trước bọn họ còn tưởng rằng Vương gia đã sắp không chịu được nữa chứ.
Người này chính là phúc tinh của Vương gia a.
“Chúng tôi lập tức đi làm”.
Hai gã quân y lĩnh mệnh ra khỏi lều trại, Vân Tiếu lại mệnh lệnh cho Lưu Tinh và Kinh Vân.
“Hai người các ngươi cũng gia nhập đội ngũ ngự y đi, cùng nhau hỏi những người còn sống, sau đó tổng hợp lại”.
“Dạ, chủ tử”.
Lưu Tinh cùng Kinh Vân gật đầu, đối với Lâm Vương gia, bọn họ một chút hảo cảm cũng không hề có, người trong hoàng thất không có kẻ nào tốt cả.
Có điều bây giờ cứ làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình quan trọng hơn, may mà bọn họ vẫn luôn ẩn thân trong bóng tối, tên Thượng Quan Lâm kia cũng không biết bọn họ. Từ sau khi xuất cung, chủ tử liền mệnh lệnh cho bọn họ không cần phải sống trong bóng tối nữa, cuộc sống không hề có ánh sáng từ trước đến giờ cuối cùng cũng được cứu giúp.
***
Cửa thành, Vân Trinh tiếp Thượng Quan Lâm cùng một đám ngự y từ trong cung tới, vốn muốn đưa bọn họ tới dịch quán nghỉ ngơi, ai biết tên Thượng Quan Lâm kia lại kiên trì muốn gặp Vân vương gia, sắc mặt Vân Trinh khẽ biến thành tối tăm, hòa tan dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen sắc bén như đao, cười mà như không cười mở miệng.
“Lâm Vương gia, đây cũng là ý của Hoàng Thượng sao?”
Một câu nói lạnh lùng, khiến cho không khí có chút cứng ngắc, Vân Trinh nhướng mày cười nhạt.
“Ta nói đùa thôi, Lâm Vương gia sẽ không trách chứ, đi thôi”.
Dứt lời, giục ngựa chạy đi, chỉ để lại vạt tay áo phiêu dật trong gió, tấm lưng dưới bức tường thành cao lớn, có vẻ âm lãnh mà lạnh lùng.
Thị vệ luôn theo sát bên người Thượng Quan Lâm – Mộc Ly, nhíu mày giận giữ trừng mắt nhìn bóng người đi xa kia, lạnh giọng nghiêm khắc nói: “Vương gia, hắn cũng dám?”
Mộc Ly còn chưa dứt lời, quanh thân Thượng Quan Lâm đã bao phủ hàn băng, cũng không có nổi giận, tuy còn chưa bước vào thành, hắn cũng đã cảm nhận được tình cảnh thảm thiết bên trong thành, đối mặt với chết chóc như vậy, thái độ của Vân Trinh cũng là bình thường, hơn nữa lúc trước hoàng thượng hạ chỉ cho cha con họ lãnh binh, lại chỉ cho ngũ vạn nhân mã, sợ là lòng họ cũng đã rơi xuống đáy cốc sâu không đáy, đối mặt với sống còn, vậy thì khác thường cũng là phải.
“Đi, vào thành”.
Thượng Quan Lâm lôi kéo dây cương đi sát theo bóng người phía trước, phía sau Mộc Ly vung tay lên, mấy chiếc xe ngựa nối đuôi nhau mà vào, hai trăm kị binh mặc nhuyễn giáp đi phía sau, thẳng tiến một đường vào trong thành.
Mặc dù đã có chuẩn bị về cảnh tượng thê thảm trong thành, nhưng khi thực sự đối mặt với nó, vẫn không thể nào kiềm chế được mà rung động kinh ngạc. Xa xa gần gần tràn ngập khói đen, khói lửa khắp nơi, nhìn khắp nơi trong mười dặm như một tòa không thành, không có một bóng người, chỉ có những cánh cửa vỡ nát, cùng những bảng hiệu tiêu điều lay động trong gió, thi thoảng lại bùm một tiếng rơi xuống, rơi tận vào đầu quả tim của người nghe.
Người trong thành đã sớm bị cách ly, những người nhiễm ôn dịch thì đến tây thành, dựng lên mấy trăm tòa lều trại, bố trí ổn thỏa cho những người bị bệnh, người chưa bị lây bệnh thì đến đông thành.
Một đông một tây, ở giữa giống như ranh giới sống chết, người kề cận với sống chết cỡ nào mong muốn bước ra khỏi đó, nhưng mà đợi bọn họ chỉ là một ly rượu nhạt trên đường xuống hoàng tuyền, kiếp này đã chấm dứt, lại đuổi theo kiếp sau, tất cả như lúc ban đầu
Thượng Quan Lâm dẫn một đội nhân mã, chậm rãi đi theo phía sau Vân Trinh, đi thẳng đến tây thành.
Ven đê phía tây thành, trên thảm cỏ vốn dĩ trống trải kia, giờ đây dựng lên mấy trăm lều trại, xa xa nhìn lại, thật giống như một đám gò đất nhỏ, như nơi mai táng người chết, khiến cho người ta ức chế không nổi mà muốn thét chói tai, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, từ trong lều trại kia mơ hồ truyền ra tiếng ai khóc, đối diện với sống chết cuối cùng thì có thể có bao nhiêu người thản nhiên đối mặt được đây.
Cho đến tận giờ phút này, Thượng Quan Lâm trong lồng ngực như có một đợt sóng trào dâng, thầm nghĩ cứu những người này, sắc mặt nặng nề, quanh thân bao phủ hàn khí, vung tay lên hạ mệnh lệnh.
“Mọi người xuống ngựa”.
Thượng Quan Lâm làm gương nhảy xuống ngựa đầu tiên, theo sát sau đó là Mộc Ly, hai trăm kỵ binh phía sau cũng lưu loát xuống ngựa, đứng chỉnh tề bên ngựa đợi lệnh, nhưng trái lại mấy tên ngự y bên trong xe ngựa, cọ xát mãi không chịu xuống dưới. Lúc trước, bọn họ đã vén rèm đánh giá qua tòa thành bị ôn dịch này, khung cảnh tiêu điều trống trải kia, khiến người nhìn kinh hãi đảm chiến, vốn bọn họ nghĩ, sẽ có người đưa bọn họ đến dịch quán để nghỉ ngơi, ít nhất có một đoạn thời gian hòa hoãn, nhưng mà ai biết, Vương gia lại trực tiếp đem bọn họ tới nơi tụ tập phần lớn bệnh nhân này.
Những ngự y này, tuy rằng chức quan không lớn lắm, nhưng vẫn là những kẻ luôn sống an nhàn, có khi nào trải qua những chuyện như vậy đâu, đương nhiên khi gặp phải loại chuyện này rất nhiều người không chịu xuống xe.
Một người, hai người ….
Thượng Quan Lâm chờ đến mất hết tính nhẫn nại, sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng quát lên: “Bổn vương đếm ba tiếng, nếu kẻ nào còn chưa chịu xuống dưới, tất cả trảm đầu thị chúng”.
Một tiếng quát này, giống như sét đánh giữa không trung tạo ra một vết rách, người bên trong xe ngựa nghe vậy nghiêng ngả lảo đảo, xô xô đẩy đẩy, thậm chí còn có người bởi vì giành xuống trước mà bị rơi xuống khỏi xe ngựa. Lúc này đây tất cả mọi người đều thật sự nhanh chóng, Thượng Quan Lâm mới chỉ đếm đến hai, đám ngự y cũng đã run rẩy xuống dưới hết, thở hổn hển, nhìn Vương gia, nào dám nói nhiều một câu.
Thượng Quan Lâm trong mắt lăng hàn, dồn khí đan điền, lạnh lùng mệnh lệnh: “Mọi người đứng tại chỗ đợi, lát nữa sẽ có mệnh lệnh sau”.
“Rõ, Vương gia”.
Hai trăm kỵ binh chỉnh tề lên tiếng trả lời, khiến đám ngự y kinh hãi trợn to mắt, môi mấp máy, nhỏ giọng nói thầm.
“Vương gia, chúng thần vẫn còn chưa được nghỉ ngơi”.
“Đúng vậy, bọn thần không chịu nổi nữa rồi”.
Đáng tiếc những tiếng này Thượng Quan Lâm không nghe thấy, có lẽ nghe được, cũng mặc kệ, hắn dẫn theo Mộc Ly đuổi kịp Vân Trinh phía trước, đi gặp Vân Mặc, nói vậy Vân Mặc cũng đã bị lây nhiễm ôn dịch, không biết thế nào ?
Chỉ là khi mọi người vừa tới liền bị ngăn ở bên ngoài lều trại, Mộ Thanh cùng Mộ Bạch cứng nhắc mở miệng: “Lâm Vương gia, công tử, Vương gia đang ngâm thuốc”.
“Tắm thuốc?”
Hai nam nhân quay lại nhìn nhau, Vân Trinh cũng liền hồi thần, nhất định là Tiếu nhi khai phương thuốc cho phụ thân, nhưng nàng là nữ nhi, chẳng lẽ cũng ở trong đó?
Vân Trinh vung tay lên, Mộ Thanh cùng Mộ Bạch tự động thu tay về.
“Vương gia mời vào, nếu Vương gia khăng khăng muốn thỉnh an, vậy thì xin mời vào trong”.
Vân Trinh mặt không chút thay đổi lướt qua bọn họ, ánh hoàng hôn thê lương phản chiếu trên khuôn mặt hắn, Thượng Quan Lâm không khỏi đoán, chẳng lẽ Vân Mặc bệnh nặng, ông ta không thể chống đỡ nữa sao? Tuy rằng đây chính là tâm nguyện từ trước tới nay của Hoàng thượng, nhưng giờ khắc này Thượng Quan Lâm chỉ cảm thấy phiền muộn vô cùng, trong lòng nặng nề, Đông Tần thật sự sẽ mất đi một mãnh tướng hay sao?
Tiên hoàng trọng dụng Vân Mặc, chẳng lẽ chỉ vì cảnh thê lương ngày hôm nay của ông ấy thôi sao?
Thượng Quan Lâm chân như bị thứ gì đó ghìm chặt, mỗi một bước đều nặng giống như đeo ngàn cân, cho tới tận khi đi vào trong lều trại.
Bên trong lều trại cũng không tính là rộng lắm, một bình phong màu trắng ngăn cách với bên ngoài, bên cạnh là một chiếc bàn, nơi đó có một thiếu niên mặc cẩm y màu lam, tóc được buộc cao lên ngồi đó viết nhanh cái gì đó, không biết viết cái gì, biểu tình còn nghiêm túc đến cực điểm, da thịt hơi đen, hai hàng lông mày rậm như trăng lưỡi liềm, lông mi thật dài che đi ánh mắt, trên trán có mồ hôi toát ra, bên cạnh người có một nữ tử kiều mị, đang dùng khăn gấm lau mồ hồi cho hắn.
“Công tử, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi”.
Uyển Uyển dịu dàng mở miệng, vừa nhấc tay cầm khăn liền bất động, trước mắt là hai nam nhân xuất sắc, một người nho nhã, đôi mắt đen như bầu trời ban đêm, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu suy nghĩ của hắn được, mà một người khác quanh thân lạnh lẽo, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan lập thể mà cương nghị, mặc một bộ cẩm y màu đen, nơi thắt lưng đeo đai ngọc được thêu những đám mây viền vàng, nơi viền cổ tay áo dài đều được thêu kim tuyến, một thân đàng hoàng, chỉ là từ người kia toát ra sát khí rất nặng khiến người ta phải nhượng bộ lui binh.
“Hắn là người phương nào?” Giọng nói lạnh lùng cất lên.
Vân Trinh cả kinh quay đầu ôm quyền: “Là thân thích xa của Vân gia, bởi vì y thuật của hắn rất cao, cho nên ra roi thúc ngựa, phái người đón hắn tới đây hỗ trợ”.
Đối thoại giữa hai người cũng đã kinh động đến người đang ngồi bên bàn viết kia, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt kia sáng trong giống như ánh sao trên bầu trời, trực tiếp rơi vào trong mắt Thượng Quan Lâm, đáy lòng run lên, ánh mắt này thực là sáng, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác khác thường khó hiểu.
Vân Tiếu vừa thấy người tới là Thượng Quan Lâm, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đứng dậy ôm quyền, khách khí kính cẩn.
“Nghe công tử nói muốn đi tiếp Lâm Vương gia, nói vậy vị này chính là Lâm Vương gia, Phượng Quan tham kiến Lâm Vương gia”.
“Phượng Quan?” Thượng Quan Lâm lặp lại tên này, chỉ cảm thấy tên này đọc trong miệng cũng cảm thấy sinh hương, còn có một chút cảm giác quen thuộc, nhưng suy nghĩ thật kỹ lại, hình như hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi. Bỗng nhiên hắn giật mình, mình bị làm sao vậy, một người luôn lạnh lùng lãnh đạm như hắn, sao lúc này lại đối với thiếu niên này sinh ra hứng thú, quá hoang đường, Thượng Quan Lâm không thể chấp nhận sự hoang đường này của mình nên bước chân nhanh hơn vén rèm lên đi vào.
Bên trong bình phong màu trắng kia, tràn ngập vị thuốc, bên trong thùng tắm lớn là Vân Vương gia đang ngồi đó, sắc mặt nhợt nhạt bị sương mù che đi, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt trắng xanh, có điều lúc này trong xanh đen ấy cũng ẩn hiện vẻ hồng nhuận.
Hai quân y đang không ngừng dùng gáo gỗ múc nước tắm đổ lên trên người Vân Vương gia, không ngừng giội lên thân thể ông.
Nhưng mà Vân Vương gia cũng không có tỉnh lại, nghiêng người tựa vào thùng tắm, lộ ra thê lương vô tận.
Thượng Quan Lâm chính mắt thấy tình trạng lúc này của Vân Mặc, trong lòng một chút vui thích cũng không hề có, hình ảnh này hắn đã tưởng tượng rất lâu, lúc này lại hiện ra trước mắt rõ ràng, nỗi bi thương nồng đậm kia giống như từ xa phía nơi chân trời đè nén hắn, khiến người ta không thể thở nổi.
Suy nghĩ từng chút từng chút một rõ ràng hơn, khi tiên hòang bắt đầu trọng dụng Vân Mặc, Vân Mặc cũng không hề phạm phải một lỗi nhỏ nào, nhưng sao lúc này lại bị đối xử như vậy.
Tấm rèm trắng bị nhấc lên, mang theo một cơn gió lùa vào, có người đứng bên người hắn, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên: “Kết quả như vậy không phải là mong muốn của các ngươi sao?”
Quân y nhìn tình cảnh trước mắt, cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo tiêu điều xâm nhập vào, một câu cũng không dám nói.
Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng nói nghiêm túc mà lạnh lùng: “Các ngươi muốn ở trong đó mãi hay sao? Hiện tại cần phải đi làm việc”.
Vân Tiếu đã khôi phục lại bình tĩnh, lúc trước bất ngờ nhìn thấy Thượng Quan Lâm, là có một chút khẩn trương, nhưng giờ phút này, nàng là một gã thiếu niên, lại còn là một đại phu, Thượng Quan Lâm kia có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến con ngốc trước kia.
Kỳ thật nàng dịch dung cũng không phải là cao minh lắm, nhưng vì rất nhiều người đều có một ý niệm chủ quan trong mình, người trong cung kia là con ngốc, mặc dù cảm thấy ánh mắt của nàng có chút giống ngốc hậu, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không đem nàng với con ngốc kia liên hệ cùng một chỗ.
Một con ngốc lại không ngốc, con ngốc có thể có y thuật cao siêu sao?
Đây là tuyệt đối không có khả năng, cho nên dù Vân Trinh đã hoài nghi nàng , nhưng trước mắt bọn họ vẫn là phải đồng tâm hiệp lực điều tra rõ mọi chuyện, cuối cùng thì đây là ôn dịch hay là do người khác hạ độc, sai từng bước, liền vạn kiếp bất phục, giờ phút này sao có thể lục đục với nhau.
Vân Tiếu quát một tiếng, những người bên trong tự động chạy ra, Thượng Quan Lâm vẻ mặt cô đơn, quanh thân càng thêm lạnh lẽo, giống như đạp tuyết mà tới, mang theo khí lạnh đập vào mặt, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia thật bức thiết, tràn ngập bi thương, vậy mà lại lộ ra một chút chân thành tha thiết
“Hiện tại lập tức lệnh cho ngự y điều tra rõ rốt cuộc đây là ôn dịch gì? Lập tức kê thêm một đơn thuốc nữa, ngăn chặn ôn dịch lan tràn”.
“Không cần”. Vân Tiếu lên tiếng cự tuyệt, hiện tại đã không còn thời gian đi thăm dò xem là ôn dịch gì nữa rồi, hiện tại phải làm là tìm xem những người này bị trúng loại độc gì, mau chóng giải độc, sau đó sẽ tìm ngọn nguồn, hiện tại tìm ngọn nguồn, chẳng qua càng đẩy nhanh tử vong của những người này mà thôi. Hơn nữa mấy lão già ngự y viện tới giúp kia, lề mề lề mề, người sống an nhàn sung sướng quen rồi, có thể thản nhiên đối mặt với ôn dịch lần này hay không? Chỉ sợ là uổng phí thời gian.
NhưngThượng Quan Lâm hiển nhiên không đồng ý với lời của Vân Tiếu, tuy rằng hắn thấy phương pháp chữa trị của thiếu niên này với Vân Mặc dường như không tệ, nhưng với ôn dịch như vậy mà không dựa vào nhiều người điều tra, chỉ dựa vào phỏng đoán của một thiếu niên, chỉ sợ chưa chắc đáng tin, cho nên hắn cho là vẫn nên kiểm tra.
“Ngươi dám nghi ngờ lời bổn vương?”
“Vương gia là tới cứu người, hay là đến để diệt thành ?”
Vân Tiếu cũng không khách khí, trợn mắt nhìn hắn, một thân hiên ngang lẫm liệt, cuồng ngạo nhuộm quanh thân, trong đôi mắt sáng trong kia toát ra hai đốm lửa, giống như đang bốc cháy, nếu như Thượng Quan Lâm vẫn khăng khăng, cho dù nàng có phải đánh nhau với hắn, cũng không cho phép hắn tiếp tục trì hoãn thời gian.
Một bên Vân Trinh sớm đã tới ngăn giữa hai người, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lâm.
“Ta tin tưởng năng lực của Phương Quan, Vương gia hãy cứ mệnh lệnh cho người đi làm đi”.
“Ừm”. Thượng Quan Lâm nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy lời của thiếu niên này cũng đúng, trước mắt cứu người quan trọng hơn, mặt trầm xuống không nói được một lời.
Bên cạnh, Vân Tiếu đã quyết đoán mệnh lệnh: “Lúc này, Vương gia hãy mệnh lệnh cho hộ vệ hoặc là binh tướng mang tới, nghe theo lệnh của Vân công tử, lập tức đi Đông Thành, điều tra những người còn sống khỏe mạnh, hỏi bọn họ tình trạng ăn uống hiện tại của bọn họ, về phần những ngự y này, liền phụ trách hỏi những bệnh nhân trúng ôn dịch, xem bọn họ đã ăn những thứ gì, hai bên đối lập, từ trong đó nhất định có thể lấy được thứ gì chống lại được ôn dịch”.
“Vậy ta làm cái gì?”
Thượng Quan Lâm hiếm khi lại lên tiếng hỏi, người khác đều có việc, hắn lại không có việc để làm, cảm giác này rất quái lạ, có điều khi hắn hỏi ra, lại càng quái.
Tất cả mọi người trong lều trại đều nhìn hắn, hắn là Vương gia, ai dám điều động hắn chứ, có điều nếu hắn đã mở miệng, Vân Tiếu cũng không khách khí với hắn, dù sao hiện tại đang thiếu nhân thủ, quơ được người liền dung, đó là nguyên tắc của nàng.
“Vậy Vương gia cùng với những thủ hạ này, lấy ra một ít người, chẻ củi chuẩn bị nồi, chỉ cần tìm được ra thứ gì đã ức chế được nó, lập tức nhóm lửa nấu cho mọi người ăn đi”.
Vân Tiếu mệnh lệnh xong, liền quay đầu dặn dò Lưu Tinh cùng Kinh Vân đứng một bên.
“Các ngươi đi trợ giúp cho công tử”.
“Dạ, công tử”. Hai người đáp lời, đi đến bên người Vân Trinh, chờ đợi hắn sai phái.
Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, Vân Trinh đi ra ngoài trước, Thượng Quan Lâm cũng theo sát sau đó, tiếp theo là Lưu Tinh cùng Kinh Vân, có điều khi Thượng Quan Lâm đi tới cửa mới phản ứng lại, hắn đường đường là Vương gia lại phải đi bổ củi chuẩn bị nồi sao, còn tiểu đại phu như hắn ta thì làm cái gì chứ, không phải là cái gì cũng không làm chứ, lúc này này Thượng Quan Lâm ánh mắt trở nên hung ác, chợt quay đầu lại.
“Còn ngươi, làm cái gì?”
Vân Tiếu mắt trợn trắng, chỉ chỉ giấy bút trên bàn: “Không thấy được ta tìm ngọn nguồn sao? Vương gia vẫn là nhanh đi bổ củi đi”.
Thượng Quan Lâm bị tức không nhẹ, vừa xoay người nhìn thấy nữ tử bên cạnh Vân Tiếu, hình như có chút quen thuộc, vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, nữ nhân này là ai, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng mà có đẹp đến đâu thì hắn cũng chưa gặp qua, sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Người cũng đã đi tới lều trại phía đông, lúc này cũng không phải là thời điểm để hắn nghĩ nhiều, lập tức dựa theo cách mà Vân Tiếu đã đưa ra mệnh lệnh xuống.
Hai trăm kỵ binh kia vừa nghe mệnh lệnh, lập tức theo Vân Trinh tới Đông thành, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Nhưng hai mươi ba mươi tên ngự y kia, vừa nghe thấy để bọn họ vào trong lều trại hỏi tình trạng của bệnh nhân, người người sợ tới mức mặt xám như tro tàn, lui ra phía sau từng bước, kiên quyết không chịu bước ra nửa bước, cuối cùng Thượng Quan Lâm giận dữ, nổi giận đùng đùng.
“Mấy lão già vô dụng các ngươi, ngay cả bổn vương còn phải bổ củi rửa nồi, vậy mà các ngươi còn ngồi chỗ này gào khóc thảm thiết, lại kêu một tiếng chặt một cánh tay, kêu hai tiếng chặt một chân”.
Lời này vừa vang lên, đám ngự y kia lập tức vọt vào trong lều trại, cũng bất chấp có lây bệnh truyền nhiễm hay không.
Mọi người phân công nhau làm việc, Thượng Quan Lâm cũng không nhàn nhã, lập tức nhận dụng cụ từ thuộc hạ, bắt đầu bổ củi…
Tới chạng vạng, mỗi người trong tay đều có bản ghi chép, mà Thượng Quan Lâm cũng đã chuẩn bị nồi tốt, củi cũng đã bổ rất nhiều, chỉ chờ nhóm lửa hầm dược, loại việc này đúng là làm khó vị Vương gia này rồi, có điều hành động này của hắn cũng chiếm được lòng người. Binh lính giữ vững thành trì Phong Nha Quan nghe nói Vương gia tự mình dẫn quân tới cứu viện, lại còn rửa nồi bổ củi cứu những người lây nhiễm ôn dịch, những binh lính này đều lệ nóng doanh tròng, cảm động không thôi.
Phó tướng Phong Nha Quan – Phong Lập Thành, dẫn một số võ tướng thủ hạ không bị nhiễm ôn dịch tới đây thỉnh anThượng Quan Lâm .
Bởi vì sợ ảnh hưởng tới những người ở khu người bệnh, cho nên Vân Tiếu lệnh người đem một đám bọn họ đuổi đi, muốn thỉnh an hả, vậy thì đi xa một chút.
Phong Lập Thành cùng vài tên võ tướng thủ hạ, không ngờ lại gặp được một thiếu niên quỷ dị như vậy ở trong lều trại của Vân Vương gia, mà thiếu niên này lại còn là người đứng đầu ngăn chặn ôn dịch lần này, chuyện này xảy ra khi nào, vậy mà hắn một chút cũng không hề biết. Phong Lập Thành sắc mặt khó coi, chuyện ở Phong Nha Quan, hắn luôn luôn rõ như lòng bàn tay, chỉ duy chuyện về thiếu niên này lại không hề có người bẩm báo, xem ra mọi chuyện gần đây rất rối loạn.
Cả đám đều bị đuổi đi rồi, bên trong lều trại, hai chồng giấy ghi chép đặt trên bàn, Vân Tiếu nhìn không chuyển mắt so sánh hai bên, kiểm tra, nhìn xem rốt cuộc thì có cái gì khác nhau, rất nhanh nàng liền phát hiện chỗ khác biệt.
Những người còn sống, bao gồm cả ca ca của mình đều thích uống một loại trà, mà loại trà này là một loại cỏ dại thường có trên núi gần đây, tên là Tử La Căn, cành lá đều là màu tím, người dân hái về, sau khi rửa sạch sẽ, rồi pha trà uống, tất cả những người uống trà đều không làm sao, chứng tỏ Tử La Căn này có tác dụng khử độc, hiện tại những người đã bị nhiễm ôn dịch kia, nếu như uống Tử La Căn này, tuy rằng không thể khỏi ngay được, nhưng ít ra có thể ngăn cản nó lây nhiễm khắp nơi
Vân Tiếu vừa phát hiện, lập tức mệnh lệnh Vân Trinh.
“Ca ca, thì ra Tử La Căn này có tác dụng khử độc, hiện tại lập tức mệnh lệnh cho người đi vùng lân cận tìm thứ này”.
Vân Trinh nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể ngăn cản ôn dịch tiếp tục lan tràn đã là tốt lắm rồi, về phần Tử La Căn này, trong quan nội có thể tìm thấy khắp nơi, ban đầu uống có chút đắng, nhưng sau đó lại có một cỗ dư hương. Ban đầu hắn cũng không thích uống thứ này, sau lại phát hiện hương vị vô cùng tốt, cho nên khi không có việc gì liền uống, không ngờ lại có thể khiến hắn miễn bị nhiễm độc.
“Được”.
Vân Trinh dẫn Lưu Tinh cùng Kinh Vân đi, lại chạm mặt với Thượng Quan Lâm, nói qua một chút sự tình, vị Lâm Vương gia này đầu tiên là khó có thể tin, cuối cùng trong con ngươi màu đen kia lại hiện lên kính trọng, cuối cùng nghĩa bất dung từ cùng Vân Trinh cùng đi làm chuyện này.
Có người nhóm lửa, có người đi tìm Tử La Căn, rất nhanh ven đê Tây thành khói nhẹ lượn lờ, hương vị đắng chát của Tử La Căn tràn ngập trên mặt sông.
Kế tiếp, phàm là những người còn sống, ngự y, quân y, bao gồm cả binh tướng tới hỗ trợ, mỗi người đều phân công nhau hành động, dùng thùng gỗ hình tròn, đựng nước canh Tử La Căn, lần lượt đưa vào trong lều trại, những người nhiễm bệnh nghe nói được cứu rồi, sớm đã thi nhau cướp uống canh Tử La Căn kia.
Toàn bộ ven đê Tây thành tràn ngập niềm vui sướng, hương vị nồng đậm khiến những thân liễu ven đê cũng đều khẽ rung, gió nhẹ thổi qua, nước sông lăn tăn.
Mọi người bận cho tới hơn nửa đêm, mới cho tất cả người bệnh uống canh này xong.
Bên trong lều trại của Vân Vương gia, Vân vương gia trải qua một canh giờ ngâm mình trong thuốc, cũng đã được uống một chén thuốc Tử La Căn, đến tối, thế nhưng tỉnh lại, khẽ nâng mi, nhìn bóng người đang ngồi bên cạnh bàn kia, tóc mai xõa xuống che đi khuôn mặt của nàng. Vân vương gia giật mình trong nháy mắt, cuối cùng mới nhớ ra, đây là nữ nhi của ông, nữ nhi mà mình thương yêu nhất – Vân Tiếu, tuy rằng đã dịch dung, nhưng lại vẫn rực rỡ mà đáng yêu như vậy, đứa con của ông, cuối cùng cũng không ngốc, Vân vương gia trong lòng cảm khái ngàn vạn, nhịn không được đã mở miệng.
“Tiếu nhi”.
Vân Tiếu ngẩn ra, một bên Uyển Uyển sớm kêu lên: “Công tử, Vương gia tỉnh rồi”.
Nàng gọi đã thành thói quen, vẫn như cũ gọi Vân Tiếu công tử.
Vân Tiếu sớm xoay người bổ nhào đến bên giường, nắm chặt lấy bàn tay Vân Mặc, ý cười lan đến tận đuôi mắt, dịu dàng mở miệng: “Phụ thân, cha tỉnh rồi, thật sự là quá tốt, hết thảy đều đã không có việc gì”.
“Tiếu nhi, quả nhiên là Tiếu nhi của cha”.
Vân Mặc vươn tay sờ sờ mặt Vân Tiếu, nồng đậm vui sướng, trên khuôn mặt cương nghị mà gầy gò kia phủ một tầng ánh sáng, trong mắt không ngừng phiếm hồng long lanh, giống như chồi non nhú lên ngày xuân, lại càng giống như ánh sáng ban mai trong đêm tối lạnh lẽo, như một ngọn đèn ấm áp xuất hiện trong cái rét thê lương trong lòng ông. Cho tới nay, việc Tiếu nhi bị ngốc luôn gây áp lực với ông, nhưng giờ phút này ông thầm nghĩ muốn hò hét thật lớn, để cho vui sướng của mình cùng tất cả mọi người đều biết, ai nói Tiếu nhi nhà ông ngốc nào, nàng là người tốt, nàng là cô gái đáng yêu xinh đẹp, là bảo bối người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
“Dạ, phụ thân”.
“Tiếu nhi, sao con lại xuất cung tới đây, Hoàng thượng làm sao có thể?”
Vân Mặc vui sướng qua đi, lo lắng liền nổi lên gương mặt, chẳng lẽ là Hoàng thượng đã làm gì Tiếu nhi?
Vân Tiếu nhìn người nam nhân này, trong chốc lát vui sướng, trong chốc lát trêu đùa, sợ ông lại lo lắng, làm sao dám nói cho ông biết mình bị phế chứ, đang muốn tìm cớ gì đó, cửa lều trại mở ra, mang tới một cơn gió nhẹ, có người đi tới bên cạnh nàng, đúng là ca ca Vân Trinh.
Vân Trinh vừa thấy phụ thân đã tỉnh, mấy ngày nay mặt đều căng thẳng, lúc này liền giãn ra, đôi mắt đen như giếng cổ kia sáng lên, khóe môi tràn ngập ý cười, ôn nhuận như ngọc, giờ khắc này, hắn lại khôi phục như trước, Vân Tiếu thấy hắn bước vào, tao nhã nho nhã, giống như người bước ra từ sách cổ – ca ca Vân Trinh.
“Phụ thân”.
Một tiếng gọi này, cơ hồ như vang vọng, dùng hết toàn lực, rốt cục không nhịn được mà có cái gì đó dâng lên, gắn vào đồng tử trong trẻo ấy, mấy ngày nay, hắn vô cùng sợ hãi, sợ hãi tính mạng của phụ thân mất đi, nếu như quả thật là như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên hoàng đế kia.
“Được rồi, Trinh nhi, cha không sao, lần này con vất vả rồi, hiện tại ôn dịch thế nào rồi?”
“Phụ thân mọi chuyện đều đã có con rồi, cha đừng lo lắng qúa, đem thân thể tĩnh dưỡng cho thật tốt đã”.
Vân Tiếu ngồi bên cạnh cũng mở miệng: “Đúng vậy, phụ thân, mọi chuyện đã có ca ca rồi”.
Vân Mặc nói nói mấy câu, liền có chút mệt mỏi, cố sức chống đỡ muốn nói chuyện với Tiếu nhi nhiều hơn nữa, hình ảnh như vậy ông có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, có thật nhiều lời trong lòng muốn nói với Tiếu nhi, nhưng vì sao mí mắt lại cứ dính lấy nhau chứ, thân thể chết tiệt này, đúng là làm hỏng việc mà, Vân Mặc vừa nghĩ vừa mê man mở miệng.
“Tiếu nhi, chờ, chớ đi, phụ thân có rất nhiều điều muốn nói với Tiếu nhi”.
“Vâng, con chờ”.
Vân Tiếu gật đầu, một bên Vân Trinh cũng nhìn nàng, muội muội khiến người chú ý như vậy, cả người như tỏa ra ánh sáng khiến người ta không thể bỏ qua, nhưng hắn biết nàng không phải Tiếu nhi ban đầu, tuy rằng không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng nàng như vậy lại mang tới cho phụ thân rất nhiều hi vọng, cũng mang tới hi vọng cho chính mình, hơn nữa nàng không hề có chút ý xấu nào, tấm lòng thiện lương như vậy, cho nên mặc kệ nàng là ai, hắn đều đã chấp nhận nàng rồi
Vân Mặc yên tâm ngủ, trên mặt lộ ra nụ cười cảm thấy mỹ mãn
Nhịn một ngày, mọi người đều đã đói bụng, có người nhóm lửa nấu cơm.
Cửa lều trại, Mộ Thanh ngăn lại người tới cửa, cung kính bẩm báo với bên trong: “Công tử, cơm đã làm xong rồi, mời mọi người đi dùng cơm ạ”.
Vân Trinh cùng Vân Tiếu nhìn nhau cười, cùng nhau đi ra ngoài, Lưu Tinh cùng Kinh Vân, còn có Uyển Uyển đều đi theo bọn họ ra.
Bầu trời đêm đen đầy sao, giống như trên vải gấm màu đen đính đầy kim cương sáng loáng, chợt lóe chợt lóe hết sức lấp lánh.
Trăng non như lưỡi liềm, ven đê Tây thành như được phủ một lớp ánh sáng mỏng manh, cả vùng đất mờ mờ ảo ảo, hơi nóng lượn lờ giữa không trung, liền bị gió thổi tan bốn phần.
Trên một thảm cỏ trống trải, những bó đuốc được dựng lên, chảo lớn được đặt trên đống lửa, bên trong là thịt heo hầm với rau cải trắng, thỉnh thoảng lại tỏa ra mùi hương, khiến người đói bụng kêu vang, hết sức đói, hơn nữa tất cả mọi người đều đã được uống canh Tử La Căn, không lo lắng bị trúng độc, bởi vậy bữa ăn này ăn thực là ngon.
Khi bọn họ vừa tới nơi, rất nhiều người đều đã bắt đầu, loại thời điểm này, không một ai còn để ý tới những lễ nghi phiền phức nữa, nhìn đến bọn họ đi tới, ngẩng đầu chào hỏi, tất cả đều vô cùng im lặng, chỉ nghe thấy thanh âm ăn cơm, cùng với náo nhiệt vừa rồi hoàn toàn khác xa.
Vân Trinh vừa ngẩng đầu liền hiểu, thì ra cách đó không xa là Vương gia cùng một đám người hắn mang tới đang ngồi.
Đám ngự y tức giận dựng râu trừng mắt, có chút khó có thể tin, bọn họ từ ngàn dặm chạy tới đây lại được chiêu đã như vậy đây, trong lòng thật sự khó có thể cân bằng, nhìn bát sứ hoa men xanh lớn trong tay, bên trong là một khối thịt béo ngấy trôi nổi, không khỏi buồn nôn, lại ngẩng đầu lên nhìn người khác, thế mà bọn họ còn có thể ăn vô cùng ngon. Đám ngự y không khỏi thở dài một hơi, chiếu theo cá tính bọn họ thì đã sớm nổi giận rồi, nhưng quay đầu lại nhìn Vương gia nhà mình, lại chịu được những thứ này mà vùi đầu ăn, tuy rằng sắc mặt có chút cứng ngắc, thế nhưng cũng không cáu kỉnh chút nào.
Vương gia đều không nói, những người như bọn họ có thể nói gì đây, trong bụng cũng vô cùng đó, chịu đựng ghê tởm, nhắm mắt mà ăn một ít đi.
Vân Tiếu cùng Vân Trinh chọn một chỗ rồi ngồi xuống, lập tức có người dùng khay bưng bát tới đây, mỗi người lấy một bát.
Nói thật ra, Vân Tiếu cũng không thích những thứ mỡ ngấy này, có điều nàng cũng không quên giờ phút này mình đang là một gã nam nhân, không phải Uyển Uyển, Uyển Uyển có thể bịt mũi biểu hiện chán ghét của mình, nàng lại không được, chẳng qua Vân Trinh sao lại không biết.
Sớm vươn đũa lại đây, gắp đi miếng thịt béo bên trong, bỏ vào trong bát của mình.
Trước đây Vân Trinh cũng không ăn được những thứ này, nhưng từ khi đến nơi đây hắn cũng đã phóng khoáng hơn rất nhiều, mồm to uống rượu, ăn bát thịt lớn, giống với những tướng sĩ biên quan này.
Bởi vì về sau rất có khả năng hắn chính là một phần tử trong đây, con cháu Vân gia bọn họ đều phát triển thích nghi với cuộc sống, chỉ có thể thích nghi dần mà thôi, nếu không thích nghi được thì không biết thế nào đâu!
“Ca ca, cám ơn”.
Vân Tiếu nhỏ giọng nói, Vân Trinh đã cúi đầu ăn miếng lớn, nghe thấy lời nói của muội muội, quay đầu nở nụ cười với nàng, ánh trăng xuyên qua tầng mây thưa, ánh trăng mờ mịt như tấm lụa mỏng chiếu lên mặt hai người, nhìn vẻ mặt hai người như thâm tình nhìn nhau.
Cách đó không xa, một đôi mắt lãnh lệ lạnh lùng trừng tới, trong mắt tràn ngập hoài nghi, còn có hung ác tàn bạo.
Thượng Quan Lâm không nói được một lời chỉ mãnh liệt trừng hai người đối diện, rõ ràng là hai nam tử, lại mặt mày đưa tình giống như tình nhân vậy, chẳng lẽ Vân Trinh kia lại là đoạn tụ? Vừa nghĩ tới điều này, lòng hắn liền trầm xuống, trăm điều không phải tư vị, cũng không biết là làm sao vậy? Bưng lấy bát của mình đứng dậy, liền đi về phía đối diện.
Phía sau, thủ hạ Mộc Ly, ngơ ngác nhìn Vương gia nhà mình.
Vương gia bị làm sao vậy? Sao lại tự dưng chạy đến chỗ người khác thế kia?
Vân Tiếu cùng Vân Trinh đang ăn cơm, Lưu Tinh với Kinh Vân còn có Uyển Uyển ngồi cách đó xa một chút, mọi người đều ăn phần của mình, nhưng thật ra Uyển Uyển lại hấp dẫn rất nhiều ánh mắt kinh diễm, thỉnh thoảng lại có người nhỏ giọng nói thầm, mấy người bỗng dưng xuất hiện này là ai vậy? Nghe nói hắn ta ngăn được ôn dịch lan tràn, thật lợi hại, bên cạnh còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy đi theo.
Trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, ánh sáng bị che khuất, huynh muội hai đồng thời ngẩng đầu, liền thấy một thân cẩm bào màu đen cuồng ngạo – Lâm Vương gia, trên ngũ quan cương nghị che phủ một tầng hàn sương, đôi mắt đen lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Vân Tiếu trong nháy mắt cảm thấy nghi hoặc, vì sao nàng lại thấy được trong mắt nam nhân này, có cái gì đó, thông tin không bình thường, lại quay đầu nhìn Vân Trinh bên cạnh người, lập tức liền hiểu được nam nhân này đang nghĩ cái gì, liền giả vờ một chút, nhăn mày rậm lại, tiếng nói hơi khàn vang lên.
“Trinh, ta không thích ăn cái này, cho huynh”.
Vân Tiếu trước mặt Thượng Quan Lâm gắp một miếng thịt trong bát mình, thả vào bát của Vân Trinh, sau đó cười tươi mặt mày đưa tình.
Thượng Quan Lâm thở hốc vì kinh ngạc, trong ngực như có cái gì đó nổ tung, rất là buồn bực, nhưng hắn càng tức giận bản thân mình, chuyện này thì liên quan gì tới hắn, hàn ý quanh thân càng đậm, lúc này rất nhiều người vừa ăn vừa chú ý động tĩnh bên này.
Vân Trinh vừa ăn vừa có lễ hỏi: “Lâm Vương gia, làm sao vậy?”
Thượng Quan Lâm lạnh lùng liếc Vân Trinh, cao thấp đánh giá, khinh thường ở trong lòng nghĩ, không phải là một tên tiểu bạch kiểm thôi sao? Có cái gì đặc biệt, sắc mặt nghiêm túc chỉ Vân Tiếu: “Ta tìm hắn hỏi chút chuyện”.
Vân Trinh nhướng mày, mắt to chớp chớp, lại càng thêm tuấn mỹ, khóe môi cong lên cười yếu ớt: “Phượng Quan hình như cũng không biết Lâm Vương gia đi”.
“Ta muốn hỏi ngươi, nữ nhân kia tên là gì vậy, ta có cảm giác như đã từng gặp nàng ta ở đâu đó”.
Thượng Quan Lâm nhất thời không biết nói cái gì, hắn là nhìn thấy động tác của hai người bọn họ thân mật quá đáng, cho nên mới một mạch tới đây, nào biết là đến tìm hắn để làm gì, chớp mắt, nhìn đến Uyển Uyển bên kia, lập tức lấy tay chỉ vào Uyển Uyển.
Vân Tiếu ánh mắt trầm xuống, chẳng lẽ Thượng Quan Lâm nhận ra Uyển Uyển, lại đưa mắt nhìn qua, không nên nha, Uyển Uyển so với lúc trước không biết là xinh đẹp hơn bao nhiêu, lúc mới tiến cung vừa gầy lại vừa vành vọt, hơn nữa mặc trang phục của cung nữ, cũng không khiến người khác chú ý, nhưng nàng hiện tại, thủy nộn xinh đẹp, tựa như nở rộ một đóa hoa mới nở vậy, chẳng lẽ ánh mắt Thượng Quan Lâm có vấn đề, Vân Tiếu nghĩ, đột nhiên xì một tiếng cười.
Ở trong đêm tối mịt mờ, thật giống như một đóa hoa nở rộ, khiến người ta vui vẻ phấn khởi.
“Có phải Vương gia coi trọng tỳ nữ của Phượng Quan, kỳ thật nếu Vương gia thích, cũng là phúc của nàng ấy, Phượng Quan sẽ để nàng tiếp Vương gia tối nay, thế nào?”
Lời nói của Vân Tiếu mang theo châm chọc sâu sắc, một số người gần đó đều nghe thấy lời của Vân Tiếu, muốn cười lại không dám cười, cố gắng nhịn lại.
Mà một số người khác lại không hiểu xảy ra chuyện gì, tiếng thì thầm bàn tán vang lên.
Thượng Quan Lâm lạnh lùng nhìn quét quanh mình một vòng, những người thấy đều kinh hãi, vội vàng đứng lên.
“Vương gia, công tử, chúng tôi ăn xong rồi”.
Còn lại một số người lớn mật, vẫn ngồi giả bộ ăn, muốn xem diễn biến tiếp theo thế nào.
Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng khóc lớn.
“Công tử, người đừng đem nô tỳ tặng cho người khác, công tử”.
Uyển Uyển giờ phút này có thể nói là lê hoa đái vũ, người thấy mà thương tiếc, Thượng Quan Lâm lập tức từ Vương gia, thăng cấp thành thổ phỉ ác bá cường thủ hào đoạt, trong lòng vô cùng buồn bực, đêm nay mình bị làm sao vậy, khác hoàn toàn với trước kia, rốt cuộc sao chuyện lại phát triển thành thế này .
Thượng Quan Lâm sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng hét lớn: “Câm mồm, bổn vương không thích nữ nhân”.
Lời nói này như sét đánh ngang tai, chấn động những người đang ngồi đây xem kịch vui, vẻ mặt đều kinh hãi, tiếp theo là tiếng ma sát quần áo, rất nhiều người sợ tới mức chạy trối chết, bọn họ đã thấy sắc mặt Vương gia xanh đen rồi, sắp nổi giận lôi đình, lúc này không đi, càng đợi đến khi nào? Những ngự y kia cũng không cam lạc hậu, ném bát sứ hoa men xanh, quăng đi đũa gỗ, người sau tiếp người trước, trong nháy mắt liền chạy xa.
Người phải ở lại không thể đi, có hai trăm kỵ binh Vương gia mang tới, còn có hai thị vệ bên người, Mộc Ly cùng một thủ hạ khác.
Vân Trinh bên này, Vân Tiếu cùng mấy tên thủ hạ.
Mọi người kinh hãi nhìn Thượng Quan Lâm, chậm rãi khôi phục lại, mỗi người đều vẻ mặt thì ra là như vậy.
Như vậy là có thể giải thích, vì sao Vương phủ to như vậy mà một nữ nhân cũng không có, thì ra là bởi vì Thượng Quan Vương gia là đoạn tụ.
Nhưng mọi người lại suy nghĩ, mỹ nhân Mạch Như Yên ở Yên Chi lâu kia là chuyện gì vậy? Nàng ta không phải tri kỷ hồng phấn của Vương gia sao? Chẳng lẽ đây là giả, hóa ra là Thượng Quan Lâm diễn một tuồng kịch, sợ bị người ngoài biết chuyện hắn là đoạn tụ, vậy thì khác thường đêm nay của hắn có thể giải thích, bởi vì Vương gia coi trọng không phải là mỹ nhân kia, mà là thiếu niên tuấn mỹ bên người Vân công tử.
Tin tức này đủ để nổ tung, hai trăm kỵ binh cùng hai gã thủ hạ phía sau Thượng Quan Lâm, mở to mắt, trong mắt tràn đầy tiếc hận, đau đớn, Vương gia của bọn họ, bị hủy, sao không thương hồng trang mà yêu nam trang chứ?
Mọi người còn đang bi thương, cộng thêm khóc không ra nước mắt, Vân Tiếu còn cố tình bổ thêm một câu.
“Vương gia, tôi cũng không có cái ham mê đó, là người bình thường”.
Luôn luôn lạnh lùng trầm ổn – Thượng Quan Vương gia, rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ rồi, sắc mặt xanh đen một mảnh, xoay người giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ một dòng khí, đánh ra ngoài, chảo sát cùng đống lửa trên cỏ bị dòng khí cường đại đánh tới, giống như gặp bão, bùm bùm cộng thêm bùm bùm, toàn bộ bị quét ra giữa sông.
Mặt cỏ liền đen một mảnh, mọi người chỉ thấy dáng người cao lớn tuấn dật kia giống như một trận gió quét qua mặt, cùng với tiếng Mộc Ly cùng một người khác vang lên.
“Vương gia, Vương gia, đợi thuộc hạ một chút”.
Một đường đuổi theo, mà hai trăm kỵ binh kia như hồ rình mồi căm tức nhìn vài người đối diện …
Vân Trinh nheo mắt nhìn, nơi đáy mắt tràn đầy nguy hiểm sóng to gió lớn, nhưng nghĩ đến phụ thân, trái tim không khỏi nhói đau, dùng sức ôm chặt ngực, quay đầu nhìn về phía người trên giường kia.
Vân Tiếu nhanh chóng bắt xong mạch cũng không quay đầu lại liền ra lệnh.
“Cái hòm thuốc”.
“Dạ, chủ tử”. Uyển Uyển tiến lên từng bước, thuần thục mở hòm thuốc ra, Vân Tiếu duỗi tay cầm lấy ngân châm, chuẩn bị thi châm.
Vân Trinh không biết nàng muốn làm gì, vươn tay bắt lấy tay nàng: “Ngươi làm cái gì?”
“Thi châm, ca ca, nếu còn không làm nhanh thì không kịp rồi, phải phong bế mạch lại, như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có việc gì”.
Vân Trinh run lên, nhìn khuôn mặt chân thành mà tha thiết của Tiếu nhi, trong đôi mắt kia là nồng đậm thân tình, sao hắn có thể hoài nghi nàng chứ, nàng chính là Tiếu nhi của hắn, vội thu tay lại gật đầu: “Được”.
Hắn tin tưởng Tiếu nhi sẽ không hại phụ thân , nàng nhất định là muội muội Tiếu nhi của hắn, nhưng rốt cuộc thì trên người Tiếu nhi đã xảy ra chuyện gì vậy.
Vân Trinh quét mắt nhìn Uyển Uyển đang bưng hòm thuốc ở bên cạnh, đên tận giờ phút này hắn mới nhận ra, nữ tử xinh đẹp mà quyến rũ này chính là tỳ nữ của Tiếu nhi, quần áo hoa mỹ lúc này cùng với lúc trước quả là một trời một vực, nếu như không chú ý cẩn thận, căn bản không thể nhận ra nàng.
Vân Tiếu dùng ngân châm phong bế kinh mạch của Vân Mặc lại, sau đó lại bắt đầu kiểm tra thật kỹ, bệnh trạng quả thật giống với bị nhiễm ôn dịch, hơn nữa còn có khuynh hướng của thử ôn. (ôn dịch lây từ chuột)
“Ban đầu chứng bệnh của phụ thân, có phải là tứ chi đau, đầu đau, trong cơ thể nóng lên, tâm phiền ý loạn, cổ họng khô rát, đến thời kỳ sau, sắc mặt xanh đen, thân thể mềm yếu không có sức lực?”
Vân Tiếu mở miệng nói rõ từng chữ từng chữ, mọi người trong lều trại đều ngây ra, Lưu Tinh cùng Kinh Vân cho đến hôm nay mới thấy chủ tử bày ra y thuật kinh người, thật sự rất cao minh, liếc nhìn một cái liền có thể nói ra được những triệu chứng trước khi phát bệnh.
Vân Trinh nặng nề gật gật đầu, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm kia càng ngày càng nhiều nghi ngờ, nếu như nói Tiếu nhi không ngốc, hắn còn có thể lý giải là vì ông trời thương hại, nhưng với y thuật kinh người như vậy, không phải nói có là có được, cho dù có học, chỉ sợ cũng phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể có được y thuật cao minh như vậy, rốt cuộc thì nàng là ai vậy? Tuyệt đối không có khả năng là Tiếu nhi .
Vân Tiếu cũng không có nghĩ nhiều, giờ phút này nàng chỉ thầm nghĩ điều tra thật rõ ràng, rốt cuộc thì đây là ôn dịch, hay là bên trong còn ẩn giấu điều gì, còn có quân y này đã xử lý ra sao.
“Quân y, ông làm thế nào để trị bệnh cho những bệnh nhân kia cùng với tướng quân?”
Vân Trinh nhíu mày lại, nghiêm túc suy nghĩ, mặc kệ nàng là ai, giờ đây điều hắn nên làm chính là cùng nàng đồng tâm hiệp lực để cứu phụ thân, nếu như y thuật của nàng thật sự cao minh như vậy, nói không chừng phụ thân cùng với những người bị nhiễm ôn dịch kia được cứu rồi.
Hi vọng từ từ dâng lên trong lòng, giống như ánh mặt trời phía đông kia, mang theo ấm áp cùng ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi.
“Ba đậu, lấy độc trị độc, có điều ba đậu này thực sự là quá độc, với người có sức khỏe tốt có thể chống đỡ qua, trong thời gian ngắn không có việc gì, nhưng đối với người sức khỏe kém, sao có thể chịu được liệu pháp lấy độc trị độc này, chẳng qua sẽ càng chết nhanh hơn mà thôi”.
Vân Tiếu đứng dậy, thong thả bước qua lại trong lều, vẻ mặt vô cùng nặng nề, trong đầu không ngừng vận động suy nghĩ, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, không ai dám lên tiếng quấy rầy nàng.
“Ca ca, lập tức triệu tập những người không bị nhiễm bệnh lại rồi hỏi, xem bọn họ gần đây ăn những thứ gì, uống gì, tất cả đều hỏi không để lọt”.
“Chẳng lẽ?” Vân Trinh trong mắt hiện lên băng lãnh, khóe môi nở nụ cười nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Vân Tiếu, chẳng lẽ đây không phải là ôn dịch, mà có chuyện ẩn tình? Nếu không sao lại hỏi những người khỏe mạnh kia chứ, Tiếu nhi nhắc tới chuyện này, hắn cũng liền hiểu ra, nếu như thật sự là ôn dịch, chỉ sợ lúc này không một người nào có thể tránh được, vậy vì sao lại có một bộ phận người không bị làm sao, điều này chứng tỏ trong thức ăn có vấn đề, có một số người ăn thức ăn, có thứ gì đó kháng độc.
“Chỉ sợ là do con người gây ra, tuy rằng bề ngoài rất giống với thử ôn, nhưng thử ôn là một loại bệnh lây lan cực nhanh, nếu như nơi này thật sự là ôn dịch, thì giờ phút này hẳn là đã trở thành một tòa thành chết, mà không phải chỉ là chết một vài người như vậy, những người còn sống kia, chứng tỏ có khả năng là do người khác hạ độc, mà những người còn sống đó, nhất định là đã ăn thứ gì đó mà người khác đưa cho, mà trong mấy thứ đó có thứ có thể kháng độc, ca ca không nhiễm bệnh nhất định cũng là như vậy”.
Vân Tiếu mặt không đổi sắc quay đầu nhìn về phía Vân Trinh, hai huynh muội nhìn nhau trong mắt lần lượt thay đổi, mà lại tỏa ra ánh nhìn ấm áp, thề phải đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn này.
“Nhưng hiện tại không điều đâu ra người được, ngoại trừ quân y, một bộ phận binh lính đã được điều động lại đây, những người khác còn đang chờ ở phía Đông thành, không thể tùy tiện điều động, đó là số binh lực còn lại”.
Hiện tại người quá ít, căn bản không thể phân ra nữa, mà trong thành này còn rất nhiều người còn sống, nếu hỏi từng người một, sẽ cần không ít người đâu!
Vân Trinh còn đang tự hỏi nên điều người từ nơi nào tới đây, bên ngoài lều trại vang lên tiếng người bẩm báo.
“Công tử, Lâm Vương gia dẫn theo một đám ngự y từ kinh thành tới đây, hiện tại đang chờ bên ngoài cửa thành”.
Vân Trinh ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng, thật sự là trời cũng giúp ta, đang lúc cần người thì người tới, vậy thì thật sự là quá tốt. Hắn nhanh chóng đứng lên nhìn về phía Vân Tiếu: “Xem ra ông trời cũng đứng về phía chúng ta, đã có người tới đây, không cần phải lãng phí. Muội chờ ở đây, huynh đi tiếp Lâm Vương gia cùng đám ngự y kia”.
Vân Tiếu trong mắt chợt lóe, cười gật đầu, có điều cũng không quên dặn dò Vân Trinh: “Đừng nói cho bất kỳ kẻ nào muội là ai, ca ca cứ nói là một người họ hàng xa của Vân gia, tên Phượng Quan. Có lẽ mọi người còn chưa biết chuyện trong kinh, muội đã bị Hoàng thượng phế, người trong thiên hạ đều biết, hiện tại ở Phong Nha Quan cũng có không ít người của Hoàng thượng cùng Thái hậu, nếu như tin này mà rơi vào trong cung, cho dù tránh thoát ôn dịch, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi bàn tay hắn ta, nhất định là hắn sẽ tính toán trên đầu phụ thân”.
Nháy mắt, trong mắt Vân Trinh nổi lên tầng tầng lớp lớp lạnh lẽo, mím chặt môi, quanh thân lệ khí bao phủ, bàn tay to nắm chặt, hận không thể lập tức tiến cung dạy cho nam nhân kia một bài học, hắn sao có thể ti bỉ như vậy, cho dù thật sự muốn phế hậu, ít nhất cũng phải chờ bọn họ hồi kinh chứ, có lẽ hắn ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ chết trong trận ôn dịch này, cho nên không có sợ hãi.
“Tiếu nhi”. Hắn quay đầu, trong mắt tràn ngập không đành lòng.
“Không có việc gì, ca đi đi, đừng làm cho Lâm Vương gia đợi lâu”.
Vân Tiếu xoay người đẩy hắn ra ngoài, nàng cũng không để ý điều này, trái lại có thể xuất cung khôi phục tự do, đây là chuyện mà nàng vui mừng nhất rồi, về phần tình yêu, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, muốn lòng hai người đều hướng về nhau, là duy nhất của nhau, cả đời này không thay đổi, chỉ là với chấp niệm như vậy, ở cổ đại chỉ sợ là không thể thực hiện được. Ngay cả phụ thân yêu mẫu thân như vậy, nữ nhân vô duyên kia chẳng qua cũng chỉ là tiểu thiếp, cho nên nàng đã có quyết định của chính mình, kiếp này sẽ dạo chơi khắp giang hồ, thoải mái cả đời.
Vân Trinh biết chính sự trước mắt quan trọng hơn, tuy rằng đau lòng Tiếu nhi, nhưng ôn dịch Phong Nha Quan còn chưa được giải trừ, hơn nữa trận ôn dịch này lại có khả năng không phải là ôn dịch, mà do có kẻ rắp tâm gây nên, vậy thì người này chính là gian tế ẩn núp trong quân, mật thám của Tây Lương quốc, hơn nữa không phải chỉ một người.
Bên trong lều trại, Vân Tiếu vừa ngồi xuống, hai gã quân y lúc trước liền đi tới, cung kính đứng thẳng bên người Vân Tiếu.
“Phượng đại phu, ngài có điều gì cứ dặn dò chúng tôi làm đi”.
Vân Tiếu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hai người kia, nhất định là ca ca đã nói gì đó, đối với Vân Trinh nàng biết hắn đã hoài nghi chuyện nàng không ngốc, hơn nữa chuyện này chỉ sợ cũng không giấu được hắn, đừng nhìn Vân Trinh có vẻ ôn hòa, kỳ thật từ trong xương đã kế thừa sự kiên cường cố chấp của phụ thân, chỉ là đã được che giấu mà thôi, hiện tại răng nanh của hắn cũng đã lộ ra, thị huyết loang loáng.
“Các ngươi đã cho Vương gia ăn ba đậu sao?” Vân Tiếu hỏi, theo lý có lẽ là đã ăn rồi, nếu không phụ thân cũng không thể chống đỡ được lâu như vậy, nhưng mà ba đậu độc tính rất mạnh, người bình thường chưa chắc đã chống đỡ qua được, hơn nữa cho dù có đấu tranh cũng chưa chắc có hiệu quả.
“Đúng vậy, Phượng công tử, chúng tôi cũng là dựa theo phương thức điều trị ôn dịch mà làm, cho Vương gia ăn ba đậu để khử độc, nhưng mà Vương gia vẫn luôn vất vả vì chiến sự ngoài quan ngoại, lại còn cả tình huống ôn dịch ở trong thành nữa, cho nên không có nghỉ ngơi, thân thể càng ngày càng trở nên suy yếu, mãi cho đến khi ngã bệnh không dậy nổi”.
Vân Tiếu dùng bàn tay mềm mềm sờ hai má phụ thân, trên gương mặt ông xương hai gò má nổi lên, đau cả tay nàng, nước mắt không tự chủ được mà từ trong hốc mắt chảy ra, nhưng là nàng không thể khóc, bởi vì thân phận giờ phút nàng của nàng không thể khóc được, việc nàng nên làm là chữa khỏi bệnh cho ông, sau đó điều tra xem rốt cuộc là ôn dịch này là có chuyện gì.
“Được rồi, các ngươi đi chuẩn bị giúp ta một thùng nước ấm lại đây, sáu lượng Ma Hoàng, Quế Chi ba lượng, cam thảo, thược dược đều hai lượng, cho vào trong nước ấm sau đó mang vào đây, mặt khác chuẩn bị thùng nước tắm, sau đó hai người các ngươi nâng vương gia vào trong đó ngâm một cạnh giờ”.
“Dạ”. Hai gã quân y vừa nghe thấy thiếu niên này dặn dò như vậy, liền biết hắn cũng không phải là người thường, loại phương pháp ngâm thuốc thế này, đối với bệnh nhân suy yếu cũng là phương pháp tốt, mặc dù không thể hoàn toàn sát độc, nhưng ít ra có thể giúp bệnh nhân khôi phục lại thể lực, kéo dài thời gian độc khí lan tràn trong cơ thể. Hơn nữa lúc trước hắn cũng đã dùng ngân châm phong lại tâm mạch của vương gia, vậy thì trong khoảng thời gian ngắn này Vương gia sẽ không làm sao, lúc trước bọn họ còn tưởng rằng Vương gia đã sắp không chịu được nữa chứ.
Người này chính là phúc tinh của Vương gia a.
“Chúng tôi lập tức đi làm”.
Hai gã quân y lĩnh mệnh ra khỏi lều trại, Vân Tiếu lại mệnh lệnh cho Lưu Tinh và Kinh Vân.
“Hai người các ngươi cũng gia nhập đội ngũ ngự y đi, cùng nhau hỏi những người còn sống, sau đó tổng hợp lại”.
“Dạ, chủ tử”.
Lưu Tinh cùng Kinh Vân gật đầu, đối với Lâm Vương gia, bọn họ một chút hảo cảm cũng không hề có, người trong hoàng thất không có kẻ nào tốt cả.
Có điều bây giờ cứ làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình quan trọng hơn, may mà bọn họ vẫn luôn ẩn thân trong bóng tối, tên Thượng Quan Lâm kia cũng không biết bọn họ. Từ sau khi xuất cung, chủ tử liền mệnh lệnh cho bọn họ không cần phải sống trong bóng tối nữa, cuộc sống không hề có ánh sáng từ trước đến giờ cuối cùng cũng được cứu giúp.
***
Cửa thành, Vân Trinh tiếp Thượng Quan Lâm cùng một đám ngự y từ trong cung tới, vốn muốn đưa bọn họ tới dịch quán nghỉ ngơi, ai biết tên Thượng Quan Lâm kia lại kiên trì muốn gặp Vân vương gia, sắc mặt Vân Trinh khẽ biến thành tối tăm, hòa tan dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen sắc bén như đao, cười mà như không cười mở miệng.
“Lâm Vương gia, đây cũng là ý của Hoàng Thượng sao?”
Một câu nói lạnh lùng, khiến cho không khí có chút cứng ngắc, Vân Trinh nhướng mày cười nhạt.
“Ta nói đùa thôi, Lâm Vương gia sẽ không trách chứ, đi thôi”.
Dứt lời, giục ngựa chạy đi, chỉ để lại vạt tay áo phiêu dật trong gió, tấm lưng dưới bức tường thành cao lớn, có vẻ âm lãnh mà lạnh lùng.
Thị vệ luôn theo sát bên người Thượng Quan Lâm – Mộc Ly, nhíu mày giận giữ trừng mắt nhìn bóng người đi xa kia, lạnh giọng nghiêm khắc nói: “Vương gia, hắn cũng dám?”
Mộc Ly còn chưa dứt lời, quanh thân Thượng Quan Lâm đã bao phủ hàn băng, cũng không có nổi giận, tuy còn chưa bước vào thành, hắn cũng đã cảm nhận được tình cảnh thảm thiết bên trong thành, đối mặt với chết chóc như vậy, thái độ của Vân Trinh cũng là bình thường, hơn nữa lúc trước hoàng thượng hạ chỉ cho cha con họ lãnh binh, lại chỉ cho ngũ vạn nhân mã, sợ là lòng họ cũng đã rơi xuống đáy cốc sâu không đáy, đối mặt với sống còn, vậy thì khác thường cũng là phải.
“Đi, vào thành”.
Thượng Quan Lâm lôi kéo dây cương đi sát theo bóng người phía trước, phía sau Mộc Ly vung tay lên, mấy chiếc xe ngựa nối đuôi nhau mà vào, hai trăm kị binh mặc nhuyễn giáp đi phía sau, thẳng tiến một đường vào trong thành.
Mặc dù đã có chuẩn bị về cảnh tượng thê thảm trong thành, nhưng khi thực sự đối mặt với nó, vẫn không thể nào kiềm chế được mà rung động kinh ngạc. Xa xa gần gần tràn ngập khói đen, khói lửa khắp nơi, nhìn khắp nơi trong mười dặm như một tòa không thành, không có một bóng người, chỉ có những cánh cửa vỡ nát, cùng những bảng hiệu tiêu điều lay động trong gió, thi thoảng lại bùm một tiếng rơi xuống, rơi tận vào đầu quả tim của người nghe.
Người trong thành đã sớm bị cách ly, những người nhiễm ôn dịch thì đến tây thành, dựng lên mấy trăm tòa lều trại, bố trí ổn thỏa cho những người bị bệnh, người chưa bị lây bệnh thì đến đông thành.
Một đông một tây, ở giữa giống như ranh giới sống chết, người kề cận với sống chết cỡ nào mong muốn bước ra khỏi đó, nhưng mà đợi bọn họ chỉ là một ly rượu nhạt trên đường xuống hoàng tuyền, kiếp này đã chấm dứt, lại đuổi theo kiếp sau, tất cả như lúc ban đầu
Thượng Quan Lâm dẫn một đội nhân mã, chậm rãi đi theo phía sau Vân Trinh, đi thẳng đến tây thành.
Ven đê phía tây thành, trên thảm cỏ vốn dĩ trống trải kia, giờ đây dựng lên mấy trăm lều trại, xa xa nhìn lại, thật giống như một đám gò đất nhỏ, như nơi mai táng người chết, khiến cho người ta ức chế không nổi mà muốn thét chói tai, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, từ trong lều trại kia mơ hồ truyền ra tiếng ai khóc, đối diện với sống chết cuối cùng thì có thể có bao nhiêu người thản nhiên đối mặt được đây.
Cho đến tận giờ phút này, Thượng Quan Lâm trong lồng ngực như có một đợt sóng trào dâng, thầm nghĩ cứu những người này, sắc mặt nặng nề, quanh thân bao phủ hàn khí, vung tay lên hạ mệnh lệnh.
“Mọi người xuống ngựa”.
Thượng Quan Lâm làm gương nhảy xuống ngựa đầu tiên, theo sát sau đó là Mộc Ly, hai trăm kỵ binh phía sau cũng lưu loát xuống ngựa, đứng chỉnh tề bên ngựa đợi lệnh, nhưng trái lại mấy tên ngự y bên trong xe ngựa, cọ xát mãi không chịu xuống dưới. Lúc trước, bọn họ đã vén rèm đánh giá qua tòa thành bị ôn dịch này, khung cảnh tiêu điều trống trải kia, khiến người nhìn kinh hãi đảm chiến, vốn bọn họ nghĩ, sẽ có người đưa bọn họ đến dịch quán để nghỉ ngơi, ít nhất có một đoạn thời gian hòa hoãn, nhưng mà ai biết, Vương gia lại trực tiếp đem bọn họ tới nơi tụ tập phần lớn bệnh nhân này.
Những ngự y này, tuy rằng chức quan không lớn lắm, nhưng vẫn là những kẻ luôn sống an nhàn, có khi nào trải qua những chuyện như vậy đâu, đương nhiên khi gặp phải loại chuyện này rất nhiều người không chịu xuống xe.
Một người, hai người ….
Thượng Quan Lâm chờ đến mất hết tính nhẫn nại, sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng quát lên: “Bổn vương đếm ba tiếng, nếu kẻ nào còn chưa chịu xuống dưới, tất cả trảm đầu thị chúng”.
Một tiếng quát này, giống như sét đánh giữa không trung tạo ra một vết rách, người bên trong xe ngựa nghe vậy nghiêng ngả lảo đảo, xô xô đẩy đẩy, thậm chí còn có người bởi vì giành xuống trước mà bị rơi xuống khỏi xe ngựa. Lúc này đây tất cả mọi người đều thật sự nhanh chóng, Thượng Quan Lâm mới chỉ đếm đến hai, đám ngự y cũng đã run rẩy xuống dưới hết, thở hổn hển, nhìn Vương gia, nào dám nói nhiều một câu.
Thượng Quan Lâm trong mắt lăng hàn, dồn khí đan điền, lạnh lùng mệnh lệnh: “Mọi người đứng tại chỗ đợi, lát nữa sẽ có mệnh lệnh sau”.
“Rõ, Vương gia”.
Hai trăm kỵ binh chỉnh tề lên tiếng trả lời, khiến đám ngự y kinh hãi trợn to mắt, môi mấp máy, nhỏ giọng nói thầm.
“Vương gia, chúng thần vẫn còn chưa được nghỉ ngơi”.
“Đúng vậy, bọn thần không chịu nổi nữa rồi”.
Đáng tiếc những tiếng này Thượng Quan Lâm không nghe thấy, có lẽ nghe được, cũng mặc kệ, hắn dẫn theo Mộc Ly đuổi kịp Vân Trinh phía trước, đi gặp Vân Mặc, nói vậy Vân Mặc cũng đã bị lây nhiễm ôn dịch, không biết thế nào ?
Chỉ là khi mọi người vừa tới liền bị ngăn ở bên ngoài lều trại, Mộ Thanh cùng Mộ Bạch cứng nhắc mở miệng: “Lâm Vương gia, công tử, Vương gia đang ngâm thuốc”.
“Tắm thuốc?”
Hai nam nhân quay lại nhìn nhau, Vân Trinh cũng liền hồi thần, nhất định là Tiếu nhi khai phương thuốc cho phụ thân, nhưng nàng là nữ nhi, chẳng lẽ cũng ở trong đó?
Vân Trinh vung tay lên, Mộ Thanh cùng Mộ Bạch tự động thu tay về.
“Vương gia mời vào, nếu Vương gia khăng khăng muốn thỉnh an, vậy thì xin mời vào trong”.
Vân Trinh mặt không chút thay đổi lướt qua bọn họ, ánh hoàng hôn thê lương phản chiếu trên khuôn mặt hắn, Thượng Quan Lâm không khỏi đoán, chẳng lẽ Vân Mặc bệnh nặng, ông ta không thể chống đỡ nữa sao? Tuy rằng đây chính là tâm nguyện từ trước tới nay của Hoàng thượng, nhưng giờ khắc này Thượng Quan Lâm chỉ cảm thấy phiền muộn vô cùng, trong lòng nặng nề, Đông Tần thật sự sẽ mất đi một mãnh tướng hay sao?
Tiên hoàng trọng dụng Vân Mặc, chẳng lẽ chỉ vì cảnh thê lương ngày hôm nay của ông ấy thôi sao?
Thượng Quan Lâm chân như bị thứ gì đó ghìm chặt, mỗi một bước đều nặng giống như đeo ngàn cân, cho tới tận khi đi vào trong lều trại.
Bên trong lều trại cũng không tính là rộng lắm, một bình phong màu trắng ngăn cách với bên ngoài, bên cạnh là một chiếc bàn, nơi đó có một thiếu niên mặc cẩm y màu lam, tóc được buộc cao lên ngồi đó viết nhanh cái gì đó, không biết viết cái gì, biểu tình còn nghiêm túc đến cực điểm, da thịt hơi đen, hai hàng lông mày rậm như trăng lưỡi liềm, lông mi thật dài che đi ánh mắt, trên trán có mồ hôi toát ra, bên cạnh người có một nữ tử kiều mị, đang dùng khăn gấm lau mồ hồi cho hắn.
“Công tử, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi”.
Uyển Uyển dịu dàng mở miệng, vừa nhấc tay cầm khăn liền bất động, trước mắt là hai nam nhân xuất sắc, một người nho nhã, đôi mắt đen như bầu trời ban đêm, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu suy nghĩ của hắn được, mà một người khác quanh thân lạnh lẽo, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan lập thể mà cương nghị, mặc một bộ cẩm y màu đen, nơi thắt lưng đeo đai ngọc được thêu những đám mây viền vàng, nơi viền cổ tay áo dài đều được thêu kim tuyến, một thân đàng hoàng, chỉ là từ người kia toát ra sát khí rất nặng khiến người ta phải nhượng bộ lui binh.
“Hắn là người phương nào?” Giọng nói lạnh lùng cất lên.
Vân Trinh cả kinh quay đầu ôm quyền: “Là thân thích xa của Vân gia, bởi vì y thuật của hắn rất cao, cho nên ra roi thúc ngựa, phái người đón hắn tới đây hỗ trợ”.
Đối thoại giữa hai người cũng đã kinh động đến người đang ngồi bên bàn viết kia, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt kia sáng trong giống như ánh sao trên bầu trời, trực tiếp rơi vào trong mắt Thượng Quan Lâm, đáy lòng run lên, ánh mắt này thực là sáng, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác khác thường khó hiểu.
Vân Tiếu vừa thấy người tới là Thượng Quan Lâm, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đứng dậy ôm quyền, khách khí kính cẩn.
“Nghe công tử nói muốn đi tiếp Lâm Vương gia, nói vậy vị này chính là Lâm Vương gia, Phượng Quan tham kiến Lâm Vương gia”.
“Phượng Quan?” Thượng Quan Lâm lặp lại tên này, chỉ cảm thấy tên này đọc trong miệng cũng cảm thấy sinh hương, còn có một chút cảm giác quen thuộc, nhưng suy nghĩ thật kỹ lại, hình như hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi. Bỗng nhiên hắn giật mình, mình bị làm sao vậy, một người luôn lạnh lùng lãnh đạm như hắn, sao lúc này lại đối với thiếu niên này sinh ra hứng thú, quá hoang đường, Thượng Quan Lâm không thể chấp nhận sự hoang đường này của mình nên bước chân nhanh hơn vén rèm lên đi vào.
Bên trong bình phong màu trắng kia, tràn ngập vị thuốc, bên trong thùng tắm lớn là Vân Vương gia đang ngồi đó, sắc mặt nhợt nhạt bị sương mù che đi, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt trắng xanh, có điều lúc này trong xanh đen ấy cũng ẩn hiện vẻ hồng nhuận.
Hai quân y đang không ngừng dùng gáo gỗ múc nước tắm đổ lên trên người Vân Vương gia, không ngừng giội lên thân thể ông.
Nhưng mà Vân Vương gia cũng không có tỉnh lại, nghiêng người tựa vào thùng tắm, lộ ra thê lương vô tận.
Thượng Quan Lâm chính mắt thấy tình trạng lúc này của Vân Mặc, trong lòng một chút vui thích cũng không hề có, hình ảnh này hắn đã tưởng tượng rất lâu, lúc này lại hiện ra trước mắt rõ ràng, nỗi bi thương nồng đậm kia giống như từ xa phía nơi chân trời đè nén hắn, khiến người ta không thể thở nổi.
Suy nghĩ từng chút từng chút một rõ ràng hơn, khi tiên hòang bắt đầu trọng dụng Vân Mặc, Vân Mặc cũng không hề phạm phải một lỗi nhỏ nào, nhưng sao lúc này lại bị đối xử như vậy.
Tấm rèm trắng bị nhấc lên, mang theo một cơn gió lùa vào, có người đứng bên người hắn, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên: “Kết quả như vậy không phải là mong muốn của các ngươi sao?”
Quân y nhìn tình cảnh trước mắt, cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo tiêu điều xâm nhập vào, một câu cũng không dám nói.
Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng nói nghiêm túc mà lạnh lùng: “Các ngươi muốn ở trong đó mãi hay sao? Hiện tại cần phải đi làm việc”.
Vân Tiếu đã khôi phục lại bình tĩnh, lúc trước bất ngờ nhìn thấy Thượng Quan Lâm, là có một chút khẩn trương, nhưng giờ phút này, nàng là một gã thiếu niên, lại còn là một đại phu, Thượng Quan Lâm kia có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến con ngốc trước kia.
Kỳ thật nàng dịch dung cũng không phải là cao minh lắm, nhưng vì rất nhiều người đều có một ý niệm chủ quan trong mình, người trong cung kia là con ngốc, mặc dù cảm thấy ánh mắt của nàng có chút giống ngốc hậu, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không đem nàng với con ngốc kia liên hệ cùng một chỗ.
Một con ngốc lại không ngốc, con ngốc có thể có y thuật cao siêu sao?
Đây là tuyệt đối không có khả năng, cho nên dù Vân Trinh đã hoài nghi nàng , nhưng trước mắt bọn họ vẫn là phải đồng tâm hiệp lực điều tra rõ mọi chuyện, cuối cùng thì đây là ôn dịch hay là do người khác hạ độc, sai từng bước, liền vạn kiếp bất phục, giờ phút này sao có thể lục đục với nhau.
Vân Tiếu quát một tiếng, những người bên trong tự động chạy ra, Thượng Quan Lâm vẻ mặt cô đơn, quanh thân càng thêm lạnh lẽo, giống như đạp tuyết mà tới, mang theo khí lạnh đập vào mặt, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia thật bức thiết, tràn ngập bi thương, vậy mà lại lộ ra một chút chân thành tha thiết
“Hiện tại lập tức lệnh cho ngự y điều tra rõ rốt cuộc đây là ôn dịch gì? Lập tức kê thêm một đơn thuốc nữa, ngăn chặn ôn dịch lan tràn”.
“Không cần”. Vân Tiếu lên tiếng cự tuyệt, hiện tại đã không còn thời gian đi thăm dò xem là ôn dịch gì nữa rồi, hiện tại phải làm là tìm xem những người này bị trúng loại độc gì, mau chóng giải độc, sau đó sẽ tìm ngọn nguồn, hiện tại tìm ngọn nguồn, chẳng qua càng đẩy nhanh tử vong của những người này mà thôi. Hơn nữa mấy lão già ngự y viện tới giúp kia, lề mề lề mề, người sống an nhàn sung sướng quen rồi, có thể thản nhiên đối mặt với ôn dịch lần này hay không? Chỉ sợ là uổng phí thời gian.
NhưngThượng Quan Lâm hiển nhiên không đồng ý với lời của Vân Tiếu, tuy rằng hắn thấy phương pháp chữa trị của thiếu niên này với Vân Mặc dường như không tệ, nhưng với ôn dịch như vậy mà không dựa vào nhiều người điều tra, chỉ dựa vào phỏng đoán của một thiếu niên, chỉ sợ chưa chắc đáng tin, cho nên hắn cho là vẫn nên kiểm tra.
“Ngươi dám nghi ngờ lời bổn vương?”
“Vương gia là tới cứu người, hay là đến để diệt thành ?”
Vân Tiếu cũng không khách khí, trợn mắt nhìn hắn, một thân hiên ngang lẫm liệt, cuồng ngạo nhuộm quanh thân, trong đôi mắt sáng trong kia toát ra hai đốm lửa, giống như đang bốc cháy, nếu như Thượng Quan Lâm vẫn khăng khăng, cho dù nàng có phải đánh nhau với hắn, cũng không cho phép hắn tiếp tục trì hoãn thời gian.
Một bên Vân Trinh sớm đã tới ngăn giữa hai người, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lâm.
“Ta tin tưởng năng lực của Phương Quan, Vương gia hãy cứ mệnh lệnh cho người đi làm đi”.
“Ừm”. Thượng Quan Lâm nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy lời của thiếu niên này cũng đúng, trước mắt cứu người quan trọng hơn, mặt trầm xuống không nói được một lời.
Bên cạnh, Vân Tiếu đã quyết đoán mệnh lệnh: “Lúc này, Vương gia hãy mệnh lệnh cho hộ vệ hoặc là binh tướng mang tới, nghe theo lệnh của Vân công tử, lập tức đi Đông Thành, điều tra những người còn sống khỏe mạnh, hỏi bọn họ tình trạng ăn uống hiện tại của bọn họ, về phần những ngự y này, liền phụ trách hỏi những bệnh nhân trúng ôn dịch, xem bọn họ đã ăn những thứ gì, hai bên đối lập, từ trong đó nhất định có thể lấy được thứ gì chống lại được ôn dịch”.
“Vậy ta làm cái gì?”
Thượng Quan Lâm hiếm khi lại lên tiếng hỏi, người khác đều có việc, hắn lại không có việc để làm, cảm giác này rất quái lạ, có điều khi hắn hỏi ra, lại càng quái.
Tất cả mọi người trong lều trại đều nhìn hắn, hắn là Vương gia, ai dám điều động hắn chứ, có điều nếu hắn đã mở miệng, Vân Tiếu cũng không khách khí với hắn, dù sao hiện tại đang thiếu nhân thủ, quơ được người liền dung, đó là nguyên tắc của nàng.
“Vậy Vương gia cùng với những thủ hạ này, lấy ra một ít người, chẻ củi chuẩn bị nồi, chỉ cần tìm được ra thứ gì đã ức chế được nó, lập tức nhóm lửa nấu cho mọi người ăn đi”.
Vân Tiếu mệnh lệnh xong, liền quay đầu dặn dò Lưu Tinh cùng Kinh Vân đứng một bên.
“Các ngươi đi trợ giúp cho công tử”.
“Dạ, công tử”. Hai người đáp lời, đi đến bên người Vân Trinh, chờ đợi hắn sai phái.
Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, Vân Trinh đi ra ngoài trước, Thượng Quan Lâm cũng theo sát sau đó, tiếp theo là Lưu Tinh cùng Kinh Vân, có điều khi Thượng Quan Lâm đi tới cửa mới phản ứng lại, hắn đường đường là Vương gia lại phải đi bổ củi chuẩn bị nồi sao, còn tiểu đại phu như hắn ta thì làm cái gì chứ, không phải là cái gì cũng không làm chứ, lúc này này Thượng Quan Lâm ánh mắt trở nên hung ác, chợt quay đầu lại.
“Còn ngươi, làm cái gì?”
Vân Tiếu mắt trợn trắng, chỉ chỉ giấy bút trên bàn: “Không thấy được ta tìm ngọn nguồn sao? Vương gia vẫn là nhanh đi bổ củi đi”.
Thượng Quan Lâm bị tức không nhẹ, vừa xoay người nhìn thấy nữ tử bên cạnh Vân Tiếu, hình như có chút quen thuộc, vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, nữ nhân này là ai, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng mà có đẹp đến đâu thì hắn cũng chưa gặp qua, sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Người cũng đã đi tới lều trại phía đông, lúc này cũng không phải là thời điểm để hắn nghĩ nhiều, lập tức dựa theo cách mà Vân Tiếu đã đưa ra mệnh lệnh xuống.
Hai trăm kỵ binh kia vừa nghe mệnh lệnh, lập tức theo Vân Trinh tới Đông thành, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Nhưng hai mươi ba mươi tên ngự y kia, vừa nghe thấy để bọn họ vào trong lều trại hỏi tình trạng của bệnh nhân, người người sợ tới mức mặt xám như tro tàn, lui ra phía sau từng bước, kiên quyết không chịu bước ra nửa bước, cuối cùng Thượng Quan Lâm giận dữ, nổi giận đùng đùng.
“Mấy lão già vô dụng các ngươi, ngay cả bổn vương còn phải bổ củi rửa nồi, vậy mà các ngươi còn ngồi chỗ này gào khóc thảm thiết, lại kêu một tiếng chặt một cánh tay, kêu hai tiếng chặt một chân”.
Lời này vừa vang lên, đám ngự y kia lập tức vọt vào trong lều trại, cũng bất chấp có lây bệnh truyền nhiễm hay không.
Mọi người phân công nhau làm việc, Thượng Quan Lâm cũng không nhàn nhã, lập tức nhận dụng cụ từ thuộc hạ, bắt đầu bổ củi…
Tới chạng vạng, mỗi người trong tay đều có bản ghi chép, mà Thượng Quan Lâm cũng đã chuẩn bị nồi tốt, củi cũng đã bổ rất nhiều, chỉ chờ nhóm lửa hầm dược, loại việc này đúng là làm khó vị Vương gia này rồi, có điều hành động này của hắn cũng chiếm được lòng người. Binh lính giữ vững thành trì Phong Nha Quan nghe nói Vương gia tự mình dẫn quân tới cứu viện, lại còn rửa nồi bổ củi cứu những người lây nhiễm ôn dịch, những binh lính này đều lệ nóng doanh tròng, cảm động không thôi.
Phó tướng Phong Nha Quan – Phong Lập Thành, dẫn một số võ tướng thủ hạ không bị nhiễm ôn dịch tới đây thỉnh anThượng Quan Lâm .
Bởi vì sợ ảnh hưởng tới những người ở khu người bệnh, cho nên Vân Tiếu lệnh người đem một đám bọn họ đuổi đi, muốn thỉnh an hả, vậy thì đi xa một chút.
Phong Lập Thành cùng vài tên võ tướng thủ hạ, không ngờ lại gặp được một thiếu niên quỷ dị như vậy ở trong lều trại của Vân Vương gia, mà thiếu niên này lại còn là người đứng đầu ngăn chặn ôn dịch lần này, chuyện này xảy ra khi nào, vậy mà hắn một chút cũng không hề biết. Phong Lập Thành sắc mặt khó coi, chuyện ở Phong Nha Quan, hắn luôn luôn rõ như lòng bàn tay, chỉ duy chuyện về thiếu niên này lại không hề có người bẩm báo, xem ra mọi chuyện gần đây rất rối loạn.
Cả đám đều bị đuổi đi rồi, bên trong lều trại, hai chồng giấy ghi chép đặt trên bàn, Vân Tiếu nhìn không chuyển mắt so sánh hai bên, kiểm tra, nhìn xem rốt cuộc thì có cái gì khác nhau, rất nhanh nàng liền phát hiện chỗ khác biệt.
Những người còn sống, bao gồm cả ca ca của mình đều thích uống một loại trà, mà loại trà này là một loại cỏ dại thường có trên núi gần đây, tên là Tử La Căn, cành lá đều là màu tím, người dân hái về, sau khi rửa sạch sẽ, rồi pha trà uống, tất cả những người uống trà đều không làm sao, chứng tỏ Tử La Căn này có tác dụng khử độc, hiện tại những người đã bị nhiễm ôn dịch kia, nếu như uống Tử La Căn này, tuy rằng không thể khỏi ngay được, nhưng ít ra có thể ngăn cản nó lây nhiễm khắp nơi
Vân Tiếu vừa phát hiện, lập tức mệnh lệnh Vân Trinh.
“Ca ca, thì ra Tử La Căn này có tác dụng khử độc, hiện tại lập tức mệnh lệnh cho người đi vùng lân cận tìm thứ này”.
Vân Trinh nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể ngăn cản ôn dịch tiếp tục lan tràn đã là tốt lắm rồi, về phần Tử La Căn này, trong quan nội có thể tìm thấy khắp nơi, ban đầu uống có chút đắng, nhưng sau đó lại có một cỗ dư hương. Ban đầu hắn cũng không thích uống thứ này, sau lại phát hiện hương vị vô cùng tốt, cho nên khi không có việc gì liền uống, không ngờ lại có thể khiến hắn miễn bị nhiễm độc.
“Được”.
Vân Trinh dẫn Lưu Tinh cùng Kinh Vân đi, lại chạm mặt với Thượng Quan Lâm, nói qua một chút sự tình, vị Lâm Vương gia này đầu tiên là khó có thể tin, cuối cùng trong con ngươi màu đen kia lại hiện lên kính trọng, cuối cùng nghĩa bất dung từ cùng Vân Trinh cùng đi làm chuyện này.
Có người nhóm lửa, có người đi tìm Tử La Căn, rất nhanh ven đê Tây thành khói nhẹ lượn lờ, hương vị đắng chát của Tử La Căn tràn ngập trên mặt sông.
Kế tiếp, phàm là những người còn sống, ngự y, quân y, bao gồm cả binh tướng tới hỗ trợ, mỗi người đều phân công nhau hành động, dùng thùng gỗ hình tròn, đựng nước canh Tử La Căn, lần lượt đưa vào trong lều trại, những người nhiễm bệnh nghe nói được cứu rồi, sớm đã thi nhau cướp uống canh Tử La Căn kia.
Toàn bộ ven đê Tây thành tràn ngập niềm vui sướng, hương vị nồng đậm khiến những thân liễu ven đê cũng đều khẽ rung, gió nhẹ thổi qua, nước sông lăn tăn.
Mọi người bận cho tới hơn nửa đêm, mới cho tất cả người bệnh uống canh này xong.
Bên trong lều trại của Vân Vương gia, Vân vương gia trải qua một canh giờ ngâm mình trong thuốc, cũng đã được uống một chén thuốc Tử La Căn, đến tối, thế nhưng tỉnh lại, khẽ nâng mi, nhìn bóng người đang ngồi bên cạnh bàn kia, tóc mai xõa xuống che đi khuôn mặt của nàng. Vân vương gia giật mình trong nháy mắt, cuối cùng mới nhớ ra, đây là nữ nhi của ông, nữ nhi mà mình thương yêu nhất – Vân Tiếu, tuy rằng đã dịch dung, nhưng lại vẫn rực rỡ mà đáng yêu như vậy, đứa con của ông, cuối cùng cũng không ngốc, Vân vương gia trong lòng cảm khái ngàn vạn, nhịn không được đã mở miệng.
“Tiếu nhi”.
Vân Tiếu ngẩn ra, một bên Uyển Uyển sớm kêu lên: “Công tử, Vương gia tỉnh rồi”.
Nàng gọi đã thành thói quen, vẫn như cũ gọi Vân Tiếu công tử.
Vân Tiếu sớm xoay người bổ nhào đến bên giường, nắm chặt lấy bàn tay Vân Mặc, ý cười lan đến tận đuôi mắt, dịu dàng mở miệng: “Phụ thân, cha tỉnh rồi, thật sự là quá tốt, hết thảy đều đã không có việc gì”.
“Tiếu nhi, quả nhiên là Tiếu nhi của cha”.
Vân Mặc vươn tay sờ sờ mặt Vân Tiếu, nồng đậm vui sướng, trên khuôn mặt cương nghị mà gầy gò kia phủ một tầng ánh sáng, trong mắt không ngừng phiếm hồng long lanh, giống như chồi non nhú lên ngày xuân, lại càng giống như ánh sáng ban mai trong đêm tối lạnh lẽo, như một ngọn đèn ấm áp xuất hiện trong cái rét thê lương trong lòng ông. Cho tới nay, việc Tiếu nhi bị ngốc luôn gây áp lực với ông, nhưng giờ phút này ông thầm nghĩ muốn hò hét thật lớn, để cho vui sướng của mình cùng tất cả mọi người đều biết, ai nói Tiếu nhi nhà ông ngốc nào, nàng là người tốt, nàng là cô gái đáng yêu xinh đẹp, là bảo bối người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
“Dạ, phụ thân”.
“Tiếu nhi, sao con lại xuất cung tới đây, Hoàng thượng làm sao có thể?”
Vân Mặc vui sướng qua đi, lo lắng liền nổi lên gương mặt, chẳng lẽ là Hoàng thượng đã làm gì Tiếu nhi?
Vân Tiếu nhìn người nam nhân này, trong chốc lát vui sướng, trong chốc lát trêu đùa, sợ ông lại lo lắng, làm sao dám nói cho ông biết mình bị phế chứ, đang muốn tìm cớ gì đó, cửa lều trại mở ra, mang tới một cơn gió nhẹ, có người đi tới bên cạnh nàng, đúng là ca ca Vân Trinh.
Vân Trinh vừa thấy phụ thân đã tỉnh, mấy ngày nay mặt đều căng thẳng, lúc này liền giãn ra, đôi mắt đen như giếng cổ kia sáng lên, khóe môi tràn ngập ý cười, ôn nhuận như ngọc, giờ khắc này, hắn lại khôi phục như trước, Vân Tiếu thấy hắn bước vào, tao nhã nho nhã, giống như người bước ra từ sách cổ – ca ca Vân Trinh.
“Phụ thân”.
Một tiếng gọi này, cơ hồ như vang vọng, dùng hết toàn lực, rốt cục không nhịn được mà có cái gì đó dâng lên, gắn vào đồng tử trong trẻo ấy, mấy ngày nay, hắn vô cùng sợ hãi, sợ hãi tính mạng của phụ thân mất đi, nếu như quả thật là như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên hoàng đế kia.
“Được rồi, Trinh nhi, cha không sao, lần này con vất vả rồi, hiện tại ôn dịch thế nào rồi?”
“Phụ thân mọi chuyện đều đã có con rồi, cha đừng lo lắng qúa, đem thân thể tĩnh dưỡng cho thật tốt đã”.
Vân Tiếu ngồi bên cạnh cũng mở miệng: “Đúng vậy, phụ thân, mọi chuyện đã có ca ca rồi”.
Vân Mặc nói nói mấy câu, liền có chút mệt mỏi, cố sức chống đỡ muốn nói chuyện với Tiếu nhi nhiều hơn nữa, hình ảnh như vậy ông có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, có thật nhiều lời trong lòng muốn nói với Tiếu nhi, nhưng vì sao mí mắt lại cứ dính lấy nhau chứ, thân thể chết tiệt này, đúng là làm hỏng việc mà, Vân Mặc vừa nghĩ vừa mê man mở miệng.
“Tiếu nhi, chờ, chớ đi, phụ thân có rất nhiều điều muốn nói với Tiếu nhi”.
“Vâng, con chờ”.
Vân Tiếu gật đầu, một bên Vân Trinh cũng nhìn nàng, muội muội khiến người chú ý như vậy, cả người như tỏa ra ánh sáng khiến người ta không thể bỏ qua, nhưng hắn biết nàng không phải Tiếu nhi ban đầu, tuy rằng không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng nàng như vậy lại mang tới cho phụ thân rất nhiều hi vọng, cũng mang tới hi vọng cho chính mình, hơn nữa nàng không hề có chút ý xấu nào, tấm lòng thiện lương như vậy, cho nên mặc kệ nàng là ai, hắn đều đã chấp nhận nàng rồi
Vân Mặc yên tâm ngủ, trên mặt lộ ra nụ cười cảm thấy mỹ mãn
Nhịn một ngày, mọi người đều đã đói bụng, có người nhóm lửa nấu cơm.
Cửa lều trại, Mộ Thanh ngăn lại người tới cửa, cung kính bẩm báo với bên trong: “Công tử, cơm đã làm xong rồi, mời mọi người đi dùng cơm ạ”.
Vân Trinh cùng Vân Tiếu nhìn nhau cười, cùng nhau đi ra ngoài, Lưu Tinh cùng Kinh Vân, còn có Uyển Uyển đều đi theo bọn họ ra.
Bầu trời đêm đen đầy sao, giống như trên vải gấm màu đen đính đầy kim cương sáng loáng, chợt lóe chợt lóe hết sức lấp lánh.
Trăng non như lưỡi liềm, ven đê Tây thành như được phủ một lớp ánh sáng mỏng manh, cả vùng đất mờ mờ ảo ảo, hơi nóng lượn lờ giữa không trung, liền bị gió thổi tan bốn phần.
Trên một thảm cỏ trống trải, những bó đuốc được dựng lên, chảo lớn được đặt trên đống lửa, bên trong là thịt heo hầm với rau cải trắng, thỉnh thoảng lại tỏa ra mùi hương, khiến người đói bụng kêu vang, hết sức đói, hơn nữa tất cả mọi người đều đã được uống canh Tử La Căn, không lo lắng bị trúng độc, bởi vậy bữa ăn này ăn thực là ngon.
Khi bọn họ vừa tới nơi, rất nhiều người đều đã bắt đầu, loại thời điểm này, không một ai còn để ý tới những lễ nghi phiền phức nữa, nhìn đến bọn họ đi tới, ngẩng đầu chào hỏi, tất cả đều vô cùng im lặng, chỉ nghe thấy thanh âm ăn cơm, cùng với náo nhiệt vừa rồi hoàn toàn khác xa.
Vân Trinh vừa ngẩng đầu liền hiểu, thì ra cách đó không xa là Vương gia cùng một đám người hắn mang tới đang ngồi.
Đám ngự y tức giận dựng râu trừng mắt, có chút khó có thể tin, bọn họ từ ngàn dặm chạy tới đây lại được chiêu đã như vậy đây, trong lòng thật sự khó có thể cân bằng, nhìn bát sứ hoa men xanh lớn trong tay, bên trong là một khối thịt béo ngấy trôi nổi, không khỏi buồn nôn, lại ngẩng đầu lên nhìn người khác, thế mà bọn họ còn có thể ăn vô cùng ngon. Đám ngự y không khỏi thở dài một hơi, chiếu theo cá tính bọn họ thì đã sớm nổi giận rồi, nhưng quay đầu lại nhìn Vương gia nhà mình, lại chịu được những thứ này mà vùi đầu ăn, tuy rằng sắc mặt có chút cứng ngắc, thế nhưng cũng không cáu kỉnh chút nào.
Vương gia đều không nói, những người như bọn họ có thể nói gì đây, trong bụng cũng vô cùng đó, chịu đựng ghê tởm, nhắm mắt mà ăn một ít đi.
Vân Tiếu cùng Vân Trinh chọn một chỗ rồi ngồi xuống, lập tức có người dùng khay bưng bát tới đây, mỗi người lấy một bát.
Nói thật ra, Vân Tiếu cũng không thích những thứ mỡ ngấy này, có điều nàng cũng không quên giờ phút này mình đang là một gã nam nhân, không phải Uyển Uyển, Uyển Uyển có thể bịt mũi biểu hiện chán ghét của mình, nàng lại không được, chẳng qua Vân Trinh sao lại không biết.
Sớm vươn đũa lại đây, gắp đi miếng thịt béo bên trong, bỏ vào trong bát của mình.
Trước đây Vân Trinh cũng không ăn được những thứ này, nhưng từ khi đến nơi đây hắn cũng đã phóng khoáng hơn rất nhiều, mồm to uống rượu, ăn bát thịt lớn, giống với những tướng sĩ biên quan này.
Bởi vì về sau rất có khả năng hắn chính là một phần tử trong đây, con cháu Vân gia bọn họ đều phát triển thích nghi với cuộc sống, chỉ có thể thích nghi dần mà thôi, nếu không thích nghi được thì không biết thế nào đâu!
“Ca ca, cám ơn”.
Vân Tiếu nhỏ giọng nói, Vân Trinh đã cúi đầu ăn miếng lớn, nghe thấy lời nói của muội muội, quay đầu nở nụ cười với nàng, ánh trăng xuyên qua tầng mây thưa, ánh trăng mờ mịt như tấm lụa mỏng chiếu lên mặt hai người, nhìn vẻ mặt hai người như thâm tình nhìn nhau.
Cách đó không xa, một đôi mắt lãnh lệ lạnh lùng trừng tới, trong mắt tràn ngập hoài nghi, còn có hung ác tàn bạo.
Thượng Quan Lâm không nói được một lời chỉ mãnh liệt trừng hai người đối diện, rõ ràng là hai nam tử, lại mặt mày đưa tình giống như tình nhân vậy, chẳng lẽ Vân Trinh kia lại là đoạn tụ? Vừa nghĩ tới điều này, lòng hắn liền trầm xuống, trăm điều không phải tư vị, cũng không biết là làm sao vậy? Bưng lấy bát của mình đứng dậy, liền đi về phía đối diện.
Phía sau, thủ hạ Mộc Ly, ngơ ngác nhìn Vương gia nhà mình.
Vương gia bị làm sao vậy? Sao lại tự dưng chạy đến chỗ người khác thế kia?
Vân Tiếu cùng Vân Trinh đang ăn cơm, Lưu Tinh với Kinh Vân còn có Uyển Uyển ngồi cách đó xa một chút, mọi người đều ăn phần của mình, nhưng thật ra Uyển Uyển lại hấp dẫn rất nhiều ánh mắt kinh diễm, thỉnh thoảng lại có người nhỏ giọng nói thầm, mấy người bỗng dưng xuất hiện này là ai vậy? Nghe nói hắn ta ngăn được ôn dịch lan tràn, thật lợi hại, bên cạnh còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy đi theo.
Trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, ánh sáng bị che khuất, huynh muội hai đồng thời ngẩng đầu, liền thấy một thân cẩm bào màu đen cuồng ngạo – Lâm Vương gia, trên ngũ quan cương nghị che phủ một tầng hàn sương, đôi mắt đen lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Vân Tiếu trong nháy mắt cảm thấy nghi hoặc, vì sao nàng lại thấy được trong mắt nam nhân này, có cái gì đó, thông tin không bình thường, lại quay đầu nhìn Vân Trinh bên cạnh người, lập tức liền hiểu được nam nhân này đang nghĩ cái gì, liền giả vờ một chút, nhăn mày rậm lại, tiếng nói hơi khàn vang lên.
“Trinh, ta không thích ăn cái này, cho huynh”.
Vân Tiếu trước mặt Thượng Quan Lâm gắp một miếng thịt trong bát mình, thả vào bát của Vân Trinh, sau đó cười tươi mặt mày đưa tình.
Thượng Quan Lâm thở hốc vì kinh ngạc, trong ngực như có cái gì đó nổ tung, rất là buồn bực, nhưng hắn càng tức giận bản thân mình, chuyện này thì liên quan gì tới hắn, hàn ý quanh thân càng đậm, lúc này rất nhiều người vừa ăn vừa chú ý động tĩnh bên này.
Vân Trinh vừa ăn vừa có lễ hỏi: “Lâm Vương gia, làm sao vậy?”
Thượng Quan Lâm lạnh lùng liếc Vân Trinh, cao thấp đánh giá, khinh thường ở trong lòng nghĩ, không phải là một tên tiểu bạch kiểm thôi sao? Có cái gì đặc biệt, sắc mặt nghiêm túc chỉ Vân Tiếu: “Ta tìm hắn hỏi chút chuyện”.
Vân Trinh nhướng mày, mắt to chớp chớp, lại càng thêm tuấn mỹ, khóe môi cong lên cười yếu ớt: “Phượng Quan hình như cũng không biết Lâm Vương gia đi”.
“Ta muốn hỏi ngươi, nữ nhân kia tên là gì vậy, ta có cảm giác như đã từng gặp nàng ta ở đâu đó”.
Thượng Quan Lâm nhất thời không biết nói cái gì, hắn là nhìn thấy động tác của hai người bọn họ thân mật quá đáng, cho nên mới một mạch tới đây, nào biết là đến tìm hắn để làm gì, chớp mắt, nhìn đến Uyển Uyển bên kia, lập tức lấy tay chỉ vào Uyển Uyển.
Vân Tiếu ánh mắt trầm xuống, chẳng lẽ Thượng Quan Lâm nhận ra Uyển Uyển, lại đưa mắt nhìn qua, không nên nha, Uyển Uyển so với lúc trước không biết là xinh đẹp hơn bao nhiêu, lúc mới tiến cung vừa gầy lại vừa vành vọt, hơn nữa mặc trang phục của cung nữ, cũng không khiến người khác chú ý, nhưng nàng hiện tại, thủy nộn xinh đẹp, tựa như nở rộ một đóa hoa mới nở vậy, chẳng lẽ ánh mắt Thượng Quan Lâm có vấn đề, Vân Tiếu nghĩ, đột nhiên xì một tiếng cười.
Ở trong đêm tối mịt mờ, thật giống như một đóa hoa nở rộ, khiến người ta vui vẻ phấn khởi.
“Có phải Vương gia coi trọng tỳ nữ của Phượng Quan, kỳ thật nếu Vương gia thích, cũng là phúc của nàng ấy, Phượng Quan sẽ để nàng tiếp Vương gia tối nay, thế nào?”
Lời nói của Vân Tiếu mang theo châm chọc sâu sắc, một số người gần đó đều nghe thấy lời của Vân Tiếu, muốn cười lại không dám cười, cố gắng nhịn lại.
Mà một số người khác lại không hiểu xảy ra chuyện gì, tiếng thì thầm bàn tán vang lên.
Thượng Quan Lâm lạnh lùng nhìn quét quanh mình một vòng, những người thấy đều kinh hãi, vội vàng đứng lên.
“Vương gia, công tử, chúng tôi ăn xong rồi”.
Còn lại một số người lớn mật, vẫn ngồi giả bộ ăn, muốn xem diễn biến tiếp theo thế nào.
Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng khóc lớn.
“Công tử, người đừng đem nô tỳ tặng cho người khác, công tử”.
Uyển Uyển giờ phút này có thể nói là lê hoa đái vũ, người thấy mà thương tiếc, Thượng Quan Lâm lập tức từ Vương gia, thăng cấp thành thổ phỉ ác bá cường thủ hào đoạt, trong lòng vô cùng buồn bực, đêm nay mình bị làm sao vậy, khác hoàn toàn với trước kia, rốt cuộc sao chuyện lại phát triển thành thế này .
Thượng Quan Lâm sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng hét lớn: “Câm mồm, bổn vương không thích nữ nhân”.
Lời nói này như sét đánh ngang tai, chấn động những người đang ngồi đây xem kịch vui, vẻ mặt đều kinh hãi, tiếp theo là tiếng ma sát quần áo, rất nhiều người sợ tới mức chạy trối chết, bọn họ đã thấy sắc mặt Vương gia xanh đen rồi, sắp nổi giận lôi đình, lúc này không đi, càng đợi đến khi nào? Những ngự y kia cũng không cam lạc hậu, ném bát sứ hoa men xanh, quăng đi đũa gỗ, người sau tiếp người trước, trong nháy mắt liền chạy xa.
Người phải ở lại không thể đi, có hai trăm kỵ binh Vương gia mang tới, còn có hai thị vệ bên người, Mộc Ly cùng một thủ hạ khác.
Vân Trinh bên này, Vân Tiếu cùng mấy tên thủ hạ.
Mọi người kinh hãi nhìn Thượng Quan Lâm, chậm rãi khôi phục lại, mỗi người đều vẻ mặt thì ra là như vậy.
Như vậy là có thể giải thích, vì sao Vương phủ to như vậy mà một nữ nhân cũng không có, thì ra là bởi vì Thượng Quan Vương gia là đoạn tụ.
Nhưng mọi người lại suy nghĩ, mỹ nhân Mạch Như Yên ở Yên Chi lâu kia là chuyện gì vậy? Nàng ta không phải tri kỷ hồng phấn của Vương gia sao? Chẳng lẽ đây là giả, hóa ra là Thượng Quan Lâm diễn một tuồng kịch, sợ bị người ngoài biết chuyện hắn là đoạn tụ, vậy thì khác thường đêm nay của hắn có thể giải thích, bởi vì Vương gia coi trọng không phải là mỹ nhân kia, mà là thiếu niên tuấn mỹ bên người Vân công tử.
Tin tức này đủ để nổ tung, hai trăm kỵ binh cùng hai gã thủ hạ phía sau Thượng Quan Lâm, mở to mắt, trong mắt tràn đầy tiếc hận, đau đớn, Vương gia của bọn họ, bị hủy, sao không thương hồng trang mà yêu nam trang chứ?
Mọi người còn đang bi thương, cộng thêm khóc không ra nước mắt, Vân Tiếu còn cố tình bổ thêm một câu.
“Vương gia, tôi cũng không có cái ham mê đó, là người bình thường”.
Luôn luôn lạnh lùng trầm ổn – Thượng Quan Vương gia, rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ rồi, sắc mặt xanh đen một mảnh, xoay người giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ một dòng khí, đánh ra ngoài, chảo sát cùng đống lửa trên cỏ bị dòng khí cường đại đánh tới, giống như gặp bão, bùm bùm cộng thêm bùm bùm, toàn bộ bị quét ra giữa sông.
Mặt cỏ liền đen một mảnh, mọi người chỉ thấy dáng người cao lớn tuấn dật kia giống như một trận gió quét qua mặt, cùng với tiếng Mộc Ly cùng một người khác vang lên.
“Vương gia, Vương gia, đợi thuộc hạ một chút”.
Một đường đuổi theo, mà hai trăm kỵ binh kia như hồ rình mồi căm tức nhìn vài người đối diện …
/83
|