Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 151: Hoàng đế âm hiểm, thích khách giết người

/242


Viện Như Hương, đám người Sơn Trà cùng Dữu Tử thả đèn hoa đăng xong, lặng lẽ trở về. Vừa tới nhà đã thấy quận chúa đã về, nhanh chạy tới đón, lại thấy trong tay người có một nữ nhân bị thương, không khỏi hoảng sợ: “Quận chúa, đây là?”

“Nàng bị thương, ngươi đỡ nàng đi xuống, ta sẽ chữa trị cho nàng.”

“Ân, quận chúa,” Hai tiểu nha hoàn đỡ Tú Nương đi ra ngoài, Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ.

“Yến Kỳ, giúp ta một chuyện.”

“Nàng nói đi, ta sẽ vì tiểu nương tử cống hiến sức lực.” Yến quận vương cười ôn hòa, ánh mắt khẽ động. Trời sinh dựa vào cái miệng kiếm sống, chỉ cần hắn ăn nói mềm mỏng, không ai có thể giận được. Vân Nhiễm thở dài: “Sao ta lại đưa đến tay chàng nhỉ.”

Yến đại quận vương nghe thấy Vân nhiễm nói vậy, cười đến cảnh đẹp ý vui, khuynh thành tuyệt diễm, xem ra tiểu Nhiễm Nhi rất hài lòng với dung mạo của hắn, nhất là lúc hắn dịu dàng lấy lòng, nàng nhất định sẽ mềm lòng.

Yến quận vương cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, sung sướng nhìn dáng vẻ Vân Nhiễm đối với hắn vừa giận vừa thương. Hắn phát hiện mình ngày càng thích ở cùng một chỗ với Vân Nhiễm, không muốn rời xa nàng.

Yến Kỳ ôm eo Vân Nhiễm, kéo nàng vào lòng, xem ra cần phải nghĩ cách để hoàng thượng đồng ý cho hắn cưới Nhiễm Nhi. Chặt chẽ trói nha đầu kia lại.

“Nhiễm Nhi, bản quận vương phát hiện mình ngày càng yêu nàng.”

Lời ngon tiếng ngọt ai cũng thích nghe, hơn nữa còn do người thương nói ra, trong lòng Vân Nhiễm ngọt ngào, ôm lấy Yến Kỳ nói: “Vậy mỗi ngày yêu nhiều thêm một chút.”

“Được, mỗi ngày ta sẽ yêu nhiều thêm một chút, càng ngày càng nhiều, bao nhiêu cũng không đủ.” Yến quận vương cười tiếp lời. Trong phòng khách tràn ngập không khí tình ái, Sơn Trà cùng Dữu Tử vừa đi vào, thấy quận vương đang ôm quận chúa, hai người đỏ mặt nhanh chóng lui ra ngoài, luôn miệng nói: “Chúng nô tỳ đáng chết.”

Vân Nhiễm buông Yến Kỳ ra, nhìn bên ngoài: “Quay lại đi.”

Hai tiểu nha hoàn đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn, Vân Nhiễm cười nói: “Ta cùng Yến quận vương yêu nhau, cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, các ngươi không cần phải che dấu.”

Vân Nhiễm hào phóng nói, Sơn Trà cùng Dữu Tử mới dám ngẩng đầu, vui vẻ bẩm báo: “Quận chúa, chúng nô tỳ đã chuyển nữ nhân kia đến ở gian nhà bên cạnh.”

“Umh,” Vân Nhiễm gật đầu, nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, giúp ta một tay, lúc ta châm cứu, chàng vận công trị tâm mạch cho nữ nhân này.”

“Được, chúng ta đi thôi.”

Yến quận vương kéo Vân Nhiễm, hai người cùng đi ra ngoài. Nha hoàn ở đằng sau cười rộ lên, tình cảm của Yến quận vương với quận chúa thật tốt, các nàng cũng thấy mừng. Quận chúa Nhược Uyển kia không có khả năng thu hút.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm hợp lực cứu Tú Nương thê tử của Nghiễm Nguyên Tử. Dùng hết nửa canh giờ, cuối cùng cũng trị được tâm mạch của Tú Nương. Nhưng vì bị thương quá nặng, trong thời gian ngắn không thể khôi phục, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng. Tú nương vạn phần cảm kích, liên tục nói cảm tạ Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ.

Lúc này đêm đã khua, Vân Nhiễm dặn dò Tú Nương nghỉ ngơi, mình cùng Yến Kỳ đi sang nhà bên.

Trên hành lang dài, Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, sắc mặt u ám nói: “Vừa rồi, ta có hỏi được nhà mẹ đẻ của Tú Nương, nhà nàng ta có mấy người, chàng lập tức phái người cầm theo bức họa, người đi điều tra. Đối với chuyện Nghiễm Nguyên Tử nói, chúng ta không thể tin hoàn toàn, chỉ có điều tra xong với có thể tăng phần tin tương.

“Được, bản quận vương để cho Thất Sát đi thăm dò, chắc chỉ khoảng hai ngày sẽ có kết quả.”

“Umh,” Vân Nhiễm gật đầu, ngáp một cái: “Chàng trở về đi, đêm khuya như vậy rồi, nhất đỉnh rất mệt mỏi.”

“Bản quận vương không có vấn đề gì, chỉ cần ở cùng một chỗ với Nhiễm Nhi, cả đời cũng không mệt.”

Yến quận vương ngày càng thành thục nói ra tiếng lòng.

“Nhưng ta sẽ mệt nha.” Vân Nhiễm làm nũng, Yến Kỳ đau lòng: “Được, vậy nàng nghỉ ngơi thật tốt, bản quận vương sẽ lại đến thăm nàng. Yến tâm, bất kể lúc nào ta cũng ở bên cạnh nàng, cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.”

“Umh.” Trong lòng Vân Nhiễm ngọt như mật, Yến Kỳ khẽ ôm nàng một chút, mới cảm thấy thỏa mãn lắc mình rời đi. Vân Nhiễm nhìn bóng người biến mất trong màn đêm, quanh thân khẽ tỏa sáng, ánh mắt đầy nhu tình, Sơn Trà cùng Dữu Tử thấy Yến quận vương đi rồi, mới dám đi tới. Vui mừng lên tiếng: “Chúc mừng quận chúa.”

Vân Nhiễm thu hồi tầm mắt, nhìn trong phòng: “Sau này các ngươi cũng sẽ gặp được người mình thích.”

Nàng nói xong, ánh mắt Dữu Tử khẽ tối lại, Vân Nhiễm nhớ đến chuyện gì đó, lại quay đầu nhìn Dữu Tử: “Dữu Tử, đừng nhớ chuyện trước kia nữa, nếu một người nam nhân thật lòng thích ngươi. Hắn chỉ biết thương ngươi, sẽ không tính toán đến những chuyện trước đó, nếu hắn thương chứng tỏ hắn không thật sự thích ngươi.

Dữu Tử cười thản nhiên: “Quận chúa, nô tỳ thầm nghĩ cả đời hầu hạ quận chúa, quận chúa không đuổi nô tỳ đi là tốt rồi.”

“Sao ta nỡ đuổi ngươi đi, nha đầu ngốc, ngươi suy nghĩ quá nhiều.” Vân Nhiễm cười nói, Sơn Trà cùng Dữu Tử nở nụ cười, trên hành lang có tiếng bước chân, Lệ Chi đi tới cung kính nói: “Quận chúa, đêm đã khuya nên sớm đi nghỉ, thức đêm không tốt cho sức khỏe.

Vân Nhiễm nghe xong, cười nói: “Đã biết, bà tiểu quản gia của tôi.”

Lệ Chi bày ra dáng vẻ nàng không có cách. Vân Nhiễm vừa đi vừa hỏi Lệ Chi: “Gần đây trong vương phủ có chuyện gì không.”

“Tất cả đều thuận lợi, lão vương phi đã bình phục dần, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng có thể hoạt động, ăn cơm cũng không quá khó khăn.”

Vân Nhiễm bĩu môi, mệnh lão yêu bà cũng thật lớn, không tức chết thì tốt, chỉ mong bà sau này đừng trêu chọc nàng, nếu không nàng sẽ không khách sáo.

Vân Nhiễm hỏi Lệ Chi: “Tam muội đâu, quản lý vương phủ có được không.”

“Tam tiểu thư làm việc không tệ, công chính nghiêm minh, đúng rồi, nô tỳ còn có chuyện chưa bẩm báo với quận chúa, có người tới xem mắt tam tiểu thư, hình như có ý định kết hôn.”

“Ách,” Vân Nhiễm nhướng mày, nàng quên mất Vân Vãn Sương đã đến tuổi nghị thân. Đáng tiếc vương phủ không có nữ chủ nhân, không ai đứng ra chủ trì chuyện này. Vân Nhiễm cảm thấy phụ vương nên cưới chính phi để chủ trì chuyện lớn, nàng cùng Vân Vãn Sương đều là khuê tú chưa gả, không nên nhúng tay vào chuyện này.

Xem ra cần phải nói chuyện với phụ vương, nhân tiện hỏi xem, ông thích dạng nữ nhân như thế nào.

“Có mấy nhà đến hỏi thăm tam tiểu thư?”

Vân Nhiễm quan tâm hỏi, Lệ Chi bẩm báo: “Có Mai gia phủ Tĩnh xuyên hầu, Hạ gia phủ Vũ An hầu, Giang gia phủ Tuyên bình hầu, còn có Lam gia phủ phụng quốc tướng quân, còn có Tương gia thượng thư bộ lễ.”

Vân Nhiễm cẩn thận tính toán mấy nhà này, loại Tĩnh xuyên hầu phủ đầu tiên, nhà mẹ đẻ thái hậu, không cần nói cũng biết, mục đích không thật lòng muốn cưới Vân Vãn Sương, chỉ dựa vào đó để kéo quan hệ. Hạ gia phủ Vũ An hầu chính là nhà Hạ Tuyết Dĩnh, nàng ta đang một lòng muốn gả cho phụ vương, nếu việc này thành, hôn nhân của Hạ gia với nữ nhân Vân gia là không thể.

Phủ Tuyên bình hầu là tâm phúc của hoàng thượng. Tuy trước đó xảy ra chuyện của Giang Tập Nguyệt, nhưng trong triều vẫn được trọng dụng, hoàng thượng không có bất hòa với Giang gi, cho nên các nàng sẽ không gả đến Giang gia. Cuối cùng chỉ còn phủ phụng quốc tướng quân Lam gia, cùng thượng thư bộ lễ Tương gia. Việc này chờ quay về hỏi ý tứ tam muội muội, tốt xấu gì lập gia đình, cũng nên gả cho nam nhân mình thích.

“Việc này để về hỏi ý kiến tam muội, xem nàng muốn gả cho nhà ai, nữ nhân lập gia đình, nhất định phải gả cho nam nhân mình thích, nếu không gả đi sẽ chịu khổ.”

“Chúng nô tỳ đã biết.”

Ba nha hoàn phía sau đồng thanh đáp lời.

Ngày hôm sau, Vân Nhiễm không có chuyện gì, liền cho người gọi tam muội muội tới.

“Tam muội, gần đây vất vả cho muội.” Vân Nhiễm cười nói, kỳ thật nàng không có hứng thú với chuyện quản lý vương phủ. Vân Vãn Sương có thể tiếp nhận thật sự quá tốt, nhưng nếu Vân Vãn Sương lập gia đình, vương phủ không có người quản, cho nên Vân Nhiễm nghĩ phụ vương nên nhanh chóng cưới thê tử.

Vân Nhiễm vừa nảy ra ý tưởng trong đầu, Vân Vãn Sương ngồi đối diện, bưng trà khẽ cười, bây giờ quan hệ của nàng cùng Vân Nhiễm không tệ.

“Có gì đâu, thân là nữ nhi phủ Vân vương, có thể bỏ sức vì vương phủ, ta rất vui”

“Umh, ta cũng nghĩ như vậy.”

Vân Nhiễm nói xong cười rộ lên, Vân Vãn Sương cũng cười.

Vân Nhiễm nhớ tới chuyện chính, hỏi Vân Vãn Sương: “Tam muội nghe nói có vài nhà tới xem măt, muội có suy nghĩ gì, có thích ai không.”

“Đại tỷ,” Nhắc tới chuyện này Vân Vãn Sương hơi mất bình tĩnh, thẹn thùng, nhanh chóng cúi đầu uống trà.

“Ngươi đừng xấu hổ, nói xem có người trong lòng không. Nếu có, có thể thử xem người ta có thích mình không. Nữ nhân lập gia đình, vẫn nên cẩn thận, nếu người ta không thích, gả qua sẽ chịu khổ.”

Vân Nhiễm lấy thân phận trưởng tỷ dặn dò, Vân Vãn Sương mềm lòng, thật hạnh phúc khi có người quan tâm. Tuy rằng mẫu phi cùng tứ muội qua đời nhưng phụ vương cùng đại tỷ quan tâm nàng hơn, bây giờ nàng rất an bình.

Nhưng với lời Vân Nhiễm, lần đầu tiên Vân Vãn Sương nghe thấy, có chút kinh ngạc.

“Hôn sự của nữ nhân không phải luôn theo lời cha mẹ sao, sao có thể tự mình làm chủ.

“Nữ nhân Vân gia chúng ta phải gả cho người mình thích, phải rồi, không chỉ mình thích, người ta cũng phải thích mình, lưỡng tình tương duyệt mới gả, nếu không sẽ rất khổ.”

“Chuyện này?” Tư tưởng của Vân Vãn Sương sao có thể tân tiến như Vân Nhiễm được. Trước giờ nàng chưa bao giờ nghĩ chính mình có thể làm chủ chuyện lập gia đình. Còn luôn lo lắng, nếu gả cho người mình không thích thì phải làm sao. Bây nghe Vân Nhiễm nói vậy không khỏi động lòng, nâng mắt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.

“Đại tỷ, thật sự có thể sao? Còn phụ vương.”

Vân Nhiễm phất tay: “Phụ vương đã có ta lo, ngươi cẩn thận để ý, có thích ai không. Lúc đó nói với ta là được, nhất định phải xem người có thích mình không, trăm ngàn lần đừng nghĩ mình thích người ta mà gả, đây là chuyện của hai người.”

“Ta biết,” Vân Vãn Sương vui vẻ, nếu có thể gả cho một nam nhân mình thích là chuyện may mắn nhất đời nàng.

Vân Vãn Sương đứng dậy cảm tạ Vân Nhiễm: “Cảm ơn đại tỷ.”

Vân Nhiễm kéo tay nàng: “Ngươi đừng đa lễ, chúng ta là tỷ muội, nhưng ta có chút phiền muộn, nếu muội lập gia đình, ta cũng lập gia đình, vương phủ phải làm sao bây giờ? Phụ vương cần phải cưới tân vương phi để quản lí.”

Vân Vãn Sương đã sớm nghĩ tới chuyện này, nghe Vân Nhiễm nói cũng đồng quan điểm.

“Nhưng phụ vương không chịu cưới,” Vân Vãn Sương nói, Vân Nhiễm gật đầu nhìn nàng: “Chúng ta rảnh rỗi liền thúc giục ông tìm một nữ nhân mình thích gả vào phủ.”

“Umh, đi.’

Hai tỷ tỷ đang nói chuyện tình cảm, Dữu Tử đi vào bẩm báo.

“Quận chúa, người trong cung tới.”

Vân Nhiễm dừng lại, nâng mắt nhìn qua: “Có chuyện gì sao?”

“Nghe nói hoàng hậu nương nương phái người đón quận chúa tiến cung. Lam tần bị bệnh, ngự y bó tay, nương nương mời quận chúa vào khám cho nàng, xem có thể tra ra bệnh tình của Lam tần.”

Vân Nhiễm lẳng lặng, Lam tần là ai, Lam Tiểu Lăng sao.

“Lam tần là Lam Tiểu Lăng phủ phụng quốc tướng quân sao?”

Dữu Tử bẩm: “Đúng vậy, nghe thái giám nói, Lam tần nương nương được hoàng thượng sủng hạnh, nên thăng phẩm cho nàng thành ngũ phẩm tần.”

Vừa nghe tới Lam Tiểu Lăng bị bệnh, Vân Nhiễm có chút lo lắng đứng dậy, Vân Vãn Sương ở bên cạnh thúc giục: “Đại tỷ, người tiến cung một chuyến đi.”

“Umh, tam muội trở về đi, nhớ suy nghĩ lời của ta.”

“Ta đã biết,” Vân Vãn Sương dẫn ngườ đi ra ngoài. Vân Nhiễm dẫn theo hai nha hoàn, ngồi xe ngựa vào cung.

Lần này tới đón nàng không phải Chương Lâm mà là hai thái giám khác, Vân Nhiễm hỏi thái giám phía trước: “Sao Chương Lâm không tới.”

“Bẩm quận chúa, Chương công công có chuyện không thể đến đón quận chúa, nên phái nô tài tới đón.”

Vân Nhiễm không nói gì, nghĩ tới lần trước hắn tức giận vì chuyện nàng gả cho Yến Kỳ. Xem ra hắn cố ý tránh mặt.

Trong cung điện hoàng hậu.

Vân Nhiễm hành lễ với hoàng hậu, người kéo nàng đứng dậy: “Ta để cho người đón ngươi vào cung là vì Lam tần bị bệnh. Trước đó ngươi đã nhờ ta chăm sóc nàng, ta cho nàng ở một điện riêng, cách chỗ này không xa. Hoàng thượng cũng sủng hạnh nàng, thăng lên chức tần. Không ngờ hôm qua nàng bị bệnh, ngự y đã cho uống thuốc, nhưng vẫn nóng không nừng, ta lo xảy ra chuyện, cho nên mời ngươi vào cung.”

Vân Nhiễm nói lời cảm ơn với hoàng hậu: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu cười ôn hòa lắc đầu: “Đi thôi, ta dẫn người đi thăm nàng, giúp nàng kiểm tra một chút.”

“Được.”

Vân Nhiễm gật đầu, cùng hoàng hậu rời khỏi điện điện. Ra tới cửa thấy hai người một lớn một nhỏ đi tới, là công chúa An Nhạc cùng công chúa Chiêu Dương. Hai người nhìn thấy Vân Nhiễm, liền vui mừng đi tới: “Trường Bình, ngươi tiến cung.”

“Trường Bình, chúng ta đang muốn đi tìm ngươi cùng chơi.”

Công chúa Chiêu Dương ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói.

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn An Nhạc, thấy nàng vẫn gầy yếu như trước, nhưng thần sắc đã tốt hơn nhiều, hai má hồng hào, trán rịn mồ hôi.

“Ngươi đi luyện kiếm.”

Vân Nhiễm hỏi, công chúa Chiêu Dương hưng phấn nói: “Trường Bình, bác thật lợi hại, ta cùng bác học kiếm.”

An Nhạc ngượng ngùng, nói nhanh: “Chiêu Dương, võ công Trường Bình mới lợi hại.”

“Thật vậy sao? Trường Bình, lợi hại như vậy, ngươi dạy ta ơi bác luyện kiếm đi.”

Chiêu Dương lôi kéo tay Vân Nhiễm không rời, hoàng hậu ở bên cạnh lên tiếng: “Các ngươi đừng nháo, Lam tần bị bệnh, Trường Bình muốn đi khám cho nàng, quay về mới cùng chơi với các ngươi.”

“Chúng ta cùng đi xem.”

An Nhạc nói, công chúa Chiêu Dương gật đầu: “Chờ kiểm tra cho nàng kia xong, Trường Bình sẽ dạy chúng ta luyện kiếm.”

Vân Nhiễm cười tiếp lời: “Được, chúng ta cùng đi nhìn xem Lam tần thế nào?”

Đoàn người vừa đi vừa nói thẳng tới điện của Lam tần.

Trong điện của Lam tần, có người đang nói chuyện, thái giám thét chói tai: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Tiếng nói chuyện trong điện dừng lại, hoàng hậu dẫn Vân Nhiễm cùng đám người An Nhạc tiến vào. Nhìn thấy vài nữ nhân, có Lam tần, có Uyển tần. Còn có hai nữ nhân hoàng thượng mới nạp chưa sủng hạnh, Hạ Tuyết Dĩnh cũng ở đây, vừa thấy Vân Nhiễm tới đã chạy ra đón: “Nhiễm Nhi, ngươi mau xem cho Tiểu Lăng, nàng vẫn sốt cao không giảm, ngự y cũng bó tay.”

Vân Nhiễm gật đầu, vài phi tần đang ngồi trong điện cũng đứng dậy hành lễ với hoàng hậu.

“Thiếp thân gặp qua hoàng hậu.”

Hoàng hậu gật đầu, cười ôn hòa: “Các ngươi đến thăm Lam tần, thật không tệ, tỷ muội nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng cố gắng, sớm ngày giúp hoàng thượng sinh hoàng tử.”

“Ân, hoàng hậu nương nương.”

Vân Nhiễm không để ý tới người khác, nhanh chóng tiến vào tẩm cung của Lam Tiểu Lăng, hai má nàng ta đỏ rực, không có sức sống, vẻ mặt không tốt lắm. nhìn thấy Vân Nhiễm, khẽ cười, nhưng không thể động đậy. Vân Nhiễm ngăn nàng lại: “Ngươi đừng động.”

Tay nàng vừa chạm vào người Lam Tiểu Lăng, liền cảm giác như bốc cháy, thật sự rất nóng.

Vân Nhiễm bắt mạch cho nàng ta, hoàng hậu dẫn người đứng chờ cách đó không xa, lẳng lặng nhìn.

Trong điện im lặng không tiếng động, người người nhìn Vân Nhiễm.

Có người nhìn thấy nàng xuất sắc như vậy, trong lòng ghen tị không thôi. Hoàng thượng cố tình muốn cưới nữ nhân này tiến cung. Nếu nàng ta tiến cung ít nhất cũng được một trong tứ phi, đáng tiếc người ta không nghĩ tiến cung. Người ta muốn gả cho Yến quận vương, người kia cũng là rồng phượng trong biển người, mắt cao hơn đầu, rất ít có nữ tử lọt được vào mắt, không ngờ lại thích nữ nhân này.

Mệnh nữ nhân này thật tốt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vân Nhiễm đã bắt mạch xong, cẩn thận quan sát lưỡi cùng sắc mặt nàng ta.

Lam Tiểu Lăng thở hổn hển: “Nhiễm Nhi, có phải ta không cứu được không.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn.”

Nói xong nàng nhìn hoàng thượng nương nương: “Lam tần chắc ăn nhầm gì đó, hai thứ tương khắc, cho nên mới khiến nàng ta sốt cao không giảm, hoàng hậu kiểm tra một chút, xem hôm nay Lam tần nương nương ăn gì.”

Sắc mặt hoàng hậu tối lại, nhanh chóng lên tiếng: “Ngươi nói là có người hạ độc Lam tần.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Chưa chắc, nếu người đó không biết các món ăn kị nhau, không có ý hãm hại.”

“Được, bản cung để cho người ta thăm dò.”

Hoàng hậu truyền gọi công công bên người, điều tra thức ăn của Lam tần.

Mọi người ở trong điện chờ đợi, nhất thời không ai nói gì. Sắc mặt phi tần trong cung đều khó coi, sợ việc này liên lụy đến mình. Trong lòng hối hận không thôi vì hôm nay đến thăm Lam Tiểu Lăng. Nếu việc này rơi xuống đầu, chẳng phải sẽ gặp xui xẻo sao, càng nghĩ càng sợ.

Hạ Tuyết Dĩnh lo lắng nhìn Lam Tiểu Lăng trên giường.

Công chúa Chiêu Dương Sở Y Y có chút ngồi không yên, đi tới bên cạnh Vân Nhiễm: “Trường Bình, một lát nữ chúng ta quay lại đi.”

Từ lúc nghe An Nhạc nói kiếm thuật của Vân Nhiễm cao siêu, tiểu công chúa Chiêu Dương một lòng muốn nhìn thấy Vân Nhiễm biểu diễn, cho nên rất sốt ruột.

Hoàng hậu nhanh chóng gọi Chiêu Dương qua, bảo nha đầu ngồi xuống.

“Y Y đừng nóng vội, một lúc là tốt rồi.”

Ngoài điện rất nhanh có thái giám tiến vào, trong ta cầm một danh sách là món ăn hôm nay Lam tần dùng. Vân Nhiễm nhận lấy, xem một chút, sắc mặt hơi tối lại, bẩm báo hoàng hậu: “Quả nhiên là do ăn phải đồ tương khắc khiến toàn thân nàng nóng lên.”

Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi: “Vậy Lam tần có sao không.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Không có gì trở ngại, nương nương yên tâm. Để người ta dùng nước ấm lau người cho Lam tần, sau đó ta châm cứu để giảm nhiệt, cách một giờ làm một lần, sau ba lần sẽ không có chuyện gì.”

Trong điện, mọi người nghe Vân Nhiễm nói xong, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, may mắn không có việc gì, nếu không có người gặp xui xẻo rồi.

Vừa nghe thấy Lam Tiểu Lăng không có chuyện gì, các phi tần đứng dậy cáo từ hoàng hậu.

“Nương nương, chúng ta đi về trước.”

“Về đi.” Hoàng hậu phất tay, vài phi tần lui xuống, Hạ Tuyết Dĩnh cao hứng trấn an Lam Tiểu Lăng: “Tiểu Lăng, ngươi không có chuyện gì, thật sự là quá tốt.”

Lam Tiểu Lăng gật đầu, giãy dụa nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, cảm ơn ngươi.”

Vân Nhiễm lắc đầu, hoàng hậu bên cạnh lạnh lùng ra lệnh: “Đi điều tra chuyện này cho ta, rốt cuộc là người nào cố ý làm, hay là vô tình.”

Thái giám bên người hoàng hậu lĩnh chỉ đi thăm dò, Vân Nhiễm dặn dò cung nữ mang nước ấm vào lau người cho chủ tử nhà mình, còn nàng châm cứu cho Lam Tiểu Lăng.

Hoàng hậu cùng An Nhạc xem Vân Nhiễm bận rộn, liền dẫn theo công chúa Chiêu Dương lui xuông. Bạn nhỏ Sở Y Y bất đắc dĩ phải rời đi.

Cuối cùng trong tẩm cung chỉ còn lại Vân Nhiễm, Hạ Tuyết Dĩnh, cùng Lam Tiểu Lăng.

Vân Nhiễm châm cứu, Hạ Tuyết Dĩnh nói chuyện với nàng Lam Tiểu Lăng.

“Tiểu Lăng, nghe nói ngươi được hoàng thượng sủng hạnh, còn thăng phẩm tần, chúc mừng ngươi.”

Khóe môi Lam Tiểu Lăng cười chua sót, thản nhiên nói: “Sao lại nói vậy, Tuyết Dĩnh, cung điện chính là một nhà giam, may mắn trước đó ngươi không tiến vào. Ta cũng không muốn tiến cung, đáng tiếc ý chí của ta không đủ kiên định, cho nên mới rơi vào trong nhà lao này.”

“Ta cũng không có chỗ tốt để đi?” Hạ Tuyết Dĩnh nghĩ tới Vân Tử Khiếu, ông không thích mình. Mình có chỗ nào không tốt đâu. Chỉ cần nghĩ tới chuyện này nàng lại buồn rầu.

Vân Nhiễm trừng mắt liếc Hạ Tuyết Dĩnh: “Tuyết Dĩnh, ngươi nói đi đâu vậy.”

Bây giờ thân thể Lam Tiểu Lăng không tốt, nàng còn nói mấy câu không dễ nghe, khiến nàng ta phiền lòng, không phải bệnh sẽ nạng thêm sao?

Hạ Tuyết Dĩnh tỉnh lại, lập tức tự trách muốn cắn lưỡi.

“Tiểu Lăng, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nghĩ theo hướng tích cực đi, chờ ngươi mang thai long tử thì tốt rồi.”

Phi tử có hoàng tử làm chỗ dựa, sẽ không khổ sở. Nếu Lam Tiểu Lăng sinh hoàng tử, sau lưng hắn có phủ phụng quốc tướng quân, tất nhiên hoàng thượng sẽ phong nàng vào một trong tứ phi.

Trong lòng Lam Tiểu Lăng chua sót, nắm chặt tay Hạ Tuyết Dĩnh. Trong cung nàng không có bằng hữu, chỉ có Tuyết Dĩnh cùng Vân Nhiễm, nàng thật sự rất sợ mất đi các nàng.

“Tuyết Dĩnh, ngươi nói cả đời chúng ta đều là bằng hữu sao?”

Hạ Tuyết Dĩnh gật đầu, dùng sức nắm tay Lam Tiểu Lăng, trân an nàng: “Tiểu Lăng, ngươi đừng lo lắng, ngươi không có chuyện gì, Nhiễm Nhi sẽ cứu ngươi. Có nàng ở đây, ngươi sẽ không sao.”

Hạ Tuyết Dĩnh thấy Lam Tiểu Lăng bất an, tưởng nàng lo lắng cho chính mình, nên vội vàng an ủi.

Vân Nhiễm thấy tinh thần Lam Tiểu Lăng không tốt, lên tiếng quan tâm: “Tiểu Lăng, nếu ngươi mệt mỏi, liền ngủ một giấc đi, nhiệt độ cơ thể ngươi rất nhanh sẽ giảm xuống không có chuyện gì.”

“Umh, cảm ơn ngươi, Vân Nhiễm.”

Lam Tiểu Lăng suy yếu nhắm mắt lại, trong tẩm cung không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh bận rộn.

Hạ Tuyết Dĩnh chờ một lúc, thấy Lam Tiểu Lăng đã ngủ, liền từ biệt Vân Nhiễm xuất cung. Vân Nhiễm ở lại, tuy rằng nhiệt độ của Lam Tiểu Lăng đã giảm, nhưng vẫn cần châm cứu.

Vân Nhiễm châm cứu lần thứ ba, Lam Tiểu Lăng tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn nhiều.

Lúc này đêm đã khua, Lam Tiểu Lăng giữ Vân Nhiễm ở lại trong cung.

“Nhiễm Nhi, ngươi ở lại với ta đi, ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Lam Tiểu Lăng ôn hòa nói, bây giờ nàng thật dịu dàng không còn tiêu sái phóng khoáng như trước nữa.

Vân Nhiễm nhìn nàng, thấy vẻ mặt cầu khẩn, cuối cùng đồng ý.

“Được.”

Sau khi Vân Nhiễm đồng ý, Lam Tiểu Lăng vui sướng, dặn dò người chuẩn bị chút đồ ăn, chính nàng lôi kéo Vân Nhiễm nói chuyện. Hoàng hậu phái thái giám tới hỏi, đêm nay có muốn hoàng hậu sắp xếp chỗ ở hay là ở cùng với Lam tần.

Lam Tiểu Lăng phất tay để cho thái giám bẩm báo hoàng hậu, đem nay quận chúa Trường Bình ở lại cùng nàng.

Trong tẩm cung, các cung nữ nối đuôi nhau dâng lên thức ăn tinh xảo, Lam Tiểu Lăng đứng dậy cùng dùng bữa với Vân Nhiễm. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy rằng mới có mấy tháng, mình vẫn như cũ, nhưng Lam Tiểu Lăng đã không còn như trước.

“Nhiễm Nhi, ta nghe nói Yến quận vương với ngươi yêu nhau.”

Vân Nhiễm gật đầu, vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, ta thích hắn, hắn cũng thích ta, chúng ta không phải khanh không cưới, không phải quân không lấy chồng.”

Ánh mắt Lam Tiểu Lăng hơi tối lại, tay cầm đũa có chút run rẩy, nàng dùng toàn lực mới có thể cầm chắc, giống như lơ đãng hỏi: “Nhiễm Nhi, hình như hoàng thượng cố ý muốn ngươi tiến cung?”

Vân Nhiễm ngẩng đầu, cười châm chọc: “Trong cung còn thiếu nữ nhân sao? Một đám đông nữ nhân tranh giành một nam nhân, ta không muốn.”

Một con ngựa đực khiến cho người ta ghê tởm, lại còn muốn nàng tiến cung làm phi, thật xin lỗi, nàng không tiếc.

Ánh mắt Lam Tiểu Lăng càng tối, giọng thê lương: “Ngươi không giống nữ nhân khác, hoàng thượng đối với ngươi khác biệt.”

“Có gì khác nhau, không phải thấy năng lực của ta tốt, lại là hoa vương sao sao. Cái đó gọi là yêu sao, chính xác là thói hư tật xấu của nam nhân, ta không thấy đây là chuyện đáng để vui mừng.”

Vân Nhiễm nói xong nhìn Lam Tiểu Lăng: “Chúng ta đừng nói đến hoàng thượng nữ, nói xong không còn tâm trạng để ăn cơm.”

Lam Tiểu Lăng nở nụ cười: “Được, không nói, ngươi không muốn tiến cung thì đừng vào, chúng ta nói chuyện của ngươi, ngươi định gả cho Yến quận vương sao? Ta nhớ rõ trước đó hắn từ hôn…”

Lam Tiểu Lăng đang nói, Vân Nhiễm đang ngồi bên cạnh bỗng nhưng nói: “Thật buồn ngủ.”

Nói xong nàng nằm sấp lên mặt bàn, hai nhà hoàn Dữu Tử cùng Sơn Trà ở phía sau cũng há miệng ngáp, mơ màng đổ sập xuống.

Vài cung nữ tiến vào tẩm cung, đều là tâm phúc của Lam Tiểu Lăng, nhanh chóng cung kính hành lễ: “Nương nương.”

Lam Tiểu Lăng không nhìn bất cứ kẻ nào, ngồi bên cạnh Vân Nhiễm, vuốt ve hai má nàng: “Nhiễm Nhi, thật xin lôi, ta bị ép buộc, hoàng thượng hắn? Ngươi chắc chắn sữ hận ta, nhưng ta đã không có đường lui, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.”

Lam Tiểu Lăng nói xong nhìn cung nữ trong điện: “Đưa quận chúa lên giường của ta.”

“Ân, nương nương.”

Hai cung nữ đi tới, nhanh nhẹn đưa Vân Nhiễm lên giường lớn trong tẩm cung. Hai cung nữ khác nâng Sơn Trà cùng Dữu Tử chuẩn bị đưa ra ngoài.

“Các ngươi cẩn thận một chút, đừng để cho người ẩn trong tối phát hiện.”

Lam Tiểu Lăng biết Vân Nhiễm có ám vệ âm thầm bảo vệ nàng, nếu để bị phát hiện chuyện này sẽ thất bại.

Hai cung nữ cung kính đáp lời, nhanh chóng dẫn người lui ra ngoài nghỉ ngơi.

Lam Tiểu Lăng sai người dọn dẹp đồ ăn, trong tẩm cung chỉ còn nàng cùng Vân Nhiễm. Nàng đứng trước giường nhìn Vân Nhiễm, đau lòng nói: “Nhiễm Nhi, ngươi đừng hận ta, trăm ngàn lần đừng hận ta, ngươi tiến cung hoàng thượng sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nói xong nàng rời đi, nhưng thân hình cứng đờ, không thể động đậy. Lam Tiểu Lăng kinh hãi muốn quay đầu, đáng tiếc không thể cử động. Trên giường vang lên tiếng bước chân xuống giường. Ánh mắt Vân Nhiễm u ám không chớp mắt, nhìn chằm chằm Lam Tiểu Lăng, cười trào phúng.

“Không ngờ, ngươi lại đối xử với ta như vậy, vừa rồi ngươi sốt cao không giảm, cũng do chính mình tự động tay chân đi.”

“Nhiễm Nhi, ngươi không sao.”

Lam Tiểu Lăng vừa nói xong, Vân Nhiễm quát lạnh: “Im miệng, từ nay về sau không cần gọi ta Nhiễm Nhi, ngươi không xứng. Ngươi không phải bằng hữu của ta, hiểu chưa? Lúc ngươi nói chuyện với Hạ Tuyết Dĩnh, ta đã phát hiện ra có chỗ khác thường, nhưng vẫn ảo tưởng, hi vọng ngươi không xuống ta với ta, nhưng cuối cùng ngươi vẫn ra tay, lúc ngươi hành động, tình bằng hữu của chúng ta cũng chấm dứt.”

Vân Nhiễm nói xong, Lam Tiểu Lăng thống khổ lên tiếng: “Nhiễm Nhi, là hoàng thượng muốn cưới ngươi, ngươi hả cho hoàng thượng đi. Người sẽ phong ngươi làm phi, làm phi tử của hoàng đế không tốt sao, về sau chúng ta có thể trở thành tỷ muội vĩnh viễn.”

Lam Tiểu Lăng vừa nói xong, Vân Nhiễm còn chưa kịp trả lời, bên ngoài tẩm cung đã có một bóng người như u linh nhẹ nhàng tiến vào. Trong phòng tràn ngập một mùi thơm mát, Vân Nhiễm đã biết người tới là ai, nên không nói gì. Người kia đưa tay bóp cổ Lam Tiểu Lăng.

Nàng ta kinh hãi nhìn qua, thấy dưới ngọn đèn mờ nhạt, Yến quận vương áo trắng như trích tiến, sắc mặt âm trầm, ánh mắt đỏ rực hung hăng nhìn chằm chằm mình. Lực đạo trên tay không giảm. Nháy mắt mặt Lam Tiểu Lăng tím tái, thống khổ thở hổn hển, không nói được câu nào.

Chết thì chết, cũng coi như một sự giải thoát, từ lúc nàng tiến cung sống không tốt. Có khi chết lại hay.

Nhưng Vân Nhiễm ngăn cản Yến Kỳ: “Đừng giết nàng, đêm nay có rất nhiều người đều thấy ta ở cùng với nàng, nếu nàng ta chết, ta khó thoát khỏi trách nhiệm.”

Vân Nhiễm nói xong, Yến Kỳ buông lỏng tay, ngoan lệ nói: “Tiện nhân, ngươi chờ đó cho bản quận vương.”

Lam Tiểu Lăng há mồm thở phì phò, tuy rằng nàng muốn chết, nhưng lúc sắp chết mới phát hiện, nàng rất sợ chết.

“Ta?” Lam Tiểu Lăng hít thở không khí, còn muốn giải thích, nhưng biết mình nói gì cũng vô ích, xoay người muốn gọi người bên ngoài tẩm cung. “Tới.”

Nàng ta còn chưa phát ra tiếng, Vân Nhiễm đã điểm huyệt. Lam Tiểu Lăng nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt cầu xin. Vân Nhiễm không để ý tới nàng, hai người đã thành kẻ xa lạ, chỉ sợ sau này sẽ thành kẻ địch.

Vân Nhiễm điểm huyệt ném Lam Tiểu Lăng lên giường, buông màn sa xuống, kéo Yến Kỳ rời khỏi tẩm cung.

“Đi, hai người lắc mình như u linh rời khỏi tẩm cung. Lam Tiểu Lăng nằm trên giường lớn, đau khổ rơi nước mắt, chẳng những nàng mất đi bằng hữu như Vân Nhiễm. Còn gặp phải sự tra tấn của hoàng thượng, hắn thật sự là một ác quỷ.

Đêm khúa, một bóng người dưới trăng, yên tặng tiến vào tẩm cung của Lam Tiểu Lăng. Ánh mắt lóe sáng, khóe môi cười đắc ý. Vân Nhiễm không phải từ chối tiến cung sao. Qua đêm nay trẫm muốn xem ngươi làm thế nào để không phải tiến cung.

Người tiến vào tẩm cung của Lam Tiểu Lăng chính là Sở Dật Kỳ. Hắn đi vào giường lớn, thấy một bóng người nằm trên giường, trong lòng cao hứng, nhanh chóng cởi quần áo leo lên giường. Nhưng một lúc sau Sở Dật Kỳ cảm thấy có chỗ không đúng, nhanh chóng vung tay thắp nến trong tẩm cung.

Trên giường đâu phải Vân Nhiễm là Lam Tiểu Lăng. Sắc mặt Sở Dật Kỳ âm trầm, lúc này huyệt đạo trên người Lam Tiểu Lăng đã được giải, nàng ta đau đớn giãy dụa quỳ xuống: “Hoàng thượng, thiếp thân đáng chết, không hoàn thành được sứ mệnh.”

Sở Dật Kỳ không nói tiếng nào, quanh thân tràn ngập hơi thở thô bạo, hung ác lườm Lam Tiểu Lăng: “Quận chúa Trường Bình đâu.”

“Ta bị nàng phát hiện, nàng điểm huyệt ta rời đi rồi.”

“Đi rồi, khốn khiếp.” Hoàng đế cười âm lãnh, bóp cằm Lam Tiểu Lăng âm ngoan nói: “Là ngươi chưa tận tâm giúp trẫm, có phải trong lòng ghen tị, không muốn để cho nàng ta tiến cung.”

Lam Tiểu Lăng rơi lệ, liều mạng lắc đầu: “Hoàng thượng, thiếp thân không có, thiếp thân tận tâm giúp đỡ hoàng thượng, nhưng quận chúa Trường Bình quá thông minh.”

“Nàng rất thông minh, nếu không sao trẫm lại muốn cưới?” Sở Dật Kỳ lạnh lẽo nói, ý cười lạnh như băng. Lam Tiểu Lăng thấy hoàng thượng tiến lại, đau khổ cầu xin, nhưng càng kích thích thần kinh Sở Dật Kỳ.

Lam Tiểu Lăng cảm thấy sống không bằng chết. Hoàng đế cuồng ngược đãi, mỗi lần hắn làm chuyện này đều không biết kiềm chết, nàng cầu xin càng kích thích hắn, khiến hắn điên cuồng.

Bây giờ nàng rất sợ hắn tới đây qua đêm. Nhưng càng sợ hãi hắn càng đến nhiều, lần trước hắn đưa ra kế để triệu Vân Nhiễm vào cung, sau đó âm thầm ra tay với Vân Nhiễm khiến nàng hôn mê, gạo nấu thành cơm, dù Vân Nhiễm có không muốn tiến cung cũng không có cách.

Nhưng không ngờ Vân Nhiễm phát hiện, Lam Tiểu Lăng tuyệt vọng, Vân Nhiễm vì sao không muốn tiến cung, nếu nàng vào cung hoàng thượng sẽ không đến tẩm cung của mình.

Vân Nhiễm, vì sao ngươi không muốn tiến cung.

Dưới bóng đêm, Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ dùng khinh công rời khỏi hoàng cung. Sắc mặt Yến Kỳ âm lãnh đáng sợ, quanh thân tràn ngập sát khí, bàn tay nắm chặt lại, hơi thở lạnh bạc. Không ngờ hoàng thượng lại dùng thủ đoạn như vậy, để cho Lam Tiểu Lăng dụ Vân Nhiễm vào cung lên giường của hắn, nam nhân chết tiệt này.

Yến Kỳ vừa nghĩ đến điều này, liền sợ hãi không thôi, xoay người ôm chặt Vân Nhiễm vào trong ngực, hai người giảm tốc đọ, hạ xuống một góc yên tĩnh sáng sủa trong cung.

Vân Nhiễm không nói gì nằm yên trong lòng Yến Kỳ, nàng có thể cảm nhận được bất an của hắn, khẽ đưa tay vỗ vỗ.

“Chàng đừng lo lắng, ta không có việc gì.”

“Nếu có gì ngoài ý muốn thì sao, vừa nghĩ đến điều này, ta thật sợ hãi. Nhiễm Nhi, hay là chúng ta rời khỏi kinh thành, rời khỏi nơi này tìm một nơi không có người sống qua ngày.”

Yến Kỳ đột nhiên lên tiếng, Vân Nhiễm cười chê trách: “Chàng đừng có ý nghĩ kì lạ như vậy, chàng đã quên sau lưng ta còn có phủ Vân vương, chàng còn có phủ Yến vương. Nếu chúng ta buông bỏ tất cả, như vậy hai đại phủ sẽ gặp chuyện không may.”

Yến Kỳ không hé răng, giọng hắn thô trầm: “Tên hoàng đế chết tiệt, ta thật muốn đá hắn xuống dưới, nhưng đuổi hắn rồi ai ngồi lên ngai vàng đây.”

Định vương không phải người tốt, Tiêu Diêu vương là người hiền lành yếu đuối, không thể làm hoàng đế. Nói tới nói lui, không ai có thể đảm đương ngôi vị hoàng đế.

Vì nguyên nhân này, Sở Dật Kỳ mới có thể ngồi vững trên ngai vàng.

“Chàng đừng sốt ruột, sẽ có cách thôi.”

Vân Nhiễm trấn an Yến Kỳ, nếu Sở Dật Kỳ xảy ra chuyện gì. Đại Tuyên nhất định sẽ loạn, Đông Viêm cùng Tây Tuyêt sẽ thừa cơ làm loạn, như vậy thiên hạ tất loạn, khổ nhất là dân chúng.

Yến Kỳ cũng hiểu điều này, cho nên dù giận cũng không có cách gì.

“Nhiễm Nhi, về sau ta sẽ đi theo nàng.”

Vân Nhiễm vừa nghe hắn nói, không nhịn được chau mày: “Chàng thân là Yến quận vương Đại Tuyên, công việc bận rộn, đi theo ta làm gì.”

“Ta lo lắng cho nàng.”

Yến Kỳ rất lo lắng, nghĩ tới chuyện đêm nay, hắn lo đủ loại.

Vân Nhiễm cảm nhận được lo lắng của hắn, không phản đối: “Được, tùy chàng.”

Tuy rằng Vân Nhiễm đáp ứng rồi, nhưng Yến Kỳ nghĩ đến những chuyện Sở Dật Kỳ đã làm. Sắc mặt rất khó coi, ánh mắt lạnh lẽo tóe lửa, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý. Tuy rằng không thể phế Sở Dật Kỳ, nhưng có thể khiến hắn sống không bằng chết, Yến Kỳ cười rộ lên.

“Nhiễm Nhi, nàng có loại thuốc nào có thể khiến nam nhân không động được, ta muốn Sở Dật Kỳ sống không bằng chết.”

Hậu cung như mây, hoàng đế lại không dùng được, hoàng thượng còn chưa có hoàng tử. Đây chính là nhược điểm trí mạng của hắn, Yến Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này có thể làm.

Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, khóe môi cười yếu ớt: “Trong tay ta tạm thời không có loại thuốc này, nhưng có thể chế. Quay về sẽ phái người đưa cho chàng.” Yến Kỳ gật đầu, đang muốn nói chuyện, chỗ tối đột nhiên vang lên tiếng động. Hai người giật mình nhìn qua, liền thấy dưới gốc cây có một người đang té ngã trên mặt đất không nhúc nhích. Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi qua thăm dò, phát hiện một hắc y nhân đang ngất xỉu.

Vân Nhiễm vừa liếc mắt đã nhận ra người này là Chương Lâm trong cung hoàng hậu, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Kỳ, sắc mặt hắn lãnh liệt muốn dục người bắt Chương Lâm lại. Một tên thái giám, bị trọng thương, chắc chắn là đã làm chuyện gì sai trái, về lí phải bắt về thẩm vấn, có điều Vân Nhiễm lại ngăn hắn lại.

“Đừng, trước nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, rồi nói sau.

Dứt lời, trong màn đêm mơ hồ có tiếng kêu: “Bắt thích khác, có người ám sát hoàng thượng, nhanh, mau tìm thích khách.”

Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn Chương Lâm, thích khách? Chẳng lẽ Chương Lâm là thích khách ám sát hoàng thượng, vì sao hắn muốn ám sát hoàng thượng, còn bị trọng thương.

Lúc này Chương Lâm đã tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ, hắn giãy dụa muốn đứng dậy. Vân Nhiễm muốn dìu hắn, Yến Kỳ lại ngăn nàng lại, trầm giọng quát hỏi Chương Lâm: “Ngươi là thích khách ám sát hoàng thượng.”

Chương Lâm cười lạnh lùng: “Ngươi muốn bắt ta đi tranh công sao, cứ việc ra tay.”

Vân Nhiễm vừa nghe đã hiểu, Chương Lâm thật sự đi ám sát hoàng thượng, hơn nữa hắn tiến cung làm thái giám chính là vì giết hoàng thượng.

Đây là vì sao?

“Chương Lâm, vì sao ngươi muốn ám sát hoàng đế?”

“Ta có thù oán với hắn,” Chương Lâm hừ lạnh, cắn răng kiên trì. Vân Nhiễm không tiếp tục hỏi, kéo hắn qua kiểm tra vết thương trên người: “Ngươi bị thương rất nặng, nếu không cứu, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.”

Chương Lâm cắn răng: “Ta không sao, các ngươi đừng trách ta, bắt ta đến giám sát ti đi.”

Sắc mặt Vân Nhiễm u ám, ác độc nhìn Chương Lâm: “Ngươi nói dễ nghe nhỉ, đây là chuyện của mình ngươi sao, nếu bắt ngươi đến giám sát ti, ngoại trừ ngươi xui xẻo còn có hoàng hậu.”

Vân Nhiễm hừ lạnh nhìn qua, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng nhìn Yến Kỳ: “Không tốt, chỉ sợ hoàng hậu sẽ gặp nguy hiểm, trong cung có thích khách, thị vệ sẽ điều tra khắp nơi, nếu phát hiện ra không thấy Chương Lâm, hoàng hậu sẽ gặp phiền toái.”

/242

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status