Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 236 - Đại Tuyên Nội Loạn​

/242


Mắt thấy bọn họ sắp thoát khỏi Hàn Ngọc trì, Cơ Kình Thiên cùng Tống Trình xoay người như gió lốc, phi từ trên lan can xuống, ánh mắt tràn đầy thị huyết, đưa mắt nhìn nhau cùng gật đầu, hôm nay bọn họ phải dùng toàn lực giết chết Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.

Nếu để hai người kia chạy, sau này người chết có thể là bọn họ.

Cơ Kình Thiên cùng Tống Trình cùng lao xuống, vung tay lên, đám người mau chóng rút lui, mỗi người đứng một vị trí, hình thành kim sát trận, trận pháp này rất bá đạo, Cơ Kình Thiên cùng Tống Trình hợp lực thành mắt trận.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm kèm theo hai mươi thuộc hạ đều bị vây trong trận, hai người đưa lưng vào nhau, Trực Nhật dựa vào Phá Nguyệt trừng trừng nhìn đám người xung quanh, đột nhiên phía đầu trận có vô số người xông tới, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm bùng nội lực phản công, những người đó lại nhanh chóng rút lui, hai người lui về, bọn họ lại tấn công.

Kim sát trận thiên về luân phiên chiến, dù võ công lợi hại tới đâu cũng có lúc mệt mỏi, khi đó chỉ còn đường chôn thây trong kim sát trận, bọn họ muốn tiêu hao sức lực của Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt khó coi, như hai con thú chiến bị vây trong trận.

Sở Vận Ninh đứng trên lan can cười lạnh nhìn bọn họ, Yến Kỳ, Vân Nhiễm, để xem hôm nay các ngươi chạy kiểu gì.

Thuộc hạ của hai người sau vài lần giao chiến đã bắt đầu toát mồ hôi, Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm, Phá Nguyệt: “Cứ tiêu hao như vậy, chúng ta sẽ chết, bốn người chúng ta liên thủ phá đầu trận, đột phá lao ra ngoài. “

“Ân!” Trực Nhật cùng Phá Nguyệt gật đầu, bốn người cùng ngưng tụ nội lưc, tập kích về phía đầu trận. “Ầm!” Một tiếng nổ vang, Cơ Kình Thiên có chút không chịu được, máu vọt lên đỉnh đầu, cả người lung lay, đám người Vân Nhiễm không trì hoãn nhanh chóng lao ra ngoài, Tống Trình vung tay lên trận pháp biến hóa, vô số chưởng pháp liên tục tập kích về phía Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Yến Kỳ sợ Vân Nhiễm bị thương, nên toàn lực đánh trả, không chưởng đối chưởng, hắn bị đánh bay ra ngoài, miệng trào máu, rơi xuống dưới.

Vân Nhiễm biến sắc mặt, hét lên tê tâm liệt phế: “Yến Kỳ.’

Nàng phi người qua ôm lấy hắn, ra lệnh cho Trực Nhật cùng Phá Nguyệt: “Đi nhanh.’

Bốn người nhanh chóng thoát khỏi Hàn Ngọc trì.

Cơ Kình Thiên cùng Tống Trình ở phía sau hét lên: “Đuổi theo, hắn bị thương không chạy được xa, giết chết bọn họ.”

Đám người trong kim sát trận bắt đầu lao ra ngoài, chỉ thấy vài bóng người chạy về phía cửa thánh cung, đáng tiếc Vân Nhiễm ôm theo một người, nên tốc độ chậm lại, bị Cơ Kình Thiên cùng Tống Trình đuổi kịp, kim sát trận lại xuất hiện, lúc này Yến Kỳ bị thương, mình Vân Nhiễm không thể chống lại uy lực của trận pháp.

Rất nhanh nàng đã bị thương vây trong trận, Cơ Kình Thiên đột nhiên hét lên: “Vân Nhiễm, bây giờ nàng còn một cơ hội, có muốn đi theo ta không, ta có thể dẫn nàng đi.”

“Nằm mơ đi!.”

Vân Nhiễm quát lạnh, Tống Trình không cho Cơ Kình Thiên cơ hội nói chuyện vung tay lên phát chưởng tập kích Vân Nhiễm, nàng không chịu nổi một chưởng của hắn ta, trào máu, mặt tái nhợt như giấy.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt kêu thảm thiết: “Chủ tử.”

Yến Kỳ thì thào: “Nhiễm Nhi.”

Vân Nhiễm lạnh giọng: “Xem ra hôm nay chúng ta phải chết, là do tiện nhân kia.”

Tống Trình quát lạnh: “Bây giờ các ngươi mới biết đã muộn, để bổn minh chủ tiễn các ngươi về Tây Thiên.”

Dứt lời, hắn cùng tất cả các thuộc hạ cùng phát công đánh về phía Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, nội lực như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn tập kích về phía bọn họ, hai người cũng dốc toàn bộ nội lực phản công, tiếng nổ long trời, đám người trước đó bị thương nặng lập tức tan xác thành nhiều mảnh. Đám thuộc hạ của Yến Kỳ thất thanh hét lên: “Chủ tử.”

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, mặc cho đám người trong kim sát trận oanh tạc.

Tất cả hai mươi người đều chôn xác trong kim sát trận, không một ai sống xót.

Cơ Kình Thiên hoảng hốt, dường như vẫn còn thấy ánh mắt lạnh lùng quyến rũ của nữ tử xinh đẹp kia, nàng chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, nhưng lại cứu hắn, bây giờ nàng đã chết, vì sao hắn cảm thấy khó chịu như vậy, tới mức không thở nổi.

Cơ Kình Thiên xoay người đi luôn, Tống Trình lắc đầu nhìn theo bóng lưng hắn, vì một nữ nhân, đáng giá sao?

Tống Trình vung tay lên dẫn theo thuộc hạ quay lại Hàn Ngọc trì, ôm quyền nói chuyện với Sở Vận Ninh: “Lần này diệt trừ được Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, tất cả phải cảm ơn thánh nữ đã ra tay tương trợ.”

Sở Vận Ninh cười khẽ: “Đâu có, Tống minh chủ có thể đi rồi, phải rồi, ngài sẽ không giết bản cung diệt khẩu chứ. Nếu vậy bản cung khuyên không nên, bởi vì trước đó ta đã phái thuộc hạ đi ra ngoài, vạn nhất bản cung gặp chuyện, bí mật của Tống gia cùng Tiêu Diêu vương sẽ bị lộ ra ngoài, ngược lại Tống minh chủ không làm khó ta, bản cung có thể cam đoan cả đời ở Nam Ly không về Đại Tuyên.”

Tống Trình thật sự muốn giết Sở Vận Ninh, không ngờ lại bị nữ nhân này nhìn thấu, đành phải ôm quyền cười: “Thánh nữ suy nghĩ nhiều, sao bổn minh chủ có thể giết thánh nữ.”

“Vậy là tốt rồi, Tống minh chủ có thể rời khỏi đây, nếu để cho người khác phát hiện nơi này có người lạ, sẽ gặp phiền phức.”

“Chúc Tiêu Diêu vương có thể nhanh chóng đi lên ngôi vị hoàng đế.”

“Tạ thánh nữ cát ngôn,” Tống Trình xoay người dẫn vài tên thuộc hạ đi khỏi.

Khắp thánh cung la liệt xác người, máu chảy thành sông.

Tần Lưu Phong bị ngâm trong Hàn Ngọc trì đã ngất đi, hắn vốn bị thương, sức lực yếu ớt, lại bị Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đả kích không chịu nổi nhanh chóng ngất đi.

Triệu Nguyệt nhanh chóng nhìn Sở Vận Ninh: “Thánh nữ, không phải người nói, chỉ cần ta làm việc giúp người, người sẽ thả sư huynh sao?”

Sở Vận Ninh ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyệt, cười âm trầm nói: “Đương nhiên ta có thể thả hắn đi, nhưng phải xem hắn có thức thời hay không, nếu không ta đành phải giết hắn.”

Dứt lời, Tần Lưu Phong đúng lúc tỉnh lại, hắn trợn mắt chửi mắng Triệu Nguyệt.

“Triệu Nguyệt, tiện nhân nhà ngươi, dám liên thủ với ả tiện nhân hại tiểu sư muội, sư phụ ở dưới suối vàng có linh thiêng, nhất định không tha cho ngươi.”

Sở Vận Ninh cười ha hả nhìn Triệu Nguyệt: “Hắn hận ngươi như vậy, ngươi còn muốn cứu hắn sao? Chi bằng giết hắn, ngươi ở lại giúp ta, chúng ta làm bằng hữu có được không?”

Triệu Nguyệt đang muốn trả lời, Tần Lưu Phong lại mắng: “Triệu Nguyệt, ta không cần người cầu xin, bản vương không tiếc, có tin nếu ta thoát được nơi này, người đầu tiên ta giết chính là ngươi.’

Sở Vận Ninh tặc lưỡi, nhanh chóng nhìn Tần Lưu Phong: “Bây giờ bản cung cho ngươi một cơ hội hợp tác, hai chúng ta liên thủ, ta giúp ngươi đoạt ngôi vị hoàng đế, ngươi giúp ta giữ vững ngôi vị thánh nữ, chúng ta chia đều giang sơn Nam Ly, không biết ngươi có đồng ý không?”

Sở Vận Ninh vừa nói xong, Triệu Nguyệt đã hô lên: “Sư huynh, người mau đồng ý với thánh nữ đi, đây là cơ hội tốt, huynh có thể thoát khỏi Hàn Ngọc trì.”

Tần Lưu Phong tức giận mắng: “Ta tình nguyệt chết trong Hàn Ngọc trì cũng không sống chung với ả tiện nhân nỳ, nếu ta thoát khỏi nơi này nhất định giết hết các ngươi không tha một ai.”

Sở Vận Ninh biến sắc mặt, nhân cách ả vốn đã vặn vẹo, vừa nghe thấy Tần Lưu Phong nói vậy, liền điên cuồng rút trường kiếm, lao về phía hắn: “Ngươi muốn chết đúng không? Bản cung thành toàn cho ngươi?”

Kiếm của Sở Vận Ninh còn chưa chạm vào người hắn, đã có một thanh kiếm kề vào cổ ả, một giọng nói lạnh băng vang lên: “Ngươi thử động một chút xem, kiếm của ta nhanh hay của ngươi nhanh.”

Sở Vận Ninh vừa nghe thấy giọng nói, sắc mặt đột biến, trợn to mắt không thể tin nổi, từ từ quay đầu lại, cả người lạnh băng, chân tay run rẩy, trường kiếm rơi xuống, không phải bọn họ đã chết rồi sao?

“Các ngươi là ngươi hay là quỷ.”

Khuôn mặt Sở Vận Ninh dữ tợn, ánh mắt khủng hoảng bất an, không thể tin nổi, chẳng phải bọn họ đã chết rồi sao? Chính mắt ả nhìn thấy vợ chồng bọn họ chết trong kim sát trận, sao có thể không hao tổn gì đứng ở đây.”

Sợ hãi qua đi, Sở Vận Ninh đột nhiên trào dâng hận ý, mặt của ả, giọng nói của ả, chân tay của ả đều do ác ma này hủy diệt, ả nhìn thấy hắn, ngoại trừ hận còn có sợ hãi.

“Các ngươi chưa chết, sao có thể như vậy.”

Sở Vận Ninh khó có thể tin, Tần Lưu Phong lại sung sướng cười rộ lên: “Tiểu sư muội, muội không chết?”

Vân Nhiễm lắc đầu, cho hắn một ánh mắt trấn an, nàng ngẩng đầu nhìn Sở Vận Ninh khẽ cười: “Các ngươi biết dùng kế, chẳng lẽ chúng ta không biết tương kế tựu kế? Ngươi xem bây giờ Tống Trình cho rằng chúng ta đã chết, cấp tốc chạy về Đại Tuyên, ngươi nghĩ xem hắn sẽ làm gì, đẩy Tiêu Diêu vương lên đăng cơ, đáng tiếc chúng ta lại không chết.”

Vân Nhiễm cười lạnh, Sở Vận Ninh lập tức hiểu vì sao bọn họ muốn kế trong kế, hóa ra mục đích chính là đẩy Tống gia lộ ra chứng cứ, sau đó thu thập cả đám, thủ đoạn cao tay.

Sở Vận Ninh vừa nảy lên ý tưởng, liền xoay đầu nhìn về phía Triệu Nguyệt, tiện nhân này.

Nhất định là do ả tiết lộ kế hoạch, nên hai người kia mới tương kế tựu kế, chỉ là ả không rõ, chính mình tận mắt nhìn thấy hai người đã chết, bọn họ làm thế nào thoát được.

Sở Vận Ninh cắn răng, ngoan cường hỏi: “Rõ ràng các ngươi đã chết trong kim sát trận, sao có thể bình an đứng đây?”

Vân Nhiễm tiếp lời: “Thấy ngươi ngạc nhiên như vậy, bản cung cũng vui lòng nói cho ngươi. Đêm nay trước khi tới chúng ta đã chuẩn bị sẵn kế hoạch, muốn dùng người đóng giả đế hậu, vì để các ngươi tin tưởng, chúng ta bị thương trong kim sát trận liều mình xông ra ngoài. Thực tế sau khi thoát khỏi Hàn Ngọc trì bên ngoài đã có người đóng giả chúng ta lộ ra dấu vết thu hút sự chú ý của của các ngươi, những người chết trong trận là thế thân của bọn ta.”

Những người đó là thuộc hạ của Yến Kỳ, chỉ cần nghĩ tới cảnh bọn họ vĩ nghĩa quên thân, giúp hoàng đế hoàn thành đại nghiệp, Vân Nhiễm liền cảm thấy nặng nề, trường kiếm khẽ lướt qua cổ Sở Vận Ninh, máu bắn ra, nàng muốn giết chết tiện nhân này, báo thù cho bốn mươi thuộc hạ đã chết.

“Sở Vận Ninh, không ngờ ngươi có thể sống lại, nhưng lại không biết quý trọng, ngang nhiên tìm chúng ta gây chuyện, ngươi tưởng rằng các ngươi có thể giết được chúng ta sao, quá ngây thơ rồi.”

Sở Vận Ninh biết hôm nay mình chết chắc, rơi vào trong tay bọn họ ả còn đường sống sao? Nghĩ vậy, ả hung hăng nhìn Yến Kỳ hung ác nói: “Ta hận, hắn hủy diệt ta, chẳng những hủy mặt của ta, độc câm ta, còn đánh gãy tay chân của ta, ngươi có biết không, vì chữa trị ta dùng độc nuôi người, đau đớn sống không bằng chết, nhưng chỉ cần nghĩ có thể báo thù ta liền nhịn.”

Nam Ly có môt loại độc, dùng xác người để nuôi, có khả năng chữa trị kinh mạch, nhưng đau đớn sống không bằng chết, rất nhiều người chịu không nổi tình nguyện chết, nếu không phải trong lòng có hận ý mãnh liệt, Sở Vận Ninh cũng không chống cự được.

Vốn nghĩ có thể giết chết Vân Nhiễm cũng Yến Kỳ, không ngờ kết của kẻ bại vẫn là ả.

Sở Vận Ninh cười thê thảm, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn ả, không có nửa điểm thương hại, nữ nhân này đánh chết không chừa, nếu không diệt ả, sau này ả vẫn tiếp tục vươn móng vuốt về phía bọn họ, nên lúc này ả chắc chắn phải chết.

Sở Vận Ninh cười ha hả, đột nhiên cầm trường kiếm lao thẳng về phía Tần Lưu Phong trong Hàn Ngọc trì.

Nàng phải chết đúng không? Tốt, vậy chết nàng cũng phải kéo theo một người.

Triệu Nguyệt biến sắc mặt hét lên: “Đừng!”

Nàng như phát điên lao tới cản Sở Vận Ninh.

Nhưng Vân Nhiễm vẫn nhanh hơn Sở Vận Ninh, trường kiếm của nàng đã phi tới chặn kiếm của Sở Vận Ninh, hai thanh kiếm chạm vào nhau hoa lửa bắn ra bốn phía, mà kiếm chỉ cách cổ Tần Lưu Phong nửa tấc.

Tần Lưu Phong không hề hoảng loạn nhìn Sở Vận Ninh.

Triệu Nguyệt không chịu nổi kích thích, trụy người xuống, toát mồ hôi lạnh.

Kiếm của Vân Nhiễm vừa chạm qua kiếm của Sở Vận Ninh liền quay ngược trở lại đánh thẳng vào ả, ả lui người lại, hai bên giao chiến, Yến Kỳ lười phải đánh với nữ nhân, hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Hắn ngưng tụ nội lực, đập thẳng vào người Sở Vận Ninh, đại lực tập kích khiến ả trào máu, cả người bay ra ngoài đúng lúc trường kiếm của Vân Nhiễm đâm tới, ả trợn mắt nhìn kiếm xuyên qua ngực mình.

Ả cảm thấy đau, cảm thấy tối tăm, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng chỉ còn một cảnh tượng, trên đỉnh Vân Sơn tuyết trắng, ả gặp một thiếu niên tuấn tú lạnh băng, hắn chỉ im lặng đứng đó, như nhiễm sắc đẹp tuyệt diệu của núi sông, một lần gặp gỡ, lòng của nàng đã trao cho hắn, một lòng theo đuổi hắn, nếu không làm sao có những chuyện sau này.

Nếu ả sớm biết, hắn không bao giờ là của mình, ả còn đi tới nước này sao? Nếu như ả biết thật ra hắn là hoàng huynh của mình, ả còn lựa chọn con đường sai lầm này sao? Cho nên vận mệnh thật biết trêu đùa ả,

Sở Vận Ninh nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng chết, lần này thật sự chấm dứt.

Vân Nhiễm thu trường kiếm lại, Sở Vận Ninh chìm vào trong ao, cuối cùng nữ nhân này cũng chết, diệt trừ một cái tai họa.

Giết chết Sở Vận Ninh xong, nàng nhanh chóng nhìn Tần Lưu Phong muốn cứu hắn lên.

Yến Kỳ lại ngăn nàng lại: “Để ta.”

Hắn ngưng nội lực, nhấc Tần Lưu Phong ra khỏi ao, Tần Lưu Phong vừa chạm bờ hai chân không có cảm giác, đổ sập xuống.

Vân Nhiễm biến sắc mặt, nhanh chóng kiếm tra cho Tần Lưu Phong, may mắn, hai chân đại sư huynh chỉ tạm thời bị thương, chưa động tới kinh mạch, đây là cái may trong cái rủi.

Nàng dùng ngân châm bắt đầu châm cứu cho Tần Lưu Phong, lúc này Triệu Nguyệt cố gắng bò tới, Tần Lưu Phong ầm trầm lên tiếng: “Ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Mặc dù biết Triệu Nguyệt vì cứu hắn, nhưng Tần Lưu Phong không muốn như vậy.

Triệu Nguyệt tái nhợt, rơi lệ.

“Sư huynh.”

Vân Nhiễm thu hồi ngân châm nhìn Tần Lưu Phong: “Sư huynh, sau này nàng không phải sư tỷ của ta, nhưng vẫn có tình với huynh, hơn nữa trước mắt không thể thiếu nàng, nếu không huynh sẽ gặp nguy hiểm.

Tần Lưu Phong cùng Triệu Nguyệt đưa mắt nhìn Vân Nhiễm, không biết nàng có ý gì, Vân Nhiễm nhìn về phía Sở Vận Ninh, hai người giật mình hiểu ra ý tưởng của nàng.

Sở Vận Ninh là thánh nữ Nam Ly, Tần Lưu Phong bị bắt vào đây. Nếu bây giờ truyền ra tin thánh nữ đã chết, như vậy kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Tần Lưu Phong. Mà ở Nam Ly thánh nữ rất được coi trọng, dân chúng sẽ không tha cho hắn.

Cho nên bây giờ bọn họ thiếu một thánh nữ, Triệu Nguyệt có thể giả mạo thánh nữ ở lại trong thánh cung.

Triệu Nguyệt cùng Tần Lưu Phong đều u ám, Vân Nhiễm nhìn hắn: “Để cho Triệu Nguyệt thế thân làm thánh nữ, sau này nàng có thể giúp huynh, nếu có thánh nữ trợ giúp huynh nắm chắc ngôi vị hoàng đế.”

Vân Nhiễm lại nhìn Triệu Nguyệt, nàng ta nhìn sư huynh: “Ta đồng ý, sư huynh, ta đông ý giúp huynh, cả đời không rời khỏi thánh cung.”

Tần Lưu Phong nặng nề nhìn nàng: “Tội gì ngươi phải làm vậy.”

Vân Nhiễm nói không sai, Triệu Nguyệt có lỗi với Vân Nhiễm, nhưng chưa từng có lỗi với hắn.

Triệu Nguyệt kiên định lên tiếng: “Ta nguyện ý làm như vậy.”

Vân Nhiễm nhìn Triệu Nguyêt: “Ngươi cởi quần áo của Sở Vận Ninh ra thay đi, đề phòng có người phát hiện.

Bọn họ ở lâu như vậy không bị phát hiện, là vì thánh cung có luật, không có lệnh của thánh nữ không được vào.

Triệu Nguyệt cởi quần áo của Sở Vận Ninh, trước ngực dính máu, nàng tới bên Hàn Ngọc trì giặt một chút, sau đó đi thay, đổi luôn khăn che mặt, nhìn qua rất giống thánh nữ, dáng người cũng tương tự.

Vân Nhiễm lấy ra một lọ thuốc hóa thi, đổ lên người Sở Vận Ninh, rất nhanh cả cái xác biến thành một vũng máu, sau đó máu trôi đi, không còn gì, ai cũng ngạc nhiên, cuối cùng thu hồi tầm mắt.

Từ nay trên đời không còn Sở Vận Ninh, ngay cả xương cốt cũng không còn, tất cả hóa thành hư vô.

Tần Lưu Phong nhìn về phía Vân Nhiễm lo lắng hỏi: “Tiểu sư muội, trước đó ta nghe thấy Tiêu Diêu vương có ý đồ soán ngôi sao? Vậy các muội vẫn nên nhanh chóng trở về đi.”

Vân Nhiễm gật đầu: “Umh! Hiện tại Tống gia sẽ cho rằng chúng ta đã chết, tất nhiên sẽ ra tay hành động, tâm nguyệt nhiều năm của bọn họ đã thành, có thể ngồi không sao? Nhưng bọn họ vừa động cũng là lúc bọn ho phải chết, đây chính là nguyên nhân chúng ta dụ Tiêu Diêu vương hành động.”

Tần Lưu Phong gật đầu nhớ tới một chuyện khác: “Tiểu sư muội, muội nói hắn là con của sư phụ, chuyện này là thật sao? Hắn là song thai với Tống Tuyển.”

“Vốn dĩ tả chỉ nghi ngờ, nhưng lúc nhớ lại ngoại hình của Tống Tuyển thì có vẻ đúng. Ta vẫn không không hiểu vì cái gì hắn cam nguyện làm quân cờ, phải biết rằng hắn có tư cách đoạt bảo tàng của sư phụ hơn bất cứu ai, chỉ có thể nói vẫn còn người có tư cách ngang hàng với hắn, sau đó ta nhớ tới hai đứa nhỏ của mình, liền nghi ngờ Tiêu Diêu vương với Tống Tuyển là song thai.”

Tần Lưu Phong nhíu mày, chậm rãi lên tiếng: “Nếu như Tiêu Diêu vương cùng Tống Tuyển là song thai, vì sao lại không giống nhau, ngược lại Nghiễm Nguyên Tử lại giống.”

Vân Nhiễm nở nụ cười: “Mọi người đã quên Tiêu Diêu vương rất béo sao, hắn luôn nheo mắt lại để ngụy trang nên mới thấy không giống, nếu ta cũng béo chắc chắn sẽ hoàn toàn khác bây giờ.”

Tần Lưu Phòng cùng Yến Kỳ gật đầu, đúng vậy, Tiêu Diêu vương từ nhỏ đã béo, hắn cố ý béo vì sợ người khác phát hiện ra có một người giống y như hắn, nhưng hắn béo không ai phát hiện ra hắn giống Nghiễm Nguyên Tử hay Tống Tuyển.”

Tần Lưu Phong thúc giục Vân Nhiễm: “Các người mau về Đại Tuyên đi, chuyện ở Nam Ly ta sẽ xử lý.”

Phụ hoàng vốn có chút áy náy với hắn, hơn nữa còn có thánh nữ tương trợ, tin tưởng hắn có thể nắm được Nam Ly.

Trước kia hắn còn mong mỏi tình cảm huynh đệ, nhưng sau chuyện lần này, hắn không còn hi vọng gì nữa.

Trong mắt Tần Lưu Phong hiện lên sự sắc bén.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm gật đầu nhìn nhau, đang chuẩn bị rời đi, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lại vội vàng chạy từ ngoài vào.

Hai người đã theo Yến Kỳ nhiều nắm, hắn luyến tiếc phải hi sinh bọn họ, nên hắn tìm hai người đóng giả thành bọn họ, còn những người khác tất cả đều đã chết.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt biến sắc bẩm báo: “Hoàng thượng, nương nương có người tới đây.”

“Ai? Không phải thánh cung cấm người khác ra vào sao?”

Yến Kỳ lạnh giọng hỏi, cũng không hoảng sợ.

Phá Nguyệt bẩm: “Thuộc hạ nhìn thấy giống thái tử Cơ Kình Thiên.”

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nghe thấy vậy, trên mặt trở nên âm trầm, khóe môi cười lạnh, đồng thời nắm chặt tay lại.

Nhất là Yến Kỳ, Cơ Kình Thiên từng hai lần muốn hại Nhiễm Nhi, ngày đó trên Vọng Phu nhai, hắn liên thủ với Định vương đẩy Vân Nhiễm rơi xuống núi, lần này hắn lại hợp tác với Tống gia, Sở Vận Ninh giết chết bọn họ, không thể tha thứ được.

Yến Kỳ nhìn Triệu Nguyệt: “Ngươi đón tiếp hắn.”

Vân Nhiễm nhanh chóng đưa một viên thuốc cho Triệu Nguyệt: “Mau ăn vào, nó sẽ khiến giọng bị khàn.”

Triệu Nguyệt nhanh chóng uống thuốc, sau đó đi ra ngoài, Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ canh ở cửa chú ý động tĩnh xung quanh.

Điện Văn Hoa bên ngoài Hàn Ngọc trì là nơi thánh nữ thường xuyên dùng để luyện công, cũng là nơi Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm giả bị giết.

Cơ Kình Thiên đang đau xót đứng giữa điện, hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu nhìn trời như đang nhớ về chuyện gì.

Triệu Nguyệt tiêu sái đi tới, nhớ lại ngữ khí của Sở Vận Ninh, lạnh lùng lên tiếng: “Cơ vương gia, ngươi không rời khỏi thánh cung, trở lại làm gì, đây không phải phủ Đông Viêm, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.”

Cơ Kình Thiên im lặng, không để ý tới Triệu Nguyệt, vẫn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt muốn rời đi, có điều hắn đột nhiên nhíu mày nhìn Triệu Nguyệt sau đó nhảy lùi lại, lạnh giọng quát: “Ngươi không phải Sở Vận Ninh, ngươi là ai?”

Triệu Nguyệt cũng không sợ Cơ Kình Thiên, nơi đây người khác không thể tùy tiện vào, mà Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đang ở trong Hàn Ngọc trì, muốn đối phó với Cơ Kình Thiên quá dễ dàng.

Triệu Nguyệt không sợ hãi trầm ổn lên tiếng: “Cơ vương gia nói gì, vì sao không tin ta là thánh nữ.”

Cơ Kình Thiên nheo mắt lại, trầm mặt: “Xem ra ngươi thật sự không phải Sở Vận Ninh, nói! Ngươi là ai?”

“Cơ vương gia còn chưa nói sao biết ta không phải Sở Vận Ninh, nếu ngươi nói, ta sẽ nói ta là ai?”

Cơ Kình Thiên lạnh lùng âm trầm lên tiếng: “Trên người Sở Vận Ninh có mùi thuốc, mà trên người ngươi có mùi hoa, hiển nhiên không phải nàng.”

Trong lòng Triệu Nguyệt nhảy lên, nàng thật sự quên mất điểm này, Sở Vận Ninh vì chữa trị vết thương cùng cổ hạng, luôn uống thuốc, trên người tự nhiên mang theo mùi thuốc, xem ra sau này nàng cũng phải bôi thuốc lên người, tránh để lộ sơ hở.

Triệu Nguyệt thầm nghĩ, từ từ bỏ khăn che mặt, Cơ Kình Thiên nhận ra nàng, sắc mặt khó coi: “Triệu Nguyệt, Sở Vận Ninhd đâu, ngươi làm gì nàng rồi, lá gan thật lớn.”

Dứt lời hắn lao lên muốn bắt lấy Triệu Nguyệt, có điều hai bóng người lại lao từ trong Hàn Ngọc trì ra chưởng phong tập kích dồn dập, hung mãnh, Cơ Kình Thiên biến sắc mặt, nhanh chóng nghênh đón, hai chưởng va vào nhau tạo ra tiếng nổ lớn, Cơ Kình Thiên bị đánh bay ra xa vài thước.

Tới lúc này hắn mới nhìn rõ người tới là ai, chẳng phải bọn họ đã chết rồi sao.

Cơ Kình Thiên kinh hãi, nhanh chóng lui lại chỉ vào Yến Kỳ: “Sao ngươi còn chưa chết?”

Yến Kỳ thị huyết lên tiếng: “Cơ vương gia còn chưa chết, sao trẫm phải chết, muốn chết, cũng là ngươi đáng chết, không phải ta.”

Dứt lời, hắn đằng đằng sát khí ngưng tụ lội lực đánh về phía Cơ Kình Thiên, Vân Nhiễm muốn tới giúp, Yến Kỳ liền nói: “Nhiễm Nhi, lui lại, để cho ta.”

Lần này hắn muốn tự tay giết chết nam nhân này, báo thù cho Nhiễm Nhi cùng mình.

Vân Nhiễm nhanh chóng lui về một bên, đúng lúc thấy Triệu Nguyệt đỡ Tần Lưu Phong đi ra, nàng nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, chân huynh đã đỡ chút nào chưa.”

Tần Lưu Phong gật đầu: “Umh! Tốt hơn một chút rồi.”

Gần đó, Cơ Kình Thiên đang đánh nhau với Yến Kỳ, thấy Tần Lưu Phong cũng xuất hiện, hắn liền hiểu Sở Vận Ninh đã bị bọn họ giết. Trong lòng hắn căng thẳng, tạo cơ hội cho Yến Kỳ, võ công của Yến Kỳ vốn cao hơn hắn, thấy hắn thất thần ngọc tác như hóa thành mãnh long, ập tới, Cơ Kình Thiên lui lại muốn tránh né.

Nhưng ngọc trác như có mắt, quấn chặt lấy hắn, khiến hắn không thể né tránh, cuối cùng vòng qua cổ hắn, chỉ trong nháy mắt đã nhất kích đoạt hồn Cơ Kình Thiên. Sắc mặt hắn tím tái nhìn Yến Kỳ, cố gắng muốn thoát ra, nhưng Yến Kỳ lại gia tăng thêm lực đạo khiến hắn không động được.

Một lát sau, hơi thở của hắn trở nên dồn dập, mặt mày tím ngắt, cả người vô lưc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử, nàng lạnh lùng hờ hững nhìn hắn, giống như nhìn một người xa lạ, ánh mắt đâm vào lòng khiến hắn rất đau.

Chỉ một lát sau hắn đã hôn mê bất tỉnh không thể phản ứng, Yến Kỳ gia tăng thêm nội lực, một kích cắt lìa đầu Cơ Kình Thiên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn kẻ đã chết nằm trên mặt đất.

“Nhiễm Nhi, còn nước hóa thi đan không?”

Vân Nhiễm lục lọi một lúc, cầm ra một lọ, loại dược này rất khó điều chết, dùng nhiều loại độc khác nhau, vất vả lắm mới có hai viên, chớp mắt đã dùng hết rồi.

Yến Kỳ không thương tiếc vẩy nước hóa thi lên người Cơ Kình Thiên.

Hắn đi tới liếc nhìn Tần Lưu Phong, sau đó nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi! Chúng ta đi thôi.’

Giết chết Sở Vận Ninh, giết chết Cơ Kình Thiên, bây giờ bọn họ cần phải trở về, chỉ sợ Đại Tuyên đã náo loạn.

Vân Nhiễm nhìn Tần Lưu Phong cùng Triệu Nguyệt, hắn phất tay áo: “Sư muội, muội về đi, chờ sư huynh xử lý tốt chuyện Nam Ly, sẽ tới Đại Tuyên thăm muội.”

Chân mày Yến Kỳ nhướng lên, ôm lấy Vân Nhiễm đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm.

Tần Lưu Phong cũng nhìn ra, nhưng hắn cũng mặc kệ, ngay cả sư huynh mà hắn cũng ghen, để cho hắn ghen tới chết đi.

Vân Nhiễm phất tay với Tần Lưu Phong: “Sư huynh bảo trọng, phải rồi, bên ngoài có người của Cơ Kình Thiên, mọi người cẩn thận một chút.”

Tần Lưu Phong cùng Triệu Nguyệt lại không mấy lo lắng đám người đó, thuộc hạ của Cơ Kình Thiên dù lợi hại, nhưng thuộc hạ thánh cung cũng không ít, nếu muốn thu thập bọn chúng rất dễ dàng.

Yến Kỳ ôm lấy Vân Nhiễm dùng khinh công nhanh chóng rời khỏi thánh cung, lặng lẽ rời Nam Ly về Đại Tuyên.

Trong hoàng cung Đại Tuyên, Sở Văn Hiên đang xử lý tấu chương, một số việc nhỏ hắn sẽ làm luôn, việc lớn thì giữ lại chờ hoàng thượng trở về định đoạt.”

Sở Văn Hiên xử lý một chút, không nhịn được tính thời gian xem hoàng thượng đã đi được bao lâu.

Hoàng thượng đã đi hơn một tháng, theo lý nên trở về rồi mới đúng.

Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài thư phòng vang lên một thanh âm bén nhọn: “Gặp qua Tiêu Diêu vương.”

Người lên tiếng là Phương Trầm An, Sở Văn Hiên lập tức hồi thần, cố gắng ngụy trang khí phách hào hùng, ánh mắt lạnh lùng.

Tiêu Diêu vương không thèm đáp lời, mà trực tiếp đi vào trong phòng, Phương Trầm An biến sắc mặt nói nhanh: “Tiêu Diêu vương gia, người muốn làm gì?”

Tiêu Diêu vương lập tức ra lệnh cho thuộc hạ: “Bắt tên nô tài này lại.”

Vài tên thuộc hạ của Tiêu Diêu vương như hổ báo lao về Phương Trầm An, hắn sửng sốt nhanh chóng lui về phía sau, Tiêu Diêu vương lao thẳng vào ngự thư phòng.

Bên ngoài Phương Trầm An giao chiến kịch liệt với đám người của Tiêu Diêu vương, Sở Văn Hiên cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, trong lòng trầm xuống, âm trầm nhìn Sở Tuấn Nghiêu quát lạnh.

“Vương đệ làm gì thế?”

Khuôn mặt mập mạp của Sở Tuấn Nghiêu âm trầm, ánh mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm Sở Văn Hiên: “Ngươi đừng giả vờ, ngươi căn bản không phải hoàng thượng.”

Sở Văn Hiên chỉ thẳng vào Sở Tuấn Nghiêu: “Lá gan thật lớn, dám ăn nói linh tinh.”

“Bổn vương có nói linh tinh hay không, rất nhanh sẽ rõ.”

Dứt lời, Sở Tuấn Nghiêu cười như có như không,

Dứt lời hắn vỗ tay, bên ngoài có hai tên áo đen xông vào, chế ngự Sở Văn Hiên. Sở Văn Hiên biến sắc mặt nhanh chóng né tránh phản công, hai người kia như quỷ mị theo sát một trái một phải ép chặt Sở Văn hiên.

Sở Văn Hiên có chút chật vật, võ công của hắn rất lợi hại, nhưng thuộc hạ của Sở Tuấn Nghiêu cũng không kém, hai người còn liên thủ, hắn sao đánh lại được.

Chỉ một thời gian ngắn, hắn đã không chịu được, Sở Tuấn Nghiêu tao nhã, đi tới nơi hắn vừa ngồi, ngồi xuống, hắn ta hơi nhắm mắt, hít sâu hưởng thụ cảm giác, rất nhanh Đại Tuyên chính là của hắn ta, hắn ta chờ ngày này thật lâu.

Tống gia cố gắng hai mươi năm, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện.

Sở Văn Hiên nhìn hành động của Sở Tuấn Nghiêu, biến sắc mặt lạnh lẽo lên tiếng: “Sở Tuấn Nghiêu, ngươi muốn làm gì, đoạt vị sao.”

/242

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status