Thất công chúa Đường Uyển Thanh sau khi đến Vọng Yểm quốc thì được bố trí tại cung điện Tử Đằng với nghi thức đón tiếp hoàng gia long trọng nhất. Cả Đông Phương Phong cũng đến gặp nàng.
Chúc Đường âm thầm quan sát. Thái độ của Uyển Thanh đối với Đông Phương Phong rất lạnh nhạt, với Thái hậu cũng vậy. Suốt buổi tiệc, nàng ta ít khi cười nói, chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ trên bàn tiệc với vẻ chẳng quan tâm.
Sáng sớm, theo lệ thường, Ninh Nhi vào vấn an Thái hậu. Trên đường đi, nàng bỗng nhìn thấy một cảnh lạ thường.
Một nàng cung nữ quỳ dưới đất, đầu đội một chậu hoa. Có lẽ nàng đã quỳ ở đây lâu lắm, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, môi tái nhợt, xanh xao.
Người bị phạt quỳ đã khổ. Lại bị phạt quỳ với cả một chậu hoa.
Nhìn thấy Ninh Nhi, nàng ta càng sợ hãi, định thi lễ nhưng vì đang đội trên đầu chậu hoa lớn, toàn thân mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Ninh Nhi vội hô lên:
-Cẩn thận….
Đã trễ. Chậu hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
-Ngươi….
Một cung nữ khác, từ xa đi lại. Chưa kịp đợi Ninh Nhi phản ứng, nàng ta đã tát liên tục vào mặt cô gái đang ngã quỵ phía dưới kia.
-Đồ vô dụng….Ngươi là đồ vô dụng. Thật là…
Nàng ta dùng chân đạp mạnh vào người cung nữ. Ninh Nhi vội can ngăn:
-Dừng lại….Dừng lại….Không được….Không….
-Tránh ra….
-Hỗn láo -Cung nữ Mộc Liên đi theo hầu hạ Ninh Nhi vội lớn tiếng- Ngươi có biết đây là Ninh phi của hoàng thượng? Sao lại dám, lại dám xô người?
-Thì ra là Ninh phi nương nương -Cung nữ kia cũng không hề thi lễ, vẫn lạnh lùng- Tỳ nữ là Bảo Anh, là tỳ nữ thân cận của Uyển Thanh công chúa. Người tỳ nữ dạy là người hầu của công chúa, không biết phi tử của hoàng thượng Vọng Yểm có gì bất bình không?
-Ta không dám xen vào chuyện của công chúa. Nhưng….-Ninh Nhi đỡ cô gái còn đang khóc nức nở lên, nhẹ nhàng- Nàng ấy sai đã sai rồi, trừng phạt sẽ lấy mạng nàng ấy. Ta mong nàng….
-Cái mạng của nàng ta, so với Huyết lan chi địa của ta sánh nổi sao?
Giọng nói trong trẻo như chuông bạc. Thân vóc mảnh mai từ xa đi lại. Công chúa Uyển Thanh chẳng khác nào tiên nữ giáng phàm.
-Công chúa….
Ninh Nhi thi lễ. Nàng cũng biết vị trí của Mạc tri thủ, cũng không muốn làm Đông Phương Phong khó xử.
Lần đầu tiên Uyển Thanh nhìn kỹ một cô gái. Nàng không khỏi kinh ngạc. Bên ngoài Mạc tri thủ lại có cô nương xinh đẹp đến như vậy. Ngoài những nữ tử Bạch Liên Thành phụ vương hay chơi đùa đến chán chê trong cung, nàng không nghĩ lại có người như hoa như ngọc thế ngoài đời.
-Nàng là….
Từ sững sờ chuyển sang hoảng hốt, Ninh Nhi lùi người lại. Công chúa Uyển Thanh bỗng nhiên nắm lấy áo nàng giật mạnh. Đằng sau tấm lưng ong trắng mịn là hình xăm rõ mồn một của Bạch liên.
-Thì ra là nữ nhân của Bạch Liên thành.
Bạch Liên thành từ khi bị Mạc tri thủ diệt, nữ tử Bạch Liên thành đa số đều bị bắt là nô, làm tỳ, làm kỹ nữ. Nam nhân Bạch Liên thành cũng trở thành nam kỹ, bị khinh bỉ không sao kể xiết. Đôi môi đỏ mọng của Uyển Thanh nhếch lên. Tiếng cười cao ngạo khuấy động không khí tĩnh lặng sớm mai.
-Đông Phương quốc chủ….Lại lấy nữ nhân Bạch Liên thành làm phi tử. Hồ ly tinh, muôn đời vẫn là hồ ly tinh.
Ngay cả nữ tỳ Bảo Anh cũng nhìn nàng khinh rẻ. Ninh Nhi chợt nhớ đến thái độ bối rối của thân phụ, khi nàng còn nhỏ hay hỏi ông về đóa bạch liên phía sau mình:
-Cha ơi, sao lại xâm hình cho con vậy ạ?
Bạch Liên thành là một nơi đổ nát. Nữ tử Bạch Liên thành, bị người khác khinh rẻ. Nếu để người ta biết phi tử duy nhất của Vọng Yểm quốc chủ lại là nữ nhân Bạch Liên thành thì….
-Công chúa….Có vẻ như nàng đã quá tay rồi.
Giọng nói quen thuộc của Đông Phương Phong vang lên bên tai nàng. Chiếc áo choàng trùm kín thân thể ngọc ngà. Những giọt nước mắt trên má Ninh Nhi làm lòng hắn nhói đau.
-Ta chỉ nói sự thật cho ngươi tỉnh. Đông Phương Phong! Ngươi chỉ là quốc chủ của một nước nhỏ bé. Hiện giờ lại có Hoàng phi là nữ tử Bạch liên thành. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Trừ khi ngươi giết chết nàng ta, ta không bao giờ chấp nhận làm hoàng hậu, chung một chồng với thứ người hạ tiện đó đâu.
Phụ vương đã hạ chỉ xuống Vọng Yểm, muốn ban hôn nàng cho hắn. Mồng tám ba tháng nữa sẽ thành hôn.
Uyển Thanh tâm cao khí ngạo nhưng vẫn biết, một khi hoàng đế đã định, nàng nhất định phải chấp nhận. Làm vương hậu cho Vọng Yểm, gọi nô tỳ một bước lên mây nhưng thực chất chỉ là kẻ hầu người hạ kia là mẫu hậu, nhìn hoàng thượng- chồng mình sủng ái nữ nhân Bạch Liên thành bị khắp nơi khinh rẻ, lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, không cam tâm, vẫn là không có cam tâm.
Hàn Mặc nhìn thấy lửa giận đằng sau mắt Chúc Đường vừa thoáng qua. Đông Phương Phong lại đang đau lòng khi Ninh Nhi uất ức. Hắn nhẹ nhàng:
-Chúc khanh gia….Ta đưa Ninh phi về cung. Ngươi đón tiếp công chúa giùm ta.
-Tuân lệnh hoàng thượng…
-Ngươi….
-Công chúa….
Chúc Đường đứng chặn trước mặt Uyển Thanh. Nàng lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi anh đào lại nhếch lên:
-Ngươi cút ra cho ta….Ngươi chỉ là trung đường của một nước nhỏ bé. Bản công chúa….
-Công chúa…Nàng nên biết, đâu là giới hạn.- Chúc Đường khẽ lên tiếng- Dù thần chỉ là trung đường của Vọng Yểm quốc, nhưng vài hôm trước hoàng đế Mạc tri thủ đã phái người đến gặp thần. Người nói, chỉ cần thần đồng ý sang hầu hạ ngài sẽ được phong là quân sư, quyền cao chức trọng. Thần được hoàng thượng coi trọng, còn người….
Cơn giận Uyển Thanh bùng phát. Đôi mắt đẹp long lên:
-Hoàng thượng gả người cho quốc chủ Vọng Yểm, dù biết người yêu thương nhất là Ninh phi nương nương. Người chỉ là một con cờ trong tay hoàng thượng, để hoàng thượng Mạc tri thủ mặc sức bày trí. Thần dám chắc, nếu thần đòi điều kiện là công chúa, phụ vương của nàng sẽ đồng ý ngay.
-Ngươi….
-Một con cờ không cần quậy ra nhiều trò nữa -Chúc Đường đứng thẳng dậy- Huống gì nàng bây giờ đang mang danh nghĩa là công chúa Mạc tri thủ, chưa trở thành hoàng hậu Vọng Yểm quốc. Giữa Ninh phi nương nương có danh có phận, được hoàng đế sủng ái và một công chúa đang làm loạn, lý lẽ sẽ thuộc về bên nào, công chúa chắc rõ hơn thần….
Chúc Đường quay lưng sau khi cáo từ, đi thẳng, để mặc Uyển Thanh uất ức phía sau.
Chuyện về Bạch Liên thành, nữ tử Bạch Liên, thân phận của Ninh Nhi có lẽ cũng sắp phải nói rõ. Hắn không muốn Ninh Nhi chịu nhiều uất ức. Dù nàng đang là phi tử, dù trong lòng Chúc Đường, Ninh Nhi mãi là cô bé con ngây thơ xinh xắn lẽo đẽo theo sau gọi hắn là ca ca trong lần gặp mặt đầu tiên.
Chúc Đường âm thầm quan sát. Thái độ của Uyển Thanh đối với Đông Phương Phong rất lạnh nhạt, với Thái hậu cũng vậy. Suốt buổi tiệc, nàng ta ít khi cười nói, chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ trên bàn tiệc với vẻ chẳng quan tâm.
Sáng sớm, theo lệ thường, Ninh Nhi vào vấn an Thái hậu. Trên đường đi, nàng bỗng nhìn thấy một cảnh lạ thường.
Một nàng cung nữ quỳ dưới đất, đầu đội một chậu hoa. Có lẽ nàng đã quỳ ở đây lâu lắm, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, môi tái nhợt, xanh xao.
Người bị phạt quỳ đã khổ. Lại bị phạt quỳ với cả một chậu hoa.
Nhìn thấy Ninh Nhi, nàng ta càng sợ hãi, định thi lễ nhưng vì đang đội trên đầu chậu hoa lớn, toàn thân mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Ninh Nhi vội hô lên:
-Cẩn thận….
Đã trễ. Chậu hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
-Ngươi….
Một cung nữ khác, từ xa đi lại. Chưa kịp đợi Ninh Nhi phản ứng, nàng ta đã tát liên tục vào mặt cô gái đang ngã quỵ phía dưới kia.
-Đồ vô dụng….Ngươi là đồ vô dụng. Thật là…
Nàng ta dùng chân đạp mạnh vào người cung nữ. Ninh Nhi vội can ngăn:
-Dừng lại….Dừng lại….Không được….Không….
-Tránh ra….
-Hỗn láo -Cung nữ Mộc Liên đi theo hầu hạ Ninh Nhi vội lớn tiếng- Ngươi có biết đây là Ninh phi của hoàng thượng? Sao lại dám, lại dám xô người?
-Thì ra là Ninh phi nương nương -Cung nữ kia cũng không hề thi lễ, vẫn lạnh lùng- Tỳ nữ là Bảo Anh, là tỳ nữ thân cận của Uyển Thanh công chúa. Người tỳ nữ dạy là người hầu của công chúa, không biết phi tử của hoàng thượng Vọng Yểm có gì bất bình không?
-Ta không dám xen vào chuyện của công chúa. Nhưng….-Ninh Nhi đỡ cô gái còn đang khóc nức nở lên, nhẹ nhàng- Nàng ấy sai đã sai rồi, trừng phạt sẽ lấy mạng nàng ấy. Ta mong nàng….
-Cái mạng của nàng ta, so với Huyết lan chi địa của ta sánh nổi sao?
Giọng nói trong trẻo như chuông bạc. Thân vóc mảnh mai từ xa đi lại. Công chúa Uyển Thanh chẳng khác nào tiên nữ giáng phàm.
-Công chúa….
Ninh Nhi thi lễ. Nàng cũng biết vị trí của Mạc tri thủ, cũng không muốn làm Đông Phương Phong khó xử.
Lần đầu tiên Uyển Thanh nhìn kỹ một cô gái. Nàng không khỏi kinh ngạc. Bên ngoài Mạc tri thủ lại có cô nương xinh đẹp đến như vậy. Ngoài những nữ tử Bạch Liên Thành phụ vương hay chơi đùa đến chán chê trong cung, nàng không nghĩ lại có người như hoa như ngọc thế ngoài đời.
-Nàng là….
Từ sững sờ chuyển sang hoảng hốt, Ninh Nhi lùi người lại. Công chúa Uyển Thanh bỗng nhiên nắm lấy áo nàng giật mạnh. Đằng sau tấm lưng ong trắng mịn là hình xăm rõ mồn một của Bạch liên.
-Thì ra là nữ nhân của Bạch Liên thành.
Bạch Liên thành từ khi bị Mạc tri thủ diệt, nữ tử Bạch Liên thành đa số đều bị bắt là nô, làm tỳ, làm kỹ nữ. Nam nhân Bạch Liên thành cũng trở thành nam kỹ, bị khinh bỉ không sao kể xiết. Đôi môi đỏ mọng của Uyển Thanh nhếch lên. Tiếng cười cao ngạo khuấy động không khí tĩnh lặng sớm mai.
-Đông Phương quốc chủ….Lại lấy nữ nhân Bạch Liên thành làm phi tử. Hồ ly tinh, muôn đời vẫn là hồ ly tinh.
Ngay cả nữ tỳ Bảo Anh cũng nhìn nàng khinh rẻ. Ninh Nhi chợt nhớ đến thái độ bối rối của thân phụ, khi nàng còn nhỏ hay hỏi ông về đóa bạch liên phía sau mình:
-Cha ơi, sao lại xâm hình cho con vậy ạ?
Bạch Liên thành là một nơi đổ nát. Nữ tử Bạch Liên thành, bị người khác khinh rẻ. Nếu để người ta biết phi tử duy nhất của Vọng Yểm quốc chủ lại là nữ nhân Bạch Liên thành thì….
-Công chúa….Có vẻ như nàng đã quá tay rồi.
Giọng nói quen thuộc của Đông Phương Phong vang lên bên tai nàng. Chiếc áo choàng trùm kín thân thể ngọc ngà. Những giọt nước mắt trên má Ninh Nhi làm lòng hắn nhói đau.
-Ta chỉ nói sự thật cho ngươi tỉnh. Đông Phương Phong! Ngươi chỉ là quốc chủ của một nước nhỏ bé. Hiện giờ lại có Hoàng phi là nữ tử Bạch liên thành. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Trừ khi ngươi giết chết nàng ta, ta không bao giờ chấp nhận làm hoàng hậu, chung một chồng với thứ người hạ tiện đó đâu.
Phụ vương đã hạ chỉ xuống Vọng Yểm, muốn ban hôn nàng cho hắn. Mồng tám ba tháng nữa sẽ thành hôn.
Uyển Thanh tâm cao khí ngạo nhưng vẫn biết, một khi hoàng đế đã định, nàng nhất định phải chấp nhận. Làm vương hậu cho Vọng Yểm, gọi nô tỳ một bước lên mây nhưng thực chất chỉ là kẻ hầu người hạ kia là mẫu hậu, nhìn hoàng thượng- chồng mình sủng ái nữ nhân Bạch Liên thành bị khắp nơi khinh rẻ, lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, không cam tâm, vẫn là không có cam tâm.
Hàn Mặc nhìn thấy lửa giận đằng sau mắt Chúc Đường vừa thoáng qua. Đông Phương Phong lại đang đau lòng khi Ninh Nhi uất ức. Hắn nhẹ nhàng:
-Chúc khanh gia….Ta đưa Ninh phi về cung. Ngươi đón tiếp công chúa giùm ta.
-Tuân lệnh hoàng thượng…
-Ngươi….
-Công chúa….
Chúc Đường đứng chặn trước mặt Uyển Thanh. Nàng lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi anh đào lại nhếch lên:
-Ngươi cút ra cho ta….Ngươi chỉ là trung đường của một nước nhỏ bé. Bản công chúa….
-Công chúa…Nàng nên biết, đâu là giới hạn.- Chúc Đường khẽ lên tiếng- Dù thần chỉ là trung đường của Vọng Yểm quốc, nhưng vài hôm trước hoàng đế Mạc tri thủ đã phái người đến gặp thần. Người nói, chỉ cần thần đồng ý sang hầu hạ ngài sẽ được phong là quân sư, quyền cao chức trọng. Thần được hoàng thượng coi trọng, còn người….
Cơn giận Uyển Thanh bùng phát. Đôi mắt đẹp long lên:
-Hoàng thượng gả người cho quốc chủ Vọng Yểm, dù biết người yêu thương nhất là Ninh phi nương nương. Người chỉ là một con cờ trong tay hoàng thượng, để hoàng thượng Mạc tri thủ mặc sức bày trí. Thần dám chắc, nếu thần đòi điều kiện là công chúa, phụ vương của nàng sẽ đồng ý ngay.
-Ngươi….
-Một con cờ không cần quậy ra nhiều trò nữa -Chúc Đường đứng thẳng dậy- Huống gì nàng bây giờ đang mang danh nghĩa là công chúa Mạc tri thủ, chưa trở thành hoàng hậu Vọng Yểm quốc. Giữa Ninh phi nương nương có danh có phận, được hoàng đế sủng ái và một công chúa đang làm loạn, lý lẽ sẽ thuộc về bên nào, công chúa chắc rõ hơn thần….
Chúc Đường quay lưng sau khi cáo từ, đi thẳng, để mặc Uyển Thanh uất ức phía sau.
Chuyện về Bạch Liên thành, nữ tử Bạch Liên, thân phận của Ninh Nhi có lẽ cũng sắp phải nói rõ. Hắn không muốn Ninh Nhi chịu nhiều uất ức. Dù nàng đang là phi tử, dù trong lòng Chúc Đường, Ninh Nhi mãi là cô bé con ngây thơ xinh xắn lẽo đẽo theo sau gọi hắn là ca ca trong lần gặp mặt đầu tiên.
/40
|