Uyển Thanh bất tỉnh. Trong mơ nàng nhìn thấy bao cảnh tượng kinh hãi. Nàng giật mình tỉnh lại. Cạnh nàng có ai đó đang nằm. Bàn tay còn đặt lên trán Uyển Thanh, giọng đầy lo lắng:
-Sốt rồi…
Hắn chườm băng đá, tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Rất ấm….Uyển Thanh khép mắt, muốn ngủ. Rồi lại….
-Không….
Mị phi thân thể trần truồng bị quăng giữa đồng. Phụ vương chịu lăng nhục….Các hoàng huynh….
-Ngoan…Ăn cháo đi!
Lại một lần nữa là khuôn ngực kia cho nàng làm điểm tựa. Uyển Thanh ngẩng lên:
-Á!
Khuôn mặt ấy….Kẻ gây ra bao chuyện cho nàng.
-Không sao đâu. Ăn cháo rồi mới uống thuốc được. Ngoan…
Mùi cháo rất thơm. Nhưng người đút làm nàng ghê tởm, phun ra.
Người hắn dính cháo. Chán cũng bị hất dưới đất, vỡ tan.
-Một nhúm gạo nấu cháo, khi ta ở trong khu mỏ nhiều ngườicòn phải nhặt từng hạt, nấu một lần chỉ khoảng một nhúm nhỏ cho cả nhà. Đa số đều là loại gạo mốc meo.
Uyển Thanh im lặng. Phải chăng đã chọc giận hắn rồi?
-Phụ vương nàng bắt nhân công ở trong những nơi có hoàn cảnh rất tệ. Ăn không đủ nhưng phải nai lưng ra làm việc. Ta là hy vọng duy nhất của họ. Ta cho họ một con đường sáng hơn phía trước. Họ giao tính mạng cho ta…
Nàng lại im lặng. Nhưng tay chân bỗng trở thành thừa thãi, Uyển Thanh lùi dần vào một góc giường:
-Nàng nên học tập Bát muội của nàng. Nàng ta ngoan lắm!
Hắn lên tiếng gọi….Một cô gái mặc trang phục tím nhạt vội vã bước vào.
Là Bát công chúa Đường Lạc. Vị công chúa này ít khi Uyển Thanh gặp mặt. Ấn tượng cũng không sâu.
-Bát muội của nàng vô cùng dũng cảm. Nàng ta đã giết được Đại hoàng tử. Nàng ta nói với ta…
Hắn nâng cằm Uyển Thanh lên, nhẹ giọng:
-Nàng nói với ta, nàng chỉ muốn hầu hạ ta, được ta dạy dỗ bản lĩnh trị quốc. Nàng ta hâm mộ ta từ tay trắng lật đổ được Mạc tri thủ. Nhưng hai nàng biết không, những chuyện đó vốn đâu cần phải học -Hắn gằn giọng- Khi cần giết thì phải giết thôi.
Bàn tay hắn mơn man trên khuôn mặt xinh đẹp. Bỗng nhiên…
-Á!
Uyển Thanh hét lên. Áo nàng bị xé toạt, lộ ra thân thể ngọc ngà còn dày đặc dấu vết. Có chỗ đã tím bầm.
Hắn lạnh giọng:
-Hầu hạ nàng ấy lau vết thương. Tuyệt đối không được nói một lời nào.
Cao Quân Lam có chút tiếc nuối. Nếu không vì mớ nho tươi yêu thích, hắn đã có thể nhìn thấy, Bát công chúa Đường Lạc làm thế nào để khơi được hứng thú ở Đại hoàng tử. Dù con người có là loài động vật ham thích dục vọng, giờ phút sắp chết đó làm sao lại để nữ sắc quyến rũ. Đường Lạc thân thể yếu ớt, dù có dụ được Đại hoàng tử hứng tình cũng khó lòng giết chết hắn trong thời gian ngắn vậy. Hắn thực sự tò mò muốn biết diễn biến khoảng thời gian đã bị bỏ lỡ kia.
Việc Đường Lạc xin ở lại hầu hạ, Cao Quân Lam không quan tâm lắm. Vì tham vọng, vì trả thù hay vì lý do gì khác. Xưa nay hắn đã hứa, nhất định sẽ làm.
Uyển Thanh, cô gái nhỏ. Tâm địa không thể nói là lương thiện, nhưng hắn lại cảm thấy, ở bên nàng rất dễ chịu. Uyển Thanh không có toan tính sâu độc, nghĩ gì làm đó. Nàng ghét hắn, biểu lộ rất rõ là nàng ghét hắn. Nàng muốn giết hắn sẽ dùng dao mà đâm xuống, không dùng nhan sắc, không dùng thân thể nhuyễn ngọc ôn hương quyến rũ rồi sau đó cho hắn một nhát dao.
Đường Lạc tỉ mẩn lau rửa người cho Uyển Thanh. Khuôn mặt không cảm xúc. Cao Quân Lam ngồi trên trường kỷ, uống trà.
Khi xiêm y Uyển Thanh được kéo lại, hắn ôm nàng vào lòng, mặc cho thân thể cứng ngắc cứ giãy giụa, sờ nhẹ lên trán nàng:
-Bớt sốt rồi….
Nước lau người lúc nãy có pha thảo dược hạ sốt. Uyển Thanh cứng đờ khi hắn ôm mình càng lúc càng chặt, môi lướt xuống chiếc cổ thanh mảnh, tay không kiêng dè luồn vào trong xiêm áo Uyển Thanh…
Mặt Đường Lạc vẫn lạnh lùng. Uyển Thanh đỏ bừng mặt, muốn xô hắn ra thì….
-Ngoan một chút. Hôm nay phụ hoàng nàng được đối xử tốt lắm, vết thương đã không còn đau. Nhưng mẫu hậu nàng….
Uyển Thanh khựng lại. Bàn tay hắn nắm lấy khuôn ngực mềm mại, xoa nhẹ nó trong tay:
-Mẫu hậu nàng bị người nhà bếp hà hiếp. Bà ta nhóm lửa cũng không xong….
Đã quen làm vương hậu sung sướng, những chuyện như thế làm sao mà…
Hơi thở Cao Quân Lam nóng rực. Giọng nói khàn khàn:
-Hầu hạ ta cho tốt. Đêm nay ta hơi mệt, không muốn phí sức giằng co với nàng.
Uyển Thanh hiểu ý hắn…Nàng buông lỏng hai tay.
-Đáp lại ta đi -Chiếc lưỡi luồn vào miệnt Uyển Thanh, ấm áp- Nhiệt tình thêm một chút….
Đường Lạc vẫn còn ở đó. Nhìn ánh mắt nàng, hắn hiểu ngay:
-Bát công chúa, nàng có thể lui rồi…
-Dạ…
Ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện lên một vẻ toan tính kỳ dị, Đường Lạc lui ra ngoài. Cao Quân Lam vuốt tóc Uyển Thanh, nhẹ nhàng:
-Không ai nhìn thấy nữa. Ngoan nào…Đêm nay nàng làm ta hài lòng, ngày mai mẫu hậu nàng sẽ được lên phòng may vá. Nữ công của bà ấy chắc cũng không đến nỗi nào đâu.
Nữ tử phong kiến, nhất là tiểu thư quyền quý đều biết thi họa, ca múa, thêu thùa. Mẫu hậu đỡ vất vả hơn.
Nàng run rẩy cởi áo, run rẩy hôn hắn. Nụ hôn còn rất vụng về.
Cao Quân Lam bật cười đầy sủng nịnh. Hắn cởi quần áo, đặt Uyển Thanh vòng chân qua người mình, dịu dàng:
-Ngoan lắm….Đêm nay nàng sẽ hơi vất vả một chút…Nhưng cứ yên tâm đi tiểu công chúa, mỗi lần cùng nàng ân ái ta vô cùng phấn khích. Cứ vậy thì hai ba tháng nữa, nàng vẫn được an toàn. Mẫu hậu nàng cũng sẽ được an toàn…
Hắn nhẹ nhàng hơn lần trước, phần thân thể nam tử xuyên qua cùng Uyển Thanh kết hợp. Nàng vẫn đau, nơi đó khô khốc, mỗi lần hắn nhấn vào là lại rất đau…
-Ngoan…Cứ thả lỏng. Ngoan nào…
Hắn nhỏ giọng dỗ dành Uyển Thanh như thế. Thân thể nhỏ nhắn liên tục bị cắn, mút. Đôi bồng đảo đau nhức vì bị chiếm giữ quá lâu.
Uyển Thanh cố căng người chịu đựng…Nàng còn phải thỉnh thoảng đổi tư thế để đem đến cho hắn khoái cảm….Lòng nàng như thắt lại khi tiếp nhận một luồng sinh lực nóng bỏng, phóng mạnh vào tử cung…..
Bên ngoài, Đường Lạc cầm đèn hầu hạ. Khuôn mặt vẫn lạnh căm.
Cơn sốt của Uyển Thanh không giảm bớt mà càng lúc càng tăng.
Uyển Thanh nửa mê nửa tỉnh, lúc nào cũng có cảm giác bên cạnh mình có ai túc trực, lau trán, chườm đá cho nàng.
Còn có tiếng thở dài.
-Lại sốt nữa rồi….
Hết sốt, nàng lại bị lạnh run toàn thân, chăn mền đắp bao nhiêu cũng không đủ. Lại một vòng tay ôm ấp, truyền hơi ấm cho nàng.
-Ngoan nào…Ăn cháo đi.
Giọng hắn rất nhẹ nhàng, rất êm ái. Uyển Thanh vô thức há miệng, vô thức đón nhận sự chăm sóc tận tâm kia.
Qua ngày thứ ba, nàng đã nhận biết ai đang ở cạnh mình. Cao Quân Lam dường như không rời giường nửa bước. Nhìn cách hắn bón thuốc, lau người, bới tóc cho nàng không khác gì một phu quân yêu thương nương tử, hết lòng chăm chút cho nương tử của mình.
Nam tử đấu đá, tranh giành quyền lợi, chẳng mấy khi để tâm đến nữ nhân. Uyển Thanh là công chúa, được cưng chiều hết mực, nhưng khi cần nàng cũng chỉ là một quân cờ.
-Sao lại khóc rồi? -Cao Quân Lam tay cầm chén thuốc, nhẹ nhàng-Mới bớt sốt, không nên khóc nhiều. Ngoan, uống thuốc đi!
Là thật lòng hay là giả dối? Vì mê luyến thân thể hay bất cứ lý do gì…..
-Uống thuốc đi!
Hắn cười khẽ, bàn tay mảnh khảnh lại vươn lên vuốt tóc Uyển Thanh.
-Sao…sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Ta….
-Tốt là tốt. Không cần có lý do.
Nếu ta muốn tốt với ai đó, ta sẽ vô cùng trân trọng và thương yêu người đó. Nhưng khi ta đã muốn giết ai đó, ta sẽ chẳng màng bất cứ thủ đoạn nào.
-Ta….ta không cố ý chuyện Ninh phi. Ta…
Nàng đang giải thích. Lúc đó, Uyển Thanh chỉ nghĩ tới mình, chỉ nghĩ tới hạnh phúc của mình.
-Ta không phải là người chịu đựng. Không cần phải nói với ta.
Hắn múc một muỗng thuốc, đút cho nàng:
-Uống thuốc đi. Còn nóng mới tốt.
-Phụ hoàng…Mẫu hậu của ta…
-Không sao đâu. Phụ hoàng nàng đã biết chuyện các hoàng huynh nàng đều chết, thần người một chút rồi tiếp tục ăn…
-Ngươi…
Uyển Thanh biết câu “diệt cỏ phải diệt tận gốc” nhưng các hoàng huynh của nàng thì….
-Bát hoàng muội của nàng muốn vào hầu hạ. Nhưng ta nói tạm thời nàng chưa khỏe. Đợi vài ngày.
Bát hoàng muội? Đường Lạc sao? Nàng ta là người sống sót sau cùng….
-Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Ta ra ngoài một chút, lát sẽ mang nho cho nàng ăn.
Bên ngoài Đường Lạc đang quỳ trước án thư. Khuôn mặt xinh đẹp từ khi nào đã luyện được thần thái lạnh lùng kia.
-Công tử…
-Ừ.
Hắn ngồi vào bàn, rồi làm như sực nhớ ra chuyện gì, nói ngay:
-Hôm trước ta sai người đi thu thập thi hài các huynh trưởng của nàng. Không thấy Đại hoàng tử….
Khuôn mặt Đường Lạc hơi biến sắc. Nàng ngẩng lên:
-Nô tỳ đã giết hắn. Nô tỳ tẩm một loại độc lên người. Nô tỳ dẫn dụ hắn.
-Ừ- Cao Quân Lam hờ hững- Ta tin ngươi…Vì sao đó ta sực nhớ ra…
Hắn nheo mắt, giọng nói thản nhiên:
-Sau khi nàng rời khỏi bờ suối, ta cảm thấy chướng mắt với xác Đại hoàng tử ti tiện đó. Ngay cả em gái của mình mà cũng giở trò gian dâm, chết là đáng. Ta sai người móc mắt hắn…Gần đây có một cánh rừng nhỏ, ta cũng đã dùng xác hắn tiến hành nghi thức Điểu táng rồi….
Đường Lạc hơi co người lại.. Móc mắt hắn trước khi mang đi điểu táng, dù có may mắn trốn thoát, người cũng trở thành tàn phế. Lại còn mang đi điểu táng, nếu Đại hoàng tử giả chết, cái chết thực này sẽ làm hắn đau đớn gấp trăm lần.
-Công chúa, ta đã hứa với nàng. Đã hứa ta sẽ làm…Nhưng ta mong nàng nhớ, tính tình ta vui buồn bất thường. Ta cũng ghét nhất cảnh bị ai đó qua mặt. Công chúa, chúc nàng vui vẻ sống tiếp tại Mạc tri thủ những ngày sau này….Nếu còn muốn ở lại đây….
-Sốt rồi…
Hắn chườm băng đá, tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Rất ấm….Uyển Thanh khép mắt, muốn ngủ. Rồi lại….
-Không….
Mị phi thân thể trần truồng bị quăng giữa đồng. Phụ vương chịu lăng nhục….Các hoàng huynh….
-Ngoan…Ăn cháo đi!
Lại một lần nữa là khuôn ngực kia cho nàng làm điểm tựa. Uyển Thanh ngẩng lên:
-Á!
Khuôn mặt ấy….Kẻ gây ra bao chuyện cho nàng.
-Không sao đâu. Ăn cháo rồi mới uống thuốc được. Ngoan…
Mùi cháo rất thơm. Nhưng người đút làm nàng ghê tởm, phun ra.
Người hắn dính cháo. Chán cũng bị hất dưới đất, vỡ tan.
-Một nhúm gạo nấu cháo, khi ta ở trong khu mỏ nhiều ngườicòn phải nhặt từng hạt, nấu một lần chỉ khoảng một nhúm nhỏ cho cả nhà. Đa số đều là loại gạo mốc meo.
Uyển Thanh im lặng. Phải chăng đã chọc giận hắn rồi?
-Phụ vương nàng bắt nhân công ở trong những nơi có hoàn cảnh rất tệ. Ăn không đủ nhưng phải nai lưng ra làm việc. Ta là hy vọng duy nhất của họ. Ta cho họ một con đường sáng hơn phía trước. Họ giao tính mạng cho ta…
Nàng lại im lặng. Nhưng tay chân bỗng trở thành thừa thãi, Uyển Thanh lùi dần vào một góc giường:
-Nàng nên học tập Bát muội của nàng. Nàng ta ngoan lắm!
Hắn lên tiếng gọi….Một cô gái mặc trang phục tím nhạt vội vã bước vào.
Là Bát công chúa Đường Lạc. Vị công chúa này ít khi Uyển Thanh gặp mặt. Ấn tượng cũng không sâu.
-Bát muội của nàng vô cùng dũng cảm. Nàng ta đã giết được Đại hoàng tử. Nàng ta nói với ta…
Hắn nâng cằm Uyển Thanh lên, nhẹ giọng:
-Nàng nói với ta, nàng chỉ muốn hầu hạ ta, được ta dạy dỗ bản lĩnh trị quốc. Nàng ta hâm mộ ta từ tay trắng lật đổ được Mạc tri thủ. Nhưng hai nàng biết không, những chuyện đó vốn đâu cần phải học -Hắn gằn giọng- Khi cần giết thì phải giết thôi.
Bàn tay hắn mơn man trên khuôn mặt xinh đẹp. Bỗng nhiên…
-Á!
Uyển Thanh hét lên. Áo nàng bị xé toạt, lộ ra thân thể ngọc ngà còn dày đặc dấu vết. Có chỗ đã tím bầm.
Hắn lạnh giọng:
-Hầu hạ nàng ấy lau vết thương. Tuyệt đối không được nói một lời nào.
Cao Quân Lam có chút tiếc nuối. Nếu không vì mớ nho tươi yêu thích, hắn đã có thể nhìn thấy, Bát công chúa Đường Lạc làm thế nào để khơi được hứng thú ở Đại hoàng tử. Dù con người có là loài động vật ham thích dục vọng, giờ phút sắp chết đó làm sao lại để nữ sắc quyến rũ. Đường Lạc thân thể yếu ớt, dù có dụ được Đại hoàng tử hứng tình cũng khó lòng giết chết hắn trong thời gian ngắn vậy. Hắn thực sự tò mò muốn biết diễn biến khoảng thời gian đã bị bỏ lỡ kia.
Việc Đường Lạc xin ở lại hầu hạ, Cao Quân Lam không quan tâm lắm. Vì tham vọng, vì trả thù hay vì lý do gì khác. Xưa nay hắn đã hứa, nhất định sẽ làm.
Uyển Thanh, cô gái nhỏ. Tâm địa không thể nói là lương thiện, nhưng hắn lại cảm thấy, ở bên nàng rất dễ chịu. Uyển Thanh không có toan tính sâu độc, nghĩ gì làm đó. Nàng ghét hắn, biểu lộ rất rõ là nàng ghét hắn. Nàng muốn giết hắn sẽ dùng dao mà đâm xuống, không dùng nhan sắc, không dùng thân thể nhuyễn ngọc ôn hương quyến rũ rồi sau đó cho hắn một nhát dao.
Đường Lạc tỉ mẩn lau rửa người cho Uyển Thanh. Khuôn mặt không cảm xúc. Cao Quân Lam ngồi trên trường kỷ, uống trà.
Khi xiêm y Uyển Thanh được kéo lại, hắn ôm nàng vào lòng, mặc cho thân thể cứng ngắc cứ giãy giụa, sờ nhẹ lên trán nàng:
-Bớt sốt rồi….
Nước lau người lúc nãy có pha thảo dược hạ sốt. Uyển Thanh cứng đờ khi hắn ôm mình càng lúc càng chặt, môi lướt xuống chiếc cổ thanh mảnh, tay không kiêng dè luồn vào trong xiêm áo Uyển Thanh…
Mặt Đường Lạc vẫn lạnh lùng. Uyển Thanh đỏ bừng mặt, muốn xô hắn ra thì….
-Ngoan một chút. Hôm nay phụ hoàng nàng được đối xử tốt lắm, vết thương đã không còn đau. Nhưng mẫu hậu nàng….
Uyển Thanh khựng lại. Bàn tay hắn nắm lấy khuôn ngực mềm mại, xoa nhẹ nó trong tay:
-Mẫu hậu nàng bị người nhà bếp hà hiếp. Bà ta nhóm lửa cũng không xong….
Đã quen làm vương hậu sung sướng, những chuyện như thế làm sao mà…
Hơi thở Cao Quân Lam nóng rực. Giọng nói khàn khàn:
-Hầu hạ ta cho tốt. Đêm nay ta hơi mệt, không muốn phí sức giằng co với nàng.
Uyển Thanh hiểu ý hắn…Nàng buông lỏng hai tay.
-Đáp lại ta đi -Chiếc lưỡi luồn vào miệnt Uyển Thanh, ấm áp- Nhiệt tình thêm một chút….
Đường Lạc vẫn còn ở đó. Nhìn ánh mắt nàng, hắn hiểu ngay:
-Bát công chúa, nàng có thể lui rồi…
-Dạ…
Ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện lên một vẻ toan tính kỳ dị, Đường Lạc lui ra ngoài. Cao Quân Lam vuốt tóc Uyển Thanh, nhẹ nhàng:
-Không ai nhìn thấy nữa. Ngoan nào…Đêm nay nàng làm ta hài lòng, ngày mai mẫu hậu nàng sẽ được lên phòng may vá. Nữ công của bà ấy chắc cũng không đến nỗi nào đâu.
Nữ tử phong kiến, nhất là tiểu thư quyền quý đều biết thi họa, ca múa, thêu thùa. Mẫu hậu đỡ vất vả hơn.
Nàng run rẩy cởi áo, run rẩy hôn hắn. Nụ hôn còn rất vụng về.
Cao Quân Lam bật cười đầy sủng nịnh. Hắn cởi quần áo, đặt Uyển Thanh vòng chân qua người mình, dịu dàng:
-Ngoan lắm….Đêm nay nàng sẽ hơi vất vả một chút…Nhưng cứ yên tâm đi tiểu công chúa, mỗi lần cùng nàng ân ái ta vô cùng phấn khích. Cứ vậy thì hai ba tháng nữa, nàng vẫn được an toàn. Mẫu hậu nàng cũng sẽ được an toàn…
Hắn nhẹ nhàng hơn lần trước, phần thân thể nam tử xuyên qua cùng Uyển Thanh kết hợp. Nàng vẫn đau, nơi đó khô khốc, mỗi lần hắn nhấn vào là lại rất đau…
-Ngoan…Cứ thả lỏng. Ngoan nào…
Hắn nhỏ giọng dỗ dành Uyển Thanh như thế. Thân thể nhỏ nhắn liên tục bị cắn, mút. Đôi bồng đảo đau nhức vì bị chiếm giữ quá lâu.
Uyển Thanh cố căng người chịu đựng…Nàng còn phải thỉnh thoảng đổi tư thế để đem đến cho hắn khoái cảm….Lòng nàng như thắt lại khi tiếp nhận một luồng sinh lực nóng bỏng, phóng mạnh vào tử cung…..
Bên ngoài, Đường Lạc cầm đèn hầu hạ. Khuôn mặt vẫn lạnh căm.
Cơn sốt của Uyển Thanh không giảm bớt mà càng lúc càng tăng.
Uyển Thanh nửa mê nửa tỉnh, lúc nào cũng có cảm giác bên cạnh mình có ai túc trực, lau trán, chườm đá cho nàng.
Còn có tiếng thở dài.
-Lại sốt nữa rồi….
Hết sốt, nàng lại bị lạnh run toàn thân, chăn mền đắp bao nhiêu cũng không đủ. Lại một vòng tay ôm ấp, truyền hơi ấm cho nàng.
-Ngoan nào…Ăn cháo đi.
Giọng hắn rất nhẹ nhàng, rất êm ái. Uyển Thanh vô thức há miệng, vô thức đón nhận sự chăm sóc tận tâm kia.
Qua ngày thứ ba, nàng đã nhận biết ai đang ở cạnh mình. Cao Quân Lam dường như không rời giường nửa bước. Nhìn cách hắn bón thuốc, lau người, bới tóc cho nàng không khác gì một phu quân yêu thương nương tử, hết lòng chăm chút cho nương tử của mình.
Nam tử đấu đá, tranh giành quyền lợi, chẳng mấy khi để tâm đến nữ nhân. Uyển Thanh là công chúa, được cưng chiều hết mực, nhưng khi cần nàng cũng chỉ là một quân cờ.
-Sao lại khóc rồi? -Cao Quân Lam tay cầm chén thuốc, nhẹ nhàng-Mới bớt sốt, không nên khóc nhiều. Ngoan, uống thuốc đi!
Là thật lòng hay là giả dối? Vì mê luyến thân thể hay bất cứ lý do gì…..
-Uống thuốc đi!
Hắn cười khẽ, bàn tay mảnh khảnh lại vươn lên vuốt tóc Uyển Thanh.
-Sao…sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Ta….
-Tốt là tốt. Không cần có lý do.
Nếu ta muốn tốt với ai đó, ta sẽ vô cùng trân trọng và thương yêu người đó. Nhưng khi ta đã muốn giết ai đó, ta sẽ chẳng màng bất cứ thủ đoạn nào.
-Ta….ta không cố ý chuyện Ninh phi. Ta…
Nàng đang giải thích. Lúc đó, Uyển Thanh chỉ nghĩ tới mình, chỉ nghĩ tới hạnh phúc của mình.
-Ta không phải là người chịu đựng. Không cần phải nói với ta.
Hắn múc một muỗng thuốc, đút cho nàng:
-Uống thuốc đi. Còn nóng mới tốt.
-Phụ hoàng…Mẫu hậu của ta…
-Không sao đâu. Phụ hoàng nàng đã biết chuyện các hoàng huynh nàng đều chết, thần người một chút rồi tiếp tục ăn…
-Ngươi…
Uyển Thanh biết câu “diệt cỏ phải diệt tận gốc” nhưng các hoàng huynh của nàng thì….
-Bát hoàng muội của nàng muốn vào hầu hạ. Nhưng ta nói tạm thời nàng chưa khỏe. Đợi vài ngày.
Bát hoàng muội? Đường Lạc sao? Nàng ta là người sống sót sau cùng….
-Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Ta ra ngoài một chút, lát sẽ mang nho cho nàng ăn.
Bên ngoài Đường Lạc đang quỳ trước án thư. Khuôn mặt xinh đẹp từ khi nào đã luyện được thần thái lạnh lùng kia.
-Công tử…
-Ừ.
Hắn ngồi vào bàn, rồi làm như sực nhớ ra chuyện gì, nói ngay:
-Hôm trước ta sai người đi thu thập thi hài các huynh trưởng của nàng. Không thấy Đại hoàng tử….
Khuôn mặt Đường Lạc hơi biến sắc. Nàng ngẩng lên:
-Nô tỳ đã giết hắn. Nô tỳ tẩm một loại độc lên người. Nô tỳ dẫn dụ hắn.
-Ừ- Cao Quân Lam hờ hững- Ta tin ngươi…Vì sao đó ta sực nhớ ra…
Hắn nheo mắt, giọng nói thản nhiên:
-Sau khi nàng rời khỏi bờ suối, ta cảm thấy chướng mắt với xác Đại hoàng tử ti tiện đó. Ngay cả em gái của mình mà cũng giở trò gian dâm, chết là đáng. Ta sai người móc mắt hắn…Gần đây có một cánh rừng nhỏ, ta cũng đã dùng xác hắn tiến hành nghi thức Điểu táng rồi….
Đường Lạc hơi co người lại.. Móc mắt hắn trước khi mang đi điểu táng, dù có may mắn trốn thoát, người cũng trở thành tàn phế. Lại còn mang đi điểu táng, nếu Đại hoàng tử giả chết, cái chết thực này sẽ làm hắn đau đớn gấp trăm lần.
-Công chúa, ta đã hứa với nàng. Đã hứa ta sẽ làm…Nhưng ta mong nàng nhớ, tính tình ta vui buồn bất thường. Ta cũng ghét nhất cảnh bị ai đó qua mặt. Công chúa, chúc nàng vui vẻ sống tiếp tại Mạc tri thủ những ngày sau này….Nếu còn muốn ở lại đây….
/40
|