Chuyện liên hôn chính trị trong thời đại này không hiếm. Hầu như chưa có chuyện từ chối. Nhưng lần này quốc chủ Vọng Yểm quốc lại tỏ rõ thái độ khước từ.
Trương lão sư và không ít đại thần trong triều đều lo lắng. Vọng Yểm quốc tuy vừa giáng những đòn phản công quyết liệt, khiến các chư hầu kinh ngạc nhưng tính ra vẫn chỉ là nước nhỏ. Đông quốc nếu tập trung toàn bộ lực lượng, chỉ sợ là…
Kết minh với họ, đợi thời gian mọc đủ lông cánh, chẳng phải tốt hơn sao?
Trương lão sư và Phượng lão tướng quân rời khỏi điện. Cả hai đều nghĩ đến một người.
…..-Ninh phi nương nương….
Để hoàng thượng chấp nhận hôn phối, cưới người khác làm hậu. Nữ nhi, liệu có được mấy người?
Tim Ninh Nhi như bị ai bóp chặt, rất đau.
Nàng nhìn hai vị lão thần, râu tóc bạc phơ đang quỳ phía dưới. Họ cũng vì nghĩ cho Vọng Yểm quốc, cho Đông Phương Phong thế lực vẫn còn non trẻ. Nhưng mà….
-Được rồi…Các vị về đi. Ta….ta sẽ cân nhắc.
-Chúng thần cáo từ….
Ninh phi nổi tiếng là người khoan hòa, hiền thục, rất xứng đáng ngôi mẫu nghi của Vọng Yểm quốc. Nhưng tình thế này, cả hai vị lão thần đành phải đưa ra lời khuyên đau lòng ấy. Nhìn nàng thờ thẫn, họ cũng cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Những người trẻ tuổi….Tiếc là họ lại sinh ra trong hoàng tộc, mang trên mình sứ mạng với quốc gia.
….Sau một ngày mệt nhoài, những lời của Ninh Nhi càng khiến Đông Phương Phong thêm tức giận. Nàng là phi tần duy nhất của hắn, lại khuyên hắn sẻ ái chia ân cùng người khác. Nếu là Chúc Đường thì….
Nghĩ đến Chúc Đường, Đông Phương Phong khựng lại. Tiếng thở dài lại bật ra.
-Ta chợt nhớ, còn tấu chương chưa phê duyệt. Nàng nghỉ trước đi.
Hắn rời khỏi điện. Ninh Nhi chỉ biết nhìn theo.
Nước mắt rơi lặng lẽ. Nàng làm sao không khó chịu, không đau lòng chứ. Nghĩ đến những yêu thương âu yếm đó phải sẽ chia cùng người khác. Người đàn ông của mình thân mật bên người khác, nhi nữ nào có thể chịu đựng? Nhưng nàng không phải là nhi nữ bình thường, Đông Phương Phong cũng không phải là nam tử chỉ thuộc về một mình Ninh Nhi?
Mấy ngày sau nữa, Đông Phương Phong cũng không ghé điện của nàng.
Hậu cung không có người khác, hầu như ai cũng biết chuyện hoàng thượng yêu thương và sủng ái phi tử duy nhất của mình như thế nào. Hiện tại người không đến, các cung nữ không dám bàn tán trước mặt nhưng sau lưng vẫn có lời ong tiếng ve. Ninh Nhi không quan tâm đến. Nàng chỉ lo lắng một điều…
-Hoàng thượng ăn uống thế nào? Ngoài thiết triều thì người làm gì?
-Hồi nương nương….Hoàng thượng chỉ phê duyệt tấu chương, có khi cả đêm không ngủ. Người….
Thân thể vốn không được khỏe, còn thức cả đêm phê duyệt tấu chương. Nghĩ đến đó, nàng đã thấy đau lòng.
-Được rồi…Ông lui đi.
Cho Bạch lão giám lui về, Ninh Nhi đích thân hầm một chung tổ yến thượng hạng, bưng đến chỗ Đông Phương Phong đang làm việc. Nàng chỉ dẫn theo Tiểu Đào. Cả hai đi ngang qua ngự uyển. Bỗng nhiên có một đám người từ xa thẳng tới. Trên là một kiệu lớn, tiền hô hậu ủng. Thấy Tiểu Đào, người đi trước cũng chẳng tránh đường.
-A…
Bị bất ngờ, Tiểu Đào loạng choạng ngã. Ninh Nhi đằng sau cũng bị nàng ta kéo theo.
-Á….
Canh vẫn còn nóng đổ vào người Ninh Nhi. Tiểu Đào hoảng hốt đỡ nàng dậy. Kiệu lớn cũng không ngừng.
Dám đi kiệu trong hoàng cung, thân phận không thể tầm thường được. Đụng ngã Ninh phi lại không lời xin lỗi, Tiểu Đào vô cùng tức giận, định nói lý lẽ nhưng Ninh Nhi đã kéo tay nàng lại. Cùng lúc đó, đằng trước đoàn kiệu cũng đã bị chặn lại. Là tướng quân Thượng Quan Vân.
-Người trên kiệu, đây là hoàng cung Vọng Yểm quốc, nhập gia tùy tục, ngoài hoàng thượng và hoàng gia Vọng Yểm không ai được bước vào.
Một luồng gió thổi qua khiến cánh tay bị canh đổ vào của Ninh Nhi bỏng rát. Một người đến cạnh nàng, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng, giọng đầy quan tâm.
-Nương nương cẩn trọng phượng thể. Không biết người…
Bốn mắt nhìn nhau. Bối rối, đau lòng, hổ thẹn. Mọi phản ứng của Ninh Nhi không lọt qua được mắt Đông Phương Phong cũng vừa mới bước ra.
Trương lão sư và không ít đại thần trong triều đều lo lắng. Vọng Yểm quốc tuy vừa giáng những đòn phản công quyết liệt, khiến các chư hầu kinh ngạc nhưng tính ra vẫn chỉ là nước nhỏ. Đông quốc nếu tập trung toàn bộ lực lượng, chỉ sợ là…
Kết minh với họ, đợi thời gian mọc đủ lông cánh, chẳng phải tốt hơn sao?
Trương lão sư và Phượng lão tướng quân rời khỏi điện. Cả hai đều nghĩ đến một người.
…..-Ninh phi nương nương….
Để hoàng thượng chấp nhận hôn phối, cưới người khác làm hậu. Nữ nhi, liệu có được mấy người?
Tim Ninh Nhi như bị ai bóp chặt, rất đau.
Nàng nhìn hai vị lão thần, râu tóc bạc phơ đang quỳ phía dưới. Họ cũng vì nghĩ cho Vọng Yểm quốc, cho Đông Phương Phong thế lực vẫn còn non trẻ. Nhưng mà….
-Được rồi…Các vị về đi. Ta….ta sẽ cân nhắc.
-Chúng thần cáo từ….
Ninh phi nổi tiếng là người khoan hòa, hiền thục, rất xứng đáng ngôi mẫu nghi của Vọng Yểm quốc. Nhưng tình thế này, cả hai vị lão thần đành phải đưa ra lời khuyên đau lòng ấy. Nhìn nàng thờ thẫn, họ cũng cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Những người trẻ tuổi….Tiếc là họ lại sinh ra trong hoàng tộc, mang trên mình sứ mạng với quốc gia.
….Sau một ngày mệt nhoài, những lời của Ninh Nhi càng khiến Đông Phương Phong thêm tức giận. Nàng là phi tần duy nhất của hắn, lại khuyên hắn sẻ ái chia ân cùng người khác. Nếu là Chúc Đường thì….
Nghĩ đến Chúc Đường, Đông Phương Phong khựng lại. Tiếng thở dài lại bật ra.
-Ta chợt nhớ, còn tấu chương chưa phê duyệt. Nàng nghỉ trước đi.
Hắn rời khỏi điện. Ninh Nhi chỉ biết nhìn theo.
Nước mắt rơi lặng lẽ. Nàng làm sao không khó chịu, không đau lòng chứ. Nghĩ đến những yêu thương âu yếm đó phải sẽ chia cùng người khác. Người đàn ông của mình thân mật bên người khác, nhi nữ nào có thể chịu đựng? Nhưng nàng không phải là nhi nữ bình thường, Đông Phương Phong cũng không phải là nam tử chỉ thuộc về một mình Ninh Nhi?
Mấy ngày sau nữa, Đông Phương Phong cũng không ghé điện của nàng.
Hậu cung không có người khác, hầu như ai cũng biết chuyện hoàng thượng yêu thương và sủng ái phi tử duy nhất của mình như thế nào. Hiện tại người không đến, các cung nữ không dám bàn tán trước mặt nhưng sau lưng vẫn có lời ong tiếng ve. Ninh Nhi không quan tâm đến. Nàng chỉ lo lắng một điều…
-Hoàng thượng ăn uống thế nào? Ngoài thiết triều thì người làm gì?
-Hồi nương nương….Hoàng thượng chỉ phê duyệt tấu chương, có khi cả đêm không ngủ. Người….
Thân thể vốn không được khỏe, còn thức cả đêm phê duyệt tấu chương. Nghĩ đến đó, nàng đã thấy đau lòng.
-Được rồi…Ông lui đi.
Cho Bạch lão giám lui về, Ninh Nhi đích thân hầm một chung tổ yến thượng hạng, bưng đến chỗ Đông Phương Phong đang làm việc. Nàng chỉ dẫn theo Tiểu Đào. Cả hai đi ngang qua ngự uyển. Bỗng nhiên có một đám người từ xa thẳng tới. Trên là một kiệu lớn, tiền hô hậu ủng. Thấy Tiểu Đào, người đi trước cũng chẳng tránh đường.
-A…
Bị bất ngờ, Tiểu Đào loạng choạng ngã. Ninh Nhi đằng sau cũng bị nàng ta kéo theo.
-Á….
Canh vẫn còn nóng đổ vào người Ninh Nhi. Tiểu Đào hoảng hốt đỡ nàng dậy. Kiệu lớn cũng không ngừng.
Dám đi kiệu trong hoàng cung, thân phận không thể tầm thường được. Đụng ngã Ninh phi lại không lời xin lỗi, Tiểu Đào vô cùng tức giận, định nói lý lẽ nhưng Ninh Nhi đã kéo tay nàng lại. Cùng lúc đó, đằng trước đoàn kiệu cũng đã bị chặn lại. Là tướng quân Thượng Quan Vân.
-Người trên kiệu, đây là hoàng cung Vọng Yểm quốc, nhập gia tùy tục, ngoài hoàng thượng và hoàng gia Vọng Yểm không ai được bước vào.
Một luồng gió thổi qua khiến cánh tay bị canh đổ vào của Ninh Nhi bỏng rát. Một người đến cạnh nàng, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng, giọng đầy quan tâm.
-Nương nương cẩn trọng phượng thể. Không biết người…
Bốn mắt nhìn nhau. Bối rối, đau lòng, hổ thẹn. Mọi phản ứng của Ninh Nhi không lọt qua được mắt Đông Phương Phong cũng vừa mới bước ra.
/40
|