Lâm Nhụy đi thang máy lên lầu 25, qua dãy hành lang thật dài thì mới tới được căn phòng mà cô muốn tìm - phòng “2521”.
Con số này có vẻ lãng mạn.
Cô đứng yên ở cửa rồi nhẹ nhàng gõ gõ hai tiếng, bên trong không có ai đáp lại.
Chẳng lẽ là cô tìm nhầm phòng?
Nhìn lại tin nhắn mà Hàn Vũ gửi tới ban nãy, đúng là phòng 2521 , không sai, đối chứng với số trước mặt, chính là căn phòng này.
Lâm Nhụy lại gõ cửa lần nữa.
Lần này mới vừa gõ một tiếng thì cửa phòng liền được mở ra.
Lâm Nhụy còn chưa kịp thấy rõ hoàn cảnh bên trong thì đã bị một cánh tay thuộc về đàn ông vươn ra ngoài kéo vào.
Đóng cửa, khóa trái, các động tác được thực hiện liền mạch, dứt khoát.
Ngay sau đó, Lâm Nhụy bị một thân hình cường tráng bao trùm lấy và đè ở trên cửa, không thể động đậy.
Bên tai là tiếng hít thở ấm áp, phun lên ở trên cổ cô, kích thích da thịt cô nổi lên một trận rùng mình.
Một loạt động tác này đều mau lẹ, Lâm Nhụy không phản ứng kịp. Suýt chút nữa thì cô đã nhịn không được mà hét lên một tiếng.
Cô duỗi tay đẩy thân hình đè ở trên người mình ra, vừa đẩy vừa hé miệng theo bản năng chuẩn bị kêu cứu.
“Đừng kêu.”
Là giọng của Hàn Vũ.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lâm Nhụy mới trấn định được cảm xúc. Cô ngửa đầu nhìn, một khuôn mặt tuấn tú sáng lạn đang tươi cười với cô.
Là Hàn Vũ sao?
“Làm tôi sợ muốn chết.” Cô vỗ nhẹ bộ ngực để thuận khí, khuôn mặt nhỏ kinh hoảng chưa kịp ổn định lại.
Hàn Vũ thấy thế buông lỏng cánh tay đang giam cầm Lâm Nhụy ra rồi nhướng mày nói: Tôi đáng sợ đến như vậy sao?”
“Không phải, tôi còn tưởng rằng là…” Bởi vì mấy người xấu xa trên phim truyền hình đều là cái dạng này nên hành động của anh làm cô không kịp trở tay một cái.
“Tôi còn tưởng rằng phụ nữ các cô đều thích bị đè ở trên vách tường nên tôi mới muốn làm vậy cho cô bất ngờ.” Hàn Vũ nửa nói giỡn.
Anh vừa tắm xong, ngồi ở trong phòng chờ một phút mà như một năm, thật vất vả thì Lâm Nhụy mới tới, vậy cho nên anh mới muốn làm một chuyện gây “Kinh hỉ” cho cô. Nhưng ai mà ngờ phản ứng của cô lại biến thành kinh hách.
Nhìn cô gái trước mắt sắc mặt tái nhợt, đúng thật là bị anh doạ sợ tới mức không nhẹ.
Nghe Hàn Vũ nói như vậy, Lâm Nhụy chẳng biết nên đáp lại anh cái gì. Nếu bị đè ở trên vách tường theo kiểu thế này thì có đánh chết cô, cô cũng sẽ không muốn lại gặp phải lần thứ hai.
Hai người cứ mãi nhìn nhau, không ai nói chuyện, không khí có chút xấu hổ.
Giống như là cuộc offline của 2 người bạn quen biết trên mạng, vốn dĩ hai người nói chuyện qua mạng rất tốt, nhưng khi gặp mặt ngoài đời thì lại không biết nên nói cái gì.
Đặc biệt là, cô cùng Hàn Vũ đều trực tiếp bỏ qua bước giới thiệu làm quen kia và chuẩn bị đánh nhau ở trên giường.
Cho dù là da mặt dày thì Lâm Nhụy cũng có chút ngượng ngùng.
Ánh mắt cô di động tự do, bất tri bất giác chuyển đến cơ ngực của Hàn Vũ.
Dáng người của Hàn Vũ cũng giống như khuôn mặt của anh vậy, đều rất mê hoặc người khác, quả thực làm người nhìn đến đều chảy máu mũi.
Dáng người thon dài, cơ bắp săn chắc cường trán, hai điểm đỏ trước ngực, phía dưới chính là bụng nhỏ bình thản, hình dạng cơ bụng vẫn luôn kéo dài vào trong khăn tắm quấn bên hông.
Mà ở chính giữa khăn tắm là một thứ gì đó đang nhếch lên, đặc biệt khiến người khác chú ý.
Lâm Nhụy trừng lớn mắt. Cô vẫn chưa làm gì mà, tại sao Hàn Vũ đã cứng thành như vậy a?
Thật ra thì Hàn Vũ không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào. Anh đã đọc hiểu được biểu tình ở trên mặt cô, tùy tiện xả khăn tắm để lộ ra cây côn thịt lớn thô đen.
Côn thịt dựng đứng, quy đầu càng lớn đến dọa người, ở mã mắt đã rỉ ra chút dịch nhầy trong suốt làm lóe lên ánh sáng mê người.
Anh kéo tay nhỏ mềm mại của Lâm Nhụy rồi dùng nó bao phủ lên côn thịt.
Biểu tình cười như không cười: “Cô xem, nó đã gấp đến không chờ nổi.”
Côn thịt ở trong tay Lâm Nhụy lại phình to thêm một vòng, một tay đã không thể cầm được hết. Côn thịt so với hình dạng trong hình thì càng thêm cường tráng đến mức làm cho người ta sợ hãi. Cô thậm chí còn có thể cảm giác được gân xanh của côn thịt đang từ từ nổi lên.
Không có một cô gái nào khi đối mặt với cây côn thịt to lớn dị thường như thế này mà có thể thờ ơ. Lâm Nhụy cảm giác hạ thể có một dòng nước ấm áp róc rách chảy xuống. Cô không khống chế được thân thể mà theo bản năng mà kẹp chặt hai chân.
Cô buông túi xách rồi ngồi xổm xuống, sau đó bắt đầu toàn tâm toàn ý hầu hạ côn thịt lớn.
Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, cô ngậm côn thịt từng chút một vào trong miệng.
Như là đang ăn kẹo que, Lâm Nhụy chậm rãi mút và liếm. Cô dùng cái lưỡi quấn quanh thân gậy, thi thoảng còn dùng đầu lưỡi chọt chọt với mã mắt. Có thể nói là cô đã sử dụng hết 18 chiêu thức để hầu hạ côn thịt.
Lâm Nhụy cũng không có để hai túi trứng cô đơn. Cô vươn tay nhỏ ra xoa xoa, đặt chúng nó ở trong lòng bàn tay rồi thưởng thức, lạnh lạnh mềm mại, giống như một món đồ chơi, xúc cảm cực kỳ tốt.
Hàn Vũ đứng dựa ở trên vách tường, híp mắt, cổ hơi hơi ngẩng lên, hưởng thụ khoái cảm mà cô gái đang khẩu giao ở dưới thân mang đến.
Cũng không biết tiểu tao hóa này đã liếm qua bao nhiêu côn thịt của đàn ông, đầu lưỡi cũng quá biết mút, bên trong cái miệng nhỏ vừa ướt lại vừa trơn, rất nhiều lần đều suýt chút nữa làm anh ném súng đầu hàng. Cũng may là trong lòng anh còn đang chờ mong chuyện sẽ xảy ra kế tiếp nên mới có thể nhịn nhẫn giữ được tinh hoa của mình.
Không được, không thể cứ để tiếp tục như vậy.
Vốn dĩ lúc nãy đã bị nghẹn, nếu giờ lại còn để cô làm tiếp thì anh liền có thể sẽ bắn a.
Anh không muốn bắn sớm như vậy, còn chưa chính thức bắt đầu trò chơi đâu.
Nghĩ vậy xong, anh liền kéo đầu cô ra. Đối với ánh mắt khó hiểu của Lâm Nhụy, Hàn Vũ chỉ câu môi cười một cách tà khí.
“Chúng ta nên dùng cài này trước đã.”
Con số này có vẻ lãng mạn.
Cô đứng yên ở cửa rồi nhẹ nhàng gõ gõ hai tiếng, bên trong không có ai đáp lại.
Chẳng lẽ là cô tìm nhầm phòng?
Nhìn lại tin nhắn mà Hàn Vũ gửi tới ban nãy, đúng là phòng 2521 , không sai, đối chứng với số trước mặt, chính là căn phòng này.
Lâm Nhụy lại gõ cửa lần nữa.
Lần này mới vừa gõ một tiếng thì cửa phòng liền được mở ra.
Lâm Nhụy còn chưa kịp thấy rõ hoàn cảnh bên trong thì đã bị một cánh tay thuộc về đàn ông vươn ra ngoài kéo vào.
Đóng cửa, khóa trái, các động tác được thực hiện liền mạch, dứt khoát.
Ngay sau đó, Lâm Nhụy bị một thân hình cường tráng bao trùm lấy và đè ở trên cửa, không thể động đậy.
Bên tai là tiếng hít thở ấm áp, phun lên ở trên cổ cô, kích thích da thịt cô nổi lên một trận rùng mình.
Một loạt động tác này đều mau lẹ, Lâm Nhụy không phản ứng kịp. Suýt chút nữa thì cô đã nhịn không được mà hét lên một tiếng.
Cô duỗi tay đẩy thân hình đè ở trên người mình ra, vừa đẩy vừa hé miệng theo bản năng chuẩn bị kêu cứu.
“Đừng kêu.”
Là giọng của Hàn Vũ.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lâm Nhụy mới trấn định được cảm xúc. Cô ngửa đầu nhìn, một khuôn mặt tuấn tú sáng lạn đang tươi cười với cô.
Là Hàn Vũ sao?
“Làm tôi sợ muốn chết.” Cô vỗ nhẹ bộ ngực để thuận khí, khuôn mặt nhỏ kinh hoảng chưa kịp ổn định lại.
Hàn Vũ thấy thế buông lỏng cánh tay đang giam cầm Lâm Nhụy ra rồi nhướng mày nói: Tôi đáng sợ đến như vậy sao?”
“Không phải, tôi còn tưởng rằng là…” Bởi vì mấy người xấu xa trên phim truyền hình đều là cái dạng này nên hành động của anh làm cô không kịp trở tay một cái.
“Tôi còn tưởng rằng phụ nữ các cô đều thích bị đè ở trên vách tường nên tôi mới muốn làm vậy cho cô bất ngờ.” Hàn Vũ nửa nói giỡn.
Anh vừa tắm xong, ngồi ở trong phòng chờ một phút mà như một năm, thật vất vả thì Lâm Nhụy mới tới, vậy cho nên anh mới muốn làm một chuyện gây “Kinh hỉ” cho cô. Nhưng ai mà ngờ phản ứng của cô lại biến thành kinh hách.
Nhìn cô gái trước mắt sắc mặt tái nhợt, đúng thật là bị anh doạ sợ tới mức không nhẹ.
Nghe Hàn Vũ nói như vậy, Lâm Nhụy chẳng biết nên đáp lại anh cái gì. Nếu bị đè ở trên vách tường theo kiểu thế này thì có đánh chết cô, cô cũng sẽ không muốn lại gặp phải lần thứ hai.
Hai người cứ mãi nhìn nhau, không ai nói chuyện, không khí có chút xấu hổ.
Giống như là cuộc offline của 2 người bạn quen biết trên mạng, vốn dĩ hai người nói chuyện qua mạng rất tốt, nhưng khi gặp mặt ngoài đời thì lại không biết nên nói cái gì.
Đặc biệt là, cô cùng Hàn Vũ đều trực tiếp bỏ qua bước giới thiệu làm quen kia và chuẩn bị đánh nhau ở trên giường.
Cho dù là da mặt dày thì Lâm Nhụy cũng có chút ngượng ngùng.
Ánh mắt cô di động tự do, bất tri bất giác chuyển đến cơ ngực của Hàn Vũ.
Dáng người của Hàn Vũ cũng giống như khuôn mặt của anh vậy, đều rất mê hoặc người khác, quả thực làm người nhìn đến đều chảy máu mũi.
Dáng người thon dài, cơ bắp săn chắc cường trán, hai điểm đỏ trước ngực, phía dưới chính là bụng nhỏ bình thản, hình dạng cơ bụng vẫn luôn kéo dài vào trong khăn tắm quấn bên hông.
Mà ở chính giữa khăn tắm là một thứ gì đó đang nhếch lên, đặc biệt khiến người khác chú ý.
Lâm Nhụy trừng lớn mắt. Cô vẫn chưa làm gì mà, tại sao Hàn Vũ đã cứng thành như vậy a?
Thật ra thì Hàn Vũ không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào. Anh đã đọc hiểu được biểu tình ở trên mặt cô, tùy tiện xả khăn tắm để lộ ra cây côn thịt lớn thô đen.
Côn thịt dựng đứng, quy đầu càng lớn đến dọa người, ở mã mắt đã rỉ ra chút dịch nhầy trong suốt làm lóe lên ánh sáng mê người.
Anh kéo tay nhỏ mềm mại của Lâm Nhụy rồi dùng nó bao phủ lên côn thịt.
Biểu tình cười như không cười: “Cô xem, nó đã gấp đến không chờ nổi.”
Côn thịt ở trong tay Lâm Nhụy lại phình to thêm một vòng, một tay đã không thể cầm được hết. Côn thịt so với hình dạng trong hình thì càng thêm cường tráng đến mức làm cho người ta sợ hãi. Cô thậm chí còn có thể cảm giác được gân xanh của côn thịt đang từ từ nổi lên.
Không có một cô gái nào khi đối mặt với cây côn thịt to lớn dị thường như thế này mà có thể thờ ơ. Lâm Nhụy cảm giác hạ thể có một dòng nước ấm áp róc rách chảy xuống. Cô không khống chế được thân thể mà theo bản năng mà kẹp chặt hai chân.
Cô buông túi xách rồi ngồi xổm xuống, sau đó bắt đầu toàn tâm toàn ý hầu hạ côn thịt lớn.
Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, cô ngậm côn thịt từng chút một vào trong miệng.
Như là đang ăn kẹo que, Lâm Nhụy chậm rãi mút và liếm. Cô dùng cái lưỡi quấn quanh thân gậy, thi thoảng còn dùng đầu lưỡi chọt chọt với mã mắt. Có thể nói là cô đã sử dụng hết 18 chiêu thức để hầu hạ côn thịt.
Lâm Nhụy cũng không có để hai túi trứng cô đơn. Cô vươn tay nhỏ ra xoa xoa, đặt chúng nó ở trong lòng bàn tay rồi thưởng thức, lạnh lạnh mềm mại, giống như một món đồ chơi, xúc cảm cực kỳ tốt.
Hàn Vũ đứng dựa ở trên vách tường, híp mắt, cổ hơi hơi ngẩng lên, hưởng thụ khoái cảm mà cô gái đang khẩu giao ở dưới thân mang đến.
Cũng không biết tiểu tao hóa này đã liếm qua bao nhiêu côn thịt của đàn ông, đầu lưỡi cũng quá biết mút, bên trong cái miệng nhỏ vừa ướt lại vừa trơn, rất nhiều lần đều suýt chút nữa làm anh ném súng đầu hàng. Cũng may là trong lòng anh còn đang chờ mong chuyện sẽ xảy ra kế tiếp nên mới có thể nhịn nhẫn giữ được tinh hoa của mình.
Không được, không thể cứ để tiếp tục như vậy.
Vốn dĩ lúc nãy đã bị nghẹn, nếu giờ lại còn để cô làm tiếp thì anh liền có thể sẽ bắn a.
Anh không muốn bắn sớm như vậy, còn chưa chính thức bắt đầu trò chơi đâu.
Nghĩ vậy xong, anh liền kéo đầu cô ra. Đối với ánh mắt khó hiểu của Lâm Nhụy, Hàn Vũ chỉ câu môi cười một cách tà khí.
“Chúng ta nên dùng cài này trước đã.”
/174
|