Quyền Tài

Chương 1435 - Bàn Triển Lãm Của Huyện Trinh Thủy Bị Vắng Vẻ!

/2031


Hai ngày sau.

Thứ bảy, buổi sáng năm giờ hơn.

Trời còn tối đen, phía chân trời chỉ có một tia sáng bạc đang dần dần lan ra, ánh đèn đường vẫn còn phát sáng.

Đổng Học Bân đi ra, xuống lầu sau khi lên xe thì gọi cho Trương Long Quyên một cú điện thoại.

A lô, chị Trương, đang bận à?

Không bận, ha ha, làm sao vậy nhóc đẹp trai của chị?

Cũng là muốn xác nhận với ngài một chút về thời gian vé máy bay và nhân số.

Tính sai giờ, chổ các người hiện tại mới hừng đông phải không? Dậy sớm như vậy sao?

Đúng vậy, ngày hôm nay cũng là hội chiêu thương, lúc này còn phải chạy đi thành phố, khẳng định muốn đi sớm một chút, thật ra ngày hôm qua nên chuẩn bị, bất quá thành phố bên kia có chút vấn đề, sân còn chưa mượn được, nên kéo dài tới hôm nay, một hồi còn có không ít việc phải bận, cho nên chuyện vé máy bay phải thương lượng với ngài trước, ừm, bằng không đặt ba vé? Cao tầng công ty của ngài có phải là cũng phải người trong nước? Ba vé đủ không?

Vé máy bay cậu cũng đừng quản.

Chúng tôi có thể chi trả.

Chút ấy tiền chị còn trả không nổi sao?

Cũngphải , vậy ngài thế nào?

Ha ha, để chị nhìn thời gian, đến lúc đó cho tên nhóc cậu một kinh hỉ.

Cái kinh hỉ gì? Ngài có thể tới là được, dù sao nhìn thời gian của ngài.

Yên tâm, chị nhất định sẽ qua, bất quá trước tiên phải đem chuyện bên này an bài, thời gian có trễ một chút, cậu chờ tin của chị Trương cậu đi.

Được, biết ngài bận, cũng không vội.

Không vội là được, ha ha, vậy không nói, chị có điện thoại vào.

Được rồi. Ngài bận của ngài, quyết định thời gian rồi ngài gọi điện thoại nói với tôi một tiếng.

Ngoài miệng nói không vội, trong lòng Đổng Học Bân thật ra cũng không có thản nhiên như vậy, kế hoạch tính ra so với tình huống thực tế có thay đổi không nhỏ, Đổng Học Bân hiện tại cũng muốn mau chóng uống thuốc an thần này, bất quá Trương đại tỷ làm việc vẫn là như thế, hai người cũng có quan hệ sâu như vậy. Hẳn là không có thay đổi, hắn cùng Trương Long Quyên coi như cũng là sinh tử chi giao, nghĩ tới đây Đổng Học Bân mới yên tâm lại. Vừa lái xe vừa gọi điện thoại.

A lô, phòng làm việc cục chiêu thương thành phố.

Tôi là Đổng Học Bân phân công quản lý chiêu thương của huyện Trinh Thủy.

À, là Đổng huyện trưởng. Cũng đang muốn thông báo các người.

Chổ đặt được chưa? Hiện tại đi qua?

Đúng, đều chuẩn bị xong rồi, các người hiện tại có thể đến đây, ngài nhớ địa chỉ một chút, là ở công viên trung tâm đường số hai.

Công viên?

Hội chiêu thương lần này có quy mô khá lớn, thật sự không có chổ quy mô tương tự, cấp trên quyết định bố trí tại công viên trung tâm.

Được, tôi đã biết.

Hội chiêu thương khai mạc chín giờ, các người mau chóng đến.

. . .

Mười phút sau.

Cục chiêu thương.

Xe của Đổng Học Bân chạy đến, thắng cái két đi xuống xe.

Ngày hôm qua Đổng Học Bân đã thông báo cho người của cục chiêu thương. Hiện tại mọi người đều tới, Trịnh Đại Hữu và Thành Ngọc Khiết biểu tình ổn nhất, Trần Vân Tùng trên mặt có chút xao động, Thường Quyên và Cung Na hai người thì lại là ngáp, năm giờ hơn đến thì bốn giờ hơn phải rời giường. Khẳng định là không ngủ tốt.

Đổng huyện trưởng. Thấy Đổng Học Bân tới, tất cả mọi người đi đón.

Đổng Học Bân cũng không nói lời vô ích, Sân an bài được rồi, chuẩn bị xuất phát đi.

Trịnh Đại Hữu nhắc nhở nói: Tôi còn chưa phân phối nhiệm vụ, cụ thể bố trí như thế nào?

Đổng Học Bân suy nghĩ rất nhanh, liền nói: Thành đại tỷ. Chị ở lại cục chiêu thương tọa trấn đi, đến lúc đó nếu có nhà đầu tư muốn đến đây khảo sát, chị tùy thời tiếp ứng, an bài tốt công tác hậu cần, nhất định phải cam đoan vạn vô nhất thất. Nói xong, lại nhìn về phía Tiếu Hồng, Ừm, tiểu Tiếu, cô cũng ở lại, đến lúc đó chúng tôi bên kia liên hệ được người, cô phụ trách mang theo nhà đầu tư xuống phía dưới khảo sát thực địa, mấy hạng mục cô phải chuẩn bị, phải ghi nhớ trong lòng, đừng cầm mà đọc, như vậy sẽ cho nhà đầu tư cảm giác không tín nhiệm, về phần di động trên chính sách cô có thể bàn trước với nhà đầu tư, nếu thật sự đem không quyết định chủ ý cô cứ liên hệ tôi và Trịnh cục trưởng, nếu như hội chiêu thương bên kia còn cần người, cô tùy thời đến đây, không cần ở một chỗ, có thể linh hoạt một chút, bên kia cần có nhân viên qua lại, ừm, xe cũng để lại một chiếc cho các người.

Tiếu Hồng lập tức nói: Tốt.

Thành Ngọc Khiết cũng nói sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Thành đại tỷ, tiểu Tiếu, vậy ở đây tôi giao cho hai người, nhất định không được làm sai, ghi nhớ kỹ. Đổng Học Bân dặn dò bọn họ nhiều lần, bởi vì hắn biết làm loại công tác chiêu thương này, một chi tiết nhỏ rất có thể sẽ quyết định thành bại. Đổng Học Bân cấp tốc phân công công tác, lập tức nói: Những người khác đều lên xe đi, đi thành phố, tranh thủ một chút, chín giờ sẽ khai mạc, còn muốn bố trí bàn triển lãm, rất nhiều chuyện phải bận.

Tài xế lão Ngụy đã ngồi ở trong xe chờ bọn họ.

Hai chiếc Passat mới mua, màu đen, nhìn rất đẹp.

Trần Vân Tùng và Thường Quyên lên Land Rover của Đổng Học Bân, Trần Vân Tùng tiếp nhận tay lái lái xe, trên Passat thì là Trịnh Đại Hữu và Cung Na.

Xe đi.

Một đường tới hướng thành phố.

. . .

Sáu giờ rưỡi.

Trời cũng sáng.

Công viên trung tâm thành phố Mai Hà, bên ngoài vành đai lưới sắt của công viên hầu như đầy hơn nửa xe, vây quanh một vòng lớn, vừa nhìn bảng số xe, phần lớn là xe trong nước, đều là xe của cục chiêu thương các khu huyện trong thành phố Mai Hà, người đến không ít, theo hàng rào nhìn vào trong, rất nhiều bàn triển lãm đều đã được chuẩn bị, Đổng Học Bân bọn họ tới không tính sớm, nhưng không tính muộn.

Nhìn xem mấy giờ rồi?

Đồ để ở đây!

Nhanh lên một chút! Không còn kịp rồi!

Lý cục trưởng, Lý cục trưởng đâu rồi?

Chuyện gì xảy ra? Đi mà có thể quên? Quên thì trở về lấy cho tôi!

Trong công viên mơ hồ nghe thấy được không ít tiếng la bận rộn, bầu không khí rất gấp gáp.

Trịnh Đại Hữu bọn họ cũng biết thời gian không nhiều lắm, Trần Vân Tùng và Cung Na từ cóp sau xe Passat dọn đơn tuyên truyền hạng mục, vài trăm phần, cũng không nhẹ.

Thường Quyên nhìn Đổng Học Bân, Đổng huyện trưởng, ở đây giao cho chúng tôi là được, ngài đi ăn điểm tâm trước đi, chờ ngài trở về chúng tôi khẳng định sẽ bố trí xong.

Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, Các người được không?

Thường Quyên nói: Khẳng định được, ngài yên tâm.

Đổng Học Bân nói: Tốt lắm, tôi sẽ mang điểm tâm về cho mọi người.

Cung Na nghe vậy vội nói: Đừng đừng Đổng huyện trưởng, vẫn là tôi đi mua cho.

Các người bố trí bàn triển lãm đi, tranh thủ, tôi đi rồi về. Đổng Học Bân lên xe đi.

Trước chín giờ hẳn là có thể bố trí xong, thời gian tuyệt đối đủ, cũng không cần quá lo lắng, Đổng Học Bân hiện tại lo lắng chính là vấn đề nhà đầu tư, sau đó lại liên hệ một hai ngày, trong lúc đó cũng kéo được hai ba nhà đầu tư, kết quả khi báo cục chiêu thương thành phố danh sách đặt vé máy bay an bài khách sạn thì đối phương lại nói có việc không tới, cuối cùng lăn qua lăn lại nửa ngày vẫn là một nhà đầu tư cũng không tới, cuối cùng lúc báo thành phố đặt trước phòng khách sạn chỉ đặt cho mấy người của cục chiêu thương bọn họ, khiến cho Đổng Học Bân thật mất mặt. Trong huyện sau đó không có hỏi, Đổng Học Bân cũng không chủ động báo cáo tiến triển, lúc trước còn lời thề son sắt tỏ thái độ lập quân lệnh trạng, hiện tại là cái thành tích này, Đổng Học Bân thật sự không mở miệng được, ít nhất cũng phải chờ Trương Long Quyên tới rồi nói, ài, cũng không biết chị Trương lúc nào đến.

Quán điểm tâm không xa.

Đổng Học Bân vì bớt việc, mua một cái bánh bao lớn, có trứng có thịt, bên này cũng không có bán gì khác, hắn chỉ có thể mua một ít sữa đậu nành mang về.

Công viên.

Đổng Học Bân mang theo đồ ăn sáng tiến vào.

Bên kia một người nhân viên công tác của cục chiêu thương thành phố lập tức ngăn cản hắn.

Anh là?

Tôi là của huyện Trinh Thủy.

Xin hỏi xưng hô thế nào?

Đổng Học Bân.

Người nọ ngẩn ra, phỏng chừng khẳng định là nghe qua đại danh của Đổng Học Bân, không khỏi nhìn hắn một cái thật sâu, lập tức lật lật trong hộp bên cạnh, tìm ra một chứng minh công tác tới đưa cho hắn, Giấy ra vào của ngài.

Đổng Học Bân tiếp nhận, Được, cảm ơn.

Bàn triển lãm của huyện Trinh Thủy ở phía sau.

Đi vào trong?

Đúng vậy, con đường này vào trong.

Đổng Học Bân ừ một tiếng, một tay cầm lấy giấy ra vào, đeo vào trên cổ, nhìn qua còn rất chính quy, cái giấy tờ này thứ nhất là vì duy trì trật tự hội trường, để ngừa người không liên quan tiến vào, thứ hai cũng là vì thân phận khác nhau, bằng không trên cơ bản đều không nhận ra đối phương, lỡ như người của huyện Trinh Thủy kéo người của cục chiêu thương huyện Thành Cương tưởng nhà đầu tư liên tiếp phát truyền đơn, vậy cũng có chút xấu hổ, có chứng minh công tác cũng tiện hơn một ít, ít nhất là vừa nhìn hiểu ngay.

Trong công viên.

Bốn phía cây cỏ xanh tươi, là buổi sáng, không khí rất mới mẻ.

Công viên chiếm diện tích không nhỏ, còn có núi nhỏ, bất quá phía sau núi bên kia hiển nhiên không phải hội trường lần này, bàn triển lãm trên cơ bản đều tập trung tại sân rộng trước cửa.

Đi đi.

Đi đi.

Đổng Học Bân nhìn bàn triển lãm trái phải, không tìm được tên của huyện Trinh Thủy.

Mãi cho đến khi đi vào trong khoảng hai ba phút, Đổng Học Bân mới nhìn thấy Trịnh Đại Hữu và đám người Thường Quyên Cung Na, hơi sửng sốt, bọn họ hình như đang tranh chấp cái gì với người khác.

Cái này cũng quá xa!

Phía trước đã không có chỗ.

Vậy cũng không thể an bài cho chúng tôi ở chỗ này.

Cũng không tính xa, nhà đầu tư sẽ đi xuống một lần.

Vậy vì sao bàn triển lãm của người khác đều ở chỗ tốt phía trước? Chỉ huyện Trinh Thủy chúng tôi ngoại lệ?

Trịnh cục trưởng, đây là an bài của cấp trên, ông ồn ào với tôi cũng vô dụng, tôi cũng là một người chạy việc, bàn triển lãm đều đã định rồi, cũng không đổi được.

Ai định?

Hoa thị trưởng định.

Người nhân viên công tác nói vài câu rồi đi.

Chỉ để lại người của cục chiêu thương huyện Trinh Thủy đen nghiêm mặt không lên tiếng.

Đổng Học Bân vừa nghe cũng trầm mặt, nhìn về phía bàn triển lãm của huyện Trinh Thủy bọn họ, hầu như đều ngay dưới núi nhỏ, vị trí là chổ kém nhất xa nhất trong tất cả bàn triển lãm, hơn nữa thì bàn và ghế cũng kém hơn so với người khác, bàn ghế đều rất cũ.

Đối đãi khác nhau?

Phó thị trưởng Hoa Lập phân công quản lý chiêu thương làm?

Mẹ nó! Ông còn không dứt hả?

Hội chiêu thương không đề cập trước cho tôi biết! Bây giờ còn chơi chiêu với tôi để ác tâm người?

Đổng Học Bân có chút phát hỏa, lúc trước Tuệ Lan gặp nạn mình còn chưa có tính với Hoa Lập, không ngờ rằng đối phương ngược lại còn ba lần bốn lượt gây phiền cho mình! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status