Quyền Tài

Chương 1533 - Nhìn Thấy Đứa Nhỏ!

/2031


Bệnh viện.

Hành lang.

Sau khi nữ bác sĩ nói mẫu tử bình an, trong hành lang bùng nổ, Đổng Học Bân hưng phấn vô cùng, Hàn Tinh và Hạ Diễm Trân bọn họ cũng đều vui vẻ.

Sinh rồi!

Thật tốt quá!

Đứa nhỏ bao nhiêu?

Là ba ký mốt.

Được, rất gọn!

Chúng tôi có thể đi vào không bác sĩ?

Còn phải chờ một chút, hiện tại không được.

Cho dù Tạ Quốc Bang từ đầu chỉ ngồi không nói gì, giờ này khắc này cũng lộ ra một nụ cười, nói với Hàn Tinh: Nói một tiếng cho lão gia tử.

Hàn Tinh mặt mày rạng rỡ nói: Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên, điện thoại di động đâu? Điện thoại di động đâu?

Coi chị dâu gấp kìa, ha ha, dùng của em đi. Tạ Quốc Kiến lấy ra điện thoại di động đưa qua.

Hàn Tinh lập tức gọi cho điện thoại cho lão gia tử, A lô, ba. . . Sinh rồi, nặng ba ký mốt, đứa nhỏ to béo, mẫu tử không có chuyện gì.

Được! Tốt! Tạ lão gia tử cười to.

Tiếng cười của lão gia tử rất lớn, người bên cạnh đều nghe được.

Mọi người nhìn nhau, cũng đều nhanh chóng chúc mừng Tạ Quốc Bang Hàn Tinh và Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân đáp lại vài câu, lại không nhịn được tiến đến cửa phòng giải phẫu, tựa vào cánh cửa nhìn vào trong, nhưng cái gì cũng không thấy, biểu tình rất sốt ruột.

Từ Lệ Phân cười chỉ chỉ Đổng Học Bân, Đứa nhỏ này.

Hàn Tinh cũng cười, Coi con rể của tôi gấp kìa.

Tạ Quốc Kiến nói: Tên nhóc này, vừa rồi nếu không phải Tuệ Lan ngăn hắn hắn đều muốn xông vào trong, em kéo mấy lần mà không được.

Từ Lệ Phân nhìn chồng, cười ha ha, Còn nói đứa nhỏ người ta, Tiểu Bân tuy rằng là một người nôn nóng, nhưng ông cũng đừng nói hắn, lúc trước tôi sinh tiểu Hạo, ông không phải cũng sốt ruột muốn vào phòng sinh sao, đây là làm cha mẹ, đều một hình dáng.

Tạ Quốc Bang nhìn về phía con rể nói: Báo hỉ với mẹ của con đi.

Hàn Tinh vội vàng nói: Đúng vậy, nói một tiếng với thân gia, một hồi đem điện thoại cho mẹ.

Đổng Học Bân hiện tại một lòng đều trên người Tuệ Lan và đứa nhỏ, đã không có một chút chủ ý, toàn bộ đầu óc ngoại trừ vợ và đứa nhỏ đều là trống không, lúc này nghe cha vợ mẹ vợ nói, hắn mới có phản ứng, chuyện lớn như vậy sao có thể không thông báo với mẹ già, vì vậy nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi cho Loan Hiểu Bình.

Đầu kia tiếp, A lô.

Mẹ, là con! Đổng Học Bân nói.

Biết là con rồi, làm sao vậy? Mẹ già hỏi.

Đổng Học Bân kích động nói: Tuệ Lan sinh rồi, vừa sinh xong!

Hả? Đã sinh? Giọng của mẹ lập tức lớn lên, Thế nào thế nào? Là con trai sao? Mấy ký hả?

Là con trai, hơn ba ký. Đổng Học Bân nói.

Được, thật tốt, con chờ, mẹ hiện tại đi qua!

Ấy, mẹ ở xa như vậy, không vội tới.

Sao không vội hả, đó là cháu trai của mẹ, mẹ có thể không đi nhìn sao, bệnh viện 301 phải không? Mẹ đã biết, mẹ bảo lão Dương tìm xe đưa mẹ đi.

Được rồi, mẹ Tuệ Lan muốn nói với mẹ. . . Đổng Học Bân đem điện thoại đưa qua.

Hàn Tinh đi tới tiếp điện thoại di động, A lô, thân gia, ha ha, là tôi. . . Đúng vậy, thật tốt, lần này trong nhà khẳng định náo nhiệt rồi. . . Ha ha, không sai. . . Tuệ Lan suốt đời, tâm sự của tôi cũng hoàn thành. . . Bà muốn đến đây? Tốt, tôi an bài xe đi đón bà. . .

Không bao lâu, bên trong đi tới một người y tá, gật đầu với mấy người bác sĩ.

Nữ bác sĩ ừm một cái, liền cười nói: Hiện tại có thể tiến vào, bất quá chỉ được hai người, cũng chỉ có năm phút đồng hồ, người mẹ vẫn tương đối gầy, thân thể tương đối suy yếu, muốn nghỉ ngơi, cho nên cũng xin lý giải một chút, ngày mai sẽ không có việc gì.

Đổng Học Bân vội vàng nói: Tôi đi tôi đi!

Tạ Hạo nói: Sao chỉ cho hai người vào vậy, tôi cũng muốn nhìn cháu của tôi một chút!

Tạ Quốc Lương và Tạ Quốc Kiến bọn họ tự nhiên cũng sẽ không giành, vì vậy Tạ Quốc Bang đi tới một bước, chuẩn bị cùng Đổng Học Bân cùng nhau vào bên trong, nhưng mà mới vừa đi được một bước, Tạ Quốc Bang đã bị vợ kéo lại, Hàn Tinh gấp gáp buông điện thoại vọt vào trước. Tạ Quốc Bang chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra với thân phận của Tạ Quốc Bang, ông muốn tiến vào phòng giải phẫu cũng không ai dám cản, bất quá bác sĩ nếu nói chỉ cho hai người vào, vậy khẳng định là lo lắng đến nhân tố các mặt, cũng là suy nghĩ vì Tuệ Lan và đứa nhỏ, Tạ Quốc Bang ở bên ngoài đợi.

. . .

Bên trong.

Đầu tiên là một phòng ngoài.

Mời mặc đồ vào. Một người y tá đem tới cho Đổng Học Bân và Hàn Tinh hai bộ quần áo phòng khuẩn màu xanh, còn có mũ, như làm phẫu thuật vậy.

Được. Hàn Tinh nhanh chóng mặc vào.

Đổng Học Bân oán giận nói: Bệnh viện các người cũng thật là, sao phiền phức như thế, vợ người ta sinh đứa nhỏ, chồng đều có thể đi vào, đến tôi thì ngược lại, tiến vào cũng không cho, còn nhiều hạn chế như vậy.

Y tá cười khổ, Đây là quy định, chúng tôi cũng. . .

Không có việc gì. Hàn Tinh nở nụ cười với y tá, sau đó nhìn về phía con rể nói: Mỗi bệnh viện đều có quy định không giống nhau, nhiều quy củ còn không tốt sao, nói rõ người ta chuyên nghiệp, cũng là chịu trách nhiệm đối với sản phụ và đứa nhỏ, Tuệ Lan gầy như vậy, đứa nhỏ thể trọng cũng không lớn, thể chất khẳng định cũng thấp hơn so với người bình thường một ít, lỡ như mang bệnh khuẩn vào thì làm sao bây giờ? Được rồi Tiểu Bân, hai ta mau vào đi, mẹ đều chờ không được.

Đổng Học Bân biết, có thể cũng là bệnh viện biết bối cảnh của Tạ gia, cho nên rất cẩn thận, nếu như dân chúng bình thường sinh đứa nhỏ, phỏng chừng ngược lại cũng sẽ không có hạn chế nghiêm ngặt như thế, nên cũng không nói cái gì nữa, đi đến phòng sinh.

Oa. . . Oa!

Là tiếng khóc!

Là tiếng khóc của đứa nhỏ!

Đổng Học Bân hô hấp nhất thời gấp lên!

Bất quá vẫn là Hàn Tinh phản ứng nhanh, đều người năm mươi tuổi, bước tiến còn lưu loát hơn so với Đổng Học Bân, vù một cái liền tiến vào!

Đổng Học Bân theo sát sau đó, vừa vào bên trong thì thấy được Tạ Tuệ Lan nằm ở trên giường, cô ấy còn tỉnh, trạng thái tinh thần nhìn cũng tốt, cũng là sắc mặt tương đối kém, vẫn là cảm giác trắng bệch, mồ hôi trên đầu cũng có thể thấy được, có chút tiều tụy, bất quá ánh mắt của Tuệ Lan tràn ngập tình thương của mẹ, trong lòng đang ôm một đứa nhỏ to béo, đang mỉm cười vuốt ve đứa nhỏ, chậm rãi ru đứa nhỏ lắc lư trong lòng, trong miệng còn lẩm bẩm, Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên thấy Tuệ Lan lộ ra ánh mắt ôn nhu như thế, vợ lúc xưa, không phải cái loại ngoài nóng trong lạnh con mắt cười tủm tỉm, hiện tại cô ấy vô cùng đẹp.

Cục cưng, cục cưng ngoan.

Oa. . . Oa. . .

Đừng khóc đừng khóc, mẹ ôm.

Oa. . . Oa. . .

Con chính là nam tử hán đại trượng phu, nghe mẹ nói, đừng khóc.

Đứa nhỏ hình như nghe hiểu, cũng có thể là khóc mệt mỏi, dĩ nhiên thật sự chậm rãi dừng lại, hiếu kỳ đánh giá bốn phía, nhìn cái thế giới mới mẻ này.

Hàn Tinh và Đổng Học Bân đi vào, sau đó thì nhìn ra khác biệt của hai người.

Hàn Tinh không hề nghĩ ngợi liếc mắt nhìn thẳng đứa nhỏ, cười toe tóe, bước lên đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng mình, Ai da, nhìn xem cháu ngoại của chúng ta nhà kìa, thật đẹp trai, cái mũi này giống Tuệ Lan, con mắt cũng giống Tuệ Lan, cái lỗ tai giống Học Bân, ha ha, được, thật tốt!

Còn Đổng Học Bân không nhìn đứa nhỏ, mà là đi thẳng đến bên giường Tuệ Lan, Thế nào rồi? Em có khó chịu không? Có đau hay không? Nói đi!

Tạ Tuệ Lan cười cười, Đau, nhưng cũng tốt.

Đổng Học Bân yêu thương nói: Vậy làm sao bây giờ hả?

Không sao cả, sáng mai là tốt rồi, ha ha.

Vậy hôm nay anh ở lại cùng em, em ở một người anh cũng lo lắng.

Ngày hôm nay không cho ở cùng, để ngày mai rồi nói sau, các người một hồi đều trở về đi, Tạ tỷ anh ở một mình không có việc gì, cái này không phải còn có bác sĩ sao?

Thật sự không có vấn đề?

Ha ha, không thành vấn đề. Tạ Tuệ Lan từ trong chăn vươn một tay sờ lấy tay của Đổng Học Bân, vuốt ve vài cái, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hàn Tinh, Vẫn là ông xã nhỏ của chúng ta tốt, anh nhìn mẹ em đi, thấy cháu ngoại đều không nhận ra con gái này, nhìn cũng không nhìn em.

Hàn Tinh ôm đứa nhỏ cực kỳ hài lòng, cười nói: Nhìn con hơn ba mươi năm rồi, sớm thấy phiền, nhìn đi, vẫn là cháu ngoại của mẹ khả ái.

Tạ Tuệ Lan cười yếu ớt, Để cho ba của nó ôm một cái đi.

Hàn Tinh mới nhớ tới, Học Bân, tới đây.

A. Đổng Học Bân nghe vậy cũng khẩn trương, cứng ngắc đứng lên nhìn đứa nhỏ, chà chà tay, sau đó từ trong tay Hàn Tinh tiếp nhận tới.

Tiểu bảo bảo nhìn Đổng Học Bân, cái miệng méo xẹo, lại khóc.

Đổng Học Bân nhất thời luống cuống tay chân lên, Ngoan, ba là ba ba, là ba ba, không khóc không khóc. Dỗ nửa ngày cũng không được, đứa nhỏ vẫn là khóc.

Tạ Tuệ Lan cười phất tay, Cho em.

Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là cẩn thận đem đứa nhỏ cho vợ.

Tạ Tuệ Lan vừa ôm, yêu quý hôn hôn lên khuôn mặt đứa nhỏ, dỗ cũng không dỗ, thế mà tiểu bảo bảo lại dừng khóc, an an ổn ổn tựa ở trong lòng mẹ mở to mắt ra, cũng không biết đang nhìn chổ nào.

Đổng Học Bân phiền muộn, Vừa sinh ra đã đánh mặt anh, tiểu bướng bỉnh này.

Hàn Tinh cười nói: Bé trai phần lớn đều thân với mẹ hơn, trời sinh mà, ha ha, sau này là tốt rồi. Dứt lời, Hàn Tinh lại đi tới, Tuệ Lan, cho mẹ ôm đứa nhỏ một cái nữa đi.

Tạ Tuệ Lan không cho, Em vừa ôm nửa ngày rồi, đừng lăn qua lăn lại nữa.

Con nhanh lên một chút, mẹ còn chưa có ôm đủ mà. Hàn Tinh mặc kệ, đi tới đoạt lấy, làm gì còn có hình dạng của đệ nhất phu nhân nữa chứ, cũng là một bà ngoại từ ái.

Tạ Tuệ Lan nói: Ba và mọi người đâu?

Hàn Tinh nói: Đều ở bên ngoài chờ, không cho tiến vào, bác sĩ nói thân thể con suy yếu, phải nghỉ ngơi sớm một chút, bảo mọi người ngày mai trở lại.

Tạ Tuệ Lan ừ một tiếng, Vậy các người đều trở về đi.

Một người bác sĩ đi tới nói: Thời gian cũng không khác biệt lắm, các người xem. . .

Hàn Tinh ôm cục cưng luyến tiếc buông tay, nhưng thấy dáng dấp mệt mỏi của con gái, bà ấy cũng không nói cái gì, sau khi đem đứa nhỏ giao cho bác sĩ, mới nói: Vậy con từ từ nghỉ ngơi đi Tuệ Lan.

Đổng Học Bân lập tức nói: Mẹ, các người đều quay về đi, con sẽ không đi.

Tuệ Lan muốn nghỉ ngơi, một hồi phòng bệnh cũng không cho vào, con ở lại làm gì?

Con ở bên ngoài chờ. Đổng Học Bân không khỏi phân trần nói: Quyết định rồi, lỡ như có việc nói con cũng có thể xử lý, khẳng định phải có người ở lại.

Vậy. . . Được rồi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status