Quyền Tài

Chương 1717 - Chu Tổng! Không Tốt!

/2031


Ngoài phòng giám sát.

Thời gian đã là buổi trưa.

Đổng Học Bân đi ra chổ không người ngoài hành lang, gọi điện thoại cho thím hai Từ Lệ Phân, tít tít tít, rất nhanh liền thông.

A lô, thím hai? Đổng Học Bân nói.

Ha ha, anh rể! Người nói vậy mà lại là Tạ Hạo.

Đổng Học Bân ngẩn ra : Sao tên nhóc em tiếp điện thoại?

Tạ Hạo cười hắc hắc : Thấy dãy số của anh thì em tiếp thôi.

Nghe bên kia có chút loạn, Đổng Học Bân nói : Thím hai đâu? Cũng ở bên cạnh?

Ở bên cạnh, đang ăn. Tạ Hạo nói : Hôm nay em cũng là theo mẹ em đi ăn cơm chùa, bọn họ có một bữa tiệc, tất cả đều là bào ngư vi cá, đã lâu rồi em không ăn!

Tên nhóc em, chỉ biết có ăn thôi! Đổng Học Bân giục : Nếu mẹ em rãnh rỗi thì đưa điện thoại cho mẹ, anh có chút việc!

Được. Chỉ nghe Tạ Hạo nói : Mẹ, anh rể con tìm mẹ.

Bên kia vang lên tiếng nói của Từ Lệ Phân : Lúc đầu cũng là tìm mẹ, con cứ giành nghe.

Nghe thím hai tiếp điện thoại di động, Đổng Học Bân nhân tiện nói: Thím hai, quấy rối thím ăn sao?

Từ Lệ Phân cười ha ha nói: Không có việc gì, cũng sắp ăn xong rồi, Thế nào? Có chuyện gì?

Đổng Học Bân ừ một tiếng, Gặp phải chút chuyện, là một công ty tên là Hoành Nghiệp, đầu tư qua không ít ngành giải trí, tổng bộ ngay tại Song Tỉnh bên này, một người bạn của con cũng là tới nơi này phỏng vấn, ai ngờ gặp đối đãi không công bằng, trên dưới công ty bọn họ từ ông chủ đến quản lí đến nhân viên, thái độ đều cực kỳ không tốt, cho dù tôi hiện tại đến đây xử lý vấn đề, cảnh sát cũng đều tới, bọn họ còn cái gì đều không thừa nhận, làm chứng cứ giả có làm chứng cứ giả, còn ra vẻ lẽ thẳng khí hùng. Còn ồn ào với con, còn muốn kiện con.

Từ Lệ Phân nói: Lại đánh người?

Đổng Học Bân trầm ngâm một chút, Ừm. Vì vậy đem chuyện tình từ đầu chí cuối nói một lần cùng thím hai.

Từ Lệ Phân dừng một chút, nói: Không có việc gì, đánh thì đánh đi, đám người này có chút vô pháp vô thiên, cái nghề này bản thân chính là như vậy, chuyện bên trong rất nhiều. Cũng rất loạn, bất quá không coi ai ra gì giống như bọn họ cho rằng mình là lão đại thật đúng là không nhiều lắm, Hoành Nghiệp? Thím nghe cũng đều chưa từng nghe qua, như vậy đi, thím hỏi cho con một chút. Con đừng cúp điện thoại, chờ một lát.

Được, cảm ơn thím hai. Đổng Học Bân nói.

Sau đó chợt nghe bên kia Từ Lệ Phân nói với người khác: Tiểu Trần, trước đừng ăn, công ty Hoành Nghiệp này nghe nói qua không? Chưa từng nghe qua thì cậu tra cho tôi.

Hoành Nghiệp? Tiểu Trần sửng sốt.

Nhận thức? Từ Lệ Phân nhìn hắn.

Nhận thức thì chưa nói tới, tôi biết cái công ty này. Tiểu Trần lập tức nói: Gần đây bên kia hình như có hai hạng mục điện ảnh và truyền hình được phê duyệt, một cái là một phim truyền hình. Còn có một chiếu rạp, đều đã quay xong, hình như phim truyền hình bên kia đã sớm thông qua, xác định ngày ra rồi.

Vài giây sau.

Từ Lệ Phân liền nói với Đổng Học Bân: Rõ ràng rồi. Con muốn xử lý như thế nào?

Nghe thím, cho bọn họ chút giáo huấn là được, đám người này quá kiêu ngạo. Đổng Học Bân nói.

Tốt lắm, chuyện này giao cho thím hai đi. Từ Lệ Phân rất nhanh đáp ứng.

Đổng Học Bân cười nói: Vậy cảm ơn thím hai. Quay đầu lại con mời thím tôi chú hai ăn, chỗ tùy tiện thím chọn.

Làm gì khách khí như vậy. Từ Lệ Phân mỉm cười nói: Cũng là chút việc nhỏ. Ngay cả chuyện đều không tính là chuyện, được rồi, sau này con có bạn muốn vào vòng giải trí điện ảnh và truyền hình các loại, trực tiếp gọi điện thoại cho thím là được, thím tìm người giúp con liên hệ, sao để cho bạn con tự mình phỏng vấn đi? Cái này không phải khó coi thím hai con sao? Chút ấy chuyện thím còn làm không được? Một cú điện thoại thì giải quyết.

Ài, cái này không phải sợ phiền phức thím sao. Đổng Học Bân nói.

Từ Lệ Phân nói: Không phiền phức gì, người trong nhà.

Đổng Học Bân nói: Được, vậy lần tới con tìm thím, ha ha.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân đem điện thoại di động bỏ vào túi, thím hai nói ngay cả chuyện đều không tính là, cái này Đổng Học Bân thật ra cũng nghĩ như vậy, hắn biết không phải là Từ Lệ Phân khách khí, mà là. . . Đối với người ta mà nói thật sự không tính là chuyện, nếu như tại nửa năm trước, cái này còn khó mà nói, dù sao thím hai vẫn là cán bộ cao tầng của cục xuất bản truyền thông mới, mà phê duyệt phim ảnh các loại chuyện này phần lớn là bên cục quảng bá truyền hình điện ảnh phụ trách, nhưng ngay tại mấy tháng trước, khi bộ kiểm duyệt không có huỷ bỏ, xuất phát từ kết cấu tư tưởng của bộ ủy đại văn hóa, cục xuất bản mới và cục quảng bá xác nhập, thành lập tổng cục quảng bá truyền hình điện ảnh truyền thông xuất bản quốc gia, tên mặc dù có chút khó đọc, nhưng thực quyền cũng là đồ thật, cơ cấu chỉnh hợp, quyền lợi cũng càng thêm ngưng tụ, mà thím hai của Tuệ Lan Từ Lệ Phân cũng từ dưới lần cơ cấu chỉnh hợp này, ngồi trên vị trí phó cục trưởng tổng cục, tiểu Trần trong điện thoại kêu Từ Lệ Phân là Từ bộ trưởng, thật ra gọi không phải chức vụ, mà là cấp bậc, Từ Lệ Phân hiện tại cũng là một lãnh đạo cấp phó bộ, coi như người đứng thứ hai hoặc là người đứng thứ ba của tổng cục, cho nên đối với loại sự tình này tự nhiên không nói chơi, nếu như ngay cả chút quyền lợi ấy cũng không có, Từ Lệ Phân cũng uổng công làm nhiều năm như vậy.

. . .

Trong phòng giám sát.

Đổng Học Bân mở cửa trở về.

Nhưng bên trong không ai nhìn hắn, mà là đang khắc khẩu cái gì.

Ngu Mỹ Hà tức giận tay run rẩy, Các người sao có thể như vậy! Đối đãi phải bằng lương tâm! Ông đưa ra yêu cầu với tôi như thế nào ông không biết sao?

Võ tổng lạnh lùng nói: Tôi còn thật không biết!

Ông. . . Ngu Mỹ Hà nói: Ông sao như vậy!

Chị Ngu là người dân quê, tính cách vẫn rất thuần phác, mặc dù vài năm nay theo Đổng Học Bân đã có chút quen mặt, nhưng tính cách và tính tình vẫn không có gì biến hóa, vẫn đều là một người rất thuần túy, một là một, hai là hai, cô ấy chưa bao giờ biết nói dối, cho nên đối mặt với Võ tổng cùng đám người trong công ty mở to mắt nói dối, cô ấy có bao nhiêu tức giận thì có thể nghĩ, cũng rất nghẹn khuất, càng rất ủy khuất.

Một cao tầng công ty nói: Được rồi, không nên nhiều lời!

Danh dự của công ty chúng tôi không phải cô động mồm mép là có thể vu oan! Một cao tầng khác nói.

Ngu Mỹ Hà vành mắt đều đỏ, Các người còn có ... lương tâm hay không? Các người. . . Các người. . .

Tất cả người của công ty Hoành Nghiệp đều không cho là đúng, Chu tổng như vậy, Võ tổng bọn họ cũng như vậy, không đem cái này coi là gì, dù sao cũng không chứng cứ, bọn họ ai còn không sợ, huống chi đối phương gọi người tới đánh bọn họ, đập đồ, bọn họ càng chiếm đạo lý, khí thế cũng càng hơn.

Thế nhưng thấy người của công ty bọn họ là cái đức hạnh này, mấy người cảnh sát nhân dân tất cả đều căm tức lên, chuyện tình thật ra đã rất rõ ràng, nhưng đám người này không chỉ chết không thừa nhận, còn ngược lại luôn mồm vu oan cho người phụ nữ vốn phải là người bị hại này, thật sự làm cho nhìn không được, hình dạng của Ngu Mỹ Hà những cảnh sát này đều nhìn thấy ở trong mắt, biết đó là một phụ nữ rất đơn thuần, không có khả năng nói bậy, nhưng dạng nữ đồng chí như vậyđám người này cũng lẽ thẳng khí hùng khi dễ, có vài cao tầng công ty cười rất phô trương, hình như ra vẻ Chúng tôi khi dễ cô thì cô có thể thế nào, quả thật làm giận, chỉ cần là người có một chút lương tâm đều làm không được loại sự tình này.

Thường phó sở trường mặt nghiêm, Được rồi! Bớt tranh cãi!

Võ tổng cũng ghi hận đồn công an luôn, đến trễ như thế nửa ngày, sau khi tới cũng là điều giải không làm gì cả, cuối cùng còn ngược lại tra bọn họ, vết thương trên mặt của mình cũng không có ai cho một công đạo, gã không giận mới là lạ, Tại sao phải bớt tranh cãi? Con đàn bà này vu oan chúng tôi! Còn không thể khiến cho chúng tôi nói?

Ngu Mỹ Hà vội la lên: Ai vu oan các người!

Thường phó sở trường phát giận, Người ta là một nữ đồng chí! Cái miệng ông sạch sẽ một chút cho tôi!

Võ tổng chỉ vào cái mũi của mình nói: Lúc bọn họ ra tay sao không nhẹ chút nào hả? Thường phó sở trường, cái mông của ông ngồi cũng quá lệch hả?

Thường phó sở trường cười lạnh nói: Ồ, còn nghi vấn tôi? Được đấy!

Cảnh sát nhân dân cũng hiểu được người của công ty này quá đáng lắm, cứ theo phương pháp này của bọn họ mà làm tiếp, sớm muộn gì có một ngày gặp đại họa lâm đầu, người như thế bọn họ thấy nhiều rồi.

Chu tổng không nói chuyện, nhưng không nói chuyện thì cũng biểu lộ thái độ của mình, cũng là biểu lộ thái độ của công ty. Người của công ty bọn họ hiện tại giống như một đám chó điên kiêu ngạo, mặt mũi của ai cũng không cho, không coi ai ra gì. Thứ nhất là bọn họ cảm giác mình chiếm lý, thứ hai, với nhân mạch của Chu tổng cũng không sợ cái này.

Người hai bên liền ồn ào với nhau.

Đổng Học Bân đóng cửa lại cái rầm một tiếng, đem lực chú ý hấp dẫn đến đây, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Ngu Mỹ Hà giận dữ, vỗ vỗ vai của chị Ngu, Không có việc gì.

Nhưng bọn họ. . . Ngu Mỹ Hà đã sắp khóc, cô ấy chịu không nổi cái ủy khuất này.

Đổng Học Bân rất nhẹ nhàng, kéo Ngu Mỹ Hà ngồi xuống ghế, Chờ xem, tôi muốn nhìn bọn họ còn có thể kiêu ngạo bao lâu, Đổng Học Bân tôi nói ra sẽ không có thu trở về, xảy ra chuyện gì, đều là bọn họ tự làm tự chịu, vậy cũng đừng trách tôi.

Võ tổng cười nói: Buồn cười!

Chu tổng cũng nhìn hắn, Người tuổi trẻ, cậu hiện tại hẳn là nên suy nghĩ cho bản thân một chút đi?

Lời này hẳn là tôi nói với các người, suy nghĩ bản thân một chút đi. Đổng Học Bân mồi điếu thuốc hút, thản nhiên nói: Người mà, đừng quá cao điệu quá kiêu ngạo.

Tất cả mọi người của công ty cười nhạt.

Thường phó sở trường cũng không biết Đổng Học Bân gọi điện thoại cho ai, nhưng nhìn hắn thản nhiên như thế, hiển nhiên là có kết quả rồi.

Quả nhiên.

Sau một lúc lâu, một người nhân viên đột nhiên hoang mang đẩy cửa đi vào!

Làm sao vậy? Chu tổng có chút nhíu mày, cả kinh cái gì thế!

Nhưng người nhân viên kia ngữ ra kinh người nói: Chu tổng! Không tốt! Phòng ban cấp trên đột nhiên gọi điện thoại tới! Phim của công ty chúng ta đầu tư bị dừng chiếu vô thời hạn! Nói là liên quan đến vấn đề chính trị! Còn có. . . Còn có phim truyền hình lúc đầu sớm qua xét duyệt! Cũng bị đột nhiên ngừng! Không có biện pháp phát sóng đúng thời hạn! Vẫn là dừng vô thời hạn!

Cậu nói cái gì? Chu tổng kinh ngạc.

Võ tổng cũng trợn tròn mắt, Sao có thể!

Rõ ràng đều đi qua, hơn nữa cũng không có trái với chính sách, sao có thể. . . Những cao tầng khác của công ty cũng có chút không dám tin tưởng! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status