Quyền Tài

Chương 218 - Mua Xe Mua Nhà

/2031


Sáng sớm hôm nay, nắng gắt như lửa, ngày mùa hè nắng chói chang.

Ra quán mở cửa sớm ăn hai cái bánh quẩy, Đổng Học Bân tiện đường đi ngân hàng công thương chuyển khoản, đem từ năm triệu từ chổ Huyên di gửi lại cho Cù Vân Huyên, này đây giúp duy trì công ty đấu giá hoạt động bình thường, Đổng Học Bân chỉ chừa một triệu tám kiếm lời từ cổ phiếu, tiền này mua một chiếc xe thật sự là dư dả, cho dù có mua nhà ở, tiền còn lại cũng đủ để hắn ăn chơi một thời gian.

Trở lại cửa thuộc viện cục công an gia thì, Ngu Mỹ Hà vừa vặn đi mua đồ trở về.

Cô ấy không thấy được Đổng Học Bân, đang cầm điện thoại di động nói chuyện với ai đó, âm thanh rất nhỏ, rất ngượng ngùng, . . . Tôi, tôi đã về nhà, Hôm nào được không. . . , ngày hôm nay thật không được, tôi còn phải làm cơm cho Đổng cục trường. . . ừm. . . xin lỗi. . . lần sau gặp. . . , ừm. . . Lén lút nói chuyện, hình như là sợ người ta nghe được, chờ khi cúp điện thoại, Ngu Mỹ Hà mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đổng Học Bân đi qua, Chị Ngu, nói chuyện với ai vậy?

Ngu Mỹ Hà giật mình, vội vàng xua tay, Không có, không có ai.

Đổng Học Bân trong lòng phiền muộn, nhưng trên mặt lại cười ha ha: Của đàn ông à?

Ngu Mỹ Hà cúi đầu.

Đổng Học Bân nhìn cô ta, Người theo đuổi chị? Hẹn chị đi ăn?

Ngu Mỹ Hà cúi đầu càng thấp, mặt cũng đỏ hồng, xấu hổ, Là người của khoa hộ tịch lúc tôi, tôi chuyển hộ khẩu thì quen được, hắn, hắn mấy ngày này. . . có thể là . . . đang theo đuổi tôi, bất quá Đổng cục trường, tôi không có đáp ứng, cũng là lúc trước cùng hắn ăn cơm thôi, ngày đó hắn vừa làm xong hộ khẩu cho tôi, tôi thấy ngại, hay là, hay là tôi sẽ không ăn cùng hắn, thật đấy.

Đổng Học Bân có chút ghen : Không có việc gì, có hẹn thì chị cứ đi, đừng quan tâm tôi.

Ngu Mỹ Hà vội la lên: Tôi, tôi xóa số của hắn, tôi không bao giờ ... liên hệ với hắn nữa.

Đổng Học Bân bất đắc dĩ cười cười : “Xóa số điện thoại của người ta làm gì? Đi đi, chị đi thì tôi trở về nhà.

Ngu Mỹ Hà cẩn thận nhìn sắc mặt của Đổng cục trường của mặt sè, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, cũng không biết hắn có tức giận hay không.

Đổng Học Bân không phải là tức giận, chị Ngu có vòng tròn của mình, cũng có thể có bạn bè của mình, huống hồ người trưởng thành, hoàn mang theo một đứa nhỏ, cho dù người ta thật muốn tìm đối tượng, Đổng Học Bân cũng không lý do ngăn cản, không thể bắt chị Ngu cùng mình bên cạnh cả đời? Chẳng qua là để ý cái này , khi tiếp thu có chút khó, dù sao thì Đổng Học Bân đối với chị Ngu cũng rất có hảo cảm.

Vừa vào cửa nhà, Ngu Mỹ Hà liền hỏi Ngu Thiến Thiến trong phòng khách : Chị Loan đi rồi à?

Ngu Thiến Thiến buông sách giáo khoa xuống, gật đầu một cái, Cô Loan đi dạy rồi, anh, anh đã về.

Đổng Học Bân cười vỗ vỗ đầu cô bé, Sao em không đến trường?

Em sắp thi cuối kỳ rồi, ngày hôm nay được nghỉ ngơi, cô giáo kêu em ôn tập tại nhà.

Ừm, vậy ôn tập đi, tranh thủ thi tốt. Đổng Học Bân đồng ý nói: Nếu có thể tiến vào hàng đứng đầu, em muốn cái gì anh mua cho em.

Ngu Thiến Thiến vui vẻ, mang tâm tình kích động quay về phòng ôn tập.

Nhìn cửa cửa phòng, Đổng Học Bân cười nghiêng đầu nói: Mẹ tôi vừa tới?

Ngu Mỹ Hà ừ một tiếng, Chị mang hoa qua đến cho tôi.

Không lâu sau, Ngu Mỹ Hà đi vào phòng bếp rửa hoa quả rồi để lên mâm trái cây.

Tích tích tích, âm thanh tin nhắn của điện thoại di động vang lên. Đổng Học Bân ngồi ở phòng khách xem TV liếc mắt thấy Ngu Mỹ Hà len lén ra bên ngoài nhìn một chút, sau đó cầm lấy điện thoại di động để xuống, cuối cùng lau khô nước trên tay, và bắt đầu ấn ấn cái gì đó lên màn hình, hình như là đang nhắn tin, nhưng mà trình độ văn hóa của cô ta dù sao cũng không được tốt, không dùng qua điện thoại như thế, cho nên mỗi lần nhắn tin đều hầu như tốn hết mười phút.

Đổng Học Bân ghen tuông càng đậm, dụi tàn thuốc, hắn đi bộ vào phòng nhỏ.

Anh” Ngu Thiến Thiến lập tức ngẩng đầu nhìn.

Đổng Học Bân giữ cửa, cười thấp giọng nói: Mẹ của em có phải là đan yêu không?

Ngu Thiến Thiến mặt đỏ nói: Em, em cũng không biết, hai ngày nay luôn có người gọi điện cho mẹ, em hỏi mẹ là ai, mẹ nói là cảnh sát của bên quản hộ khẩu.

Đổng Học Bân nói: Em gặp qua chưa? Người thế nào?

Chưa gặp qua.

Ừm, không có chuyện gì khác, ngươi tiếp tục ôn tập đi. Đổng Học Bân ra phòng nhỏ, đi vào phòng bếp.

Ngu Mỹ Hà đang gửi tin Hà vội vàng buông điện thoại di động, Hoa quả chuẩn bị tốt rồi, ngài, ngài chờ.

Đổng Học Bân cười khổ nói: Chị Ngu, chị cứ nhắn tin cửa chị, tôi không gấp ăn, ừm, là người của khoa hộ tịch? Nhân phẩm thế nào?

Ngu Mỹ Hà nhìn nhìn hắn, lo lắng nói, Con người cũng được.

Đổng Học Bân hỏi, Gia đình điều kiện ra sao? Trong nhà có mấy người?

Hắn là con một, điều kiện cũng được, trong nhà có ba người, hắn ở cùng cha mẹ hắn. Dứt lời, Ngu Mỹ Hà vội vã giải thích nói: Không phải là tôi hỏi, đều là chính hắn nói, Đổng cục trường, tôi, tôi thật ra … Nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra cái gì, cuối cùng, Ngu Mỹ Hà cắn cắn môi nói : Đổng cục trường, tôi, tôi có thể thương lượng cùng ngài một chút, tôi muốn cùng Thiến Thiến dọn ra ngoài thuê phòng”

Đổng Học Bân sửng sốt, tâm tình lại càng không được tốt.

Ngu Mỹ Hà cuống quít nói: Không có ý khác, chỉ là ở cùng sẽ quấy rối ngài”

Trong lòng cảm thán, Đổng Học Bân nói: Dự định lúc nào đi?

Buổi chiều tôi phải đi tìm nhà ở, tìm ngay gần đây. Ngu Mỹ Hà nói: Mỗi ngày tôi sẽ trở về làm cơm cho ngài.

Đổng Học Bân khoát khoát tay, trong lòng nói gái lớn bất trung lưu, Hoa quả khỏi làm, đem chứng minh nhân dân và hộ khẩu của chị đi theo tôi.

Ngu Mỹ Hà giật mình, nhưng không dám hỏi đi đâu, mà là quay về phòng cầm giấy tờ của mình, còn thay quần áo theo Đổng Học Bân đi ra khỏi thuộc viện, Đổng cục trường, chúng ta đi tìm nhà cho thuê sao?

Không khác biệt lắm.

Tiểu khu Hoa Mỹ, đó là một tiểu khu vừa bắt đầu giao dịch được một năm, chất lượng cũng bình thường, đường xá xung quanh thông nhau vô cùng tiện lợi, kế bên là phố thương nghiệp và phố thực phẩm, mua quần áo cũng tốt, mua đồ ăn cũng được, đều tương đối tiện hơn. Xe taxi đứng ở cửa tiểu khu, Đổng Học Bân mang theo Ngu Mỹ Hà cùng nhau đi vào. Ngu Mỹ Hà có chút thấp thỏm bất an, không rõ Đổng cục trường mang mình tới nơi này làm gì, nhà cho thuê? Nhà ở đây đắt lắm thì phải? Huống hồ đều là nhà mới, có người sẽ cho thuê sao?

Mấy căn nhà ở đây đã được xây dựng xong hết rồi, và đưa vào kinh doanh.

Đổng Học Bân vừa nhìn liền biết nhà ở tám phần là không khác biệt lắm, đi vào hỏi, Còn nhà mới không?

Ngu Mỹ Hà ngẩn ngơ, không hiểu hắn muốn làm gì, Ngài làm gì thế

Một nữ nhân viên mặc tây trang nói: Nhà ở đều đã bán rồi, chỉ còn dư lại một căn mẫu thôi.

Đổng Học Bân gật đầu, Đi, cô mang tôi đi nhìn trước.

Căn nhà mẫu, cũng là căn nhà để cho khách đến coi thử từ khi tiểu khu này được đưa vào kinh doanh, bố cục và những thứ khác đều cùng giống như nhà ở bình thường, chẳng qua có tầng trên là chưa có gì hết, mà đã lắp đặt thiết bị tốt bên dưới, nên giá trên cũng rẻ hơn so với những căn nhà khác.

Căn nhà mẫu này ở số 1 lầu 1 số nhà là 101, vừa đi vào nhìn, thiết bị lắp đặt rất đẳng cấp.

Đổng Học Bân thấy không tồi, Bao nhiêu mét? Giá tính sao?

Nhân viên công tác nói: Hai phòng ngủ, diện tích kiến trúc khoảng chừng 80 mét vuông, hiện tại giá nhà mỗi mét vuông là 4100 đồng, tính ra tổng cộng hơn ba trăm ba chục ngàn. Mỗi mét vuông hơn bốn ngàn đồng, ở huyện Duyên Thai loại nhà ở này tính ra tương đối đắt tiền, đương nhiên so với nhà ở trong kinh thành thì không cách nào so sánh được rồi.

Đổng Học Bân vừa hỏi chi tiết, vừa đi vài vòng trong phòng.

Ngu Mỹ Hà tựa hồ cũng rất thích ở đây, nháy mắt nhìn trái nhìn phải.

Đổng Học Bân có thể cảm nhận được cảm thụ của chị Ngu, lúc trước khi Đổng Học Bân bán căn nhà của mình đi, cũng không lúc nào không mơ mộng rằng sẽ có thể có một ngày mua nhà ở, có nhà riêng của mình, nhà cho thuê là nhà cho thuê, cho dù chổ thuê có xa hoa, vậy cũng không phải của mình, cảm giác trong lòng luôn luôn không giống..

Nửa giờ sau, Đổng Học Bân quay lại nói với nhân viên công tác: Cảm ơn cô, chúng ta nhìn một chút đã.

Chờ người nọ vừa đi, Ngu Mỹ Hà liền hỏi : Ngài xem nhà ở làm gì?

Đổng Học Bân cũng không nói nhiều, từ trong túi ra một tấm chi phiếu, đưa cho Ngu Mỹ Hà, Mật mã là sinh nhật của tôi, tôi tốt xấu gì cũng là một nhân viên công vụ, không tiện đứng ra, chị lấy giấy chứng nhận của chị đi mua căn nhà này trước, toàn bộ chi phí đều thanh toán cho tôi là được, ngày hôm nay nếu như không có trục trặc, vậy giao tiền đặt cọc trước.

Ngu Mỹ Hà a một tiếng, Ngài muốn, muốn mua nhà?

Đổng Học Bân gật đầu : Tôi mua cái này cho chị.

Ngu Mỹ Hà biết Đổng cục trường rất có tiễn, lúc giúp mình trả nợ, Đổng cục trường không tiếc lấy ra hai trăm ngàn, Ngu Mỹ Hà trước đây không biết tiền này là ở đâu có, cô ấy thậm chí còn nghĩ rằng đây có phải là của tham ô nhận hối lộ, mãi cho đến ngày hôm trước thấy Đổng Học Bân thao tác cổ phiếu thần kỳ, mới rõ ràng được. Suy nghĩ một chút, Ngu Mỹ Hà thấy Đổng cục trường có vẻ không muốn nói, không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là do dự cầm chi phiếu đi ra ngoài chổ sảnh.

Một giờ trôi qua, Ngu Mỹ Hà trở về, đem chi phiếu và biên lai hóa đơn cho hắn : Làm xong rồi.

Đổng Học Bân cầm lấy chi phiếu Giao toàn bộ tiền luôn?

Ừm, bọn họ nói ngày hôm nay là có thể vào ở, nhưng mà thủ tục khác còn có chờ qua vài ngày.

Đổng Học Bân gật đầu một cái : Đi thôi.

Ngu Mỹ Hà đưa tờ biên lai, Đây là biên lai, ngài. . .

Để ở chổ chị đi.

Về đến nhà, thời gian đã là buổi trưa mười hai giờ. Ngu Thiến Thiến ngồi trong phòng khách đang uống nước đá lạnh, trong miệng hà hơi ra, phun ra hơi nước lạnh như băng, Mẹ, anh, hai người đi đâu vậy, con đói bụng.

Đổng Học Bân trong lòng có chút trầm trọng, Anh và mẹ đi mua nhà.

Ngu Thiến Thiến hai mắt sáng lên, Mua nhà? Anh, anh không phải đã có nhà rồi sao?

Ngu Mỹ Hà ở một bên ôn nhu lau lau nước trên khóe miệng của con gái, Căn nhà hiện giờ của anh con là của cơ quan”

Đổng Học Bân ngồi xuống sô pha, thở dài vẫy tay nói: Nào, Thiến Thiến, chị Ngu, hai người đến đây, tôi có lời muốn nói với hai người. Thấy mẹ con nghi hoặc đi tới, Đổng Học Bân nói: Hai người dọn dẹp đồ một chút, ngày hôm nay dọn đến tiểu khu Hoa Mỹ ở đi.

Ngu Mỹ Hà cả kinh nói: Như vậy sao được! Nhà cho thuê mà chúng tôi, chúng tôi lại thành … !

Đổng Học Bân lắc đầu nói: Không phải là nhà cho thuê, chị Ngu, cái nhà này coi như tôi tặng cho ngươi, cũng là lần cuối cùng tôi giúp chị.

Ngu Mỹ Hà gấp đến nổi hai tay dính vào nhau, Không nên không nên, chúng tôi không thể lấy đồ của ngài được, đó là bốn trăm ngàn lận, tôi, tôi. . .

Đổng Học Bân nói: Chị hãy ngồi xuống nghe tôi nói, chị Ngu, tôi nhỏ hơn chị không ít tuổi, lời này có thể tôi không nên nói ra, nhưng sự thật là. . . , chị vẫn còn trẻ, Thiến Thiến lại còn nhỏ, một người chỉ lo cho đứa nhỏ không phải là chuyện tốt, tìm một người bạn cũng tốt, ừm, ta thấy đồng chí khoa hộ tịch với chị cũng được! Chuyện của chị chính chị tự quyết định, nếu như người nọ không vấn đề gì, đối với chị và Thiến Thiến cũng tốt, hai người liền quyết định chuyện này đi.

Ngu Mỹ Hà sắp khóc, Không phải, Đổng cục trường, thật sự không phải!

Đổng Học Bân ngắt lời nói: Hai mẹ con chị, làm bảo mẫu cho tôi ở đây mãi cũng không phải kế lâu dài, nên có cuộc sống của mình, người nọ không phải là ở cùng cha mẹ sao? Không có nhà? Nếu như hai người thật sự thấy được mắt, dùng căn nhà ở tiểu khu Hoa Mỹ kết hôn, sau đó ba người đi qua ở là được, coi như là tôi tặng lễ vật cho các người, ừm, qua một thời gian nữa tôi tìm cho chị một công tác mới, nếu như chị gả cho người khác, làm bảo mẫu cũng rất kỳ cục.

Đổng Học Bân tuy rằng trong lòng không dễ chịu, nhưng vẫn rất tôn trọng lựa chọn của Ngu Mỹ Hà, người hiểu Đổng Học Bân đều biết, hắn đối với bạn bè và người thân là vô cùng tốt, thậm chí là còn tốt hơn đối với bản thân, các mặt cũng lo lắng rất chu đáo, có nhà ở, có đàn ông, có công tác, chị Ngu đời này sẽ không chịu khổ gì nữa, như vậy là tốt nhất.

Vành mắt của Ngu Thiến Thiến đỏ lên, Mẹ! Chúng ta phải đi sao?

Ngu Mỹ Hà gắt gao cắn môi dưới, trong mắt hiện lên một làn nước.

Ngu Thiến Thiến không muốn nhìn nhìn Đổng Học Bân, dùng sức kéo kéo cánh tay của mẹ, Mẹ! Con, con không muốn đi! Chúng ta không đi có được hay không? Ngu Thiến Thiến không có gặp qua người cảnh sát của khoa hộ tịch, nhưng cô bé biết, trên thế giới này không có khả năng có người nào nữa đối với cô ấy tốt hơn Đổng cục trường, Ngu Thiến Thiến rất thích ở đây, rất thích người anh này.

Ngu Mỹ Hà cắn răng nói: Đổng cục trường, tôi không muốn công tác, tôi, tôi cả đời này làm bảo mẫu cho ngài.

Đổng Học Bân buồn cười nói: Sao lại nói như vậy? Khi kết hôn còn làm bảo mẫu cho tôi? Cái này hình như không được tốt.

. . . Tôi không kết hôn! Tôi và người cảnh sát kia, thật sự không có gì, thật sự!

Vậy sau này chị cũng phải tìm một người đàn ông chứ? Nghe tôi nói, nhà ở chị cứ nhận lấy, dù sao trên mặt cũng là tên của chị, chờ chị có đối tượng, đem tên chuyển qua cho người ta là được. Đổng Học Bân sợ mình luyến tiếc các nàng, tâm nổi lên hung ác, không nhiều lời, nói: Được rồi, thu dọn đồ đi.

Ngu Thiến Thiến khẩn trương kêu lên Mẹ! Mẹ!

Đổng Học Bân gõ gõ đầu của cô bé, Thiến Thiến nghe lời, lúc rảnh rỗi anh sẽ đến thăm em.

Ngu Mỹ Hà rốt cục nhịn không được liễu, dùng tay ôm miệng, khóc hu hu!

Đổng Học Bân yêu thương nói: Chị Ngu, đừng như vậy được không? Cũng không phải là sinh ly tử biệt gì.

Tiếng khóc của Ngu Mỹ Hà càng lớn hơn nữa, nghẹn ngào nói: Đổng cục trường, hu hu … tôi thật sự không có gì với người cảnh sát kia . . .hu hu . . . thật sự chưa có gì với hắn. . . Là hắn theo đuổi tôi, tôi. . .hu hu. . , tôi ngại mặt mũi. . . không có cái gì hết. . . hu hu. . . Tôi căn bản không muốn kết hôn. . . Căn bản không muốn. . .hu hu. . . , tôi không cần nhà ở, cái gì cũng không cần. . . Hu hu hu. . .

Đổng Học Bân ai da một tiếng, mau nhanh đi qua lau nước mắt cho cô ấy : Đừng khóc đừng khóc, tôi sai rồi, tôi sai rồi không được sao?

Ngu Mỹ Hà khục khịt cái mũi khóc ròng nói: Ngài tin tưởng tôi, tôi thật không có, thật sự không có gì!

Đổng Học Bân cười khổ nói: Được được, tôi tin tưởng chị, đừng khóc, để cho đứa nhỏ chê cười.

Hu hu, tôi muốn đi ra ngoài thuê nhà ở, là, là chị Loan sáng sớm nói với tôi, hu hu. . . , nói với tôi ngài gần nhất chọc không ít họa. . . làm, làm bí thư huyện ủy cũng bị điều đi, chị Loan sợ. . . , hu hu, sợ có người nói xấu về tôi và Thiến Thiến, sợ làm ảnh hưởng ngài, hu hu, cho nên muốn cho chúng ta đi ký túc xá trường học, ở cùng chị Loan, ở cùng. . . hu hu. . . , tôi biết ngài là vì tôi mới đắc tội nhiều người như vậy, tôi, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho ngài, cho nên mới. . . hu hu, mới muốn thuê nhà. . . hu hu … thật ra tôi không muốn đi, tôi thật sự không muốn đi!

Đổng Học Bân lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra không phải Ngu Mỹ Hà muốn có không gian riêng nên mới muốn dọn đi ra ngoài, thì ra là mẹ già sợ mình gặp chuyện không may, sợ có người đem chuyện mình bên cạnh nói xấu, vụ đoàn xe hôn lễ cũng là một bài học, mẹ già phỏng chừng là bị sợ, mới muốn Ngu Mỹ Hà hai người đi qua ở cùng mẹ!

Ài! Chuyện này phiền rồi! Hiểu lầm lớn!

Đổng Học Bân dở khóc dở cười đem tay áo cho Ngu Mỹ Hà lau nước mắt, an ủi nói: Chị không muốn đi thì không đi, ở chổ này, chị muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.

Ngu Mỹ Hà cố sức lắc đầu, nức nở nói: Tôi không thể cho ... ngài thêm phiền, hu hu, ta nghĩ mang theo Thiến Thiến thuê nhà ở, nhưng tôi, tôi có thể tiếp tục làm cơm cho ngài.

Đổng Học Bân vuốt vuốt tóc dài của cô, Được, được, chị nói thế nào thì thế ấy, đừng khóc nữa được không?

Chiếm được câu trả lời thoả mãn, tiếng khóc của Ngu Mỹ Hà dần dần nhỏ lại, Vậy sau này tôi, tôi sau này mỗi ngày đều đến đây làm cơm cho ngài dọn dẹp nhà cửa, chờ, chờ buổi tối tôi quay về nhà thuê.

Đổng Học Bân ôn nhu ừ một tiếng.

Ngu Mỹ Hà rốt cục ngừng khóc, lấy khăn giấy lau mắt.

Đổng Học Bân bất đắc dĩ lắc đầu, một khóc hai quậy ba ôm cổ, tuyệt chiêu lớn của đàn bà, ngày hôm nay hắn coi như đã gặp qua, chờ tâm tình của Ngu Mỹ Hà chuyển biến tốt đẹp một ít, Đổng Học Bân mới nói: Chị Ngu, nhà ở chúng ta đều đã giao tiền rồi, hiện tại rút cũng rút không được, như vậy đi, các người vẫn ở tiểu khu Hoa Mỹ đi, tôi cũng đi qua, chúng ta vẫn ở cùng nhau, không ở căn nhà này nữa, người khác cũng nói không được cái gì, chờ lúc rảnh rỗi tôi trở về bên này ở vài ngày, nằm ngửa nằm nghiêng một hai hôm, chị thấy như vậy được không?

Ngu Mỹ Hà đỏ mặt lên, Nghe, nghe theo ngài.

Ngu Thiến Thiến hoan hô, lập tức ôm lấy mẹ.

Ngu Mỹ Hà nhìn Đổng Học Bân, Nhưng tên của nhà ở, đổi thành của ngài đi.

Nói cho chị là cho chị, sau đó nếu như chị có đàn ông khác, cái nhà này …” Thấy Ngu Mỹ Hà đỏ mắt lại muốn khốc, sợ đến nổi Đổng Học Bân mau nhanh sửa lời Tôi chỉ là nghĩ cho Thiến Thiến, nếu như chị không cần, Thiến Thiến sau đó cũng phải kết hôn sinh đứa nhỏ mà, cái nhà này coi như là đồ cưới đi.

Ngu Thiến Thiến xấu hổ và giận dữ cúi đầu, nhỏ giọng nói cái gì đó.

Ngu Mỹ Hà nhìn con gái, chợt lau lau khóe mắt, Cảm ơn ngài, tôi sẽ kiếm tiền trả cho ngài.

Trả cái gì mà trả, nhà ở coi như tôi cho Thiến Thiến, cũng không phải cho chị, ha ha.”

Ngu Mỹ Hà đã không có nhà để về, hiện tại thương nhất cũng là con gái, căn nhà của Đổng cục trường quả thật khiến cho Ngu Mỹ Hà không có biện pháp từ chối, cô ấy có thể không lo lắng cho mình, nhưng không thể không suy nghĩ cho Thiến Thiến một chút, con gái cũng đã là cô bé hơn mười tuổi, sau đó yêu đương lập gia đình, quả thật cũng cần nhà ở.

Đổng Học Bân rất thoả mãn đối với cái cục diện vui mừng này, cười nói: Thu dọn đồ đi, chúng ta đi nhà mới ở!

Ngu Thiến Thiến có chút hưng phấn, vui vẻ chạy về phòng dọn dẹp đồ.

Thừa dịp thời gian này, Đổng Học Bân đi tới sân thượng gọi điện thoại cho mẹ già Loan Hiểu Bình : Mụ, con vừa mua cho chị Ngu một căn nhà, ở tiểu khu Hoa Mỹ, sau đó hai người sẽ có chổ ở, ặc, nhưng mà Thiến Thiến luyến tiếc con, con có thời gian có thể cũng sẽ qua bên kia ở vài ngày. Thật ra là mình luyến tiếc các nàng, đương nhiên, với mẹ già thì không thể nói như vậy, đó là muốn bị đòn.

Buổi tối.

Tiểu khu Hoa Mỹ.

Ngu Thiến Thiến cảm thấy cái gì cũng mới mẻ cả, từ buổi chiều đã bắt đầu sôi nổi đi khắp căn nhà, thật cao hứng.

Ngu Mỹ Hà cũng là tâm tình vô cùng tốt, bôn ba lâu như vậy, cuối cùng cũng có một căn nhà.

Đổng Học Bân cũng sớm có quyết định mua cho hai mẹ con một căn nhà rồi, Cù Vân Huyên và Tạ Tuệ Lan ai là bạn gái mình, ngay cả Đổng Học Bân đều thấy loạn cả, nhưng hắn biết, nếu như Tạ tỷ và Huyên di mặc kệ là người nào đến huyện Duyên Thai tìm mình, Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến khẳng định không thể ở trong căn nhà của thuộc viện được, cái đó là tìm đường chết, hai mẹ con nói trắng ra là hai quả bom hẹn giờ, tuyệt đối không thể để cho Cù Vân Huyên và Tạ Tuệ Lan thấy, hiện tại có nhà cho hai người ở, Đổng Học Bân cũng kiên định hơn, ặc, cái này có tính kim ốc tàng kiều không nhĩ?

Trên mặt tình cảm, Đổng Học Bân rất lộn xộn, nghĩ không ra kết quả, thẳng thắn không suy nghĩ nhiều, hắn hiện tại rất hưởng thụ loại cảm giác ấm áp như gia đình này.

Anh, cái bình hoa này đặt ở chổ nào? Ngu Thiến Thiến cật lực ôm một bình hoa đi tới.

Đổng Học Bân cười nói: Em bây giờ là tiểu chủ nhân của cái nhà này, em quyết định đi.

Ừa, vậy em đặt cạnh tủ TV!

Ngu Mỹ Hà sợ con gái vụng về, nhanh chóng đi qua giúp : Cẩn thận một chút.

Đổng Học Bân thấy vị trí tủ TV không tốt lắm, cũng xắn tay áo lên đi hỗ trợ.

Gia cụ trong nhà đều có, bất quá rất nhiều thiết bị điện buổi chiều vừa đi mua hoặc thuê về, sợ rằng ngày mai mới có thể dùng được, hiện tại cũng chỉ có thể dọn dẹp phần lớn. Bận việc một hồi, ba người thở phù phù ngồi xuống sô pha. Ngu Mỹ Hà cầm khăn tay lau mồ hôi cho Đổng Học Bân, Ngu Thiến Thiến ôm cánh tay của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân trong lòng rất sảng khoái, lộ ra một nụ cười hiểu ý, không hề có tạp niệm một trái một phải ôm lấy thắt lưng của Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến, từ sô pha đứng lên, ôm bọn họ đi đến phòng nhỏ, Nhà ở đã mua, hiện tại còn thiếu xe, đi, giúp tôi chọn một chiếc xe, xem tôi lái chiếc nào thì thích hợp.

Ngu Mỹ Hà cảm thấy rằng, động tác của Đổng cục trường rất tự nhiên, không có tạp niệm, cho nên đỏ mặt tùy ý để Đổng Học Bân ôm, trong lòng đầy cảm giác ấm áp dào dạt, loại cảm giác này sau khi cha mẹ qua đời, trên người của người chồng ham mê cờ bạc đã không còn có xuất hiện qua.

Đổng Học Bân đắc ý vô cùng, tài sản của công ty đấu giá hiện tại đã gần mười triệu rồi, Đổng Học Bân rốt cuộc cũng là một triệu phú, bất quá hắn vẫn không có cảm thấy gì, vẫn là có nhà có xe đối với hắn có ảnh hưởng lớn hơn một chút, dù sao thì đây là thứ mà Đổng Học Bân bốn năm trước có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Có gia đình, có nhà ở, có xe, có tiền, có quan. . .

Đổng Học Bân nghĩ mình hiện tại vô cùng hạnh phúc!

/2031

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status