Một ngày. . .
Hai ngày. . .
Ba ngày. . .
Chớp mắt, sáu ngày trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, mây đen áp đầy chân trời, bầu trời rộng lớn đều là dông một mảnh, mưa xối xả từ nửa đêm bắt đầu phủ xuống khu tây bắc huyện Duyên Đài, đây là trận mưa lớn nhất trong những năm gần đây. Vết thương của Đổng Học Bân trên cơ bản khỏi hơn phân nửa, tuy rằng còn chưa hoàn toàn hồi phục. Khí trời hôm nay cũng thật sự không tốt, bất quá Đổng Học Bân vẫn đội mưa lái xe đi tới cục công an huyện, càng là loại khí trời quỷ dị này, khảo nghiệm đối với công an càng lớn, Đổng Học Bân mấy ngày này ở trong nhà cũng phiền, hắn nóng lòng muốn lao đầu vào trong công tác.
Lộp cộp, hạt mưa rơi lên xe phát ra những tiếng động.
Trong đại viện cục công an, Đổng Học Bân đang muốn tiến vào ký túc xá gặp phải Cung Tông Văn vừa xuống xe.
Đổng cục trưởng? Sao đi làm rồi? Thân thể thế nào?
Ha ha, cơ bản không thành vấn đề.
Sao không thành vấn đề, trên tay không phải còn cột băng gạc sao, cái này sao được?
Hiện tại có thể hoạt động, băng gạc là chút bị thương ngoài da, hiện tại dính nước cũng không đáng ngại.
Hai người vừa nói vừa vào hàng hiên, khép cây dù đi lầu. Dọc theo đường đi gặp phải mấy người lãnh đạo của cục công an, đều chào hỏi ân cần thăm hỏi Đổng Học Bân, rất quan tâm thân thể hắn, Đổng Học Bân cùng mọi người ân cần thăm hỏi một hồi, qua một chổ quẹo, trực tiếp lên lầu tới phòng làm việc cục trưởng tìm Lương Thành Bằng, thứ nhất là báo cáo lãnh đạo đã đến, thứ hai là đem mấy danh hiệu tam đẳng công kia chứng thực một chút.
Trong phòng làm việc, Lương Thành Bằng đang phê một phần văn kiện.
Đổng Học Bân đóng cửa lại, cười nói: Lương cục trưởng, tôi đến báo cáo.
Lương Thành Bằng ngẩng đầu nhìn băng gạc trên tay của Đổng Học Bân, vùng xung quanh lông mày lập tức nhíu, Lập tức về nhà nghỉ ngơi, phê cho cậu thêm năm ngày nghỉ, cậu còn bị thương sao trở về công tác? Tôi biết công tác quan trọng hơn, nhưng thân thể không được, nói cái gì cũng không tốt, nhìn cậu như vậy, trong lòng tôi cũng đầy lo lắng.
Đổng Học Bân cười xấu hổ quơ quơ cánh tay, Cục trưởng Lương ngài xem, thật sự không có việc gì.
Lương Thành Bằng nói: Vậy cậu lột đem băng gạc để tôi xem
Khụ khụ, nói thật với ngài, tôi ở nhà đến phát phiền, trong cục có vụ án gì không ? Ngài nhanh chóng an bài cho tôi một vụ đi.
Lương Thành Bằng vừa bực mình vừa buồn cười nói: Cậu như vậy, cậu kêu tôi làm sao an bài công tác cho cậu?
Ai da, tôi. . .
Cậu, cái gì cũng khỏi nói nữa, cậu muốn kiên trì đi làm, trở về phòng làm việc làm tốt công tác liên lạc của đồn công an Huệ Điền Hương, chờ cậu hoàn toàn khỏi, cậu sẽ bận ngay, hiện tại, nhiệm vụ của cậu là nghỉ ngơi cho khỏe, đừng bắt tôi cậy mạnh Cuối cùng Lương Thành Bằng còn nói với Đổng Học Bân, mấy ngày nay khí trời huyện Duyên Đài không tốt, đợi ngày đẹp trời nào đó sẽ chính thức mở một buổi lễ khen ngợi, ban phát bằng khen tam chờ công và huy hiệu cho hắn.
Trở lại phòng làm việc, Đổng Học Bân uống trà một cách chán đến chết.
Cuối cùng, Đổng Học Bân gọi điện thoại cho đồn công an, A lô, lão Lưu, tôi Đổng Học Bân đây.
Lưu Đại Hải bên kia đầu dây nói: Đổng cục trưởng, ngài ở trong cục? Thân thể không có việc gì chứ?
Đã khỏe lại rồi, gần đây tình huống trị an Huệ Điền Hương thế nào?
Cũng tốt, trời mưa to quá, mười năm không gặp, ở hương có hai con đường xuất hiện vấn đề, vấn đề không lớn thì chúng tôi đã phái người lập bảng cảnh báo, còn đoạn đường có nghiêm trọng thì ra lệnh cấm lưu thông, đã bắt đầu áp dụng biện pháp phong tỏa đường đi, ài, mưa còn đang rơi, hơn nữa càng lúc càng lớn, phỏng chừng buổi tối cũng không dừng, cứ như thế, vấn đề khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều.
Đổng Học Bân cau mày, Nhân thủ chúng ta có đủ hay không?
Hiện tại, miễn cưỡng còn có thể.
Được, các phương diện này anh tận lực phối hợp tốt, tôi lập tức lái xe đi qua.
Đổng cục trưởng, mưa lớn như vậy, ngài nhất định phải chú ý an toàn.
Ha ha, được.
Đổng Học Bân cũng là nhìn thấy mưa lớn như vậy chắc là sẽ xảy ra vấn đề, cho nên mới mang theo vết thương tới đi làm, vì vậy hắn cũng không nghe Lương cục trưởng kêu hắn ngồi phòng làm việc đợi, xách cặp đi ra ngoài, lúc xuống lầu gặp phải một phó chủ nhiệm phòng làm việc, bắt chuyện với phòng làm việc nói mình muốn xuống hương, đi ra chiếc Benz như hạc giữa bầy gà trong đại viện cục công, chạy đến Huệ Điền Hương.
Mưa to mưa to, xe đi qua bắn lên từng sóng nước.
Trạng thái hiện tại của Đổng Học Bân, lái xe không có vấn đề gì, chỉ là không thể vận động quá kịch liệt.
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Lúc đầu tình trạng giao thông cũng không tệ lắm, huyện Duyên Đài ngày hôm nay cũng khó đi lại, mất hơn nửa ngày Đổng Học Bân mới đem xe chạy ra thị trấn, lúc này hắn chạy trên một con đường nhỏn, cái dòng xe cộ cũng ít, nhấn ga chạy đến Huệ Điền Hương, quẹo bảy tám con đường, xe rốt cục cũng lên đường núi. Tình hình giao thông trên này cũng không phải đặc biệt tốt, đường không ổn, hơn nữa kề bên sơn, thỉnh thoảng có đá tử từ trên sườn núi rơi xuốngđường cái.
Đổng Học Bân tập trung lực chú ý, đem tốc độ xe chạy chậm lại một ít.
Nước mưa rơi lên kính chắn gió, hầu như không thấy rõ mặt đường.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Đổng Học Bân không dám phân tâm, vừa nhìn đường phía trước vừa đưa tay lấy điện thoại di động, mất vài giây mới lấy được trong tay . . .a lô, đang lái xe, ai vậy?
Tôi Lương Thành Bằng, cậu đi về hương?
Ừm, không yên tâm bên kia, đi qua nhìn một cái.
Tiếng nói của Lương Thành Bằng có chút gấp : Đường Thanh Nam đã xảy ra chuyện, nếu như cậu ở gần, lập tức đi qua
Đổng Học Bân sửng sốt, Chuyện gì? Mặt đường sụp đổ?
Rè rè rè, tín hiệu điện thoại có chút không tốt : . . .Núi. . . Tôi. . . Lập tức đi qua. . . Tít tít tít, điện thoại đã tắt. Đổng Học Bân a lô hai tiếng, nghe bên kia không có âm thanh, hắn gọi trở về, kết quả tín hiệu không đủ nên gọi không được. Đổng Học Bân trong lòng thoáng nhắc lại, đường Thanh Nam? Vị trí hiện tại của mình coi như là sát với đường Thanh Nam, đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
Đang nghĩ ngợ ni, bỗng nhiên có một tiếng nổ, dị biến nổi lên.
Chỉ thấy mặt đường phía trước đột nhiên tối sầm, núi đá, bùn cát, rơi ầm ầm từ trên núi xuống.
Đổng Học Bân sợ đến nổi hồn phi phách tán, dùng tốc độ nhanh nhất nhìn về hướng bên kia, chỉ thấy một đống bùn cát đất đá vụn rơi xuống trên đỉnh chiếc Benz, trong chớp mắt đã tới gần sáu bảy mét, Đổng Học Bân hai tay run lên, vội vàng cầm chặt tay lái phóng đi, bởi vì chuyển biến quá nhanh, đuôi xe hầu như muốn trôi đi, xoay một vòng một trăm tám mươi độ trên mặt đường trơn trợn này.
Rầm rầm! Đất đá bay xuống chổ của chiếc Benz khi nãy
Đổng Học Bân sợ đến nổi toát mồ hôi lạnh toàn thân, quá hiểm!
Hắn hiện tại mới rõ ràng Lương cục trưởng nói đường Thanh Nam xảy ra chuyện gì, khả năng đất đá lở ở chổ này coi như là rất nhỏ, nếu như đi đoạn đường phía trước, bởi vì thế núi tương đối xoay trở, hơn nữa trên núi có khai thác mỏ vàng, có khả năng phát sinh sạc lở đất diện tích lớn thậm chí đất đá trôi, nếu như vừa lúc có xe hoặc người đi đường, vậy hậu quả quả thật không thiết tưởng nổi, chắc chắn là phải chết.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Đổng Học Bân biến đổi, trong lòng cũng thoáng lo lắng.
Làm sao bây giờ? Phía trước khẳng định có nguy hiểm, trở về đường cũ hay vẫn tiến tới?
Suy nghĩ vài giây, ánh mắt Đổng Học Bân dần dần kiên định, càng là loại tình huống này mình mới càng phải làm gương, càng phải vọt tới trước nhất, nếu không vừa nhìn thấy nguy hiểm thì rút lui, cái chức phó cục trưởng cục công an cũng khỏi làm nữa. Kết quả là, Đổng Học Bân lập tức khởi động xe, lái xe chạy vù vù trên đường đầy nước mưa, có đôi khi bị lún vào bùn ở ven đường, Đổng Học Bân đang gấp, ôm tay lái, tiếp tục nhấn ga.
Năm phút đồng hồ trôi qua …
Mười phút trôi qua …
Rốt cục, dưới nỗ lực của Đổng Học Bân, xe chậm rãi đi ra bùn lầy, tay trái cầm lái, Đổng Học Bân né tránh đất đá phía trước, một đường chạy tới phía trước.
Nhanh lên một chút, chỉ mong không ai thương vong ...
Bởi vì xe bị lún ở trong đất, làm tốn thời gian, lúc Đổng Học Bân chạy đến hiện trường, Lương cục trưởng đã tới, bọn họ hẳn là đi con đường khác, nhưng mà khiến cho Đổng Học Bân kinh ngạc chính là, hắn từ xa xa còn thấy được huyện trưởng Tạ Tuệ Lan và phó bí thư huyện ủy Tào Húc Bằng, Hồ Tư Liên đang đứng che dù cho Tạ huyện trưởng trong mưa, ngay bên ngoài xe có mấy người phụ trách tương quan đang lo lắng nói cái gì đó, Lương Thành Bằng cũng ở bên kia chỉ huy mọi người, hiện trường có rất nhiều người. có đội phòng cháy chữa cháy, có đồn công an, còn có mấy thôn dân địa phương.
Vừa nhìn cái trận thế này, trong lòng Đổng Học Bân khẩn trương lên một chút, biết tình thế rất nghiêm trọng.
Lại nhìn ra xa xa, Đổng Học Bân liền hít một ngụm khí lạnh vào.
Trên con đường phía dưới sườn núi, một chiếc xe buýt đang bị lật nghiêng xuống đất, một tảng đá lớn đang đè lên thân xe, hình như là từ trên núi lăn xuống, trong xe buýt đầy tiếng kêu thảm thiết, tựa hồ có người bị thương không rõ, có thể bởi vì do cửa kính dày, chưa vỡ ra toàn bộ, người của đội cứu viện đang ở gần đó tổ chức cứu người bị nhốt bên trong.
Tiểu Đổng Lương Thành Bằng thấy được xe của hắn, la lớn.
Lương Thành Bằng lau nước mưa trên mặt : Cậu bị thương còn chưa khỏi, đừng hồ đồ, mau mặc áo mưa vào, sau đó cậu phụ trách chỉ huy đồn công an bên này cứu quần chúng bị nạn, tốc độ cứu viện quá chậm, nhnah, cẩn thận coi chừng cửa sổ, các người cứu từng nhóm người từ cửa sổ ra, cần phải cứu toàn bộ người ra trong vòng ba phút, chậm một chút, không ai biết đất lỡ có nghiêm trọng hay không
Đổng Học Bân đáp ứng, lập tức đi tổ chức nhân thủ.
Sắc mặt Lương Thành Bằng trầm trọng, Tạ Tuệ lan Tào Húc Bằng đứng cách đó không xa cũng như nhau.
Trước khi bọn họ đến, đều không ngờ rằng chuyện tình sẽ biến thành như vậy, lúc đầu nhận được tin tức là một chiếc xe buýt bị kẹt tại đường Thanh Nam, có ba bốn mươi người bị nhốt, lo lắng rằng xung quanh huyện Duyên Đài có rất nhiều chổ xuất hiện thể đất lỡ rất nhỏ, Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng cùng một vài lãnh đạo sợ phiền phức sẽ chuyển biến xấu, lập tức tự mình chạy tới hiện trường chỉ huy cứu viện, ai cũng không ngờ tới là, mọi người vừa đến hiện trường, vừa lúc thấy một tảng đá lớn cùng với đất cát từ trên sườn núi ngã xuống trúng ngay chiếc xe buýt, cái cảnh tượng kia, quả thật nhìn thấy mà giật mình.
Tạ huyện trưởng lập tức hạ lệnh cứu viện, lúc này bí thư huyện uỷ Hướng Đạo Phát trên đường tới.
Lúc Đổng Học Bân tới, chuyện đã xảy ra vài phút, chính là thời điểm khẩn cấp nhất, hiện tại hắn cũng bất chấp vết thương trên tay, tùy tiện tiếp nhận Lưu Đại Hải truyền đạt của áo mưa rất nhanh mặc, hô vài câu, đem đồ đạp cửa sổ xe đến, nắm chặt tất cả thời gian cứu viện người bị nhốt. Mấy người bị cứu ra đều bị đưa vào một chiếc xe cứu viện, nhớ tới cảnh tượng kinh hồn vừa rồi, có mấy người đã bật khóc thành tiếng.
Mau lên một chút
Bên này đi ra một người, người đâu đến tiếp một chút
Đừng chen đừng chen từng bước từng bước tới
Lúc này, Tạ Tuệ Lan rốt cục thấy được Đổng Học Bân chỉ huy ở đàng kia, mí mắt nhất thời vừa nhảy, nói với Hồ Tư Liên: Kêu Đổng cục trưởng quay về trong xe, hắn hồ đồ cái gì vậy Tào Húc Bằng và mấy người khác cũng đều nhìn thấy băng gạc trên tay của Đổng cục trưởng, trong lòng biết hắn bị thương còn chưa khỏi.
Hồ Tư Liên vội vàng chạy tới, Đổng cục trưởng Đổng cục trưởng
Dùng tảng đá đập cửa, nhớ kỹ tránh người Chỉ huy xong, Đổng Học Bân nhìn lại, Thư ký Hồ, chuyện gì?
Hồ Tư Liên nói: Tạ huyện trưởng kêu cậu quay về trong xe, nói cậu đừng lo
Đổng Học Bân nói: Tôi hiện tại rảnh rỗi, thay tôi cảm ơn quan tâm của Tạ huyện trưởng, vết thương của tôi không sao. . .Này , từng bước từng bước đi ra, đừng loạn đừng loạn trước, ưu tiên cho người già phụ nữ và trẻ nhỏ
Hồ Tư Liên quýnh lên, Đổng cục trưởng
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Cô nhanh chóng trở lại đi, ở đây nguy hiểm, tôi không sao
Rơi vào đường cùng, Hồ Tư Liên không thể làm gì khác hơn là quay người trở về.
Không đợi cô ấy báo cáo với Tạ huyện trưởng, Tạ Tuệ Lan khoát tay chặn lại : Tôi đã biết.
Tào Húc Bằng mở miệng nói, Tiểu Đổng này liều quá, không lo cho thương tích thân thể của chính mình
Tạ Tuệ Lan chớp mắt, Mặc kệ hắn, muốn làm cái gì thì làm” Hình như là nổi giận rồi.
Răng rắc một tiếng, một cửa thủy tinh gần đầu xe bị đập nát, lại một người được cứu, túm ra từ cửa xe, hơn mười người bị nhốt trong xe buýt được giải cứu ra, chỉ chốc lát, đã đi ra ba mươi người, còn có một vài người chưa ra, có khả năng bị thương, nằm không động đậy trong xe buýt, trong miệng hô cứu mạng
Lương Thành Bằng lớn tiếng nói: Tiến vào trong xe cứu người
Đổng Học Bân bổ sung nói: Chuẩn bị cáng cứu thương, nhanh lên một chút
Nếu không phải thương thế trên cánh tay mình chưa khỏi, Đổng Học Bân đã sớm lao lên rồi, trên sườn núi không ngừng có đá vụn rơi xuống, lộp bộp, ầm ầm, một viên đá rơi trúng xe buýt, có hai người nhân viên cứu viện bị đá rơi trúng người, ngã trên mặt đất, xung quanh lại có một vài người của đội cứu viện đi ra cứu bọn họ, dùng cáng cứu thương đem người bệnh và quần chúng bị nhốt chuyển dời đến chổ của Tạ huyện trưởng và lãnh đạo huyện, rừng núi bên kia tương đối rậm rạp, ngoại trừ một ít nước mưa, thì không có phát sinh đất lỡ, rất an toàn.
Một người. . .
Hai người. . .
Ba. . .
Xe buýt trong lại ba người cứu ra.
Tâm của Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng đều thoáng buông lỏng.
Đổng Học Bân cũng lau nước mưa tràn đầy mặt, hơi thở hắt ra, cũng may Tạ Tuệ Lan Lương Thành Bằng bọn họ tới kịp, những cái nhân viên cứu viện nếu như đến muộn một chút, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không có cách nào đem người bị nhốt toàn bộ cứu ra, hiện tại hẳn là không có chuyện gì, chỉ còn có ba bốn người, người bị nhốt trong xe buýt có thể toàn bộ được cứu.
Nhưng ngay lúc này, ngay lúc mắt thấy còn có hai phút là có thể đem mọi người cứu ra, bất ngờ đã xảy ra!!!
Ầm ầm!! Trên núi truyền đến tiếng nổ, cũng không biết là sét đánh hay là âm thanh gì.
Ngay sau đó, dưới con mắt mở to của mọi người, sườn núi bên xe buýt hình như hơi khẽ động, bên ngoài núi phát ra tiếng vang ầm ầm càng lúc càng lớn, ngay cả Tạ Tuệ Lan Lương Thành Bằng bọn họ bên kia đều cảm giác được sự chấn động dưới lòng bàn chân, tựa hồ như địa chấn.
Tạ Tuệ Lan sắc mặt thay đổi một chút.
Tào Húc Bằng và Đổng Học Bân mấy người cũng trắng mặt, tâm trạng hình như bị đè nặng.
Sau đó, đất lỡ diện tích lớn trong nháy mắt kéo tới.
A
Núi lở
Chạy mau chạy mau, là đất lỡ
Nữu Nữu
Đại Lỗi
Không
Ầm ầm, cát đá từ trên sườn núi rơi xuống, hầu như chỉ là chớp mắt, đã tới chân núi.
Mấy người đang cứu viện người đã bị choáng váng, người đứng xa thì hoang mang rối loạn chạy vội đến hướng lãnh đạo huyện, trong những người ở gần, có một người thanh niên phản ứng nhanh, thấy đất lở nên tránh né nhưng đã không còn kịp, nhảy vào trong xe buýt, một người phía sau cũng suy nghĩ đến đây, theo sát sau nhảy vào. Lực lượng con người đương nhiên không có cách nào chống lại với thiên nhiên, chỉ có trốn ở trong xe buýt mới có một cơ may sinh tồn.
Cát đá quá nhiều.
Đất đá cũng quá to.
Nửa giây. . .
Một giây đồng hồ. . .
Đất lỡ đã gào thét tới, nuốt sống toàn bộ chiếc xe buýt.
Đổng Học Bân đứng ở xa, từ lúc thấy cảnh tượng như vậy thì túm một cảnh sát nhân dân đang ngẩn người ở bên cạnh, vô cùng lo lắng quay đầu chạy đi đến hướng lãnh đạo huyện, đất lỡ chỉ là ở chổ chiếc xe buýt, chổ khác tạm thời coi như an toàn, phần lớn người cũng không bị thương gì.
Thế nhưng, đất lỡ qua đi, mọi người mới nhìn lại hướng xe buýt . . .
Đập vào mắt là một đống đất cát màu vàng…
Có cát, có bùn, có đá, có cỏ.
Nhưng vậy xe buýt . . . cũng đã không còn.
Phía trước con đường chỉ có một tầng đất đá, cũng nữa nhìn không thấy cái bóng xe buýt đâu nữa.
Trong bùn cát, một người trẻ tuổi của đội cứu viện chưa kịp bỏ chạy, thân thể phía dưới đã bị bùn cát nuốt hết, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài, kinh khủng trừng mắt, chết ngay tại chổ.
Lưu Đại Hải và Trần Phát đều đỏ con mắt, Tiểu tôn
Người chết, chính là là hiệp cảnh của đồn công an Huệ Điền Hương.
Rất nhiều người vừa được cứu ra điên cuồng chạy ra chổ chiếc xe buýt, hô tên của người thân
Tiêu, tiêu rồi!
Nữu Nữu ơi Nữu Nưu
Đại Lỗi, mau cứu nó, con tôi còn ở trong xe, con tôi còn ở chổ đó
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng kêu, với âm thanh cuồn cuộn của cát đá đổ vào cùng một chỗ, vang vọng tại bầu trời.
Lương Thành Bằng bỗng nhiên nắm chặt tay, chậm? Vẫn chậm một chút sao?
Xe buýt đã bị bùn đất chôn vùi hoàn toàn, không ít cát đá còn đang rơi xuống trên hiện trường, người trong xe buýt có thể có khả năng còn sống, hầu như đã không tồn tại.
Không còn kịp rồi.
Tất cả đều phát sinh quá nhanh.
Hai ngày. . .
Ba ngày. . .
Chớp mắt, sáu ngày trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, mây đen áp đầy chân trời, bầu trời rộng lớn đều là dông một mảnh, mưa xối xả từ nửa đêm bắt đầu phủ xuống khu tây bắc huyện Duyên Đài, đây là trận mưa lớn nhất trong những năm gần đây. Vết thương của Đổng Học Bân trên cơ bản khỏi hơn phân nửa, tuy rằng còn chưa hoàn toàn hồi phục. Khí trời hôm nay cũng thật sự không tốt, bất quá Đổng Học Bân vẫn đội mưa lái xe đi tới cục công an huyện, càng là loại khí trời quỷ dị này, khảo nghiệm đối với công an càng lớn, Đổng Học Bân mấy ngày này ở trong nhà cũng phiền, hắn nóng lòng muốn lao đầu vào trong công tác.
Lộp cộp, hạt mưa rơi lên xe phát ra những tiếng động.
Trong đại viện cục công an, Đổng Học Bân đang muốn tiến vào ký túc xá gặp phải Cung Tông Văn vừa xuống xe.
Đổng cục trưởng? Sao đi làm rồi? Thân thể thế nào?
Ha ha, cơ bản không thành vấn đề.
Sao không thành vấn đề, trên tay không phải còn cột băng gạc sao, cái này sao được?
Hiện tại có thể hoạt động, băng gạc là chút bị thương ngoài da, hiện tại dính nước cũng không đáng ngại.
Hai người vừa nói vừa vào hàng hiên, khép cây dù đi lầu. Dọc theo đường đi gặp phải mấy người lãnh đạo của cục công an, đều chào hỏi ân cần thăm hỏi Đổng Học Bân, rất quan tâm thân thể hắn, Đổng Học Bân cùng mọi người ân cần thăm hỏi một hồi, qua một chổ quẹo, trực tiếp lên lầu tới phòng làm việc cục trưởng tìm Lương Thành Bằng, thứ nhất là báo cáo lãnh đạo đã đến, thứ hai là đem mấy danh hiệu tam đẳng công kia chứng thực một chút.
Trong phòng làm việc, Lương Thành Bằng đang phê một phần văn kiện.
Đổng Học Bân đóng cửa lại, cười nói: Lương cục trưởng, tôi đến báo cáo.
Lương Thành Bằng ngẩng đầu nhìn băng gạc trên tay của Đổng Học Bân, vùng xung quanh lông mày lập tức nhíu, Lập tức về nhà nghỉ ngơi, phê cho cậu thêm năm ngày nghỉ, cậu còn bị thương sao trở về công tác? Tôi biết công tác quan trọng hơn, nhưng thân thể không được, nói cái gì cũng không tốt, nhìn cậu như vậy, trong lòng tôi cũng đầy lo lắng.
Đổng Học Bân cười xấu hổ quơ quơ cánh tay, Cục trưởng Lương ngài xem, thật sự không có việc gì.
Lương Thành Bằng nói: Vậy cậu lột đem băng gạc để tôi xem
Khụ khụ, nói thật với ngài, tôi ở nhà đến phát phiền, trong cục có vụ án gì không ? Ngài nhanh chóng an bài cho tôi một vụ đi.
Lương Thành Bằng vừa bực mình vừa buồn cười nói: Cậu như vậy, cậu kêu tôi làm sao an bài công tác cho cậu?
Ai da, tôi. . .
Cậu, cái gì cũng khỏi nói nữa, cậu muốn kiên trì đi làm, trở về phòng làm việc làm tốt công tác liên lạc của đồn công an Huệ Điền Hương, chờ cậu hoàn toàn khỏi, cậu sẽ bận ngay, hiện tại, nhiệm vụ của cậu là nghỉ ngơi cho khỏe, đừng bắt tôi cậy mạnh Cuối cùng Lương Thành Bằng còn nói với Đổng Học Bân, mấy ngày nay khí trời huyện Duyên Đài không tốt, đợi ngày đẹp trời nào đó sẽ chính thức mở một buổi lễ khen ngợi, ban phát bằng khen tam chờ công và huy hiệu cho hắn.
Trở lại phòng làm việc, Đổng Học Bân uống trà một cách chán đến chết.
Cuối cùng, Đổng Học Bân gọi điện thoại cho đồn công an, A lô, lão Lưu, tôi Đổng Học Bân đây.
Lưu Đại Hải bên kia đầu dây nói: Đổng cục trưởng, ngài ở trong cục? Thân thể không có việc gì chứ?
Đã khỏe lại rồi, gần đây tình huống trị an Huệ Điền Hương thế nào?
Cũng tốt, trời mưa to quá, mười năm không gặp, ở hương có hai con đường xuất hiện vấn đề, vấn đề không lớn thì chúng tôi đã phái người lập bảng cảnh báo, còn đoạn đường có nghiêm trọng thì ra lệnh cấm lưu thông, đã bắt đầu áp dụng biện pháp phong tỏa đường đi, ài, mưa còn đang rơi, hơn nữa càng lúc càng lớn, phỏng chừng buổi tối cũng không dừng, cứ như thế, vấn đề khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều.
Đổng Học Bân cau mày, Nhân thủ chúng ta có đủ hay không?
Hiện tại, miễn cưỡng còn có thể.
Được, các phương diện này anh tận lực phối hợp tốt, tôi lập tức lái xe đi qua.
Đổng cục trưởng, mưa lớn như vậy, ngài nhất định phải chú ý an toàn.
Ha ha, được.
Đổng Học Bân cũng là nhìn thấy mưa lớn như vậy chắc là sẽ xảy ra vấn đề, cho nên mới mang theo vết thương tới đi làm, vì vậy hắn cũng không nghe Lương cục trưởng kêu hắn ngồi phòng làm việc đợi, xách cặp đi ra ngoài, lúc xuống lầu gặp phải một phó chủ nhiệm phòng làm việc, bắt chuyện với phòng làm việc nói mình muốn xuống hương, đi ra chiếc Benz như hạc giữa bầy gà trong đại viện cục công, chạy đến Huệ Điền Hương.
Mưa to mưa to, xe đi qua bắn lên từng sóng nước.
Trạng thái hiện tại của Đổng Học Bân, lái xe không có vấn đề gì, chỉ là không thể vận động quá kịch liệt.
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Lúc đầu tình trạng giao thông cũng không tệ lắm, huyện Duyên Đài ngày hôm nay cũng khó đi lại, mất hơn nửa ngày Đổng Học Bân mới đem xe chạy ra thị trấn, lúc này hắn chạy trên một con đường nhỏn, cái dòng xe cộ cũng ít, nhấn ga chạy đến Huệ Điền Hương, quẹo bảy tám con đường, xe rốt cục cũng lên đường núi. Tình hình giao thông trên này cũng không phải đặc biệt tốt, đường không ổn, hơn nữa kề bên sơn, thỉnh thoảng có đá tử từ trên sườn núi rơi xuốngđường cái.
Đổng Học Bân tập trung lực chú ý, đem tốc độ xe chạy chậm lại một ít.
Nước mưa rơi lên kính chắn gió, hầu như không thấy rõ mặt đường.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Đổng Học Bân không dám phân tâm, vừa nhìn đường phía trước vừa đưa tay lấy điện thoại di động, mất vài giây mới lấy được trong tay . . .a lô, đang lái xe, ai vậy?
Tôi Lương Thành Bằng, cậu đi về hương?
Ừm, không yên tâm bên kia, đi qua nhìn một cái.
Tiếng nói của Lương Thành Bằng có chút gấp : Đường Thanh Nam đã xảy ra chuyện, nếu như cậu ở gần, lập tức đi qua
Đổng Học Bân sửng sốt, Chuyện gì? Mặt đường sụp đổ?
Rè rè rè, tín hiệu điện thoại có chút không tốt : . . .Núi. . . Tôi. . . Lập tức đi qua. . . Tít tít tít, điện thoại đã tắt. Đổng Học Bân a lô hai tiếng, nghe bên kia không có âm thanh, hắn gọi trở về, kết quả tín hiệu không đủ nên gọi không được. Đổng Học Bân trong lòng thoáng nhắc lại, đường Thanh Nam? Vị trí hiện tại của mình coi như là sát với đường Thanh Nam, đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
Đang nghĩ ngợ ni, bỗng nhiên có một tiếng nổ, dị biến nổi lên.
Chỉ thấy mặt đường phía trước đột nhiên tối sầm, núi đá, bùn cát, rơi ầm ầm từ trên núi xuống.
Đổng Học Bân sợ đến nổi hồn phi phách tán, dùng tốc độ nhanh nhất nhìn về hướng bên kia, chỉ thấy một đống bùn cát đất đá vụn rơi xuống trên đỉnh chiếc Benz, trong chớp mắt đã tới gần sáu bảy mét, Đổng Học Bân hai tay run lên, vội vàng cầm chặt tay lái phóng đi, bởi vì chuyển biến quá nhanh, đuôi xe hầu như muốn trôi đi, xoay một vòng một trăm tám mươi độ trên mặt đường trơn trợn này.
Rầm rầm! Đất đá bay xuống chổ của chiếc Benz khi nãy
Đổng Học Bân sợ đến nổi toát mồ hôi lạnh toàn thân, quá hiểm!
Hắn hiện tại mới rõ ràng Lương cục trưởng nói đường Thanh Nam xảy ra chuyện gì, khả năng đất đá lở ở chổ này coi như là rất nhỏ, nếu như đi đoạn đường phía trước, bởi vì thế núi tương đối xoay trở, hơn nữa trên núi có khai thác mỏ vàng, có khả năng phát sinh sạc lở đất diện tích lớn thậm chí đất đá trôi, nếu như vừa lúc có xe hoặc người đi đường, vậy hậu quả quả thật không thiết tưởng nổi, chắc chắn là phải chết.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Đổng Học Bân biến đổi, trong lòng cũng thoáng lo lắng.
Làm sao bây giờ? Phía trước khẳng định có nguy hiểm, trở về đường cũ hay vẫn tiến tới?
Suy nghĩ vài giây, ánh mắt Đổng Học Bân dần dần kiên định, càng là loại tình huống này mình mới càng phải làm gương, càng phải vọt tới trước nhất, nếu không vừa nhìn thấy nguy hiểm thì rút lui, cái chức phó cục trưởng cục công an cũng khỏi làm nữa. Kết quả là, Đổng Học Bân lập tức khởi động xe, lái xe chạy vù vù trên đường đầy nước mưa, có đôi khi bị lún vào bùn ở ven đường, Đổng Học Bân đang gấp, ôm tay lái, tiếp tục nhấn ga.
Năm phút đồng hồ trôi qua …
Mười phút trôi qua …
Rốt cục, dưới nỗ lực của Đổng Học Bân, xe chậm rãi đi ra bùn lầy, tay trái cầm lái, Đổng Học Bân né tránh đất đá phía trước, một đường chạy tới phía trước.
Nhanh lên một chút, chỉ mong không ai thương vong ...
Bởi vì xe bị lún ở trong đất, làm tốn thời gian, lúc Đổng Học Bân chạy đến hiện trường, Lương cục trưởng đã tới, bọn họ hẳn là đi con đường khác, nhưng mà khiến cho Đổng Học Bân kinh ngạc chính là, hắn từ xa xa còn thấy được huyện trưởng Tạ Tuệ Lan và phó bí thư huyện ủy Tào Húc Bằng, Hồ Tư Liên đang đứng che dù cho Tạ huyện trưởng trong mưa, ngay bên ngoài xe có mấy người phụ trách tương quan đang lo lắng nói cái gì đó, Lương Thành Bằng cũng ở bên kia chỉ huy mọi người, hiện trường có rất nhiều người. có đội phòng cháy chữa cháy, có đồn công an, còn có mấy thôn dân địa phương.
Vừa nhìn cái trận thế này, trong lòng Đổng Học Bân khẩn trương lên một chút, biết tình thế rất nghiêm trọng.
Lại nhìn ra xa xa, Đổng Học Bân liền hít một ngụm khí lạnh vào.
Trên con đường phía dưới sườn núi, một chiếc xe buýt đang bị lật nghiêng xuống đất, một tảng đá lớn đang đè lên thân xe, hình như là từ trên núi lăn xuống, trong xe buýt đầy tiếng kêu thảm thiết, tựa hồ có người bị thương không rõ, có thể bởi vì do cửa kính dày, chưa vỡ ra toàn bộ, người của đội cứu viện đang ở gần đó tổ chức cứu người bị nhốt bên trong.
Tiểu Đổng Lương Thành Bằng thấy được xe của hắn, la lớn.
Lương Thành Bằng lau nước mưa trên mặt : Cậu bị thương còn chưa khỏi, đừng hồ đồ, mau mặc áo mưa vào, sau đó cậu phụ trách chỉ huy đồn công an bên này cứu quần chúng bị nạn, tốc độ cứu viện quá chậm, nhnah, cẩn thận coi chừng cửa sổ, các người cứu từng nhóm người từ cửa sổ ra, cần phải cứu toàn bộ người ra trong vòng ba phút, chậm một chút, không ai biết đất lỡ có nghiêm trọng hay không
Đổng Học Bân đáp ứng, lập tức đi tổ chức nhân thủ.
Sắc mặt Lương Thành Bằng trầm trọng, Tạ Tuệ lan Tào Húc Bằng đứng cách đó không xa cũng như nhau.
Trước khi bọn họ đến, đều không ngờ rằng chuyện tình sẽ biến thành như vậy, lúc đầu nhận được tin tức là một chiếc xe buýt bị kẹt tại đường Thanh Nam, có ba bốn mươi người bị nhốt, lo lắng rằng xung quanh huyện Duyên Đài có rất nhiều chổ xuất hiện thể đất lỡ rất nhỏ, Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng cùng một vài lãnh đạo sợ phiền phức sẽ chuyển biến xấu, lập tức tự mình chạy tới hiện trường chỉ huy cứu viện, ai cũng không ngờ tới là, mọi người vừa đến hiện trường, vừa lúc thấy một tảng đá lớn cùng với đất cát từ trên sườn núi ngã xuống trúng ngay chiếc xe buýt, cái cảnh tượng kia, quả thật nhìn thấy mà giật mình.
Tạ huyện trưởng lập tức hạ lệnh cứu viện, lúc này bí thư huyện uỷ Hướng Đạo Phát trên đường tới.
Lúc Đổng Học Bân tới, chuyện đã xảy ra vài phút, chính là thời điểm khẩn cấp nhất, hiện tại hắn cũng bất chấp vết thương trên tay, tùy tiện tiếp nhận Lưu Đại Hải truyền đạt của áo mưa rất nhanh mặc, hô vài câu, đem đồ đạp cửa sổ xe đến, nắm chặt tất cả thời gian cứu viện người bị nhốt. Mấy người bị cứu ra đều bị đưa vào một chiếc xe cứu viện, nhớ tới cảnh tượng kinh hồn vừa rồi, có mấy người đã bật khóc thành tiếng.
Mau lên một chút
Bên này đi ra một người, người đâu đến tiếp một chút
Đừng chen đừng chen từng bước từng bước tới
Lúc này, Tạ Tuệ Lan rốt cục thấy được Đổng Học Bân chỉ huy ở đàng kia, mí mắt nhất thời vừa nhảy, nói với Hồ Tư Liên: Kêu Đổng cục trưởng quay về trong xe, hắn hồ đồ cái gì vậy Tào Húc Bằng và mấy người khác cũng đều nhìn thấy băng gạc trên tay của Đổng cục trưởng, trong lòng biết hắn bị thương còn chưa khỏi.
Hồ Tư Liên vội vàng chạy tới, Đổng cục trưởng Đổng cục trưởng
Dùng tảng đá đập cửa, nhớ kỹ tránh người Chỉ huy xong, Đổng Học Bân nhìn lại, Thư ký Hồ, chuyện gì?
Hồ Tư Liên nói: Tạ huyện trưởng kêu cậu quay về trong xe, nói cậu đừng lo
Đổng Học Bân nói: Tôi hiện tại rảnh rỗi, thay tôi cảm ơn quan tâm của Tạ huyện trưởng, vết thương của tôi không sao. . .Này , từng bước từng bước đi ra, đừng loạn đừng loạn trước, ưu tiên cho người già phụ nữ và trẻ nhỏ
Hồ Tư Liên quýnh lên, Đổng cục trưởng
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Cô nhanh chóng trở lại đi, ở đây nguy hiểm, tôi không sao
Rơi vào đường cùng, Hồ Tư Liên không thể làm gì khác hơn là quay người trở về.
Không đợi cô ấy báo cáo với Tạ huyện trưởng, Tạ Tuệ Lan khoát tay chặn lại : Tôi đã biết.
Tào Húc Bằng mở miệng nói, Tiểu Đổng này liều quá, không lo cho thương tích thân thể của chính mình
Tạ Tuệ Lan chớp mắt, Mặc kệ hắn, muốn làm cái gì thì làm” Hình như là nổi giận rồi.
Răng rắc một tiếng, một cửa thủy tinh gần đầu xe bị đập nát, lại một người được cứu, túm ra từ cửa xe, hơn mười người bị nhốt trong xe buýt được giải cứu ra, chỉ chốc lát, đã đi ra ba mươi người, còn có một vài người chưa ra, có khả năng bị thương, nằm không động đậy trong xe buýt, trong miệng hô cứu mạng
Lương Thành Bằng lớn tiếng nói: Tiến vào trong xe cứu người
Đổng Học Bân bổ sung nói: Chuẩn bị cáng cứu thương, nhanh lên một chút
Nếu không phải thương thế trên cánh tay mình chưa khỏi, Đổng Học Bân đã sớm lao lên rồi, trên sườn núi không ngừng có đá vụn rơi xuống, lộp bộp, ầm ầm, một viên đá rơi trúng xe buýt, có hai người nhân viên cứu viện bị đá rơi trúng người, ngã trên mặt đất, xung quanh lại có một vài người của đội cứu viện đi ra cứu bọn họ, dùng cáng cứu thương đem người bệnh và quần chúng bị nhốt chuyển dời đến chổ của Tạ huyện trưởng và lãnh đạo huyện, rừng núi bên kia tương đối rậm rạp, ngoại trừ một ít nước mưa, thì không có phát sinh đất lỡ, rất an toàn.
Một người. . .
Hai người. . .
Ba. . .
Xe buýt trong lại ba người cứu ra.
Tâm của Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng đều thoáng buông lỏng.
Đổng Học Bân cũng lau nước mưa tràn đầy mặt, hơi thở hắt ra, cũng may Tạ Tuệ Lan Lương Thành Bằng bọn họ tới kịp, những cái nhân viên cứu viện nếu như đến muộn một chút, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không có cách nào đem người bị nhốt toàn bộ cứu ra, hiện tại hẳn là không có chuyện gì, chỉ còn có ba bốn người, người bị nhốt trong xe buýt có thể toàn bộ được cứu.
Nhưng ngay lúc này, ngay lúc mắt thấy còn có hai phút là có thể đem mọi người cứu ra, bất ngờ đã xảy ra!!!
Ầm ầm!! Trên núi truyền đến tiếng nổ, cũng không biết là sét đánh hay là âm thanh gì.
Ngay sau đó, dưới con mắt mở to của mọi người, sườn núi bên xe buýt hình như hơi khẽ động, bên ngoài núi phát ra tiếng vang ầm ầm càng lúc càng lớn, ngay cả Tạ Tuệ Lan Lương Thành Bằng bọn họ bên kia đều cảm giác được sự chấn động dưới lòng bàn chân, tựa hồ như địa chấn.
Tạ Tuệ Lan sắc mặt thay đổi một chút.
Tào Húc Bằng và Đổng Học Bân mấy người cũng trắng mặt, tâm trạng hình như bị đè nặng.
Sau đó, đất lỡ diện tích lớn trong nháy mắt kéo tới.
A
Núi lở
Chạy mau chạy mau, là đất lỡ
Nữu Nữu
Đại Lỗi
Không
Ầm ầm, cát đá từ trên sườn núi rơi xuống, hầu như chỉ là chớp mắt, đã tới chân núi.
Mấy người đang cứu viện người đã bị choáng váng, người đứng xa thì hoang mang rối loạn chạy vội đến hướng lãnh đạo huyện, trong những người ở gần, có một người thanh niên phản ứng nhanh, thấy đất lở nên tránh né nhưng đã không còn kịp, nhảy vào trong xe buýt, một người phía sau cũng suy nghĩ đến đây, theo sát sau nhảy vào. Lực lượng con người đương nhiên không có cách nào chống lại với thiên nhiên, chỉ có trốn ở trong xe buýt mới có một cơ may sinh tồn.
Cát đá quá nhiều.
Đất đá cũng quá to.
Nửa giây. . .
Một giây đồng hồ. . .
Đất lỡ đã gào thét tới, nuốt sống toàn bộ chiếc xe buýt.
Đổng Học Bân đứng ở xa, từ lúc thấy cảnh tượng như vậy thì túm một cảnh sát nhân dân đang ngẩn người ở bên cạnh, vô cùng lo lắng quay đầu chạy đi đến hướng lãnh đạo huyện, đất lỡ chỉ là ở chổ chiếc xe buýt, chổ khác tạm thời coi như an toàn, phần lớn người cũng không bị thương gì.
Thế nhưng, đất lỡ qua đi, mọi người mới nhìn lại hướng xe buýt . . .
Đập vào mắt là một đống đất cát màu vàng…
Có cát, có bùn, có đá, có cỏ.
Nhưng vậy xe buýt . . . cũng đã không còn.
Phía trước con đường chỉ có một tầng đất đá, cũng nữa nhìn không thấy cái bóng xe buýt đâu nữa.
Trong bùn cát, một người trẻ tuổi của đội cứu viện chưa kịp bỏ chạy, thân thể phía dưới đã bị bùn cát nuốt hết, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài, kinh khủng trừng mắt, chết ngay tại chổ.
Lưu Đại Hải và Trần Phát đều đỏ con mắt, Tiểu tôn
Người chết, chính là là hiệp cảnh của đồn công an Huệ Điền Hương.
Rất nhiều người vừa được cứu ra điên cuồng chạy ra chổ chiếc xe buýt, hô tên của người thân
Tiêu, tiêu rồi!
Nữu Nữu ơi Nữu Nưu
Đại Lỗi, mau cứu nó, con tôi còn ở trong xe, con tôi còn ở chổ đó
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng kêu, với âm thanh cuồn cuộn của cát đá đổ vào cùng một chỗ, vang vọng tại bầu trời.
Lương Thành Bằng bỗng nhiên nắm chặt tay, chậm? Vẫn chậm một chút sao?
Xe buýt đã bị bùn đất chôn vùi hoàn toàn, không ít cát đá còn đang rơi xuống trên hiện trường, người trong xe buýt có thể có khả năng còn sống, hầu như đã không tồn tại.
Không còn kịp rồi.
Tất cả đều phát sinh quá nhanh.
/2031
|