Quyền Tài

Chương 308 - Phân Tranh!

/2031




Buổi chiều cùng ngày.

[CHARGE=3.3]

Đổng Học Bân bắt xe cùng Ngu Mỹ Hà đi đến một bệnh viện ở trung tâm Seoul.

Đây không phải là bệnh viện nằm trong “khu phố chỉnh hình” nổi tiếng của Seoul, mà là bệnh viện tổng hợp lớn, các khoa đều có, trước khi đến Seoul Đổng Học Bân cũng tham khảo các nơi thì thấy các phẫu thuật như nâng ngực, xóa nếp nhăn ở đây không chuyên nghiệp như mấy bệnh viện trên “khu phố chỉnh hình” nhưng mà kĩ thuật cấy da thì ở đây rất nổi tiếng, nghe nói trên thế giới thì xếp hạng nhất nhì, về mặt cấy da thì đã được đảm bảo danh dự.

“Là Đổng Học Bân sao?” Cổng bệnh viện, có một phụ nữ mặc áo blue trắng đi đến đón.

Đổng Học Bân nói: “Vâng, bác sĩ Trương Tinh Tinh đấy ạ, chào cô”.

Người phụ nữ trẻ gật đầu cười, bắt tay cùng hắn, “Chào anh, Cục trưởng Đổng, chúng ta vào trong trước đi, bên ngoài rất lạnh”. Hai người đã điện thoại cho nhau vài lần, nên cũng không xa lạ gì lắm.

Một phòng bệnh trên tầng hai.

Nhìn quang cảnh của bệnh viện bên này thì hơn rất nhiều so với bệnh viện trong nước, điều nhìn thấy trước tiên là không có quá nhiều người, nếu là Bắc Kinh không dậy từ lúc bốn, năm giờ sáng mà đi xếp hàng, bạn sẽ không gặp được chuyên gia hàng đầu. Mọi người nói chuyện với nhau mấy câu rồi Trương Tinh Tinh lại gần Ngu Mỹ Hà gỡ khẩu trang ra, cúi đầu xuống nhìn mặt của nàng, cuối cùng, Trương Tinh Tinh không đưa ra kết luận gì, để Đổng Học Bân ngồi đợi một lúc, rồi cô ta gọi điện thoại sắp xếp một chút, sau đó dẫn Ngu Mỹ Hà đi lên tầng trên kiểm tra.

Mười phút…

Hai mươi phút…

Một giờ…

Cửa mở ra, Trương Tinh Tinh đã trở lại.

Đổng Học Bân lập tức đứng lên, “Bác sĩ Trương, thế nào?”

“Vừa kiểm tra xong, kết luận là vẫn có thể làm được” Trương Tinh Tinh cầm một đơn thuốc, rồi cúi đầu kê một loạt thuốc, “Vết cào chỉ tập trung ở nửa trên khuôn mặt, chỉ cần phẫu thuật một lần là được, còn diện tích vết sẹo có thể khống chế, cái này cũng không vấn đề gì, da mông và da mặt của bệnh nhân về màu sắc có thể nói là hoàn toàn giống nhau, nếu lấy da ở mông cấy lên thì hiệu quả hồi phục khẳng định sẽ rất tốt, đương nhiên, những thứ tôi nói là hiệu quả trên lý thuyết, trên thực tế thế nào thì vẫn phải quan sát kĩ thêm”.

Đổng Học Bân thở phào một hơi, “Ngu tỷ đâu?”

“Tôi đã sắp xếp cho chị ấy một phòng bệnh rồi, còn làm thêm các kiểm tra cùng xét nghiệm trên da”

“…Hôm nay phẫu thuật luôn sao?”

Trương Tinh Tinh lắc đầu: “Hôm nay e là không được, nếu cậu và bệnh nhân đồng ý thì phẫu thuật sớm nhất có thể được là vào ngày mai, trước khi làm phẫu thuật còn cần chuẩn bị một số thứ”.

“Tốt, thật ngại quá đã làm phiền cô, cảm ơn cô”.

Bốn giờ chiều, Đổng Học Bân cuối cùng cũng gặp được Ngu Mỹ Hà.

Trong phòng bệnh, Ngu Mỹ Hà đang nằm trên giường, trên mặt có một lớp băng gạc, hình như đang bôi thuốc, phần mông hình như cũng xét nghiệm trị liệu gì đó, nhìn thấy Đổng Học Bân, Ngu Mỹ Hà ngẩng đầu lên, trong lòng lo lắng nói: “Tiều Bân, nghe nói mai làm phẫu thuật sao?”

Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Sáng sớm mai làm phẫu thuật”.

Ngu Mỹ Hà không thể quen với khung cảnh lạ lẫm xung quanh, “Thế hôm nay… hôm nay tôi không quay lại khách sạn nữa phải không?”

“Đúng rồi, chị còn phải chuẩn bị một số thứ trước khi phẫu thuật” Đổng Học Bân kỳ quái hỏi: “Chị muốn quay lại sao?”

Ngu Mỹ Hà không trả lời, nhưng có cảm giác bất an hỏi: “Thế cậu tối nay… tối nay… sẽ quay về khách sạn hả?”

“Ngu đại tỷ, có gì thì chị cứ nói, sao vậy?”

Cô cắn môi đáp: “Tôi ở đây một mình… tôi… tôi… cũng không biết tiếng Hàn Quốc”.

Đổng Học Bân hiểu ngay, “Hài, tôi tưởng là chuyện gì nữa, chị yên tâm, tối nay tôi sẽ ở đây với chị”.

Ngu Mỹ Hà đỏ mặt, có nét ngượng ngùng, “Thật sao?”

“Ừm, tôi sẽ ở cùng chị cho đến khi chị làm phẫu thuật vào sáng sớm mai”.

Ngu Mỹ Hà thở phào một hơi, nhưng vẫn thấy không ổn, nhanh chóng giải thích: “Tôi, tôi không phải là sợ, tôi chỉ là, chỉ là…”

Vỗ vào vai nàng, Đổng Học Bân cười nói: “Tôi biết mà, chị nghỉ ngơi cho tốt đi”.

“….Ừm, cảm ơn”.

Đêm nay, Ngu Mỹ Hà thấy khó ngủ, nửa đêm rồi mà vẫn chưa ngủ được, cứ xoay người hết bên này sang bên kia, Đổng Học Bân cũng không khác gì, ngồi trông ở đầu giường nàng cũng khó ngủ, nhắm mắt một cái là lại nghĩ về khuôn mặt đầy vết sẹo của Ngu đại tỷ, đến gần sáng cũng chớp mặt được một chút, nhưng không lâu sau thì Đổng Học Bân mơ thấy phẫu thuật thất bại, mấy vết sẹo trên mặt Ngu đại tỷ không những không mất đi mà còn dài hơn, lan tràn cả khuôn mặt, hắn hoản hồn tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, hổn hển nhìn xung quanh.

Cũng may chỉ là giấc mơ.

Trời sáng, mấy cô y tá đi vào phòng, kiểm tra Ngu đại tỷ lại lần nữa.

Đổng Học Bân biết sắp phẫu thuật rồi, nắm tay Ngu đại tỷ động viên, nhìn mặt Ngu đại tỷ trắng bệch, Đổng Học Bân kể cho nàng nghe mấy câu chuyện cười để giải tỏa tâm lý, cuối cùng mới rời khỏi phòng bệnh.

Chín giờ đúng, Ngu Mỹ Hà đi vào phòng phẫu thuật.

Gần khu vực không phận sự miễn vào, Đổng Học Bân không thể nào kiềm chế sự lo lắng của mình được, đi ra ngoài hút mấy điếu thuốc.

Nhất định phải thành công!

Mười phút…

Nửa tiếng…

Bỗng nhiên, tiếng phanh xe vang lên, Đổng Học Bân đang chú ý dõi vào phòng phẫu thuật nhìn theo, mấy cô y tá đang ra đón chiếc xe cấp cứu ấy, cứ một lúc lại một cái cáng đi ra để mang bệnh nhân vào viện, một cái, hai cái, ba bốn cái… chỉ một lúc đã có bảy tám cái, trên cáng toàn những người đang ngất xỉu, mặt còn dính máu, có người ôm cánh tay kêu thảm thiết, mỗi người một vẻ nhưng xem ra đều rất nặng, không những thế bọn họ đều mặc võ phục Taekwondo, đều là đai xanh, đai vàng, cấp bậc không cao.

Chuyện gì vậy?

Nhiều người bị thương nặng thế này sao?

Vì chuyện lúc trước trên máy bay, Đổng Học Bân thành ra không thích mấy người học Taekwondo, nhìn thấy bọn họ, liền nghĩ đến cuộc phẫu thuật của Ngu đại tỷ, không biết đã xong chưa. Nhưng ngay lúc đó, câu nói phát ra phía kia đã khiến Đổng Học Bân dừng bước, người nói cũng là người mặc võ phục, anh ta bị thương khá nhẹ không cần cáng, nhưng mà cứ nhìn bệnh nhân trên những chiếc cáng còn lại đầy vẻ lo lắng.

“Đại Lưu Nhi, Lão Tam, Tiểu Lữ, đến bệnh viện rồi, mấy cậu cố gắng lên”.

Nói tiếng Trung sao.

Đổng Học Bân ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.

Có thanh niên nằm trên cáng cố chịu đau nói: “Tôi không sao, xem cho Tôn Chí trước đi, cậu ấy bị thương nặng lắm đấy!”

Người thanh niên bị thương nhẹ mắt đỏ lên nói, “Lão Tam, xương sườn của cậu gãy rồi, đừng nói nữa!”

Mấy người này đều nói tiếng Trung, chắc đến tán chín phần là lưu học sinh Trung Quốc, có người còn nói giọng Hà Bắc, chắc chắn là Đổng Học Bân không nghe nhầm.

Đổng Học Bân kinh ngạc, cùng mấy người họ đi theo lên.

Reng reng reng, tiếng di động vang lên, số điện thoại của Đổng Học Bân là số liên lạc được trên toàn thế giới, ở bên này cũng có thể nghe được điện thoại.

“Alo, bác sĩ Trương à?” Đổng Học Bân nghe điện thoại.

Trương Tinh Tinh nói: “Phẫu thuật vừa xong, anh qua đây một lát đi?”

“Được, tôi lên đấy ngay” Đổng Học Bân còn nhìn theo mấy cậu lưu học sinh kia, không theo họ nữa mà lập tức lên lầu đến phòng của Trương Tinh Tinh.

Đẩy cửa ra, Trương Tinh Tinh cùng hai người cũng mặc áo blue trắng đang nói chuyện.

Đổng Học Bân hít sâu một cái, trong lòng rất bất an, “Bác sĩ Trương, phẫu thuật thế nào rồi? Có thành công hay không?” Hắn nhìn nét miệng của Trương Tinh Tinh, sợ rằng cô ta sẽ nói ba chữ thật xin lỗi.

Trương Tinh Tinh đặt tài liệu đang xem xuống bàn gật đầu nói: “Phẫu thuật là do thầy Kim phụ trách, tôi chỉ là giúp một chút thôi, kết quả của cuộc phẫu thuật rất thành công, màu da giống nhau. Thầy Kim nói là khả năng hồi phục khuôn mặt như trước là rất cao, hiện tại quan trọng nhất là chữa trị hậu phẫu, thức ăn, các hoạt động sinh hoạt ngày thường đều cần phải chú ý hơn, lát nữa tôi sẽ viết những điều cần chú ý bằng tiếng Trung ra giấy, cái này nhất định phải làm theo, còn nữa, mấy ngày này bệnh nhân phải tiếp tục ở lại bệnh viện để điều trị và theo dõi, mấy ngày sau còn xử lí các vấn đề về da sau phẫu thuật, khoảng mười ngày thì mới có thể ra viện”.

Thành công rồi! Thật tốt quá!

Đổng Học Bân bỗng nhiên vỗ trán, đi thong thả bước tới chỗ thầy Kim bên cạnh Trương Tinh Tinh, “Cảm ơn ngài, hết sức cảm ơn ngài!”

Trương Tinh Tinh cười nói: “Đi thôi, chúng ta đến xem bệnh nhân thế nào”.

“Được, hiện tại không biết Ngu đại tỷ thấy thế nào?” Đổng Học Bân hỏi.

Trương Tinh Tinh và hắn đi ra khỏi phòng, “Gây mê toàn thân chưa hết tác dụng, mất một lúc nữa thì cô ấy mới có thể tỉnh lại”.

Mười mấy phút sau, Ngu Mỹ Hà trong phòng bệnh rốt cuộc đã tỉnh dậy sau khi hôn mê sâu.

[CHARGE=3.3]

Đổng Học Bân tươi cười đầy mặt nói: “Ngu đại tỷ!”

Bên cạnh Trương Tinh Tinh vừa cầm sổ ghi chép vừa hỏi Ngu Mỹ Hà một số câu, ví dụ như mắt còn hoa hay không, có thấy đau ở đâu không, Ngu đại tỷ nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng nói chuyện thì phải cố hết sức, giọng nói khàn khàn, sau khi ghi chép xong, Trương Tinh Tinh nói để Đổng Học Bân yên tâm, sau khi gây mê toàn thân thì bệnh nhân sẽ thấy đau ê ẩm khắp mình mẩy, dù gì thì phải mười mấy tiếng sau thuốc mê mới hết tác dụng được, xong rồi lại trở lại bình thường.

Trương Tinh Tinh vừa đi, ánh mắt Ngu Mỹ Hà trở nên vô cùng lo lắng sốt ruột, cố gắng nói chuyện.

“Đừng, chị nghe tôi nói là được rồi” Đổng Học Bân biết cô muốn hỏi cái gì, cười nói: “Bác sĩ nói, cuộc phẫu thuật rất thành công, khả năng hồi phục diện mạo như trước là rất cao”.

Ngu Mỹ Hà tròng mắt rung rung, mím chặt môi, hai mắt đỏ lên.

Đổng Học Bân cười nói: “Bây giờ thì chị yên tâm rồi chứ”.

Nàng ừm một tiếng, nước mắt tí tách rơi xuống.

“Ai da, đừng khóc đừng khóc” Đổng Học Bân lau nước mắt cho cô ngay, “Vết thương còn chưa liền, nước mắt mà chảy vào dễ bị nhiễm trùng lắm, nghe lời tôi, không khóc nữa”.

Ngu Mỹ Hà gật đầu, không lâu sau, không thấy nước mắt rơi nữa, mặt hiện lên nụ cười rất tươi.

Hôm qua lo lắng không ngủ được, lại thêm áp lực tâm lí, chỉ mấy phút sau, Ngu Mỹ Hà đã ngủ, Đổng Học Bân mỉm cười, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa, trong lòng như trút được gánh nặng, những lo lắng như được hóa thành một hơi thở, Đổng Học Bân một hơi hung hăng thở mạnh ra ngoài, cảm giác thoải mái dần trở lại, nhìn trời, nhìn đất, cảm giác tất cả thật tươi đẹp

Đúng rồi, mấy lưu học sinh kia…

Bên này cũng không có việc gì, Đổng Học Bân liền đi ra đại sảnh bệnh viện tìm bọn họ, tìm hiểu thêm tình huống.

Tìm một vòng nhưng không thấy người đâu, không biết tiếng, nên không hỏi mấy người làm việc trong viện được, đúng lúc Đổng Học Bân định gọi điện cho Trương Tinh Tinh thì một người dáng vẻ quen thuộc vội vàng đi vào viện, người này không chú ý đến Đổng Học Bân, Đổng Học Bân nhìn không sai, nhìn một cái liền nhận ra hắn, đúng là Lý An lúc đi máy bay đã cùng hắn mắng mấy người Hàn Quốc.

“Lý An!” Đổng Học Bân gọi to một tiếng.

Lý An quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Anh là Đổng, Đổng Học Bân”.

Đổng Học Bân hỏi: “Sao lại đến bệnh viện thế này? Trong nhà có người bị ốm hả?”

Nghe thấy thế, Lý An không nén được cơn tức của mình nói: “Anh đừng nói nữa, em với mấy đứa bạn bị người ta đánh, khốn kiếp, nghĩ lại đến tức, úa khi dễ người!”

Đổng Học Bân ồ một tiếng “Mấy người mặc võ phục TaeKwonDo vừa đến đây đều là bạn của cậu hả?”

“Đúng thế, anh thấy họ sao?”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai đã đánh dã man như thế?”

“Em phải đi thăm họ đã, anh em mình vừa đi vừa nói”.

Trên đường, Đổng Học Bân cuối cùng nghe rõ ràng sự tình, hóa ra mấy người bạn vừa nãy của Lý An đều học ở một võ quán Taekwondo, buổi sáng lúc luyện tập, mấy thanh niên Hàn Quốc có nói về vấn đề chính trị, châm chọc người Trung Quốc, ngôn ngữ thật quá khích, kết quả bị mấy lưu học sinh Trung Quốc này nghe thấy, lập tức xảy ra xô xát, lúc đấy giáo viên không có mặt, mấy người Hàn Quốc đánh họ trước, lại thêm bên họ đông người, hơn ba mươi người đánh mấy người, kết quả là mấy thanh niên Trung Quốc đánh bị thương nặng, có người gãy xương, có người suýt chết, giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.

Đổng Học Bân nghe thế thì nhíu mày nói: “Nghiêm trọng vậy sao? Người phụ trách võ quán đâu?”

“Họ không đến! Lúc này đây cũng không thấy!” Lý An mắng: “Cái lũ này! Đúng là không ra gì! Chuyện xảy ra trong võ quán lại là người của võ quán vậy mà không có ai đến thăm hỏi gì cả!”

Một lúc sau, Lý An dẫn Đổng Học Bân tìm Trần Đại Huy cùng với mấy lưu học sinh đang bị thương.

Trần Đại Huy là người duy nhất không bị thương, lúc đấy cậu ta đang rất kích động cãi nhau với một vị bác sĩ, nói tiếng Hàn, Đổng Học Bân nghe không hiểu.

“Đại Huy!” Lý An vội chạy đến

Trần Đại Huy quay đầu lại nói, “Lý An! Đến đúng lúc lắm! Có mang tiền đến không?”

Lý An nói: “Không đem theo nhiều, sao thế?”

Trần Đại Huy thở dốc nói: “Bọn Lão Tam vừa sơ cứu xong, nhưng bác sĩ nói nhất định phải mang tiền nhập viện với tiền điều trị đến, nếu không sẽ không chữa nữa, tôi nói là cứ chữa trước đi, họ nói không được!”

Lý An tức giận nói: “Người của võ quán các cậu đâu? Bọn họ đánh người! Tiền thuốc họ phải trả chứ!”

“Tôi không liên hệ được với bọn hó! Gọi điện cho người phụ trách cùng với giáo viên rồi! Mấy người họ tám phần đã bàn bạc với nhau cả rồi, tất cả đều không nhấc máy”.

“Cảnh sát nói thế nào?”

Trần Đại Huy tức giận nói: “Báo cảnh sát từ sớm, nhưng bọn họ nói đang điều tra, vừa nãy có người nói bọn kia đang đi ăn ở ngoài tiệm! Điều tra cái rắm gì!”

“Khốn nạn!” Lý An tức giận đùng đùng, “Thế chẳng khác gì không ai quản chuyện này à?”

Tâm trạng của Lý An và Trần Đại Huy đều rất kích động, đến Hàn Quốc du học, người bên này kì thị người Trung Quốc, nếu không thì học sinh Trung Quốc cũng không phải mất tiền uổng phí đi học Taekwondo làm gì, chỉ vì phòng thân, nhưng bây giờ bị người ta đánh, thế mà không có người nào đến hỏi một câu, thái độ võ quán TaeKwonDo Thiên Mã, cảnh sát, đều làm cho hai người họ thấy hoàn toàn rét lạnh trong lòng.

Đổng Học Bân nhíu mày nói: “Người bị thương thế nào rồi”.

“Anh đây là…” Trần Đại Huy nhìn hắn nói.

Lý An nói: “Đây là anh Đổng, tôi quen trên máy bay”.

Trần Đại Huy nói: “Mọi người đều bị thương rất nặng, mấy người gãy xương, còn có một người đang hôn mê, nhưng bây giờ không biết lấy đâu ra tiền thuốc, bệnh viện nói không có tiền thì chuyển viện, mọi người đều là học sinh, cũng không đào đâu ra tiền, gọi về nhà thì cũng không có ngay được…”

Lúc này, hai thanh niên khập khiễng đi tới: “Mọi người lấy tiền chữa cho Tôn Chí trước, cậu ấy bị nặng nhất”.

“Đúng” Người khác nằm trên cáng bị thương ở đùi cũng nói: “Tôi cũng không sao, đi chữa cho họ trước đi”.

Lý An chạy nhanh đến đỡ: “Hai người gãy xương như thế này! Đừng đi lại linh tinh! Chuyện tiền bạc ắt sẽ có cách! Hai người về nằm nghỉ đi!”

Nhìn cảnh này, Đổng Học Bân nói: “Thiếu bao nhiêu tiền?”

Trần Đại Huy nói ra con số tính bằng won Hàn Quốc, Đổng Học Bân cũng không tính ra được là bao nhiêu.

Đổng Học Bân cân nhắc, từ trong túi lấy ra tờ chi phiếu, “Cứu người quan trọng hơn, tôi sẽ lấy tiền ứng trước cho mọi người”.

Lý An kinh ngạc nói: “Anh Đổng, chuyện này, chuyện này không được đâu!”

Đổng Học Bân xua tay không cho cậu kia nói tiếp, Đổng Học Bân viết tấm chi phiếu 100.000, nhưng viết xong hắn mới nghĩ ra là bên này hình như không nhận tiền nhân dân tệ, tiền phẫu thuật lúc trước hắn cũng phải đổi sang đồng won lúc ở trong nước rồi mới mang sang đây gởi tiền cho Trương Tinh Tinh, ngay lập tức, hắn gọi điện cho Trương Tinh Tinh bảo cô ta đi đến đây.

Mấy phút sau, Trương Tinh Tinh đi từ hành lang đến hỏi: “Làm sao vậy?”

Đổng Học Bân chỉ vào mấy cậu lưu học sinh nói: “Mấy cậu học sinh này bị thương, tiền thuốc men chữa trị chưa có, lúc này chưa có tiền ngay, cô giúp họ đi khám một chút, xem chữa trị thế nào, cứu giúp cho họ”.

Trương Tinh Tinh có chút khó xử, “Nhưng mà…”

Đổng Học Bân nói: “Trên người tôi không có nhiều tiền won, cứ khám cho họ trước đi, nếu có ai không trả được thì cô bảo bệnh viện tìm tôi! Tôi sẽ trả!”

Trương Tinh Tinh ngẩn người ra “…Được, để tôi nói với họ”.

Sau khi nói chuyện với mấy bác sĩ người Hàn Quốc, bọn họ nhìn Đổng Học Bân, cuối cùng cũng đối với Trương Tinh Tinh gật đầu.

Trương Tinh Tinh nói: “Được rồi”.

Trần Đại Huy cảm kích: “Anh Đổng, cái này, thật cảm ơn anh!”

Lý An đứng cạnh hai cậu học sinh bị gãy xương cảm động, không ngờ lại gặp được người tốt ở đây.

Đổng Học Bân khoát tay nói, “Mau đi khám đi, chữa xong vết thương đi rồi tính”. Đều là người Trung Quốc, có thể giúp gì thì giúp, Đổng Học Bân cũng thấy hết sức tức giận với những gì mà mấy cậu lưu học sinh này gặp phải, mấy người ở võ quán đúng là không ra gì, xảy ra chuyện lớn như thế, đến tiền chữa bệnh cũng không quan tâm? Mà đã hai tiếng đồng hồ rồi! Không thấy bóng dáng một ai! Làm cái trò gì không biết!

Sau đó Đổng Học Bân và Lý An cùng đi xem mấy người bị thương.

Đổng Học Bân hỏi bọn họ vết thương ra sao, còn đến chỗ học sinh đang bị thương nặng đến hôn mê kia, trong lòng phi thường trầm trọng.

Trương Tinh Tinh hiểu biết tình huống, mới biết Đổng Học Bân cũng không nhận thức mấy người này, xa xa nhìn bóng dáng Đổng Học Bân, Trương Tinh Tinh trong lòng cảm xúc không thôi, vì một ít lưu học sinh cũng không nhận thức ra mà có thể nhận lấy tiền thuốc men? Trách không được người ta tuổi còn trẻ chính là cán bộ cấp trưởng phòng cấp quốc gia, nhìn tố chất của người này, chính là cùng người khác không giống!

/2031

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status