Quyền Tài

Chương 869 - Cấp Cứu! ​

/2031


Không có khả năng!

Huyên di nhảy lầu?

Tại sao có thể như vậy? ?

Đổng Học Bân sắc mặt trắng bệch nói: Mẹ! Có thể lầm lẫn hay không? Cái này khi nào?

Cù mẫu khóc ròng nói: Hơn mười phút trước đây! Con mau đi xem con gái của mẹ một chút! Đi nhanh!

Đổng Học Bân nhất thời luống cuống, vẻ mặt cấp bách nói: Mẹ đừng vội! Con lập tức đi! Lập tức đi!

Bọn họ còn chưa kịp sốt ruột hết, Đổng Học Bân đã phát bạo, thời gian còn thừa trên người của hắn căn bản không có biện pháp khiến cho thời gian lui về phía sau đến hơn mười phút trước, vì vậy Đổng Học Bân ngay cả dây an toàn cũng không mang mà đã nhấn ga, xe Porche giống như một mũi tên nhọn nổ vang một tiếng liền xông ra ngoài, vượt xe liên tục, xông qua hai cái đèn đỏ, sau vài phút đi tới con phố bên cạnh nhà hàng Liễu Dương, chổ cửa vây quanh không ít người, Đổng Học Bân mở cửa xuống xe lao tới, cố sức chen đoàn người đi tới phía trước, đập vào mắt cũng là một mảnh vết máu đỏ tươi, còn có chút thủy tinh vỡ ra, giống như một con dao vào ngực của Đổng Học Bân, ngẩng đầu nhìn, cửa thủy tinh lầu bốn đã nát. Ài, sao nhảy lầu thế.

Tôi thấy cô gái kia hình như là MC của đài truyền hình.

Không sai, trước đó thấy cô ấy,hình như gọi là Cù Vân Huyên?

Cô ta rất đẹp, chuyện gì xảy ra vậy? Sao từ trên lầu nhảy xuống?

Ai biết được, lúc đó tôi vừa vặn đi ngang qua, chợt nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, sau đó cô gái kia ngã xuống, không ai biết xảy ra chuyện gì.

Tôi thấy áo khoác cô ấy hình như bị rách.

Thật sao? Chẳng lẽ là. . .

Mọi người nghị luận lên.

Bên cạnh sườn, dây cảnh giới đã dựng lên, mấy người của cục công an tựa như đang điều tra chứng cứ.

Đổng Học Bân túm lấy một người cảnh sát, Người đâu? Người đang ở đâu?

Cảnh sát nhíu mày nói: Người nào?

Người nhảy lầu! Đổng Học Bân hô.

Cậu là người nhà? Cảnh sát nhìn hắn nói: Đã đưa đi trung tâm cấp cứu thành phố, hiện đang cấp cứu.

Đổng Học Bân không nói hai lời trở về xe, vội vàng chạy đến hướng trung tâm cấp cứu.

. . .

Mười phút sau.

Trung tâm cấp cứu thành phố.

Đổng Học Bân chạy tới phòng cấp cứu, bên ngoài ngoại trừ một y tá ra thì một người cũng không có, Huyên di ở đây không có thân thích, cho nên một người đến thăm cô ấy cũng không có.

Đổng Học Bân đi nhanh vào trong.

Y tá ngăn cản hắn, Anh làm gì vậy? Bên trong đang cấp cứu!

Đổng Học Bân lạnh lùng nói: Tôi là người nhà của người bị thương!

Y tá kéo hắn, Vậy anh cũng không thể đi vào! Ảnh hưởng tới phẫu thuật anh chịu trách nhiệm sao?

Tôi chịu! Đổng Học Bân vung tay đẩy cô ấy ra, đưa tay phải để lên cửa phòng giải phẫu, bất quá bên trong hình như khóa lại, căn bản đẩy không ra.

Y tá cả giận nói: Tôi là bảo vệ hả? Sao anh lại như vậy! Người nhà bệnh nhân có thể vào sao?

Đổng Học Bân sớm đều bị vết máu chổ nhà hàng làm cho nổi giận tới cực điểm, làm sao nghe cô ấy, hít sâu, hắn giơ một cước lên đá về phía cửa lớn, ầm ầm một tiếng, cửa khóa của phòng giải phẫu bị hắn một cước đá văng, Đổng Học Bân không để ý bác sĩ và y tá bên trong ngăn cản đi nhanh tới, rốt cục tại phòng cấp cứu số 3 tìm được rồi Cù Vân Huyên, mấy người bác sĩ đều là kinh ngạc, nhìn về phía Đổng Học Bân.

Trên bàn giải phẫu.

Cù Vân Huyên vẻ mặt đầy máu nằm ở kia, trên người, trên quần áo đều là vết máu, làm cho nhìn có chút kinh người, Đổng Học Bân tâm đều nát ra.

Vân Huyên! Đổng Học Bân kêu lên.

Một người bác sĩ phát hỏa nói: Cậu làm gì thế? Đây là phòng cấp cứu! Người bình thường xin đi ra ngoài chờ!

Bất quá người bác sĩ khác nhận ra hắn, Cậu là. . . Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm?

Ông bác sĩ bên cạnh cũng sửng sốt, Đổng chủ nhiệm? Cậu là người nhà bệnh nhân?

Đây là chị họ của tôi! Đổng Học Bân vội la lên: Tình huống thế nào? Thế nào?

Bác sĩ quay lại gật đầu với một người y tá, sau đó không nói cùng Đổng Học Bân, tiếp tục giải phẫu, hình như đang khâu lại vết thương ở cổ và đầu của Cù Vân Huyên.

Cô y tá kia nói với Đổng Học Bân: May mà đưa tới đúng lúc, bằng không cái này mất máu quá nhiều đủ để cấu thành nguy hiểm tính mạng, nếu như muộn một hai phút, hậu quả không thể lường được!

Tôi hỏi cô hiện tại tình huống gì! Có cứu được hay không?

Cái này, chúng tôi không dám cam đoan, còn phải xem tình huống.

Đổng Học Bân tại thành phố Phần Châu vẫn là tương đối nổi danh, tất cả mọi người biết hắn là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật, lại là người nhà bệnh nhân, cho nên cũng không người đuổi hắn đi. Đổng Học Bân hít vào một hơi, con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Cù Vân Huyên trên bàn giải phẫu, hai tay cũng không nhịn được run lên, hắn nắm tay rất chặt, cơn tức và tâm tình kinh sợ đã đè không được, nhưng vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống, nhìn Huyên di không nói được một lời!

Nhất định phải không có việc gì!

Nhất định phải không có việc gì!

Năm phút đồng hồ. . .

Mười phút. . .

Nửa tiếng đồng hồ. . .

Đổng Học Bân không chỉ một lần muốn dùng REVERSE giúp Huyên di chữa thương, nhưng vừa nhìn xung quanh có nhiều bác sĩ như vậy, hắn vẫn là cắn chặt răng.

Không lâu, cấp cứu kết thúc.

Nhưng Cù Vân Huyên vẫn bất tỉnh, mặt không chút máu.

Đi ra ngoài rồi nói. Một người bác sĩ buông dao giải phẫu, đi lên nói với Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vẫn không nhúc nhích, Rốt cuộc có cứu được hay không? Ở chỗ này nói!

Bác sĩ do dự một chút, cởi khẩu trang ra nói: Người bị thương là từ lầu bốn nhảy xuống, toàn thân gãy xương nhiều chỗ, nhất là cổ chân trái và xương sườn đều vô cùng nghiêm trọng, đầu và cổ cũng có vết thương, chúng tôi vừa rồi đã xử lý qua, ngừng máu, thế nhưng cụ thể có được hay không, còn phải xem ý chí và sinh mệnh của người bệnh, chúng tôi không dám cam đoan, hai mươi bốn tiếng đồng hồ kế tiếp là thời kì then chốt, có thể tỉnh lại hay không, chỉ phải xem chính cô ta.

Đổng Học Bân lửa giận tận trời nói: Xem chính cô ta? Vậy bệnh viện các người làm gì? Hả?

Bác sĩ cười khổ nói: Chúng tôi tận lực, có thể làm đều đã làm.

Đổng Học Bân lạnh lùng nói: Các người không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo! Tôi hiện tại nói một câu! Vân Huyên rốt cuộc có sống hay không? Nói cho tôi biết!

Bác sĩ trầm mặc chốc lát, Cũng may nội tạng tổn thương không lớn, hẳn là có hy vọng rất lớn.

Trước đó cô y tá nói chuyện với Đổng Học Bân cũng nói: Đổng chủ nhiệm, chúng tôi lý giải tâm tình hiện tại của ngài, bất quá vẫn là đi ra ngoài rồi nói sau, nói ở đây cũng ảnh hưởng bệnh nhân hồi phục, mang vào một ít vi khuẩn cũng rất có thể khiến cho bệnh nhân bị nhiễm, như vậy thì càng. . .

Đổng Học Bân bình tĩnh gật đầu, đi ra phòng giải phẫu chờ.

Chỉ chốc lát sau, Cù Vân Huyên bị người đẩy đi ra, đưa vào một phòng giám hộ đơn độc, hiển nhiên, đây là cho Đổng Học Bân mặt mũi, nếu không một người bệnh nhân bình thường không có khả năng có phòng riêng.

Đổng Học Bân cắn răng đi theo, cùng Huyên di vào phòng bệnh, nhìn cô ấy bị thương đầy người, Đổng Học Bân một câu nói cũng nói không nên lời!

Đau lòng! Tâm chưa từng có đau như thế!

Đổng Học Bân thật hận người nằm ở đây chính là mình!

/2031

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status