Đổng Học Bân dùng tốc độ nhanh nhất rút tay về, nhưng vẫn là quá muộn.
Neu như nói đã làm sai rồi mở miệng giải thích trước, nói mình vốn định nắm tay nàng kết quả tay nàng đưa lên vừa vặn nhéo vào trên đùi nàng tạo thành hiểu lầm lần này, như vậy Đổng Học Bân có lẽ còn có thể được tín nhiệm Huyên di, nhưng đáng tiếc là Đổng Học Bân cho là hôm nay mình còn back, cho nên buông lỏng trong lòng, chẳng những không lấy tay ra, ngược lại không kìm lòng được lại vuốt đùi Huyên di vài cái, càng thiêu đạo đức là, còn cảm khái một câu đùi Huyên di nhằn nhụi! Chóng mặt, cái này làm sao giải thích? A!? vốn là không có cách nào khác để giải thích! Chắng lẽ nói trên đùi nàng có sâu cho nên mình giúp nàng bóp chết con sâu? Đây là quá vô nghía!
Đổng Học Bân hận không thể một đầu đâm chết, mình thật đáng buồn, bi kịch quá đáng!
Reng reng reng, tiếng âm nhạc điện thoại từ iphone4 trên bàn phiêu đăng phát ra, là điện thoại Huyên di.
Đổng Học Bân nuốt nuốt nước miếng, trong lòng không ngừng tổ chức ngôn ngừ muôn vì cử động của mình vừa rồi tìm một cái cớ thích hợp nhất.
“A, mẹ?” Bên tai truyền đen âm thanh Huyên di.
Đổng Học Bân không dám nhìn mặt Huyên di, cú điện thoại này vừa xong, chính là lúc mình chết!
Mình còn có thể sống bao nhiêu giây? Ba mươi giây? Năm mươi giây? Sáu mươi giây?
“...An, vừa ăn xong... ừm, con rất tốt, cuối mẹ tuần không cần tới đây... Không cần mang, cái gì cùng có... thân thể mẹ thế nào... A, không có việc gì là được, mẹ cũng đừng ngồi ở nhà hoài, không có việc gì thì đi ra ngoài cùng láng giêng, dạo chơi công viên... Đúng... ừm... ừm, vậy là được rồi... tốt, không việc khác... ừm, cứ như vậy, con gác máy đây?” Vài giây đồng hô sau, thịch, điện thoại bị bỏ lên trên bàn trà.
Một hồi trầm mặc.
Năm giây...
Mười giây đồng hồ...
Đổng Học Bân không có cách nào giả bộ đã chết, xấu hổ và giận dừ vừa chuyên lên đâu, dưói tình thể câp bách cũng không biết đang nói cái gì, “Huyên di, chân dì... chân dì nhỏ bao nhiêu? So với chân con hơi nhỏ hơn một chút? Ha ha, ha ha ha ha, cái này, con chính là muốn nhìn chân hai ta, ai nhỏ hơn một chút”
Nói xong, Đổng Học Bân cũng suýt nữa cho mình một cái tát, cái này gọi là giải thích cái rắm hả? Muốn nói trên đùi nàng có sâu chỉ sợ tiểu hài tử ba tuôi cũng không tin, nhưng muốn nói mình muốn so sánh chân to nhỏ cùng nàng... Vậy mẹ nó, đến tiểu hài tử một tuôi cùng sẽ không tin!
Cô Cù Vân Huyên có điểm tức giận, nghe vậy, không khỏi hung hắng trừng mắt nhìn hắn.
Đổng Học Bân khó xử, “Hẳn là dì nhỏ hơn, khụ khụ, dì nhỏ”.
Cù Vân Huyên nhin thấy ánh mắt hắn, nhìn vài giây, cuối cùng nàng thở phì phì khoát tay nắm chặt lỗ tai Đống Học Bân, dùng khí lực rất lớn nhéo một cái, “Con là gì vậy, sao con không lớn không nhỏ như vậy? Có chuyện sẽ không hỏi? Con dùng tay làm gì? Con... điều này cũng là dì dạy cho con, nêu đôi là một nữ nhân khác, sớm đánh nát cái mông đít nhỏ của con rồi!”
Oi chao? Không phải đâu?
Cái ngữ khí này của Huyên di... giống như không phải rất tức giận?
Ta kháo! Hấp dẫn quá!! Ta nói cho con lời này, nghe thấy không?”
Đổng Học Bân cười xấu hổ không thôi, “Con đây không phải... không phải hiếu kỳ sao”.
Cù Vân Huyên vỗ đầu hắn, tức giận nói: “Hiếu kỳ cũng không có như vậy, có chuyện hỏi ngoài miệng, dì cũng không phải không nói cho con!” Vung tay lên hù dọa hắn một câu, “Đừng tường rằng dì không đánh được con, nếu lần tới lại động tay động chân cùng dì, tin dì một cái tát đánh chết con hay không? Hả?”
Ta kháo! Đây là bộ dáng muốn đánh chết mình sao?
Đổng Học Bân chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết từ ngực đội lên gáy, kích động vô cùng! Chắng lẽ là đại tác chiến nhẹ nhàng khoan khoái và đại tác chiến để tâm đã có hiệu quả? Nếu không động tác mình vừa rồi đùa giỡn quá phận như vậy tại sao chỉ bị Huyên hơi hợt cho qua? Thậm chí đến ý tứ trách cứ cũng không có?
“...Dì hỏi con có nghe không!”
“ừm ừm, nhớ kỹ nhớ kỹ, sau này động khẩu không động thủ”.
Cù Vân Huyên vểnh miệng lên, thả cánh tay hắn, “Cái này còn không kém nhiêu lứm” Nhìn hắn, hạ thâp người đi lây chén trà uống một hớp nước, một lần nữa cầm báo trong tay, trợn mắt nhìn, “ừm, phần lớn nừ nhân là đùi thô chân nhỏ, so sánh đùi mà nói, dì hắn là thô hơn so với con, biết không?”
“Biết!”
Cù Vân Huyên liền không nói gì nữa, cúi đầu xem báo chí, rất chăm chú.
Đổng Học Bân vụng trộm chú ý thoáng qua sắc mặt Huyên di, lớn mặt suy đoán, nếu như Huyên di một diêm hảo cảm với mình đều không có, nàng vừa rồi nhất định sẽ tức giận không để ý tới mình hoặc là giáo dục mình một trận lại hoặc là không nói hai lời cho mình một cái chưởng, nhưng... Huyên di đều không làm, chỉ là nói mình vài câu không đau không ngứa, cái thái độ này... quá đáng giá!
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút quá khứ trôi qua.
Mùi chân Đổng Học Bân không ngừng dậm, vội vàng xao động xoa xoa tay, lại cầm lần nữa thử xem? Nhưng vừa Huyên di còn không cho mình động tay động chân, có thể phát ra phản hiệu quả hay không? Nhưng hiện giờ không khí mập mở như vậy, nếu buông tha cho cơ hội lần này, có phải là quá đáng tiếc? Nghĩ! Nghĩ, nghĩ, nghĩ, Anh măt Đổng Học Bân chậm rãi xác định, mình không thể không quả quyết, được, thử xem, phải thử xem! Đùi cùng sờ rồi! Còn sợ gì nữa? Chết thi chết! Cùng lắm thì bị đánh tơi bởi!
Lại một lần nữa nhìn sang hướng nắm bàn tay nhỏ bé cầm báo của Huyên di, Đổng Học Bân lúc này không dám nhăm măt, khoát tay, trực tiếp để ngón tay mình nắm vào tay nàng, vừa thoáng dùng lực, nắm bốn ngón tay non mịn thon dài của nàng, “Huyên di, cái này, ngón tay dì nhỏ hay đâu ngón tay con nhỏ?”
Cù Vân Huyên thoáng cái đã rút tay ra, đỏ mặt hung hắng trừng mắt liếc hắn, “...Dì nhỏ!”
Thấy nàng né, Đổng Học Bân buồn bực, không cam lòng lại sờ soạng lên cầm tay nàng.
“Làm gì đó” Cù Vân Huyên hỏi, lại lần nữa rút tay lại, đánh đùi Đổng Học Bân vài cái, “Dì vừa mới nói con không nghe thấy hả? Tìm đánh! Tìm đánh!”
Đổng Học Bân vẻ mặt đau khổ nhìn nàng, là quyết tâm cầm tay Huyên di, cũng bất kê nàng có vẻ mặt gì, một lần nữa sờ đi lên, nắm bàn tay trắng nõn non mềm nhỏ bé của nàng trong tay.
“Con chính là xem dì dễ bị khi dễ!” Tay phải Cù Vân Huyên véo đùi hắn một cái, “Sớm muộn gì bị con làm cho tức chết” Nhưng một hồi... tay trái nàng bị cầm lại có thể không lấy ra, uốn éo cổ, Huyên di tức giận không hề để ý đến hắn, một tay đưa lên cầm báo chí, cúi đầu chăm chú xem.
Đổng Học Bân trong nháy mắt nhìn nàng một cái, thử thăm dò xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng.
Lông mi Cù Ván Huyên có chút run lên, không phán ứng.
Đổng Học Bân lại thử vuốt vuốt nhẹ nhàng tay mềm nhũn, sau đó, chỉ cảm thấy bàn tay nhố bế của Huyên di bỗng nhúc nhích, móng vuốt tức giận bâm véo mình một cái, không phải rất dùng sức, ngược lại giống như gãi ngứa. Xem xét như vậy, Đổng Học Bân càng quá phận tách năm đầu ngón tay ra đan vào trong khe ngón tay nàng, như tình lữ thân mặt dăt tay cùng nàng.
Cù Vân Huyên trừng măt nhìn hắn, quay đâu lại trầm ngâm một lát, cũng chầm chậm ôm lấy ngón tay... cầm lấy tay hắn.
Trong nháy mắt, lỗ chán lòng toàn thân Đổng Học Bân bỗng nhiên mở ra, thành công, được câm tay cùng Huyên di rồi!!
Neu như nói đã làm sai rồi mở miệng giải thích trước, nói mình vốn định nắm tay nàng kết quả tay nàng đưa lên vừa vặn nhéo vào trên đùi nàng tạo thành hiểu lầm lần này, như vậy Đổng Học Bân có lẽ còn có thể được tín nhiệm Huyên di, nhưng đáng tiếc là Đổng Học Bân cho là hôm nay mình còn back, cho nên buông lỏng trong lòng, chẳng những không lấy tay ra, ngược lại không kìm lòng được lại vuốt đùi Huyên di vài cái, càng thiêu đạo đức là, còn cảm khái một câu đùi Huyên di nhằn nhụi! Chóng mặt, cái này làm sao giải thích? A!? vốn là không có cách nào khác để giải thích! Chắng lẽ nói trên đùi nàng có sâu cho nên mình giúp nàng bóp chết con sâu? Đây là quá vô nghía!
Đổng Học Bân hận không thể một đầu đâm chết, mình thật đáng buồn, bi kịch quá đáng!
Reng reng reng, tiếng âm nhạc điện thoại từ iphone4 trên bàn phiêu đăng phát ra, là điện thoại Huyên di.
Đổng Học Bân nuốt nuốt nước miếng, trong lòng không ngừng tổ chức ngôn ngừ muôn vì cử động của mình vừa rồi tìm một cái cớ thích hợp nhất.
“A, mẹ?” Bên tai truyền đen âm thanh Huyên di.
Đổng Học Bân không dám nhìn mặt Huyên di, cú điện thoại này vừa xong, chính là lúc mình chết!
Mình còn có thể sống bao nhiêu giây? Ba mươi giây? Năm mươi giây? Sáu mươi giây?
“...An, vừa ăn xong... ừm, con rất tốt, cuối mẹ tuần không cần tới đây... Không cần mang, cái gì cùng có... thân thể mẹ thế nào... A, không có việc gì là được, mẹ cũng đừng ngồi ở nhà hoài, không có việc gì thì đi ra ngoài cùng láng giêng, dạo chơi công viên... Đúng... ừm... ừm, vậy là được rồi... tốt, không việc khác... ừm, cứ như vậy, con gác máy đây?” Vài giây đồng hô sau, thịch, điện thoại bị bỏ lên trên bàn trà.
Một hồi trầm mặc.
Năm giây...
Mười giây đồng hồ...
Đổng Học Bân không có cách nào giả bộ đã chết, xấu hổ và giận dừ vừa chuyên lên đâu, dưói tình thể câp bách cũng không biết đang nói cái gì, “Huyên di, chân dì... chân dì nhỏ bao nhiêu? So với chân con hơi nhỏ hơn một chút? Ha ha, ha ha ha ha, cái này, con chính là muốn nhìn chân hai ta, ai nhỏ hơn một chút”
Nói xong, Đổng Học Bân cũng suýt nữa cho mình một cái tát, cái này gọi là giải thích cái rắm hả? Muốn nói trên đùi nàng có sâu chỉ sợ tiểu hài tử ba tuôi cũng không tin, nhưng muốn nói mình muốn so sánh chân to nhỏ cùng nàng... Vậy mẹ nó, đến tiểu hài tử một tuôi cùng sẽ không tin!
Cô Cù Vân Huyên có điểm tức giận, nghe vậy, không khỏi hung hắng trừng mắt nhìn hắn.
Đổng Học Bân khó xử, “Hẳn là dì nhỏ hơn, khụ khụ, dì nhỏ”.
Cù Vân Huyên nhin thấy ánh mắt hắn, nhìn vài giây, cuối cùng nàng thở phì phì khoát tay nắm chặt lỗ tai Đống Học Bân, dùng khí lực rất lớn nhéo một cái, “Con là gì vậy, sao con không lớn không nhỏ như vậy? Có chuyện sẽ không hỏi? Con dùng tay làm gì? Con... điều này cũng là dì dạy cho con, nêu đôi là một nữ nhân khác, sớm đánh nát cái mông đít nhỏ của con rồi!”
Oi chao? Không phải đâu?
Cái ngữ khí này của Huyên di... giống như không phải rất tức giận?
Ta kháo! Hấp dẫn quá!! Ta nói cho con lời này, nghe thấy không?”
Đổng Học Bân cười xấu hổ không thôi, “Con đây không phải... không phải hiếu kỳ sao”.
Cù Vân Huyên vỗ đầu hắn, tức giận nói: “Hiếu kỳ cũng không có như vậy, có chuyện hỏi ngoài miệng, dì cũng không phải không nói cho con!” Vung tay lên hù dọa hắn một câu, “Đừng tường rằng dì không đánh được con, nếu lần tới lại động tay động chân cùng dì, tin dì một cái tát đánh chết con hay không? Hả?”
Ta kháo! Đây là bộ dáng muốn đánh chết mình sao?
Đổng Học Bân chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết từ ngực đội lên gáy, kích động vô cùng! Chắng lẽ là đại tác chiến nhẹ nhàng khoan khoái và đại tác chiến để tâm đã có hiệu quả? Nếu không động tác mình vừa rồi đùa giỡn quá phận như vậy tại sao chỉ bị Huyên hơi hợt cho qua? Thậm chí đến ý tứ trách cứ cũng không có?
“...Dì hỏi con có nghe không!”
“ừm ừm, nhớ kỹ nhớ kỹ, sau này động khẩu không động thủ”.
Cù Vân Huyên vểnh miệng lên, thả cánh tay hắn, “Cái này còn không kém nhiêu lứm” Nhìn hắn, hạ thâp người đi lây chén trà uống một hớp nước, một lần nữa cầm báo trong tay, trợn mắt nhìn, “ừm, phần lớn nừ nhân là đùi thô chân nhỏ, so sánh đùi mà nói, dì hắn là thô hơn so với con, biết không?”
“Biết!”
Cù Vân Huyên liền không nói gì nữa, cúi đầu xem báo chí, rất chăm chú.
Đổng Học Bân vụng trộm chú ý thoáng qua sắc mặt Huyên di, lớn mặt suy đoán, nếu như Huyên di một diêm hảo cảm với mình đều không có, nàng vừa rồi nhất định sẽ tức giận không để ý tới mình hoặc là giáo dục mình một trận lại hoặc là không nói hai lời cho mình một cái chưởng, nhưng... Huyên di đều không làm, chỉ là nói mình vài câu không đau không ngứa, cái thái độ này... quá đáng giá!
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút quá khứ trôi qua.
Mùi chân Đổng Học Bân không ngừng dậm, vội vàng xao động xoa xoa tay, lại cầm lần nữa thử xem? Nhưng vừa Huyên di còn không cho mình động tay động chân, có thể phát ra phản hiệu quả hay không? Nhưng hiện giờ không khí mập mở như vậy, nếu buông tha cho cơ hội lần này, có phải là quá đáng tiếc? Nghĩ! Nghĩ, nghĩ, nghĩ, Anh măt Đổng Học Bân chậm rãi xác định, mình không thể không quả quyết, được, thử xem, phải thử xem! Đùi cùng sờ rồi! Còn sợ gì nữa? Chết thi chết! Cùng lắm thì bị đánh tơi bởi!
Lại một lần nữa nhìn sang hướng nắm bàn tay nhỏ bé cầm báo của Huyên di, Đổng Học Bân lúc này không dám nhăm măt, khoát tay, trực tiếp để ngón tay mình nắm vào tay nàng, vừa thoáng dùng lực, nắm bốn ngón tay non mịn thon dài của nàng, “Huyên di, cái này, ngón tay dì nhỏ hay đâu ngón tay con nhỏ?”
Cù Vân Huyên thoáng cái đã rút tay ra, đỏ mặt hung hắng trừng mắt liếc hắn, “...Dì nhỏ!”
Thấy nàng né, Đổng Học Bân buồn bực, không cam lòng lại sờ soạng lên cầm tay nàng.
“Làm gì đó” Cù Vân Huyên hỏi, lại lần nữa rút tay lại, đánh đùi Đổng Học Bân vài cái, “Dì vừa mới nói con không nghe thấy hả? Tìm đánh! Tìm đánh!”
Đổng Học Bân vẻ mặt đau khổ nhìn nàng, là quyết tâm cầm tay Huyên di, cũng bất kê nàng có vẻ mặt gì, một lần nữa sờ đi lên, nắm bàn tay trắng nõn non mềm nhỏ bé của nàng trong tay.
“Con chính là xem dì dễ bị khi dễ!” Tay phải Cù Vân Huyên véo đùi hắn một cái, “Sớm muộn gì bị con làm cho tức chết” Nhưng một hồi... tay trái nàng bị cầm lại có thể không lấy ra, uốn éo cổ, Huyên di tức giận không hề để ý đến hắn, một tay đưa lên cầm báo chí, cúi đầu chăm chú xem.
Đổng Học Bân trong nháy mắt nhìn nàng một cái, thử thăm dò xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng.
Lông mi Cù Ván Huyên có chút run lên, không phán ứng.
Đổng Học Bân lại thử vuốt vuốt nhẹ nhàng tay mềm nhũn, sau đó, chỉ cảm thấy bàn tay nhố bế của Huyên di bỗng nhúc nhích, móng vuốt tức giận bâm véo mình một cái, không phải rất dùng sức, ngược lại giống như gãi ngứa. Xem xét như vậy, Đổng Học Bân càng quá phận tách năm đầu ngón tay ra đan vào trong khe ngón tay nàng, như tình lữ thân mặt dăt tay cùng nàng.
Cù Vân Huyên trừng măt nhìn hắn, quay đâu lại trầm ngâm một lát, cũng chầm chậm ôm lấy ngón tay... cầm lấy tay hắn.
Trong nháy mắt, lỗ chán lòng toàn thân Đổng Học Bân bỗng nhiên mở ra, thành công, được câm tay cùng Huyên di rồi!!
/2031
|