Bị Tiểu Giáo úy kia phá một trận như vậy, Bùi Cô Cẩm cũng không còn hứng thú tán gẫu nữa. Nhưng dù sao cũng đã khoe khoan sảng khoái, không cảm thấy trong lòng bị bí bách nữa, tâm trạng của Bùi Cô Cẩm rất tốt đứng dậy: "Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi Ngụy Hưng nhìn xem." Hắn đi hai bước rồi, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: "Tống Tiểu thư rất hay ngại ngùng, những lời ta đã nói đêm nay các ngươi đều giữ kín cho ta."
Mọi người gật đầu như giã tỏi, lúc này Bùi Cô Cẩm mới vừa lòng. Ngụy Hưng đang ở trên sườn núi bên ngoài thôn, đang lôi hơn bốn mươi thi thể, bên cạnh đống thi thể còn cột một con ngựa cao to, Ngụy Hưng nhìn thấy Bùi Cô Cẩm xuất hiện, bước đến bẩm báo: "Thi thể giặc Oa đã được đếm qua, tổng cộng bốn mươi ba người, mười bốn người là người Oa, hai mươi chín người còn lại là người Trung Nguyên."
Bùi Cô Cẩm đi đến trước con ngựa, vạch miệng nó ra xem răng, nở nụ cười: "Quả thật là ngựa tốt, đều hơn xa ngựa của Trấn Phủ ti chúng ta." Hắn buông tay, nghiêng đầu hỏi Ngụy Hưng: "Binh khí đâu?"
Ngụy Hưng đưa hắn đi đến dưới tàng cây, nơi đó có một đống áo giáp cùng đao kiếm. Bùi Cô Cẩm ngồi xổm xuống tùy ý cầm một cây đao, đầu ngón tay búng nhẹ lưỡi dao. Thân đao phát ra tiếng vang trong trẻo "ong ong". Bùi Cô Cẩm giơ đao lên, nhìn kỹ trước ánh lửa: "Đây không phải sắt, đây là thép. Ở Mẫn Chiết có phường luyện thép?"
Ngụy Hưng trả lời: "Chưa từng nghe nói."
Bùi Cô Cẩm đứng lên, nhìn đống thi thể được sắp trên sườn núi, cười nhạo một tiếng: "Ngụy Hưng, ngươi nghĩ xem vũng nước đục này, còn sâu hơn ngươi nghĩ bao nhiêu lần? Nếu không phải ta có thân phận Khâm sai này, thật sự sợ là không thể động đến bọn họ."
Ngụy Hưng trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy nơi này làm sao bây giờ? Tối nay chúng ta ra tay giết lũ giặc Oa này, sợ là hành tung đã bị bại lộ."
Bùi Cô Cẩm híp mắt trầm tư, một lát thả cây đao kia quay về đống binh khí: "Bại lộ cũng không sao cả. Để một người ở lại, tìm quan phủ tra xem có được manh mối gì không. Những người còn lại ngày mai cứ xuất phát theo lịch trình."
Ngụy Hưng nhận lệnh. Không trung mơ hồ có chút ánh sáng lóe lên, đã sắp sáng sớm. Bùi Cô Cẩm "chậc" một tiếng: "Trời sắp sáng rồi, ta phải nhân lúc Tang Tang chưa tỉnh lại, đến phòng chứa củi tìm thằng nhãi con kia tâm sự."
Hắn trở lại tiểu viện, cho người mở phòng chứa củi ra, cầm ngọn nến nhỏ đi vào. Đứa nhỏ lui ở một góc, căng thẳng nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm đóng cửa phòng chứa củi lại, hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ ở trong phòng: "Danh tính."
Đứa nhỏ há miệng ra, có chút do dự, nhưng cuối cùng nó vẫn nói: "Sầm Tu Kiệt."
Bùi Cô Cẩm hờ hững hỏi: "Người ở đâu? Tình trạng trong nhà như thế nào?"
Sầm Tu Kiệt có vẻ đang đấu tranh tư tưởng, một lát sau mới nói: "Đại nhân là ai, có thể nói trước cho ta biết được không?"
Bùi Cô Cẩm cười lạnh một tiếng: "Ngươi có nỗi khó xử của ngươi, chẳng lẽ ta không có chỗ cố kỵ của ta? Ngươi không công muốn ta khai báo danh tính, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?" Hắn đứng lên, có vẻ không định nói tiếp: "Ngươi không muốn nói, vậy cũng không sao."
Hắn quay đầu bước đi, Sầm Tu Kiệt kinh hãi! Lảo đảo quỳ xuống trước mặt Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân! Đại nhân hãy khoan đã!"
Bùi Cô Cẩm dừng bước, trên cao nhìn xuống nó: "Gọi ai là Đại nhân vậy."
Sầm Tu Kiệt quỳ thẳng tắp: "Đại nhân chỉ có ba mươi người lại có thể đánh thắng giặc Oa này, lai lịch tuyệt đối không đơn giản. Lại có khẩu âm kinh thành... Ta cả gan đoán, Đại nhân là Trịnh đô đốc lần này Đại nhân phụng ý chỉ của Hoàng Thượng mang binh đến tiêu diệt kẻ thù!"
Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nổi giận: "Trịnh đô đốc hơn bốn mươi tuổi! Ta trông rất giống người đã bốn mươi tuổi sao?"
Sầm Tu Kiệt vội vàng phủ nhận: "Không không, ta chỉ nghe nói Trịnh đô đốc lãnh binh đến đây, cũng không biết Trịnh đô đốc bao nhiêu tuổi! Ta còn nghĩ Đại nhân lợi hại như thế, tuổi còn trẻ nhưng đã làm đến chức đô đốc..."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi nói: "Đã đoán sai."
Hắn lấy thân phận Khâm sai đến Mẫn Chiết điều tra ngầm, người biết được cũng không nhiều, tất nhiên là Sầm Tu Kiệt không thể đoán được. Sầm Tu Kiệt sửng sốt, Bùi Cô Cẩm lại nói: "Nhưng ta thật sự từ kinh thành đến, cũng phụng ý chỉ của Hoàng Thượng."
Sầm Tu Kiệt mừng rỡ! Nó con nghĩ mặc dù Bùi Cô Cẩm không phải Trịnh đô đốc, vậy cũng là thuộc hạ của Trịnh đô đốc, lập tức dập đầu nói: "Cầu xin Đại nhân cứu phụ thân ta!"
Bùi Cô Cẩm hất vạt áo qua, lại xuống chiếc ghế gỗ kia. Hắn không chút để ý nói: "Ngươi nói nghe một chút."
Sầm Tu Kiệt lập tức kể cho Bùi Cô Cẩm nghe về cảnh ngộ của mình. Thì ra nó cũng không phải con trai của gia đình phú thương, mà là con trai của Quản sự của huyện Dương Thái, mẫu thân mất sớm, sống cùng với phụ thân. Trước đó vài ngày phụ thân nó bị tra ra tội tham ô, nhốt vào Chiêu ngục. Nhưng nhà nó rất nghèo khó, chứng cứ phạm tội tham ô này, cũng không biết được kẻ nào giấu trong nhà từ khi nào.
Sầm Tu Kiệt nặng nề nói: "Lúc ấy nha dịch tìm được trong vách tường trong nhà ta một cái rương, nhưng cách phòng đó là căn phòng nhỏ ta để đồ chơi, mỗi đêm đều đến đó nhìn một lát, căn bản không thể nào có giấu vàng. Ta cảm thấy kỳ lạ, muốn vào lao thăm phụ thân ta, chủ bộ lại không cho."
Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm không hề dao động: "Sau đó thì sao?"
Sầm Tu Kiệt thấy hắn có vẻ không để tâm lắm, vội vàng nói: "Buổi tối sau khi phụ thân bị bắt, ta trằn trọc không thể vào giấc, lại nghe thấy trong viện có tiếng vang nhỏ. Ta nhất thời tò mò ngồi dậy nhìn xem, thế nhưng thấy được ba gã Hắc y nhân! Bọn họ cầm dao găm, đẩy then cửa ra, căn bản không liếc mắt nhìn căn nhà không có chút đồ vật nào đáng tiền chỉ đi thẳng tới phòng ngủ của ta! Bọn họ muốn đến giết ta! Nếu phụ thân ta thật sự tham ô, vì sao quan phủ lại phải giết ta diệt khẩu? Ông ấy bị người hãm hại!"
Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nở nụ cười: "Trong ta có vẻ rất ngốc sao?"
Sầm Tu Kiệt sửng sốt. Bùi Cô Cẩm ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cổ họng của nó! Sầm Tu Kiệt kinh hãi, muốn né tránh, nhưng không kịp! Đã bị Bùi Cô Cẩm bóp cổ, lập tức không thể động đậy.
Sầm Tu Kiệt dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Bùi Cô Cẩm, còn tưởng rằng người mình nhờ vả—— mặc dù người này giết giặc Oa, nhưng không phải là người tốt. Nhưng không ngờ Bùi Cô Cẩm lại buông lỏng tay ra: "Làm sao ngươi biết, ba Hắc y nhân kia là do quan phủ phái tới? Cho dù ngươi phát hiện manh mối, nhưng ngươi thân là một đứa nhỏ như vậy, đi học chút công phu mèo quào, đụng tới ba thích khách do quan phủ phái tới—— thử hỏi, làm sao ngươi sống sót thoát thân?"
Lúc này Sầm Tu Kiệt mới hiểu được, lời nói dối của mình bị đâm thủng. Sắc mặt của nó hết trắng lại xanh: "Đại nhân anh minh, là ta che giấu. Ta có thể đào thoát, là bởi vì phụ thân ta đã sớm liên hệ người đến tiếp ứng ta. Lúc phụ thân ta bị bắt đã nói với ta, ông lo lắng mình sẽ xảy ra chuyện. Ông ấy muốn gửi ta đi trước, chỉ là vẫn chậm từng bước..."
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm lạnh lùng: "Ta không quan tâm ngươi trốn tới như thế nào, cũng không để ý người tiếp ứng của ngươi là ai, ta chỉ hỏi ngươi, tối nay vì sao ngươi nói những người đó không phải giặc Oa Bình thường? Ngươi có thể không trả lời, ta sẽ không ép. Nhưng ngươi nếu còn dám nói một lời nói dối, ta cho người giao ngươi cho quan phủ!"
Sầm Tu Kiệt cắn răng, không dám giấu diếm nữa: "Ta biết những người đó không phải giặc OA Bình thường là bởi vì sau khi có người tiếp ứng ta ra khỏi thành, đã có nha dịch đuổi giết ta. Ta trốn đi xa, ra khỏi khu vực của huyện Dương Thái những người đuổi giết ta lại đổi thành giặc Oa này. Ta từ Chiết Trung chạy trốn tới Chiết Bắc, hai ngày ba đêm, một đoạn đường dài như vậy, bọn họ vẫn đi theo ta. Hơn bốn mươi tên ‘giặc Oa’, lại có thể đi lại ở địa phận của Mẫn Chiết thông suốt không bị ngăn trở như vậy..."
Sầm Tu Kiệt ngẩng đầu, trong mắt đong đầy nước mắt: "Đại nhân, ngài như vậy có thể là giặc Oa bình thường sao? Nếu như nghĩ đơn giản, chỉ có đám giặc Oa này là người giả trang do quan phủ phái đến, còn nếu như nghĩ phức tạp, Mẫn Chiết lớn như vậy, giặc Oa đánh cướp đốt giết ở mọi nơi... những kẻ càn rỡ như vậy thực là giặc Oa sao? Rốt cuộc phụ thân ta biết được bí mật gì lại làm cho bọn họ không tiếc phái người đuổi giết ta một đường, muốn diệt cỏ tận gốc? Đại nhân, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Bùi Cô Cẩm lập tức đáp lời nó: "Không kỳ lạ."
Những lời khẳng khái hùng hồn của Sầm Tu Kiệt bị mắc ngay giữa cổ họng, thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Hồi lâu nó mới nói ra một câu: "Nhưng mà, Đại nhân nhận ý chỉ của Hoàng Thượng, chẳng lẽ không phải để đến điều tra một mớ rối tinh rối mù này ở Mẫn Chiết? Hiện tại ngài đã có manh mối! Chỉ cần ngài đến huyện Dương Thái, lần theo vụ án của phụ thân ta tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể tra ra chân tướng!"
Bùi Cô Cẩm cong cong khóe miệng: "Lần theo vụ án của phụ thân ngươi tìm hiểu nguồn gốc, sau đó trả lại trong sạch cho phụ thân ngươi?" Hắn cười nhạo nói: "Ngươi cũng không ngẫm lại, nếu việc này nghiêm trọng đúng như ngươi tưởng tượng như vậy, manh mối không phải đều đã bị chặt đứt rồi sao? Vì sao ta phải chạy tới nơi nhỏ bé như huyện Dương Thái?"
Sầm Tu Kiệt lắp bắp nói: "Nhưng mà, đều là manh mối, Đại nhân tội gì phải bỏ gần cầu xa? Sao không thuận tay làm việc thiện, cứu phụ thân ta một mạng..."
Bùi Cô Cẩm quả quyết cự tuyệt: "Không cứu, ta đã có kế hoạch." Hắn nhìn xuống Sầm Tu Kiệt: "Hơn nữa, ta chán ghét ngươi, không muốn giữ ngươi lại bên cạnh. Hừng đông chúng ta sẽ rời đi, ngươi tự liệu mà làm đi."
Bùi Cô Cẩm nói xong, lập tức rời đi phòng chứa củi, bỏ lại Sầm Tu Kiệt đang năn nỉ lại phía sau. Hắn đi rất kiên quyết, căn bản nhìn không ra kỳ thật hắn không có gì kế hoạch, nhưng đã quyết định đi huyện Dương Thái xem một chút. Lần này tới Mân Chiết, cùng lúc tra án tư thông của Thái tử và Huệ phi án ở kinh thành có rất nhiều chỗ bất đồng. Án tư thông của Thái tử và Huệ phi kiếp trước Bùi Cô Cẩm đã có chút manh mối, mà việc giặc Oa chỉ ở Mân Chiết, Bùi Cô Cẩm chưa hề tham dự. Bởi vậy hắn chỉ biết là quan phủ Mẫn Chiết có cấu kết với giặc Oa, nhưng không rõ ràng chi tiết, hiện tại cũng phải tìm manh mối kiểm chứng. Hiện giờ manh mối đưa đến cửa, không lý nào hắn còn chạy loạn khắp nơi. Hắn chỉ nhớ thù lúc Sầm Tu Kiệt muốn keo Tang Tang nhà hắn chạy cho nên mới cố ý nói không đi, muốn gạt nó đến sáng sớm.
Lại nói, Tống Vân Tang ngủ thẳng đến giờ Thìn mới tỉnh, vội vàng chuẩn bị ra khỏi phòng. Bùi Cô Cẩm cùng những người còn lại quả nhiên đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ nàng. A Đông đi thu dọn chăn đệm, Bùi Cô Cẩm ngồi nhìn nàng ăn cơm: "Ăn từ từ, không cần vội. Ăn chút cháo trước để lót dạ, A Đông còn chuẩn bị lương khô nóng cho nàng."
Tống Vân Tang vừa gật đầu, vừa thổi cháo nóng vù vù. Bùi Cô Cẩm giống như lơ đãng hỏi: "Đêm qua Tang Tang ngủ có ngon giấc không? Có nghe được tiếng nói gì hay không?"
Tống Vân Tang chỉ cho là hắn đang nói chuyện phiếm bình thường, lắc đầu đáp: "Không có nghe thấy tiếng nói gì cả." Nàng đỏ ửng mặt: "Đêm qua chàng nhìn ta ngủ không sao, ta còn không sợ nữa ngủ rất ngon."
Lúc này Bùi Cô Cẩm mới yên tân. Nhất thời khoe khoang cũng rất thích thú, nhưng thích thú qua đi rồi hắn lại có chút hoảng. Tuy rằng đêm qua hắn cố ý đi ra ngoài viện, nếu Tống Vân Tang ngủ không sâu thì sao? Bộ dạng không trầm ổn như vậy, nếu bị Tang Tang thấy được, nàng có thể sẽ không thích hắn nữa!
Cho nên Bùi Cô Cẩm mới cố ý thăm dò Tống Vân Tang, may mà nàng không có nghe thấy. Lại thấy bộ dạng xấu hổ cũng tín nhiệm này của Tống Vân Tang, trong lòng hắn lại bắt đầu thấy ấm áp. Khóe mắt nhìn thấy một người đang đứng ngoài cửa. Bùi Cô Cẩm nhìn lại, thấy Sầm Tu Kiệt tới rồi.
Hắn đã cho người mở cửa phòng chứa củi, nhưng Sầm Tu Kiệt không đi, lại tìm đến hắn, chuyện này cũng nằm trong dự kiến của Bùi Cô Cẩm. Nhưng lại chọn đúng lúc này, quấy rầy hắn ngọt ngào cùng Tang Tang, hắn lại cảm thấy đứa nhỏ này thật chướng mắt. Tống Vân Tang lại nghĩ Sầm Tu Kiệt nhìn nàng là vì đói bụng, giật mình, nhẹ giọng nói với nó: "Mau vào đi, cho ngươi ăn một chút."
Bùi Cô Cẩm không phản đối. Sầm Tu Kiệt vào phòng, mở miệng nói: "Cám ơn tỷ tỷ, không cần. Ta đến để cáo từ."
Bùi Cô Cẩm khẽ nhíu mày: đứa nhỏ này không ổn. Chuyện lớn như vậy, sao hắn lại bỏ quên?
Sầm Tu Kiệt căng thẳng liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, vội vàng nói tiếp: "Chỉ là ta có một vấn đề, muốn nhờ tỷ tỷ giải thích. Nghe nói tỷ tỷ là tài nữ nổi danh ở kinh thành, vậy tỷ tỷ có biết làm sao để vẽ nhạc khúc thành bức tranh không?"
Mọi người gật đầu như giã tỏi, lúc này Bùi Cô Cẩm mới vừa lòng. Ngụy Hưng đang ở trên sườn núi bên ngoài thôn, đang lôi hơn bốn mươi thi thể, bên cạnh đống thi thể còn cột một con ngựa cao to, Ngụy Hưng nhìn thấy Bùi Cô Cẩm xuất hiện, bước đến bẩm báo: "Thi thể giặc Oa đã được đếm qua, tổng cộng bốn mươi ba người, mười bốn người là người Oa, hai mươi chín người còn lại là người Trung Nguyên."
Bùi Cô Cẩm đi đến trước con ngựa, vạch miệng nó ra xem răng, nở nụ cười: "Quả thật là ngựa tốt, đều hơn xa ngựa của Trấn Phủ ti chúng ta." Hắn buông tay, nghiêng đầu hỏi Ngụy Hưng: "Binh khí đâu?"
Ngụy Hưng đưa hắn đi đến dưới tàng cây, nơi đó có một đống áo giáp cùng đao kiếm. Bùi Cô Cẩm ngồi xổm xuống tùy ý cầm một cây đao, đầu ngón tay búng nhẹ lưỡi dao. Thân đao phát ra tiếng vang trong trẻo "ong ong". Bùi Cô Cẩm giơ đao lên, nhìn kỹ trước ánh lửa: "Đây không phải sắt, đây là thép. Ở Mẫn Chiết có phường luyện thép?"
Ngụy Hưng trả lời: "Chưa từng nghe nói."
Bùi Cô Cẩm đứng lên, nhìn đống thi thể được sắp trên sườn núi, cười nhạo một tiếng: "Ngụy Hưng, ngươi nghĩ xem vũng nước đục này, còn sâu hơn ngươi nghĩ bao nhiêu lần? Nếu không phải ta có thân phận Khâm sai này, thật sự sợ là không thể động đến bọn họ."
Ngụy Hưng trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy nơi này làm sao bây giờ? Tối nay chúng ta ra tay giết lũ giặc Oa này, sợ là hành tung đã bị bại lộ."
Bùi Cô Cẩm híp mắt trầm tư, một lát thả cây đao kia quay về đống binh khí: "Bại lộ cũng không sao cả. Để một người ở lại, tìm quan phủ tra xem có được manh mối gì không. Những người còn lại ngày mai cứ xuất phát theo lịch trình."
Ngụy Hưng nhận lệnh. Không trung mơ hồ có chút ánh sáng lóe lên, đã sắp sáng sớm. Bùi Cô Cẩm "chậc" một tiếng: "Trời sắp sáng rồi, ta phải nhân lúc Tang Tang chưa tỉnh lại, đến phòng chứa củi tìm thằng nhãi con kia tâm sự."
Hắn trở lại tiểu viện, cho người mở phòng chứa củi ra, cầm ngọn nến nhỏ đi vào. Đứa nhỏ lui ở một góc, căng thẳng nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm đóng cửa phòng chứa củi lại, hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ ở trong phòng: "Danh tính."
Đứa nhỏ há miệng ra, có chút do dự, nhưng cuối cùng nó vẫn nói: "Sầm Tu Kiệt."
Bùi Cô Cẩm hờ hững hỏi: "Người ở đâu? Tình trạng trong nhà như thế nào?"
Sầm Tu Kiệt có vẻ đang đấu tranh tư tưởng, một lát sau mới nói: "Đại nhân là ai, có thể nói trước cho ta biết được không?"
Bùi Cô Cẩm cười lạnh một tiếng: "Ngươi có nỗi khó xử của ngươi, chẳng lẽ ta không có chỗ cố kỵ của ta? Ngươi không công muốn ta khai báo danh tính, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?" Hắn đứng lên, có vẻ không định nói tiếp: "Ngươi không muốn nói, vậy cũng không sao."
Hắn quay đầu bước đi, Sầm Tu Kiệt kinh hãi! Lảo đảo quỳ xuống trước mặt Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân! Đại nhân hãy khoan đã!"
Bùi Cô Cẩm dừng bước, trên cao nhìn xuống nó: "Gọi ai là Đại nhân vậy."
Sầm Tu Kiệt quỳ thẳng tắp: "Đại nhân chỉ có ba mươi người lại có thể đánh thắng giặc Oa này, lai lịch tuyệt đối không đơn giản. Lại có khẩu âm kinh thành... Ta cả gan đoán, Đại nhân là Trịnh đô đốc lần này Đại nhân phụng ý chỉ của Hoàng Thượng mang binh đến tiêu diệt kẻ thù!"
Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nổi giận: "Trịnh đô đốc hơn bốn mươi tuổi! Ta trông rất giống người đã bốn mươi tuổi sao?"
Sầm Tu Kiệt vội vàng phủ nhận: "Không không, ta chỉ nghe nói Trịnh đô đốc lãnh binh đến đây, cũng không biết Trịnh đô đốc bao nhiêu tuổi! Ta còn nghĩ Đại nhân lợi hại như thế, tuổi còn trẻ nhưng đã làm đến chức đô đốc..."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi nói: "Đã đoán sai."
Hắn lấy thân phận Khâm sai đến Mẫn Chiết điều tra ngầm, người biết được cũng không nhiều, tất nhiên là Sầm Tu Kiệt không thể đoán được. Sầm Tu Kiệt sửng sốt, Bùi Cô Cẩm lại nói: "Nhưng ta thật sự từ kinh thành đến, cũng phụng ý chỉ của Hoàng Thượng."
Sầm Tu Kiệt mừng rỡ! Nó con nghĩ mặc dù Bùi Cô Cẩm không phải Trịnh đô đốc, vậy cũng là thuộc hạ của Trịnh đô đốc, lập tức dập đầu nói: "Cầu xin Đại nhân cứu phụ thân ta!"
Bùi Cô Cẩm hất vạt áo qua, lại xuống chiếc ghế gỗ kia. Hắn không chút để ý nói: "Ngươi nói nghe một chút."
Sầm Tu Kiệt lập tức kể cho Bùi Cô Cẩm nghe về cảnh ngộ của mình. Thì ra nó cũng không phải con trai của gia đình phú thương, mà là con trai của Quản sự của huyện Dương Thái, mẫu thân mất sớm, sống cùng với phụ thân. Trước đó vài ngày phụ thân nó bị tra ra tội tham ô, nhốt vào Chiêu ngục. Nhưng nhà nó rất nghèo khó, chứng cứ phạm tội tham ô này, cũng không biết được kẻ nào giấu trong nhà từ khi nào.
Sầm Tu Kiệt nặng nề nói: "Lúc ấy nha dịch tìm được trong vách tường trong nhà ta một cái rương, nhưng cách phòng đó là căn phòng nhỏ ta để đồ chơi, mỗi đêm đều đến đó nhìn một lát, căn bản không thể nào có giấu vàng. Ta cảm thấy kỳ lạ, muốn vào lao thăm phụ thân ta, chủ bộ lại không cho."
Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm không hề dao động: "Sau đó thì sao?"
Sầm Tu Kiệt thấy hắn có vẻ không để tâm lắm, vội vàng nói: "Buổi tối sau khi phụ thân bị bắt, ta trằn trọc không thể vào giấc, lại nghe thấy trong viện có tiếng vang nhỏ. Ta nhất thời tò mò ngồi dậy nhìn xem, thế nhưng thấy được ba gã Hắc y nhân! Bọn họ cầm dao găm, đẩy then cửa ra, căn bản không liếc mắt nhìn căn nhà không có chút đồ vật nào đáng tiền chỉ đi thẳng tới phòng ngủ của ta! Bọn họ muốn đến giết ta! Nếu phụ thân ta thật sự tham ô, vì sao quan phủ lại phải giết ta diệt khẩu? Ông ấy bị người hãm hại!"
Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nở nụ cười: "Trong ta có vẻ rất ngốc sao?"
Sầm Tu Kiệt sửng sốt. Bùi Cô Cẩm ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cổ họng của nó! Sầm Tu Kiệt kinh hãi, muốn né tránh, nhưng không kịp! Đã bị Bùi Cô Cẩm bóp cổ, lập tức không thể động đậy.
Sầm Tu Kiệt dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Bùi Cô Cẩm, còn tưởng rằng người mình nhờ vả—— mặc dù người này giết giặc Oa, nhưng không phải là người tốt. Nhưng không ngờ Bùi Cô Cẩm lại buông lỏng tay ra: "Làm sao ngươi biết, ba Hắc y nhân kia là do quan phủ phái tới? Cho dù ngươi phát hiện manh mối, nhưng ngươi thân là một đứa nhỏ như vậy, đi học chút công phu mèo quào, đụng tới ba thích khách do quan phủ phái tới—— thử hỏi, làm sao ngươi sống sót thoát thân?"
Lúc này Sầm Tu Kiệt mới hiểu được, lời nói dối của mình bị đâm thủng. Sắc mặt của nó hết trắng lại xanh: "Đại nhân anh minh, là ta che giấu. Ta có thể đào thoát, là bởi vì phụ thân ta đã sớm liên hệ người đến tiếp ứng ta. Lúc phụ thân ta bị bắt đã nói với ta, ông lo lắng mình sẽ xảy ra chuyện. Ông ấy muốn gửi ta đi trước, chỉ là vẫn chậm từng bước..."
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm lạnh lùng: "Ta không quan tâm ngươi trốn tới như thế nào, cũng không để ý người tiếp ứng của ngươi là ai, ta chỉ hỏi ngươi, tối nay vì sao ngươi nói những người đó không phải giặc Oa Bình thường? Ngươi có thể không trả lời, ta sẽ không ép. Nhưng ngươi nếu còn dám nói một lời nói dối, ta cho người giao ngươi cho quan phủ!"
Sầm Tu Kiệt cắn răng, không dám giấu diếm nữa: "Ta biết những người đó không phải giặc OA Bình thường là bởi vì sau khi có người tiếp ứng ta ra khỏi thành, đã có nha dịch đuổi giết ta. Ta trốn đi xa, ra khỏi khu vực của huyện Dương Thái những người đuổi giết ta lại đổi thành giặc Oa này. Ta từ Chiết Trung chạy trốn tới Chiết Bắc, hai ngày ba đêm, một đoạn đường dài như vậy, bọn họ vẫn đi theo ta. Hơn bốn mươi tên ‘giặc Oa’, lại có thể đi lại ở địa phận của Mẫn Chiết thông suốt không bị ngăn trở như vậy..."
Sầm Tu Kiệt ngẩng đầu, trong mắt đong đầy nước mắt: "Đại nhân, ngài như vậy có thể là giặc Oa bình thường sao? Nếu như nghĩ đơn giản, chỉ có đám giặc Oa này là người giả trang do quan phủ phái đến, còn nếu như nghĩ phức tạp, Mẫn Chiết lớn như vậy, giặc Oa đánh cướp đốt giết ở mọi nơi... những kẻ càn rỡ như vậy thực là giặc Oa sao? Rốt cuộc phụ thân ta biết được bí mật gì lại làm cho bọn họ không tiếc phái người đuổi giết ta một đường, muốn diệt cỏ tận gốc? Đại nhân, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Bùi Cô Cẩm lập tức đáp lời nó: "Không kỳ lạ."
Những lời khẳng khái hùng hồn của Sầm Tu Kiệt bị mắc ngay giữa cổ họng, thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Hồi lâu nó mới nói ra một câu: "Nhưng mà, Đại nhân nhận ý chỉ của Hoàng Thượng, chẳng lẽ không phải để đến điều tra một mớ rối tinh rối mù này ở Mẫn Chiết? Hiện tại ngài đã có manh mối! Chỉ cần ngài đến huyện Dương Thái, lần theo vụ án của phụ thân ta tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể tra ra chân tướng!"
Bùi Cô Cẩm cong cong khóe miệng: "Lần theo vụ án của phụ thân ngươi tìm hiểu nguồn gốc, sau đó trả lại trong sạch cho phụ thân ngươi?" Hắn cười nhạo nói: "Ngươi cũng không ngẫm lại, nếu việc này nghiêm trọng đúng như ngươi tưởng tượng như vậy, manh mối không phải đều đã bị chặt đứt rồi sao? Vì sao ta phải chạy tới nơi nhỏ bé như huyện Dương Thái?"
Sầm Tu Kiệt lắp bắp nói: "Nhưng mà, đều là manh mối, Đại nhân tội gì phải bỏ gần cầu xa? Sao không thuận tay làm việc thiện, cứu phụ thân ta một mạng..."
Bùi Cô Cẩm quả quyết cự tuyệt: "Không cứu, ta đã có kế hoạch." Hắn nhìn xuống Sầm Tu Kiệt: "Hơn nữa, ta chán ghét ngươi, không muốn giữ ngươi lại bên cạnh. Hừng đông chúng ta sẽ rời đi, ngươi tự liệu mà làm đi."
Bùi Cô Cẩm nói xong, lập tức rời đi phòng chứa củi, bỏ lại Sầm Tu Kiệt đang năn nỉ lại phía sau. Hắn đi rất kiên quyết, căn bản nhìn không ra kỳ thật hắn không có gì kế hoạch, nhưng đã quyết định đi huyện Dương Thái xem một chút. Lần này tới Mân Chiết, cùng lúc tra án tư thông của Thái tử và Huệ phi án ở kinh thành có rất nhiều chỗ bất đồng. Án tư thông của Thái tử và Huệ phi kiếp trước Bùi Cô Cẩm đã có chút manh mối, mà việc giặc Oa chỉ ở Mân Chiết, Bùi Cô Cẩm chưa hề tham dự. Bởi vậy hắn chỉ biết là quan phủ Mẫn Chiết có cấu kết với giặc Oa, nhưng không rõ ràng chi tiết, hiện tại cũng phải tìm manh mối kiểm chứng. Hiện giờ manh mối đưa đến cửa, không lý nào hắn còn chạy loạn khắp nơi. Hắn chỉ nhớ thù lúc Sầm Tu Kiệt muốn keo Tang Tang nhà hắn chạy cho nên mới cố ý nói không đi, muốn gạt nó đến sáng sớm.
Lại nói, Tống Vân Tang ngủ thẳng đến giờ Thìn mới tỉnh, vội vàng chuẩn bị ra khỏi phòng. Bùi Cô Cẩm cùng những người còn lại quả nhiên đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ nàng. A Đông đi thu dọn chăn đệm, Bùi Cô Cẩm ngồi nhìn nàng ăn cơm: "Ăn từ từ, không cần vội. Ăn chút cháo trước để lót dạ, A Đông còn chuẩn bị lương khô nóng cho nàng."
Tống Vân Tang vừa gật đầu, vừa thổi cháo nóng vù vù. Bùi Cô Cẩm giống như lơ đãng hỏi: "Đêm qua Tang Tang ngủ có ngon giấc không? Có nghe được tiếng nói gì hay không?"
Tống Vân Tang chỉ cho là hắn đang nói chuyện phiếm bình thường, lắc đầu đáp: "Không có nghe thấy tiếng nói gì cả." Nàng đỏ ửng mặt: "Đêm qua chàng nhìn ta ngủ không sao, ta còn không sợ nữa ngủ rất ngon."
Lúc này Bùi Cô Cẩm mới yên tân. Nhất thời khoe khoang cũng rất thích thú, nhưng thích thú qua đi rồi hắn lại có chút hoảng. Tuy rằng đêm qua hắn cố ý đi ra ngoài viện, nếu Tống Vân Tang ngủ không sâu thì sao? Bộ dạng không trầm ổn như vậy, nếu bị Tang Tang thấy được, nàng có thể sẽ không thích hắn nữa!
Cho nên Bùi Cô Cẩm mới cố ý thăm dò Tống Vân Tang, may mà nàng không có nghe thấy. Lại thấy bộ dạng xấu hổ cũng tín nhiệm này của Tống Vân Tang, trong lòng hắn lại bắt đầu thấy ấm áp. Khóe mắt nhìn thấy một người đang đứng ngoài cửa. Bùi Cô Cẩm nhìn lại, thấy Sầm Tu Kiệt tới rồi.
Hắn đã cho người mở cửa phòng chứa củi, nhưng Sầm Tu Kiệt không đi, lại tìm đến hắn, chuyện này cũng nằm trong dự kiến của Bùi Cô Cẩm. Nhưng lại chọn đúng lúc này, quấy rầy hắn ngọt ngào cùng Tang Tang, hắn lại cảm thấy đứa nhỏ này thật chướng mắt. Tống Vân Tang lại nghĩ Sầm Tu Kiệt nhìn nàng là vì đói bụng, giật mình, nhẹ giọng nói với nó: "Mau vào đi, cho ngươi ăn một chút."
Bùi Cô Cẩm không phản đối. Sầm Tu Kiệt vào phòng, mở miệng nói: "Cám ơn tỷ tỷ, không cần. Ta đến để cáo từ."
Bùi Cô Cẩm khẽ nhíu mày: đứa nhỏ này không ổn. Chuyện lớn như vậy, sao hắn lại bỏ quên?
Sầm Tu Kiệt căng thẳng liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, vội vàng nói tiếp: "Chỉ là ta có một vấn đề, muốn nhờ tỷ tỷ giải thích. Nghe nói tỷ tỷ là tài nữ nổi danh ở kinh thành, vậy tỷ tỷ có biết làm sao để vẽ nhạc khúc thành bức tranh không?"
/94
|