Trong nháy mắt không khí trở nên căng thẳng! Nhóm Giáo úy rút đao ra khỏi vỏ, cảnh giác chuẩn bị chiến đấu. Bùi Cô Cẩm đứng chắn trước người Tống Vân Tang, lạnh nhạt hỏi: "Vưu Nhị đương gia đang có ý gì?"
Hai mắt của Vưu Hoằng đỏ sậm: "Khâm sai Đại nhân cái gì! Chẳng qua là một kẻ lừa đảo như bọn quan phủ! Ngươi giả vờ có ý hợp tác đối phó giặc Oa, lừa Đại soái của chúng ta giữ các ngươi dừng chân. Lại âm thầm truyền tin cho quan phủ báo cho bọn họ toàn bộ bố phòng của chúng ta! Các ngươi trộm giết người ở trạm gác ngầm của chúng ta, đưa tới quan binh tấn công lên núi, chẳng lẽ còn muốn ngụy biện?"
Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói: "Vưu Nhị đương gia có thành Bái kiến sâu, ta đã không có lời nào để nói với ngươi. Vẫn là để cho Thái Đại soái đến nói chuyện cùng ta đi!"
Hắn nhắc tới Thái Đại soái, Vưu Hoằng liền bày ra vẻ bi thống: "Thái Đại soái... vừa rồi trong lúc chiến đấu, không cẩn thận bị trúng tên, hiện tại đang lâm vào nguy kịch!"
Tống Vân Tang nghe câu báo thù kia của Vưu Hoằng đã cảm thấy không ổn, lúc này được xác nhận, chỉ cảm thấy tâm trạng trầm xuống! Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm cũng ngưng trọng. Hiện giờ tình thế đã bất lợi với bọn họ, cố tình Thái Hồng Hi có thái độ hữu nghị với Bùi Cô Cẩm đích lại bị trọng thương. Núi Thanh Vân hiện tại do Vưu Hoằng làm chủ, Vưu Hoằng lại hận quan phủ, tình trạng này đối với bọn họ mà nói, thật sự là họa vô đơn chí.
Bùi Cô Cẩm dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngụy Hưng, Ngụy Hưng lặng yên rời đi. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới nói: "Vưu Nhị đương gia, nếu ta thật sự âm thầm cấu kết cùng Chiết Giang quan phủ bao vây tiêu trừ các ngươi, làm sao có thể tự mình dấn thân vào nguy hiểm? Chuyện này rõ ràng là Mạnh Văn Hàn hãm hại ta, muốn chọc giận các ngươi, mượn tay các ngươi giết ta."
Căn bản Vưu Hoằng nghe không vào: "Ngụy biện! Ngươi tự mình dấn thân vào nguy hiểm, mới có thể làm cho chúng ta tin tưởng. Nếu như là người khác đến, chúng ta cũng không tiếp đãi, càng miễn bàn đến viện cho dừng chân ở trong núi."
Bùi Cô Cẩm lắc đầu: "Như vậy xem ra, Vưu Nhị đương gia đã muốn định tội chúng ta rồi."
Vưu Hoằng quát một tiếng chói tai: "Ngươi vốn có tội! Người đâu, còn không mau trói hết bọn họ lại!"
Nhóm nghĩa quân đều xông lên! Những người này vốn không phải là binh lính, khả năng chiến đấu chênh lệch quá nhiều với nhóm Cẩm Y vệ. Nhưng chống không lại nhân số bọn họ đông, lại phối hợp ăn ý. Nhóm Giáo úy ngăn cản một trận, thật sự cố sức. Tống Vân Tang được bảo vệ ở bên trong, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lúc này Ngụy Hưng khiêng cái rương từ trong phòng chạy vội đi ra. Tống Vân Tang nhìn thấy, hai mắt sáng ngời!
Hỏa thương! Sao nàng lại quên, bọn họ còn có hỏa thương! Nếu Cẩm Y vệ có hỏa thương trên tay, nhất định có thể an toàn rút lui!
Nhóm Giáo úy đã được huấn luyện, từng nhóm cầm hỏa thương, họng súng nhắm ngay nghĩa quân. Ngụy Hưng cao giọng kêu gọi đầu hàng: "Vưu Nhị đương gia! Tuy rằng các ngươi bất nghĩa, nhưng Khâm sai Đại nhân nhân nghĩa, vẫn không muốn làm hại đến các ngươi. Cho ngươi cơ hội rút lui, nếu không, chúng ta sẽ nổ súng!"
Vưu Hoằng nghe Ngụy Hưng nói như vậy, chỉ ngửa mặt lên trời cười to! Hắn ta cười xong, trợn mắt nhìn Bùi Cô Cẩm: "Muốn chạy trốn? Nằm mơ! Ngươi nổ súng đi! Ta thật muốn nhìn, hỏa thương này rốt cuộc lợi hại đến mức nào!"
Bùi Cô Cẩm khẽ nhíu mày, nhưng nhóm nghĩa quân không sợ chết lại xông lên, hắn cũng đành phải hạ lệnh. Nhóm Giáo úy đều nổ súng! Nhưng không ngờ, tiếng nổ như mong muốn không hề vang lên. Hỏa thương giống như ăn phải thuốc câm, không hề có phản ứng.
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi. Ngụy Hưng kiểm tra hỏa thương trong tay mình trong tay, thấp giọng nói: "Hỏa thương bị nước vào."
Hỏa thương bị người khác động tay, không có cách nào dùng được! Người động thủ này là ai, không cần nghĩ hắn cũng biết! Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Vưu Hoằng: "Vưu Nhị đương gia quả nhiên rất biết tính kế."
Vưu Hoằng cười lạnh liên tục: "Thái Đại soái tin ngươi, ta không tin! Không chuẩn bị hết mọi chuyện, sao ta dám để các ngươi ở lại núi Thanh Vân! Ta khuyên Khâm sai Đại nhân vẫn nên buông tay chịu trói đi, đừng để thủ hạ của ngươi hy sinh vô ích!"
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi, nhìn mấy trăm nghĩa quân trong viện, cuối cùng cụp mắt, hơi hơi gật đầu. Đây còn chưa phải toàn bộ chiến lực của nghĩa quân. Trên núi Thanh An này, thanh niên trai tráng nhiều hơn mấy vạn. Cho dù bọn họ ra khỏi viện này, cũng không có cách nào giết ra một con đường sống.
Nhóm Giáo úy một người tiếp một người buông xuống vũ khí. Nhóm nghĩa quân đồng loạt xông lên, trói hết mọi người lại. Lúc Bùi Cô Cẩm bị trói hai tay, cũng không hề phản kháng, nhưng thấy có người muốn trói Tống Vân Tang, hắn lên tiếng: "Vưu Hoằng, nàng chỉ một thiếu nữ, không cần phải trói nàng lại."
Vưu Hoằng nhìn về phía Tống Vân Tang, thật sự buông tha nàng: "Tống Tiểu thư không phải là người trong quan phủ, chỉ cần ngươi khẳng cắt đứt quan hệ với cẩu quan này, núi Thanh Vân chúng ta nguyện ý tiếp nhận ngươi."
Vành mắt của Tống Vân Tang hồng lên vì cảm xúc kịch liệt dao động, lúc này nước mắt khống chế được mà tràn mi: "Ta nhổ! Ngươi mới là cẩu tặc, cẩu tặc mắt mù không phân biệt được ai tốt ai xấu! Ngươi trói ta đi! Ta sinh là người của A Cẩm chết là quỷ của A Cẩm!"
Vưu Hoằng bị nàng mắng ngây người, sau đó tức giận vung tay lên: "Vậy trói nàng áp vào thủy lao!"
Tống Vân Tang chửi vài câu, vẻ mặt không hề sợ hãi đi theo Bùi Cô Cẩm vào thủy lao. Nhưng vừa bước vào cửa lao, Tống Vân Tang đã hoảng hốt chân run tay rũ, phải dựa vào lực do Bùi Cô Cẩm ôm nàng, mới không ngã xuống. Thủy lao sở dĩ gọi là thủy lao, bởi vì trong phòng giam u ám có chứa nước đụng đến thắt lưng, đám giặc Oa bị nhốt trong thủy lao ngâm nước, một đám vô cùng thê thảm. Tống Vân Tang chưa từng thấy qua cảnh như vậy! Đi đường chân muốn quấn vào nhau. May mà, có lẽ bởi vì Bùi Cô Cẩm là Khâm sai, còn có giá tị lợi dụng với Vưu Hoằng cho nên phòng giam của hắn không có nước. Nhưng mà dù sao cũng ở dưới đất, phòng giam vừa nhỏ vừa âm u, không khí đều ẩm ướt nặng nề, thường thường có vài con côn trùng không biết gọi là gì chạy ngang qua...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vân Tang trắng bệch. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy rất đau lòng, nhẹ giọng nói: "Tang Tang, nàng không cần phải ở lại đây với ta. Đi nói lời xin lỗi với Vưu Hoằng kia, hắn ta chắc chắn sẽ bỏ qua cho nàng."
Tống Vân Tang vừa vào phòng giam đã bị muỗi cắn sưng lên mấy cục, ngứa đến mức nàng gãi liên tục. Nàng dùng sức lắc đầu: "Ta không đi! A Cẩm vì giúp ta cứu phụ thân, mới bị rơi vào hoàn cảnh này! Hiện tại ta rời chàng, không phải rất không có lương tâm sao?" Nàng ôm lấy Bùi Cô Cẩm, khóc hu hu: "Ta không biết làm gì cả, chỉ có thể cùng chàng chịu chết, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có người bầu bạn... nếu có kiếp sau, ta lại làm thê tử của chàng!"
Con ngươi của Bùi Cô Cẩm trong bóng tối u ám của thủy lao lại càng sâu không thấy đấy: "Tang Tang..." Giọng nói của hắn rất trầm: "Tâm ý của nàng ta đã biết. Nhưng mà hiện tại còn chưa tới đường chết. Vưu Hoằng chỉ cho người nhốt chúng ta vào đây, chắc chắn hắn ta sẽ còn bước tiếp theo. Sao nàng không để cho chính mình thoải mái một chút..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tống Vân Tang lại khóc lớn hơn: "Ta không đi! Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn chàng một mình chịu khổ! Không phải chàng thích ghen lắm sao? Lúc trước vì không cho ta thấy Vưu Hoằng kia, chàng còn không cho ta dự tiệc..." Nàng lung tung đập lên vai hắn: "Sao bây giờ chàng lại không ghen nữa? Chàng còn khuyên ta rời đi nữa, ta coi như chàng không thương ta!"
Bùi Cô Cẩm bị nàng vừa khóc vừa nói như vậy cũng không còn cách nào khác, lại bởi vì bị trói, không có cách nào ôm nàng. Hắn đành phải dỗ: "Được rồi được rồi, ta không khuyên nữa. Trong giày của ta có giấu phi đao, không bị bọn họ thu mất. Nàng lấy ra cắt dây thừng của ta đi."
Tiếng khóc của Tống Vân Tang dừng lại, vội vàng đi tìm phi đao. Nàng cẩn thận cắt đứt dây thừng, Bùi Cô Cẩm lấy được tự do. Rốt cuộc lại có thể ôm lấy nàng, thở dài: "Tang Tang... có thể nghe được nàng nói như vậy, đời này xem như ta sống không uổng phí."
Tống Vân Tang chỉ cảm thấy lời này giống như di ngôn lúc lâm chung, lại khóc đến thở không ra hơi: "Chàng thật sự... cũng không có biện pháp nào sao... hu hu hu..."
Bùi Cô Cẩm vô thố một lát, ôm lấy gáy của Tống Vân Tang hôn xuống. Tống Vân Tang bị hắn cướp lấy hô hấp, lại càng thở không ra hơi, chỉ có thể ngừng khóc, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng hắn. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới buông nàng ra, cầm tay nàng lên: "Tang Tang bị muỗi cắn rồi."
Trên mu bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi có một nốt chuỗi như tiền đồng. Bùi Cô Cẩm suy nghĩ một lát: "Tuy rằng Vưu Hoằng muốn báo thù cho Thái Đại, nhưng ta có thân phận này, hắn ta sẽ không dễ dàng giết ta. Hiện tại không biết Vưu Hoằng rốt cuộc đang tính toán cái gì, Tang Tang, nàng đồng ý giúp ta đi tìm hiểu một chút không?"
Tống Vân Tang giật mình, do dự nói: "Tất nhiên có thể... nhưng mà chàng không ghen à?"
Bùi Cô Cẩm bất đắc dĩ nói: "Tình huống đặc thù, ta sẽ không ghen."
Tống Vân Tang liền gật đầu: "Được, ta thử xem."
Nàng đi đến bên cạnh cửa lao gọi người, một lúc sau, lính coi ngục đã bước lại. Vành mắt của Tống Vân Tang hồng hồng, giọng nói mềm mềm: "Vị Tiểu ca này, ta muốn gặp Vưu Nhị đương gia, ngươi có thể giúp ta truyền lời một chút không?"
Lính coi ngục là một thanh niên trẻ tuổi, làm sao chịu được cô nương nhỏ giọng năn nỉ như vậy, lập tức đồng ý, chạy ra ngoài. Một khắc sau, hắn ta đã trở lại, ân cần tranh công nói: "Vưu Nhị đương gia đồng ý gặp ngươi rồi! Cô nương, ngươi đi theo ta đi!"
Hắn ta mở cửa lao ra, Tống Vân Tang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy Bùi Cô Cẩm đang ngồi trên ghế đá cười nhạo một tiếng. Tống Vân Tang dừng chân lại, quay về bên cạnh Bùi Cô Cẩm, đưa lưng về phía lính coi ngục kéo tay hắn: "A Cẩm chàng yên tâm," nàng khom người ghé sát bên tai Bùi Cô Cẩm, cam đoan: "Ta đối với chàng trung trinh như một, tuyệt đối sẽ không cùng họ Vưu kia làm chuyện gì có lỗi với chàng."
Bùi Cô Cẩm nhéo nhéo tay nàng: "Đương nhiên ta yên tâm." Trong miệng hắn nói yên tâm, liếc mắt nhìn lính coi ngục một cái. Tống Vân Tang hiểu ra: Bùi Cô Cẩm đang ghen với lính coi ngục?
Tống Vân Tang tìm không ra lời để an ủi vị chúa ghen này, đành phải lúng ta lúng túng xoay người, đi theo lính coi ngục rời khỏi thủy lao. Vưu Hoằng ở phòng đón tiếp kiến nàng. Một đường Tống Vân Tang đều có chút lo sợ, sợ Vưu Hoằng sẽ làm ra trò gì với nàng —— tuy rằng nàng không cảm nhận được Vưu Hoằng có ý gì với nàng, nhưng Bùi Cô Cẩm nói nam nhân mới hiểu nam nhân, vả lại hôm nay người này lại đặc biệt bỏ qua cho nàng, cho nên Tống Vân Tang vẫn có khuynh hướng tin tưởng lời hắn nói người này "mơ ước" nàng.
Vưu Hoằng được xem là một quân tử, khách khí hỏi: "Tống tiểu thư, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tống Vân Tang thử hỏi: "Vưu Nhị đương gia, có thể hỏi một chút không, ngươi nhốt Khâm sai Đại nhân tại thủy lao, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Nàng nhắc tới Bùi Cô Cẩm, Vưu Hoằng liền trầm mặt: "Làm gì? Đương nhiên là lấy hắn ra để đổi ưu đãi với quan phủ! Hắn cũng chỉ có tác dụng này!" Hắn ta khinh thường nói: "Thuế ruộng, đất đai, binh khí, ngựa, dù sao thì Khâm sai đại cũng chút giá trị phải không? Nếu không ta việc gì phải giữ lại cái mạng này của hắn!"
Tống Vân Tang vội vàng nói: "Vưu Nhị đương gia, ngươi muốn tìm quan phủ, nhưng mà Mạnh Văn Hàn là kẻ làm chủ! Lão ta ước gì ngươi giết Khâm sai Đại nhân đi, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi!"
Vưu Hoằng hừ nhẹ một tiếng: "Không thử thì làm sao biết được? Không đổi được ưu đãi vậy sau đó ta giết hắn cũng không muộn!" Hắn ta không rõ hờn giận nói: "Ta nghĩ ngươi tới tìm ta, là muốn gia nhập vào núi Thanh Vân, kết quả ngươi cũng chỉ đến để làm thuyết khách thôi à?"
Hắn ta xoay người nhanh bước rời đi: "Không cần phải nói gì cả, việc này ta đã quyết định rồi!"
Lúc Tống Vân Tang trở lại phòng giam, bước chân chậm chạp nặng nề. Bùi Cô Cẩm thấy nàng thất hồn lạc phách, vội vàng tiến lên: "Tang Tang, sao lại trở thành như vậy? Có chuyện gì vậy? Nói với ta đi."
Tống Vân Tang tựa đầu vào vai hắn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, còn chưa mở miệng đã rơi nước mắt. Bùi Cô Cẩm không chịu nỗi, đành phải nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng nàng. Tống Vân Tang nghẹn ngào lên tiếng: "A Cẩm, không cần biết tình huống như thế nào... chàng, chàng ‘muốn’ ta trước đi!"
Cả người Bùi Cô Cẩm cứng đờ, một lát sau mới nói ra một câu: "... Nàng nói cái gì?"
Hai mắt của Vưu Hoằng đỏ sậm: "Khâm sai Đại nhân cái gì! Chẳng qua là một kẻ lừa đảo như bọn quan phủ! Ngươi giả vờ có ý hợp tác đối phó giặc Oa, lừa Đại soái của chúng ta giữ các ngươi dừng chân. Lại âm thầm truyền tin cho quan phủ báo cho bọn họ toàn bộ bố phòng của chúng ta! Các ngươi trộm giết người ở trạm gác ngầm của chúng ta, đưa tới quan binh tấn công lên núi, chẳng lẽ còn muốn ngụy biện?"
Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói: "Vưu Nhị đương gia có thành Bái kiến sâu, ta đã không có lời nào để nói với ngươi. Vẫn là để cho Thái Đại soái đến nói chuyện cùng ta đi!"
Hắn nhắc tới Thái Đại soái, Vưu Hoằng liền bày ra vẻ bi thống: "Thái Đại soái... vừa rồi trong lúc chiến đấu, không cẩn thận bị trúng tên, hiện tại đang lâm vào nguy kịch!"
Tống Vân Tang nghe câu báo thù kia của Vưu Hoằng đã cảm thấy không ổn, lúc này được xác nhận, chỉ cảm thấy tâm trạng trầm xuống! Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm cũng ngưng trọng. Hiện giờ tình thế đã bất lợi với bọn họ, cố tình Thái Hồng Hi có thái độ hữu nghị với Bùi Cô Cẩm đích lại bị trọng thương. Núi Thanh Vân hiện tại do Vưu Hoằng làm chủ, Vưu Hoằng lại hận quan phủ, tình trạng này đối với bọn họ mà nói, thật sự là họa vô đơn chí.
Bùi Cô Cẩm dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngụy Hưng, Ngụy Hưng lặng yên rời đi. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới nói: "Vưu Nhị đương gia, nếu ta thật sự âm thầm cấu kết cùng Chiết Giang quan phủ bao vây tiêu trừ các ngươi, làm sao có thể tự mình dấn thân vào nguy hiểm? Chuyện này rõ ràng là Mạnh Văn Hàn hãm hại ta, muốn chọc giận các ngươi, mượn tay các ngươi giết ta."
Căn bản Vưu Hoằng nghe không vào: "Ngụy biện! Ngươi tự mình dấn thân vào nguy hiểm, mới có thể làm cho chúng ta tin tưởng. Nếu như là người khác đến, chúng ta cũng không tiếp đãi, càng miễn bàn đến viện cho dừng chân ở trong núi."
Bùi Cô Cẩm lắc đầu: "Như vậy xem ra, Vưu Nhị đương gia đã muốn định tội chúng ta rồi."
Vưu Hoằng quát một tiếng chói tai: "Ngươi vốn có tội! Người đâu, còn không mau trói hết bọn họ lại!"
Nhóm nghĩa quân đều xông lên! Những người này vốn không phải là binh lính, khả năng chiến đấu chênh lệch quá nhiều với nhóm Cẩm Y vệ. Nhưng chống không lại nhân số bọn họ đông, lại phối hợp ăn ý. Nhóm Giáo úy ngăn cản một trận, thật sự cố sức. Tống Vân Tang được bảo vệ ở bên trong, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lúc này Ngụy Hưng khiêng cái rương từ trong phòng chạy vội đi ra. Tống Vân Tang nhìn thấy, hai mắt sáng ngời!
Hỏa thương! Sao nàng lại quên, bọn họ còn có hỏa thương! Nếu Cẩm Y vệ có hỏa thương trên tay, nhất định có thể an toàn rút lui!
Nhóm Giáo úy đã được huấn luyện, từng nhóm cầm hỏa thương, họng súng nhắm ngay nghĩa quân. Ngụy Hưng cao giọng kêu gọi đầu hàng: "Vưu Nhị đương gia! Tuy rằng các ngươi bất nghĩa, nhưng Khâm sai Đại nhân nhân nghĩa, vẫn không muốn làm hại đến các ngươi. Cho ngươi cơ hội rút lui, nếu không, chúng ta sẽ nổ súng!"
Vưu Hoằng nghe Ngụy Hưng nói như vậy, chỉ ngửa mặt lên trời cười to! Hắn ta cười xong, trợn mắt nhìn Bùi Cô Cẩm: "Muốn chạy trốn? Nằm mơ! Ngươi nổ súng đi! Ta thật muốn nhìn, hỏa thương này rốt cuộc lợi hại đến mức nào!"
Bùi Cô Cẩm khẽ nhíu mày, nhưng nhóm nghĩa quân không sợ chết lại xông lên, hắn cũng đành phải hạ lệnh. Nhóm Giáo úy đều nổ súng! Nhưng không ngờ, tiếng nổ như mong muốn không hề vang lên. Hỏa thương giống như ăn phải thuốc câm, không hề có phản ứng.
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi. Ngụy Hưng kiểm tra hỏa thương trong tay mình trong tay, thấp giọng nói: "Hỏa thương bị nước vào."
Hỏa thương bị người khác động tay, không có cách nào dùng được! Người động thủ này là ai, không cần nghĩ hắn cũng biết! Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Vưu Hoằng: "Vưu Nhị đương gia quả nhiên rất biết tính kế."
Vưu Hoằng cười lạnh liên tục: "Thái Đại soái tin ngươi, ta không tin! Không chuẩn bị hết mọi chuyện, sao ta dám để các ngươi ở lại núi Thanh Vân! Ta khuyên Khâm sai Đại nhân vẫn nên buông tay chịu trói đi, đừng để thủ hạ của ngươi hy sinh vô ích!"
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi, nhìn mấy trăm nghĩa quân trong viện, cuối cùng cụp mắt, hơi hơi gật đầu. Đây còn chưa phải toàn bộ chiến lực của nghĩa quân. Trên núi Thanh An này, thanh niên trai tráng nhiều hơn mấy vạn. Cho dù bọn họ ra khỏi viện này, cũng không có cách nào giết ra một con đường sống.
Nhóm Giáo úy một người tiếp một người buông xuống vũ khí. Nhóm nghĩa quân đồng loạt xông lên, trói hết mọi người lại. Lúc Bùi Cô Cẩm bị trói hai tay, cũng không hề phản kháng, nhưng thấy có người muốn trói Tống Vân Tang, hắn lên tiếng: "Vưu Hoằng, nàng chỉ một thiếu nữ, không cần phải trói nàng lại."
Vưu Hoằng nhìn về phía Tống Vân Tang, thật sự buông tha nàng: "Tống Tiểu thư không phải là người trong quan phủ, chỉ cần ngươi khẳng cắt đứt quan hệ với cẩu quan này, núi Thanh Vân chúng ta nguyện ý tiếp nhận ngươi."
Vành mắt của Tống Vân Tang hồng lên vì cảm xúc kịch liệt dao động, lúc này nước mắt khống chế được mà tràn mi: "Ta nhổ! Ngươi mới là cẩu tặc, cẩu tặc mắt mù không phân biệt được ai tốt ai xấu! Ngươi trói ta đi! Ta sinh là người của A Cẩm chết là quỷ của A Cẩm!"
Vưu Hoằng bị nàng mắng ngây người, sau đó tức giận vung tay lên: "Vậy trói nàng áp vào thủy lao!"
Tống Vân Tang chửi vài câu, vẻ mặt không hề sợ hãi đi theo Bùi Cô Cẩm vào thủy lao. Nhưng vừa bước vào cửa lao, Tống Vân Tang đã hoảng hốt chân run tay rũ, phải dựa vào lực do Bùi Cô Cẩm ôm nàng, mới không ngã xuống. Thủy lao sở dĩ gọi là thủy lao, bởi vì trong phòng giam u ám có chứa nước đụng đến thắt lưng, đám giặc Oa bị nhốt trong thủy lao ngâm nước, một đám vô cùng thê thảm. Tống Vân Tang chưa từng thấy qua cảnh như vậy! Đi đường chân muốn quấn vào nhau. May mà, có lẽ bởi vì Bùi Cô Cẩm là Khâm sai, còn có giá tị lợi dụng với Vưu Hoằng cho nên phòng giam của hắn không có nước. Nhưng mà dù sao cũng ở dưới đất, phòng giam vừa nhỏ vừa âm u, không khí đều ẩm ướt nặng nề, thường thường có vài con côn trùng không biết gọi là gì chạy ngang qua...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vân Tang trắng bệch. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy rất đau lòng, nhẹ giọng nói: "Tang Tang, nàng không cần phải ở lại đây với ta. Đi nói lời xin lỗi với Vưu Hoằng kia, hắn ta chắc chắn sẽ bỏ qua cho nàng."
Tống Vân Tang vừa vào phòng giam đã bị muỗi cắn sưng lên mấy cục, ngứa đến mức nàng gãi liên tục. Nàng dùng sức lắc đầu: "Ta không đi! A Cẩm vì giúp ta cứu phụ thân, mới bị rơi vào hoàn cảnh này! Hiện tại ta rời chàng, không phải rất không có lương tâm sao?" Nàng ôm lấy Bùi Cô Cẩm, khóc hu hu: "Ta không biết làm gì cả, chỉ có thể cùng chàng chịu chết, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có người bầu bạn... nếu có kiếp sau, ta lại làm thê tử của chàng!"
Con ngươi của Bùi Cô Cẩm trong bóng tối u ám của thủy lao lại càng sâu không thấy đấy: "Tang Tang..." Giọng nói của hắn rất trầm: "Tâm ý của nàng ta đã biết. Nhưng mà hiện tại còn chưa tới đường chết. Vưu Hoằng chỉ cho người nhốt chúng ta vào đây, chắc chắn hắn ta sẽ còn bước tiếp theo. Sao nàng không để cho chính mình thoải mái một chút..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tống Vân Tang lại khóc lớn hơn: "Ta không đi! Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn chàng một mình chịu khổ! Không phải chàng thích ghen lắm sao? Lúc trước vì không cho ta thấy Vưu Hoằng kia, chàng còn không cho ta dự tiệc..." Nàng lung tung đập lên vai hắn: "Sao bây giờ chàng lại không ghen nữa? Chàng còn khuyên ta rời đi nữa, ta coi như chàng không thương ta!"
Bùi Cô Cẩm bị nàng vừa khóc vừa nói như vậy cũng không còn cách nào khác, lại bởi vì bị trói, không có cách nào ôm nàng. Hắn đành phải dỗ: "Được rồi được rồi, ta không khuyên nữa. Trong giày của ta có giấu phi đao, không bị bọn họ thu mất. Nàng lấy ra cắt dây thừng của ta đi."
Tiếng khóc của Tống Vân Tang dừng lại, vội vàng đi tìm phi đao. Nàng cẩn thận cắt đứt dây thừng, Bùi Cô Cẩm lấy được tự do. Rốt cuộc lại có thể ôm lấy nàng, thở dài: "Tang Tang... có thể nghe được nàng nói như vậy, đời này xem như ta sống không uổng phí."
Tống Vân Tang chỉ cảm thấy lời này giống như di ngôn lúc lâm chung, lại khóc đến thở không ra hơi: "Chàng thật sự... cũng không có biện pháp nào sao... hu hu hu..."
Bùi Cô Cẩm vô thố một lát, ôm lấy gáy của Tống Vân Tang hôn xuống. Tống Vân Tang bị hắn cướp lấy hô hấp, lại càng thở không ra hơi, chỉ có thể ngừng khóc, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng hắn. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới buông nàng ra, cầm tay nàng lên: "Tang Tang bị muỗi cắn rồi."
Trên mu bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi có một nốt chuỗi như tiền đồng. Bùi Cô Cẩm suy nghĩ một lát: "Tuy rằng Vưu Hoằng muốn báo thù cho Thái Đại, nhưng ta có thân phận này, hắn ta sẽ không dễ dàng giết ta. Hiện tại không biết Vưu Hoằng rốt cuộc đang tính toán cái gì, Tang Tang, nàng đồng ý giúp ta đi tìm hiểu một chút không?"
Tống Vân Tang giật mình, do dự nói: "Tất nhiên có thể... nhưng mà chàng không ghen à?"
Bùi Cô Cẩm bất đắc dĩ nói: "Tình huống đặc thù, ta sẽ không ghen."
Tống Vân Tang liền gật đầu: "Được, ta thử xem."
Nàng đi đến bên cạnh cửa lao gọi người, một lúc sau, lính coi ngục đã bước lại. Vành mắt của Tống Vân Tang hồng hồng, giọng nói mềm mềm: "Vị Tiểu ca này, ta muốn gặp Vưu Nhị đương gia, ngươi có thể giúp ta truyền lời một chút không?"
Lính coi ngục là một thanh niên trẻ tuổi, làm sao chịu được cô nương nhỏ giọng năn nỉ như vậy, lập tức đồng ý, chạy ra ngoài. Một khắc sau, hắn ta đã trở lại, ân cần tranh công nói: "Vưu Nhị đương gia đồng ý gặp ngươi rồi! Cô nương, ngươi đi theo ta đi!"
Hắn ta mở cửa lao ra, Tống Vân Tang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy Bùi Cô Cẩm đang ngồi trên ghế đá cười nhạo một tiếng. Tống Vân Tang dừng chân lại, quay về bên cạnh Bùi Cô Cẩm, đưa lưng về phía lính coi ngục kéo tay hắn: "A Cẩm chàng yên tâm," nàng khom người ghé sát bên tai Bùi Cô Cẩm, cam đoan: "Ta đối với chàng trung trinh như một, tuyệt đối sẽ không cùng họ Vưu kia làm chuyện gì có lỗi với chàng."
Bùi Cô Cẩm nhéo nhéo tay nàng: "Đương nhiên ta yên tâm." Trong miệng hắn nói yên tâm, liếc mắt nhìn lính coi ngục một cái. Tống Vân Tang hiểu ra: Bùi Cô Cẩm đang ghen với lính coi ngục?
Tống Vân Tang tìm không ra lời để an ủi vị chúa ghen này, đành phải lúng ta lúng túng xoay người, đi theo lính coi ngục rời khỏi thủy lao. Vưu Hoằng ở phòng đón tiếp kiến nàng. Một đường Tống Vân Tang đều có chút lo sợ, sợ Vưu Hoằng sẽ làm ra trò gì với nàng —— tuy rằng nàng không cảm nhận được Vưu Hoằng có ý gì với nàng, nhưng Bùi Cô Cẩm nói nam nhân mới hiểu nam nhân, vả lại hôm nay người này lại đặc biệt bỏ qua cho nàng, cho nên Tống Vân Tang vẫn có khuynh hướng tin tưởng lời hắn nói người này "mơ ước" nàng.
Vưu Hoằng được xem là một quân tử, khách khí hỏi: "Tống tiểu thư, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tống Vân Tang thử hỏi: "Vưu Nhị đương gia, có thể hỏi một chút không, ngươi nhốt Khâm sai Đại nhân tại thủy lao, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Nàng nhắc tới Bùi Cô Cẩm, Vưu Hoằng liền trầm mặt: "Làm gì? Đương nhiên là lấy hắn ra để đổi ưu đãi với quan phủ! Hắn cũng chỉ có tác dụng này!" Hắn ta khinh thường nói: "Thuế ruộng, đất đai, binh khí, ngựa, dù sao thì Khâm sai đại cũng chút giá trị phải không? Nếu không ta việc gì phải giữ lại cái mạng này của hắn!"
Tống Vân Tang vội vàng nói: "Vưu Nhị đương gia, ngươi muốn tìm quan phủ, nhưng mà Mạnh Văn Hàn là kẻ làm chủ! Lão ta ước gì ngươi giết Khâm sai Đại nhân đi, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi!"
Vưu Hoằng hừ nhẹ một tiếng: "Không thử thì làm sao biết được? Không đổi được ưu đãi vậy sau đó ta giết hắn cũng không muộn!" Hắn ta không rõ hờn giận nói: "Ta nghĩ ngươi tới tìm ta, là muốn gia nhập vào núi Thanh Vân, kết quả ngươi cũng chỉ đến để làm thuyết khách thôi à?"
Hắn ta xoay người nhanh bước rời đi: "Không cần phải nói gì cả, việc này ta đã quyết định rồi!"
Lúc Tống Vân Tang trở lại phòng giam, bước chân chậm chạp nặng nề. Bùi Cô Cẩm thấy nàng thất hồn lạc phách, vội vàng tiến lên: "Tang Tang, sao lại trở thành như vậy? Có chuyện gì vậy? Nói với ta đi."
Tống Vân Tang tựa đầu vào vai hắn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, còn chưa mở miệng đã rơi nước mắt. Bùi Cô Cẩm không chịu nỗi, đành phải nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng nàng. Tống Vân Tang nghẹn ngào lên tiếng: "A Cẩm, không cần biết tình huống như thế nào... chàng, chàng ‘muốn’ ta trước đi!"
Cả người Bùi Cô Cẩm cứng đờ, một lát sau mới nói ra một câu: "... Nàng nói cái gì?"
/94
|