Quyền Thần

Chương 923: Bức bộ côn thuật.

/1139


- Bát Bộ Côn Thuật?

Con ngươi của Đỗ Vô Phong như co rút lại, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi biết Bát Bộ Côn Thuật? Người đó... đang ở đâu?

Hàn Mạc nâng cây côn lên, thản nhiên nói:

- Ngươi là kẻ là ô danh môn phái, vẫn còn mặt mũi để hỏi sư phụ hay sao?

Trong tay hắn nắm chặt cây côn, cũng không nói nhiều lời, liền bước chân phải lên một bước, cây trường côn trong tay lúc này đã mang theo một uy lực rất lớn, đang quét về hướng của Đỗ Vô Phong.

Sắc mặt của Đỗ Vô Phong lúc này đã không còn bình tĩnh, hơn nữa lão cũng hiểu rất rõ Bát Bộ Côn Thuật không giống bình thương, vẻ mặt rất nghiêm túc, múa cây cây trường cung trong tay, xông lên.

Đỗ Vô Phong vừa mới bị Hàn Mạc đánh trúng một chưởng vào xương sườn, nhưng không hề xuyên sâu vào trong cơ thể, điều đó cũng đủ làm cho Đỗ Vô Phong kinh ngạc, lão đoán trên người Hàn Mạc đang mặc một chiếc bảo giáp gì đó.

Nhưng lão vẫn rất tự tin vào uy lực của mũi tên mà lão vừa phóng ra, trong lòng cho dù biết là không thể xuyên qua được người của Hàn Mạc, nhưng chắc chắn cũng làm cho Hàn Mạc bị thương không nhẹ.

Còn tên mai phục của lão, trên thực tế đang giống như là cái bóng của lão, với nhiệm vụ là bảo vệ sự an toàn cho Đỗ Vô Phong.

Hôm nay cái bóng đó xuất hiện đúng lúc, Đỗ Vô Phong cứ tưởng sau khi Hàn Mạc bị thương, với năng lực của cái bóng đó, cho dù không thể giết chết Hàn Mạc, cũng nhất định sẽ kẻ què người cụt.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài chủ kiến của lão.

Hàn Mạc tuy rằng đã bị thương ở vai, vết thương cũng không nhẹ, nhưng chính trong thời điểm này cái bóng của lão đã bị Hàn Mạc tiêu diệt, đón nhận một sự thật như vậy, làm cho Đỗ Vô Phong rất bất ngờ.

Hơn nữa chỉ trong một thời gian rất ngắn, Hàn Mạc lại có thể chịu đựng được vết thương đó, thậm chí lại có thể xuất trận, điều này làm cho Đỗ Vô Phong không khỏi giật mình.

Lão đương nhiên là không thể biết được, Hàn Mạc tuy còn rất trẻ, nhưng với những gì đã học được, thì khả năng của người bình thường không thể đuổi kịp.

"Trường sinh kinh" gia truyền của Hàn gia thì không cần phải nói, "Khí kinh" của Bạch Dạ Lang, "Thanh bình chú" của Tiêu Hoài Ngọc, là sự tinh xảo của võ công mà trên thế gian này rất hiếm thấy, người bình thường có được một trong những tuyệt kỹ kể trên, thì đã là một bảo bối trong cuộc đời, nhưng Hàn Mạc không những có cả ba bảo bối trên, lại rất may mắn là, cả ba môn công pháp này có thể điều phối sử dụng thành thạo trên cơ thể một người.

"Trường sinh kinh" có thể làm nâng cao nội lực, "Khí kinh" làm cho sự nhạy bén của năm cơ quan xúc giác nâng cao, "Thanh bình chú" có thể làm cho tinh lực và thể lực của con người nhanh chóng hồi phục, cả ba loại trên lại có thể kết hợp với nhau, không cần phải nói gì nữa, võ công của Hàn Mạc lúc này đã rất kinh khủng, có lẽ đến chính Hàn Mạc lúc này cũng không biết có thể tu luyện cùng lúc ba môn công pháp này, thì hắn đã trở thành kẻ độc nhất vô nhị.

Hắn có lẽ cũng đã cảm nhận được cơ thể của hắn mỗi ngày đều có sự biến hóa, nhưng chính hắn cũng không nhận ra rằng, luận về thể chất của cơ thể, hắn đã là người mạnh nhất rồi.

Nếu không, hắn cũng không thể có khả năng trèo lên tới Thiên Nhai Phong.

Chính bởi hắn đã tu luyện qua "Khí kinh", có thể lực và vận tốc vượt qua rất xa người bình thường, cho nên mới tránh được mũi tên của Đỗ Vô Phong, chỉ bị thương ở xương sườn, càng chứng tỏ là có sự tồn tại của "Thanh bình chú", mới làm cho hắn trong một thời gian rất ngắn có thể khôi phục lại nguyên khí.

...

Đỗ Vô Phong cũng không hề biết, tiểu tử đứng trước mặt lão tuy rằng đã được tu luyện khí công không thể bằng Thập phương danh tướng nhưng luận về thể lực, từ mọi góc độ khác nhau, thì vẫn vượt khá xa với Thập phương danh tướng.

Nếu như đang ở đỉnh cao, vào lúc này, Đỗ Vô Phong có thể dựa vào cái khinh công siêu việt của mình để có thể đối phó lại với Hàn Mạc.

Nhưng ở trên Thiên Nhai Phong lão cũng đã bị trọng thương, ít nhất cũng làm cho lão tổn thương bảy tám phần công lực, tuy rằng lão có thể phục hồi lại nguyên khí trong khoảng một thời gian ngắn, nhưng tại thời điểm này khí công của lão chưa chắc có thể phục hồi ngay lại được, chưa thể bằng một phần ba công lực so với lúc đỉnh điểm.

Trên thực tế với bản lĩnh của Chu Tiểu Ngôn, tuyệt đối không thể quá chênh lệch so với Đỗ Vô Phong, Chu Tiểu Ngôn bị Đỗ Vô Phong gây thương tích ở tay, nguyên nhân chính là vì Đỗ Vô Phong đã quá hiểu Chu Tiểu Ngôn.

Không chỉ nắm vững những chiêu thức của Chu Tiểu Ngôn, mà thậm chí ngay cả thể chất của hắn, Đỗ Vô Phong cũng đều biết rất rõ.

Đỗ Vô Phong nắm được điểm mạnh của Chu Tiểu Ngôn, hơn thế nữa cũng nắm bắt rất rõ những điểm yếu và chỗ sơ hở của Chu Tiểu Ngôn, cho nên khi Chu Tiểu Ngôn cố xông lên liều chết, nhưng Đỗ Vô Phong vẫn rất chính xác nắm lấy điểm yếu của hắn, chỉ xuất có một chưởng, đã làm cho Chu Tiểu Ngôn trọng thương.

Nhưng trước mặt bây giờ là Hàn Mạc, tình thế bây giờ đã khác xa.

Luận về võ công của Hàn Mạc, Đỗ Vô Phong thực cũng không biết quá nhiều, càng không thể biết trong cái cơ thể đó đang chứa đựng điều gì.

Nếu đã như là một thứ võ công bình thường, thì Đỗ Vô Phong có thể dựa vào kinh nghiệm của bản thân, hoặc đưa ra một phán đoán, có thể phán đoán được chiêu thức của Hàn Mạc, nhưng lúc này Hàn Mạc thi triển chính là một tuyệt kỹ mà Đỗ Vô Phong không hề xa lạ: Bát Bộ Côn Thuật.

Bát Bộ Côn Thuật rất huyền ảo, hai năm trước Hàn Mạc cũng mới bắt đầu tiếp xúc với nó, liền có một cảm giác rất tuyệt vời. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Trong hai năm liền, hắn dành tất cả những thời gian rảnh rỗi để tu luyện, mà không hề có chút gián đoạn nào khi tu luyện "Bát Bộ Côn Thuật", hiện tại hắn đã nắm rất chắc ba thế côn thuật là xà, hổ, ếch, hơn nữa còn có thể uyển chuyển vận dụng cả ba thế côn thuật trên, sự uyển chuyển của rắn, mạnh mẽ của hổ, hoạt bát của ếch, cùng tập trung tại một chỗ, uy lực quả thật làm cho người ta vô cùng kinh sợ.

Hơn nữa cái mấu chốt, là chiêu thức vốn đã không hề bình thường của Bát Bộ Côn Thuật, lại rất khó có thể nắm bắt khi xuất chiêu, tuy rằng Hàn Mạc vẫn chưa thể nắm bắt được tất cả những tuyệt kĩ trong Bát Bộ Côn Thuật, nhưng chỉ cần kết hợp ba bộ côn thuật là xà hổ ếch với nhau, đã có thể khiến cho đối thủ rất khó có thể phán đoán chiêu thức tiếp theo mà hắn sắp ra, chiêu thức vô cùng biến hóa, muốn đoán trước được chiêu thức mà hắn sẽ xuất ra kế tiếp, quả là khó hơn lên trời.

Đỗ Vô Phong tuy rằng có kinh nghiệm giao đấu rất phong phú, nhưng dù sao thể trạng lúc này cũng đã suy kiệt, lại đối mặt với sự công kích của Hàn Mạc, vì vậy trong thời điểm này lão rất khó xuất chiêu để chống đỡ, liên tục lùi về phía sau.

Cây côn của Hàn Mạc như vụt sáng, linh hoạt như đang mây bay nước chảy làm cho Đỗ Vô Phong liên tiếp lui về phía sau, điều này khiến cho niềm tin của Hàn Mạc được tăng lên, cho nên hắn đã liều mạng liên tục xông lên công kích.

Chu Tiểu Ngôn tê liệt ngồi dưới mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đã mấy lần muốn đứng dậy, nhưng lúc này đầu vô cùng choáng váng, thân thể mệt mỏi, trong thời điểm này rất khó có thể đứng dậy được.

Khi mà Hàn Mạc đang công kích, nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Vô Phong ngày một xấu đi, nhìn thấy lão đã không còn sức để trả đòn, thì trong lòng lại cảm thấy hoài nghi, không biết có phải là Đỗ Vô Phong đang muốn giở cái trò gì.

Hắn lúc này rất mơ hồ, đừng nói là cái tinh túy của Bát Bộ Côn Thuật, Đỗ Vô Phong chỉ cần nhìn thấy Hàn Mạc nâng cây côn lên cùng với chiêu thức của Bát Bộ Côn Thuật, thì trong lòng đã sợ hãi vô cùng rồi.

Đỗ Vô Phong chưa từng học qua Bát Bộ Côn Thuật.

Đỗ Vô Phong và Tư Mã Kình Thiên đều là đệ tử của Hiên Viên Vô Danh, đi theo Hiên Viên Vô Danh học võ đã nhiều năm, hai người bọn họ đã học được rất nhiều tuyệt kĩ từ Hiên Viên Vô Danh.

Nhưng cái mạnh nhất của Hiên Viên Vô Danh là Bát Bộ Côn Thuật lại không được truyền thụ cho hai người.

Năm đó Đỗ Vô Phong đã ngẫu nhiên nhìn thấy Hiên Viên Vô Danh đang tu luyện Bát Bộ Côn Thuật, nên đã lại gần để xem, liền bị sức hấp dẫn biến hóa tuyệt diệu của côn thuật mê hoặc.

Lão một lòng một dạ muốn có được bộ côn thuật này, nhưng điều mà lão mong muốn đã không được thực hiện.

Hôm nay lại nghe thấy Hàn Mạc nói phải lấy Bát Bộ Côn Thuật để thanh trừ môn hạ, trong lòng Đỗ Vô Phong hiện giờ rất hoài nghi, lão cho rằng, Hàn Mạc vẫn còn trẻ tuổi như thế, nhất định không thể luyện thành công Bát Bộ Côn Thuật, hơn nữa lão không tin rằng Hàn Mạc và Hiên Viên Vô Danh thật sự có mối quan hệ gì với nhau.

Nhưng sau khi Hàn Mạc ra tay, Đỗ Vô Phong đã nhìn thấy rõ, Hàn Mạc đã đạt tới một trình độ nhất định, đó là chính tông của Bát Bộ Côn Thuật.

Chuyện này cũng làm cho Đỗ Vô Phong không thể coi thường.

Lão vẫn cứ nghĩ rằng, Hiên Viên Vô Danh chắc chắn đã chết, nhưng khi nhìn thấy Hàn Mạc dùng Bát Bộ Côn Thuật, thì điều đầu tiên mà lão nghĩ tới đó là Hiên Viên Vô Danh không ngờ vẫn còn sống trên đời.

Trên thực tế ở trong lòng lão, từ trước đến nay đối với Hiên Viên Vô Danh vẫn rất vô cùng sợ hãi, năm đó khi lão ra tay, chẳng qua là một lúc xuất thần, từ đó trở về sau phải mất rất nhiều thời gian, lão đều thức tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, lo lắng ngày trở về của Hiên Viên Vô Danh, đã nhiều năm qua đi khi không có một tin tức gì, cho nên lão mới có thể an tâm đến bây giờ.

Hôm nay Bát Bộ Côn Thuật lại xuất hiện, trong lòng lão biết rõ người trong thiên hạ chỉ có một mình Hiên Viên Vô Danh mới am hiểu về Bát Bộ Côn Thuật, nếu không phải là Hiên Viên Vô Danh còn sống trên đời, thì Hàn Mạc tuyệt đối không thể học được Bát Bộ Côn Thuật, trong giờ phút này lão tin rằng Hiên Viên Vô Danh lại thu nạp thêm đệ tử mới là Hàn Mạc.

Trong đầu đang cực kì sợ hãi, chính là sự xuất hiện trở lại của Bát Bộ Côn Thuật, nên sự tập trung đã bị phân tán đi khá nhiều.

Thân thể lão vốn đang bị thương nặng, nếu như có thể tĩnh tâm hoặc giằng co với Hàn Mạc, thì có thể duy trì thêm, nhưng trong lúc này chính vì sự xuất hiện của Bát Bộ Côn Thuật, và rất có thể Hiên Viên Vô Danh cũng đang ở rất gần đây, mặt đã sầm lại, hơn nữa chiêu thức của Hàn Mạc cực kì khó chịu, biến hóa vô cùng, khiến tâm thần lão bây giờ rất hoảng loạn.

Đỗ Vô Phong tuy rằng được xếp vào một trong mười vị danh tướng nhưng trong số mười danh tướng đó, lại đứng ở tốp dưới, cũng chính là bởi nguyên nhân này, võ công của lão trong số mười cao thủ chỉ được xếp ở vị trí gần cuối.

Hôm nay là một trận tử chiến, tâm lý lại sợ hãi, vì đã phạm phải tội đại nghịch bất đạo, Hàn Mạc cũng không rõ tâm trạng của lão lúc này, nên rất cẩn thận để khỏi mắc quỷ kế, cho nên chỉ biết cố gắng tận dụng hết những gì mình đã học, cũng nghĩ phải làm sao hạ gục Đỗ Vô Phong càng sớm càng tốt, để tránh phát sinh nhiều chuyện phiền toái.

Đỗ Vô Phong đã nhiều lần muốn đưa cung lên, nhưng lại bị cái thế rất "khéo léo" là xà thuật cực kì nhuần nhuyễn của Hàn Mạc khống chế, Đỗ Vô Phong đang tìm cơ hội, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa hề xuất hiện, thì lại bị uy lực kinh người của hổ thuật, nhanh như gió, nhiều lần đánh trúng chỗ yếu hại của Đỗ Vô Phong.

Đã xuất ra hơn mười chiêu, côn pháp của Hàn Mạc dường như đều đã được phát huy, Đỗ Vô Phong càng đánh càng kinh ngạc, bỗng nhiên Hàn Mạc đã xuất ra chiêu "Bức bộ côn thuật" ra.

Luận về "Bức bộ côn thuật" chỉ có thể dùng một từ để miêu tả đó là "ẩn", đó là tìm kiếm một cơ hội rồi đột nhiên ra tay đánh lén, trên thực tế bên trong của Bát Bộ Côn Thuật, cũng có một nhánh nhỏ là "Bức bộ côn thuật", hơn nữa "Bức bộ côn thuật" lại càng phức tạp khi ở bên trong "Xà bộ côn thuật", phải tìm kiếm một cơ hội để ra tay hạ sát, nếu không hiệu quả sẽ rất thấp, một khi đã tìm thấy cơ hội tốt để ra chiêu thức "Bức bộ côn thuật", thì thường đã có thể khống chế được đối phương.

Hàn Mạc và Đỗ Vô Phong khi giao chiến, côn thuật của ba chiêu thức xà hổ ếch được uyển chuyển vận dụng, càng đánh càng linh hoạt, hắn cũng đã mơ hồ cảm thấy Đỗ Vô Phong có điều gì bất an, sắc mặt cực kỳ sợ hãi, càng đánh càng hăng, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng, đột nhiên xoay cổ tay, rồi xuất ngay chiêu thức "Bức bộ côn thuật".

Đỗ Vô Phong tuy rằng phản xạ cũng rất nhanh, nhưng cái chiêu mà Hàn Mạc xuất ra, lão chỉ trong nháy mắt đã cảm nhận được sự nguy hiểm, chỉ đáng tiếc là chiêu này quá tàn bạo, nếu như trong lúc lão đang ở phong độ cao, cái đầu của Đỗ Vô Phong sẽ rất nhanh phản ứng lại, nhưng chỉ tiếc rằng hôm nay bất kể thể lực hay tinh thần lão đều không ở trạng thái tốt nhất, chỉ sau một chưởng dính vào đầu lão như một âm hồn ngã vật xuống đất, cơ bản lão không kịp né tránh, liền cảm giác thấy ngực của mình như bị khối đá ngàn cân đè lên, cơ thể như đang bay không còn cảm giác, nặng nề nằm ở cạnh tường, lúc này chiếc cung trong tay lão cũng đã bay mất.


/1139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status