Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 112 - Chương 87.1

/132


Editor: Puck

Cô không thở nổi, hô hấp rất không suôn sẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn chặt, đôi tay chậm rãi nắm chặt, đôi mày thanh khẽ nhíu chặt, đứt quãng khó nhọc nói, “Tôi…Tim. Rất đau.”

Bệnh tim tái phát! Cô đã nói cô rất xui xẻo!

“Nhị tiểu thư, cô vừa mới làm phẫu thuật xong, sẽ có cảm giác đau, chỉ vì sức khỏe của cô, tôi đề nghị cô trước vẫn đeo chụp dưỡng khí.” Bác sỹ trưởng cũng không dám nhìn sắc mặt Quyền Hạo, ánh mắt lạnh như băng này quả thật giống như ăn ông. Ông một bác sỹ trưởng, cứu sống là trách nhiệm của ông, nhưng đau lòng này thì ông không có biện pháp, tình trạng cơ thể của nhị tiểu thư rất tệ, hơn nữa vừa mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, đau đớn là rất bình thường.

Bác sỹ trưởng oán thầm trong lòng xong rồi, ông cố duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt.

Cô nói đau, Quyền Hạo đau lòng nắm tay cô, “Rất nhanh sẽ không đau đớn, Hi nhi nhịn một chút.”

Cô rất yếu đuối, nghe được Quyền Hạo nói như vậy, chọc vui cô. Bắp thịt của cô hơi cứng ngắc, không tỏ vẻ mỉm cười được, tròng mắt mang đau chớp chớp, không nói gì nữa, ngay sau đó cô nhắm hai mắt lại, một lần nữa rơi vào hôn mê.

Thấy cô nhắm hai mắt lại, nhịp tim của anh giống như bị lỡ mất một nhịp, “Hi nhi, Hi nhi.”

Cảnh tượng trước mắt, nghĩ theo phương hướng mộng ảo, đây chính là cảnh ly biệt đau thương trong phim Hàn, nghĩ theo phương hướng kịch nói, đây nhất định là cảnh tượng máu chó nông cạn rải đầy lăn lộn thiên lôi do nhà biên kịch đần độn trong nước viết ra… Bác sỹ trưởng nhớ lại vô số cảnh tượng trong phim nhiều tập, len lén châm chọc trong lòng, vừa châm chọc, ông vẫn không quên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình!

Có thể do nam nữ có khác biệt quá lớn, các y tá đi theo bác sỹ trưởng thấy hình ảnh thâm tình như vậy, trong hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt, cực kỳ cảm động, nghĩ thầm, nếu như có một người đàn ông cao phú soái * yêu mình sâu đậm như vậy, thật tốt biết bao! Cố tình chỉ có bác sỹ trưởng này là ngoại lệ, trong lòng đang yên lặng châm chọc, tuyệt đối không vì hình ảnh trước mắt mà cảm đọng.

(*) cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai

Quyền Hạo mắt lạnh nhìn bác sỹ trưởng còn đang say đắm trong ảo tưởng của mình: “Ông còn không mau kiểm tra xem Hi nhi như thế nào? Đứng ngốc ở đó làm gì, không muốn làm nữa sao?” Người yêu đã hôn mê, đã quá đau lòng. Đưa mắt nhìn tới, bác sỹ trưởng nhìn thấy một màn này lại còn thờ ơ, anh giận dữ.

Bác sỹ trưởng vẫn còn đang ảo tưởng, nếu ở Hollywood sẽ quay lại cảnh tượng này như thế nào, không đợi ông nghĩ ra, đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của Quyền Hạo, ông bị sợ đến cả người run lên, run lẩy bẩy dừng ảo tưởng, cầm ống nghe, dưới ánh mắt sắc bén của Quyền Hạo kiểm tra cho Lâm Hi.

Bác sỹ trưởng cẩn thận kiểm tra, ước chừng sau mấy phút, đầu ông khẽ cúi thấp xuống, trầm tư một phút, chống đỡ lấy tầm mắt đen bóng của Quyền Hạo, nuốt một ngụm nước miếng, “Nhị tiểu thư hôn mê là bình thường…” Còn chưa nói hết, bác sỹ trưởng đã phát hiện ánh mắt Quyền Hạo nhìn mình xảy ra biến hóa cực lớn, sau một giây sau, bác sỹ trưởng thẳng tắp lưng, “Nhị tiểu thư có thể tỉnh lại sau khi phẫu thuật xong bốn tiếng, điều này chứng minh cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, hiện giờ nhị tiểu thư hôn mê, cũng không có tổn thương quá lớn đối với cô ấy, Quyền thiếu cũng không cần quá mức lo lắng.”

Làm sao có thể không lo lắng, người phụ nữ này là hy vọng sống sót của anh, cũng là người anh yêu.

Ánh sáng đau thương đột nhiên thoáng hiện lên trong mắt, Quyền Hạo rũ mí mắt xuống, thâm tình nhìn chằm chằm vào Lâm Hi đang hôn mê, độ cong khóe môi thẳng tưng, “Đại khái cô ấy sẽ tỉnh lại khi nào?” Anh đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, đã hơi tiều tụy, trên khuôn mặt điển trai đã hiện lên vẻ tang thương vượt quá độ tuổi của anh.

Bác sỹ trưởng vụng trộm lau mồ hôi trên trán, vốn định vỗ về trái tim đã chịu đủ hoảng sợ, nghe được câu hỏi của Quyền Hạo, ông lại bị sợ đến gần chết, ông ghi nhớ lời Phó Trường Thanh nói, sau thời gian ngắn ngủi vài giây suy nghĩ rất nhiều, cũng may kỹ thuật diễn của ông rất tốt, “Khi nào nhị tiểu thư tỉnh lại, điều này rất khó nói, nhưng mà nhị tiểu thư đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.”

Bác sỹ trưởng liên tiếp nói hai lần thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, đưa tới sự chú ý của Quyền Hạo, tròng mắt anh híp lại, quay đầu liếc nhìn bác sỹ trưởng, “Mọi người có thể ra ngoài.”

“Dạ, Quyền thiếu.” Bác sỹ trưởng cùng với các y tá cung kính khom lưng.

Đi ra khỏi phòng bệnh tràn đầy đè nén và hơi thở đau lòng, bác sỹ trưởng thở ra một hơi thật dài, mới vừa rồi Quyền thiếu sinh lòng nghi ngờ ông có nói thật hay không. Nghĩ đến trái tim chuẩn bị




/132

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status