Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 54 - Chương 53

/132


“Thẩm Cảnh Kỳ, anh không được nói lung tung.” Lâm Hi thấy Quyền Hạo có gì không đúng, sắc mặt lạnh lùng quát lớn.

Vợ yêu Lâm Hi Nhi, năm chữ khắc rõ ràng trên mộ bia.

“Lâm Hi.” Quyền Hạo nhỏ giọng nỉ non, sau đó ngước mắt nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Hi nhi, trở về với anh.”

Không an toàn đã biến mất xông lên đầu, Thẩm Cảnh Kỳ cho anh cảm giác nguy cơ.

“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ giữ cổ tay cô, không chịu để cho cô rời đi.

Trong tròng mắt đốt lửa mạnh hừng hực, Quyền Hạo nhìn chăm chú vào Thẩm Cảnh Kỳ.

“Thẩm Cảnh Kỳ, tôi nói rồi, tôi không phải là Lâm Hi Nhi, anh mang tôi đến xem thứ này cũng không thể thay đổi sự thật tôi là Lâm Hi.” Lâm Hi vô tình gạt tay Thẩm Cảnh Kỳ ra, lạnh nhạt nói.

Lâm Hi mặc cho Quyền Hạo nắm tay cô, hai người sóng vai đi tới cửa.

Nhìn chăm chú vào bóng lưng xa dần của cô, tay vô lực rũ xuống, trong nháy mắt nước mắt chảy từ trong khóe mắt xuống. Ở trước mặt cô, anh có kiêu ngạo cũng để xuống, nhưng thủy chung không đổi được một cái quay đầu nhìn lại của cô.

Trở lại nhà họ Quyền, trong đầu Lâm Hi rất loạn, vẫn nhớ tới mấy chữ thấy được ở nghĩa trang.

Dáng vẻ tâm thần của cô không có ở đây, anh nhìn thấy, lòng đang rỉ máu.

“Hi nhi, em đang nghĩ cái gì?”

Cô ngay cả mí mắt cũng không nhếch, giống như không nghe thấy lời anh nói.

“Hi nhi.”

Anh đề cao âm lượng gọi cô, lại đổi lấy mắt lạnh của cô, “Làm sao?”

“Em đang nghĩ đến Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Anh đè nén tức giận.

Đáy mắt xẹt qua vẻ không vui, Lâm Hi không nhịn được đáp lại một câu, “Tôi nghĩ tới ai mắc mớ gì đến anh?”

“Mấy ngày trước không phải em mới nói với anh rằng em chán ghét anh ta sao, mà bây giờ đây?” Giọng điệu không nhịn được của cô khiến cho anh tức giận.

“Không giải thích được.” Đứng lên từ trên ghế sa lon, Lâm Hi cau chặt chân mày.

“Đối với em mà nói, anh vĩnh viễn đều là không giải thích được sao?”

“Lười nói với anh.” Cô lạnh lùng nói, câu nói vừa dứt, đi tới phòng ngủ của cô ở trên lầu hai. Tim của cô đang nhảy loạn, năm chữ này cho cô quá nhiều rung động, cô cần điều chỉnh lại trái tim đã loạn của cô một chút.

“Lâm Hi.” Quyền Hạo gần như gầm thét gọi tên của cô, không đổi được lấy cái quay đầu nhìn lại của cô.

Lòng đang trầm xuống, một vài tia ánh sáng trong thế giới của anh bị bóng đen đuổi đi.

Toàn thân đều đang rét run, anh đuổi theo bước chân của cô, muốn ngăn cản bước tiến của cô.

“Lâm Hi.” Anh lạnh lùng gọi tên cô, mím chặt môi mỏng để lộ ra anh có bao nhiêu tức giận và ghen tức.

So sánh với anh tức giận và ghen tức, cô có vẻ lạnh lùng hơn nhiều, một tiếng cũng không nói, định vòng qua bên cạnh anh, trở lại phòng ngủ của cô. Khoảnh khắc khi chuyển bước chân đó, tay của cô bị anh kéo lại.

“Chuyện ngày hôm nay, em không thấy em phải giải thích tử tế một chút với anh sao?” Vẻ mặt anh lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi nói.

“Có gì hay để giải thích, không phải anh đều nhìn thấy sao?”

“Chính bởi vì anh nhìn thấy, em mới cần giải thích.”

“Không có gì hay để giải thích.” Giọng nói lạnh nhạt của cô quá đau đớn người ta, anh cười nhạo một tiếng, ngay sau đó kéo cô vào trong phòng ngủ của anh.

Rầm một tiếng, anh dường như cũng phát tiết tức giận vào cái đóng cửa. Trần Tiêu vừa đúng lúc đi qua, bị sợ đến toàn thân chấn động, ngước mắt mà nhìn, đây là xảy ra chuyện gì?

Sau khi đóng cửa, cô bị anh đè lên cửa, lồng ngực của anh rất nóng, dính vào trên người cô.

“Có phải anh quá dung túng em rồi không?” Hai tay anh nắm cổ tay cô, không để cho cô có cơ hội chống lại.

Mặt của anh gần trong gang tấc, hơi thở anh thở ra phun lên mặt cô. Cô nhíu đôi mày thanh tú, ngước mắt nhìn chăm chú vào anh, “Buông ra.”

“Hi nhi, em thật sự là một con bạch nhãn lang nuôi mãi không quen.” Anh tự giễu nói, thân thể càng thêm dùng sức gần sát vào cô, nhiệt độ trên người cô làm cho anh rất thoải mái, nhưng lửa giận trong lòng vẫn nồng đậm như cũ.

Khóe môi cô nhếch ra nụ cười châm chọc, không cảm thấy tức giận trên người anh, “Ba năm trước đây anh nên biết sự thật, hiện giờ mới lĩnh ngộ có phải quá muộn không?” Lòng bị nhiễu loạn, bóng dáng của Thẩm Cảnh Kỳ quấn thật chặt trong đầu cô, tất cả điều này làm cho cô rất không thoải mái. Bây giờ lời của anh, càng làm cho cô không vui.

Môi mỏng cắn chặt, tia máu tràn ra, anh nhìn môi hồng của cô, hung hăng hôn lên.

Môi của anh, hơi lạnh, giống như ngón tay của anh, nhiệt độ trên gò má, nhiệt độ thấp hơn người bình thường một chút. Khoảnh khắc khi môi anh dán lên môi cô, trái tim của cô đang điên cuồng, gần như muốn nhảy ra khỏi

/132

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status